Ep 8: Ngày tôi ra đi, em thấy sao?
"Trưởng thành cả rồi, không níu kéo không nợ nần
Tôi bằng lòng lãng phí thời gian của mình
Giống như người diễn viên chào hạ màn
Dõi mắt theo ánh đèn dần tắt ngấm
Chưa kịp tái tục mối tình nhiệt thành
Hãy giữ lại tôn nghiêm khi từ biệt
Tôi yêu em không hối hận
Cũng tôn trọng kết thúc của câu chuyện..."
[Sĩ diện]
Trời hôm đó không mưa nhưng nổi gió. Cơn gió mang tình yêu của tôi cuốn trôi khỏi lồng ngực, bay đi một nơi thật xa.
Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ đem cái tình yêu cuồng nhiệt ấy cho ai nữa.
Cũng bởi, ai sẽ đem mối tình đầu mình trân quý, làm nó không liên quan đến cuộc sống và kí ức của bản thân?!
Có chăng chỉ là, ta chôn sâu nơi đáy lòng, vào một khắc chính mình không chú ý, nó sẽ hiện lên ăn mòn một góc trái tim.
"Tạm biệt, bảo bối của tôi."
Tôi đi. Với một nụ cười thật lòng.
Tôi đã từng mơ ước, cứ gọi em như vậy mãi, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Buông xuống, không phải là hết yêu. Tôi muốn giải thoát cho cả hai người chúng tôi. Chúng tôi còn quá nhiều vướng bận. Chúng tôi không thể coi đối phương là tất cả của mình.
Những ngày ở bên nhau, tôi thấy thật hạnh phúc. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng nhưng không kém phần nồng nàn quyến luyến, nhiều lúc cũng đầy lãng mạn nhưng vẫn vương chút ngây ngô của tuổi trẻ.
Tuy vậy, ngoài sự rung động của tình yêu, tôi còn cảm nhận được một áp lực vô hình. Nó khiến tôi lo sợ, bất an. Nó như cảnh báo trước mối tình của chúng tôi.
Từ bỏ. Đó là dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Ngày tôi ra đi, em thấy sao?
Nước mắt em có rơi?
Lòng em có thấy bồi hồi?
Tim em có còn sục sôi từng nhịp?
#Mặc_Hàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro