Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Câu chuyện bắt đầu ở một vùng quê miền Tây sông nước, nơi con sông lớn uốn lượn quanh làng, bến thuyền tấp nập người qua lại. Vỹ Dạ, cô gái vừa tròn 18 tuổi, là con gái lớn trong một gia đình nghèo khổ. Mái nhà lá xiêu vẹo không đủ che mưa nắng, cha mẹ cô ngày đêm làm lụng nhưng nợ nần chồng chất khiến cuộc sống luôn túng quẫn. Dù vậy, Vỹ Dạ vẫn mang nét đẹp dịu dàng, đôi mắt long lanh như biết nói và nụ cười hiền hậu, giản dị.

"Ba ơi, con không muốn lấy chồng! Con xin ba nghĩ lại!" Vỹ Dạ quỳ xuống nền nhà, nước mắt lưng tròng. Tiếng khóc của nàng hòa vào tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài vườn.

Người cha gầy gò, làn da rám nắng vì cả đời dãi nắng dầm mưa, thở dài một hơi nặng nề. "Dạ à, ba cũng đau lòng lắm, nhưng nợ nần thì ai gánh cho nhà mình? Đất ruộng bị siết hết, không có chỗ cắm dùi, mẹ con rồi các em con biết sống sao?" Ông vừa nói, vừa cúi gằm mặt, tay bóp trán đầy khổ sở.

"Nhưng ba ơi, con nghe nói ông Trường Giang ác lắm, lại đã có vợ. Con về đó làm vợ hai, không biết cuộc đời sẽ ra sao..."

"Con à, ông Trường Giang hứa trả hết nợ cho nhà mình, còn cho thêm ít tiền để lo cho mấy đứa em con ăn học. Ba biết là cực, nhưng con chịu hy sinh một chút vì gia đình mình, được không?" Giọng ông nghẹn lại, đôi mắt đượm buồn nhìn cô con gái nhỏ.

Vỹ Dạ không nói được gì thêm. nàng biết gia đình nàng đã cùng đường. Trong cái xã hội đầy rẫy bất công này, người nghèo như nàng chỉ là con tốt nhỏ bé, chẳng thể tự quyết định số phận của mình.

Ngày đưa dâu, cả làng kéo nhau ra bến sông để xem. Chiếc ghe lớn được trang trí bằng lụa đỏ và hoa tươi đợi sẵn để chở Vỹ Dạ xuôi dòng đến ngôi nhà ông Trường Giang. Vỹ Dạ mặc chiếc áo dài gấm đỏ, đầu đội khăn vành, đôi mắt buồn rười rượi. Những tiếng xì xào vang lên từ đám đông hai bên bờ.

"Tội nghiệp con bé Vỹ Dạ, còn nhỏ mà đã phải đi làm vợ lẽ..."

"Nhưng gia đình nó nghèo quá, biết sao bây giờ. Lấy ông Trường Giang còn hơn bị nợ hành hạ cả đời."

Vỹ Dạ cúi mặt, không dám nhìn ai. Mỗi bước chân lên ghe như một nhát dao cứa vào lòng nàng.

Ngôi nhà của ông Trường Giang là một ngôi nhà ba gian lợp ngói đỏ tươi, cột gỗ lim chắc nịch, xung quanh vườn cây ăn trái sum suê. Bữa tiệc cưới diễn ra linh đình, mâm cao cỗ đầy, khách khứa cười nói ồn ào. Nhưng Vỹ Dạ cảm thấy mình như một món hàng được trao tay. Ông Trường Giang, người đàn ông ngoài bốn mươi, cao lớn, vẻ mặt uy nghi nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, đầy toan tính, đứng đó chờ nàng.

"Từ giờ, cô là vợ hai của tôi, phải biết trên dưới, phải kính trọng vợ cả và làm tròn bổn phận trong nhà. Nghe rõ chưa?" Giọng ông trầm và rắn rỏi, từng lời nói ra như dằn xuống khiến người nghe không rét mà run.

Vỹ Dạ lí nhí đáp: "Dạ, con hiểu."

Những ngày đầu làm vợ hai, Vỹ Dạ cảm nhận rõ sự lạnh lẽo nơi đây. Bữa cơm đầu tiên cùng gia đình, bà Nhã Phương - vợ cả, ngồi uy nghi ở đầu bàn, ánh mắt sắc như dao lia qua Vỹ Dạ.

"Cô cũng khéo chọn chồng ghê nhỉ. Ông ấy bỏ bao nhiêu tiền cứu gia đình cô, chắc hẳn cô phải biết ơn lắm nhỉ?" Bà Nhã Phương ngả người, giọng nói đầy mỉa mai.

Vỹ Dạ cúi đầu, im lặng không đáp, bàn tay nắm chặt vạt áo đến trắng bệch. Ông Trường Giang ngồi bên cạnh, chỉ nhìn thoáng qua, không nói lời nào.

Những bữa cơm tiếp theo, Vỹ Dạ luôn bị giao làm nhiều việc. Trong nhà vốn có hàng tá gia nhân, nhưng ông Trường Giang vẫn bắt nàng quét dọn, nấu nướng và hầu hạ như một người ở. Có hôm, nàng mệt đến mức không nuốt nổi cơm. Bàn tay phồng rộp vì giặt giũ, cọ rửa không biết bao nhiêu lần. nàng ngồi bên bếp lửa, đôi mắt xa xăm nhìn làn khói bốc lên, nước mắt chảy dài trên gò má.

Một ngày nọ, Vỹ Dạ nhận được tin cha mất. Tim nàng đau như bị ai bóp nghẹt. nàng quỳ xuống trước mặt ông Trường Giang, khóc nức nở: "Xin ông, xin ông cho con về nhà chịu tang cha! Con sẽ quay lại ngay..."

Nhưng ông Trường Giang chỉ lạnh lùng đáp: "Không được. Nhà này không thiếu hầu hạ. Cô muốn về để trốn việc à? Cha cô đã chết, về hay không có khác gì nhau?"

Vỹ Dạ nghẹn ngào, không nói nổi thành lời. nàng lặng lẽ khóc suốt đêm, tiếng nức nở hòa vào tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên.

Buổi tối, ông Trường Giang gọi Vỹ Dạ vào phòng. "Tôi lấy cô không phải để ngắm. Từ nay, cô phải làm tròn bổn phận của mình, hiểu chưa?" Giọng ông trầm và lạnh, ánh mắt đầy dục vọng khiến Vỹ Dạ run sợ. nàng không dám kháng cự, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Những đêm như vậy, Vỹ Dạ chỉ biết nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nước mắt lặng lẽ rơi.

Một hôm, trong lúc Vỹ Dạ đang giặt áo ngoài sân, bà Nhã Phương tiến lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý. "Cô biết không, đứa con gái đầu lòng của tôi..." Bà dừng lại, cười nhạt. "Ông ấy đã mang nó vào rừng bỏ."

Vỹ Dạ giật mình, ngẩng lên nhìn bà Nhã Phương, đôi mắt hoang mang. "Bà nói... là sự thật?"

"Thật chứ. Ông ấy cần con trai để nối dõi. Còn con gái, ông ấy chẳng tiếc." Giọng bà Nhã Phương đều đều nhưng lạnh lẽo như gió mùa đông.

Từ hôm đó, Vỹ Dạ sống trong lo lắng và sợ hãi vì mình đã mang long thai sau hơn 2 tháng về làm dâu căn nhà này. Mỗi lần nghĩ đến việc mình có thể sinh con gái, nàng lại rùng mình. Nhưng làm sao một người phụ nữ có thể quyết định được giới tính của đứa trẻ? Vỹ Dạ chỉ biết cầu nguyện trong vô vọng.

Rồi ngày sinh nở cũng đến, Vỹ Dạ hạ sinh một bé gái xinh xắn. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, ông Trường Giang nổi trận lôi đình khi biết đó là con gái.

"Con gái nữa à? Cô không làm được gì cho cái nhà này!" Ông quát lớn, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Vỹ Dạ quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên má. "Xin ông, xin ông đừng bỏ con bé... Nó là con của ông mà..."

Nhưng ông Trường Giang không nghe. Một lần nữa, ông ra lệnh cho gia nhân mang đứa bé vào rừng. Vỹ Dạ đau đớn ôm mặt khóc, lòng như tan nát.

Câu chuyện buồn ấy chưa dừng lại ở đó. Một thời gian sau, ông Trường Giang cưới thêm vợ ba, lần này là con gái của một phú hộ giàu có ở làng bên. Vỹ Dạ chỉ biết nén nỗi đau, sống lặng lẽ trong ngôi nhà không chút hơi ấm này.

đây là lần đầu mình viết thể loại này, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua
do là cái kia mình vô tình xóa mất tiêu rồi nên cho mình bù lại bằng truyện này nha, yêu cả nhà moah moah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro