BH7
~o0o~
Chương 61
Đó là một đôi tay thon dài trắng nõn.
Các khớp rõ ràng, ngón tay như ngọc, cho dù lòng bàn tay có vết sẹo xấu xí cũng không mảy may ảnh hưởng. Đôi tay ấy giờ phút nhẹ nhàng mơn trớn cánh hồng kiều diễm, làm cho hồng lại càng thêm hồng, trắng lại càng thêm trắng, thật vô cùng động lòng người.
Tần Trí Viễn không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ấy, cười khổ: "Lúc nào cũng phải tặng anh hoa hồng như vậy sao?"
Cố Ngôn tỉ mỉ cắm mấy bông hồng vào bình hoa cạnh giường bệnh: "Sao vậy? Anh không thích à? Mai đổi thành hoa tulip vậy."
"Hôm qua em đem tới rồi."
"Bách hợp thì sao?"
"Hôm trước nữa rồi."
"Thế xương rồng?"
"..."
Cố Ngôn thấy Tần Trí Viễn không ý kiến liền đứng dậy đi rửa táo, sau khi rửa xong thì cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, vừa gọt vỏ táo vừa nói chuyện với y.
Hôm đó khi xe cứu thương chở hai người vào viện, kiểm tra thì Cố Ngôn chỉ bị thương ngoài da, Tần Trí Viễn cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng xương chân bị nứt, có lẽ là do ngaz cầu thang gây nên, chắc phải cỡ hai tháng mới liền, cho nên chỉ có thể nằm viện.
Vừa lúc Lâm Gia Duệ bận xử lí việc riêng, bên quay phim được nghỉ một tuần, Cố Ngôn nhân cơ hội này ở lại trong bệnh viện chăm sóc y.
Cố Ngôn và Tần Trí Viễn quen nhau đã lâu, nên sớm biết rõ thích ghét của y, nên bất luận là ngày ba bữa cơm hay tạp trí giải buồn, mọi thứ đều rất vừa lòng Tần Trí Viễn.
Duy nhất không được hoàn mỹ, chắc là cái gọi "theo đuổi" của Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn tới tận bây giờ chưa bao giờ bị người ta theo đuổi, nên có chút không tiêu.
Nghĩ đến đây, Cố Ngôn vừa lúc gọt xong vỏ táo, cắt thành từng miếng đưa tới. Vị táo ngọt thanh, ăn vào đúng là mỹ vị. Đương nhiên, nếu như tay nghề của Cố Ngôn không tốt đến thế, không gọt vỏ táo không bị đứt, lại đừng có tỉa táo thành hoa đưa cho gã... thì rất tốt.
Tần Trí Viễn thật sự dở khóc dở cười, nhưng lại tiếc không muốn Cố Ngôn thất vọng, đành phải ngoan ngoãn nhận.
Không cách nào, ai bảo Cố Ngôn nhà y là nam diễn viên giỏi nhất chứ?
Tần Trí Viễn sợ người nhà lo lắng nên không báo tin mình bị tai nạn, nhưng người nên biết thì đã biết, không lâu sau, Tần Kính cùng Tần Phong trước sau đến thăm y.
Cố Ngôn lần này thật khéo léo lễ phép, tận lực nhìn không chớp mắt, biểu hiện ngoài Tần Trí Viễn ra thì không có hứng thú với bất kì người nào.
Tần Kính cũng không ở lại lâu lắm, chỉ ngồi nói chút chuyện rồi khách sáo vài ba câu nên chú ý dưỡng thương thì rời đi. Tần Phong thì ở lại bên cạnh anh trai khá lâu, nhưng cơ bản là gần đây cậu ta được lão gia tử sủng ái, ám chỉ Tần Kính đã thất vọng với Tần Trí Viễn lắm rồi, có ý bảo với mọi người muốn đề bạt cậu ta làm người nối nghiệp.
Tần Trí Viễn nghe xong chỉ cười không nói.
Cố Ngôn lại đi rửa táo, nhưng lần này không gọt vỏ, mà trực tiếp cắt thành từng miếng nhỏ, ở trên tỉa vài đường, nghịch ra hình con thỏ nhỏ thì bỏ vào bàn.
Tần Trí Viễn nhớ tới biệt danh mà hắn đặt cho Tần Phong, hiểu ý cười, ăn đến khoái trá.
Tần Phong không những không đạt được mục đích diễu võ dương oai ngược lại thiếu chút nữa bị bọn họ ngọt ngào làm cho mù mắt, cuối cùng tức giận ra về, lúc đi còn cố ý đóng rầm cửa.
Cửa phòng đóng Cố Ngôn liền cười ngã xuống giường, nói: "Tiểu bạch thỏ nhà anh vẫn đáng yêu thế."
Tần Trí Viễn lập tức nhắc nhở: "Măc kệ đáng yêu thế nào, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn."
"Vâng vâng vâng." Cố Ngôn cười rũ ra giường không đứng dậy nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trí Viễn, "Nhưng anh xin nghỉ bệnh, mấy tuần liền không đi làm, chỉ sợ thật sự sẽ ảnh hưởng lớn."
"Nếu ba anh thật lòng muốn để cho Tần Phong thì dù anh có đến công ty hay không như nhau cả."
"Lỡ như..."
"Cùng lắm thì thất nghiệp." Tần Trí Viễn nếu dám cùng Tần Kính đối đầu đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tăm lí, "Thật ra tự mình gây dựng sự nghiệp cũng không có gì không ổn, chỉ là vừa mới bắt đầu thì sẽ vất vả một chút."
Nói thì nghe đơn giản nhưng thực hiện lại không dễ dàng.
Tần Trí Viễn xuất thân phú quý, cơm áo không lo, giờ vì ai mới chịu đau khổ thế này, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Cố Ngôn trở nên mềm dịu, chậm rãi đứng dậy vòng qua hôn lên môi y nói: "Không sao, em vẫn dư sức nuôi."
Tần Trí Viễn nghe thấy cười to.
Cười xong đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Ngôn, kìm lòng không được mà cắn lên môi hắn, không ngừng làm nụ hôn sâu hơn.
Hai người mặc dù tâm ý liên thông nhưng bởi vì Tần Trí Viễn bị thương phải nằm viện nên hầu như không có thân mật lắm. Nên nụ hôn như thế này khó tránh khỏi càng cọ càng ra lửa, rất khó dứt.
Cố Ngôn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đôi tay bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng lướt trên lưng Tần Trí Viễn, như có như không trêu chọc y.
Tần Trí Viễn có chút không kiềm chế được, thở dốc: "Cố Ngôn, đây là bệnh viện."
"Nếu là phòng bệnh riêng, cách ẩm hẳn không tồi nhỉ?"
"Anh hiện là người bệnh đấy."
"Anh chỉ bị thương ở chân, có phải bị thương ở chỗ kia đâu." Dừng một chút, cố ý bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: "Không phải thật sự bị thương chứ? Không được, em phải lập tức kiểm tra."
Nói xong, tay phải thuận thế sờ xuống dưới.
Tần Trí Viễn vừa nhìn liền biết hắn giả vờ, nói kiểm tra là giả, có mà nhân tiện chiếm tiện nghi của y ấy. Vì thế túm lấy tay Cố Ngôn, không nề hà thở dài: "Hạ lưu."
Cố Ngôn nghe vậy chống trả: "Em không hạ lưu thì làm sao anh sung sướng được."
~o0o~
Chương 62
Tần Trí Viễn thật sự không đáp lại được.
Tật xấu của Cố Ngôn vẫn vậy, lúc trước khi hai người còn thuộc dạng quan hệ bao dưỡng, hắn ở trên giường so với kim chủ còn tích cực hơn. Tần Trí Viễn trước thì cảm thấy mới mẻ, bây giờ nhớ lại, người nào đó chắc có âm mưu từ sẵn rồi.
Nhưng cũng có lợi. Tương lai nếu bọn họ cãi vã, y chỉ cần nói một câu "Sau này đừng mơ tưởng leo lên giường của anh", là có thể đâm trúng tử huyệt của Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn ngẫm nghĩ, cảm thấy buồn cười, vừa cởi đồ của Cố Ngôn vừa nói: "Đây dù sao cũng là bệnh viện, cho dù cách âm tốt em cũng đừng có kêu lớn quá."
Này là ngầm đồng ý hắn giở trò lưu manh ư.
Cố Ngôn nghe xong để thể hiện quyết tâm của mình, lập tức lấy miệng che miệng Tần Trí Viễn.
Thời tiết đã chuyển ấm, hai người lại dây dưa hôn nhau, trên người rất nhanh nóng bừng. Đợi đến lúc quần áo cởi gần hết, Cố Ngôn kéo chăn trùm lên, cúi người chui vào trong.
Tần Trí Viễn hít sâu, nhìn trong chăn nhấp nhô, đáy mắt nhiễm một tầng sắc dục. Không lâu sau, giọng y khàn khàn, khó khăn kiềm chết gọi: "Cố Ngôn!"
Cố Ngôn từ trong chăn ló ra, liếm môi nháy mắt với Tần Trí Viễn: "Em đã kiểm tra, nơi đó của anh sinh long hoạt hổ, không bị thương."
Tần Trí Viễn bị hắn khơi mào, đưa tay kéo người vào trong lòng: "Vậy em còn không tiếp tục?"
Cố Ngôn lại cố tình chậm lại.
Chậm rãi liếm ngón tay, chậm rãi bôi trơn, chậm chậm... khiến Tần Trí Viễn muốn trực tiếp đè hắn ra. Hắn dang hai chân, chủ động ngồi lên trên Tần Trí Viễn để cho vật cứng đã kiểm tra đủ tiêu chuẩn kia từng chút tiến vào bên trong.
Tuy rằng đã bôi trơn nhưng nơi đó lâu không bị xâm nhập, trở nên nhỏ hẹp lại chặt chẽ, Cố Ngôn nhất thời chịu không nổi kích thích như vậy, kêu lên: "A..."
Hắn chỉ kêu một tiếng, lập tức lấy tay che miệng mình, khó nhịn đưa đẩy thắt lưng, khiến Tần Trí Viễn càng vào sâu trong cơ thể hắn hơn.
Thống khổ cùng vui sướng không ngừng luân phiên.
Cố Ngôn mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, đôi mắt khép hờ, trên trán toát ra mồ hôi.
Tần Trí Viễn hôn lên thái dương hắn, vừa luật động bên trong vừa kéo tay Cố Ngôn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay ấy.
Phía sau Cố Ngôn đặc biệt mẫn cảm, thân thể không khỏi run lên, khàn khàn nói: "Đừng..."
Tần Trí Viễn nhất quyết không buông tha, không những không buông tay hắn ngược lại còn liếm lung tung.
Cố Ngôn duy trì không được, thất thần mở to hai mắt, lưng căng cứng một chút rồi ngã vào lòng Tần Trí Viễn.
Bộ vị hai người vẫn liền nhau nóng như lửa đốt.
Tần Trí Viễn cảm thấy một trận rung động, hôn tay phải Cố Ngôn, tay y đặt giữ lấy thắt lưng Cố Ngôn ra vào mấy cái, rất nhanh ở trong cơ thể Cố Ngôn đạt tới cao trào.
Cố Ngôn nghỉ một lúc mới hồi phục, xoa thắt lưng đứng lên: "Em dọn dẹp giường."
Tần Trí Viễn ôm hắn không cho đi: "Ngủ với anh một lúc đi."
Cố Ngôn lại lần nữa nằm xuống, mơ mơ màng màng cắn vai Tần Trí Viễn: "Tỉnh ngủ thì lại làm một lần nữa à?"
Tần Trí Viễn không lên tiếng.
Nhưng trán Cố Ngôn bị y gõ một cái, nhỏ giọng kêu rên: "Có gì cứ việc nói thẳng, làm gì mà giận chứ?"
Tần Trí Viễn không biết nên tức hay cười, kéo chăn đắp lên cơ thẻ đầm đìa mồ hôi của hai người, nói: "Ngủ!"
Cố Ngôn lúc này mới thành thật ngủ cả một buổi chiều.
Sau cái ngày hắn đem Tần Trí Viễn ăn sạch, Lâm Gia Duệ tựa như không việc gì xuất hiện.
Lâm công tử mang một giỏ hoa quả tới thăm bệnh, thuận tiện thông báo với Cố Ngôn phim bắt đầu quay tiếp. Chỉ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta thật đúng là đoán không ra đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết cậu ta thu phục chú mình thế nào hay là chú cậu ta thu phục cậu ta nữa.
Cố Ngôn mặc dù quan hệ với Lâm Gia Duệ không tồi, nhưng cũng không có cách hỏi đến chuyện riêng tư của cậu ta, chỉ quan tâm một chút tới thân thể cậu ta.
Lâm Gia Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Tôi thật tình nguyện có ai đó đánh mình."
Sau không nói gì thêm, chỉ hỏi đến vết thương của Tần Trí Viễn rồi cùng Cố Ngôn nói một chút chuyện công việc.
Ngày hôm sau Cố Ngôn trở về đoàn làm phim.
Cũng may Lâm Gia Duệ biết hắn phải chăm sóc người bệnh, nên cố tình chậm tiến độ quay phim, để hắn có chút thời gian chạy hai nơi. Thân thể Tần Trí Viễn hồi phục rất nhanh, hai tuần sau thì xuất viện.
Ngày xuất viện, Cố Ngôn cố ý đến đón y, chạy qua chạy lại làm thủ tục, nhìn trời vẫn còn sớm Tần Trí Viễn liền giục hắn đi kiểm tra tay phải.
Lúc trước Cố Ngôn vẫn tiếp nhận trị liệu nhưng gần đây Tần Trí Viễn nhập viện nên đành bỏ qua vụ này. Tần Trí Viễn đặc biệt để bụng tới chuyện tay phải của hắn, Cố Ngôn nghĩ muốn nhàn hạ cũng không được, đành phải để Tần Trí Viễn chờ trong phòng khám, mình thì đi làm kiểm tra.
Bác sĩ trưởng vẫn là người trung niên dễ gần kia, sau khi kết thúc kiểm tra vừa viết bệnh án vừa nói với Cố Ngôn: "Tay phải cậu tốt hơn rồi, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần định kì tới khám thôi. Đương nhiên không có khả năng hồi phục hoàn toàn nhưng cơ bản, các chức năng đều khôi phục, đối với cuộc sống bình thường hàng ngày không ảnh hưởng gì."
Bác sĩ dừng một chút, liếc mắt nhìn ghi chép cũ trên bệnh án, hỏi: "Cậu lúc trước vẫn rất phối hợp điều trị, sao lại có một thời gian không đến thế? Mỗi lần đều hẹn trước thời gian rồi lại bỏ qua, thậm chí còn thay cả số điện thoại..."
Cố Ngôn mặt không đỏ, hơi không hụt, ngay cả mắt cũng không chớp, bình tĩnh đáp: "Công việc bận quá ạ, không tìm được thời gian rảnh."
Bác sĩ xuyên qua đôi kính dày nhìn hắn: "Người trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp là tốt nhưng phải chú ý sức khỏe, phải nhớ rõ định kì đến kiểm tra."
Cố Ngôn đồng ý, thủy chung mỉm cười.
Tình yêu và sự nghiệp giống nhau, trước khi đạt được kết quả thì cần phải trả giá.
Cũng không thể không chịu cố gắng chờ người khác đến giao trái tim cho mình, phải không?
~o0o~
Chương 63
Nhưng cố gắng cũng phải tìm đúng phương pháp. Khi nào thì nên theo đuổi mãnh liệt khi nào thì nên lấy lùi để tiến, đều phải tiêu hao tâm tư. Cho dù trong tay cầm bài đẹp, cũng phải chờ thời cơ thích hợp mới đánh ra.
Cố Ngôn xoa nhẹ tay phải, vừa ra khỏi phòng khám liền thấy Tần Trí Viễn cúi đầu ngồi bên kia, đang chuyên tâm xử lí công việc trên máy tính. Hắn đi qua nhìn mấy lần, cười nói: "Vết thương vừa khỏi, sao đã vội làm việc rồi?"
"Nghỉ ngơi lâu quá, không tranh thủ không được." Tần Trí Viễn mặc dù nói vậy nhưng vừa thấy Cố Ngôn đi ra liền đóng máy tính lại, hỏi: "Tay em thế nào?"
"Khôi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại nữa."
Cố Ngôn chọn ý chính trong lời bác sĩ nói lại lần nữa, vừa nói vừa cùng Tần Trí Viễn ra bệnh viện cùng y về nhà.
Tần Trí Viễn còn nhớ bữa tối hôm đó bị lỡ, nên cố níu Cố Ngôn ở lại nhà y ăn cơm. Cố Ngôn đành đồng ý, nhưng lo lắng về cơ thể của Tần Trí Viễn nên chỉ để y làm món trứng tráng đơn giản.
May là vậy, Tần Trí Viễn cho cà chua hay rau hẹ vào trứng đều do dự thật lâu, cuối cùng quyết định dùng rau hẹ tráng trứng, dùng cà chua nấu canh, cuối cùng cũng nấu ra được một bữa tối đơn giản.
Cố Ngôn cười không nói, trên đường đi dừng lại mua đồ ăn, lần này gió êm sóng lặng thuận lợi về tới nhà Tần Trí Viễn.
Cửa vừa mở Cố Ngôn thấy ngay phòng bếp được Tần Trí Viễn sửa lại.
Khác biệt với phong cách châu Âu hoành tráng lần trước, lần này trang trí đơn giản, tuy không rực rỡ nhưng nhìn rất hữu dụng, có loại cảm giác của gia đình.
Cố Ngôn còn nhớ rõ lúc trước mình rời nơi này ra sao.
Hắn quay đầu lại lần cuối, hắn bước xuống cầu thang này... nhưng mà, lúc nào nên giả ngu thì giả ngu, lúc nào nên quên thì quên, cho nên hắn không nhắc lại chuyện đã qua, đi qua sờ vào đồ làm bếp hỏi: "Anh bình thường ở đây nấu ăn à?"
"Sao vậy? Không thích hợp à?"
"Ừ... không tưởng tượng nổi."
"Vậy hôm nay để em chứng kiến tận mắt nhé."
Tần Trí Viễn nằm trên giường bệnh lâu, vậy nên muốn hoạt động gân cốt, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền xắn tay áo, tỉ mỉ xếp nguyên liệu ra, sau đó tìm khăn lau, trình tự làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, quả thực giống như làm việc lúc bình thường.
Ngay cả rau hẹ tráng trứng cùng canh cà chua đơn giản như thế y cũng phải lấy sách ra nghiên cứu một lần.
Cố Ngôn khoanh tay đứng ở cửa, càng nhìn càng thấy thú vị, nhịn không được mà bật cười.
Tần Trí Viễn vốn khẩn trương, nghe hắn cười tay chân cuống lên, không biết phải thái rau trước hay là đập trứng trước. Y nghĩ nghĩ sau đó đẩy Cố Ngôn ra ngoài, nói: "Em ra phòng khách ngồi xem TV đi."
"Hả? Không muốn em hướng dẫn à?"
"Lúc nào cần sẽ gọi em."
Tần Trí Viễn đề phòng, còn cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Cố Ngôn cách cửa kính cười ha ha, cười xong mới ra phòng khách ngồi, tự rót cho mình cốc nước. Hắn đoán Tần Trí Viễn làm món trứng kia cũng phải nửa tiếng, cho nên nhàn nhã lấy điều khiển bật TV, đồng thời đánh giá một chút bày trí trong phòng.
Trừ phòng bếp, những nơi khác dường như không thay đổi, phòng khách có thêm một bộ đầu đĩa mới, trên đầu máy còn đặt một bao thư.
Cố Ngôn lấy qua nhìn, theo bao thư tìm thấy một cái đĩa CD, nhét vào đầu máy, đưa tay ấn nút phát.
Ở TV, một loạt tiếng sàn sạt vang lên, sau đó là cảnh rừng trúc hiện ra, rồi đến Cố Ngôn mặc cổ trang chạy vụt tới —- đây là bộ phim cổ trang lần trước hắn đến A thị quay, trong CD chỉ có một trích đoạn ngắn, hắn đang ôm nữ diễn viên dịu dàng mà thổ lộ, mắt nhìn thẳng ống kính nói ra câu tôi yêu em động lòng.
Tay phải của Cố Ngôn không tự giác nắm chặt.
Trên TV nhà Tần Trí Viễn nhìn thấy cảnh này, hắn tuyệt đối không ngạc nhiên, chỉ nhắm chặt mắt, cúi đầu nhìn phong thư bọc cái đĩa ấy.
Trên bì thư chỉ viết tên và địa chỉ người nhận, không có tên người gửi, hơn nữa chữ viết ngoáy, quả thực giống như dùng tay trái mà viết.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm, bỗng khẽ nhếch khóe miệng, khẽ lẩm nhẩm một bài hát. Hắn gác chân lên ghế sofa, vừa thưởng thức hình ảnh của mình phóng to trên màn hình vừa xé đi cái phong thư kia, tùy tay ném vào thùng rác.
Tần Trí Viễn trong phòng bếp gọi: "Đại minh tinh, mau tới giúp anh nếm thử."
Cố Ngôn làm như không có việc gì phủi tay, đứng dậy tắt TV, bước vào phòng bếp.
Mùi rau hẹ lẩn quẩn.
Tần Trí Viễn đang bận rộn lấy xẻng đảo đảo, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giải quyết mấy văn kiện ở công ty.
Trong lòng Cố Ngôn khẽ động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, chậm rãi chạm mặt vào.
Tần Trí Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, tay cầm gia vị run lên, nhất thời cả muôi muối rơi hết vào nồi.
"Xong rồi, cho nhiều muối quá!"
"Không sao, chỉ cần là đồ anh làm, em đều thích ăn."
Câu này của hắn tuyệt đối là thật, nhưng Tần Trí Viễn vẫn tiếc nuối, giận dỗi nói: "Còn nói là đầu bếp lớn, sao lại khiến anh phiền thêm thế này?"
Cố Ngôn cười không lên tiếng.
Hắn đặt cằm lên vai Tần Trí Viễn, híp mắt nhìn y xoay sở với đống đồ ăn.
Ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, ánh chiều hắt vào, trứng trong nồi nhìn có chút mơ hồ, nhưng mùi vị tràn vào mũi lại rất mê người.
Loại hạnh phúc bình thường như này, lại rất khó cầu.
Cố Ngôn kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình, cánh tay ôm bên hông Tần Trí Viễn siết chặt hơn.
Hắn xác định mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định.
Hắn thật cẩn thận, nhẫn nại mười phần.
Hắn không sợ thất bại bao nhiêu lần, cũng không để ý bị ngã nhiều hay không, chỉ biết nhất định sẽ nắm chắc người này trong tay.
~o0o~
Chương 64
Tần Trí Viễn một mình ngồi trong quán café chờ người.
Thương thế của y tốt lên thì trở lại công ty làm việc, mấy tháng, công việc coi như thuận buồm xuôi gió, không giống như những gì y đoán lúc truóc, bị lão gia tử cản trở hoặc là bị Tần Phong đoạt quyền.
Vị chú kia của Lâm Gia Duệ có một lần đến tìm Tần Kính uống trà, hai người không biết nói những gì, nhưng từ đó về sau scandal của Lâm công tử và Cố Ngôn đột nhiên chìm xuống, tựa như chưa từng phát sinh, ai cũng không nhắc tới.
Vì vậy bộ phim điện ảnh của Lâm Gia Duệ thuận lợi đóng máy, mấy hôm trước chế tác hậu kì cũng hoàn thành. Hôm phim công chiếu, Tần Trí Viễn bớt chút thời gian đi xem, không biết diễn xuất của Cố Ngôn đột nhiên tốt hay là Lâm Gia Duệ thực sự có tài, nội dung phim khá hay.
Diễn xuất của Cố Ngôn khá tốt, mỗi ánh mắt, mỗi động tác lại đầy phong tình, nhất là tấm poster tuyên truyền — bối cảnh được làm mờ, mảng tối, Cố Ngôn tay trái cầm kim tiêm, tay phải chạm lên gọng kính trên mắt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng cao và cái cằm. Mảng sáng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lộ ra lúm đồng tiền mê người, giọt nước mắt theo khe hở ngón tay chậm rãi rơi.
Đây là vì hắn được tắm mình bởi quang minh hư ảo mà lộ ra tươi cười. Rõ ràng là hiệu ứng ảnh chụp nhưng khiến người ta liên tưởng đến nụ cười ấy, giọt nước mắt ấy khi chảy xuống, thật đẹp.
Tần Trí Viễn lúc đó nhìn thấy tấm poster mà ngẩn người, nhìn mãi không thôi, nếu điều kiện cho phép, y thật muốn đem về giấu riêng.
Đang nghĩ, thì người y chờ đã đến.
Đi cùng Triệu Tân còn có cô vợ ngọt ngào động lòng người của anh ta. Bởi vì vết thương tai nạn cần phải tịnh dưỡng nên sau khi kết hôn, Triệu Tân liền dẫn theo vợ mình về quê hưởng tuần trăng mật. Đi một lần liền hơn nửa năm, hai ngày trước mới trở về. Hai vợ chồng bọn họ béo lên không ít, nhất là cái bụng của cô vợ, vừa thấy là biết có bầu mấy tháng rồi.
Tần Trí Viễn đôi khi sẽ điện thoại với Triệu Tân, nhưng vẫn chưa nghe thấy tin vui này, giờ nhìn thấy ngẩn ngơ. Ngay sau đó cười rộ lên: "Chúc mừng, chúc mừng! Tôi nói cậu sao lại trở về, hóa ra sắp lên làm ba rồi."
"Dù sao cũng là thành phố lớn, khám chữa bệnh điều kiện tốt hơn, ở nông thôn sinh con có chút lo lắng." Triệu Tân vui vẻ cười, đỡ cô vợ ngồi xuống đối diện Tần Trí Viễn, "Hơn nữa tôi nghỉ lâu như thế, cũng nên trở về làm việc, bằng không lại không có tiền mua sữa bột cho con."
Tần Trí Viễn tiếp lời ngay, biết người mang thai không uống café liền gọi ly nước chanh, hỏi "Mấy tháng rồi?"
"Sắp năm tháng rồi, dự sinh là cuối năm."
"Sao không nói sớm một chút? Tôi vẫn chờ được làm cha nuôi đấy."
"Yên tâm, không ai giành với cậu đâu." Triệu Tân cười ha ha vỗ vai Tần Trí Viễn, "Chuyện chung thân đại sự của cậu khi nào thì giải quyết? Cậu bằng tuổi tôi, cũng không còn nhỏ nữa đâu."
Tần Trí Viễn chấn động, tự vấn mình sao lại thản nhiên nói đùa với Triệu Tân như vậy.
Trong lòng y còn giữ những kí ức, thanh mai trúc mã, mối tình đầu, giờ nhớ lại, cảm thấy thật mơ hồ, như là đã cách xa cả một đời.
Không phải là cố ý quên người ấy đi.
Mà là, y đã bước lên rồi, từng bước tiến về phía trước.
Tần Trí Viễn không nói nên lời là vui hay buồn, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi vô tình nghiền nát biết bao yêu hận tình cừu.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có một người ở bên cạnh y.
Người đó thật ra rất quật cường và cố chấp, một khi đã xác định mục tiêu thì nhất quyết không buông tay, vì để đạt được mục đích mà sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng mỗi lần lại hăng hái tiến lên.
Tần Trí Viễn nhớ tới Cóo Ngôn nên cười: "Không cần lo, tôi đã tìm được người muốn sống chung cả đời rồi."
Đáy mắt y tràn ý cười, giọng nói mềm nhẹ, ngữ khí chân thật.
Triệu Tân ngược lại lắp bắp kinh hãi: "Thật sự có ý đó cơ à? Đối phương là ai thế?"
"Sau này có cơ hội sẽ gặp."
"Không tồi, không tồi, cậu trước kia rất đa tình, giờ cũng nên thu lại. Khi nào mời rượu mừng đây?"
Tần Trí Viễn không nghĩ Triệu Tân lại có thể suy đoán nhanh như vậy, nhất thời đáp không được, nghẹn một lát mới nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Nhưng y cũng nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, bản thân nếu không nắm chặt, không chừng ngay cả cầu hôn cũng bị Cố Ngôn giành trước.
Không, phải nói là Cố Ngôn khẳng định đã nghĩ ra cách rồi.
Thật sự rất hao tổn tâm trí.
Tần Trí Viễn một bên phiền não, một bên hàn huyên với Triệu Tân cuộc sống hàng ngày.
Vợ Triệu Tân không nói gì, chỉ im lặng ở bên lắng nghe, tay trái vẫn nắm lấy tay Triệu Tân. Nhẫn trên ngón tay áp út của hai người dưới ánh mặt trời lóe sáng khiến người ta đau mắt.
Tần Trí Viễn che mắt, không biết sao lại chói mắt thế, trong lòng nghĩ, nếu Cố Ngôn đeo một cái nhẫn giống vậy, cũng đẹp lắm.
Lúc nói chuyện, Triệu Tân nói về bộ phim chuẩn bị đợt trước, Tần Trí Viễn gật đầu đồng ý: "Nội dung rất hay không làm thật đáng tiếc. Phương diện tài chính không vấn đề, cậu cứ việc quay phim thôi là được."
Triệu Tần và y có bao nhiêu năm ăn ý, nên không cảm ơn chỉ nói: "Tôi bán cho cậu chút sĩ diện, so với lần đầu chắc sẽ khác nhỉ, tìm Cố Ngôn làm nam chính đi."
Tim Tần Trí Viễn đập thịch cái, trên mặt vẫn trầm tĩnh như cũ: "...Đương nhiên."
Cố Ngôn đã nhiều lần làm nam phụ rồi.
Cho nên từ nay về sau, y nghĩ vị trí nam chính này, duy nhất chỉ vì một người mà giữ lại.
~o0o~
Chương 65
Người mang thai không nên mệt nhọc.
Vợ Triệu Tân ngồi lâu, được nắng xuân chiếu ấm, có chút buồn ngủ. Triệu Tân đau lòng, vừa thấy cô bắt đầu ngáp thì vội vàng uống cạn tách café, nói lời tạm biệt với Tần Trí Viễn, thuận tiện hẹn y hôm nào đó rảnh cùng đi uống rượu.
Tần Trí Viễn đồng ý, nhìn thời gian không còn sớm cũng đứng dậy thanh toán tiền rồi đưa hai vợ chồng họ lên taxi. Trước khi chia tay, Tần Trí Viễn cầm tay Triệu Tân, thật tâm nói một câu: "Chúc mừng". Không giống với năm ngoái khi tham dự hôn lễ, lần này không cần giả vờ, y có thể thật lòng nói ra lời chúc phúc.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, trời dần tối, ánh đèn trong hàng vạn ngôi nhà được thắp sáng, trên đường đi cũng có thể ngửi được mùi thức ăn trong từng căn nhà tỏa ra.
Tần Trí Viễn nhìn theo hướng Triệu Tân rời đi, sau đó quay người lên xe, đi về phía nhà Cố Ngôn.
Không biết tại sao, y đột nhiên rất nhớ tay nghề của Cố Ngôn.
Chẳng sợ tay nghề Cố Ngôn không thể làm ra món ăn tinh tế, chỉ cần tùy tiện làm món cơm rang trứng cũng tốt, y rất muốn nếm thử hương vị ấy.
Có lẽ nhân sinh chính là như vậy.
Lúc trẻ theo đuổi tình yêu kinh thiên động địa, thời gian trôi, trải qua vô số tụ tán li hợp, giờ ngược lại chỉ khát vọng tế thủy trường lưu*.
* dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm
Tần Trí Viễn bình thường ít khi mở miệng muốn này kia với Cố Ngôn, nhưng tối nay không nhịn được quấn lấy hắn mãi.
Cố Ngôn cho tới bây giờ vẫn không nỡ làm Tần Trí Viễn thất vọng, huống chi tay hắn sớm khỏi, liền bận rộn trong bếp một phen, dùng nguyên liệu có trong tủ lạnh làm cơm rang. Tuy rằng không hoa mĩ, nhưng cơm ăn nóng hổi, hương vị tỏa ra bốn phía, chỉ ngửi cái mùi ấy thôi, đã khiến người ta khó kiềm chế tay cho được.
Tần Trí Viễn một tay cầm đũa một tay theo thói quen nắm lấy tay phải Cố Ngôn, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo nhạt màu kia, nói: "Anh hôm nay gặp Triệu Tân."
Y tự nhận chuyện này không cần gì phải giấu, mà Cố Ngôn nghe xong cũng không cảm thấy kinh ngạc, tự nhiên hỏi: "Đạo diễn Triệu dạo trở lại rồi à? Khi nào vậy?"
"Mấy hôm trước, vợ cậu ấy có thai, trở về thành phố để sinh đứa nhỏ."
"Nhanh như vậy sao? Đạo diễn Triệu nhất định cao hứng lắm."
"Ừ, nhưng cũng phải phiền não vì tiền sữa bột rồi."
Hai người bọn họ mỗi người một câu, bình thản bình luận về đứa con chưa chào đời của Triệu Tân. Cuối cùng, Cố Ngôn nhắc tới bộ phim lúc trước chưa quay xong của Triệu Tân, Tần Trí Viễn nhân tiện: "Anh và cậu ấy nói chuyện, bộ phim đó nhất định phải quay, diễn viên chính không thay đổi, cậu ấy vẫn muốn chọn em đóng vai chính."
Từ khi quay xong bộ phim của Lâm công tử, Cố Ngôn một lòng để ý tới việc kinh doanh nhà hàng, dường như không nhận thêm công việc nào. Huống chi Triệu Tân lại là khúc mắc một thời của bọn họ, cho nên Tần Trí Viễn nói thì nói vậy nhưng không biết chĩnh xác Cố Ngôn có diễn hay không.
Cố Ngôn nghe xong quả nhiên giật mình, nhưng rất nhanh cười rộ lên: "Chỉ cần diễn chính, tất nhiên em ok."
Tần Trí Viễn cũng cười, ít nhiều hiểu được sự bướng bỉnh này của Cố Ngôn, nhịn không được trêu: "Tới sáu mươi tuổi, vẫn chỉ làm nam chính à?"
"Sao lại không thể?" Cố Ngôn nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu thổi khí bên tai Tần Trí viễn, thấp giọng nói: "Nhưng tới lúc ấy, chỉ diễn cho mình anh xem thôi."
Câu này vốn là vui đùa, nhưng Tần Trí Viễn nghe xong, cảm thấy trong lòng một trận kích động, cầm lấy tay Cố Ngôn hôn hôn.
Y đêm đó ngủ lại nhà Cố Ngôn.
Không phải lần nào cũng làm tình, có khi hai người chỉ ôm nhau ngủ, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Trí Viễn vì tham luyến ấm áp ấy mà không chịu dậy, ôm Cố Ngôn: "Khi nào thì chuyển tới nhà anh?"
Cố Ngôn còn đang mơ màng hỏi lại: "Sao không phải là anh chuyển tới nhà em?"
"Cũng được, em thấy lúc nào thích hợp, anh về thu dọn đồ đạc qua đây." Bàn tới ở đâu chỉ là hình thức, quan trọng là y muốn cùng một chỗ với người này.
Cố Ngôn tỉnh đôi chút, lo nghĩ: "Không được, nhà em nhỏ quá, vị trí lại hẻo lánh, anh đi làm không tiện, để qua một thời gian nữa nói sau."
Kì thật, dựa theo suy nghĩ của Cố Ngôn, thì tốt nhất là hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Tần Trí Viễn có trách nhiệm làm bông hoa đẹp. Đáng tiếc Tần Trí Viễn nghiệp tâm quá nặng, hoàn toàn là kẻ cuồng công việc, không có khả năng ngoan ngoãn để hắn nuôi, cho nên giấc mộng này đành phải hoãn lại.
Nếu Cố Ngôn không tán thành chuyện ở chung, Tần Trí Viễn sẽ không nhắc lại. Tình cảm hai người phát triển thuận lợi, có khi y ở nhà Cố Ngôn vài ngày, có khi Cố Ngôn lại ở nhà y qua đêm, thật ra không có gì khác biệt lớn.
Cứ như vậy qua hai ba tháng, một ngày nọ Cố Ngôn đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Gia Duệ, nói là tháng sau có lễ trao giải phim, bộ phim kia của bọn họ được đề cử giải đạo diễn xuất sắc và nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hy vọng rất lớn.
Đây là chuyện vốn đoán trước được.
Phim điện ảnh kia là phim nghệ thuật, dù không trông cậy vào doanh thu phòng vé còn có thể nhờ đến giải thưởng. Đừng nói Lâm Gia Duệ thật sự có tài năng, cho dù cậu ta quay bừa thì người nào đó cũng sẽ không keo kiệt, vì cậu ta mà bỏ tiền. Người chân chính thay đổi vận mệnh ngược lại là Cố Ngôn, hắn diễn nhiều năm như vậy, fan có thì có nhưng vẫn không đạt được giải thưởng gì, lần này đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Trong lòng Tần Trí Viễn hiểu rõ, biết diễn xuất của Cố Ngôn tuy có tiến bộ, nhưng toàn dựa vào danh hào của đạo diễn nổi tiếng nào đó, về sau không biết còn có cơ hội như vậy nữa hay không, nên đối với chuyện này đặc biệt để bụng, lập tức kêu người tới thiết kế cho Cố Ngôn bộ đồ mặc tham gia lễ trao giải.
Đương nhiên vẫn mặc vest – màu đen tương đối chững trạc trầm tĩnh, màu trắng thì càng nổi bật hơn, nghĩ đi nghĩ lại, Tần Trí Viễn quyết định là màu trắng.
Cố Ngôn không cần quan tâm gì cả, như cũ ăn ngon ngủ ngon, nhiều lắm chính là buổi tối trước khi ngủ đứng trước gương luyện cười.
Tần Trí Viễn thấy rất thú vị, cố ý đưa tay xoa mặt hắn hỏi: "Sắp làm ảnh đế rồi còn phải tập luyện sao?"
Cố Ngôn nhướn mi, chậm rãi cong khóe môi, hướng trong gương nở nụ cười tao nhã, nói: "Nếu có thể đạt giải thì thôi, nhưng nhỡ không đạt thì sao, càng phải cười tự nhiên hào phóng."
Đây là nguyên tắc của hắn.
Diễn có thể diễn không đẹp, nhưng làm người nhất định phải làm người nổi nhất.
~o0o~
Chương 66
Tần Trí Viễn nghe xong mấy lời này, không đồng ý nói: "Sao lại không tự tin như vậy? Chưa trao giải đã nghĩ không lấy được rồi."
Cố Ngôn từ trong gương nhìn qua y hỏi lại: "Anh sao lại tự tin thế? Hay là hối lộ giám khảo rồi?"
Tần Trí Viễn cười cười, ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu hắn: "Không có, nhưng anh đã chuẩn bị một món quà, chờ sau lễ trao giải sẽ tặng em."
"Cái gì thế?"
"Tạm thời giữ bí mật."
"Lỡ em không được giải thì sao?"
"Ngốc" Tần Trí Viễn gõ lên trán Cố Ngôn, "Vậy thì là quà an ủi."
"Được giải thì gọi là quà chúc mừng, không được thì kêu quà an ủi, xem ra thế nào thì em cũng không chịu thiệt."
"Ừ." Tần Trí Viễn hôn lên hai má Cố Ngôn, nhẹ giọng nói: "Anh sao lại để em chịu thiệt được hử?"
Cố Ngôn cười không nói.
Thật ra từ mấy hôm trước, hắn đã phát hiện Tần Trí Viễn lặng lẽ tìm hiểu tin tức về bất động sản, nhưng người nào đó nếu nói là giữ bí mật thì hắn cái gì cũng không biết, cũng không hỏi xem quà tặng là gì.
Lúc nên hồ đồ thì hồ đồ một chút, nếu không nhân sinh chẳng phải sẽ thiếu đi nhiều niềm vui bất ngờ sao?
Cách hôm trao giải hai ngày, Lâm Gia Duệ bỗng gọi điện tới, nói cậu ta có việc quan trọng hơn phải xử lí, không cách nào tham dự. Lâm công tử so với người nổi tiếng còn nổi hơn, nhẹ nhàng nói mấy câu, không đi là không đi, Cố Ngôn đành phải một mình bước lên thảm đỏ.
Cũng may Tần Trí Viễn đặt bộ đồ đúng giờ đưa tới, Cố Ngôn mặc rất vừa người, màu trắng làm nổi bật lên nước da của hắn, dù chỉ tùy ý một chút cũng lập tức làm sáng ngời vẻ anh tuấn của hắn. Vừa hay tóc mái của hắn hơi dài, che mắt một chút, ánh mắt cười vì thế lại càng hấp dẫn người khác.
Tần Trí Viễn nhìn thấy hối hận một chút vì đã chọn bộ này, nghĩ chốc nữa Cố Ngôn còn đứng dưới ánh đèn sân khấu, thật muốn đem người giấu đi. Trước khi ra khỏi cửa, vừa giúp Cố Ngôn đeo cà vạt, vừa nói thầm: "Màu tối vẫn tốt hơn."
Cố Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ, cười hỏi: "Chúng ta có phải chỉ còn năm phút nữa không?"
Tần Trí Viễn hiểu ý hắn, thay hắn sửa sang lại áo: "Năm phút chỉ đủ để hôn thôi."
Dứt lời, Cố Ngôn lập tức vươn người ra hôn.
Tần Trí Viễn cảm thấy may mắn bản thân không cần lộ diện trước truyền thông, nếu không bộ dạng bị sắc lang chà đạp của y thật không biết phải giải thích sao. Nhưng y rất nhanh bị hút vào nhiệt tình ấy, đảo khách thành chủ, ôm lấy thắt lưng Cố Ngôn, khiến nụ hôn này thêm nóng bỏng triền miên.
Hôn xong, hai người tựa trán nhau thở dốc, mãi mới dắt tay nhau ra khỏi cửa.
Tần Trí Viễn lái xe, tự mình đưa Cố Ngôn tới. Dừng xe phía trước, y cầm tay Cố Ngôn nói: "Anh không vào cùng em đâu, sau khi lễ trao giải chấm dứt, anh đợi em dưới bãi đỗ xe."
"Em biết, quà an ủi." Cố Ngôn nháy mắt với y: "Em sẽ tới lấy."
Sau đó mở cửa xe, Cố Ngôn vẻ mặt tươi cười bước ra ngoài.
Từ sớm đã có nhiều phóng viên chờ, vừa thấy Cố Ngôn xuống xe bật người xúm lại, ánh đèn flash chớp nháy liên tục không ngừng.
Gương mặt tuấn mĩ của Cố Ngôn dưới ánh đèn không hoảng, mà ung dung bước trên thảm đỏ, dọc đường đi tươi cười không ngừng, cho dù bị hỏi tới đề tài mẫn cảm, cũng trả lời rất khéo. Tần Trí Viễn ở xa nhìn vài lần, nghĩ hắn cho dù là bình hoa, thì cũng là bình hoa rực rỡ nhất.
So với thảm đỏ thì phần trao giải tiếp theo còn dài dòng hơn nhiều, cũng may MC là người biết khuấy động không khí, sau vài giải thưởng thì lại nói vài lời đáng chú ý, nên khiến mọi người ngạc nhiên liên tục.
Nam diễn viên xuất sắc nhất là giải thưởng cuối cùng, vài người được đề cử đều là người có thực lực lại nhiều fan, cạnh tranh kịch liệt. MC mõi lần nhắc tới tên ai thì ống kính camera sẽ đảo qua mặt người đó.
Cố Ngôn cười đến nỗi mặt cứng cả lại, vừa thấy camera lia qua liền khẽ nhếch miệng, bày ra nụ cười khéo léo trang nhã.
Bỗng đèn điện tắt hết, khách mời đang bóc phong thư, âm nhạc kích động lòng người vang lên, chỉ còn chờ cái tên được thốt lên.
Cố Ngôn thầm hít sâu, nhẹ nhàng cầm lấy tay phải, nói không khẩn trương là gạt người.
Nhưng so với cái này, thì hắn càng chờ mong món quà an ủi của Tần Trí Viễn hơn.
Không phải lưỡng tình tương duyệt thì mọi sự đều như ý, mấy chục năm sau, không biết còn sóng to gió lớn thế nào. Có thể lúc này leo lên được đỉnh núi, có khi phút sau lại rơi xuống đấy vực, nhưng chỉ cần hắn quyết tâm, chỉ cần hắn thủy chung tin tưởng, bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn có thể giống như hiện tại cười đến thản nhiên nói: "Em chỉ diễn vai chính."
Phúc lợi lớn nhất của nam chính đó là mặc kệ trải qua mưa bom bão đạn, trải qua bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, hắn đều là người cuối cùng, rượu ngon tới tay, mĩ nhân trong ngực.
Sau đó rèm được kéo xuống —-
Câu chuyện đến hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro