Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Trăng sáng soi trang sách

Những ngày thi cử căng thẳng cuối cùng cũng khép lại, để lại trong lòng mọi người một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Trên lớp, bài giảng không còn dồn dập như trước mà trở nên thoải mái hơn. Không khí xung quanh cũng dần thay đổi, dịu dàng hơn, như thể mùa xuân đang khẽ chạm vào từng góc nhỏ. Ngoài kia, nắng ấm nhẹ nhàng trải dài, gió mang theo hương thơm của cỏ cây, khiến ai nấy đều cảm nhận rõ ràng rằng một mùa mới đang đến, mang theo hy vọng và sự khởi đầu mới.

Kỳ nghỉ Tết về với cái lạnh se se của những ngày đầu năm, không khí trong lành, mang theo sắc xuân tươi mới. Cây đào ngoài sân đã bắt đầu nở rộ, những bông hoa hồng rực như đang tranh nhau khoe sắc dưới ánh nắng sớm.

Cô ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, thả hồn vào những dòng suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng dưng một tin nhắn từ Ngọc hiện lên trên vòng bạn bè:
"Này, đang làm gì đấy? Sau Tết còn 1 ngày, cậu có muốn đi đâu không?"

Cô nhanh chóng trả lời:
"Tớ vừa ăn cơm tất niên xong, đang định nghỉ ngơi một chút. Sau Tết nhà tớ đi chùa đầu năm, chắc không đi được đâu. Còn Tết năm nay của cậu thế nào?"

Ngay lập tức, tin nhắn của Ngọc đáp lại:
"Tết năm nay cũng bình thường thôi, nhà tớ tổ chức sum vầy, ăn uống cả ngày.

Hai người tiếp tục trò chuyện, chia sẻ về những khoảnh khắc đón Tết bên gia đình, và cả những dự định nhỏ nhặt cho những ngày cuối kỳ nghỉ.

Cuộc trò chuyện dần khép lại, cô ngước lên nhìn bầu trời lúc chiều tà, màu sắc nhạt dần như nhường chỗ cho đêm tối. Một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi thở của đất trời, thoang thoảng mùi hương của cỏ cây và không gian tĩnh lặng.

Kỳ nghỉ Tết năm nay của cô không còn chỉ là những ngày quây quần bên gia đình, mà là một sự khởi đầu mới. Cô cảm nhận rằng mình đã có thêm những người bạn mới, những người sẽ cùng cô bước qua những ngày tháng tới. Những cuộc trò chuyện giản dị, những gắn kết dù chưa sâu nhưng đã đủ để khiến mùa xuân này trở nên trọn vẹn hơn, đầy ắp hy vọng và những mối quan hệ đáng trân trọng.

Những ngày lễ Tết nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho sự trở lại của những ngày học tập miệt mài. Cô lại tiếp tục lặng lẽ bước vào guồng quay của những bài giảng, bài kiểm tra, với từng ngày trôi qua như một nhịp đập không ngừng nghỉ.

Với mong muốn cả lớp cùng nhau tiến bộ, cô giáo quyết định dựa vào kết quả học kỳ 1 để xếp cặp đôi bạn học, nhằm tạo nên những sự kết hợp có thể giúp đỡ nhau, thúc đẩy sự phát triển của mỗi người. Cô hi vọng rằng, qua việc này, mỗi cặp đôi sẽ là điểm tựa vững vàng, giúp đỡ nhau vượt qua những thử thách phía trước.

Cô đưa tay lấy ra danh sách chỗ ngồi, rồi dán nó lên tường. Cả lớp lặng yên nhìn theo, cô mỉm cười :
" Nếu ai còn có ý kiến gì thì lên văn phòng trao đổi riêng với cô"

Cả lớp lập tức ồ lên, tiếng xì xào râm ran vang vọng khắp căn phòng. Mọi người vội vàng chen chúc, tìm kiếm chỗ ngồi của mình.
Nhi đứng lùi lại phía xa, mắt lướt qua đám đông đang xô đẩy, chẳng vội vàng, chỉ chờ đợi cho không khí bớt náo nhiệt một chút. Cô không mong đợi gì nhiều, chỉ mong có thể ngồi cạnh ai đó ít nói chút.

Khi không khí dần dịu lại, cô tiến lại gần bảng. Ánh mắt cô dừng lại trên danh sách, rồi bỗng nhiên ngừng lại một nhịp.
"Nhi - Hoàng Anh."

Cả không gian như lặng lại trong một khoảnh khắc. Ngồi cạnh Hoàng Anh ư? Cảm giác bối rối, ngại ngùng len lỏi trong lòng, làm cô không biết phải phản ứng thế nào. Hoàng Anh - người mà cô chỉ mới quen qua nhóm bạn chơi chung, người mà cô chưa bao giờ thực sự hiểu.

Nhi chần chừ, một chút lo lắng nảy sinh trong lòng, nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu. Cô không muốn làm trái ý cô giáo, không muốn mang lại sự khó xử cho bản thân và cả người khác. Vì thế, dù không mấy hào hứng, cô vẫn quyết định bước tới, chấp nhận sự sắp xếp ấy như một phần của cuộc sống, dù trong lòng còn những câu hỏi chưa có lời đáp.

Hôm nay, như thói quen hàng ngày, cô đến lớp sớm. Bước vào phòng học, cô chợt nhận ra chỗ ngồi bên cạnh mình vẫn còn trống, không có ai. Một lúc sau, thầy vào lớp, nhưng cậu vẫn chưa đến. Lòng cô thoáng một chút ngỡ ngàng, có phải hôm nay cậu ấy nghỉ học? Gần 15 phút trôi qua, cô bắt đầu nghĩ rằng cậu có lẽ đã vắng mặt hôm nay. Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, một hình bóng quen thuộc từ từ xuất hiện ở cửa lớp, bước vào với đôi mắt vội vã.

Cậu tiến về chỗ ngồi, lục tìm trong cặp sách, rồi bỗng dừng lại. Một tia lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt cậu. Hoàng Anh nhận ra mình quên mất hộp bút. Cậu ngẩng lên, ánh mắt có chút ngập ngừng rồi quay sang hỏi:
"Cậu cho mình mượn bút được không?"

Nhi hơi bất ngờ, nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng tan biến. Cô không hề chần chừ, chỉ một thoáng im lặng rồi nhẹ nhàng lấy ra cây bút từ chiếc hộp, đưa cho Hoàng Anh.

Tối hôm đó, Nhi lấy đề toán mà cô giáo giao về nhà ra, lục lại từng câu hỏi. Cô giải hết được phần lớn bài, chỉ còn hai câu cuối khiến cô vướng lại. Cô phải mày mò một lúc lâu mới làm được một câu, nhưng khi nhìn vào câu còn lại, cô cảm thấy thật sự bế tắc. Vì đã muộn và rất mệt, cô quyết định đi ngủ rồi sáng mai sẽ đến lớp sớm để hỏi thử các bạn.

Sáng hôm sau, khi đến lớp, cô lấy đề toán ra và chuẩn bị hỏi bạn bè, nhưng lúc này lớp vẫn khá vắng, chưa có ai đến. Cô đành ngồi xuống, mở vở nháp ra rồi suy nghĩ tìm cách giải quyết bài toán. Cô vẫn còn đang loay hoay, chưa tìm được hướng giải thì Hoàng Anh bước vào lớp, đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống cạnh Nhi.

"Này, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?" Nhi hỏi, giọng có chút bất ngờ.

Hoàng Anh chỉ mỉm cười , rồi ngó qua vở bài tập của cô, như thể đang quan sát những gì cô đang làm. Nhi thấy thế liền quay qua hỏi bài cậu.

"Cậu ơi, chỉ tớ bài này với, tớ bí quá."
"Ừ, đưa đề đây tớ xem qua cho" Hoàng Anh khẽ gật đầu, kéo tờ đề về phía mình. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên gương mặt cậu, làm nổi bật vẻ tập trung của cậu khi giải bài. Cậu chăm chú quan sát đề bài, đôi tay nhẹ nhàng di chuyển trên giấy, giải từng bước rất tỉ mỉ. Nhi cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng.
"Để ý đến cách sử dụng định lý này nhé," Hoàng Anh vừa nói, giọng trầm ấm vang lên đều đặn. Cậu chỉ vào đề và từ từ giải thích từng chi tiết cho Nhi, từng bước một.

Nhi cố gắng tập trung vào lời giảng của cậu, nhưng lòng lại không sao yên được. Đôi mắt cô dán vào cuốn vở, nhưng tâm trí lại không thể nào tập trung. Những con số, công thức dường như trở nên mờ nhạt, tất cả mọi thứ quanh cô như bị chậm lại. Khoảng cách giữa họ không phải quá gần, nhưng sao cô cảm thấy nó như thể rất gần, đủ để làm trái tim cô bối rối không thôi.
"Cậu hiểu rồi chứ?" Hoàng Anh hỏi, ánh mắt chuyển sang nhìn cô, như muốn chắc chắn rằng cô đã hiểu bài.

Nhi giật mình, cảm giác như vừa bị bắt quả tang khi không nghe hết lời giảng. "À... à, tớ hiểu rồi," cô vội vàng đáp, nhưng giọng cô có chút lúng túng. Cô mím môi, cảm thấy mình như thể đã để lộ ra sự bối rối đang cố giấu. Ánh mắt cô không dám đối diện với Hoàng Anh.
Cả lớp dần dần đến đông hơn, tiếng trò chuyện rôm rả phá vỡ không gian yên tĩnh ban đầu. Dường như chỉ là việc hỏi bài Hoàng Anh , được ngồi cạnh cậu nhưng lại khiến lòng Nhi có một cảm giác ngại ngùng khó tả.

Kỳ thi đã gần kề, mọi thứ dường như trở nên căng thẳng hơn. Áp lực từ từng bài học, từng con chữ khiến Nhi không thể thảnh thơi. Những đêm dài, khi cả gia đình đã chìm vào giấc ngủ, Nhi vẫn ngồi bên bàn học, đôi mắt dần mỏi mệt nhưng cô không cho phép mình dừng lại. Cô tự nhủ phải cố gắng thêm một chút nữa, vì thành quả từ sự nỗ lực ấy sẽ xứng đáng hơn bất kỳ điều gì.

Những trang sách lật qua, thời gian trôi nhanh, nhưng cô không hề nhận ra.Cô chỉ biết tập trung vào từng câu hỏi, từng đáp án, dẫu đôi mắt đã bắt đầu cay xè, và thân thể mỏi mệt. Nhưng khi tiếng trống vào lớp vang lên, báo hiệu thời gian bắt đầu một ngày học mới, Nhi vẫn nằm gục trên bàn học, mệt mỏi và hoàn toàn quên mất thời gian. Những trang sách mở ra trước mắt cô, nhưng giấc ngủ cứ lùa đến, cuốn lấy cô trong sự mệt mỏi không thể gượng dậy.

Hoàng Anh vừa chơi bóng xong, nhìn thấy cảnh tượng ấy, khẽ nhíu mày. Cậu tiến lại gần, cúi xuống nhìn Nhi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhắc nhở:
"Ây, ngủ quên là bị vào sổ đấy."

Nhi giật mình, ngẩng đầu dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng vì ngái ngủ. Cô vội vã xin lỗi, miệng lí nhí:
"Ui, tớ ngủ quên mất... tớ... tớ xin lỗi. Hôm qua tớ thức khuya quá."

Hoàng Anh thở dài, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt lướt qua chiếc bàn học bừa bộn.

"Cậu lại học đêm nữa à? Cậu học bài nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, không thì công sức đêm qua coi như uổng phí đấy."

Câu nói ấy, mặc dù như một lời quở trách nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sự quan tâm mà cậu dành cho cô, khiến cô cảm thấy ấm lòng. Cậu nhẹ nhàng tiếp lời:
"Chúng ta là đôi bạn cùng tiến mà, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tớ."

Lời nói của Hoàng Anh tuy đơn giản, nhưng lại như một làn gió ấm áp, nhẹ nhàng thổi qua tâm hồn Nhi, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành mà cậu dành cho mình. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt không dám đối diện với cậu, như thể sợ rằng nếu nhìn vào mắt Hoàng Anh, trái tim cô sẽ bộc lộ hết những cảm xúc mà cô chưa sẵn sàng thổ lộ. Trái tim nhỏ bé của cô bỗng nhiên rung lên một cách nhẹ nhàng, như một giai điệu du dương, ngân vang trong không gian yên bình của tuổi học trò, vừa bối rối, vừa ngọt ngào, như một nốt nhạc của bài ca thanh xuân.

Tiết thể dục buổi chiều, khi nắng đã bắt đầu nhạt dần, cả lớp chia thành hai đội để chơi bóng chuyền. Thầy giáo phân công các bạn nữ chơi trước, sau đó đến lượt các bạn nam. Nhi, với sức khỏe vốn yếu, dù cố gắng hết sức trong lượt tập, nhưng sau khi xong, cô chỉ biết ngồi xuống, mệt mỏi thở dốc. Những giọt mồ hôi trên trán cứ thế tuôn ra, cô lau vội, ánh mắt lơ đãng dõi theo những pha bóng đầy sự nhịp nhàng trên sân.

Khi đến lượt các bạn nam thi đấu, không khí sân chơi bỗng trở nên sôi động hẳn. Tiếng la hét cổ vũ vang lên, hòa cùng tiếng bước chân rầm rập và bóng chuyền qua lại không ngừng. Nhi cảm thấy hơi khát, liền đứng dậy đi về phía bàn nước. Nhưng đúng lúc ấy, một quả bóng không may bị đánh lệch, lao thẳng về phía cô với tốc độ chóng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro