Ep 4: Hồi ức đau thương
"Chúng ta đều không muốn tha thứ
Đều cố chấp với quá khứ
Đến cùng ai sẽ oán giận để bản thân bị trói buộc
Tôi vẫn còn si tâm mộng tưởng
Có thể nói ra hết nỗi lòng
Tỉ mỉ đếm lại từng vết sẹo trong hồi ức
Mệt mỏi hóa đau thương"
[Hồi ức đau thương]
Có một loài hoa gọi là Mạn Châu Sa Hoa - Bỉ Ngạn hoa màu đỏ. Hoa đỏ thắm, tươi đẹp, rực rỡ, nhưng lại gắn với phân ly, nỗi buồn, thống khổ. Đời người, đồng tâm thì khó, tách ra thì dễ. Ranh giới giữa hợp và tan thật mong manh.
"Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử" – Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
Tôi và cô ấy, luẩn quẩn một hồi vẫn lạc mất nhau. Không phải mỗi người một ngả, mà là gần nhau nhưng ngỡ như xa vạn dặm. Chúng tôi đều đánh lỡ nhịp đập trái tim đối phương. Cô ấy trách tôi, thời khắc cô ấy yếu lòng nhất, tôi không ở bên cạnh cô ấy. Tôi biết mình chẳng thể làm gì để bù đắp, quá khứ mãi mãi chính là rào cản ngăn trở hai chúng tôi. Tôi không can thiệp được vào hồi ức đau thương đó.
Cô ấy thiếu hụt cảm giác an toàn khi ở bên tôi. Cô ấy lo được lo mất, sợ trao tấm chân tình ra lại nhận về sự lạnh nhạt. Nhưng là... Tôi cũng vậy. Tôi cũng sợ mình cho đi quá nhiều, đổi về chẳng được bao nhiêu.
Tôi đã viết xong rồi, những dòng cuối cho một niềm tin tan vỡ!
#Mặc_Hàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro