nguyệt hạ mĩ nhân 5+6
Khánh trúc nan thư chi nguyệt hạ mỹ nhân (thượng)/chương năm
Là người, sẽ có tam cấp*. Là người, sẽ thượng nhà xí.
Buổi sáng còn lời thề son sắt phải bắt hai tiểu đạo sĩ trở về lấy tiểu đồng tử niệu, cuối cùng lại bởi bản thân Tiểu Thất cũng có đồng tử niệu nên thôi, giữa trưa Lan Khánh đi một chuyến nhà xí trở về liền hướng Tiểu Thất đang dùng cơm hung tợn phán: “Không cho ngươi dùng đồng tử niệu tắm rửa, cái kia thối muốn chết, cũng bẩn muốn chết!”
Tiếp theo hướng nha dịch bên cạnh quát: “Tên hỗn trướng nào thượng nhà xí không nhắm chuẩn lỗ, làm thành một mảnh ướt đẫm? Ta mà biết, ta sẽ bắt hắn cắt phứt, xem hắn còn tiểu như thế nào.”
Tiểu Hắc đại nhân giận dữ vô cùng, Tiểu Thất ngậm phần cơm còn lại trong miệng, vẻ mặt cầu xin: “Sư huynh đừng như vậy, không cho ta tắm, đêm đến Đàm Hoa lại tới tìm ta làm sao lo liệu?!”
Lan Khánh đang muốn đánh người quay đầu lại, trên mặt lộ túc sát khí. Tiểu Thất bị trừng đến mức phải một hơi nhanh chóng nuốt ực xuống phần cơm trong miệng, rụt cổ nói: “Đã biết đã biết, sư huynh nói đều đúng, dùng thứ kia tắm rửa vừa thối vừa bẩn, ta cả ngày đi theo bên ngài, tự nhiên không được phép dây bẩn sang ngài.”
Chạng vạng, sau khi nha môn truyền mõ nghỉ ngơi, Lan Khánh không biết chạy đi đâu, Tiểu Thất nhìn sắc trời mờ ngày càng mờ, đáy lòng cũng lạnh ngày càng lạnh.
Bên cạnh la hét nóng quá nóng quá, nhưng theo ngày mỗi lúc một hôn ám, Tiểu Thất ở trong phòng cảm giác được từng trận hàn khí từ bốn góc càng lúc càng lan tràn, giống như sẽ có thứ gì từ chỗ âm u thoát ra.
“Không được, tuyệt đối không được!” Nếu tái trông thấy thứ phiêu đến phiêu đi một lần nữa, tuyệt đối sẽ điên mất.
Tiểu Thất đem gối sứ cùng chăn trong nhĩ phòng cuộn lại ôm lên, rồi vội vàng chạy tới một cái viện tử trong nội nha. Hắn lật đật chạy, ngay cả một vài tôi tớ trên đường chào, hắn cũng đều không phát hiện.
Đi tới tiểu viện của Thi Vấn, trùng hợp gặp người vừa từ thư phòng trở về.
Tiểu Thất trông thấy hắn liền hô to: “Thi đại nhân!”
Thi Vấn gật đầu nói: “Ngươi tới vừa vặn, ta đang muốn tìm ngươi.”
Tiểu Thất trả lời: “Ta cũng có chuyện tìm đến ngài, bất quá mời ngài nói trước!”
Thi Vấn vuốt chòm râu đen đến sáng bóng: “Ta đã cùng Nam tiên sinh thương lượng, đợi qua hai ngày Đinh Kim cùng Lý Trung trở về, ta muốn ngươi cùng Tiểu Hắc đi Thanh Châu một chuyến để điều tra án tử của Đàm Hoa. Trong nha môn Tiểu Hắc có võ công cao nhất, còn ngươi tâm tế như phát(thận trọng cẩn thận), hai người các ngươi một khối, so ra có điều an tâm hơn. Nam tiên sinh muốn ta hỏi qua ý kiến của ngươi một chút, ngươi cảm thấy được không?”
Tiểu Thất nghe Thi Vấn hỏi như vậy, ngây ngốc gật đầu: “Đi a! Đại nhân ngài nói như thế nào ta liền làm thế đó.” Đằng nào cũng nhàn rỗi, đi ra ngoài nói không chừng còn có thể ly xa con quỷ kia mấy dặm.
“Còn ngươi tìm ta làm gì?” Thi Vấn tiếp theo hỏi.
Cả khuôn mặt Tiểu Thất lập tức khổ sở, bày ra cái biểu tình như cha mẹ chết, nhẹ nhàng níu lấy cổ tay áo Thi Vấn kể lể: “Đại nhân a, trời tức khắc sẽ tối đen. Gần đây trong nha môn âm trầm u ám khiến cho ta đêm đến đều ngủ không ngon. Cái kia… Ngài làm quan quanh thân có Hạo nhiên chính khí, mấy thứ không sạch sẽ gì đó chẳng dám tới gần, cho nên… Ngài nói…có phải hay không… buổi tối nên để ta ở lại trong này ngủ một đêm, sáng sớm mai tái trở về…”
“…” Thi Vấn có chút ngạc nghiên, suy nghĩ, rồi hồi đáp: “Ngươi là sợ buổi tối Đàm Hoa tới tìm?”
Tiểu Thất gật đầu như đập tỏi: “Sợ a sợ a, tiểu nhân thuở nhỏ không sợ trời không sợ đất, cũng chẳng biết sao lại chỉ sợ mỗi thứ kia.”
Thi Vấn lắc đầu cười than: “Ngươi không phải ngủ cùng gian phòng với Tiểu Hắc sao? Nói với Tiểu Hắc một tiếng, kêu hắn buổi tối chiếu ứng ngươi. Hơn nữa, Đàm Hoa nếu tới tìm ngươi cũng là vì tình tiết vụ án mà đến, không có việc gì, ngươi trở về đi!”
Dứt lời, Thi Vấn liền bước đến cửa phòng, hoàn toàn không có ý định để Tiểu Thất ngủ lại trong viện của hắn.
“Đại nhân, đại nhân ngài không thể thấy chết mà không cứu!” Tiểu Thất tức khắc nóng ruột, vội vàng gào truy Thi Vấn.
Thi Vấn đi vào trong, thái độ kiên định đóng cửa lại, thanh âm của hắn truyền qua cửa. Thanh âm kia chính là nói: “Bình sinh không làm chuyện hổ thẹn, nửa đêm bị gõ cửa tâm không phải sợ hãi. Ngươi trở về đi!”
Tiểu Thất kêu: “Đại nhân không được a! Ta khi còn trẻ không hiểu chuyện, việc hổ thẹn làm ra nhiều lắm, cho nên hiện nay còn chưa cần gõ cửa, trời sáng hay tối đều thấy kinh sợ! Xin ngài thương xót, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cho ta tiến vào ngủ đi! Chỉ tháng bảy là được rồi, không, chỉ cần có thể cùng ngài ngủ một đêm là hảo, sư huynh hắn đi ra ngoài đến nay còn chưa trở lại, buổi tối ta không dám một thân một mình a!”
Phía sau cửa không có thanh âm, Tiểu Thất lại càng kêu lên thê thảm: “Đại nhân a, ngài là quan phụ mẫu mà, nếu là quan phụ mẫu, dân chúng chính là con của ngài a, con trai ngài hiện giờ gặp đại nạn, xem ta lo lắng hãi hùng như thế, đại nhân ngài không đau lòng sao?”
Tiểu Thất cảm thấy bản thân mình cực kỳ bi thảm, bi thảm đến hốc mắt đều nhanh bày ra lệ, nhưng không đợi Thi Vấn mở cửa, từ phía sau liền truyền đến một trận thanh âm làm người ta lông tóc dựng ngược.
“Trần Tiểu Kê…” Thanh âm u ám như điềm xấu vừa từ âm tào địa phủ trồi lên, trầm thấp dựa vào rất gần rất gần hắn.
“A—” Tiểu Thất cất cao cổ họng gào to.
“Ồn ào muốn chết!”
Một bàn tay từ phía sau bay ra túm lấy hắn, hắn nhân thế lăn đi hai vòng, cả người dính đầy cỏ vụn quỳ rạp xuống mặt đất, đợi cho đến khi thân ảnh đen tuyền đi tới trước mắt, Tiểu Thất kinh hồn chưa định nhìn một lúc lâu mới phát hiện….
“Sư huynh, nguyên lai là ngươi… Làm ta sợ muốn chết…” Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm.
Lan Khánh xách y lĩnh Tiểu Thất khiến hắn đứng lên, chính là chân Tiểu Thất có chút mềm, đứng hai lần mới vững vàng thân mình.
Lan Khánh nghiêm mặt, hầm hầm giận dữ nói: “Ngươi mới vừa giảng gì ta đều nghe thấy. Cha là của mình ta, ngươi không thể cũng tới làm con hắn. Hơn nữa phòng của hắn cho dù hắn chuẩn, ta cũng không chuẩn cho ngươi vào ngủ. Còn nữa, cho dù ta chuẩn, Nam tiên sinh cũng sẽ không chuẩn cho ngươi vào ngủ. Ngươi thật sự to gan lớn mật, dám nói muốn làm con của cha ta. Theo ta trở về, bằng không ta cởi quần đánh bản tử, khiến ngươi từ nay về sau đều chỉ có thể nằm sấp trên giường ngủ.”
“Ô ác—” Lan Khánh lôi kéo Tiểu Thất, thật sự là đem Tiểu Thất thần tình kinh sợ cùng mắt ứa lệ tha khỏi viện Thi Vấn.
Thi Vấn ở trong phòng chờ người ly khai mới mở cửa nhìn lưỡng thân ảnh, rồi sau đó lắc đầu, lần thứ hai đóng cửa lại.
Đêm nay còn rất nhiều hồ sơ phải xem, mặt khác còn có vài kiện án tử chờ phán quyết, Thi Vấn không phải không muốn thu Tiểu Thất mà là hắn không phân tâm được. Đành bất lực!
Trở lại viện của Lan Khánh, sắc trời cũng tối sầm.
Lan Khánh đem Tiểu Thất ném vào trong phòng, cài chốt cửa, mắt phượng tà liếc hắn một cái rồi không tái để ý nữa, thẳng đi làm việc của riêng mình.
Tiểu Thất đáng thương trốn vào tiểu nhĩ phòng của chính mình, hắn đem gối cùng chăn cất kỹ, vốn dĩ ở trước bàn ngồi không yên, sau ngẫm lại như vậy không ổn liền lại lủi đến trên giường dùng chăn che chắn toàn bộ thân mình, tiếp theo chờ a, chờ a, nhưng bản thân bình thường tối dễ ngủ như thế nào cũng không ngủ nổi.
Tiểu Thất ở trong ổ chăn nhắm hai mắt lại, cũng không biết nhắm được bao lâu, tận đến lúc Lan Khánh ở bên ngoài đã nghỉ ngơi, hắn vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Hết cách, Tiểu Thất đành phải lần thứ hai bò xuống giường, rồi sau đó ôm chăn gối của mình từ từ đi ra bên ngoài.
Lan Khánh cùng Thi Vấn giống nhau, đều là đối tượng oan hồn kia không dám tùy tiện cùng khinh suất tới gần, hôm nay mất cái vị trí bên cạnh Thi Vấn, nhưng trong phòng hắn còn có Lan Khánh a!
Hơn nữa mặc dù đại ma đầu cùng tiểu oan hồn đều đáng sợ, nhưng so với loại nhìn không thấy, hắn cam nguyện tới gần Lan Khánh nhiều hơn một chút. Luôn luôn thấy rõ so ra dễ làm người an lòng hơn.
Hắn đốt lên đèn cầy đã bị Lan Khánh dập tắt, chầm chậm bước tới bên người Lan Khánh, lộ vẻ đáng thương mở miệng nói với Lan Khánh đang nằm trên giường: “Sư huynh…”
Lan Khánh còn chưa ngủ say bị gọi dậy, liền từ từ trợn mắt. Hắn liếc Tiểu Thất hỏi: “Muộn như vậy không ngủ còn làm gì?”
“Hắc hắc!” Tiểu Thất lộ ra nụ cười lấy lòng, ngồi xổm trước giường Lan Khánh, ánh mắt nhìn thẳng hắn rất thiếu cốt khí thủ thỉ: “Sư huynh a, sư huynh hẳn không ngại để sư đệ đặt chăn nệm nằm dưới đất cạnh ngài, cùng ngài ngủ a! Ta đương nhiên không dám bò lên giường của ngài, sư đệ chỉ chiếm một vị trí dưới giường liền hảo, buổi tối ta cũng sẽ tận lực khắc chế bản thân không ngáy, không ồn ào ngài… Sư huynh đệ ta giao tình lâu như vậy… Điểm yêu cầu nho nhỏ ấy, ngài sẽ không nỡ lòng không giúp sư đệ ha?”
Lan Khánh nói: “Vậy buổi tối nếu nha môn có động tĩnh gì, ta vội nhảy xuống giường đi ra ngoài giẫm phải ngươi thì phải làm sao?”
Tiểu Thất lập tức khẳng định: “Vậy đương nhiên mặc cho sư huynh ngài giẫm. Chân sư huynh có tiên khí, giẫm lên có thể cường thân kiện thể, sư đệ hận không thể mỗi ngày cho ngài giẫm, hàng đêm cho ngài đạp, ngài cứ việc giẫm lên đừng ngại, sư đệ chịu được.”
Lan Khánh nhìn bộ dáng Tiểu Thất, “xuy” một tiếng liền bật cười.
Sau đó, dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của Tiểu Thất, Lan Khánh nói: “Tốt lắm, ngươi đã kêu ta sư huynh lâu như vậy, ta đây cũng coi ngươi là sư đệ của ta. Đừng nói sư huynh khi dễ ngươi, không cần ngủ trên đất, giường này lớn, đi lên ngủ chung đi!”
Tiểu Thất lặng đi một chút, sau đó đại đại cả kinh.”A, cùng nhau ngủ?”
Lan Khánh khẽ dịch eo nhỏ, hé ra một khoảng không, tiếp theo vươn tay bắt lấy người Tiểu Thất. Ngay sau đó, Tiểu Thất liền bị Lan Khánh bắt lên như bắt gà, bay cao cao, rồi bị ném thật mạnh trên giường.
Sau, Tiểu Thất, dưới đôi mắt yêu thích của Lan Khánh, bị sờ sờ khuôn mặt, còn để cho Lan Khánh nâng ngọc thủ nhỏ và dài tự mình thay hắn chăn gối đắp kín gọn gàng, hầu hạ thỏa đáng. Lan Khánh nói: “Sư huynh cùng ngươi ngủ, không phải sợ!” tiếp theo trong nháy mắt diệt ánh đèn, làm cho hết thảy tiến vào một mảnh tối đen.
“A? A a a a a a ?!” Tiểu Thất vẫn còn chấn động, chưa phục hồi nổi tinh thần.
Hắn hiện nay là ở trên giường của ai?
Đêm nay hắn cùng ngủ với ai?
Hắn nhẹ nâng đầu run run quay sang, dựa vào ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ nhìn thấy bên mặt Lan Khánh dưới nguyệt quang nhàn nhạt hơi tỏa sáng, hòa cùng hương thơm mềm nhẹ của người này truyền vào khoang mũi.
A a a a a — trời a–
Tiểu Thất ở trong lòng hoang mang kêu gào.
Này, này còn để cho … người sống hay không a —?
***
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất dậy từ rất sớm.
Kỳ thực Tiểu Thất cả đêm cũng chưa ngủ, bởi vì Lan Khánh ban đêm ngủ thẳng đến một nửa liền đem đùi ngọc gác trên người mình, hơn nữa cũng không biết mơ thấy cái gì, miệng có khi còn thốt ra mấy lời vô nghĩa, sau đó đùi liền cọ a cọ a, cọ khiến cái đó của Tiểu Thất toàn bộ ngẩng lên…
“Ai…” Ngồi ở quầy bánh nướng ngoài nha môn, Tiểu Thất một vòng mắt đen trũng nhai bánh. Tối hôm qua tuy rằng Đàm Hoa không xuất hiện, nhưng cùng Lan Khánh ngủ lại cũng không thấy tốt hơn ở chỗ nào.
Vừa ngủ gật vừa ăn bánh, Tiểu Thất ăn ba khối bánh nướng cùng một chén sữa đậu nành mất gần một canh giờ, đợi cho hắn lấy lại tinh thần, Trần Báo cùng An Quốc, vốn thường ngày cũng hay ghé thăm quán bánh nướng này, từ trong nha môn đi ra, dự định dùng bữa sáng chờ làm việc.
Trần Báo vừa thấy Tiểu Thất, liền chớp chớp mắt cười với hắn.
“Làm gì? Bụi vào mắt hả?” Tiểu Thất thuyết, mặt hắn còn không biết là muốn giật giật bao lâu.
“An Quốc ngươi thay hắn thổi, hạt cát nếu thổi không ra…” Trần Báo mang vẻ mặt tà lưa một chút, nhưng lập tức lại làm vẻ hảo ca ca khoác vai Tiểu Thất, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ a…”
Tiểu Thất đảo cặp mắt xem thường hỏi: “Làm gì?”
“Hôm qua đấy, hai huynh đệ ta có nghe được một chút việc không nên nghe, ngươi cũng đừng để ý, bất quá ăn đến cái tuổi này còn là gà giò, huynh đệ đây cũng thấy có điểm áy náy.” Trần Báo nói.
“Ta giữ gìn trong sạch, thủ thân như ngọc, ngươi áy náy cái gì?” Tiểu Thất nhấp một hớp sữa đậu nành.
“Đều đã nói là huynh đệ, cái việc nhỏ ấy các anh em tự nhiên sẽ thay ngươi trù tính. Ngươi a, bộ dáng mặc dù thối một chút, lại cà lơ phất phơ, nhưng không sao, từng này tuổi cứ có tiền liền là đại gia.” Trần Báo dứt lời, hắc hắc hai tiếng: “Đừng nói các anh em đối với ngươi không tốt, lại xem ngươi mấy ngày nay đối với Tiểu Đầu Nhi dụng tâm phần nhiều, huynh đệ trong nha môn vẫn là thực cảm kích ngươi.”
Tiểu Thất liếc Trần Báo, cũng không biết người này chế ra cái chủ ý gì. Trần Báo lập tức đem miệng tiến tới bên tai Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua lan truyền ra rất nhanh.”
Tiểu Thất vừa nghe, mặt lập tức đen rụng quá nửa. “Các ngươi nói?”
“Nào có, ngươi cùng Tiểu Đầu Nhi gào lớn như vậy, ban phòng lại ở ngay bên cạnh, lỗ tai nhiều thiệt nhiều, cho dù ta cùng Báo Tử không nói, mọi người cũng đều nghe thấy được.” An Quốc bu lại cũng thấp giọng thêm lời.
“Ta còn chưa nói xong, trước nghe ta hết đã.” Trần Báo tiếp tục nói. “Buổi tối hôm qua, các huynh đệ tam ban cùng góp tiền dành dụm chưa dùng đến, mấy người so ra có điều nóng lòng muốn mang ngươi đi phá.”
“Phá cái gì?” Tiểu Thất nghe không có hiểu.
“Phá thân đồng tử a!” Trần Báo nói.
Bên mặt còn chưa đen rụng lúc này cũng đen hoàn toàn. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào lan truyền, mà hiện nay đến tám phần cái nha môn này tính cả Thi Vấn, Nam Hương cũng đã biết Bách Lý Thất hắn sống đến hiện tại còn chưa chạm qua nữ nhân.
Trần Báo lại nói: “Vật kia cũng không phải vàng, giữ lại chỉ làm người khác cười cho, hơn nữa nghe nói gần đây Phiêu Hương viện đầu Nam phố có một danh kỹ tên Tần Vãn Vãn cực kỳ xinh đẹp mới tới, lúc này vừa vặn, liền mang ngươi theo đi gặp cho mở mang kiến thức.”
An Quốc cười gật đầu.
Tiểu Thất có chút hãi, hắn thụ sủng nhược kinh nói: “Danh kỹ? Danh kỹ này chính là đại mỹ nhân bỏ ra trăm vàng cũng khó gặp a, huynh đệ nha môn cư nhiên vì ta móc ra số tiền lớn như vậy, huynh đệ đây thật sự là cảm động đến tột đỉnh.”
Trần Báo lặng đi một chút: “Ngươi nghĩ đến đâu vậy?”
Tiểu Thất bối rối nói: “Không phải là gom tiền cho ta đi cùng Tần Vãn Vãn hưởng một đêm xuân sao?”
An Quốc cũng là ngỡ ngàng, sau đó phục hồi tinh thần lại dùng sức vỗ bả vai Tiểu Thất cười to: “Tiểu Thất ngươi thật ưa nói giỡn, một đêm cùng Tần Vãn Vãn phải cần biết bao nhiêu ngân tử a, các huynh đệ mỗi người đều nghèo rớt, nào có từng ấy tiền.”
“A…?” Tiểu Thất mơ hồ.
“Ta đêm nay chính là mang ngươi đi khai nhãn giới, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể ở xa xa ngắm Tần Vãn Vãn, tiếp theo liền lên lầu bên ôm một cái noãn ngọc hinh hương khác hảo hảo trải qua một đêm a.” Trần Báo cười nói.
“Sách… vậy phải sớm nói chứ… Hại tâm can huynh đệ kinh hỉ đến muốn lập tức phi thiên a!” Tiểu Thất xoa xoa ngực làm ra cái vẻ buồn thảm.
“Kính phục, hiện nay đã lại ngã vào trong tâm khảm rồi!”
An Quốc càng cười không ngớt vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, thiết tí thần quyền này lợi hại vô cùng, Tiểu Thất bị hắn vỗ như vậy, thiếu chút nữa đem toàn bộ bánh nướng cùng sữa đã nuốt vào đều phun sạch ra.
An Quốc nói: “Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc nhớ đổi y phục, chờ ở cửa Phiêu Hương viện Nam phố, đến sớm một chút, buổi tối khẳng định rất náo nhiệt.”
Tiểu Thất gật đầu.
Buổi tối đến nơi khác ngủ cũng tốt, quỷ Đàm Hoa liên tiếp hai lần xuất hiện đều là trong nha môn, nếu hắn chạy trốn xa một chút, Đàm Hoa tìm không thấy tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục kêu oan.
Ân ân, thật là một ý kiến hay! Tiểu Thất cảm thấy như thế.
***
*Nhân hữu tam cấp: có rất nhiều cách giải thích khác nhau liên quan đến vấn đề này:
- Con người có ba chuyện luôn luôn sốt ruột bồn chồn, muốn làm cho nhanh cho dứt, đó là: nội cấp, tính cấp, tâm cấp. Nội cấp tức là cái gấp phải đi nhà xí. Tính cấp là cái gấp khi vợ mới cưới về, muốn động phòng ngay. Tâm cấp là khi vợ đang ở trong phòng chờ sinh con, người chồng đứng ở ngoài chờ bồn chồn sốt ruột… Cách giải thích này phổ biến và đầy đủ, có lý nhất, có trong cổ thư. Ngoài ra, trong sách Luận Ngữ (thiên Dương hóa) còn có nói đến ba tính xấu khác của con người, đó là “Cuồng” (điên cuồng), “Căng” (Kiêu căng), và “Ngu” (Ngu muội).
- Con người có 3 chuyện cần gấp, đó là Ngạ chi cấp (đói), khát chi cấp (khát), và Thượng xí sở chi cấp (gấp đi nhà xí).
- Một ngày con người ta có 3 việc cần kíp, đó là “niệu cấp (đi tiểu), thỉ cấp (đi tiêu), thí cấp (đánh rắm)”… Nói chung 3 cái này chỉ bao gồm trong phần “cấp” liên quan đến bài tiết, nên có thể kể chung là “nội cấp”.
***
(redfox)
ngoài lề: nếu mọi người còn nhớ vụ “gà ăn mày” thì thế này: thịt của nó ăn gần giống vị thịt trong nhân bánh chưng.
Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc, bọn Trần Báo cũng không rõ lo liệu kiểu gì mà có thể khiến cho Lan Khánh bị Nam Hương tìm gọi, nghe đâu nhất thì bán khắc sẽ không trở lại.
Tiểu Thất thay quan phục xong liền đi tới Phiêu Hương viện. Chỉ là không dự đoán được ngoài Phiêu Hương viện có một đám đại gia cẩm y hoa phục đang đứng chờ cho các cô nương nghênh đón vào trong, gặp cảnh tượng vạn đầu toàn động (rất nhiều người tụm lại một chỗ), Tiểu Thất nghĩ, còn tưởng Quy Nghĩa huyện chỉ là một địa phương nhỏ, không ngờ tới kẻ có tiền vẫn không hề ít.
Đoàn người Trần Báo tới từ sớm, vừa thấy Tiểu Thất liền vội vàng gọi hắn lại.
“Đi nhanh đi nhanh, tới trễ sẽ không còn chỗ.” An Quốc ôm qua vai Tiểu Thất, cùng đoàn nha dịch ra sức gạt đám người đi vào Phiêu Hương viện.
Phiêu Hương viện của Quy Nghĩa huyện mặc dù không thể sánh với lầu viện ở kinh thành hoặc đại thành phồn hoa phương Nam, nhưng có một loại vẻ đẹp tuy nhỏ mà khác biệt.
Trong viện bài trí đơn giản, nhưng từ lan can điêu khắc, xà ngang trạm trổ đến bàn ghế đồ cổ đều toát lên vẻ tinh xảo thanh nhã, hai bên sảnh đón khách treo đầy sa đăng đỏ thẫm, sắc trời thẫm sẫm, mông mông lung lung, ngươi không rõ ta, ta không rõ ngươi, các cô nương ở giữa lại ngẫu nhiên mặc bạc sa (voan mỏng) xinh đẹp lướt qua, khiến người cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh.
Tiểu Thất dưới danh nghĩa có Tô Tuyết lâu, đó là một tòa thanh lâu nổi tiếng xa gần, tòa lâu kia lớn, cô nương lại nhiều, hoàn phì yến sấu* chỉ cần ngươi nói ra đều có. Nhưng lúc hắn đi vào Phiêu Hương viện này, mặc dù cảm thấy cùng Tô Tuyết lâu khác xa không thể so sánh, nhưng lại có một loại ý nhị độc đáo tồn tại, loại ý nhị này, kiểu thanh lâu như Tô Tuyết lâu không có.
Tiểu Thất cùng Trần Báo, An Quốc, còn có ba khoái ban bộ khoái ít tuổi hơn bọn hắn một chút – Tiểu Lục, Oa Tử, Cái Tử – ngồi xuống ở tiểu đình bên hồ nước.
Cách hai bước phía trước chính là một viện tử trống trải, trong viện có một tòa tiểu lâu hai tầng rất đặc biệt, dưới tiểu lâu ngồi mãn tân khách quần áo chỉnh chu, mà giữa đám tân khách có các cô nương thân ảnh phiêu phiêu, qua lại hầu hạ các vị đại gia nhất tán thiên kim.
Trần Báo đắc ý nói: “Đình này là ta kêu mụ mụ lưu lại cho riêng chúng ta, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy tiểu lâu của Tần Vãn Vãn, chờ một chút nàng sẽ xuất hiện đánh đàn, các ngươi đợi lát nữa phải hảo hảo mà nghe, có thể không mất đến nửa mao tiền đã được nghe danh kỹ vũ cầm, đây cũng không phải sự kiện hàng năm đều có.”
Mấy tiểu bộ khoái ở một bên tán dương Trần Báo mấy câu, Trần Báo mừng rỡ thao thao bất tuyệt về chuyện hắn cùng mụ mụ Phiêu Hương viện thân thuộc đến thế nào, tiếp đó lại thêm lời bình mấy danh hồng bài cô nương Phiêu Hương viện ai kiều nhất, ai mỹ nhất, ai lạnh nhất, ai ngạo nhất, một chút một chút thuộc như lòng bàn tay, làm cho người ta cảm thấy không biết có phải hắn vừa ly khai nha môn liền chui vào chỗ này hay không.
Tiểu Thất tuy rằng cũng là nam nhân, nhưng bởi vì bị bắt thụ lý Tô Tuyết lâu vài năm lại ngụ trong đó, thành ra đối với các cô nương dù đẹp thật đẹp a, đẹp đến thế nào cũng sớm không dậy nổi hứng thú.
Mặc cho Trần Báo nói đến nước miếng tung bay, hắn vẫn ở một bên “hạp bính hạp bính” cắn hạt dưa, một đôi mắt đen lay láy vọng ra chung quanh, ngẫu hứng nhìn đám cá trong hồ nước, ngẫu hứng nhìn xem người này người đó trong viện, lại ngẫu hứng nhìn các cô nương đi ngang qua, hết thảy nhàn tản vô cùng.
“Tiểu Thất, bắt đầu rồi!” An Quốc vỗ vỗ lưng Tiểu Thất vốn đã nhìn trông cảnh sắc thiếu chút nữa ngủ gật, đem hắn kéo trở về tọa hảo.
Không biết tự lúc nào tiếng cầm vang lên, ôn nhuận như ngọc, trong suốt như nước, róc rách tựa suối chảy, tích tích tựa mưa rơi, bỗng chốc dịu dàng, bỗng chốc bi thương, bỗng chốc lại như gợi tình vô ngữ, thanh minh ngừng tay lúc sau dư vị vẫn không dứt.
Tiếng đàn dừng lại, Tiểu Thất miễn cưỡng nằm trên ghế dựa sắp ngủ mất tiêu, Trần Báo phiêu mắc liếc hắn nói: “Người này… mang ngươi tới đây nghe mỹ nhân đánh đàn, ngươi lại đến ngủ gà ngủ gật.”
Tiểu Thất cố gắng chống không cho mi mắt rũ xuống, bất đắc dĩ nói: “Ta hiện nay có thể thanh tỉnh cùng ngươi nói chuyện đã là rất lợi hại rồi. Ngươi mà giống như ta liên tục mấy ngày không phải ngủ không nổi thì chính là ngủ không ngon, giờ lại nghe tiếng đàn này hẳn đã sớm lăn ra mê man bất tỉnh nhân sự ấy chứ.”
An Quốc cũng tiếp lời: “Đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn, hắn muốn ngủ cho hắn ngủ. Ta tiếp tục xem, Tần Vãn Vãn không biết có đi ra không, thấy được nàng so ra trọng yếu hơn.”
Trần Báo thấy An Quốc nói đúng, liền không để ý tới Tiểu Thất, năm người còn lại ánh mắt chờ đợi nhìn về phía tiểu lâu trong viện.
Lúc này mụ mụ Phiêu Hương viện đi ra, tuyên bố quy tắc của Vãn Vãn nhà nàng là: chỉ gặp người hữu duyên, cho nên xin mọi người viết lên một bức phúc tự thiếp, nếu hợp tâm ý Vãn Vãn liền có thể lên lầu cùng nàng gặp mặt.
Danh khí Tần Vãn Vãn đích xác rất lớn, mụ mụ vừa ra điều kiện như vậy, lập tức các đại gia ngay cả kêu cũng không kêu, lập tức cầm lấy bút mực các cô nương bưng, nhanh chóng múa bút.
Bọn Trần Báo đêm nay vốn chỉ là đến xem trò vui, ai ngờ cũng có cô nương cầm bút mực đến tiểu đình bọn họ.
Cô nương kia tươi cười thản nhiên nói: “Vài vị quan gia hữu lễ, mụ mụ nói người đến là khách, thỉnh nhóm quan gia cũng nâng quý thủ viết phúc tự thiếp cho Vãn Vãn cô nương, cái gì đều được, coi như là nể mặt cô nương đi.”
“Ai nha, cái gì là coi như nể mặt chứ, nếu là vì thể diện của Vãn Vãn cô nương, bảo ta viết bao nhiêu cũng được.” Trần Báo cười tươi rói tiếp nhận giấy cùng bút mực trong tay cô nương, giấy truyền cho mỗi người một mảnh, chính mình bắt đầu múa bút viết xuống mấy chữ to to.
Đám người ai cũng viết, sau đó cả Tiểu Thất đang buồn ngủ cũng bị túm lại, An Quốc đặt bút vào trong tay hắn nói: “Chỉ còn ngươi, mau viết mau viết!”
Tiểu Thất ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Viết cái gì?”
Oa Tử lúc này nói chen vào: “Viết cái gì đều được a, giống ta viết ‘cô nương ngươi thật đẹp’.”
Cái Tử cũng nói: “Ta thì viết ‘nhiễu lương tam nhật*’.”
Trần Báo chế nhạo Cái Tử: “Tiểu Cái Tử ngươi, thực nhìn không ra, trong bụng còn có chút tri thức a –”
“Đâu có, là Báo Tử ca biết cách dạy.” Cái Tử có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tiểu Thất nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng hạ bút múa vung mực.
Đợi hắn viết xong, An Quốc thăm dò qua, cau mày nói: “Ngươi viết ngoáy như vậy ai hiểu nổi.”
Tiểu Lục Tử chỉ chỉ phần khoảng trống đề tên ở phía dưới nói: “Ta xem hiểu hai chữ này, đây là tên Tiểu Thất ca.”
Tiểu Thất gật gật đầu, lại ngáp một cái rồi buông bút, phiêu mắt hướng tiểu lâu nói: “Tần Vãn Vãn đêm nay xem ra sẽ không xuất hiện, chúng ta hẳn nên nhanh chóng kêu vài cô nương, sau đó mỗi người ôm một nàng rồi tự vào phòng nghỉ ngơi?”
Lời vừa ra, Trần Báo cười ha hả. “Tiểu tử ngươi, nhìn không ra còn rất sốt sắng a!”
“Đâu có đâu có!” Hắn chỉ là rất muốn ngủ mà thôi. Mê dược trong lòng ngực đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần vào phòng liền sái, cô nương kia sẽ ngủ thẳng đến hừng đông, hắn cũng có thể có được một đêm yên giấc.
Cô nương Phiêu Hương viện cầm giấy cùng bút mực đi, Trần Báo đại khái cảm thấy bọn họ như thế nào cũng không trúng liền gọi người thỉnh mụ mụ đến, trước dẫn bọn họ trở lại tiền đầu chọn cô nương.
Sáu người kêu sáu cô nương, mỗi người đều vừa kiều vừa mỹ, tiếp theo liền ôm ôm dắt dắt, đoàn người cùng đi lên lầu.
Bọn họ đi vào một căn phòng bên trong đã bày mãn món ngon, Tiểu Thất nhíu nhíu mày, vừa lúc đói bụng liền thẳng kéo ghế ngồi xuống, lưu lại cô nương kia sững sờ tại chỗ nghĩ thầm chính mình cư nhiên không sánh bằng một bàn rượu thịt.
Chính là Tiểu Thất mới ăn được một miếng, đại sảnh vừa mới nhiệt lạc lên, ngoại đầu liền có người gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào.
“Xin hỏi Trần Thất đại gia có ở trong này hay không?” Mụ mụ đi lên lầu, thần sắc khác thường nhìn các quan sai đại gia bề ngoài thực uy phong nhưng túi tiền hết thảy rỗng không.
Tiểu Thất lặng đi một chút mới vội vàng nuốt đồ ăn xuống bụng.
“Là ta.”
Mụ mụ đi tới trước mặt Tiểu Thất, ánh mắt lợi hại đánh giá từ trên xuống dưới lại từ dưới đi lên, bĩu môi nói: “Vị quan gia này, mụ mụ ta tới chúc mừng ngài, mới vừa rồi thiếp tử ngài viết được Vãn Vãn cô nương điểm trúng, hôm nay ngài thật may mắn, có thể cùng Vãn Vãn cô nương gặp mặt.” Mọi người ở đại sảnh ồ lên ngay tại chỗ.
“Tiểu Thất, tiểu tử ngươi, thực là, ngươi viết chữ như gà bới lại có thể lọt vào mắt Vãn Vãn cô nương.” Trần Báo một bên vỗ vỗ tâm can một bên hét lớn. Một đại mỹ nhân như vậy a, cư nhiên lại kêu Tiểu Thất.
“Hanh hanh hanh, thứ đại gia viết kêu là cuồng thảo (một kiểu chữ thảo), ý tứ chính là vừa cuồng lại thảo.” Tiểu Thất đắc ý nói.
“Hảo tiểu tử, thực là, ngươi là viết cái gì trên thiếp, như thế nào lại được Vãn Vãn cô nương ưu ái, còn không mau thuyết cùng huynh đệ?” An Quốc hướng lưng Tiểu Thất nện xuống, cười đến miệng đều nhanh nứt ra.
Tiểu Thất lúc này cũng thực sự mơ hồ, mấy chữ hắn viết có chỗ nào cao minh bì được với Oa Tử, Cái Tử viết. Chữ trên thiếp chỉ là mấy cái đại tự “Nãi nãi cá hùng” a.
Hắn nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, tái bối rối nhìn về phía mụ mụ, cau mày hỏi: “Thật là ta? Mụ mụ ngươi không tìm lầm người chứ?”
“Chính là Trần Thất đại gia ngài!” Mụ mụ đem thiếp tử từ trong lòng ngực lấy ra rồi sau đó nói: “Vãn Vãn cô nương đang chờ ngài, thỉnh đại gia đi cùng ta!” Đám đại gia có tiền tại viện tử dưới tiểu lâu đã sớm rời đi, viện tử chỉ còn một ít hoa hoa thảo thảo làm đẹp, thoạt nhìn có phần thanh nhã sạch sẽ.
Tiểu Thất cùng mụ mụ đi lên lầu, gõ cửa rồi sau đó nha hoàn cười hì hì mở ra nói tiếng: “Mụ mụ hảo, Trần Thất công tử hảo!” tiếp theo đón hai người vào trong.
Tần Vãn Vãn đẩy bức rèm che, từ phía sau đi ra, Tiểu Thất bị dọa nhảy dựng lên, vốn nghĩ người này nên có chút điệu bộ danh kỹ rụt rè gì đó, ít nhất phải ở phía sau rèm đánh đàn ngâm thơ khoe khoang cao nhã một phen rồi mới khoan thai đi ra cùng hắn gặp mặt chứ.
Mụ mụ kia liếc Tiểu Thất nói: “Trần đại gia, quy củ Phiêu Hương viện ta, một đêm cùng Tần Vãn Vãn cô nương gặp gỡ, tiền trà một lượng vàng, nếu muốn ngủ lại chỗ này, vậy còn phải tính khác.”
Tiểu Thất còn chưa mở miệng nói mình không có tiền, Tần Vãn Vãn ngày thường kiều kiều nhược nhược, mạo mỹ bất khả phương vật liền mở miệng, đạm đạm nói: “Trì Nhi, đến lấy vòng cổ trân châu trong bách bảo tương (hộp đựng đồ, thường là trang sức) cho mụ mụ.”
Trì Nhi vâng một tiếng, lập tức đi ra sau lấy vòng cổ, Tiểu Thất nhìn đến vòng kia mỗi viên ngọc trai đều to như trứng bồ câu, nhãn tình liền “đăng” một chút mở thật lớn, hắn trợn mắt nhìn Tẫn Vãn Vãn, đột nhiên lui về phía sau từng bước nói: “Cô nương, chúng ta không quen biết, nàng vừa thấy tự thiếp của ta liền mời đến, còn tự mình vung tiền chi trả một đêm, này, này… Phải chăng chúng ta có từng gặp nhau ở nơi nào, rồi sau đó nàng đối với tại hạ nhất kiến chung tình mà tại hạ không biết, tiếp đến nàng lại thấy tại hạ ở Phiêu Hương viện, vì thế liền như thiêu như đốt mời tại hạ tới?”
Tần Vãn Vãn nghe được Tiểu Thất nói lời này cùng bộ dáng khoa trương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười, nàng trước hết để nha hoàn thỉnh mụ mụ vốn đang vừa lòng thỏa ý với vòng trân châu không còn tiếp tục loạn thuyết đi xuống, đợi nha hoàn đóng cửa lại rồi cũng rời đi mới chậm rãi hướng Tiểu Thất vén áo thi lễ nói: “Phù Hoa cung Quy Nghĩa huyện phân đà đà chủ Tần Vãn ra mắt phó cung chủ.”
“A!” Nghe thấy tên Tần Vãn này, Tiểu Thất trước nghĩ một chút, tái nhìn kỹ khuôn mặt Tần Vãn Vãn tuyệt sắc, sau đó…
“Sách, nguyên lai là ngươi!” Tiểu Thất nhớ ra, người này trước kia là đương soa (người hầu hoặc chỉ chức vị nhỏ, không biết là cái nào :”>) ở Phù Hoa cung, hắn đã gặp vài lần.
Tiểu Thất liếc nhìn chung quanh, nơi này bố trí kiền kiền tịnh tịnh, hoàn toàn không giống khuê phòng thanh lâu nữ tử, lại liếc nhìn Tần Vãn nói: “Khó trách ta nghe ba chữ ‘Tần Vãn Vãn’ thực quen, Tần Vãn cùng Tần Vãn Vãn chỉ kém một chữ. Ngươi từ khi nào tới Quy Nghĩa huyện?”
Tần Vãn đứng dậy nói: “Mấy ngày trước cung chủ giao phó thuộc hạ, nghĩ phó cung chủ một mình tại ngoại làm việc bất tiện, cung chủ muốn thuộc hạ tiến đến chiếu ứng hết thảy nhu cầu của phó cung chủ.”
Tiểu Thất tìm một mặt ghế dựa ngồi lên, liếc nhìn Tần Vãn một cái.”Cung chủ cũng coi như có tâm.”
Tuy nói lời này, nhưng hắn cũng biết Yến Phù Hoa nghĩ gì.
Ném hắn tới bên người Lan Khánh, muốn hắn phải gánh lấy trách nhiệm trọng đại chiếu cố Lan Khánh, cùng lúc lại trấn an hắn, đầu tiên là kêu lão đạo sĩ ở Tiểu Thương Sơn kia đến thăm hỏi hắn, lại vội vàng phái người này tới làm tạp hoạt cho hắn, nói nàng tâm địa không tốt cũng không phải, nhưng nói nàng tâm địa tốt thì… lại chính nàng đem hắn ném đến bên người Lan đại ma đầu đấy thôi.
Quên đi, quên đi, tóm lại là sư tỷ đệ, hắn cũng không phải lần đầu tiên chịu thiệt trong tay nàng, dù sao chiếu cố Lan Khánh cũng tốt, mọi người Quy Nghĩ huyện nha môn này cũng rất hiền lành, ngoại trừ con quỷ kia cùng vấn đề luôn ngủ không no ra, hắn cũng không có gì phải oán hận.
Tần Vãn gọi một bàn đồ ăn, so với lúc trước cùng bọn Trần Báo ăn ở ngoại đầu không biết tinh xảo hơn mấy trăm lần.
Kim Ngọc Tương Hoàn Tử, Tiểu Bảo Ngư Đôn Tam Tiên, Phượng Hoàng Ngư Si, Phỉ Thúy Bạch Canh, đồ ăn toàn bộ đều đủ sắc hương vị cộng thêm một hồ Hoàng Tửu* Nam Thành cực phẩm, còn có mỹ nhân tự mình rót rượu gắp đồ ăn, Tiểu Thất vắt chéo chân nằm trên tháp, vừa ăn vừa cười. Nãi nãi cá hùng, đây mới gọi là cuộc sống con người a!
Tần Vãn kể một chút sự tình phân đà, phân đà Quy Nghĩa huyện này trước vốn không có, sau Yến Phù Hoa hạ lệnh, từ sau khi Tiểu Thất đến, không tới ba ngày liền rõ ràng thành hình.
“Thủ hạ của ngươi có những ai?” Tiểu Thất hỏi.
Tần Vãn hồi đáp: có thuộc hạ cũ của Tiểu Thất, còn có hôi y hộ vệ dụng viên đao ở trong đó, chỉ là hôi y hộ vệ trực thuộc Tiểu Thất, Tần Vãn cũng không có quyền sai khiến bọn họ.
Tiểu Thất cũng gật đầu, hài lòng với an bài của Yến Phù Hoa.
Hai người bàn bạc, canh giờ cũng dần dần chuyển muộn, Tiểu Thất đánh cái ngáp, nước mắt đều chảy ra, hắn đang muốn hỏi Tần Vãn một chút đêm nay có thể ngủ ở chỗ này hay không, dưới tiểu lâu lúc này truyền lại tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiểu Thất thính tai, nghe được đi tới ước chừng bốn, năm người, đi đầu còn có một kẻ cước bộ rất nặng.
Nguyên bản còn đang đoán những người này là ai, chỉ là vòng vo suy ngẫm lập tức nghĩ đến hẳn là đám Trần Báo An Quốc… khuyết tâm nhãn muốn tới nhìn coi hắn có thể ôm cô nương hay không. Mấy cái tên này… Tiểu Thất thầm nghĩ, chuyện này liên quan đến thể diện nam nhân, chính mình sao có thể tái để người khác xem thường, vì thế liền hướng Tần Vãn liếc một cái, nói: “Cung chủ kêu ngươi đến nơi này, toàn bộ đều phải nghe phó cung chủ ta?”
Tần Vãn trả lời: “Vâng!”
“Tốt lắm, hiện nay phó cung chủ muốn ngươi cởi ngoại y rồi nằm lên giường!” Tiểu Thất nói.
Tần Vãn lặng đi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, rồi lập tức đem kiện ngoại y mỏng manh trên người thoát hạ, chỉ còn lại một mảnh tiểu đỗ đâu (yếm) hồng nhạt bên trong, sau đó nhanh chóng đi tới bên giường, xốc chăn nằm vào bên trong.
Tiểu Thất cũng tùy tiện cởi y sam, tiết y còn lại tùy tiện kéo ra lộng loạn một chút, rồi sau đó ba bước chỉ còn hai bước chạy đến bên giường cũng xốc chăn chui vào.
Tiểu Thất vừa nằm vào giường, nhất thời một trận hương thơm mỹ nhân truyền đến, bất quá hắn tâm vô oai niệm, chỉ cùng Tần Vãn liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó kéo chăn cao quá đầu, đem hai người gắt gao quấn chặt ở giữa.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, liền ngay tức khắc, cánh cửa bên ngoài bị người nào một cước đạp khai, lực đạo sử ra rất lớn, lập tức liền nghe được thanh âm mảnh gỗ vỡ tung, vụn gỗ bay tứ phía.
Tiếp theo, bước chân cấp tốc đi tới trước giường, đối phương không có nửa điểm chần chừ lập tức nhéo chăn dùng sức lôi ra.
Tiểu Thất cùng Tần Vãn ôm nhau sát rạt, ngực ép lấy ngực, hai cỗ thân hình không có lấy mảy may khe hở.
Hắn vừa thấy chăn bị kéo ra lập tức làm bộ híp híp mắt như vừa mới rời môi khỏi chiếc gáy thơm mát của Tần Vãn, oán giận nói: “Thật sư là phản rồi, Phiêu Hương viện này là có chuyện gì, đại gia ta chính là tìm hoan mua vui, kẻ nào không dài mắt* cư nhiên dám tới quấy rầy?”
Trong ánh sáng lờ mờ đột nhiên nổi lên một cỗ túc sát khí, tà khí tức lạnh đến mức Tiểu Thất run lên.
Rồi sau đó hắn nghe thấy một thanh âm nói: “Ngươi bảo ai không dài mắt? Hả?”
Một tiếng nhẹ nhàng thản nhiên “Hả “, “Hả” đến khiến Tiểu Thất mãnh run.
Hắn chậm rãi hoạt động cần cổ cứng ngắc, xoay đầu lại, đợi cho đến lúc hắn trông thấy người vận hắc y viền bạc trước mắt, mà người kia còn mang vẻ âm trầm nhìn hắn, Tiểu Thất lập tức sợ tới mức ba hồn bảy vía toàn bộ bay sạch trơn.
“Đại đại đại, đại sư huynh –” hắn thét chói tai.”Ngươi như thế nào lại tới nơi này —?”
“Đáng giận, Trần Tiểu Kê, ngươi thứ hỗn trướng này, thân là nha môn bộ khoái lại dám công nhiên hiệp kỹ túc xướng (chơi gái, hú hí với gái bán hoa :”>)!” Lan Khánh cả giận nói: “Người đâu, đem tên này bắt về cho ta, ta muốn đích thân thẩm vấn!”
“Tuân lệnh!” Người từ phía sau đuổi tới đồng thanh hô to, tiếp theo đám người Trần Báo An Quốc liền đi đến, vẻ mặt vặn vẹo đem Tiểu Thất túm xuống giường.
Tiểu Thất thấy trong mắt Trần Báo phiếm lệ viết: “Nguy rồi, nguy rồi, tất cả đều nguy rồi!”
Trong mắt Oa Tử Cái Tử càng thêm bi ai viết: “Chết chắc, chết chắc, cái này chỉ có chết chứ không có sống được!”
Khi bị An Quốc xách xuống giường, hắn cùng tay cùng chân thiếu chút nữa té ngã, rốt cuộc là đi đường cũng đi không nổi.
Tiểu Thất bắt đầu run rẩy… Con mẹ nó… Tưởng thông minh té ra sai lầm, lúc này bị bắt gian tại trận hết đường chối cãi… Thật sự là chết chắc rồi!
***
*hoàn phì yến sấu:
_Hoàn = Dương Ngọc Hoàn, (chữ Hán:楊貴妃, 719 – 756), tức Dương Quý Phi. Nàng được xếp vào một trong Tứ đại mĩ nhân của lịch sử Trung Quốc, là mỹ nhân “tu hoa” a.
Dương Quý Phi sinh ở tỉnh Tứ Xuyên. Nàng được tiến cung vào hầu hạ Thọ vương Lý Mạo, nhưng cuối cùng Dương Quý Phi lại trở thành thiếp yêu của cha Lý Mạo, Đường Huyền Tông, rồi sau này lại dan díu với An Lộc Sơn rồi chiếm quyền đoạt vị rồi thì phải chạy trốn khỏi đất nước….
Sắc đẹp của Dương Quý Phi không chỉ được truyền tụng, mà còn đi vào trong thi ca. Nhà thơ Lý Bạch từng viết bài “Thanh bình điệu” để ca tụng sắc nước hương trời của Dương Quý Phi. Tuy nhiên, theo dã sử Trung Quốc, Dương Quý Phi cao 1 mét 64, nặng 69 kg (cũng có chỗ nói Dương Quý Phi cao 1 mét 55, nặng 60 kg).
_Triệu =Triệu Phi Yến. Triệu Phi Yến (趙飛燕, 32 TCN-1 TCN) tên thật là Triệu Nghi Chủ (趙宜主) (do có tài múa rất hay, điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến nên gọi là Phi Yến), là một trong hai đại mĩ nhân của triều đại nhà Hán bên cạnh người đẹp Vương Chiêu Quân. Nàng là người có liên quan đến một giả thuyết về xuất xứ của tục bó chân. Triệu Phi Yến cùng em Triệu Hợp Đức đã che mắt vua làm nhiều điều xấu xa thâm độc trong hậu cung (có thể xem trong “Nàng Phi Yến trong cung nhà Hán”)
Dân gian Trung Quốc cũng lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu” (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Nhưng dù là mập hay ốm thì đều đẹp cả.
Có người cho rằng Hoàn phì yến sấu là câu tục ngữ; hoàn = tròn, phì = mập, yến = dẹp, sấu = ốm, chỉ tất cả các dáng vẻ có thể có mà vẫn đẹp.
*nhiễu lương tam nhật: Truyền thuyết, thời Chiến quốc, một vị nữ tử kêu Hàn Nga đi vào Tề Quốc, bởi vì một đường đói khát, lương thực đã cạn kiệt vài ngày, vì vậy ở Tề Quốc Lâm Truy thành tây nam môn hát rong cầu thực. Tiếng ca nàng tuyệt vời mà uyển chuyển thật sâu động lòng người nghe, để lại trong mỗi người người ấn tượng sâu sắc. Ba ngày sau, mọi người còn nghe được dư âm tiếng ca của nàng lượn lờ trong phòng, mọi người đều nói Hàn Nga chi ca “Dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt”. Hàn Nga tìm một lữ điếm trọ lại, bởi vì nghèo khó, nàng bị chủ lữ điếm vũ nhục, Hàn Nga thương tâm thấu lên “Mạn thanh ai khốc” mà đi. Thanh âm bi thương như vậy, phàm là người nghe tiếng ca của nàng đều giống như đắm chìm trong ai oán. Trong lúc nhất thời, “Lão ấu sầu bi, rơi lệ tương đối, ba ngày không ăn”, chủ lữ điếm đành phải thỉnh nàng trở về hát một ca khúc vui vẻ du khoái. Hàn Nga “Phục vi mạn thanh trường ca”, mọi người nghe thấy liền “mừng vui nhảy múa, không thể tự kiềm chế”, không khí nhất thời vui vẻ hẳn lên, sầu bi trước đây toàn bộ đều quên hết. Tiếng ca này động lòng người, nói như thế cũng không ngoa.
Bởi vậy đời sau còn có điển cố thành ngữ “Dư âm nhiễu lương (dư âm văng vẳng bên tai), “Nhiễu lương tam nhật”, lấy để hình dung mị lực của tiếng ca cùng âm nhạc tuyệt vời.
*Hoàng Tửu: Hoàng Tửu chính là Trúc Diệp Thanh cũng chính là rượu rắn lục- rượu thuốc á, phải nói vì có bạn hỏi rồi nên mình nhấn mạnh lại luôn. Ở đây chỉ đơn giản là mình dịch nó sang tiếng Việt từ đầu nên tiếp tục để thế cho thống nhất, còn bạn nào thích từ hán thì lúc đọc cứ nhẩm trong đầu nó là Trúc Diệp Thanh đi.
*dài mắt: ám chỉ mắt dài như mắt phượng, chỉ những người mẫn tuệ sâu sắc, trí tuệ hơn người, là quân tử đại đa số người chịu phục blah blah.
Khánh trúc nan thư chi nguyệt hạ mỹ nhân (thượng)/ chương sáu
Buổi tối, đại đường nha môn một lần nữa sáng lên ánh đèn dầu, một loạt khoái ban đảm nhiệm chức vụ xếp đầy ra. Bọn bộ khoái ở trên công đường luôn hăng hái hiện giờ bị người ta dẫn về từ thanh lâu quỳ trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ là cúi đầu, trong lòng không yên.
Hai bên công đường có hai hàng tạo đãi cầm sát uy bổng, còn Lan Khánh lẳng lặng đứng ở dưới noãn các công đường không nói gì.
Tiểu Thất trộm liếc nhìn Lan Khánh một chút, chỉ thấy hắn sắc mặt thật sự không tốt, cũng không biết là bị ai kích thích, hé ra vẻ âm u trầm trầm.
Phát hiện Tiểu Thất đang nhìn lén, ánh mắt Lan Khánh dời lại, thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Thất, tuy rằng động tác chính là nhẹ như vậy, cái gì cũng không làm, nhưng lại khiến cho Tiểu Thất vội vàng thu hồi tầm mắt, tâm thấp thỏm trồi đến cổ họng cũng sắp vọt ra ngoài rồi.
Lan Khánh khinh khẽ hừ một tiếng, khiến đám người quỳ gối ở đại đường nhất tề run lên, Oa Tử yếu ớt thiếu điều ngã xuống đất, Cái Tử bên cạnh vội vàng nâng hắn lên tiếp tục quỳ ổn định.
Chưa hết, Lan Khánh bắt tay sau lưng thản nhiên nói: “Luật lệ có ghi minh bạch, phàm là quan viên thất phẩm trở lên, tất cả đều không được túc xướng hiệp kỹ, lại càng không cho ra vào chốn hoa nhai liễu hạng (phố làng chơi), nếu phạm phải, hết thảy đánh hai mươi trượng. Người đâu, cởi quần bọn họ, từng trượng từng trượng từ từ đánh, ta xem xem đánh thẳng tay có đủ giết người không.”
Lời này vừa ra, cả mặt Tiểu Thất trắng bệch chỉ kém điểm bất tỉnh nhân sự. Tuy hắn thân cường thể kiện, nhưng lần trước bị đánh mười bản đã đau nhức cùng cực vài ngày, lúc này đánh hai mươi? Còn muốn đánh thẳng tay? Vậy kêu người còn có cần sống hay không a!
Tiểu Thất lập tức hô: “Chờ, chờ, Tiểu Hắc đại nhân chờ!”
“Chờ cái gì?” Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nghĩ thầm, người này thật sự là đáng giận, cư nhiên đi cái loại địa phương thanh lâu cũng không dẫn hắn cùng đi, hại hắn ở trong nha môn vòng tới vòng lui cũng tìm không thấy người.
Hại hắn vòng tới vòng lui coi như xong, người này lại cùng cái nữ nhân không biết từ đâu tới ôm ấp một chỗ, đầu đều muốn chôn sâu vào hai khối thịt trước ngực người ta.
Chôn sâu vào coi như xong, hắn đi tìm, người này lại còn nói hắn không dài mắt, lại còn quát hắn mau mau cút đi.
Đáng giận, con gà này rốt cuộc không tự biết thân biết phận, cư nhiên đối với hắn như vậy! Hừ, hôm nay cái kẻ không dài mắt này nếu không đem con gà kia đánh nát mông, hắn sẽ không kêu Thi Tiểu Hắc!
Tròng mắt Tiểu Thất nhanh như chớp vòng vo chuyển mấy vòng, đột nhiên quơ được lỗi thoại của Lan Khánh lập tức nói: “Sư huynh vừa rồi cũng nói, là quan viên thất phẩm trở lên mới không thể chơi gái, nhưng chúng ta chỉ là tiểu bộ khoái. Còn có, ta, ta là bị phạt phục lao dịch, căn bản chỉ là dân chúng tầm thường mà thôi, cho nên ta cho dù có thực sự đi thanh lâu cũng không cần phạt nặng như vậy. Ngài nói có phải không?”
Năm bộ khoái còn lại cũng cuống quít gật đầu.
Nhưng Lan Khánh lại nhướn mi nói: “Các ngươi đều là thủ hạ của cha ta, ở trong nha môn phải lấy cha ta làm gương, làm một hảo bộ khoái chính chính đương đương, cương trực công chính. Nếu lấy cha ta làm gương, cha ta đây không đi túc xướng hiệp kỹ, các ngươi làm sao có thể đi túc xướng hiệp kỹ?”
Thanh âm Lan Khánh càng thêm trầm thấp, vẻ mặt cũng dần dần lạnh lùng hơn. “Còn có, ngươi, Trần Tiểu Kê!” Hắn chỉ Tiểu Thất nói: “Làm sai sự còn dám cả gan cùng ta giảo biện, ngươi chán sống có phải hay không?”
“Không, không, không, không phải!” Tiểu Thất thấy Lan Khánh càng ngày càng khủng bố, còn nhấc chân đi tới chỗ hắn liền vội vàng lắc đầu kêu: “Ta đây không phải giảo biện, thật sự thật sự! Kỳ thực ta đi thanh lâu là có nguyên nhân, ngài nghe ta giải thích!”
“A, nguyên nhân gì?” Lan Khánh vươn ngón tay nâng cằm Tiểu Thất lên, mỉm cười hỏi.
Tiểu Thất bị Lan Khánh cười như vậy sợ tới mức run lẩy bẩy, thấp giọng nói: “Hiện nay nhiều người như vậy, khó mà nói, ta trở về phòng rồi từ từ kể ngươi nghe có được hay không?”
Lan Khánh nhìn hắn thật sâu.
An Quốc một bên nghĩ Tiểu Thất muốn bán đứng bọn họ, đem sự tình toàn bộ đổ vấy lên bọn họ, lập tức quát: “Trần Thất ngươi là tên không có nghĩa khí!”
Tiếp theo hướng Lan Khánh kêu: “Tiểu Đầu Nhi ngươi ngàn vạn lần đừng tin hắn, người này miệng lưỡi trơn tru tối hội lừa gạt người! Ta nói cho ngươi nghe, mấy ngày trước không phải ngươi nói ngủ một giấc dậy giống như đã qua vài ngày sao? Kia thực sự là đã qua vài ngày! Bởi vì tên tiểu tử này không cẩn thận vẩy cả lọ mê dược vào ngươi, mới khiến cho Tiểu Đầu Nhi ngươi ngất đi. Mọi người những ngày đó lo lắng vô cùng, thiếu chút nữa còn nghĩ đến ngươi sẽ… không bao giờ tỉnh lại nữa!”
“…” Lan Khánh nhìn nhìn An Quốc, lại nhìn nhìn Tiểu Thất, sau đó cười. “Trần Tiểu Kê, hắn nói có thật không?”
“…” Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, ngay cả trả lời cũng không dám.
Lan Khánh thu hồi ngón tay, xoay người, thanh âm mặc dù vẫn là thản nhiên lại khiến người không rét mà run: “Trừ Trần Tiểu Kê, đám người còn lại, hết thảy đánh hai mươi đại bản.”
“A?” Tiểu Thất cao hứng một chút. “Sư huynh, ta không bị đánh ?”
Lan Khánh hơi hơi nghiêng đầu nói: “Bọn họ đánh hai mươi đại bản, ngươi, đánh ba mươi.”
“Cái gì?” Tiểu Thất nhảy dựng lên.
Nha dịch hai bên lập tức tiến nhanh đến, một đám người đè bọn Trần Báo An Quốc xuống, hai cái dừng ở bên Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhanh chóng bị áp ngã xuống đất, sau đó quần nhanh chóng bị cởi ra, ngay cả gió thổi qua mông hắn cũng chưa kịp cảm thụ, bản tử bằng trúc đã mạnh mẽ giáng xuống.
Bọn nha dịch một bên đánh một bên hô: “Nhất, nhị, tam, tứ…”
“Ô ác—đau muốn chết—!” Mắt Tiểu Thất lập tức ứa lệ. Hắn ở trên công đường gào to. “Sư huynh, ta oan uổng, ngươi nghe ta giải thích a—”
Nhưng Lan Khánh chỉ nhìn nhìn bản tử đánh xuống mông Tiểu Thất từng cái nhoáng lên nhoáng xuống, sau đó lại nhìn lướt qua năm kẻ cũng không ngừng run lên bên cạnh.
“Sư huynh a— ta thật sự không biết là không được đi thanh lâu— ô a— ba mươi đại bản sẽ chết người đó—”
Lan Khánh nói: “Ba mươi đại bản sẽ không chết người, chỉ khiến mông sưng mà thôi.”
“Ta oan a—” Tiểu Thất khóc rống.
“Ồn ào muốn chết!” Lan Khánh tìm đến một khối vải bố, trực tiếp nhét kín miệng Tiểu Thất.
Ba mươi đại bản đánh xong, Tiểu Thất đã như hấp hối đến nơi, nói cũng không nói nổi.
Khi Nam Hương thu được tin tức đến, chỉ nhìn thấy đám người Trần Báo An Quốc gần chết, Tiểu Thất cũng đã muốn chết ngất.
Nam Hương sững sờ nhìn thoáng qua, lập tức phục hồi tinh thần mệnh nha dịch đưa bọn họ trở về phòng, còn Lan Khánh cảm thấy không có việc gì cũng muốn rời khỏi, Nam Hương lúc này mới mở miệng: “Công tử, đây là vì duyên cớ gì đánh người?”
Lan Khánh nghe Nam Hương hỏi, mặt mày nhăn nhíu nói: “Bọn họ đi Phiêu Hương viện không mang ta đi, sau đó còn bị ta bắt được, ta mang về đánh bản tử!”
Nam Hương hít một hơi, đối với Lan Khánh lắc đầu. Ngươi trong nha môn nếu có tùy tiện đánh, Nam Hương cũng không quá suy xét, nhưng Bách Lý Thất kia không giống người thường, Lan Khánh không nể mặt mũi người ta như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
“Tiên sinh vì sao lắc đầu?” Lan Khánh cảm thấy kỳ quái hỏi.
Nam Hương nghĩ một chút thở dài: “Công tử là bởi vì thích Tiểu Thất mới có thể để hắn đi theo bên cạnh phải không?”
Lan Khánh lặng đi một chút, sau đó đột nhiên nóng giận, ngữ khí đông cứng. “Ai nói ta thích hắn? Ta không có thích hắn—”
“Phải phải, công tử không có thích hắn. Chính là hắn làm việc lanh lẹ, đối với chuyện giang hồ lại có kinh nghiệm lão luyện, có hắn tại bên người, vô luận là bắt kẻ trộm hay đi phá án đều có thể lập không ít công to.” Nam Hương nói như thế.
“Đúng vậy, đúng vậy,” Lan Khánh gật đầu, “Hắn đích xác lợi hại. Lần trước sự tình Tiểu Lan Hoa vì hắn nhận ra Liễu Thành Phi mới có thể phá án. Sự tình Đàm Hoa lần này cũng bởi vì hắn có thể thấy Đàm Hoa, Đàm Hoa mới hướng cha ta cáo án.”
Nam Hương thong thả nói: “Một khi đã như vậy, xem công lao ở việc này, công tử có phải cũng nên đối với Tiểu Thất tốt một chút hay không?”
“Mới vừa rồi ta nghe những người khác bị đánh hai mươi đại bản, nhưng Tiểu Thất lại bị ba mươi, nếu mọi người chịu đòn giống nhau thì không nói, nhưng ngươi làm như vậy, lại không nghe hắn giải thích, chỉ sợ Tiểu Thất tâm sinh bất mãn, sẽ trở nên chán ghét ngươi.”
“A, vì cái gì hắn sẽ chán ghét ta?” Lan Khánh có chút buồn bực.
Nam Hương đáp: “Cũng như cùng đại nhân phá án, hắn xử án như thần, làm việc công bằng, hơn nữa thưởng phạt phân minh. Chưa từng xảy ra việc không thượng cáo, không cho người nói minh bạch đã kêu đánh bản tử. Thanh lâu kia cũng là bọn Trần Báo mang Tiểu Thất đi, có lẽ hắn muốn nói cho ngươi điểm ấy, nhưng ngươi lại không cho hắn cơ hội giải thích đã liền dụng hình, đây cũng là thiếu công bằng, khó tránh sẽ khiến trong lòng hắn nổi bất mãn.”
“A… Phải không đấy…” Tròng mắt Lan Khánh đảo một vòng, những vẫn nói: “Cho dù là như vậy, mười bản kia cũng phải đánh. Mười bản là bởi vì hắn vẩy mê dược vào ta, hại ta ngủ rất nhiều ngày, thiếu chút nữa chết, cho nên mới đánh!” Lan Khánh nghiêm túc nói. Hắn cho là mình không có làm sai.
“Công tử đã quên,” Nam Hương mặt không đỏ khí không suyễn, hơn nữa mắt cũng không chớp trả lời: “Ngươi ngày đó nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe nhưng lại cứng rắn ở lại nghiệm thi phòng công tác. Tiểu Thất quá lo lắng cho ngươi, rơi vào đường cùng mới lấy mê dược mê đảo ngươi, muốn đưa ngươi về phòng nghỉ ngươi. Ai ngờ được ngươi bất cẩn đánh đổ mê dược, vấy cả lên tự thân làm cho chính mình ngủ liền vài ngày. Công tử tái ngẫm lại, Tiểu Thất cho tới bây giờ thương ngươi thương vô cùng, cho tới bây giờ đến nói chuyện với ngươi cũng chưa từng lớn tiếng, ngươi nói xem, hắn như thế nào lại cam lòng khiến ngươi chết?”
Lan Khánh chớp chớp mắt, cảm thấy lời Nam Hương rất có đạo lý.
Con gà kia căn bản không có can đảm, đối với hắn lại tốt lắm, ngay cả Triệu Tiểu Trư của hắn bình thường cũng là con gà chiếu cố. Người kia như thế nào lại muốn hại hắn được?
“Vậy, vậy đánh đã đánh rồi, làm sao bây giờ?” Lan Khánh chân trái đạp chân phải, nhìn chằm chằm nền gạch xanh lát công đường. Hắn vặn vẹo giống như trên người sinh con trùng, trong lòng lo sợ bất an hỏi: “Tiên sinh… Hắn thực sự sẽ chán ghét ta?”
“Công tử không cần lo lắng. Kỳ thật chỉ cần ngươi lấy thành ý hướng hắn giải thích là được.” Nam Hương xuất ra một lọ kim sang dược giao cho Lan Khánh. “Đi xem hắn, giúp hắn sát dược, nói mấy lời dễ nghe, Tiểu Thất không phải người thù dai, khẳng định lập tức sẽ không so đo với ngươi.”
“…” Lan Khánh nghịch nghịch cái chai một lúc lâu. “Vậy còn bọn Trần Báo…?”
Nam Hương lại xuất ra một lọ kim sang dược khác. “Bên kia ta sẽ đi xem, công tử hà tất phải lo lắng.”
“Thật sao?” Ánh mắt Lan Khánh lúc này mới sáng bừng.
“Đánh là vào thân bọn họ, đau lại ở tâm công tử. Công tử ngươi cũng chỉ là muốn bọn họ tuần quy đạo củ, không ra vào chốn Tần lâu Sở quán, giữ mình trong sạch, cùng ngươi chung lòng vì Thi đại nhân cai quản Quy Nghĩa huyện thật tốt. Tâm tư của ngươi, đệ tử hiểu được, bọn họ kinh qua chuyện này cũng sẽ rõ.” Nam Hương khẳng định.
“Ân, các ngươi đều hiểu được vậy là tốt rồi. Việc này ta coi như xong, cũng không tái phạt bọn họ. Tiên sinh liền đi xem bọn Báo Tử, ta đi xem Trần Tiểu Kê.” Lan Khánh nghe xong lời Nam Hương, phủi phui luôn bộ dáng không biết như thế nào cho phải mới rồi, vô cùng cao hứng cầm lọ dược chạy trở về nội nha.
Tiểu Thất mặt mày khổ sở nằm lỳ trên giường, hừ hừ lẩm bẩm, mông của hắn đau vô cùng. Nha dịch bọn họ muốn phóng thủy (nương tay) nhưng lại không dám ngỗ nghịch Lan Khánh, kết quả mỗi người vẫn bị cường cường đủ đủ đánh hai, ba mươi đại bản. Hiện nay miệng vết thương đau giống như bị hỏa thiêu, đau đến mức hắn quả thực muốn kêu cha gọi mẹ.
Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, mới nghĩ muốn đứng lên lấy “liệu thương thánh dược thoa ngoài hay uống đều hảo” sư đệ hắn cho ra dùng đã thấy phía cửa đột nhiên có một cái đầu nhấp nhô, chần chừ muốn tiến lại không tiến.
Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, mới nghĩ muốn đứng lên lấy “liệu thương thánh dược thoa ngoài hay uống đều hảo” sư đệ hắn cho ra dùng đã thấy phía cửa đột nhiên có một cái đầu nhấp nhô, chần chừ muốn tiến lại không tiến.
Cuối cùng người nọ thấy mình trừng hắn mới nhảy vào.
“Cái kia, Tiểu Thất a, ngươi có oan khuất gì giảng đi, ta tới nghe.” Lan Khánh nói, còn thiên chân vô tà cười một chút.
“…” Tiểu Thất nheo mắt nhìn hắn, hừ một tiếng, chuyển đầu hướng bên trong không thèm ngó hắn.
Lan Khánh đối với hành động vô lễ này của Tiểu Thất chẳng những không tỏ vẻ tức giận, ngược lại đi tới trước giường nói: “Ngươi đừng cáu, là cái địa phương kia không tốt a! Trước kia ta đi tra án, cha cũng không cho ta tiến vào. Nếu cha ta cùng ta cũng không thể đi vào, ta tự nhiên cũng sẽ không cho ngươi đi a!”
Tiểu Thất tuy rằng vẫn là không nói lời nào, một phen hỏa đang vượng, nhưng thiêu cứ thiêu rồi lại giống như bị ôn nhu rót vào nửa bồn nước, rốt cuộc diệt đi không ít.
Nói ra cũng là khiến Lan Khánh lo lắng cho hắn mới sinh khí lớn như vậy. Hắn nếu không đi thanh lâu, hoặc giả nếu giấu giếm tốt một chút không cho Lan Khánh biết, hôm nay cũng sẽ không có sự tình như vậy phát sinh.
Mông Tiểu Thất bị đánh đến máu chảy đầm đìa, sưng tấy vừa hồng vừa cao, Lan Khánh trông thấy, bĩu môi, nghĩ thầm không hiểu tên nào đem Tiểu Thất đánh thành như vậy, đợi lát nữa tuyệt đối phải gọi tới giáo huấn. Tiếp theo lại xuất ra kim sang dược Nam Hương đưa hắn, ở trong phòng đạp tới đạp lui cuối cùng mới nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới thoa dược cho ngươi, ngươi nhẫn nhẫn, dược này rất hữu dụng, chỉ là lần đầu thoa lên miệng vết thương rỉ máu sẽ rất đau.”
Tiểu Thất hừ một tiếng nói: “Còn có thể đau thế nào nữa, ta đây cũng đã đau đến sống không bằng chết rồi còn gì…”
Nói còn chưa xong, Lan Khánh rút nút lọ ra, đem toàn bộ dược phấn trong lọ rốc lên vết thương ở mông Tiểu Thất. Khoảnh khắc dược phấn kia tiếp xúc với miệng vết thương, một trận đau đớn tới tận xương tủy từ mông mạnh mẽ tản ra, lập tức len lỏi đến tứ chi bách hài, cái loại đau đớn này quả thực kêu tác thống triệt tâm phỉ (đau thấu tâm can). Tiểu Thất phút chốc phát cuồng gào thét, cả người bật lên.
“A!” Lan Khánh ngó cái lọ trống rỗng nói: “Ta đổ quá.”
Tiểu Thất ở trên giường vẫn không ngừng nhảy khiêu, tay lại khư khư không dám chùi mặt mông máu chảy đầm đìa, hắn một bên nhảy một bên kêu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. “Thi Tiểu Hắc ta và ngươi có cừu sao? Ngươi đánh ta ba mươi đại bản không đủ, hiện nay lại vẩy độc phấn lên mông ta? Ngươi có phải muốn ta thủng ruột hư bụng nát mông mới cảm thấy sảng khoái?”
Đối mặt với mấy lời Tiểu Thất chỉ trích, Lan Khánh rất là ngang bướng nói: “Đây không phải độc dược, là kim sang dược Nam tiên sinh đưa ta.”
Tiểu Thất nhảy xuống giường bổ nhào vào bàn lấy ấm trà, đem miệng ấm nhắm ngay mông chính mình rầm rầm đổ nước trà tẩy đi dược phấn còn sót lại, thẳng đến cả ấm trà đều trút hết, đau đớn khiến người sống không bằng chết mới tan đi một tí, nhưng vẫn là mới hơi co kéo lại thấy đau, đau đến hốc mắt hắn tụ đầy lệ.
Tiểu Thất đi trở lại đoạt lấy lọ dược trong tay Lan Khánh nhìn nhìn, tái ngửi ngửi quát: “Nãi nãi cá hùng, tên khốn Nam Hương tính cái gì lại mua ‘Trường sơn nhất căn thương’* tới đây? Thứ này dùng cầm máu tiêu sưng thì tốt, nhưng rẻ bèo, tính liệt giống như tên, chỉ cần dính vào miệng vết thương có máu liền giống như bị trường thương đâm trúng đau chết người!”
Lan Khánh ngơ ngốc nhìn hắn, nghĩ thầm: “Thực sự đau như vậy không?”
Tiểu Thất lau nước mắt cả giận nói: “Hôm nào ta đem dược phương kim sang dược tốt nhất từ Thần Tiên cốc tới, dược kia tên “Huyết kiến sầu”, so với dược này tốt hơn ngàn lần vạn lần. Đến lúc đó ngươi kêu Nam Hương chiếu theo bào chế, sau đó đem thứ đồ bỏ “Trường sơn nhất căn thương” đổi toàn bộ cho ta! Dùng dược này cầm thì cầm được máu, bất quá trước khi cầm máu người đã đau chết rồi!”
Lan Khánh ngoan ngoãn gật đầu rồi tái nói: “Ngươi đừng nhảy nữa, càng nhảy mông càng đau.”
“Mấy người các ngươi thật sự là… Sách!” Tiểu Thất hút hút nước mũi, tập tễnh tập tễnh đi tới bên tủ thấp đựng tạp vật, lấy ra ‘Huyết kiến sầu’ cũng không còn nhiều nhặn, tái tập tễnh tập tễnh quay về giường muốn một lần nữa bôi dược.
Lan Khánh một tay đoạt lấy dược bình, ngửi ngửi dược bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Thất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn. “Liệu thương thánh dược ‘Huyết kiến sầu’ chính là dược tối hảo mà ta nói.”
Lan Khánh gật gật đầu, tiếp theo đẩy Tiểu Thất lên giường nói: “Vậy ngươi nằm úp sấp cho tốt, ta giúp ngươi thoa dược.”
Tiểu Thất không khỏi run rẩy một chút, nhớ tới đau đớn sống không bằng chết mới rồi vội vàng từ chối: “Không, không cần, cái loại sự tình thoa dược này ta tự mình làm là tốt rồi, không cần phiền ngươi!”
“Không được!” Lan Khánh kiên quyết nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới giúp ngươi thoa dược. Bởi vì ta không cho ngươi giải oan, lại đánh ngươi, nếu ta không giúp ngươi thoa dược, ngươi sẽ chán ghét ta.”
Tiểu Thất nghe vậy ngây người. Hắn chán ghét Lan Khánh hay không liên quan gì tới Nam Hương? Còn có, Lan Khánh này, hắn chán ghét người này hay không, có gì đáng để người này lưu tâm chứ?
Lan Khánh thấy Tiểu Thất không nói lời nào, còn tưởng rằng Tiểu Thất thật sự sinh khí. Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất hỏi: “Cái kia, ngươi thật sự chán ghét ta sao?”
“…” Tiểu Thất cũng nghiêng đầu nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh chân trái đạp chân phải, đạp hoàn lại đổi chân phải đạp chân trái, một bên đạp đạp một bên trộm liếc vẻ mặt Tiểu Thất.
Cuối cùng, Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài nói: “Không, ta như thế nào lại chán ghét ngươi?” Ngữ khí bất đắc dĩ. “Sư đệ minh bạch sư huynh ngươi đánh ta cũng vì muốn ta hảo, hơn nữa ngươi còn không quản ngàn dặm xa xôi cực nhọc chạy tới đưa dược cho ta, sư đệ làm sao lại mang thù, sư huynh ngươi nói đúng không?”
Tiểu Thất nghĩ, chính mình cùng người này còn có thể so đo điều gì chứ, Lan Khánh hết thảy đều là vô tâm, huống hồ, lúc này không phải còn có hắn thoa dược đấy thôi?
Lan Khánh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Không phải rất xa, là rất gần. Phòng của ngươi ngay trong phòng ta.” Tiếp theo hắn có chút vui vẻ đem kim sang dược đổ lên mông Tiểu Thất.
Khi mông Tiểu Thất tiếp xúc với dược phấn lại khẩn trương run rẩy một chút, Lan Khánh nhớ tới người này mới vừa rồi bị hắn lộng đau, vì thế liền nhanh chóng thu lực, chỉ rót xuống một tí, sau đó đều đặn dùng bụng ngón tay xoa rộng ra, chờ dược phấn gặp nước hóa cao, xoa xoa cũng cảm thấy được nhiều chỗ không xoa được nữa, tái đổ thêm ít nữa, thong thả vì Tiểu Thất thoa dược.
Toàn bộ mông đều trình ra trước mắt người khác, Tiểu Thất có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương.
Hắn nhịn không được nghiêng đầu quay lại trông Lan Khánh, tuy rằng lo lắng người này nếu đột nhiên điên lên mông có thể lại bị đâm mấy đao, nhưng khi thấy vẻ mặt Lan Khánh chăm chú nghiêm túc, cảm giác không yên trong lòng lập tức tiêu mất…
Lan Khánh người này kỳ thực cũng không tệ lắm… Hắn đối với người mình quan tâm cho tới bây giờ đều thực ôn nhu…
“Ngươi còn không đem oan khuất nói ra.” Lan Khánh lên tiếng.
Bởi vì mới vừa thoa dược còn không thể lập tức mặc quần, trước khi dược khô, Tiểu Thất chỉ có thể mông trần cùng Lan Khánh nói chuyện.
Tiểu Thất dừng một chút mới mở lời: “… Còn nhớ Yến Phù Hoa của Phù Hoa cung, tứ sư tỷ ta?”
Lan Khánh gật đầu. “Phù Hoa cung ở ngọn núi có đàn bạch lộc, ta nhớ rõ. Bạch lộc ăn thật ngon.” Nói xong trong mắt lại toát ra hào quang.
Tiểu Thất khụ một tiếng. “Ngươi nếu thích lần sau ta tái gọi người bắt vài con mang về đây.”
“Ta muốn còn sống, còn nhảy nhót, không được chết.” Lan Khánh nói.
“Hảo, không chết.” Tiểu Thất không biết làm thế nào cười nói: “Phía trước tứ sư tỷ có kêu một vị lão đạo sĩ đến giúp chúng ta phải không! Lúc này ta đi Phiêu Hương viện tìm cô nương kia, kỳ thực cũng là tứ sư tỷ sai nàng tới.”
“A?” Lan Khánh kinh ngạc.
Tiểu Thất nói: “Nàng kia danh Tần Vãn, sở dĩ ẩn nấp trong thanh lâu chính là để che giấu tai mắt người khác. Ta đây thật cũng không nghĩ tới phải như thế nào với người ta, sở dĩ bị ngươi quơ được ở trên giường cũng là vì giấu giếm thân phận cho nàng nên mới làm ra kế quyền biến. Sư đệ ta cùng nàng thanh thanh bạch bạch, ngoại trừ dựa vào hơi gần một chút ra, còn lại cái gì đều không có.”
“A? Vậy mà ngươi không nói sớm!” Lan Khánh biểu tình thực kinh ngạc.
“Ngươi căn bản không cho người có cơ hội nói a!” Tiểu Thất hơi chút nghiến răng nghiến lợi.
“À đúng!” Lan Khánh ứng thanh, nhưng cũng không có nhiều hối ý lắm, hắn chỉ là một bộ thoải mái tự nhiên nhìn nhìn cặp mông hồng hồng của Tiểu Thất, lại nhìn đến chiếc gáy, rồi sau đó tái đối với Tiểu Thất cười một chút.
Tiểu Thất sớm quen thuộc bộ dạng tẩu hỏa nhập ma mất đi tâm trí đồng nhất với khờ khờ khạo khạo lại thật nghiêm túc này của Lan Khánh. Lan Khánh hiện nay có thể bình tĩnh cùng hắn nói chuyện như vậy mà không phải rút bội kiếm bên hông nhắm đầu hắn bổ tới đã là tổ tiên hắn có linh, tổ tiên hắn phù hộ.
Hai người loạn thất bát tao tán gẫu chút chuyện. Lan Khánh ngẫu nhiên khôn khéo, ngẫu nhiên hồ đồ, nói chuyện thường thường là điên tam lệ tứ, nhưng Tiểu Thất cũng đích xác có năng lực, dù thế nào cũng có thể đối đáp trôi chảy. Non nửa canh giờ qua đi, Lan Khánh được dỗ dành rất vui vẻ, vui vẻ đến mức phía trước đến tột cùng là vì cái gì tức giận đều quên sạch trơn.
Bóng đêm thâm trầm, nhưng trong nhĩ phòng, Lan Khánh vẫn huyên tha huyên thuyên tíu tít không ngừng giảng đến sự tình Quy Nghĩa huyện lúc Tiểu Thất còn chưa tới.
“Ngươi không biết, thời điểm chúng ta vừa tới, Quy Nghĩa huyện loạn quá mức. Thổ phỉ ác bá trên phố chợ đều nhiều lắm, hơn nữa những người đó quy định phí thu rất nặng, ngay cả lão bà bà cũng muốn thu, còn đả thương nhiều người. Ta nói vài lần bọn họ không nghe, cuối cùng cha ta kêu ta bắt tất cả về nha môn đánh bản tử. Sau đó người trong nhà bọn chúng cầm tiền tới muốn chuộc, Nam tiên sinh cũng không cho chuộc, liên tục kêu gào vài lần mới để cho chuộc. Khi đó tất cả mọi người cho rằng lại có một tên tham quan nữa tới Quy Nghĩa huyện thôi, hơn nữa còn tham rất rất nhiều.” Lan Khánh một bên nói một bên cười.
Tiểu Thất nghe liền hiểu. “Có phải tiền chuộc trước trả lại cho dân chúng bị ức hiếp, trích một chút cho người bị thổ phỉ ác bá đả thương xem đại phu, tiếp theo còn lại lấy ra cứu tế huyện dân bần cùng?”
“Đúng vậy a đúng vậy a!” Lan Khánh liên tục gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Tiểu Thất. “Sao ngươi biết?”
“Hanh hanh hanh, khi đại gia ta ở trên giang hồ hỗn tạp ngươi còn không biết đang ở nơi nào… Cũng không đúng, ngươi khi đó ở trên giang hồ có lẽ càng phong sinh khởi thủy hơn ta… Quên đi quên đi!” Tiểu Thất nói: “Tóm lại chính là ta biết.”
Lan Khánh gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh!”
Tiểu Thất cười một chút, hanh hanh hai tiếng.
Ngay tại thời điểm hai người tán gẫu sôi nổi, góc phòng âm u đột nhiên chậm rãi nổi sương, đám sương kia chậm rãi hội tụ, rồi sau đó vô lực tản ra, thử đến hai ba lần mới chậm rãi ngưng tụ thành hình thể.
Ngũ quan Đàm Hoa ở giữa đám sương dần rõ nét, đầu cúi thấp dần ngẩng lên, trống rỗng mà hư vô tìm đến phương hướng Tiểu Thất cùng Lan Khánh.
“Đại nhân…” Hắn yếu ớt nói.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh không có nghe được thanh âm của hắn, tiếp tục từ thổ phỉ ác bá giảng đến khám nghiệm tử thi, Lan Khánh hứng khởi nói, rốt cuộc tay chân cũng khua loạn.
“Ngươi cũng không biết, có một lần ta khám nghiệm một khối thi, thi thể kia đã thối nát đến không thể tái thối nát hơn, sâu trùng trên thi thể to phì phì ước chừng lớn như ngón tay vậy. Sau đó ta một mình tha về nha môn, kêu cha cùng Nam tiên sinh đến xem. Kết quả bởi vì rất thối, rốt cuộc sau đó, ba ngày liền cứ giờ cơm trưa, bọn họ tất cả lại cùng nhau biến mất.” Lan Khánh khoe.
“Đại nhân…” Thanh âm lại đến gần chút.
“Vậy bọn hắn đi nơi nào?” Tiểu Thất hỏi.
“Ha ha!” Lan Khánh cười. “Bởi vì trong nha môn hết thảy đều là mùi thi thối, bọn họ dùng cơm không nổi liền chạy đến tửu lâu ăn. Hơn nữa, Nam tiên sinh lộ ra bộ mặt phải chịu hôi thối hảo trắng hảo trắng a, còn cha ta chịu hôi thối đến hảo đen hảo đen a—”
Oan hồn Đàm Hoa nghĩ thầm có thể chính mình ly quá xa, thanh âm lại quá nhỏ, mới khiến cho hai vị đại nhân nha môn nghe không được, vì thế hắn chịu đựng nỗi sợ hãi sát khí trên người Lan Khánh, một chút một chút phiêu lại gần, cho đến khi chỉ còn cách Lan Khánh tầm một cánh tay liền lại trầm trầm gọi một tiếng dài: “Đại—nhân—”
Tiểu Thất quay đầu, bỗng dưng thấy Đàm Hoa sán lại gần như vậy, lập tức sợ tới mức từ trên giường bật lên hoảng sợ lắp bắp: “Má, má, má ơi— lại xuất hiện—”
Còn Lan Khánh hít sâu một hơi, lùi ra sau một chút.
Bởi vì phù đặt ngược, Lan Khánh lần đầu tiên nhìn thấy ma quỷ sắc mặt xanh thảm thảm rõ ràng như vây, hơn nữa còn mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, tuy là hắn không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha hắn cũng không sợ, nhưng cũng bị kinh hãi, lập tức thần sắc đại biến, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đáng giận! Ngươi dọa ta!” Lan Khánh cả giận nói.
Tiểu Thất nghe Lan Khánh cũng bị dọa, hắn vội vàng vươn tay kéo cổ áo Lan Khánh đang ngồi ở bên giường, hai người cùng nhau trốn ở góc giường xa nhất nhưng thực cũng không quá xa, Lan Khánh che ở trước người hắn, hắn trốn ở phía sau Lan Khánh, hai người bốn con mắt nhìn lại Đàm Hoa.
Đàm Hoa nhẹ nhàng phiêu ra sau, hơi hơi cúi đầu, âm trầm nói: “Oan hồn thất lễ, thỉnh hai vị đại nhân thứ lỗi!”
“Đừng dùng hai chữ ‘oan hồn’ tự xưng, nghe thực khủng bố!” Tiểu Thất quát to.
“Tiểu Kê không sợ, có sư huynh ở đây!” Nguyên lai nhìn xem rõ ràng thật sự có điểm kinh khủng, Lan Khánh nhìn người mặt xanh trước mắt, trong đầu cũng phanh thông phanh thông khiêu loạn hai cái.
Bất quá bị dọa sợ cũng chỉ là một khắc ban đầu kia, không được bao lâu, hắn lại chứng nào tật nấy vươn ngón tay nghĩ muốn chọc Đàm Hoa, thử xem có phù lão đạo sĩ cho hắn, hắn chọc trúng hay không trúng quỷ.
Tiểu Thất vội vàng kéo tay Lan Khánh trở về siết thật chặt khẩn trương hỏi han: “Ngươi làm gì lại chạy đến dọa người? Ngươi không biết nếu dọa phá đảm người ta, quan gia nha môn ta đây liền không cần phá án, trực tiếp đi xuống dưới kia giúp ngươi sao?”
“Dưới cái gì? Dưới là làm sao?” Lan Khánh nghiêng đầu hỏi Tiểu Thất.
“Âm tào địa phủ!” Tiểu Thất nhỏ giọng nói.
“A!” Lan Khánh gật đầu, đã hiểu.
“Tiểu dân xin lỗi đại nhân!” Đàm Hoa chậm rãi cúi chào, sửa lại tự danh xưng nói: “Tiểu dân nhớ tới một việc… Vì thế liền hướng hai vị đại nhân bẩm báo…”
“Ngươi nhớ ra cái gì?” Lan Khánh nhãn tình sáng lên, lập tức hỏi. Gặp phải việc có liên quan đến nha môn hoặc án tử, hắn luôn lập tức tích cực hẳn lên.
Đàm Hoa yếu ớt nói: “Tiểu dân nhớ ra Thanh Châu… Tiểu dân thuở nhỏ sinh trưởng ở Thanh Châu…”
“Thanh Châu?” Lan Khánh cau mày hỏi: “Việc này Nam tiên sinh đã suy tính ra, người là ở Thanh Châu ngộ hại. Còn có gì khác … hay không?”
“Còn có… Rất nhiều người…” Đàm Hoa khe khẽ khóc lên. “Cùng tiểu dân bị nhốt chung một chỗ… Có rất nhiều người…”
“Rất nhiều người!” Nghe thấy thế, Tiểu Thất liền kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhớ đại khái có bao nhiêu người hay không? Còn có, những người đó là nam hay nữ, bộ dạng thế nào?”
Đàm Hoa cúi đầu nói: “Có thanh âm nam nhân, ở phương xa tựa hồ còn có nữ… Thanh âm thực trẻ tuổi… Không biết có bao nhiêu người… Cái khác… Không nhớ rõ lắm…”
Lan Khánh nhíu mày.
“Vậy nguy rồi.” Tiểu Thất nói: “Phải nhanh chóng báo cho Thi đại nhân mới được.”
***
*Trường Sơn nhất căn thương: cây thương dài cả Trường Sơn (hahahaha)
———
Ngoài lề, mình đang nghĩ đến việc up bản word mà không biết có nên không. Và có nên đặt pass không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro