Chương 9
Nam Dung rời khỏi Hoàng Thạch thành hơn sáu ngày, để tránh bị người của Mộc Thanh phát hiện nên chỉ có thể đi vào đường nhỏ lúc trời tối, tuy rằng bị mất nội lực có chút khó khăn nhưng thân pháp cùng thể lực không tệ nên cũng không quá mệt nhọc.
Nam Dung lần nữa đưa tay lên mặt kiểm tra dịch dung thấy không có sơ suất mới bước ra ngoài, hắn đang ở trong một miếu hoang ngoại thành, nếu không có gì thay đổi thì hết đêm nay sẽ đến được Bách Hoa trai, tuy rằng so với dự tính trễ hơn hai ngày song trên đường lại không có xảy ra chuyện gì.
Màn đêm đã bao phủ, Nam Dung từ từ leo lên ngựa, phóng đến hướng kinh thành, qua đêm nay hắn sẽ gặp lại Nguyệt Liên ca, hi vọng huynh ấy vẫn chưa đi khỏi Bách Hoa trai.
*
Đêm xuống, Nguyệt Liên lại trằn trọc không ngủ được. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn phải suy nghĩ. Nếu thuộc hạ của Bắc Phong đã tìm đến đây thì sớm muộn hắn cũng biết chuyện, võ công Bắc Phong trong tứ đại đàn chủ không phải quá cao, nhưng lại là người vô cùng cẩn mật, nếu đã dám làm vậy tất nhiên đã có dự tính kỹ càng. Tạm thời Tây Nương cùng Đông Mộc không có vấn đề gì.
Nhưng có một chuyện khiến Nguyệt Liên khó hiểu hơn cả là thái độ của Ngọc Lân trang chủ. Trước đây sư phụ căn dặn không được làm khó người của Bách Hoa trai đến lúc biến mất cũng không thấy nói gì thêm. Bách Hoa trai trước giờ lại càng không có giao thiệp gì với Hàn Nguyệt cung nên hắn cũng đã quên mất.
Mọi chuyện liên quan chỉ bắt đầu từ lúc hắn gặp Ngọc Linh, từ kiếm pháp đến khuôn mặt đều rất quen thuộc, nhưng tính ra Ngọc Linh còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi nên việc có liên quan đến sư phụ chắc hẳn không phải.
Đến lần đầu tiên Nguyệt Liên gặp Ngọc Lân trang chủ, là lúc hắn vừa được Ngọc Linh trị thương xong, lúc đó người này nhìn hắn chăm chú lại không phải là ánh mắt mê đắm mà dường như gặp lại một người quen cũ, thái độ đối với hắn lại hết sức nhiệt tình, không hề quan tâm đến thân phận của hắn...mà cũng có lẽ là do thân phận của hắn. Lần thứ hai gặp lại cũng là sáng nay, người này một lần nữa làm hắn khó hiểu, chỉ nói một câu là người đầu tiên giúp đỡ, sau đó đi mất. Hắn cũng không còn tâm trạng đi dạo sau đó trở về phòng.
Tiết trời lúc này đã sang thu, mấy cơn gió khẽ lùa vào làm bật tung cánh cửa, Nguyệt Liên cũng không ngủ được liền ngồi dậy bước ra ngoài. Đêm nay đã là hai mươi, Nguyệt Liên rời khỏi Hàn Nguyệt cung là lúc vừa qua trăng tròn, tính ra đến nay đã hơn một tháng, không biết tình hình thế nào.
Trước giờ số lần hắn rời khỏi Hàn Nguyệt cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất cả mọi việc đều giao cho giáo chúng xử lý, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi lâu đến vậy, ngẫm nghĩ có chút mất mát. Trước kia sư phụ có mấy lần rời đi, hẳn cũng là tâm trạng này đi.
Nguyệt Liên nhảy lên mái nhà lấy một chiếc lá gần đó đưa lên môi thổi lên một khúc nhạc. Kỹ thuật thổi lá này là do Tây Nương dạy hắn, nàng vốn là người ngoại tộc nơi đó không có nhiều nhạc cụ như trung nguyên nên chỉ có thể dùng lá để thổi.
*Rầm rầm* cửa ngoài bị đánh khiến Nguyệt Liên ngừng lại, nữa đêm gõ cửa hẳn là có việc với Bách Hoa trai hắn không tiện xuất hiện nên nhảy xuống định bước vào trong.
"Nguyệt Liên ca".
Nguyệt Liên nghe thấy vội dừng lại, giọng nói này, không phải là Nam Dung hay sao, hắn sao lại xuất hiện ở nơi này, giọng nói gấp gáp chẳng lẽ đang bị truy đuổi. Không nghĩ ngợi liền dùng khinh công ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa chỉ thấy một nam tử che khuất mặt cưỡi hắc mã đang ôm một người khác hình như đã hôn mê. Nam tử chỉ nhìn Nguyệt Liên liền vung dây cương. Hắc mã chưa kịp di chuyển đã bị Nguyệt Liên chặn lại phía trước.
Nam tử nheo đôi mắt sau đó lên tiếng.
"Làm phiền tránh đường".
Nguyệt Liên chăm chú nhìn người ngất xỉu, dung mạo tuy xa lạ nhưng hắn có thể nhận ra là do Nam Dung đã dùng dị dung. Chỉ có điều không hiểu sao lại không thấy chút nội lực trên người hắn, không lẽ là do Đoạn cốt tán.
Nam tử phía trước có vẻ không nhẫn nại liền vụt ngựa quay đầu bỏ đi, lại bị Nguyệt Liên chặn lại.
"Ngươi muốn gì".
"Bỏ Nam Dung xuống". Nguyệt Liên chỉ vào người đang ngất xỉu.
"Ta không biết ai là Nam Dung cả, ngươi nhận lầm rồi, đây là đệ đệ ta"
"Nếu đã vậy để ta hỏi chuyện hắn".
"Hừ, tránh ra". Nam tử vụt dây cương khiến hắc mã hí lên xông thẳng về phía trước. Nguyệt Liên không tránh, vận công một chưởng đánh thẳng vào hắc mã, nam tử kinh hãi ôm người phía trước nhảy ra khỏi hắc mã, chỉ thấy đùng một tiếng hắc mã chưa chạm đến Nguyệt Liên đã đông cứng ngã xuống.
Nguyệt Liên vừa định đánh tới thì cửa lớn mở ra, Ngọc Lân trang chủ cùng Ngọc Linh bước ra, theo sau là Ngọc Lâm cùng Ngọc Nguyệt còn có một phu nhân vô cùng xinh đẹp.
"Đã xảy ra chuyện gì". Ngọc Lân trang chủ hướng Nguyệt Liên hỏi.
"Ta nghe tiếng Nam Dung gọi nên ra ngoài xem thử thì thấy người này đã bắt hắn". Nguyệt Liên hướng nam tử nói.
Ngọc Linh chăm chú nhìn nam tử lúc này mới lên tiếng.
"Đây chẳng phải là Quốc sư, sao lại che mặt vậy".
Nam tử lúc nay nghiến răng trừng Ngọc Linh. Xem ra lúc này hắn không thể đem Nam Dung đi khỏi đây rồi.
"Quốc sư ???" Nguyệt Liên khó hiểu nhìn Ngọc Linh.
"Đúng vậy, ngươi cũng đã gặp hắn một lần rồi, hắn là người đã cứu Nam Dung đêm hôm đó".
Nguyệt Liên gật đầu quay sang Mộc Thanh.
"Ân tình ta nhất định sẽ trả, chỉ có điều Nam Dung đã đến đây nhất định là có chuyện ta không thể để ngươi đem hắn đi được".
"Chuyện đó để tính sau, nếu Quốc sư cũng đã tới thì mời vào trong hẳn nói, nơi đây không tiện nói nhiều".
Mộc Thanh do dự gật đầu. Nguyệt Liên theo sau cùng mọi người vào trong.
"Hắn chỉ là mệt mỏi quá độ lúc nãy còn bị truy đuổi nên ngất xỉu, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tỉnh". Ngọc Lân trang chủ trấn an. "Lúc này cũng không còn sớm nữa, có chuyện gì mai hẵng nói".
"Ta ở lại trông hắn" Nguyệt Liên nói.
"Tùy ngươi" Ngọc Lân trang chủ gật đầu, nhìn Mộc Thanh "Quốc sư cũng sớm nghỉ ngơi" ý đuổi người.
Mộc Thanh nhìn Nam Dung giây lát không nói bước ra, Ngọc Linh thoáng nhìn Nguyệt Liên muốn nói lại thôi cũng theo sau. Mọi người lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Nam Dung cùng Nguyệt Liên.
Lúc này Nguyệt Liên mới lên tiếng "Ngươi còn không tỉnh".
Nam Dung mở mắt nhìn Nguyệt Liên đã ngấn lệ "Liên ca". Sau đó bật dậy ôm chầm Nguyệt Liên nước mắt giàn giụa.
Nguyệt Liên không nói gì chỉ đưa tay khẽ vuốt tóc Nam Dung. Lâu sau hắn mới yên lặng buông Nguyệt Liên ra, đôi mắt chỉ còn hơi ngấn lệ. Nguyệt Liên nhìn hắn khẽ cười "Khóc đã?".
Nam Dung ngượng ngùng lấy tay lau đi nước mắt còn lại hì hì cười "Đã".
Nguyệt Liên lấy ngón tay búng trán hắn lắc đầu "Ngươi cũng không phải tiểu hài tử a". Sau đó nghiêm mặt "Rốt cuộc chuyện là thế nào?". Nam Dung thôi cười trầm mặc thật lâu mới lên tiếng "Hắn chính là sư huynh của ta".
"Là hắn" Nguyệt Liên cao giọng, hắn vốn đã sớm nghi ngờ thân phận Mộc Thanh nhưng chính tai nghe Nam Dung xác nhận không khỏi có chút bất ngờ. "Võ công của ngươi là do hắn...?" Nam Dung cúi mặt lát sau mới gật đầu.
"Hừ, để ta một chưởng giết chết hắn". Nguyệt Liên nghiến răng, khuôn mặt đầy sát khí. Vừa đứng dậy đã bị Nam Dung hoảng hốt ngăn cả "Không, cung chủ". Nguyệt Liên quay đầu đã thấy Nam Dung cuống lên sắp rơi khỏi giường tức giận rít lên "Ngươi còn lo cho hắn". Một chưởng giáng xuống bàn, vỡ vụn, sau đó phất tay bước ra ngoài.
Nam Du lúc này mới hoàn hồn, thở dài "Xin lỗi, Liên ca".
Nguyệt Liên bước ra khỏi phòng thì thấy Ngọc Linh đang nhìn mình lo lắng, hẳn là vừa rồi đã bị nghe thấy. Trong lòng có chút hối hận, hắn đáng lẽ không nên tức giận như vậy. Ngọc Linh mới bước lại cũng không hỏi chỉ nói "Đi dạo một vòng" sau đó chờ đợi, Nguyệt Liên nhìn nhìn gật đầu, sau đó song song bước. Đi một lát đến một cánh cổng đóng chặt trên bảng đề ba chữ "Vọng Nguyệt các". Ngọc Linh lấy chìa khóa tra vào ổ "Cạch" khóa mở, sau đó đẩy nhẹ cánh cổng nhường đường cho Nguyệt Liên, đợi Nguyệt Liên bước vào mới nhẹ nhàng đóng cổng.
Bên trong là một đình viện xem ra rất lâu không có người lui tới, thứ duy nhất khiến người ta chú ý là cây ngô đồng giữa sân, thanh tao đến u tịch. Ngọc Linh lúc này mới lên tiếng "Nơi này trước đây vốn là cấm địa lúc nhỏ mỗi khi có chuyện không vui ta đều lén đến đây, nhìn lên cây đợi phượng hoàng đến ,đợi mãi đến khi ngủ quên lúc nào không hay, có một lần bị phụ thân phát hiện liền tức giận bắt ta nhốt vào phòng, nữa đêm ta lại trốn ra đây thì thấy phụ thân cũng đứng ngẩn người nhìn nó, sau này phụ thân cũng không còn xem đây là cấm địa nữa, chỉ là không có ai ở liền đóng chặt cửa như vậy".
"Đi, ta dẫn ngươi xem cái này".
Ngọc Linh nói rồi đi vào trong, bên trong là một hồ sen đang nở rộ, bên hồ là hai cây liễu cành lá rủ xuống, gió thổi qua làm mặt nước dao động lấp lánh như sao, theo trong đó thoang thoảng hương sen, dưới ánh trăng trở nên ma mị liêu trai không tả, như ẩn như hiện làm người ta không khỏi run sợ, lại không kiềm chế được tìm kiếm trong đó bóng hình chính mình.
"Đợi ta" Ngọc Linh quay sang nói với Nguyệt Liên sau đó chạy tới góc liễu tìm kiếm gì đó như có lẽ đã tìm được liền vui mừng quay lại chỗ Nguyệt Liên. "Không nghĩ nó vẫn còn ở đây" sau đó đưa lên cho Nguyệt Liên xem, đó là hai chiếc thuyền hoa đăng tuy đã cũ kỹ nhưng xem ra vẫn còn dùng được. Ngọc Linh thấy Nguyệt Liên khó hiểu liền cười hề hề nắm tay Nguyệt Liên kéo đến bên hồ "Ngươi xem" sau đó dùng nội lực đốt hai chiếc thuyền hoa đăng lên, đưa một chiếc cho Nguyệt Liên, "Cái này gọi là thuyền hoa đăng, thường thì khi có lễ hội mới thả, dùng để cầu bình an may mắn, đây là thuyền năm trước còn lại, không nghĩ lúc này lại dùng đến" sau đó liền thả thuyền xuống nước "Ngươi cũng thả xuống đi, lúc này ta chỉ còn có hai chiếc, đợi tháng sau là trung thu, lúc đó mới thật đẹp a".
Nguyệt Liên nghe theo cũng cúi người thả xuống, gió thổi mang theo hai chiếc thuyền đánh ra, dưới mặt hồ hai ánh sáng lập lòe lại vô cùng đẹp mắt. Chuyến đi này, không ngờ lại giúp hắn nhìn thấy nhiều thứ như vậy.
Ngọc Linh nhìn Nguyệt Liên đang suy nghĩ khóe miệng liền hiện ý cười. Trong đầu hiện lên ý nghĩ hắn muốn biết hơn nữa về người này. "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?".
Nguyệt Liên lúc này mới giật mình nhìn Ngọc Linh đang cười nhìn mình. Người này, chính là muốn làm hắn vui. Trước giờ ngoài sư phụ cùng Tây tỷ và Nam Dung thì người này là người đầu tiên nghĩ cho hắn. Khóe miệng bất giác cong lên.
Giữa đêm đen, nụ cười đó hơn cả vạn ánh đèn, hút hết sinh khí, đẹp hơn cả hồ sen, đẹp hơn cả ánh nến lập lòe, đẹp hơn cả thảy mọi vật trên đời. Ngọc Linh bất giác ngẩn người, bàn tay không tự giác đưa lên chạm vào, tiết trời đầu thu vốn không nóng còn có chút mát mẻ, thân thể ngược lại nóng bừng, cổ họng trở nên khô khốc, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, cảnh vật trước mắt chỉ còn mỗi nụ cười kia.
"Rào rào" trời không bóng mây lại đổ mưa, đầu tiên là rơi rớt từng hạt sau đó như trút nước. Ngọc Linh lúc này mới hoàn hồn vừa mắng chửi chính mình, cũng không quên kéo tay Nguyệt Liên tìm chỗ trú.
Lúc này vào trong mái hiên mới lén lút nhìn biểu hiện của Nguyệt Liên, chỉ thấy mặt hắn trầm tỉnh, không có gì khác lạ mới thở ra nhẹ nhõm nghĩ thầm 'Cũng may trời đổ mưa, nếu không hắn cũng không biết phải làm gì, Nguyệt Liên xem ra cũng không có để ý' lại lần nữa mắng chửi chính mình, không biết dạo này phát bệnh gì, lại làm ra mấy chuyện ngu ngốc như vậy, không biết phải mẫu thân chế ra loại độc dược nào mới hạ vào hắn mà không hay hay không.
Mà Nguyệt Liên tuy bề ngoài không có gì nhưng trong lòng như dậy sóng, cảm giác này là gì, lúc ngón tay Ngọc Linh chạm đến lại có cảm giác nóng đến bỏng, hắn luyện là Hàn băng công, dù hơi nóng đến đâu chạm vào người hắn đều trở nên lạnh lẽo, cảm giác kia, đáng lẽ không thể nào có được vậy mà lúc này, nơi đó dường như vẫn còn hơi ấm.
Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc liền tạnh, chỉ còn những cơn gió mang theo hơi nước khiến người ta thoải mái. Ngọc Linh cười ngượng ngùng "Cũng không còn sớm để ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi a". Nguyệt Liên không nói chỉ gật đầu.
*Hàn Nguyệt cung
Nơi Bắc Phong đang đứng chính là cấm địa, hắn không nghĩ sẽ có ngày bước vào đây. Sự vụ trong cung đã sắp xếp ổn thỏa, Tổng đàn cùng bốn phân đàn đều do người của hắn phụ trách, Đông Mộc cùng Tây Nương bị giam dưới mật thất canh phòng nghiêm ngặc, trận pháp xung quanh đều đã khởi động, cho dù Nguyệt Liên trước kia cũng khó mà cứu người đừng nói hiện tại còn đang bị thương.
Bắc Phong thở ra, đẩy cửa bước vào, cấm địa này chính là nơi Ngọc Linh đã đi vào, có điều thay vì ra ngoài Bắc Phong lại đi vào hướng hỏa trận, đường đi mỗi lúc một quanh co, sâu vào trong càng lạnh lẽo, ánh sáng cũng tắt dần, phía trước xuất hiện hai lối đi, một bên trống trải bên còn lại bị chặn bởi tảng đá có hình khuôn mặt với hai chiếc răng nanh dài ba tấc. Mộc Thanh lấy thanh đại đao bên người, thân đao một màu hắc sắc, cán và lưỡi đao có hai vòng tròn vừa khớp với vị trí răng nanh. Đại đao vừa đặt vào tảng đá lập tức di chuyển về phía ngã rẽ bên kia để lộ lối đi.
Bắc Phong bước vào trong, đường đi trở nên rộng rãi hơn, sâu vào trong cũng không còn đen tối như trước mà dần có ánh sáng, đi qua mấy ngã quẹo liền xuất hiện một căn phòng, hai bên là hai hàng đuốc cháy rực, thắp sáng cả căn phòng.
Phía cuối phòng có một chiếc quan tài bằng đá, Bắc Phong cẩn thận đi tới, lấy ra một thanh trủy thủ tay còn lại để lên trên quan tài, trủy thủ một nhát đâm xuống, máu chảy ra rơi xuống, kì lạ khi vừa chạm vào quan tài liền bị hấp thu, nơi tiếp xúc trở nên đỏ thẫm, đến khi màu đỏ lan ra hết cả quan tài Bắc Phong mới rút trủy thủ lại, điểm huyệt cầm máu, sau đó đẩy nắp quan tài ra để lộ một địa đạo.
Khác dưới phía trên bên dưới địa đạo hoàn toàn tối đen, Bắc Phong bước xuống liền nghe "xạt xạt" mỗi lúc một rõ ràng, trong bóng tối hảnh trăm ngàn cặp mắt sáng rực đang nhìn Bắc Phong phát ra tiếng "khè khè" lạnh người, mỗi con ở đây đều là kịch độc xà, chưa kể có con dài hơn cả thước thân thể liên tục uốn éo, chiếc đuôi lại đập xuống đất kêu "bộp bộp", chỉ cần một hành động kích thích liền lập tức tấn công, tình thế này người thường hẳn đã sợ đến ngất xỉu, cho dù nhất đại cao thủ cũng chưa chắc cầm được một phần sống.
Bắc Phong không vội vàng, từ từ lấy bên hông ra một chiếc túi, mở ra sau đó đặt xuống đất, lũ độc xà dường như cảm nhận được khác lạ, toàn thân run rẩy, trở nên hoảng loạn, mà trong túi từ từ bò ra là một tiểu xà thân dài hai tấc, toàn thân sặc sỡ trên đầu còn có một chiếc sừng, đây chính xác là một tiểu vương xà, niên kỷ tuy ít ỏi, cũng đủ khiến bọn độc xà kinh sợ, nơi tiểu vương xà đi qua lũ độc xà liền tản ra hai bên tránh đường, mà tiểu vương xà tùy hứng cắn lấy một con xà gần đó hút lấy máu, chỉ thấy độc xà liền chỉ còn lớp da, thân thể bên trong trở nên mục ruỗng, lũ độc xà cũng không dám kích động chỉ run rẩy né tránh.
Bắc Phong cứ như thế theo sau tiểu vương xà đến khi địa đạo dẫn đến một hồ băng, tiểu vương xà cũng không để ý đến Bắc Phong quay đầu liền biến mất, đám độc xà cũng lũ lượt di chuyển chẳng mấy chốc không còn bóng dáng.
Bắc Phong lấy ra một viên hồng ngọc hình dạng giống như nham thạch đang cháy đặt vào trong chiếc lư trước hồ, sau đó lui ra. Mặt hồ bỗng dưng rung lên dữ dội, lớp băng bắt đầu nứt ra, chiếc lư không ngừng rung lên, khiến viên ngọc bên trong liên tục phát ra tiếng "leng keng". Đến khi rung động dừng hẳn lớp băng cũng tan hết, lúc này Bắc Phong mới tiến lên "Ùm" một tiếng nhảy xuống. Tuy đã quen với thời tiết lạnh nơi đây cũng không khỏi run lên, sau đó nhanh chóng lặn xuống đáy hồ, phía dưới đáy hồ có một hang nhỏ chỉ vừa đủ một người, Bắc Phong theo đó chui vào, bên trong tối đen cho dù hắn võ công cao cường cũng khó nhìn thấy được xung quanh, chỉ còn cách bơi theo cảm giác, hang động như dài vô tận mà Bắc Phong lúc này đã sắp hết hơi, cả người lạnh toát, tim đập càng mạnh, đầu óc cũng quay cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro