
27
Thỉnh thoảng họ gặp trong đêm một đoàn lữ hành khác mà đoàn này luôn luôn đang có cái đoàn kia thiếu, như thể đúng là tất cả đều do một bàn tay quyết định vậy. Các toán trưởng trao đổi thông tin về bão cát và tụ tập bên đống lửa kể đủ chuyện về sa mạc.
Một lần khác đoàn gặp những người Bedouin ăn mặc kín từ đầu tới chân trông rất thần bí; họ theo đõi lộ trình của từng đoàn lữ hành để cảnh báo đoàn về các toán cướp và về các bộ tộc hiếu chiến. Họ đến và đi đều lặng lẽ, ăn mặc toàn đen, chỉ để hở đôi mắt.
Vào một buổi tối như thế người phu lạc đà đến tìm cậu chăn cừu đang ngồi cùng chàng người Anh bên đống lửa.
“Nghe đồn có thể xảy ra đánh nhau giữa các bộ lạc,” ông ta nói.
Họ ngồi lặng thinh. Cậu chăn cừu cảm thấy có một nỗi sợ bàng bạc đầu đó, tuy không ai nói gì cả. Một lần nữa cậu lại hiểu được thứ ngôn ngữ không lời, ngôn ngữ của vũ trụ.
Một lúc sau chàng người Anh mới hỏi có nguy hiểm gì không.
“Ai đã vào sa mạc rồi thì không quay lại được nữa,” người phu lạc đã nói. “Khi không con đường lui thì chúng ta phải tìm ra cách nào tốt nhất để tiến tới. Mọi chuyện khác phó thác cho Allah, kể cả sự nguy hiểm.”
Và ông ta kết thúc bằng cái tử thần bí: “Maktub”. “Anh nên chú ý quan sát các đoàn lữ hành kỹ hơn,” cậu nói với chàng người Anh sau khi người phu đi khỏi. “Họ phải đi lòng vòng hoài đấy nhưng lúc nào cũng nhắm hướng mục tiêu.”
“Còn cậu nên đọc nhiều hơn về thế giới đi thôi,” chàng kía đáp. “Sách cũng bổ ích như đoàn lữ hành vậy.”
Đoàn người và vật dài dằng dặc đi nhanh hơn tới phía trước. Không phải họ chỉ giữ yên lặng trong ban ngày, mà ngay cả tối đến họ cũng chỉ rì rầm trò chuyện quanh đống lửa. Rồi một ngày nọ trưởng đoàn quyết định không được đốt lửa nữa để tránh gây chú ý.
Họ quây đám thú vật lại thành một vòng tròn, người chen chúc bên trong cho đỡ lạnh; trưởng đoàn còn cắt đặt người mang vũ khí canh gác vòng ngoài.
Một đêm chàng người Anh không ngủ được. Anh ta rủ cậu đi dạo qua các dồi cát trải dài quanh khu trại. Đêm đó trăng tròn. Cậu kể cho anh ta về đời mình.
Anh ta thích thú nghe chuyện cửa hàng pha lê làm ăn khấm khá lên từ khi có cậu giúp việc ở đấy.
“Đó là nguyên lý cơ bản chi phối mọi sự đấy,” anh ta bảo.
“Trong thuật luyện kim đan người ta gọi nó là Tâm linh vũ trụ. Khi ta tha thiết mong ước điều gì thì ta gần gũi với Tâm linh vũ trụ hơn. Nó luôn luôn có tác dụng tích cực.”
Anh ta còn nói rằng điều này không phải là đặc trưng của con người đâu. Mọi loài trên trái đất đều có tâm linh, dù đó là khoáng chất, cây cỏ hay thú vật; thậm chí ngay một ý niệm cũng thế.
“Mọi thứ trên trái đất đều biến dịch không ngừng, vì thế giới này sống động và có một tâm linh. Chúng ta là một bộ phận của tâm linh ấy và hiếm khi chúng ta ý thức được rằng nó có ảnh hưởng tích cực đến việc chúng ta làm. Và cậu nên biết rằng từng chiếc bình pha lê trong cái tiệm nọ đều đã góp phần vào sự thành công của cậu đấy.”
Cậu im lặng ngắm nhìn mặt trăng và cát trắng. Lát sau cậu nói: “Tôi đã quan sát đoàn suốt dọc đường đi qua sa mạc. Đoàn và sa mạc nói cùng một thứ tiếng nên đoàn được phép đi băng qua nó. Đoàn cân nhắc từng bước đi một để được hòa điệu với sa mạc, và khi có hòa điệu thì đoàn đến được ốc đảo. Bất cứ ai trong chúng ta đến đây, dù can đảm có thừa nhưng không hiểu được thứ ngôn ngữ ấy thì sẽ chết ngay từ ngày đầu.”
Hai người cùng ngắm trăng.
“Đó chính là phép kỳ diệu của dấu hiệu,” cậu nói tiếp. “Tôi đã nhìn thấy được các trưởng toán nhận biết ra dấu hiệu của sa mạc như thế nào, cũng như cách tâm linh của đoàn hội ý với tâm linh sa mạc.”
Lát sau chàng người Anh nói: “Tôi phải quan tâm đến đoàn nhiều hơn mới được.”
“Còn tôi cần phải đọc lô sách của anh,” cậu đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro