Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nha do co anh dep trai

Bỗng nó ngóc đầu, mặt bình tĩnh hỏi bà: 

- Vậy là Nội hết giận con rồi hả? 

- Ừhm. Nhưng con phải hứa với Nội ? 

- Dạ. Mai này có chuyện gì đi nữa con cũng sẽ hứa nói với Nội ! 

- Ừhm 

Bà nói tiếp khi thấy nó bỗng nhiên buồn trở lại: 

- Nho nè? 

- Dạ...? 

- Con bắt đầu yêu thầm anh đẹp trai của con khi nào vậy? 

Mặt nó đăm chiêu, buồn rười rượi nói: 

- Dạ..con...con...con thương...mà không...con yêu..yêu anh đẹp trai từ lúc..từ lúc con còn ngồi trước nhà của con. Mỗi lần ảnh đi học là con đều nhìn theo. Lúc đó, không hiểu sao mỗi lần nhìn ảnh tim con lại đập loạn xạ, đêm thì mơ thấy ảnh đến nỗi té cả xuống đất. 

- Vậy là tình yêu sét đánh rồi! 

Nó ngước mặt lên, bỗng hỏi bà: 

- Nội ơi! Vậy Nội có ghét con không hả Nội ? 

- Không! Nội không còn ghét Nho của Nội nữa 

- Nội ơi! Vậy giờ hai bà cháu mình uề được không Nội ! 

- Ừm.hì - Hai bà cháu ôm nhau mà cười 

Một hồi lâu: 

- Nội ơi! Con xin Nội đều này. 

- Con nói đi? 

- Con xin Nội đừng nói chuyện này cho ai biết hết được không Nội ! 

- Nội .... 

- Sao hả Nội ? 

- Nội tính Nội với anh đẹp trai của con 

Nó bỗng trợn mắt bất ngờ nhìn bà hoảng hốt: 

- Nội ơi! đừng mà, con xin Nội đó 

- Sao vậy Nho ? - Mặt bà nhăn nhó 

- Không, không, không được Nội ơi! Con sẽ chết mất! - Hai tay nó vơ vàu liên tục 

- Con không nói, sao anh đẹp trai của con biết được chứ hả? Không lẽ con định nhìn chị Phương cướp mất anh đẹp trai của con sao? 

Nó chợt ngạc nhiên quay lại lần nữa nhìn bà: 

- Nội ! Nội nói vậy là sao? 

- Nội ủng hộ tình yêu của con, tình yêu của con không có tội, cũng không có lỗi gì mà phải giấu giếm. 

- Không không Nội ơi, con thấy như vậy là được rồi. 

- Con phải vì hạnh phúc của con chứ? 

- Không, con chỉ muốn thương thầm anh đẹp trai , thấy anh đẹp trai hạnh phúc với chị Phương là con đủ vui cả đời rồi Nội ơi! Nhưng xin đừng ai bắt con phải xa anh đẹp trai, vì một ngày nào đó không nhìn thấy được gương mặt và nụ cười của anh , chắc..chắc...con chết mất Nội ơi! 

- Con..sao con lại làm như vậy....con đâu có lỗi gì đâu Nho! 

- Nội ơi! con biết Nội đã hiểu cho con rồi, con cám ơn, cám ơn Nội nhiều lắm vì đã cảm thông cho con, nhưng xin Nội đừng làm chuyện này rắc rối thêm nghe Nội , xin Nội hãy hứa với con đi. 

- Nội .... 

- Con xin Nội mà..... 

- ....Cháu của Nội !!!!!!! - Bà kéo nó lại ôm nó vào lòng. 

Nó lại nức nở bên bà. 

Không biết chỉ trong ngày hôm nay thôi, nó đã khóc mấy lần. Những tưởng khi nó xa anh đẹp trai của nó không biết sẽ còn bao nhiêu "trận mưa" nữa .... 

- Đêm nay ở lại ngủ với Nội ! hai bà cháu mình cùng tâm sự nghe con! 

- Dạ......híc híc. 

Bà và nó đã bắt đầu lên giường ngủ, cả hai đã có một đêm không ngủ. 

Mọi tâm sự đều đã được bắt đầu từ...: 

-............ 

- Hèn chi hôm đó con dám vào rừng cứu anh đẹp trai của con! 

-........... 

-.......... 

-..................................... 

Cuối cùng thì tất cả thầm kín trong lòng nó đã được một người biết.Nó cũng thấy một phần được yên ổn. Nhưng nó sợ bà Nội sẽ nói bí mật của nó cho anh đẹp trai của nó nghe. Nhưng dù sao nó cũng thấy hạnh phúc hơn khi bà Nội biết bí mật bấy lâu trong lòng nó mà không hề la rầy trách mắng nó, mà được bà yêu thương nhiều hơn khi biết về thân phận thật sự của mình. 

Còn về bà Nội , nhờ cái quá khứ tuổi trẻ với một thương gia đồng tính mà cảm thấy thông cảm cho nó biết bao, cũng nhờ mối tình đầu của bà mà bà hiểu hơn và nghĩ nhiều hơn về số phận những người như vậy. 

Bà càng thấy thương nó nhiều hơn, nó không lẫn tránh thân phận mình mà dũng cảm nói sự thật hết cho bà nghe. Bà quyết sau này sẽ không để nó thiệt thòi với một ai khi bà còn một hơi thở cuối cùng. 

Mới đây, mà chỉ còn 4 ngày nữa đám cưới sẽ được cử hành: 

Nó như con chuột đang bị mắc mưa, cứ chuối nhuỗi kiếm đường về, nhưng kiếm hoài kiếm hoài mà vẫn không thấy đâu hết. 

Những ngày qua, sau khi bị bà Nội biết thân phận, nó một phần cảm thấy yên lòng, một phần vì sợ..vì sợ thời gian trôi qua nhanh quá sẽ cướp đi anh đẹp trai của nó. 

4 ngày - quá ít ỏi với nó. 

Nó cảm thấy xót xa vô hạn, nhiều lần nó tự hỏi trong đầu nó : " Mình phải làm gì trong 4 ngày còn lại đây " . 

Những ngày này đây, chuyện bếp nút trong nhà nó đều không dính tay tới nữa, công việc của nó hằng ngày đã có hàng chục người làm. Bây giờ nó có cảm giác như là một đứa bơ vơ trong gia đình này. 

Anh đẹp trai của nó thì bận bịu liên miên, nào là lo thiệp cưới, lo mướn thợ mướn thầy, rồi đi chụp hình cưới với chị Phương ....khiến anh không thể bên nó khi hôn lễ sắp tới cận kề. 

Nó dạo một vòng căn nhà. 

Nó đi đâu đâu cũng thấy in giấy đề-can đỏ khắp nhà, hình đôi long phụng treo khắp trần nhà. Hình cưới của anh và chị Phương cũng đã chuẩn bị tươm tất. 

Nó bước lên cầu thang thì thấy một khung ảnh rất lớn chụp hai người. Trông thật xứng đôi làm sao, chính lúc đó nó thầm cầu chúc cho anh và chị.. 

Nó bước lên phòng anh, thấy một nhiều người lo mềm mùng chăn gối tươm tất, tường thì trang trí lộng lẫy thêm nhờ bức ảnh cưới khổ lớn thật xinh đẹp của hai người. 

Nó nhìn xuống chiếc giường, lấy tay xoa xoa vào đôi gối mà Nội và nó thêu đã xong mà thấy chạnh lòng: " Đáng lẽ ra chiếc gối kia là của anh, và chiếc gối còn lại là của nó nằm kế anh " 

Bà Nội ở ngoài cửa phòng nhìn chen qua đám người làm để có thể thấy đến được nó. Bà Nội thấy nó ủ rủ như đoá hoa héo giữa mùa thu. 

Bà không khỏi xót xa.  

Đáng lẽ những ngày này đây, bà phải cảm thấy vui thật vui mới đúng. Nhưng do chuyện của nó làm lòng bà không khỏi bình yên. 

Bà trở  về phòng, nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ  đủ điều về nó. 

Bà thấy nó thật đáng thương, có cha mẹ mà cũng bị bỏ rơi, có đứa bạn thân duy nhất mà cũng bỏ nó mà đi. Bà nghĩ sâu hơn nữa, bà nhận ra rằng trên thế gian này thực sự là nó...không còn ai hết. 

Nỗi đau bao nhiêu đó đè lên đôi vai đứa bé đôi mươi bé bỏng phải nghĩ học giữa chừng chưa hết hay sao? Nay còn lại vướng vào một tình yêu không dành cho mình. Một tình yêu thật ngây thơ và trong sáng. Một tình yêu không có sự dối trá, đố kỵ hay lòng thù hận. 

Nó chỉ là đứa bé thôi mà? !!! 

Bà thử nghĩ nếu mai này anh đẹp trai của nó sẽ đám cưới vào một ngày không xa nữa đây rồi nó sẽ như thế nào? 

Nó sẽ như một con ốc sên, tối ngày thục đầu vào ló đầu ra và đi thật chậm trên con đường dài. Sự hiện diện của người mới trong tình anh em của nó sẽ khiến nó hụt hẫng đến mức nào?. Chắc...nó sẽ chết mất!! 

Nghĩ đến nhiêu đó thôi, bà muốn tuôn trào lên vì số phận nghiệt ngã của nó. 

Tự dưng một luồng song mạnh mẽ trỗi dậy trong bà, bà muốn lấy lại công bằng cho nó!. 

Ngày hôm sau: 

Nó đang đứng khập khiễng ở đằng sau bếp làm những động không ra hồn gì khi thấy một bọn người làm đang chuẩn bị đồ ăn cho tiệc cưới thật đàng hoàng tươm tất. 

Bà Nội ở trên lầu bước xuống với một gương mặt dịu hiền đôn hậu. Bà tiến thẳng đến nơi phòng khách ba mẹ Tú đang xem Tivi như mọi ngày. 

Bà điềm tĩnh ngồi xuống, gương mặt nghiêm trọng pha chút thỉnh cầu điều gì đó hiện rất rõ. 

Thấy vậy, ba mẹ Tú lấy làm lạ nên hỏi: 

- Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Mẹ không được khoẻ à? - mẹ Tú ân cần hỏi 

Bà lắc đầu nhẹ nhàng đáp: 

- Không , mẹ không có bệnh 

Ba Tú lên tiếng: 

- Mẹ, hay là mẹ có chuyện gì quan trọng muốn nói với tụi con à?  

- Ừm, mẹ có chuyện... - Bà vẫn điềm tĩnh 

- Dạ. Vậy tụi con xin nghe mẹ nói 

Bà bắt đầu dâng lên nỗi hồi hộp. Bà không thể không nói được. Nhưng nói ra thì quá kỳ cục, mâu thuẫn trong bà đang đánh nhau dữ dội. 

Nhưng cuối cùng, bà ráng gượng miệng để nói: 

- 2 con à! 

- Dạ, hai con nghe - 2 vợ chồng cũng hồi hộp theo bà 

- Hay là...hay là..... 

- Sao mẹ ? ? ?  

- Hay là....hay là...mình dừng đám cưới thằng Tú với con Phương lại đi, được không? 

Ba mẹ Tú sốc đến trong cổ họng, thốt lên: 

- Hả? 

Mẹ Tú nói: 

- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dừng đám cưới là sao? 

- Ờ thì.... 

- Mẹ ơi! không được đâu. Thiệp cưới, quan khách đã mời đông đủ hết rồi. - ba Tú vỗ đùi nói 

Mẹ Tú nói tiếp: 

- Hay là hai đứa nó làm gì cho mẹ giận phải không? Mẹ cứ nó con sẽ la rầy tụi nó. 

Nó đứng sau bếp, nghe chuyện gì liên quan đến anh đẹp trai của nó trên phòng khách nên lục đục chạy lên như giặc để đứng nghe sau nếp cột. 

Bà Nội xua tay liên tục: 

- Không có, tụi nó đâu có làm gì để mẹ giận...chỉ tại....chỉ tại.... 

- Sao hả mẹ ? - 2 vợ chồng nói tiếp 

- Chỉ tại ..tự nhiên mẹ nghĩ... thấy thằng Tú với con Phương chưa trưởng thành lắm, hai đứa nó còn con nít quá 

Bỗng ba Tú cười ầm lên: 

- Trời! tưởng chuyện gì, hơi đâu mẹ lo cho tụi nó, tụi nó lớn chòng ngòng cái đầu hết rồi. 

- Đúng rồi đó mẹ. Mình không thể huỷ đám cưới được đâu 

Nghe mẹ Tú nói tới đây nó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, nó mở mắt chao cháo ngạc nhiên nhìn bà Nội : " Tại sao bà Nội lại làm vậy chứ ? " - Nó tự hỏi một mình 

Bỗng ba Tú nói thêm: 

- À...hay là mẹ lo thằng Tú chưa đủ sức để cho mẹ một thằng cu tí hay cô công chúa đúng không? Tưởng gì chuyện đó con huấn luyện nó rồi mẹ ơi! - ba Tú có vẻ vui mừng. 

- Mẹ! có gì chúng con sẽ chỉ dạy thêm cho hai đứa nó, chứ con thấy hai đứa nó biết suy nghĩ, biết hướng tới tương lai và biết lo cho nhau rồi mẹ ơi! Với lại mình là người lớn nói là phải làm không thể để tụi nhỏ nó chê cười được. Mình không thể nói suông được! Mình mà huỷ việc cưới mặt mũi đâu mà nhìn với bên họ nữa. - mẹ Tú bắt tay bà Nội đang chết lặng nói 

Nghe tới đây nó gục đầu xuống, không nói nên lời, nước mắt từ đâu không biết lại chảy xuống đôi gò má nó. 

Còn bà Nội nghe hai vợ chồng nói vậy cũng chết lặng ra, không nói thêm gì nữa, bà bỏ đi lên phòng trong tư thế ủ rũ và buồn bã. 

Ba mẹ Tú ngồi lại nhìn bà Nội mà thấy lo lắng, thắc mắc từ bà rất nhiều! 

Tối hôm đó: 

Tại phòng bà Nội : 

Không khí tại căn phòng bà nói riêng và cả ngôi nhà nói chung đều trở nên lặng lẽ và sầu não mặc dù nhà đang chuẩn bị tiệc cưới linh đình cho đứa con một. 

Nó nằm bên bà như con sâu đang mắc kẹt trong chiếc lá, như sa mạc đang đợi những con mưa. Chưa bao giờ thấy nó héo rũ như thế này. 

Nếu nói về thời gian dường như đã 2 ngày rồi nó chưa đụng tới một hạt cơm. Không ai quan tâm đến nó, đến anh đẹp trai của nó cũng vậy, anh cứ đi suốt. bà Nội thì cứ vẫn vơ lo cho chuyện của nó từng chút một. 

Hai bà cháu nằm ủ rủ trên giường: 

- Tại sao Nội lại làm vậy chứ? - Giọng nó mệt mõi và khô khan 

- Nội muốn tốt cho con! - Giọng bà cũng héo tàn không kém nó 

- Không Nội ơi! Nội làm như vậy càng khiến con đau thêm thôi. Cho dù việc huỷ đám cưới có dừng đi nữa thì anh đẹp trai sẽ mãi chẳng thèm điếm xĩa gì đến con khi biết con là người không bình thường..... - Những dòng suy nghĩ và lời nói của nó ngày càng chững chạc như người lớn. 

- Không, Nội tin. Nội biết bản tính của thằng Tú. Nó là đứa biết chấp nhận hoàn cảnh. 

Bỗng nó thét lên nhưng không đến nỗi lớn 

- Nhưng anh đẹp trai sẽ chẳng thể nào bỏ người ảnh yêu thương nhất, híc híc. 

- Con à.... 

- Con biết...kỳ tích sẽ chẳng bao giờ xãy ra đối với một người như con. - Nó ngắt lời bà và khóc nức nỡ 

- Thôi, cháu của Nội đừng khóc nữa!.... - Bà xiết chặt vỗ về nó 

- Híc híc híc....híc híc.... 

- Trời ơi! tội cho cháu tôi quá đi nè trời!. Ông trời thật là trớ true con người ta - Bà than thở 

- Híc híc híc híc....- Nó cứ mãi khóc. 

Cho đến khi.......Chợt nó bóp chặt con tim nó và thắt lên từng cơn ở ngực....và ngất đi 

- Nho Nho...Nho ơi Nho... - bà Nội hoảng hốt gọi nó 

- Người đâu....! - bà Nội gọi to 

Ít phút sau: 

- Nho, Nho em tĩnh lại đi Nho - anh đẹp trai của nó đa về và ngồi bên cạhnh giường của nó. 

Mắt nó từ từ hé ra...những hình ảnh đầu tiên của nó khi nó mở mắt ra là anh đẹp trai của nó, nó cảm thấy mãn nguyện làm sao, tự dưng cơn đau của nó chợt lắng xuống khi được nhìn thấy anh. Anh- như một liều thuốc quý cho tâm hồn nó lúc này đây 

Nó chợt mĩm cười nhẹ nhưng yếu ớt khi anh bắt tay nó hỏi ân cần và ấm áp: 

- Em có sao không, em làm anh lo lắm! 

Nó không nói mà chỉ lắc đầu. 

Chợt nụ cười nó dần tắt hẳn khi thấy sau lưng anh là chị Phương đang gần kề sát bên anh... 

Nó như một con đom đóm, toả sáng chỉ được một lúc rồi lại tắt đi. 

Nó nhìn chung quanh, thấy được bà Nội đang ngồi ghế mà nìhn về phía nó thật lo lắng, thấy được ba mẹ Tú đang đứng xem nó. 

- Con có chuyện gì vậy? 

Chợt mẹ Tú lên tiếng: 

- Nho à! Sao mấy hôm nay con không ăn cơm hả? Bác sĩ nói con không ăn uống gì cả, không có một miếng sức lực nào hết! 

- Con sao này không được như vậy nghe, phải ăn uống điều độ vào mới có sức khoẻ mới sống tốt được chứ, lỡ con có gì Cô chú biết nói sao với ba mẹ con đây? - ba Tú khuyên nó 

Chợt nó bật khóc: 

- Con còn ba mẹ nữa sao? Ba mẹ con đi luôn rồi!  

Mọi người nghe nó nói vậy mà thấy xót xa, chợt chị Phương khuyên nó: 

- Nho nè! Không có cha mẹ ở bên em nhưng mọi người xung quanh đều rất thương em, không ai bỏ em cả, em phải sống tốt rồi mai này ba mẹ em sẽ về thôi 

- Đúng đó Nho à, con đừng khóc nữa - bà Nội nói 

Chợt mẹ Tú quay sang nói với Phương : 

- Phương nè, còn có 2 ngày nữa là đám cưới rồi, con không nên quay bên nhà đàng trai nhiều quá, không nên đâu. Nghe không con? 

- Dạ, con biết rồi cô..à mà không! ...MẸ! - Phương e thẹn 

- Ừm... 

- Dạ thôi, con thưa Nội , thưa mẹ, thưa ba con về! 

- Ừ, con về đi - Cả nhà nói với Phương. 

- Em về nhe anh! Phương nói với anh đẹp trai của nó  

- Ừm, em về cẩn thận nhe!  

Thế là ba mẹ Tú đi ra tiễn Phương về..... 

Trong phòng bà Nội cũng dần rút lui ra ngoài để lại không gian quý báu của nó và anh đẹp trai của nó : 

- Nho! Sao em hư vậy? Sao em không chịu ăn uống gì hết vậy? - Anh cầm lấy bàn tay nóng hổi của nó và hỏi khi nước mắt nó vẫn tuôn 

- Em xin lỗi, ....em... 

Anh lấy tay phết nhẹ khoé mi của nó và nói: 

- Em có giận anh không? 

- Anh đẹp trai làm gì mà em phải giận anh chứ? - Nó lắc đầu 

- Thì mấy hôm nay, anh không còn thường xuyên ngồi trước nhà để nói chuyện với em nữa. 

Nó cười cho anh vui lòng: 

- Không, không có đâu, em không có giận anh, em ở nhà chơi với Nội cũng vui lắm. 

Chợt nó vừa nức nở, vừa nói trông thật tội nghiệp đáng thương đến cả động lòng người với câu nói nghẹn ngào: 

- híc híc...híc...híc...cặp gối...cặp gối em và Nội làm cho anh và chị Phương đã xong rồi...rồi đó...ngày cưới...híc híc..híc...ngày cưới anh và chị có thể nằm ngủ được...được...híc híc...được rồi. 

Anh nghe nó nói mà đau từng đoạn mạch, dường như mọi cảm xúc của nó anh đều thấu hiểu được 

- Ừm. Anh cám ơn em nhiều lắm. Em đừng khóc nữa có anh rồi, có anh ở đây với em rồi - Anh nhẹ nhàng nâng người nó dậy ôm lấy, dỗ dành nó như một đứa con nít 

- Híc híc.... - Nó ôm thật chặt lấy anh, dường như cảm giác ôm lấy anh đã lâu rồi nó không còn hiện diện trong nó, đối với nó một điều sa xĩ đang hiện ra trước mắt. 

- Em đừng khóc nữa Nho, em sao vậy? 

Nó nói thật lòng với anh bao nhiêu ấm ức: 

- Em sợ...em sợ........ 

- Em sợ gì hả? 

- Em sợ hai ngày nữa anh mãi mãi là của chị Phương. Anh sẽ không còn nói chuyện với em nữa. Đến lúc đó, anh và chị sẽ ra ở riêng. Hai người sẽ có cuộc sống riêng, không còn ở trong cái nhà này nữa.  

Anh lại thực hiện một hành động quen thuộc, anh xoa xoa ngọn tóc tơ của nó: 

- Không có đâu, anh nhớ anh đã hứa chuyện này với em rồi mà, cho dù mai này anh có lấy vợ thì tình cảm anh em mãi mãi vẫn vậy, không bị sứt mẻ một miếng nào cả. Với lại...anh còn nợ em một tính mạng mà, sao mà quên được. 

Anh nói tiếp: 

- Anh còn phải đền bù cho em. 

Nó ngẩng đầu lên, buông anh ra và hỏi lại câu chắc cú: 

- Thật không? 

- Ừm, thật 100% luôn! - Anh ngắt cái mũi xinh xinh của nóNội 

Nó mĩm cười nhẹ trong nước mắt. 

- Bây giờ ngoan, Nho của anh ăn cháo cho nóng nè! 

Anh lấy cháo đút cho nó ăn nhưng nó không chịu, nó gạt tay anh và nói: 

- Để tự em ăn được rồi! 

- Không, để anh đút - Anh cứng rắn 

Nó nhìn anh trìu mến và tận hưởng cảm giác được anh đút cháo cho ăn. Nó cảm thấy hạnh phúc trong giây phút này đây, nó cầu mong sao thời gian bị cắt đứt ngay lúc này để khỏi phải tới hai ngày nữa. 

Chợt anh vừa nói vừa đút nó ăn: 

- Rạp cưới đã dựng rồi đó em thấy chưa Nho! 

Nó ngưng anh và nhìn anh! 

- Sao nhìn anh? - Anh cầm muỗng cháo thẫn thờ nhìn nó 

- Không, không..ờ...em thấy rồi. Rạp nhà mình chiếm đầy cả đường lộ, chắc hai hôm nay sẽ vui lắm đây. - Nó giả vờ cho anh vui 

- Tới hôm đó, không biết anh sẽ cho em làm gì đây! - Anh nói 

- Thôi, em đứng xem được rồi, đừng bắt em làm rễ phụ gì đó như anh đã nói nghe. 

- Hì hì hì hì. 

Nó không để thời gian trôi qua nhanh như vậy, trong khi đợi anh thổi cháo cho nó ăn. Nó chăm chút nhìn cho thật rõ toàn bộ hình dáng của anh. Vẫn như vậy, anh vẫn đẹp tri nhất trong lòng nó chỉ môi cái là hai tâm trạng hai con người đang đối diện lại đối lập nhau. 

Một người hớn hở mong chờ cho ngày cưới , một người thì chờ đợi giây phút đó đừng đến nhanh quá. 

Cứ như thế hai ngày đã trôi qua nhanh thật, mặc dù trong hai ngày đó, nó cố gắng không dám xem cái đồng hồ. 

Một buổi sáng thật huy hoàng bởi ánh bình mình tuyệt diệu. 

Một ngày phải nó rất đẹp trời....! 

Bỗng lao xao trong nhà anh đẹp trai của nó bở tiếng bàn ghế, chén đủa, mâm trà, ngũ quả.....nhộn nhịp cả lên. Ba mẹ anh đẹp trai của nó và bà Nội thì chuẩn bị bàn tổ tiên thịnh soạn chu đáo 

Hôm đó, nó không đứng trong nhà mà mới bình minh ló dạng nó đã chạy qua nhà cũ của nó. Đứng ngay cặp vách để theo dõi đám cưới. 

Trời còn tinh mơ, nó đã thấy một hình ảnh to đùng trước cổng cưới có hình anh và chị Phương tay trong tay tình tứ thắm thiết. 

Hai chữ " TÂN HÔN " khắc nổi dội vào mắt nó thật xót xa. Bàn ghế thì quá xá đến nỗi khăn trãi bàn còn được tô điểm thêm một vài album ảnh cưới của anh và chị để sẵn. 

Tiếng lao xao trong nhà bắt đầu rộ lên khi quan khách bắt đầu xua nhau kéo tới. 

Hàng xóm láng giềng hiếu kỳ chen chúc nhau đứng xem hình cô dâu chú rễ đẹp như cổ tích. 

Dường như không ai để ý tới nó.... 

Và rồi...nó trông thấy anh đẹp trai của nó bước ra cổng cưới để đón chào quan khách. 

Nó phải dụi mắt đi mấy chục lần để có thể nhìn kỹ lại anh đẹp trai của nó. 

Khác hẳn trong hình cưới, anh đẹp trai của nó bỗng dưng hôm nay đẹp hơn cả trăm lần so với trong hình. 

Nét đẹp điển trai của anh đã làm nó phải thổn thức, nó không bỏ được một chi tiết nào trên người anh vì quá bất ngờ. Anh diện một bộ đồ vest trắng tinh khôi của chú rễ,đầu tóc anh được chãi theo kiểu những thành đạt, thân hình cao ráo, cử chỉ hành động của anh khi bắt tay chào hỏi với quan khách khiến nó phải mím môi. 

Nó chợt nhìn lên dòng pháo giấy đỏ bay phất phới bởi có người từ trên cao rãi xuống nghe sao nhói lòng, nó cũng nhìn hàng chữ "TÂN HÔN" mà thầm nhớ lại một vài hình ảnh thân quen trong nước mắt. 

Một làn sóng xưa, những kỷ niệm của nó và anh lại tràn về trong nó.... 

" Một thằng bé ngây thơ chưa biết gì về tình yêu đang cặm cụi giúp ba mẹ đẩy xe dừa ra đi bán dạo, thằng bé ấy đội nón dãi nắng dầm mưa để cùng mẹ bán những cái bánh bò bánh tiêu. Thằng bé ấy cũng không quên cái ngày phải xa mái trường khi tuổi còn quá sớm, thằng bé lại càng không quên ngày nó gặp được anh - một người đẹp trai nhất trong lòng nó, nó nhớ....anh giúp nó đẩy xe dừa phụ nó, nó nhớ anh từng ngồi học bài say sưa bên chú mèo, nó lại nhớ...anh khiến nó suýt bị ăn đòn bởi nét đẹp say mê lòng người của anh, nó nhớ mỗi ngày đều ngồi đợi anh đi ra phố để có thể trông thấy được anh, nó nhớ nó được vào nhà anh làm việc điều đầu tiên nó làm là phải tìm kiếm cho được hình bóng anh, nó nhớ nó xếp cho anh từng con hạc giấy để tặng cho người anh yêu,nó nhớ anh chùi mặt cho nó, ân cần khi mặt nó lấm lem khi trồng hoa hồng sau vườn, nó nhớ anh ôm chặt lấy nó an ủi nó khi nó mất đi thằng bạn thân , nó càng nhớ con dao đi sâu vào người nó cũng vì anh, nó còn nhớ nó tựa vào vai anh để nghe anh thì thầm mỗi đêm trước nhà...." Thế mà nay anh đã sang sông...bỏ lại mình nó bơ vơ trong cõi đời cằn cõi này. Anh đã có bạn riêng và có lẽ người bạn này sẽ mãi bám theo anh suốt đời. 

Nó nhớ lại nhiêu thôi mà nước mắt của nó đổ xuống như mưa đêm rằm. 

Chợt nó nghe hàng xóm nói: 

- Trời! chú rễ kìa đẹp trai quá đi....hihi 

- Chú rễ lịch sự và đẹp trai ghê mày hé. 

- Biết bao giờ tao mới được tấm chồng như vậy trời! 

- Chú rễ nhìn vẽ phúc hậu qúa, chắc mai này sẽ hạnh phúc lắm đây... 

- Nhìn chú rễ tao có cảm giác như đang đọc một câu truyện cổ tích về chàng hoàng tử trong mơ quá mày ơi - Một vài đứa con gái trong xóm nói 

- ................. 

- ................ 

Nó ngậm ngùi trong kẹt cửa không nói nên lời.... 

Tự dưng có một vài đứa con nít phát hiện ra nó âm thầm ủ rủ trong ngôi nhà cũ nên chạy lại khìu khìu vào người anh đẹp trai của nó nói: 

- Anh ơi! Anh ơi! Làm gì anh Nho đứng trong đó một mình vậy! 

Anh bỗng tăt nụ cười hiếu khách với khách mà xoay sang theo đường chỉ tay của đứa bé để đến với hình dáng của một chú bé nhỏ người trong kẹt cửa. 

Nó nghe và thấy được, nên vội vàng lau nước mắt cố mĩm cười cho anh vui. 

- Nho à!............ - Anh gọi giữa chừng... 

Nhưng nó không nghe mà vội chạy về nhà anh đẹp trai của nó và phóng lên phòng. 

Anh định chạy theo nó nhưng khách khứa ngày càng đông nên anh ...đành thôi... 

Trong phòng nó: 

Phòng nó tuy kín mít nhưng không thể nào nó không nghe tiếng người người nhộn nhịp bên ngoài. 

Nó nghe được lời xì xầm cười nói vui vẻ của mấy bọn người làm, những lời khen cho đôi uyên ương của mấy người khách sang trọng với ba mẹ anh đẹp trai của nó . 

Khung cảnh càng trở nên sôi động náo nhiệt hơn.... 

- Tối nay đi rước dâu chắc vui lắm he chị? - Mấy người khách trò chuyện rôm rã với ba mẹ Tú  

- Dạ...hà hà hà.... - ba mẹ Tú vui cười sung sướng. 

- ............. 

- ........... 

Nó cố gắng lấy hai tay che kín cả hai bên tai lại, không muốn nghe gì thêm, nhưng không thể thoát được những tiếng nhạc cưới bắt đầu reo lên vang hồi nhộn nhịp..... 

Nó thật sự đã không chịu nỗi được nữa rồi...nó không còn sức chịu đựng nữa.... 

Những ý nghĩ non nớt trong đầu nó mấy ngày qua lại hiện lên....... 

...Nó - Nằm ì xuống giường trong nước mắt đầm đìa và viết một lá thư .....

Rón rén, nuốt lệ  và âm thầm nó đã không giữ được phép tất lễ nghĩa gì nữa trong giây phút này. 

Nó đã bỏ đi..... 

Đã đi gần ra khỏi con hẻm rồi, nó vẫn nghe được âm thanh chói tai rình rang vọng lại từ cái đám cưới kia. 

Ôi! Nhà ai xa xa có đám cưới lớn ! Chú rễ bảnh trai quá. 

Âm thanh đó càng làm nó nhức đầu quay cuồng cuộng. Nó cố gắng chạy thật, vút thật lẹ để thoát khỏi " Ngôi nhà đó...Có anh đẹp trai..." 

Nó không thể nào đợi đến giờ rước dâu để xem được hình ảnh của chị Phương đẹp lộng lẫy như thế nào trong ngày hôm nay, chắc lúc đó chị sẽ như một nàng công chúa sánh bước bên chàng hoàng tử của nó một cách e lệ, dịu dàng thước tha... 

Hai người chắc sẽ rất đẹp đôi! 

Nó - đang gây sự chú ý của hàng trăm con mắt ngồi trên xe đò hướng về nó, một cậu bé lấm lem mùi cỏ dại ước nhoè... 

Xe chạy chầm chậm, lướt nhanh qua các cụm cây lá xanh tươi, nhưng ngôi nhà xa lạ trong mắt nó. 

Nó cũng không biết xe đang đưa nó đi đâu nữa. Nó cứ mặc kệ cho xe chạy...nhưng nó đang khóc.... 

Trời xanh có hiểu cho nó không? Hôm nay trời vẫn đẹp, vẫn trong xanh như chứng giám cho một tình yêu nồng cháy kia vẫn suôn đẹp trong lễ cưới. Nó cố không nhớ tới anh và chị nữa nhưng không hiểu vì sao hình bóng anh nở một nụ cười thật đẹp, đẹp hơn những gì mà trên thế giới này đang có đối với nó, anh từng bước đi thật phong độ và lãng du. 

Nó, nó - đã yêu anh đến mức cao chạm tới trời... 

Ngồi trên xe, nó tự hỏi : " Sao vậy chứ ? Ông trời thật bất công với mình. Tại sao lại cho tôi ra đời một cách oan nghiệt vậy chứ? Sao không để cho tôi làm bóng ma bay vờn khắp thế gian này còn hơn làm một kiếp người không có thân phận rõ ràng, đã vậy còn vướng vào một hố sâu không thoát khỏi được, tại sao chứ ? "  

Thế rồi...xe vô tình đưa nó đi đâu xa khuất chốn thành phố ấy. Nó ngủ trong một giấc mở dài trên khoé mi còn đọng lại vài giọt sương tinh khiết. 

Đêm đến tại nhà anh đẹp trai : 

Cả ngày hôm nay bà Nội lo tiếp khách mà tay chân khắp người muốn rã rời. Khó khăn lắm mới vắng khách chút xíu, bà xin mạn phép lên lầu để nghĩ ngơi. 

Chợt trong trí óc, bà nhớ tới nó : " Trời! Sáng giờ quên thằng cháu của tui - Nho! " 

Mặt bà chợt buồn khi biết đây là ngày đau khổ nhất của nó. Nó sẽ rất đau nên lẫn tránh trong phòng....nhưng: 

- Nho ơi Nho! Mở cửa cho Nội đi con! 

Nhưng mới chỉ chạm vào tay gặc cửa thôi thì cửa đã tự động mở vì nó không khoá trái. 

Bà ngạc nhiên khi thấy căn phòng nó đồ đạc thường ngày đều đâu mất tiêu hết. Chỉ còn mỗi chiếc giường.  

Bà xô cửa toilet để kiếm nó và gọi nó vẫn không thấy. 

Trên giường....một lá thư đang chờ ai đó lại tháo ra để đọc... 

Và rồi..bà Nội bỗng dưng chao mày khi thấy bức thư đang nằm lăn lốc đó. 

Bà mở ra đọc:  

" Con kính gửi bà Nội, cô, chú, anh đẹp trai , chị Phương  

Con thật bất kính khi ra đi mà không nói lời nào với tất cả mọi người.  

Thật sự trong những ngày qua, gia đình mình đã cưu mang con, con rất biết ơn. 

Nhưng con biết... 

Mình không thể nào sống ở đây mãi được. Trước sau gì con cũng phải đi thôi... 

Có lẽ...con đã mãi mất lạc ba mẹ con luôn rồi, chắc họ sẽ không về bên con nữa đâu. 

Gần cả một năm trời con không nhận được một dòng tin hay lời nhắn nào của họ cả. 

Số con thật bất hạnh.... 

Nhưng con đã được gia đình mình thương một thời gian dài như vậy...Con rất biết ơn. 

Nhân dịp hôm nay là đám cưới của anh đẹp trai và chị Phương, đáng lẽ con phải vui mới đúng nhưng con nghĩ...đây là thời điểm con ra đi là tốt nhất.  

Gửi Nội : Nội ơi! con biết Nội sẽ buồn và khóc nhiều lắm khi đọc được lá thư này, sau này Nội đừng nhớ đến con, cũng đừng trách con nghe Nội ! Nỗi khổ của con chắc Nội sẽ biết. Con cũng biết...sau này Nội sẽ nhớ đến con và con cũng vậy. Thời gian qua con xem Nội như một người bà thân thuộc chính vì thế con luôn yêu thương Nội! . Nội đừng trách và ghét con nhe Nội !. Mong Nội hiểu cho con! Nội hãy giữ gìn sức khoẻ nhe Nội ! 

Gửi cô và chú : Cô chú ơi! con cảm ơn chú và cô đã giúp con có cái ăn cái ở trong những tháng qua. Con không bao giờ quên được nhờ cô mà con được vào làm việc ở nhà này. 

Ơn cô chú, con xin ghi nhớ mãi....Mong cô chú giữ gìn sức khoẻ. 

Gửi anh đẹp trai : anh đẹp trai ơi ! em xin lỗi anh nhiều lắm. Em đã không nghe lời anh, em đã không ngoan, em đáng trách. 

Em biết anh đẹp trai sẽ giận em lắm... 

Những ngày tháng qua anh đẹp trai đã cùng em chia sẽ niềm vui nỗi buồn. Em thầm cảm ơn anh. Còn chuyện anh cho em một điều ước, có lẽ em sẽ không cần tới nữa đâu. Chắc là vậy! 

Hôm nay là đám cưới của anh, anh có hạnh phúc như anh đã từng nói với em không? 

Chắc anh sẽ vui sướng nhiều lắm. Vậy em chúc anh và chị Phương sẽ trăm năm hạnh phúc và sống với nhau mãi mãi. 

Cả nhà ơi! Con phải đi đây,có lẽ con sẽ tìm đến một người nào thân nhất của con để ở tạm, nếu không có con sẽ tìm một khác. 

Sự ra đi của con không hề do bị ai ép buộc hay gì cả, chỉ vì một lý do riêng của con thôi 

Nội ơi! cô chú ơi! anh đẹp trai ơi! Chắc con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm. 

Con xin chào mọi người. mong mọi người hãy tha thứ cho đứa trẻ hư hỏng này! 

Nho. " 

Một dòng thư biết bao nhiêu chỗ lấm lem to nhỏ bởi nước mắt của nó. 

Bà Nội đọc xong dòng thư. 

Chợt thắt nghẹn con tim. Đau nhói cả lòng, nước mắt tuôn trào, bà tự nói : " Nho ơi! Sao con khờ dại vậy chứ? Sao con hứa với Nội có chuyện gì cũng nói với Nội nghe hết mà, con đúng là đứa trẻ hư hỏng..hức hức...Sao con ra đi mà không nói cho Nội biết chứ? Bây giờ Nội biết tìm con ở đâu đây chứ ? . Nội chỉ có mỗi con là niềm vui thôi mà ! " 

Bà cũng hiểu hôm nay là ngày hôn lễ của cháu mình nên không làm lớn chuyện lên. Bà âm thầm để nỗi mất mác này vào bụng mà chờ giờ rước dâu. 

Trên chiếc xe đò: 

Giấc ngủ nó mê man mấy tiếng đồng hồ đã hết, nó tỉnh dậy nhìn ra ngoài ô cửa sổ thấy trời đã tím rịm bởi hoàng hôn tím rịm. 

Với đôi mắt sưng bụp, hình dáng gầy mòn. Nhưng nó đã minh mẫn trở lại. Nó kịp nhận ra mình đang đi về đâu? 

Nó liền vơ vàu lên phía trước trong trạng thái tỉnh hồn, sợ hải để hỏi bác tài: 

- Ơ! Chú ơi! Xe đang đi về đâu vậy chú? 

Bác tài nói: 

- Trời! Chứ con đi đâu. Đây là đoàn xe đi về tỉnh Đồng Nai đó cậu bé? 

Nó liền thốt lên ngạc nhiên: 

- Hả?  

Nó nói tiếp: 

- Trời! Sao lại đi xa như vậy chứ, con không muốn đi xa vậy đâu! Làm ơn, làm ơn cho con xuống xe đi.....chú ơi! 

Bỗng xe dừng cái két...... 

Cái bọc đồ của nó nằm lăn lốc trên lề đường bởi người phụ bác tài... 

- Khùng hả mậy ? ? ? !! - Tiếng của họ chửi vào mặt nó. 

Đoàn xe tốc hành chạy đi cho kịp chuyến, đám khói xe mù mịt lấn áp vào mặt mũi nó rất khó chịu. 

Nó thẫn thở lượm lại đồ đạc lăn lốc trên đường, lúi cúi đi vào mép đường ngồi xuống như một kẻ lang thang, đầu đường xó chợ. 

Nó bật khóc khi không biết mình nên đi về đâu nữa. Sao tự dưng nó nhìn lại mình, nó chết ngất trong đau đớn khi nhận ra không còn ai bên đời nó nữa. 

Nó gục đầu, thể xác nó như muốn bị đông cứng. Thật sự trong đầu óc nó bây giờ trống không, nó hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, ... 

Dăm ba phút, không biết từ đâu một luồng gió lạ thổi ngang mái tóc nó, chợt làm nó nhớ ra một người, y như trong lá thư nó để lại nó sẽ tìm đến một người nào thân nhất của nó để trú tạm và người đó không ai xa lạ.. 

Đó chính là Nu... 

Nhưng nỗi thắc mắc trong đầu nó lại hiện lên khi không biết tìm Nu ở đâu. Đã bao tháng năm rồi, dường như hình ảnh thằng bạn thân của nó vẫn còn mãi bên nó. 

Nó còn nhớ rất rõ, Nu đem hài cốt của mẹ về quê ngoại ở Hậu Giang và sinh sống ở đó. 

Nó lại nhớ ra thêm một chi tiết nữa...nó nhớ thằng Nu từng nói với nó : "nếu mày có dịp về Hậu Giang.mày vào Thị Xã Ngã Bãy..vào con đường vùng sâu...mày đi hỏi nhà..nhà của bà Hai Đông ở đâu..thì người ta sẽ chỉ mà..tại Ngoại tao hồi xưa nổi tiếng đất này lắm, giờ thì Ngoại tao mất lâu lắm rồi...." 

Nó như mừng quýnh quáng cả lên khi còn nhớ lại đôi chút về nơi thằng Nu đang sống. 

Nó như đang loé lên một tia hy vọng. Nó hy vọng sẽ tìm được thằng bạn thân của mình. 

Nó liền ngồi khuỵ xuống đường để đợi chuyến xe nào đó chạy ngang qua và về Hậu Giang. 

Mấy con muỗi cứ thay phiên nhau chăm chit nó, trời đã vào tối. Sao cái tỉnh lộ này chỉ có mỗi cây đèn vậy chứ? Trời không giống như không khí ở Cần Thơ nơi nó đã sống thân quen. 

Trong khi chờ đợi xe về Hậu Giang. Hình bóng về ngôi nhà có anh đẹp trai của nó lại hiện lên, nó thoáng nghĩ : " Giờ này chắc nhà anh đẹp trai đang làm lễ cưới và chuẩn bị rước dâu rồi, không khí ở đó chắc náo nhiệt lắm, không biết Nội có đọc thư của mình chưa nữa! Nội ơi chắc Nội buồn con lắm.... 

Anh đẹp trai ơi! Em nhớ anh lắm, em thật sự rất nhớ anh. Nhưng em...em không thể nào quay về được nữa, em không thể mang cái bộ dạng khó coi lúc này về gặp anh, em cũng không thể mang cái tâm hồn trẻ con cứ lẩn quẩn quanh anh tối ngày trong khi anh đã có vợ rồi. " 

Nó ngước lên trời, mắt lại đẫm lệ tự hỏi rằng quyết định của nó như vậy là đúng hay sai? 

Rồi mai đây và có thể là vĩnh viễn nó không còn cơ hội để ngắm nhìn anh đẹp trai của nó nữa, sẽ mãi không còn đâu. Hình bóng của anh sẽ dần nhạt phai trong tâm trí của nó. 

Nó hiểu cho anh nhưng anh nào hiểu cho nỗi khổ của một đứa như nó. 

Cuộc sống anh từ nay sẽ thật khác thôi khi có chị Phương về. Căn phòng của anh sẽ được tô điểm thêm, ấm cúng và nồng nàn hơn khi có mùi hương lan toả của người phụ nữ. 

Rồi anh sẽ có con, không chỉ một đứa mà là một đàn nhóc xinh xắn. Cuộc sống anh sẽ rất hạnh phúc, nó tin là như vậy. 

Nuốt nước mắt vào trái tim, nó thầm chắp tay cầu nguyện cho anh và chị Phương. 

Người đi đường ở đây thấy một hình bóng cậu bé đang chấp tay cầu nguyện mà nước mắt chảy ròng ròng cũng phải đọng lòng, nhưng không biết có chuyện gì đang xãy ra với nó. 

Thế rồi....xe đã đến rước nó đi về Hậu Giang. 

Ngồi đằng sau ghế, nó cố chòm người dậy để hỏi bác tài: 

- Chú ơi! Chừng nào mới tới Hậu Giang vậy chú? 

- Ờ! Xe chạy tốc hành, khoảng sáng mai sẽ tới thôi! - Bác tài đáp 

- Dạ....- Nó thỏ thẻ 

Vậy nó phải chờ đến sáng mai mới có thể đi tìm được thằng bạn mình 

Nó quyết định sẽ tìm ra mọi tung tích về thằng bạn nó. 

Nó lại nghĩ về tương lai : " Nếu như tim được thằng Nu mình sẽ làm gì đây, có lẽ sẽ hùng tiền mà mình dành dụm được để cùng nó buôn bán một cái gì đó đơn sơ sống qua ngày." 

Rồi đây cuộc sống của nó sẽ ngày càng đơn tẻ hơn, không một chút Nội iềm tin nào cả. 

Lại nghĩ về anh, nó nửa muốn quay về vì hối tiếc vì sợ rằng nó sẽ chẳng còn cơ hội để gặp anh nữa, còn nửa nó muốn sống một cuộc sống yên bình không làm anh phải đau khổ khi cứ đem cái tình yêu khờ dại đó đến anh, nó sợ cứ tiếp tục ở đó đời nó sẽ phải bi luỵ vì anh suốt. 

Không nghĩ nữa...nhất định không nghĩ tới anh nữa. Nó quýêt định ngã vào tấm kiếng xe đang vun vút để ngủ, ngủ để quên, và...ngủ để một lần nữa mơ thấy anh.... 

Tại nhà anh đẹp trai sau tân hôn: 

Đám cưới của anh đã diễn ra tốt đẹp, và hai người đã có một đêm tân hôn thật hạnh phúc bên nhau. 

Và lúc này đây Phương sẽ bắt đầu đảm trách công việc của một nàng dâu mới đảm đang và dịu hiền. 

Trong đầu anh lúc này như đang ở trên mây, anh sung sướng vô cùng vì cuối cùng cũng đã lấy được Phương làm vợ. Niềm khao khát tuổi trẻ cháy bỏng của anh đã được thực hiện. 

Hai người tâm đầu ý hợp, ai ai cũng nói sẽ sớm sinh quý tử. 

Sáng ngày hôm sau: 

Đồng hồ trên xe chỉ rõ 5h45' 

Tiếng kèn bim bim bim của Bác tài thôi thúc mọi người xuống xe vì đã tới Thị xã Ngã Bảy của tỉnh Hậu Giang. 

Nó mơ màng, dụi dụi vào mắt là động tác quen thuộc không thể nào quên lãng được trong trí óc của nó. 

Nó nghe người người nói mới kịp nhận ra đây là Ngã Bảy. Nó thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã về tới Hậu Giang. Cái khoãng cách từ Đồng Nai về tới đây trong nó thấy sao gần quá! 

Nó tình tò đi xuống xe, nhờ tia nắng mai đầu tiên của ngày mới đã giúp nó lấy lại tự tin. 

Nó đã bình tĩnh, lấy lại sự quyết tâm tìm bằng được thằng bạn thân của nó. 

Nó đi một vòng cái mãnh đất xa lạ chưa từng đặt chân đến này. Nó thấy khung cảnh ôi thôi thơ mộng, có sông có nước, có ngư dân đánh bắt cá, có mấy chiếc ghe tàu chở toàn trái cây treo lủng lẳng trên ngọn tàu, dăm ba phút nó mới biết đây là Chợ nổi Ngã Bảy. 

Nó thôi bị mê quặc bởi nét thơ mộng chân chất ở đây mà đi vào mục đích chính của nó là tìm thằng Nu. 

Nó đi dò tìm khắp mọi nẻo đường, mệt nhọc, mồ hôi chãy nhuễ nhại vẫn không làm nó nãn chí. 

Nó mới chợt nhớ ra, tại sao mình không đi hỏi mấy người xung quanh đây chứ?!! 

Nó tìm đến một ông lão bán hàng bông: 

- Ông ơi! 

Ông lão già nua ngẫng mặt lên hỏi nó: 

- Con muốn mua gì? 

- Ờ, dạ không. Con muốn hỏi thăm ông. 

- Ờ, hỏi gì con? 

- Dạ...cho con hỏi đường về...ờ...ờ... đường về..... 

- Về đâu con ? - Ông lão thắc mắc. 

Nó lúng túng, cố nhớ lại lời của thằng Nu : 

- Ờ...ờ...dạ dạ...về vùng sâu!!! 

Ông lão bật cười: 

- Ở đây nhiều vùng sâu lắm, con muốn về vùng nào? 

- Dạ...vùng...vùng nào mà có..có...à..có bà Hai Đông đó ông? 

Ông lão chật lưỡi cười to: 

- À, tưởng gì! Bà Hai Đông ai mà không biết, bả nổi tiếng bán số đề mà, mà bả chết cách đây cũng lâu rồi à! 

Trời! Nó mừng đến phát khóc, nó liền khẩy khẩy hỏi tiếp: 

- Vậy , vậy ông chỉ con đường về đó đi ông!

Đêm đã qua, tại nhà anh đẹp trai của nó : 

Anh và chị Phương đang đối mặt với nhau, tay của Phương đang để lên hông ngực anh siết chặt, còn tay anh cũng thế, chiếc chăn nồng ấm kia đang phủ leen hai người thật nồng nàn ấm áp. Đôi môi hai người luôn mĩm cười khi còn đang chơi vơi trong giấc ngủ. 

Ánh nắng chiếu vào anh, làm anh phải thức giấc......... 

Anh mở mắt ra và người đầu tiên anh trông thấy được không ai khác đó chính là Phương - người vợ mới và tuyệt vời nhất trong lòng anh. 

Anh khẽ chòm dậy, hôn nhẹ lên môi Phương thật nhẹ để tránh làm thức giấc của vợ mình. Anh biết trong ngày hôm qua từ tiếp khách đến làm lễ anh và chị ai cũng đều mệt. 

Nhưng không được, chị Phương đã thức giấc : 

- Em thức rồi hả? - anh đẹp trai của nó nhẹ nhàng áp vào mặt chị và hỏi 

Chị khẽ gật đầu, chị hỏi: 

- Sao anh thức sớm vậy, hôm qua anh mệt không? 

Anh liền nhéo cái mũi của chị và nói: 

- Bà xã của anh hư quá, em quên sáng nay mình phải đi tiếp khách buổi sáng nữa à? 

- Ờ hé, em quên mất. - Chị đập nhẹ vào trán mình nói 

- Qua ngày hôm nay nữa thôi, là anh với em khoẻ re lun, hì hì 

- Hi hì...Anh ra trước đi rồi em ra. 

- Ừm, lẹ nhe...anh tắm xong là ra liền đó. 

- Dạ, em biết rồi. 

Thế là, anh đã vào phòng tắm. Chị thì khẽ dụi dụi vào mắt, vươn vai lên tuy vậy vẫn giữ được cái nét đẹp thước tha tuyệt vời của chị. 

Chị chưa kịp xuống giường để đi vệ sinh. Thì gương mặt chị chợt tối ùm và ngạc nhiên kinh khủng khi thấy....2 cây đèn tân hôn Long phụng chỉ có mỗi một cây đèn được rực sáng, còn cây kia thì tắt hẳn. 

Cây được sáng là cây Long của anh đẹp trai ... 

Chị biết đó là việc bình thường nên chạy lại nhuốm đèn lên cho cả hai cây đều sáng. 

Lòng chị được bình yên mà đi tiếp khách với anh mà chẳng hề bận tâm đến chuyện cái cây đèn Long phụng. 

Tại Ngã Bảy: 

Sau khi được chỉ dẫn để đi về cái vùng mà thằng Nu đang sinh sống. Nó một thằng con nít thân hình nhỏ gọn đang đi lơn tơn giữa cái nắng quê dịu nhẹ, không khí thật khác ở thành phố, thật mát mẽ và phơi phới tâm hồn. 

Nó thật mệt nhọc, bước đi liu xiu... 

Đến khi... nó tới một bến đò... 

Nó lầm bầm nhớ lại : " Đi hết con đường này, có một bến đò thì qua sông...phải không ta " 

Cô chủ bến đò mới thấy nó thẫn thở,lạ nên mới hỏi 

- Em ơi! Em đi đâu vậy? Có qua sông không, chị đưa ? 

Nó xoay qua, mặt lơ ngơ đầy cái nắng phủ màu nắng: 

- Ơ dạ, em đi! 

Trên chiếc đò, mà cô chủ khoảng 18 tuổi đang đưa nó qua sông. Với một bộ đồ bà ba của gái miền quê thật tinh tương, giản dị nhưng không mới mẻ gì lắm. Nó nhìn chung quanh cảnh ở đây thật thơ mộng nhưng thoang thoáng chút buồn. 

Cơn gió quê nhè nhẹ lại lần nữa nô đùa trên ngọn tóc nó, ngọn tóc nó rối lên khi hình ảnh anh đẹp trai của nó lại tung bay trước mắt. Nó buồn lắm. Mắt lại rươm rướm nữa. 

Mặt nó buồn lắm...mặt nó bơ phờ cũng vì anh.. Nhưng nó không khóc đâu vì nó biết những dòng suy nghĩ của nó tối qua sẽ còn in hằn...nó không quên. 

Nó nhìn lần nữa cảnh sông nước, nhà ở, và cả những con người ở đây đều rất thân thiện và mộc mạc giống như những gì nó đã được đọc trên báo. 

Nó cũng nghĩ đây là môi trường tốt hơn để nó thích nghi. 

Nó chợt nhớ lại nhiệm vụ chính của nó là phải làm gì nên xoay lưng đối mặt với cô gái chèo đò : 

- Chị ơi ! cho em hỏi..xóm của bà hai Đông gần tới chưa hả chị ? 

Chị ấy cười thân thiện đáp với nó: 

- Ồ, tới rồi đó em. Em thấy cái nhà xanh xanh không? - Chị thân thiện chỉ cho nó bên kia sông 

- Ò, dạ em thấy ! 

- Ờ, kế cái nhà xanh xanh đó, có con hẻm đi về phía sau, có con lươn bộc qua khu bãi cỏ ,em đi dài dài có con sông nhỏ nữa là tới rồi đó em. 

- Dạ, cảm ơn chị. 

Thấy nó dường như người ở tỉnh về nên chị hỏi thăm: 

- Em là người thành phố à? 

- Dạ... 

- Em xuống đây tìm người à? 

- Dạ.... 

- Em...... 

Thấy mặt nó hơi buồn bã nên chị không hỏi nữa.... 

Đò đã sang sông, nó bước lên bờ và gửi cho chị gái đó 500 đồng. 

Nó lại tiếp tục hành trình, nó lơn tơn như thằng bé không nhà, nó thấp thỏm lo âu, sợ rằng rồi đây khi gặp lại thằng Nu nó sẽ như thế nào? Sợ rằng sẽ có điều gì chẳng lành nên nó không tưởng tượng ra nữa. 

Nó bộc ra con lươn theo lời chị chèo đò dặn, khung cảnh trước mắt của nó bây giờ đúng là thật khác, quả nhiên có thêm một con sông nữa hiện ra trước mặt nó.  

Con sông này dài, nhấp nhô trên mặt sóng trong thật thanh bình. Một khung cảnh vô cùng tuyệt vời yên tĩnh nhưng ôi sao, nó có cảm giác như nơi này rất buồn thì phải. Nhà thì chỉ thấp thoáng một hai ba cái, có rất nhiều mãnh đất trống bỏ hoang. Nó thầm nghĩ xóm bà Hai Đông là đây hay sao? 

Nó cố đi thêm đọan đường nữa... 

Đoạn đường nữa...... 

Thì..... 

Hình dáng của ai quen thuộc đang đập vào mắt nó. Đứng đằng xa, nó thấy dáng thằng bé chạc tuổi nó đang chăm chỉ tưới những luống rau xanh, cử chỉ của thằng bé ấy giống thằng Nu chết được, nhưng chưa nhìn được gương mặt nên nó không dám chắc. Thằng bé ấy lại lui cui xuống con sông kia múc nước lên tưới rau, vàl úc này đây..lúc này đây nó như muốn chết đi vì sung sướng khi nhận ra gương mặt quen thuộc của ngày nào...đó chính là thằng Nu ...... 

Từ xa, nó khóc to lên vì sung sướng, những cảm xúc hoà trộn lại trong nó. Những ký ức ngày xưa của hai đứa lại đọng về trong nó. Nước mắt nó đổ như mưa. 

Nó hét toáng lên: 

- Nu..................................!!! 

Từ đằng kia xa, đối phương nghe giọng ai quen thuộc. Chắc chỉ gần một năm thôi, nó chưa nghe được. 

Đối phương thôi khom người tưới nước cho rau nữa mà xoay lại nhìn vào nó. 

Chợt thùng nước tưới lăn loãng toãng xuống đất. Niềm cảm xúc đến trong đối phương tăng lên khi nhận ra đó là thằng bạn thân của mình. Đối phương đó không ai khác...đó chính là thằng Nu - người mà nó muốn tìm kiếm mấy ngày nay. 

- Hả?.....Nho............ 

Cả hai cùng nhau chạy lại, niềm xúc động dâng cao vời vợi khi cả hai sắp chạm mặt nhau..nó không ngờ nó lại tìm được thằng Nu ở nơi này, nơi này thật khác với những gì nó tưởng tượng. 

- Nho! 

- Nu! 

Chợt nó ôm chầm lấy thằng Nu siết thật mạnh cho vơi đi nỗi nhớ. 

Nó nghe được mùi nắng đang lấn áp trong vạt áo của thằng Nu , nó cũng hiểu được ở đây thằng Nu sống như thế nào rồi?! 

- hức hức hức - Nó khóc nức nở. 

- Nho! Tao có nhìn lầm không? - thằng Nu vịnh vai nó hỏi 

- Phải! tao..là tao đây. 

- Vậy sao mày xuống đây hả? - thằng Nu chợn mắt nhìn nó thắc mắc. 

Chợt nó không trả lời mà im lặng nghoảnh mặt chỗ khác.... 

Thằng Nu thấy vậy nên nói... 

- Thôi tao với mày đi vào trong nhà đi rồi nó sau nhe! 

- Ừm. 

Hai đứa ngồi bên nhau như những ngày xưa, vẫn thân thiết vẫn là những câu chuyện dài của hai đứa kể cho nhau nghe : 

- Mày khác đi nhiều lắm đó ! - Nó nhìn vào mặt thằng Nu và nói 

- Vậy hả? hì hì - thằng Nu vẫn hóm hỉnh như ngày nào, nó bóp hai bên má nói 

- Ừ, mày đen hơn trước, ốm hơn trước..... 

- Chứ mày nghĩ đi... ngày nào cũng trồng rau, tưới rau, rồi còn phải chăm sóc từng li từng tí cho nó nữa thì không đen sao mà được - thằng Nu chỉ vào mấy liếp rau trãi dài trong nắng. 

Nó nhìn theo chỉ tay của thằng Nu nói: 

- Mày trồng rau hả? 

- Ừ, tao trồng rau cũng lâu lắm rồi, sống qua ngày mà. 

- ủa, mày nói với tao bà con nơi đây sẽ giúp mày mà ?  

Chợt thằng Nu buồn và nói: 

- Tao về đây, thì một số đã đi xa hết rồi, còn một số thì người ta dọn về xóm trên hết rồi, tại xóm trên đông vui hơn ở đây. Họ có cho tao mãnh đất này để trồng rau kiếm tiền nè. 

Chợt thằng Nu vui vẻ nói thêm: 

- Mày đừng có coi thường mấy cái đám rau này nhe, nhờ nó mà tao mới sống được tới ngày hôm nay đó. Rau trồng cũng mau lắm, vài tuần là đem thu hoạch đi bán được à. Mà buổi trưa á hả, tao không ngủ được đâu, mấy con chó mèo gì ở đây phá lắm, nó giẫm đạp lên rau của tao hết. 

- Vậy có đủ để mày ăn uống gì không? 

- Đủ chứ, từ lúc về đây ngoại trừ tốn tiền mua lá để lợp cái nhà này ra, tao không có sử dụng gì thêm hết, số tiền đó tao đang còn để dành nè. 

Nó nhìn xung quanh căn nhà này...nó thấy nhà của thằng Nu cũng đâu khác gì nhà cũ của nó chỉ tại cái nhà này nhỏ hơn nhà của nó mà thôi. 

- Nhà này nhỏ quá lắm phải không? - thằng Nu hỏi nó khi nó dáo dác nhìn căn nhà. 

- Ờ....ờ... 

- Tại có mình ên tao thôi, cất chi cái nhà bự tổ chảng ...hehe...nhưng hôm nay có thêm mày là vừa kín luôn rồi đó, hai người ở là vừa đủ òi. 

Nó nhìn thằng Nu mặt thoáng buồn nói: 

- Tao không chỉ ử ngày hôm nay thôi không đâu! 

- Ờ..ơ..là sao? - thằng Nu thắc mắc 

- Là ...là...tao muốn ở đây luôn với mày đó.  

- Ở đây luôn hả? - thằng Nu trợn mắt 

- Sao hả, không được hả ? - nó hỏi bậm trợn 

- Trời! được chứ, mày ở đây luôn tao còn cúng thêm con heo quay cho trời đất nữa kìa. 

- Sao vậy ? 

- Hơi!....ở đây ban ngày còn thấy mấy đứa trẻ con nó vui đùa nghe thấy vui tai, người trong xóm qua lại cũng vài người thấy đỡ buồn..nhưng mà tối đến buồn lắm mày ơi!, tao ở một mình buồn dữ lắm. Mà được cái buổi chiều nắng ở đây ngộ lắm, tím rịm hà,...mà người ta vẫn thường nói là hoàng hôn màu tím đó. Với lại ở đây cũng mát dữ lắm. 

- Vậy từ nay mỗi tối tao sẽ nói chuyện với mày, tao sẽ ở chung với mày ?  

- Nhưng mày phải nói tao biết lý do tjai sao mày lại ở đây mà không về trên đó sống trong nhà bà Nội hả? 

Nó như không muốn nói gì đến chuyện ngôi nhà đó nữa, nó giã vờ lãng tránh... 

-Ê Nu! Buổi trưa ở đây cũng mát ghê he? 

- Ừ mát.... 

- Mày biết tao tìm mày cỡ nào không? - Nó nhìn thằng Nu nói 

- Ờ, tao biết, khó khó..khó lắm tại đường đi ngoằn ngèo đúng không? Hehe - thằng Nu câu cổ nó nói nghịc ngợm 

Nó nhìn chăm chăm vào thằng Nu nói 

- Mày vẫn nghịch ngợm, hóm hỉnh như hồi đó, không thay đổi gì hết. 

- Còn mày, mày cũng không thay đổi gì cả, mà tao thấy mặt mày hơi bơ phờ đó. - thằng Nu nhìn dáo dác nó thân hình nó nói 

- Có chứ ? - Bỗng mắt nó nhìn đâu đó đăm chiêu 

Thằng Nu hỏi thẳng: 

- Nho, mày cói chuyện gì, nói tao nghe đi, sao mày như người mất hồn vậy? 

Nó nhìn thằng Nu, không muốn trốn tránh sự thật nữa nên nói: 

- Tao...tao....tao bỏ nhà anh đẹp trai đi rồi mày ơi! 

- Hả? Sao vậy? họ...họ...đuổi mày à? 

- Không không có, mày đừng hiểu bậy! Tại tao tự bỏ đi thôi... 

- Sao mày bỏ đi, chẳng phải mày ..mày...mày thương anh đẹp trai của mày lắm hả? 

- Đúng, tao thương anh đẹp trai nhiều lắm. Nhưng tao không thể nào ở đó nữa trong khi anh...anh đã có vợ.. 

- Hả? - thằng Nu như cuống cuồng lên. 

- Anh...anh đẹp trai lấy vợ rồi mày ơi! híc híc - Nó đã bật khóc

Thằng Nu thấy nó cúi đầu, nước mắt chảy xuống đùi mà nức nở. thằng Nu thấy bạn mình như vậy buồn lắm nhưng chẳng nói gì nữa, chỉ biết choàng tay qua cổ nó và nhịp nhịp như cách vỗ về nó không nói thành lời. 

Thằng Nu không ngờ ngày hai đứa hội ngộ lại nhiều cái ngạc nhiên như vậy. Nu nhìn nó mà lòng khôn xíêt cứ để cho nó khóc cho đã rồi đợi đến khi nó đứt hẳn tiếng nấc kia thì... 

Tối hôm đó : 

Nhà của Nu trước mắt chỉ cần hai ba bước chân thôi là một con sống nhỏ chảy qua. Trông cũng lãng mạn lắm nhưng trong cái lãng mạn cũng gợi nên sự cô đơn lạnh lẽo. 

Lúc nào cũng như hình với bóng. Nó và thằng Nu ngồi trước sông tâm sự to nhỏ: 

- Cuôí cùng mày đã chịu nói ra tất cả, tao không ngờ mày lại thương anh đẹp trai của mày đến như vậy, mày dám lấy mạng sống của mình ra để cứu anh nữa... 

Nó khoanh tay để mặt lên, giọng trầm trầm nói 

- Tao làm như vậy không phải để được người đời thương,cũng không phải để được anh nói lời cám ơn với tao mà...mà...tao chỉ muốn... 

- Muốn anh đẹp trai biết rõ tình cảm của mày dành cho anh ấy nhiều đến mức độ nào đúng không? - thằng Nu nắm bắt chi li mọi suy nghĩ trong nó dù hai đứa đã xa cách khá lâu. 

- Ừm... 

- Mà kể ra cũng đáng đời thằng Tân bóng dám làm tới những chuyện động trời như vậy, dám xúi người ta bắt cóc anh Tú, thật là quá đáng, giờ thì đáng đời cho nó, đúng là kể gieo ác thì gặp ác. 

Nói xong. Thằng Nu chợt xoay mặt qua thì thấy nó khúc khít trong hai cánh tay che mất khuôn mặt của nó. 

Chợt nó lên tiếng: 

- Bây giờ,...bây giờ...híc híc...chắc là...chắc là...đám cưới đã xong hết rồi đó. Có lẽ chị Phương đã về nhà anh đẹp trai sống luôn rồi. 

Thằng Nu nhìn nó rươm rướm nước mắt mà chỉ biết nhìn thôi... 

- Có lẽ tao đi là đúng...phải không Nu....không phải ở đó mỗi ngày nghe họ nói nói cười vui,không phải thấy họ tay trong tay lúc nào cũng kè kè bên nhau... 

- Đúng...mày đi như vậy không sai, nhưng tao nghĩ anh Tú sẽ không quên được mày và cũng giận mày lắm đó, cả bà Nội nữa...tao nghĩ bà Nội sẽ rất sốc đó Nho! 

- Tao cảm thấy có lỗi với bà Nội nhiều lắm...nhiều đến nỗi tao không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình...bà thương tao như vậy mà tao bỏ đi không nói tiếng nào...tao thật đáng chết...híc híc... 

- Mày có định khi nào quay về đó thăm bà không? 

Mắt nó mơ màng..... 

- Không...tao sẽ không về đó nữa đâu. 

- Mày trốn anh đẹp trai suốt đời luôn à ? 

- Ừm..híc híc.... 

Thằng Nu nghe nó nói vậy không biết nói gì hơn, có lẽ sự hụt hẫng trong nó dâng lên quá cao, cái mất mác trong nó không thể cái gì hồi phục lại. 

Thằng Nu gắng giọng, an ủi nó: 

- Thôi mày đừng khóc nữa....! 

- Híc híc... - Nó cứ khóc. 

Chợt câu vọng cổ đâu đây dưới dòng sông reo lên. Người dân đánh bắt cá ở đây một đời sống trên sông nước, ban ngày họ hết mình với sông nước, tối về họ chỉ biết nằm trên chiếc ghe mà nhâm nhi vài câu vọng cổ quen thuộc. 

Hai đôi mắt hướng về chiếc ghe đang neo đậu xa xa, có một ông chú ngồi hát vọng cổ nghe thật não nề, tan nát tim gan... 

Trời ở đây tối mịt,nhưng vầng trăng khuyết kia cũng đã đủ soi sáng hai mái đầu đang tâm sự. Gió đâu đây từng cơn thổi bạc vào mặt hai đứa rất lạnh. 

- Thôi mày đã nói vậy thì mày ở đây với tao luôn đi, đừng đi đâu hết, có rau ăn rau có cháo ăn cháo. 

- Ừhm, tao cũng tính vậy, mà không biết mày có cho không nữa. 

Thằng Nu kí vào đầu nó: 

- Mày khùng hả? Bạn bè với nhau biết lâu mà nói vậy đó. 

Nó cố gặng cười : 

- Ừhm, vậy tao ở đây. Tao sẽ phụ giúp mày trồng thêm rau để có thêm thu nhập, rồi mọi chuyện đến đâu thì hay đến đó. 

- Mày nói chuyện nghe sao thấy nãn quá à, tụi mình còn trẻ, tụi mình phải cố gắng sống, có gắng lên..... 

- Ừhm.... - Nó được thằng Nu đốt sáng lên niềm tin 

Nhưng bỗng dưng thằng Nu hỏi nó: 

- Ê!, vậy...vậy...còn ba mẹ mày thì sao hả ? 

Nó chợt vuốt tóc, lắc đầu nói: 

- Cha mẹ tao chắc không về nữa đâu, có lẽ họ đã đi mất rồi. Không có một tin nhắn gửi về cho tao, không một tin tức nào mà gần cả năm trời..làm sao đây chứ! 

- Ừ...sao ba mẹ mày kỳ quá vậy, không nhớ tới mày sao, ít ra cũng........ 

Thằng Nu ngưng nói ở đây vì cách nó khoảng 3cm có một thằng bé đang ngồi cạnh lại khóc nức nở. 

- Thôi thôi tao không nói nữa. 

- Híc híc. 

Một hồi sau....sau nhiều suy nghĩ..... 

Thằng Nu mạnh dạng xoay người nó lại đối diện với nó và nói hết suy nghĩ trong lòng mình với sự quyết tâm sống tươi đẹp hơn: 

- Nho à, tao biết cú sốc chuyện anh đẹp trai của mày và ba mẹ mày đã làm mày bị tôn thương nặng nề lắm nhưng tao khuyên mày...mày hãy bỏ hết tất cả đi được không, đừng nghĩ ngợi gì thêm nữa. Mày hãy qyên hết đi để tiếp tục sống một cuộc sống tươi đẹp hơn. Tao với mày trên cõi đời này thật sự không còn ai hết nữa rồi, hai đứa mình phải cố gắng mà sống mày hiểu không, tao nghĩ ông trời sẽ thương hai đứa mình mà, sẽ có ngày..sẽ có ngày tụi mình sẽ có tương lai sáng sủa hơn thôi.  

Dường như lời nói và ánh mắt của thằng Nu đã truyền hết vào trong trí óc nó, nó tự dưng thấy có một luồng lực mạnh mẽ trỗi dậy trong nó như đang thúc giục nó thôi ủ rủ để đứng lên sống thật tốt thật vui vẻ. 

Nó tuy vậ nhưng vẫn lủi thủi nói: 

- Ừ, tao sẽ cố gắng. 

- Quyết tâm nhe ? - thằng Nu cổ vũ bằng cánh tay săn chắc. 

- Ừ, quyết tâm. - nó gặng cười. 

Tại nhà anh đẹp trai, buổi chiều hôm đó: 

Cả nhà đang quay quần chuẩn bị cơm lên ăn. 

Mẹ Tú quay sang xuống bếp gọi người làm: 

- Sen ơi! con lên gọi bà Nội xuống ăn cơm! 

- Dạ. 

Trong bàn ăn bây giờ, đã có mặt sẵn ba Tú, mẹ Tú và đôi uyên ương mới cưới cứ khép nép bên nhau cười vui. 

Chợt ba Tú lên tiếng: 

- Bà coi kìa, hai đứa như keo với sơn vậy, suốt ngày cứ bên nhau như con nít vậy đó. 

Mẹ Tú kiều diễm khìu ba Tú nói: 

- Thì hồi đó mới cưới, ông với tui cũng vậy thôi. Hì hì 

Tú lên tiếng dõng dạc: 

- Hì hì...ba nghe chưa, mẹ cũng thừa nhận! hehe 

- Bộ hai đứa nguyên ngày hôm nay không mệt hay sao mà cười giỡn giòn giã vậy? - ba Tú hỏi 

- Dạ, con mệt đâu ba - Phương nói 

Tú hí hỏm nói: 

- Nhờ tối qua, vợ con cho con cái liều thuốc gì đó mà con thấy không mệt chút nào hết đó ba. 

- Anh xạo...em có cho cái thuốc gì đâu! - Phương ngắt mặt anh nói 

- Có mà, hehe... 

- Coi kìa, hai đứa như con nít vậy đó. Bà Nội xuống kìa! - mẹ Tú nói 

Bà Nội từ trên lầu đi xuống gương mặt ủ rủ hơn bao giờ hết. Từ lúc nó ra đi bà chỉ biết nằm trong phòng mà thương nhớ tới nó. Bà chậm rãi đi xuống, tuy vậy nét đôn hậu của bà vẫn còn. 

- Con mời mẹ ăn cơm - ba mẹ Tú cùng nói 

- Con mời Nội ăn cơm! - vợ chồng anh đẹp trai cùng nói 

Bà Nội trầm tĩnh nói: 

- Ừ, ăn đi! 

Thấy bà Nội có vẻ mệt mõi, mẹ Tú hỏi: 

- Mẹ không khoẻ sao hả mẹ? 

- Không, mẹ chỉ hơi mệt, mọi người ăn cơm đi. 

- Vậy xíu nữa 2 vợ chồng coi đưa Nội lên lầu nghĩ ngơi nhe hai đứa? -ba Tú bảo 

- Dạ.... - 2 vợ chồng gật gù 

Bỗng dưng mọi người ngạc nhiên tột độ khi bà Nội hỏi một câu: 

- Đám cưới đã qua chưa vậy ? 

Tuy vậy, mẹ Tú vẫn trả lời kính trọng: 

- Dạ...sáng nay đãi khách xong rồi mẹ, con đã cho người tháo rạp và bàn ghế hết rồi mẹ. Đám cưới đã xong xuôi hết rồi mẹ. 

- Ừ, thôi ăn cơm đi. 

Mọi người truyền cho nhau những ánh mắt thắc mắc, ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xãy ra với Nội  

Bỗng dưng mới cầm đủa lên, anh đẹp trai chợt phát hiện chiếc ghế của Nho bị bỏ trống, đến lúc này anh mới tá hoả ra khi nhớ về thằng em thân thương của mình. 

- Ủa, Nho...Nho đâu? 

Mẹ Tú cũng chực nhớ ra: 

- Ờ...Nho đâu rồi ta? 

Lại một lần nữa, mọi người lại truyền cho nhau ánh mắt thắc mắc, riêng anh đẹp trai thì cảm thấy có lỗi vô cùng khi nhận ra mấy ngày qua bỏ quên một đứa em mà anh đã mang ơn rất nhiều. 

Bà Nội liền tức giận, đập bàn một cái gầm: 

- mọi người trong nhà sao vậy, thằng nhỏ bỏ đi mà cũng không ai hay là sao? 

Mọi người lại trở nên rơi vào tình trạng bất ngờ liên tục: 

- Sao mẹ, bỏ đi hả ? - mẹ Tú hỏi 

- Nội! sao ....sao...Nho bỏ đi..... - Anh thốt không thành lời 

Bà Nội không nói gì thêm nữa, nước mắt bắt đầu đổ xuống. Bà ngậm ngùi bước lên lầu. anh đẹp trai thấy vậy cũng phóng lên theo.  

Bữa con chiều trở nên lạnh lẽo và u ám 

Tại phòng bà: 

Sau khi, anh đẹp trai đọc tờ giấy mà nó để lại trên giường được bà Nội đưa. Anh đọc mà tim gan sôi sung sục. 

Anh tự trách mình đã quá vô tâm với nó, anh đã không hề quan tâm tới nó trong súôt mấy ngày qua. Thì ra, giờ đây anh mới hiểu, những ngày này anh vui sướng và hạnh phúc đến chừng nào thì nỗi đau của nó lại gấp bội anh vì một lý do riêng gì đó của nó. 

Anh thấy mình thật đáng chết, thật không dám nhận vai làm anh chút nào, anh thổ thẹn và ân hận vô cùng. 

Anh nói giọng ngậm ngùi xót xa: 

- Sao vậy Nho, sao em không nghe lời anh, em đúng là đứa em hư hỏng. Sao lại không nói anh biết chứ! 

- Nói sao được, nỗi đau của nó không hề ai quan tâm tới. Mấy người đám cưới vui lắm, vui lắm rồi. - bà Nội giọng hờn trách, nước mắt còn đâm đẫm 

Anh chợt quỳ gối xuống đất xin lỗi Nội : 

- Nội ! con xin lỗi Nội , xin Nội đừng nói vậy. Con biết lỗi rồi Nội! - dường như anh đã thấu hiểu bà Nội giận đến mức nào vì sự ra đi của nó, anh cũng hiểu được nó đã quan trọng thế nào trong lòng bà. 

- Ta không có bắt con qùy, con đứng lên đi.. 

- Không, Nội con...có lỗi... 

Chợt bà dịu nhẹ lại cơn giận, nhẹ nhàng đở anh đứng dậy: 

- Con đứng lên đi. 

- Nội ! -hướng mắt anh thăm dò Nội  

- Đứng lên! - Bà nói 

- Dạ. 

Hai bà cháu cùng ngồi trên chiếc giường: 

- Thật ra, Nho có nỗi khổ gì hả Nội ! - anh đẹp trai hỏi 

- Nỗi khổ của nó, không ai hiểu được đâu. Có thể...trên đời này sẽ không ai hiểu được nó. 

- Em ấy thật là khờ. Dù có chuyện gì ít ra em ấy cũng nói với con một tiếng chứ? 

Bà Nội xoay sang anh nói: 

- những ngày này, con còn tâm trí nào để nghe nó nói không? 

- Con..... 

- Nó buồn lắm con à, những ngày sắp đám cưới của con, nó cứ như một con mèo, cứ ủ rủ bên Nội . Tối ngày nó cứ kè kè bên Nội , không nói không rằng gì cả. như vậy đó, rồi không nói với ai lừoi nào mà bỏ đi... - Bà lại sụt sùi 

Bỗng anh kiên định nói: 

- Không, con phải đi tìm em Nho! 

- Con biết tìm ở đâu hả? 

- Trong tờ giấy em ấy có ghi là sẽ tìm người thân nào đó để trú thân, vậy sao mình không đi tìm em ấy tại nhà mấy người thân chứ Nội ? 

Bà Nội lắc đầu: 

- Nó còn ai nữa chứ? Ba mẹ thì mất tích, không một đứa bạn, không một bà con họ hàng. Biết đi đâu mà tìm nó chứ?! 

Anhh nghe Nội nói vậy liền gục đầu, nắm vài sợi tóc, nhăn mặt, híp mắt mà thấy đau đớn, hụt hẫng . 

- Tại sao em ấy lại làm như vậy chứ? Con còn chưa thực hiện được nhưng lời con đã hứa với em ấy! 

- Bây giờ thì nó đi rồi, không còn ai bên Nội hết. Nội chỉ muốn có nó thôi - bà Nội lại bật khóc. 

Anh thấy Nội khóc mà xót xa vô tận. Anh hận bản thân mình biết bao nhiêu, anh ước chi phải nó nói ra tất cả nỗi khổ riêng với anh thì tốt biết mấy, anh có thể cùng nó chia sẽ mà. Nhưng anh đâu hiểu nổi cái cảm giác đó, cái tâm sự đó là một chuyện động trời không thể nói là nói được. Vì nó....nó...nó đã yêu anh....yêu nhiều lắm. 

Bà Nội vẫn đang kiềm cự, cố giấu bí mật của nó không để anh đẹp trai của nó biết sự ra đi của nó là vì anh. 

Lòng bà mâu thuẫn vô cùng, nửa muốn nói nửa không. Bà sợ...bà sợ suốt đời này bà sẽ không được gặp lại nó. Bà đau như cắt. 

- Nội rồi đây con sẽ cố gắng tìm kiếm Nho về bên Nội ! 

Bà Nội nghe anh nói vậy mà không nói được lời nào, chỉ biết thui thủi nằm xuống giường mà khóc than. 

Anh cúi mặt, u sầu hơn bao giờ. Anh cũng không quên cái ngày hôm đó, anh thấy nó u sầu trong nếp cột nhà cũ của nó mà tràn trề nước mắt,khi thấy anh thì nó bỏ chạy. Anh tiếc vì hôm đó đã không đuổi theo để tìm tận nỗi buồn từ đáy lòng nó. 

Tại phòng anh đẹp trai : 

- Anh đừng buồn nữa mà! - Phương đang nằm trong vòng tay của anh trên giường ngủ khi anh đang buồn rười rượi 

- Anh thật không tốt, anh đã hứa sẽ là người bạn, người anh tốt với Nho mà giờ này....giờ này không biết em ấy đang ở đâu, anh lo lắm. 

- Em nghĩ rồi hai ba bữa nữa, Nho nhớ nhà, nhớ anh,nhớ Nội rồi sẽ quay lại mà. 

Anh lắc đầu nói: 

- Em không biết đâu, bản tính của Nho không giống như mấy đứa cùng trang lứa khác, cứng rắn như người lớn, dễ khóc như trẻ con nhưng khi nói gì thì phải làm. Anh nghĩ, Nho đã nói vậy thì chắc...chắc không quay lại đâu.Trừ khi... 

- Trừ khi...sao anh? - Phương hỏi 

- Trừ khi mình chủ động tìm Nho về. 

- Nhưng mình biết tìm ở đâu chứ anh? 

- Rồi để từ từ anh dò hỏi.

Phương thấy chồng mình buồn vì một đứa con nít mà cũng buồn lây theo, Phương cũng mong rồi đây Nho cũng sẽ về để cả nhà ai cũng được vui mừng.

Những ngày sau: 

Trong khi cả nhà đang lo lắng và nhớ tới nó khôn xiết, nhất là bà Nội cứ ăn ngủ không yên, bà đã bắt đầu có những dấu hiệu ngã bệnh. Bà khóc liên miên...bà nhớ nó nhiều lắm. ba mẹ Tú thì cứ trách cứ mình sao lại vô tâm hững hờ với một người đã từng cứu lấy mạng sống của con trai mình đến như vậy?!, còn Phương thì dường như thấy ngôi nhà này chưa bao giờ u ám đến như vậy, Phương thầm nghĩ tại sao gia đình anh có thể đón một nàng dâu mới như vậy chứ? Một không khí không dễ chịu chút nào, chị vô cùng hụt hẫng và buồn lây theo cả nhà...tất cả đều do nó! 

..Thì anh đẹp trai của nó đang dò tìm từng ngóc ngách của nó có thể đi, anh quyết không thể để cho nó thêm nhiều thiệt thòi nữa. Anh quyết tâm tìm nó tới cùng. 

Dạo lê thê qua từng ngôi nhà trong xóm cũ của nó, và từng đứa bạn mà nó từng chơi, nhưng cũng ít có ai biết về danh phận của gia đình nó. Nó đến đây sống tự khi nào cả xóm không ai biết cả, do vậy cơ hội đi tìm nó rất mong manh đối với anh. 

Anh suy sụp, chán nãn vô cùng khi không biết một đầu mối nào cho anh biết là nó đang trốn ẩn ở đây, anh cũng thoáng nghĩ nó đã đi xa nơi này lắm rồi. 

Cả một ngày lê thê, lếch thết ở ngoài phố, bỏ cả một ngày đi học. Anh trở về nhà với gương mặt rũ rượi buồn, anh không như một ánh mặt trời sáng chói như nó từng nghĩ tới nữa mà thay vào là một ánh trăng khuyết không ngày rằm tròn trịa và tinh tương. 

Tại ai, tại ai mà khiến một người con trai mới lấy vợ không thể hưởng trọn hết niềm vui vì sở hữu được một người mà mình rất yêu thương đến như vậy ? Tại ai, tại ai mà khiến cho người con trai ấy cứ tối ngày cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với một ai đó? Và cũng tại ai, tại ai mà khiến đêm đêm người con trai ấy những đêm đầu đều không dành trọn cho vợ mình hết những ngọn lửa cháy bỏng?.... 

....Chỉ có nó...chỉ có nó thôi... 

Nhà anh người nào người nấy đang nóng ruột chờ anh. Nhất là bà Nội, ngồi ở bộ ghế sa-lông phòng khách mà cứ rươm rướm nước mắt chờ đợi tin của thằng cháu mình. 

Đến khi anh bước về.... 

Cả nhà đều sục sôi... 

- Anh! anh sao rồi....? Có tin gì của bé Nho chưa? - vợ anh hỏi 

- Tú! Con tìm được em chưa con ? - mẹ Tú lấp bấp hỏi 

Anh thấy từng ánh mắt kỳ vọng của mọi người đều thắp lên làm anh cảm thấy áp lực nặng nề, anh cảm thấy như cả thế giới đang chờ đợi một nguồn sáng từ anh, anh cũng biết tất cả ai cũng lo lắng là cũng vì bà Nội , vì Nội có thể nói là linh hồn cho không khí cả nhà. 

Anh gục đầu, lắc qua lắc lại 

- Con xin lỗi cả nhà, con vẫn chưa tìm được em Nho ! 

Chợt biết bao ánh mắt thôi mong đợi dữ dội mà thay vào là những cặp mắt buồn thiu thỉu, gục mặt như tiếng gọi không thốt lời trong tĩnh mịch. 

Chợt ba anh lên tiếng: 

- Con nhìn bà Nội kìa 

Cả bốn đôi mắt xoay sang bà... Bà không nói năng gì, đôi mắt lão ấy vẫn còn đọng những giọt nước lấm lem, bà bước lên lầu. 

Chợt mẹ Tú bắt tay anh thật mạnh, nói: 

- Tú ơi! Con ráng tìm em với con ơi! Nếu không bà Nội sẽ buồn chết mất.....con ơi! 

Anh nghe từng tiếng nấc trong lòng mà gặng từng hơi thở: 

- Dạ...con sẽ cố mà mẹ! 

- Ừm 

Anh não nề, gối một cuộn tóc thật mạnh... bước lê thê lên lầu. 

Chỉ còn mỗi Phương đứng đây. Phương không nghĩ ra được gì nữa thật sự không biết phải làm thế nào khi thấy chồng mình và cả nhà thê thảm như vậy chỉ vì đứa bé. 

Chiều hoàng hôn ở bến sông nhà Nu : 

Đó là một buổi chiều thật mát m, gió thổi dịu nhẹ không đến nổi làm nó phải khập khiễng. Một ánh hoàng hôn thật lạ, những ánh nắng chiều tím rịm như những bông hoa sim trên đồi, mặt sông phản chiếu ánh nắng thật lộng lẫy. 

Nó đứng trên bến sông có chiếc đò còn dỡ dang một đôi mái để xuôi, cứ mặc cho từng gợn sóng nhỏ làm nhấp nhô con đò. Một con đò neo trên bến vắng với một hoàng hôn màu tím làm cho lòng nó da diết, thương nhớ anh đến khôn cùng. 

Nó tuy nghe lời thằng bạn nó là sẽ cố gắng sống tốt nhưng tuy bề ngoài nó luôn vui vẻ, làm việc chăm chỉ, cật lực nhưng thật sự mỗi khi chiều về là nó ra đứng bên bến sông buồn như thế này để nhớ về anh. 

Một gương mặt không còn thuần khiết? Một ánh mắt không còn hồn nhiên? Một tâm hồn không còn thanh thản? Chính là nó? 

Nó không còn là một thằng bé ngày nào tung tăng giữa trưa hay lụi cụi bên chân ba mẹ, nó đã khác từ khi gặp anh. 

Nó đã đánh mất cái vẽ thánh thiện và ngoan hiền. Nó tiếc......... 

Những ngày qua nó như con thiêu thân cứ bay cứ bay mà cuối cùng không biết mình đang về đâu. 

Đứng bên dòng sông, nó lại tưởng nhớ đến anh trước cái hoàng hôn màu tím này, cảnh buồn người buồn tam trạng buồn lại càng buồn hơn. Người anh nào mới ngày nào còn hứa hẹn sẽ xem nó là một đứa em thân thương nhất lại nhanh chóng qua đi, người anh sang sông bỏ lại mình nó mênh mông trên sông nước. 

Chợt sau lưng giọng thằng Nu khẽ gọi khi nó còn lấm lem nước mắt: 

- Nho! Lên làm cơm với tao nè, tao mới đi mò tép bắt được nhiều quá trời luôn nè, một mớ tao luộc bầu, một mớ tao kho khô..hehehee.. 

Nó đủ kịp để nhanh chóng vẹt vẹt đôi hàng mi để ngoảnh lại nhìn có bộ dạng của thằng Nu da trần lạnh cóng vì nước sông, cái nết của Nu vẫn vậy vẫn hồn nhiên và tinh nghịch. 

Nó mĩm cười: 

- Ừ, tao lên liền nè, hihi 

- Mày làm cái gì ở dưới vậy? 

- Tao..tao mới gác cái mái chèo lên ! - Giọng nó hô 

- Hehe..siêng quá he, mới mua chiếc đò để đưa khách nên chăm sóc nó kĩ qúa trời luôn hé? - giọng thằng Nu vẳng xuống. 

- Hihi 

Nó leo lên bờ. 

- Nu! Ngày mai mình đem rau ra chợ bán được chưa? 

- Được rồi, ngày mai là có tiền bỏ ống nữa rồi! hehe 

Nó chợt nãy ra những cái ý kiến để kiếm ra được nhiều tiền: 

- Rồi tao với mày sẽ cố trồng thêm thật nhiều rau vào, mua gà mua vịt về nuôi nữa, cộng thêm tiền chèo đò chắc cũng khấm khá đó mày, hihihi 

- dạo này tao thấy mày tươi lên rồi đó, sống tốt như vậy nhé? - thằng Nu đưa tay ra để móc nghéo với nó 

- Ừhm tao hứa ! hihi 

Trên một mái nhà nhỏ, có những đợt gió nhè nhẹ thổi, có hai đứa trẻ đang móc nghéo với nhau, hứa hẹn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng dường như có một đứa đang nói dối. Tuy nói là sẽ sống tốt không nghĩ ngợi chuyện đã qua nhưng chưa chắc đứa trẻ đó sẽ làm được điều đó. Mỗi ngày đứa trẻ nó luôn nghĩ về anh...thương nhớ người anh của mình. 

Tại phòng Phương : 

Tại sao những ngày gần đây, hình ảnh cái cặp đèn long phụng bị tắt một cây cứ ám ảnh vào đầu Phương mãi, chị cứ thắc mắc không biết có ý nghĩa gì. Chị không nghĩ ngợi gì cả, đứng dậy đi tắm rửa để chuẩn bị đi học khi anh còn mệt nhoài trên giường ngủ. 

Trước khi đi khỏi giường chị còn không quên chồm người nhè nhẹ hôn vào môi anh và nói thầm : " Còn ít ngày nữa là hai đứa mình tốt nghiệp rồi, hai đứa mình sẽ có thể đi làm rồi tự kiếm tiền rồi anh hé? Em mong tới ngày đó, chúng ta có thể tự lo cho bản thân mình mà không trông cậy vào ba mẹ nữa! Nhé anh hihihi. Em yêu anh nhiều lắm! " 

Nói xong chị bước ra khỏi giường... 

Ngày định mệnh từ chuyện cây đèn Phụng bị tắt không ngờ lại đến quá nhanh như vậy, nó lại rơi vào chính ngày hôm nay. 

Một ngày oan nghiệt... 

Chị vẫn tươi tỉnh lái xe để đến trườn đại học, tự dưng những hình ảnh về cây đèn Phụng lại chớp nhoáng chớp nhoáng trước mặt chị làm chị cảm thấy chóng mặt dữ dội , từ phía sau chiếc xe tải trọng lớn nhấn tiếng còi thét thật lớn làm chị hoảng hồn chợt tay lái và xe chạy chậm hơn bao giờ hết, lúc đó xe tải tong vào xe chị thật bất ngờ. Những người đi đường đều la ồ lên vì tai nạn thật kinh hoàng và đáng sợ. 

Sau tiếng tông mạnh đó, trên mặt đường chỉ thấy xe chị tan nát như những mãnh ve chai vụng về, còn chị cách thật lâu người ta mói có thể tìm được thân xác chị nằm trơ trọi trên bãi cỏ gần khu công viên. 

Người bu lại như kiến, đường giao thông bị kẹt nghiêm trọng, tiếng gào tiếng thét của mọi người văng vẳng trên đường. Người đã đỡ chị dậy, tay chân chị mềm nhũng không cử động, đầu chị như mới bị cào xé... Chị đã mất quá nhiều máu và...tử vong tại chổ. 

Tiếng xe cứu thương la tò te...vang khắp cả phố phường... 

Ba ngày sau: 

Tại nghĩa trang thành phố: 

Sau khi cái chết thương tâm của chị khiến cho mọi người ai ai cũng hết sức bất ngờ và đau xót dữ dội. 

Một cô dâu xinh xắn, giỏi giang, đáng yêu mới được bước lên xe hoa ai ngờ lại bạc phận đến vậy. Cái chết của chị đã được trời phật báo trước. Kêu trời trời có thấu cho nỗi lòng của anh. 

Người vợ mà anh khát khao có được từ mười mấy năm nay. Một người anh hết mực yêu thương hơn chính bản thân mình. Một người có thể khiến anh quên cả đường đi và cả lối về. Một người có thể khiến anh bỏ hết tất cả !!!.... 

Nước mắt anh tràn trề như mưa tháng bảy, anh cú gối đầu suy tư như kẻ thất tình. Anh hoàn toàn suy sụp tinh thần. 

Chú rể mới là vậy sao? Chưa được một tháng mà người vợ yêu thương của anh lại ra đi sớm vậy sao? Vậy mà còn nói trăm năm hạnh phúc, sống mãi trọn đời. Anh hận ông trời... 

Gia đình bên chị Phương vẫn chưa còn nguôi ngoai được cái nỗi đau thấu trời xanh này, thì bên gtia đình anh có hơn kém gì. Bà Nội từ việc Nho ra đi đã ngã bệnh suốt, nay còn lại chứng kiến cái thảm họa mà ông trời ban tặng thế này làm cho bà cứ xỉu lên xỉu xuống liên tục. 

Còn ba mẹ Tú thì khỏi nói, công ăn việc làm thì bỏ bê. Ba Tú mạnh mẽ có thể nén nỗi đau thì không nói gì còn mẹ Tú thì nằm ì luôn trong phòng vì những cơn xỉu liên tục. Bà quá đau lòng khi mất một nàng dâu xinh đẹp và giỏi giắn như vậy, bà đau lắm... 

Anh còn nhớ rất rõ cái đám tang của vợ anh hôm ấy diễn ra thế nào... 

Sau khi nhận xác chị về đám tang được diễn ra như tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ, không ai ngờ đến chuyện như thế này. 

Ai cũng mất cả linh hồn, còn anh anh cứ ngồi bên chiếc quan tài mặc cho ai khuyên nhủ gì, anh còn nhớ anh liên tục gọi tên chị liên tục như cái đĩa nhạc đang bị vấp đi vấp lại. Anh choàng cả người để giữ lấy chiếc quan tài không cho ai lấy mất. 

Cả nhà thấy anh quằng quại như vậy đều không cầm lòng được mà bật khóc như một cái liên khúc của mưa nói không nên lời... 

Đám tang của chị đã xong... 

Anh đang ở nghĩa trang cùng với ba mẹ mình. Mẹ anh thì khóc than kêu trời dựa vào vai chồng mình. 

- Tú à, con về đi con. Vợ còn đã mất thật rồi.  

Anh nhìn vào cái tấm bia còn hình vợ anh vẫn đang mĩm cười với anh. Anh nói thật nhỏ: 

- Không, con không tin, vợ con còn đang mĩm cười với con kìa ! 

- Con đừng vậy mà Tú! 

- Con không tin, con không tin - Anh lắc đầu liên tục 

- Cả nhà đang đợi con ở nhà, con về đi. Mấy ngày rồi con không ăn uống gì hết. ...híc híc....con về nhà đi con - mẹ Tú khóc như mưa khuyên con mình. 

Anh không nói gì cả, càng nhìn tấm bia anh càng câm giận ông trời tột đọ, anh ước gì có thể có phép nhiệm màu bay lên trời để hỏi tại sao lại bắt vợ anh chết oan nghiệt như vậy! 

Anh thốt lên kinh hoàng: 

- Phương ơi!.............................................. ....................... 

Giọng của anh vang cả khu này, người đi thăm viếng thấy chàng trai trên người toàn màu trắng đang khóc lóc thảm thiết mà cũng không cầm lòng được. 

Mặc cho ai khuyên gì thì khuyên những ngày qua, anh vẫn vậy, vẫn như gã khờ cứ có một đôi mắt đăm chiêu về đâu đó xa xa rồi đôi lúc thét lên đôi chứ " Phương ...Phương " 

Hình ảnh ấy cứ khiến cả gia đình đau hơn lúc nào hết. 

Không khí nhà anh buồn hơn bao giờ hết, u ám và trầm lặng, tĩnh mịch và tối tăm. Như một âm vang của một thứ quý báu bị mất..... 

Tại Phòng bà Nội : 

Bà nằm ủ rủ như con chim đang bị mắc mưa vậy, bà tuôn dài những giọt nước không còn trong trẻo. Bà tưởng mình đang ở cùng địa ngục với cháu dâu, vì sống cũng như đã chết mất rồi 

Ngay cả niềm vui của bà là Nho cũng mấ, cả cháu dâu mà bà thèm khát cũng mất, giờ bên bà không còn niềm vui gì cả, chỉ còn mỗi anh mà anh lại..... 

Thật không biết nói gì về hoàn cảnh của bà trong lúc này.... 

Tại vùng quê: 

- Nu ơi! ra đây coi mấy con gà dễ thương quá nè! - Giọng nó loáng thoáng với ở bờ rau 

- Trời ơi! Dễ thương quá đi, để tao đếm coi...1...2...3...4...10...20...Trời 20 con luôn! - thằng Nu từ trong nhà cầm tô cơm chạy ra 

- ủa mày đếm mấy con gà chi vậy? 

- Thì đếm coi để bán được bao nhiêu tiền ,hehe... 

- Mày đúng là...nhìn nó mà tao thấy thương không nở bán mày ơi, tội nghiệp nó quá đi à! Nuôi nó ríêt rồi mến làm sao á! 

- Hihihi...gà là gà thôi, mà cũng nhờ nó mà tụi mình có tiền. thì mày cứ nghĩ đem đi bán tụi nó là phóng sinh đi, để tụi nó còn đầu thai làm người nữa. Cứ nghĩ vậy đi hehe! - thằng Nu nói 

Nó chậc lưỡi nghĩ cũng đúng: 

- Ờ biết đâu chừng vậy, mà nó mang ơn mình thì sao! Hì hì!

PHẦN CUỐI : "NGÔI NHÀ ĐÓ ... CÓ  ANH ĐẸP TRAI" 

Một tuần sau : 

Sau cơn bão lòng, anh đã vẹt những giọt nước mắt đang rơi những ngày bão qua để đứng lên sống tiếp, vì anh biết mọi người đang kỳ vọng quá nhiều vào mình, anh còn phải chăm sóc ba mẹ mình, còn phải lo lắng cho bà Nội và trên hết là phải tìm được em Nho - người em bị lãng quên trong ngày cưới. 

- Giờ đây con đã tỉnh táo trở lại chưa ? - ba Tú hỏi 

- Dạ, thưa ba. Con đã bình tĩnh lại rồi 

Ba anh vỗ về vai anh từng nhịp trên bộ ghế sa-lông nói 

- Phải như vậy mới là con của ba chứ !! 

Dường như ai cũng nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh vì thức trắng nhưng hình tượng anh trong lòng mọi người vẫn vậy, vẫn là một anh chàng điển trai là chàng sinh viên sắp ra trường giỏi giắn. 

Bỗng dưng mẹ anh nói: 

- Cơn bão rồi cũng qua, rồi cũng sẽ trả con trở về với gia đình, với mẹ. Con hãy sống quãng ngày của mình thật hạnh phúc và vui tươi lên nhe con trai của mẹ . Hãy xem mọi chuyện vừa qua như giấc ngủ và cũng hãy xem...con chưa từng....chưa từng gặp Phương ! - Ai cũng thấy rằng mẹ anh đang nghẹn ngào 

- O..oo.... - anh không nói thành lời 

- Bây giờ chúng ta hãy biết chấp nhận sự thật con à! Và quan trọng hãy để cho cả nhà được trở lại như xưa. Nhất là bà Nội ! Con hiểu không? - ba Tú cũng nghẹn tim nói 

- Con phải làm cho bà Nội vui trở lại Tú ơi! Không thì bà của con sẽ chết mất! Bà nằm im bật trong phòng gần cả tháng rồi! - mẹ Tú nói 

Anh lặng người từng phút, tự dưng luồng gió nào bay qua nhà anh khiến anh tự nhận ra rằng mình hãy bắt đầu có trách nhiệm với gia đình, hãy làm những gì cho cả nhà anh được vui vì trên đời này chỉ có họ....mới thương yêu anh. 

Anh ngậm ngùi, khẽ : 

- Dạ! 

Tại phòng bà Nội : 

Bà vẫn thế, từ ngày nó bỏ đi bà cứ la liệt trên giường không đọng đậy gì cả. Bà càng ốm hon, xanh xao hơn. Nếu tình trạng này còn kéo dài hơn nữa thì bà sẽ lâm bệnh nặng mà chết mất. 

Anh bước vào phòng thấy căn phòng không còn như xưa, sao lạnh người đến vậy, sao u ám và đầy u buồn thế! 

Anh không thể không thế một người bà thân thương của mình đang nằm ủ rủ trên giường còn mặt thì quay ụp vào phía trong tường. 

Anh tiến lại gần hơn thì tiếng híc híc của bà thật nhỏ nhẹ vọng ra. 

Anh khẽ gọi : 

- Nội ơi! 

Chưa kịp hỏi tiếp thì anh nghe được lời đầu tiên bà nói: 

- Kiếm Nho về cho Nội đi! 

- Nội , Nội đừng vậy! 

- Kiếm Nho về cho Nội ! - Bà lại nức nở. 

Anh lên giường, lật người Nội sang bên phải. Đỡ bà ngồi dậy! 

- Sao Nội lại làm như vậy, Nội biết Nội làm vậy Nội sẽ bệnh không hả ? - Anh xúc động nói khi thấy bà sao tều tuỵ quá. 

- Nội....Nội nhớ Nho quá con ơi! - Bà nghẹn ngào 

- Rồi con sẽ tìm Nho về cho Nội mà! - Anh nói mà mắt nhắm lại vì biết rằng chưa chắc anh sẽ tìm được đứa em của mình. 

- Con hứa rồi đấy, không được gạt Nội ! 

- Con hứa... mà....Bây giờ vợ con mất rồi, con chỉ còn mình Nội thương con thôi! - Anh ôm chầm lấy bà khóc 

- Nội cũng nhớ Phương lắm, nhưng người chết rồi làm sao mà quay lại được hả con. Con đừng vậy nữa. 

Đến khi bà nói: 

- Con hãy tìm Nho về cho Nội liền đi, Nội sợ nó lang thang ở ngoài đường không khéo nó bị người ta bỏ đói, hay lăn lốc không nhà không cửa tội nghiệp nó con ơi, Nội còn sợ tối về nó không có chăn sẽ lạnh nữa. 

- Dạ.... 

- Ngày mai con đi tìm liền cho Nội nghe! 

Bà nói thêm giọng yếu ớt: 

- Nếu con tìm được Nho về cho Nội thì Nội sẽ....sẽ nói cho con nghe một bí mật. 

- Bí mật gì hả Nội ! - Anh thắc mắc hồi hộp 

- Con hãy tìm Nho về đã! 

Bà định nói bí mật đó là tình yêu nó dành cho anh bấy lâu nay, không chỉ là tình anh em bình thường, bà muốn anh phải biết được mọi sự thật. 

Nhưng bí mật đó biết đến khi nào sẽ nói ra khi cơ hội tìm được nó với anh quá mong manh.??? 

2 NĂM SAU: 

- Mua rau dùm con đi cô chú ơi, rau xanh tươi lắm nè! 

Thằng Nu đang ngồi trên bờ sông ở chợ để bán mớ rau mà hai đứan ó trồng được. Hôm nay nó không ra chợ bán rau được vì nó còn mãi mê chăm sóc mấy con heo mà nó mới mua về. Nó quyết định, tháng này nó sẽ có thật nhiều tiền từ cái đám heo con này. 

Vậy là thằng Nu phải một mình bán hết mớ rau này rồi.... 

Đã hai năm, người dân ở chợ Ngã Bãy đã quá quen thuộc với hai thằng nhóc bán rau Nu và Nho. Hễ đi tới khúc bờ sông, người ta không quên ghé vào mua ủng hộ cho hai đứa những bó rau tươi xanh. Rau hai đứa nó xanh mơn mỡn vừa được thu hoạch là đem ra chợ ngay, nên việc ai nói rau tụi nó héo úa là không xong với thằng Nu đâu! 

Ở đây, người ta cũng dễ chứng kiến được cảnh hai đứa nhóc này hai ăn cơm bụi dưới mưa ướt như chuột lột, mà vẫn ráng mà cắn lấy để đở bụng. Ôi! người ta khâm phục hai đứa biết mấy. Nhờ tính kiên trì chịu khó mà hai đứa mới tồn tại được đến ngày nay và được nhiều người quan tâm yêu thương. 

Trông kìa! Thằng Nu thật là hoạt bát và nhanh nhẹn trong cách mua bán rau. Người ta mấy người cộng lại còn chưa thể bằng cái miệng của nó nữa: 

- Nhiêu bó vậy con? 

- 2000đ một bó xanh lắm cô mua dùm con nhe! 

- Thôi héo hết rồi! 1500đ thôi! 

- Đâu có, con không thấy rau nó xanh như đọt chuối hả? 

- Thôi 1500đ thôi con 

- Thôi vậy cô lấy thêm một ít hành cho chẵn 2000đ đi hihi 

- Mồ tổ mày! - Người mua rau bó tay với thằng Nu 

Thằng Nu là vậy luôn tìm mọi cách lấy ra tiền bằng cái miệng nhạy bén của nó. 

Bỗng dưng lại thêm một người khách lại mua rau, thằng Nu đang đếm tiền: 

- Cho một bó rau đi Nu? 

- Rồi lựa dùm con đi! 

Bỗng thằng Nu ngước mặt lên thì tá hoả tâm tinh vì Nu còn nhớ rất rõ đây là ai, thằng Nu như muốn bật khóc vì quá đỗi bất ngoqf và ngạc nhiên khi nhận ra đây là anh đẹp trai của thằng Nho!!! 

- Hả ? Anh Tú! 

- Đúng là em rồi hả Nu ? 

- Dạ dạ...ờ...sao anh biết được nơi này hả ? - thằng Nu bất ngờ và vui mừng bắt lấy tay anh thật chắc 

- Chuyện dài lắm..để từ từ anh kể cho nghe! Anh tìm tụi em đã hai năm rồi đó. Thôi mình đi, đi đi rồi anh sẽ nói sau 

Thằng Nu nhìn xuống đất, cả đống rau còn quá nhiều: 

- Nhưng còn rau của em! Ơ...ơ.... 

- hihi...Để đó đi anh mua hết, có mất thì anh đền. 

Trên đường về: 

Anh - một anh chàng mặc bộ đồ thật lịch lãm, anh bây giờ và hai năm trước vẫn vậy vẫn đẹp trai vẫn phong độ đầy sức hấp dẫn. Anh xuống miền Tây mà mọi ánh mắt của thiếu nữ nơi đây phải nhìn theo rồi chết ngất vì anh. 

Anh đang cặp kè đi với thằng Nu trên đường về nhà, một thằng nhóc áo dơ bẩn đi với anh đúng là dân miền Tây mới có chất đó. 

- Gặp được em, anh mừng như ăn Tết vậy đó! - Anh nói 

- Sao vậy anh, hihi 

- Vì anh dã tìm hai năm trời mới có tin tức từ tụi em, anh đi tìm Nho! Nội nhớ Nho nhiều lắm 

- Ủa, bây giờ bà Nội sao rồi anh? 

- Nội yếu lắm, bác sĩ nói sẽ không qua khỏi năm nay - Anh buồn bã 

- Dạ... - Mặt thằng Nu cũng bí xị. 

- Nên bây giờ anh phải gấp rút tìm Nho, nếu không có gì cả đời anh sẽ ân hận mất vì điều Nội muốn mà không làm được. Và may mắn, ông trời đã cho anh gặp được em. 

- Nhưng sao anh tìm được vậy ? - thằng Nu chân lấm lem bùn vì chân không đi trên quãng đường dài đầy đất bùn. 

- Chuyện dài lắm khi nào về tới nhà anh sẽ nói em nghe! 

- Dạ... 

- Nho sống sao rồi em? 

- Nó hả? 

............. 

- " Em vu vơ câu ca...em hát từng khúc hát....em muốn thành vì sao.....em muốn thành người lớn..." - Nó đang vừa cho gà ăn vừa hát vu vơ 

Trông nó thật là vui tươi hồn nhiên và khoẻ khoắn không còn như hai năm về trước cứ ủ rủ không ngừng. 

Trông nó giờ đây ai cũng phải giật mình, thật trẻ trung pha chút nghịch ngợm, dễ thương vô cùng. Tuy rằng da nó đã bắt đầu ngâm ngâm nhưng tính cách ngoan hiền và trong sáng của nó vẫn vậy. 

À, bắt gặp nó đang cười với lũ gà con. Một nụ cười thật đáng yêu làm sao, khồng ngờ sao một thời gian dài, nó lại thây đổi như vậy. Như những gì nó đã nói, nó đã thật sự sống tốt rồi. 

- Con đường còn dài không Nu ? - Anh hỏi 

- Tới rồi anh, đi qua nơi đây là tới rồi 

- Ô! Nhà em cũng có bờ sông nữa hả, đẹp và thoáng quá. 

- Hihihi em với thằng Nho thích nơi này lắm. nhưng buổi tối thì vắng người tối mịt nghe mấy bài vọng cổ thật thích luôn đó anh 

- Nho thích sông lắm hả em ? 

- Dạ...chiều nào lúc hoàng hôn nó cũng xuống bờ sông hết, nhưng nó nghĩ cái gì, nói cái gì ở dưới đó thì em không biết. 

Bỗng thằng Nu hô lên: 

- Kìa anh, tời rồi kìa anh! 

- Ờ... 

- Kìa kìa....thằng Nho kìa...nó đang cho gà ăn đó. 

Anh dường như không tin vào mắt mình nữa. Không như những gì bà Nội nói Nho hoàn toàn sống tốt và tự nhiên. Trước mắt anh là thằng bé tuổi đầu đang tung tăng cho gà ăn lại còn hát vu vơ rất hồn nhiên, anh thấy vậy mà cũng rất mừng. 

Gặp lại hình ảnh của đứa bé non nớt ngày nào, anh mừng biết mấy! Anh cảm thấy nhớ nó biết chừng nào. Anh khẽ cười. 

Thằng Nu nói: 

- Anh đợi em xíu nhe! 

- Nu! Em đi đâu vậy! - Anh giọ khi dáng thằng Nu chạy về phía nhà mình 

Thằng Nu chạy một mạch lại phía nó thật nhanh chóng: 

- hù! 

- Ủa? Mày đi bán gì mà về sớm dạ? 

- Hôm nay có khách quý nên mua hết dùm tao hết rồi, mừng quá mày ơi! - thằng Nu vừa thở vừa nói mệt nhọc vì chạy 

- Ủa, là sao? Sao mày chạy mệt dữ dậy? 

- Nho, có một điều bất ngờ cho mày! - thằng Nu nói 

- Hả? - Nó thắc mắc cực độ 

Bỗng thằng Nu đưa tay về phía cách tụi nó không xa 

- Mày nhìn ai kìa!!!!!! 

Theo thị giác nó nghoảnh đầu lại nhìn thật chậm để rồi nó như muốn khóc oà lên vi bất ngờ, vì ngạc Nội hiên và sung sướng. 

Anh không thể nào không nhận ra một người quá quen thuộc trong tâm trí nó từng ngày đó là anh đẹp trai của nó . 

Từ đằng xa, nó như muốn khóc chạy lại phía anh la lên: 

- Anh đẹp trai???!!!! 

- Nho!!!!!!! - Anh cũng chạy lại phía nó và hô lên 

Vậy là những nỗi nhớ về anh từng ngày đã được ông trời đáp lại cho nó trong ngày hôm nay bằng sự tương phùng bất ngờ này. Anh hạnh phúc biết bao, trong khi chạy về phía anh làn gió nào đã cướp đi vài giọt nước mắt của nó bay theo. Bàn chân nó thoăn thoắt không dép, dẫm lên những hạt cát sông để mau chạy tới anh 

Và...... 

Một màn ôm của nó và anh đã diễn ra. Nó tưởng mình đang ở trên mây vậy đó, nó không tin vào sự thật. Đây là anh? đây là anh hay sao? Nó không nằm mơ chứ! 

Nó đã được ôm anh?!! 

Trời ơi trái tim nó muốn nức ra vì sung sướng. Nó nhận thấy bờ vai anh vẫn săn chắc và dịu êm như ngày xưa, không chút thây đổi. 

Ôm nhau dăm ba phút không nói lên được lời nào, cuối cùng nó cũng nén lại cơn xúc động mà thả người anh ra. 

- Anh đẹp trai ? 

- Nho! 

- Sao anh lại đến đây? - Nó nhìn anh hỏi 

- Anh đi tìm em, tìm em lâu lắm rồi 

Nó đã bật khóc vì xúc động, nước mắt trên đôi mi nó tuôn dài, nó lại ôm thật chặt lấy anh như không muốn cho ai cướp đi anh của nó. Ký ức về anh lại tràn về trong nó biết bao nhiêu. Nó lại thương anh...thương anh nhiều lắm! 

Bỗng nó tự nhéo và má của mình thật mạnh 

- Ui! 

- Em làm gì vậy Nho? - Anh ngăn cản hành động khờ dại của nó 

- Em còn đau! Vậy có nghĩa không phải là mơ rồi. hì hì - Nó cười trong nước mắt. 

- Em khờ quá! - Anh áp tay vào phía sau đầu nó ôm nó vào lòng mà anh cũng nghẹn ngào nhìn về phía lơ đãng 

Dăm ba phút sau: 

- Anh vẫn như vậy! vẫn là người anh đẹp trai của em! Anh không thay đổi gì cả?! - Nó nói 

- Em cũng vậy, nhưng dường như da em ngâm ngâm hơn rồi đó! - Anh nhìn màu da nó nói 

Bỗng nó chỉ về ngọn rau xa xa nhà nó và cười: 

- Da em ngâm ngâm cũng tại vì tụi nó đó! Hì hì 

- Nho! 

- Dạ? 

- Anh, cả nhà anh và bà Nội nhớ em nhiều lắm! 

Bỗng mắt nó buồn buồn như có lỗi và nỗi nhớ tràn về: 

- Em xin lỗi vì ngày đó đi mà không nói lời nào cả? bà Nội khoẻ không anh? 

- Không, Nội ...Nội yếu lắm rồi em! 

- Sao vậy anh ? - Nó hốt hoảng, mắt long lanh chao cháo nhìn anh 

- Chuyện là vầy.... 

Bỗng từ xa, thằng Nu ngắt nhịp cầu nói hai người bằng câu nói: 

- Trời! Nắng chan chan mà hai người đứng ở ngoải làm gì dạ ? Vào đây ăn cơm, đói bụng lắm òi nè! 

Bữa cơm ở đây thật đạm bạc như mọi ngày, vẫn có vài con tép , một dĩa rau là điều khó không có, và đặc biệt hôm nay có duy nhất có một con tôm mà nó mò được, như một điềm báo nó dành cho anh. 

- Bữa cơm ở đây không ngon lắm, anh ăn đỡ nghen! - thằng Nu nói 

- Không sao đâu em... 

- Anh đẹp trai ăn nhiều nhiều vô nhe, cho anh nè - Nó gắp con tôm cho anh 

Bỗng thằng Nu nói đùa: 

- hồi đó tới giờ có con tôm nào mà thằng Nho cho mình không trời?!!! 

Anh bật cười và nhường con tôm lại cho thằng Nu : 

- Nè! Em ăn đi! 

- Thôi ! em giỡn đó, hì hì. Hôm nay có khách qúy phải nhường chứ

Nó sao không ăn, nó cứ nhìn anh nhìn cho thật đã, để mai này anh đi mất thì không còn cơ hội 

- Nho! Em ăn đi! 

- Anh cũng ăn đi! 

Ăn xong, buổi chiều mát mẽ, tại cái bàn nhỏ cả ba người ra ngồi nói chuyện: 

- Anh Tú! Sao anh tìm được tụi em vậy? 

Anh bắt đầu kể lại : 

- Hai năm trước bà Nội dặn anh phải tìm cho bằng được vì Nội nhớ em nhiều lắm! lúc đó anh nhận lời nhưng cảm thấy mình bất kực vì không cách nào manh mối nào để tìm được em. Mất một năm tìm kiếm khắp thành phố anh cũng có nhờ nhiều người bạn tìm hộ nhưng vẫn không thấy. Về nhà anh lại thấy Nội mắt đầm đìa nước mắt khiến anh đau lắm chính vì thế, hoàn cảnh bắt buộc anh không thể bỏ cuộc được. Anh tiếp tục tìm em. Nhưng bỗng một ngày thật may mắn với anh ,giúp anh nhớ ra em còn có một người bạn là Nu đây, anh cũng dần mất mấy ngày để nhớ ra địa chỉ nhà Nu mà em từng nói với anh về Nu. Và lại mất một năm nữa anh mới tìm được nơi đây. Khi về vùng này, anh thật sự bất ngờ khi thấy mọi người biết đến hai em như vậy, chỉ cần hỏi là người ta dắt anh lại ngày chỗ bán rau cạnh bờ sông của tụi em 

- Ồ ra là vậy, thật là gian nan cho anh quá! - thằng Nu chậc lưỡi 

- Không ngờ em lại làm khổ mọi người như vậy! - Nó buồn buồn 

- Em biết vậy, mai này không được bỏ đi nữa nhe! - Anh nói mà vuốt đầu nó 

Nó nhìn đôi mắt anh thật là đẹp, không biết tự bao giờ cặp mắt ấy luôn hiện diện trong nó. 

Bỗng thằng Nu khơi lại nỗi đau của anh mà anh thầm cất kín bấy lâu nay: 

- À! Quên nữa, em quên hỏi thăm vợ anh sao rồi? 

Bỗng dưng hai đứa thấy anh gục đầu, buồn bã khi đọng lại ký ức: 

- Cô ấy mất rồi, cô ấy mất từ khi sau một tháng cưới! 

- Hả? Mất? - Hai đứa tròn xoe đôi mắt 

Anh bắt đầu kể lại chuyện hai năm về trước. 

Đêm đến, tại bờ sông. Anh và nó đang nằm cạnh bên nhau trên bờ sông. 

Đêm nay có trăng sáng, đêm nay lại có vài người dân trên chiếc ghe cổ kính hát nghêu ngao vài câu vọng cổ quen thuộc. Nghe sao nhức nhối tâm hồn. 

Nó nằm trên cánh tay của anh, anh dang tay ra cho nó nằm: 

- Không ngờ, chị Phương lại đi quá nhanh như vậy! Em thật sự không ngờ! - Nó nói 

- Anh cũng vậy, nhưng mọi chuyện đã qua hết rồi , anh không muốn nhớ đến nữa. 

- Chắc anh đã gục ngã một thời gian dài ? - Nó hỏi 

- Ừm, lúc đó anh không biết mình là ai. Mà thôi, em đừng nhắc lại nữa. 

- Dạ! 

Một lúc sau: 

- Mình xa nhau lâu như vậy, em có nhớ đến anh không? 

- Nhớ! Em nhớ anh đẹp trai nhiều lắm! - Nó nghiêng người dụi dụi vào ngực anh 

- Anh cũng nhớ em lắm, và cả nhà cũng nhớ em ! nhớ một thằng nhóc siêng năng mỗi ngày thức sớm dọn dẹp nhà cửa, nấu đồ ăn sáng cho anh ăn. Từ khi không có em nhà anh như một cái quán bị bỏ hoang không một tiếng cười khúc khích - Anh thì thầm bên tai nó 

- Em xin lối vì thật sự lúc đó...em không kiềm chế nổi cảm xúc của mình khi... 

Bỗng anh xoay nhẹ sang nó, gương mặt anh sát gần bên gương mặt nó, nó có thể nghe được từng nhịp thoẻ của anh, nhìn rõ hơn gương mặt điển trai ngày nào của anh và nghe được mùi hương ngày xưa vẫn tồn tại trên người anh, hỏi nó: 

- Sao hả Nho, sao ngày đó em bỏ đi, trong thư lại ghi có một chuyện riêng là chuyện gì? 

- Em.... 

- Sao hả? 

- Em...em không nói được! 

- Ờ vậy thôi, anh không ép. Nhưng em phải nhanh chóng lên thành phố thăm Nội vì Nội yếu lắm rồi, Nội đang đợi em ở nhà đó! 

Nó mâu thuẩn trong lòng, nó ngập ngừng từng phút, trongl òng nó có hai thứ gì đó cắn nhau dữ dội để quyết định. 

- Em nhớ Nội lắm, em cũng muốn về thăm Nội. Em sẽ thăm Nội mà - Nó đã bắt đầu khóc 

- Em đừng khóc, em chịu về thăm Nội là anh vui rồi. - Anh dỗ dành Nội ! 

- Em có lỗi với Nội nhiều lắm! híc híc 

Bỗng hồi lâu anh nói: 

- vậy là anh có thể yên tâm đi được rồi! 

Nó bỗng giật người dậy hỏi anh: 

- Anh đi đâu? 

Anh cười bảo với nó: 

- Anh phải đi Nho à, nơi này ngoại trừ gia đình em và Phương ra anh không còn luyến tiếc gì nữa .Anh muốn có một thời gian yên tĩnh và một khoảng lặng riêng.Anh muốn quên những thứ đau buồn nhất. Anh qua Mỹ một thời gian cũng để học hỏi thêm kinh nghiệm để sau này tiếp cha anh nữa. Anh phải đi em à! 

- Vậy khi nào anh về. ...híc híc... - nó lại khóc 

Anh vừa nói vùa gạt đi đôi dòng lệ của nó, mắt nó ngơ ngắc ngước nhìn theo anh 

- Anh đi khoảng 3 năm! 

- Lâu quá! Mọi người sẽ nhớ anh chết mất! 

- Cũng nhanh thôi, anh cũng nhớ mọi người nhiều lắm và nhất là em! Người đã giúp anh một mạng sống để anh có thể tồn tại đến giờ 

- Anh đừng nói vậy mà 

Bỗng anh nhớ lại một lời hứa mà anh đã từng nói sẽ dành tặng nó nếu nó muốn anh cũng sẽ cho 

- Anh xin lỗi em nha! 

- Sao lại xin lỗi em? 

- Vụ lời hứa đó! Anh lại thất hứa rồi, ngày đó em nói khi nào suy nghĩ ra điều mà em muốn thực hiện thì sẽ nói với anh nhưng bây giờ cho dù em có muốn thì anh cũng không thể thực hiện kịp nữa rồi. Anh hứa 3 năm sau anhửtở về sẽ thực hiện tốt lời hứa mà anh dành cho em, em ở lại ráng suy nghĩ một việc gì thật có ý nghĩa để anh thực hiện nhe 

- Thôi khỏi cũng được, em không cần đến nữa đâu. Em chỉ muốn anh ở lại thôi 

- Không được đâu đứa em bé bỏng của anh à, chuyện này không phải chuyện đùa. Anh hứa thực hiện là sẽ thực hiện. 3 năm sau anh sẽ về và muốn gặp lại em đầu tiên chịu chưa? 

- Em thương anh đẹp trai nhiều lắm ! - nó lại dụi vào ngực anh để trốn 

Lúc này đây, nó thấy thương anh vô hạn vì anh sắp phải đi xa, cơ hội gặp anh thêm một khoảng thời gian tí tẹo sao ngắn quá, ông trời mới cho nó gặp lại anh thôi mà. Ông trời bất công quá sao lại đối xử với nó như vậy, tại sao lại bắt anh xa nó thêm 3 năm nữa chứ, chẳng lẽ bắt nó xa anh hai năm qua chưa đủ sao? 

Nó lặng nhìn theo gương mặt u buồn của anh, nó biết anh cũng chẳng muốn đi đâu nhưng do hoàn cảnh, nó biết chắc là do chuyện của chị Phương nên anh muốn lánh mặt mọi người thời gian lâu dài như thế. Nó thật tội nghiệp anh biết mấy và thương anh biết mấy. 

Anh nói: 

- Ở đây thật yên bình, không hổ danh người ta nói Miền Tây thật chất phát mộc mạc 

- Đúng ở đây yên bình lắm anh ! 

- Và em cũng vậy ? 

- Không! Em muốn khi thăm Nội thì em cũng sẽ quay lại đây để sống với thằng Nu . Nơi đó ngoài anh và Nội ra em không còn vương vấn điều gì nữa. 

- Em nỡ bỏ Nội một mình sao? 

- Em....em.... 

- Trong thời gian anh đi em ráng thay anh bên Nội được không? 

- Em.... 

Nó chưa kịp trả lời thì anh lại siết nó vào lòng, làm cho nó phải bật khóc lâng lâng niệm hạnhp húc và nỗi đau: 

- Anh đừng đi Mỹ mà! 

-Anh xin lỗi, không được đâu Nho! Em và cả nhà hãy chờ anh nhe! 3 năm thôi mà 

- Híc híc híc..... - Nước mắt nó đầm đìa 

- Anh hứa sẽ mau về thôi. 

Dưới mảnh trăng non vùng quê xa hẻo lánh, ánh trăng đó nghiêng nghiêng theo dáng cây dừa ở dưới bến sông, ngọn tàu lá phát phơ theo làn gió nhè nhẹ như đang vẫy chào ai đó, chắc có lẽ muốn nói đến anh, muốn vẫy chào anh sao? 

Sao cảnh buồn người buồn đến thế ? Sao ông trời lại trớ trêu bắt nó phải anh lần nữa chứ? Ba năm không phải là ngắn, cũng khôngp hải là dài, liệu nó có còn đợi anh nỗi không? 

Anh vẫn nằm trên cánh tay anh, anh ngã gục đầu vào đầu nó, hai tay nó ôm chầm lấy anh, một tay để trên bụng một tay thì rút rít trên ngực anh. đôi chân chéo nghoe với nhau. Đôi mắt nó lấm lem ôi toàn là nước gục ngủ thiếp đi bên anh từ chuyện hứa hẹn anh sẽ uqay về với nó sau ba năm nữa. Nó nhớ! Nó nhớ như đinh đóng cột! Nó nhớ! 

Nó nhớ................ 

Vậy là anh đã đi, nó tự hỏi thâm sao anh đi sớm vậy. Sao không cho nó thêm vài ngày bên cạnh anh chứ? Sao không cho nó thêm những phút giây ấm áp bên anh sau mấy năm chờ đợi. Anh thật tàn nhẫn , lại bắt nó đợi chờ. 

Nó còn nhớ y như rằng ngày tiễn anh đi, nước mắt nó đầm đìa, nó ôm chặt lấy anh, anh ôm chặt lấy nó. 

Tiếng mic-rô của sân bay đâu đây vọng ra báo hiệu chuyến bay đi Mỹ sắp cất cánh, lại hối thúc anh mau chóng đi thôi, nó đứng lặng người chỉ thấy vòng tay anh ôm chặt nó ngày càng nới lỏng ra và sự ấm áp ngày dần tan biến. Hình bóng một anh chàng thanh cao lịch lãm và vô cùng đẹp trai đang dần xa khuất tầm nhìn nó nó chỉ thấy cánh tay của ai đó vẫy vẫy giữa chốn đông người. 

...và rồi anh đã đi! 

" Nho ơi! Đợi anh 3 năm nữa! Anh sẽ về! Anh sẽ nhớ em nhiều! Nhóc nhỏ của anh! " 

Đó là câu nói sau cùng nó nghe được từ anh dần xa khuất. 

Nó tái tê tâm hồn , khuỵ ngã xuống giữa sân bay mà khóc òa lên, nước mắt như suối đổ gầm thét dữ dội. Nó nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm 

Nó nhất định, nhất định phải đợi anh. Nhất định sẽ chờ anh. 

Vậy là âm vang chuyến bay đọng lại từ đây trong ký ức nó, nó bắt đầu đếm từng ngày từng ngày trên tấm lịch treo lủng lẳng..... 

Tại phòng Nội : 

Nó đã rất ân hận vì cái hành động khờ dại của nó, chính vì nó mà Nội mới ra như vậy, một bà lão không còn vui tươi hay đùa với nó mà là một bà lão nằm la liệt trên giường đang chờ ngày theo suối nguồn thác lũ. 

Bà...Bà yếu lắm rồi, không còn sức nữa. Đó là những gì sau nhữung năm tháng đợi chờ nó. Nó nhìn Nội mà ân hận, ân hận nhiều lắm. 

- Nội ơi! Con xin lỗi Nội ! 

Bà lượm thượm không ngồi dậy nỗi, nằm đó nghe giọng nó, biết chắc chắn là nó đã về, bà cười và nói : 

- Nho đó hả? Cháu của bà chịu về rồi sao? 

- Nội ơi! con xin lỗi Nội ! Con đã làm Nội bệnh nặng thế này! - Nó đã bật khóc khi thấy dáng người mệt nhọc của bà. 

- Con rong chơi ở đâu mấy năm qua giờ mới chịu trờ về, Nội vui lắm. Con đừng bỏ đi nữa nhe! 

- Không không...hức hức...con không đi nữa. Nội hãy mạnh khoẻ mà sống với con. - Nó cầm lấy tay bà mà khóc nhừ tử 

- Nội ...Nội ...không còn mạnh khoẻ như ngày xưa nữa đâu, Nội biết sức khoẻ mình thế nào mà. 

- Không Nội ơi ....hic hic 

- Con nè, sau này Nội đi rồi, con ráng mà sống tốt nhe, nghe rõ không hả? - Bà nhỏ giọt lệ dài 

- Không Nội ơi...hic hic...trên đời này chỉ có Nội là người bảo bọc thương yêu con nhất...Nội đừng bỏ con mà - Nó bắt đầu gáo thét 

Bỗng bà nhìn ra ngoài cửa sổ: 

- Trời mưa rồi phải không con, mưa lớn lắm phải không con? 

- Dạ ..dạ...hic hic mưa lớn lắm Nội ! 

Bỗng bà giật từng cơn...đâu nhức nhối: 

- Nho ơi! 

- Dạ dạ...con đây - nó run lẫy bẫy 

- Nội đau quá, chắc Nội phải đi thôi. Nội không thể nói nhiều với con nữa rồi 

- Nội...Nội ..híc híc.... - Nó cầm lấy tay bà khóc còn hơn mưa ngoài kia nữa, một cơn mưa thật lớn kinh khủng, một cơn bão lòng đang gào thét trong tim nó 

- Nội thấy con quay về bên Nội như vậy là Nội vui rồi, thấy con còn nguyên vẹn Nội cũng thấy vui lắm.... 

- Nội ơi...hic hic...xin Nội đừng nói vậy mà 

- Nội không ngờ ông trời lại bắt Nội đi sớm như vậy, sao bắt Nội lại không cho con nói thêm với con chứ - Bà hước hước từng hồi... 

- Nội ơi! Nội đừng làm con sợ mà..... 

- Thôi, Nội không chịu nỗi rồi....Nội phải đi đây....con ráng.... 

- Nội híc híc...Nội ơi! 

- Ráng sống tốt...tốt...nhe con! - Bà hước một hơi thật dài và nở một nụ cười thật phúc hậu 

Nó nhướng mắt lên khóc um trời, mặt mày tối om, la toáng khắp căn phòng, gào lên: 

- Nội ơi! đừng bỏ con! 

Vậy là bà đã ra đi bỏ lại quá nhiều thứ! Bà còn bỏ lại một bí mật mà chưa nói kịp với anh đẹp trai của nó nữa, vậy bí mật này khi nào anh sẽ biết đây chứ ? 

Nó nghĩ đến bà như một ân nhân, như một người bà ruột thịt đã giúp nó rất nhiều từ khi nó bước vào cái nhà này. Bà cũng là người chia sẽ nhiều niềm vui nỗi buồn cùng nó, cùng nó cất giữ những kỹ niệm đẹp tình bà cháu, ấy thế mà.... 

Một người bà phúc hậu, hiền lành đến thế sao ông trời nở lòng nào bắt đi chứ? Lại một lần nữa nó oán trách ông trời. 

Vậy là niềm vui niềm hi vọng cuối cùng của nó cũng đã mất. Anh đã đi , bà đã đi, ba mẹ cũng đã đi . Bây giờ nó như một con diều đứt dây rồi không biết sẽ chúi đầu xuống hướng nào nữa.. Nó không biết sẽ bắt đầu lại từ đâu 

Nhưng...nó vẫn đợi anh cho dù thế nào đi nữa thì nó cũng vẫn quyết đợi anh. Nó sẽ trở lại với thằng Nu sẽ tìm lại những ngày tháng với bó rau những con tép con cua. Còn cả những đàn heo con còn phải đợi nó chăm sóc nữa. 

Rồi đây nó sẽ lại sống thật yên bình như ngày ngày nào. 

Một thằng bé chân lê thê chậm rãi từng bước đi không hướng. Nó mù mập đường về. Một thằng bé đáng thương mất hết tất cả những gì đáng lẽ thuộc về nó. 

Rồi ba năm nữa đây nó sẽ trở lại đây...trở lại đây một lần để đón anh về... 

Chắc là vậy ? !! 

Thằng bé ấy...lại một lần nữa....đứng đằng xa xa tay vẫy balô, gượng nhìn lần nữa về phía cuối đường...nó chỉ biết nhìn lại thôi 

Cuối cùng nó chỉ biết ......ngôi nhà đó...có anh đẹp trai..... 

____HẾT____ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: