Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sáng sớm, mặt trời chưa ló dạng, không khí còn có chút lãnh, đã thấy hàng phố tấp nập. Mấy hàng quán cũng từ từ dọn ra.

Có tiếng rì rầm, xôn xao, bắt đầu một ngày mới.

Hoàng Thạch thành nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, bất quá sinh ý rất tốt, quanh năm mưa thuận gió hòa người dân lương thiện chất phác, chính là có hơi hẻo lánh, dường như tách biệt với thành trấn khác.

Nơi đây núi đá bao quanh, thêm phần rừng rậm trùng điệp, tuy rằng phát triển, giao thông lại có chút bất tiện.

Trên phố đã thấy một người cưỡi ngựa phía trước còn ôm một người khác chạy như bay, dừng trước cổng Hoàng Thạch lâu, tửu lâu lớn nhất nơi đây.

Người ngồi phía sau ôm lấy người phía trước có chút gấp gáp gõ cửa. Lát sau gia nhân đi ra tính mắng chửi tên vương bát đảng sáng sớm đã làm phiền, nhìn thấy người trước cửa kinh hãi kêu lên.

- Quốc sư... Vội bịt miệng nhanh tay mở cửa sau đó đóng lại.

Lát sau lão bản liền xuất hiện, trừng mắt nhìn gia nhân kia một cái, lại cười cười hướng Mộc Thanh cúi đầu.

- Công tử.

Mộc Thanh gật đầu.

- Phiền ngươi, nhanh chóng mời Triệu đại phu, Nam Dung có chút không ổn.

Lão bản tròn mắt, miệng mấp máy.

- Là tiểu công tử... a... tiểu nhân đã rõ.

Xoay mặt dặn dò gia nhân mấy câu, lập tức đi làm việc.

Mộc Thanh cũng không để ý bọn họ, ôm lấy Nam Dung lên phòng, mở cửa, đặt hắn xuống giường mới từ từ nhớ lại.

Sự tình hôm đó quả thật nguy hiểm, sau khi Ngọc Linh đi rồi hắn cũng nhanh chóng chạy đi, liền bị đám người Hàn Nguyệt cung truy đuổi, may mắn bọn chúng chỉ là đệ tử bình thường, không phải cao thủ. Nên hắn nhanh chóng thoát được. Có điều Nam Dung trúng độc hết sức nguy kịch, trên người hắn chỉ có một viên Đại hoàng đan sư phụ để lại, cũng không biết công dụng, mắt thấy Nam Dung đã có vẻ không xong đánh liều cho hắn uống thử.

May mắn thuốc có công hiệu, Nam Dung cũng không còn quá mức khó chịu, kinh mạch cũng không còn loạn như trước, chỉ là vẫn hôn mê, Mộc Thanh liên tục sáu ngày đêm chạy về đến đây, dọc đường còn phải truyền nội lực cho Nam Dung, lúc này cũng đã kiệt sức.

- Công tử, Triệu đại phu đến. Lão bản gõ cửa, sau đó cùng Triệu đại phu tiến vào.

Đại phu không chậm trễ lập tức tiến xem xét Nam Dung, Mộc Thanh không nói gì, chăm chú quan sát. Triệu đại phu bắt mạch hồi lâu mới thở ra.

- Hắn không có việc gì, là nhờ giải độc kịp thời, chỉ là thể lực suy yếu, nghĩ ngơi vài ngày sẽ tỉnh.

Triệu đại phu nhìn nhìn Mộc Thanh, có chút không đồng tình.

- Ngươi cũng hảo hảo nghĩ ngơi, nhìn ngươi hẳn là hao tốn không ít nội lực đi.

Mộc Thanh cười cười hướng Triệu đại phu hành lễ.

- Đa tạ Triệu thúc quan tâm.

Triệu đại phu không trả lời, viết xong đơn thuốc đưa cho lão bản.

- Ngươi theo đơn thuốc đem về sắc cho hai người bọn họ. Ta trước về ngủ cũng đừng có làm phiền.

Triệu đại phu không đợi bọn họ trả lời đứng dậy đi mất.

Mộc Thanh cười khổ.

- Triệu thúc vẫn vậy a.

Lại nhìn Nam Dung đang nằm đôi mắt nhu hòa không ít. Nhìn khuôn mặt kia, Mộc Thanh có chút bất lực, đưa lên vuốt ve, lại không dám mạnh tay. Trong lòng vô cùng khó chịu, biết rằng gương mặt này không phải gương mặt thật của hắn lại không có can đảm ghỡ xuống. Hắn vẫn là hận mình đi ?

Mộc Thanh thẫn thờ cũng không chú ý lão bản đã lui xuống.


Tối qua trở về, Nguyệt Liên thật sự cao hứng, cũng mệt mỏi, uống xong chén thuốc liền ngủ, Ngọc Linh lúc này mới cười khổ, giường chỉ có một, hắn lại không muốn người kia không thoải mái, cũng không dám ngủ phòng khác, đành phải gục lên bàn mà ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy xoa xoa đầu, Nguyệt Liên còn chưa thức, Ngọc Linh tỉnh táo, nhìn người trên giường, miệng cũng nhếch lên, người này quả thật không biết nhiều thứ, với hắn thứ gì cũng lạ lẵm, suốt tối qua tuy rằng không nói, nhưng nhìn bộ dạng có thể thấy được hắn thật vui vẻ, lồng đèn trên tay đã tắt cũng luyến tiếc không muốn buông.

Thấy Nguyệt Liên trở mình có vẻ muốn tỉnh, Ngọc Linh thu hồi vẻ mặt, đứng dậy lấy chút nước tẩy rửa hoàn hảo, mới đem lại cho Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên lúc này đã tỉnh, ngồi dậy tựa lưng vào cạnh giường, thấy Ngọc Linh bước lại khẽ gật đầu. Ngọc Linh cười cười để nước lên bàn.

- Tối qua ngủ hảo ?

Nguyệt Liên gật đầu, nhìn thấy Ngọc Linh xoa xoa cổ mới phát hiện, đêm qua người này chính là dựa vào bàn ngủ đi, cảm thấy có chút ái nái, cũng không tiện hỏi, nhanh nhẹn bước xuống tẩy rửa.

Ngọc Linh chăm chú mới cười nói.

- Để ta kêu tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng, ăn uống xong lại lên đường.

- Làm phiền. Nguyệt Liên tẩy rữa xong gật đầu.

Ngọc Linh mở cửa bước xuống, dặn dò tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng cùng thuốc mới bước lên.

Nguyệt Liên đã chỉnh sửa hoàn hảo đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Ngọc Linh thấy vậy chỉ cười cười không nói. Lát sau tiểu nhị gõ cửa đem đồ ăn cùng thuốc vào.

Nguyệt Liên bước lại ngồi xuống cùng Ngọc Linh cũng không nói gì, ăn uống xong xuôi, nhìn chén thuốc còn có chén mật ong cạnh bên, thấy trong lòng có chút ấm áp, nghĩ thầm người này với ai cũng tốt vậy đi ?

Một hơi đem chén thuốc uống hết lại thấy Ngọc Linh đưa chén mật ong cười cười, Nguyệt Liên tiếp nhận nhanh chóng uống hết.

- Chúng ta lên đường.

Ngọc Linh nói, Nguyệt Liên gật đầu, trên người cũng không có hành lý gì nên rất nhanh chóng, chỉ thấy Ngọc Linh tới cửa đã dừng bước, có chút ngượng ngùng quay lại lấy ra sa trướng hương Nguyệt Liên đưa tới.

Nguyệt Liên có chút ngạc nhiên tiếp nhận, nói tiếng đa tạ.

Hai người xuống quầy, lúc này mới sáng khách nhân không quá đông. Ngọc Linh thanh toán xong xuôi, ra ngoài đã thấy Tiểu Hắc được dẫn tới, nhìn hắn phì phò.

Ngọc Linh cười cười vuốt ve Tiểu Hắc, lấy ra nén bạc đưa cho mã phu, mã phu tươi cười nói tiếng đa tạ.

Ngọc Linh nhảy lên sau đó đưa tay nắm lấy Nguyệt Liên, lúc này đã ngay ngắn, mới phi ngựa.


Ngọc Thanh trở về cũng đã năm ngày, cũng đã tương đối hiểu hết chuyện trong mấy năm qua.

Ngày đầu tiên sắp xếp lại trang viên trong gia trang.

Ngày thứ hai liền cùng Vạn Tuyết điều chế độc dược, cũng kể chuyện ba năm nay đã đi đến học được những gì khiến nàng hết sức vui vẻ.

Những ngày sau liền đến hỗ trợ phân đường hoặc là Tập Y viện. Tính tình Ngọc Thanh vui vẻ hòa đồng nên rất nhanh chóng quen thuộc, cũng được mọi người yêu mến.

Hôm nay nghe đâu lại có người đến khuyên phụ thân về chuyện chinh phạt Hàn Nguyệt cung khiến nàng không khỏi thở dài.

Trong lúc ngao du cùng sư phụ nàng mới biết rằng mình còn có một vị sư tỷ, nghe đâu đã gia nhập Hàn Nguyệt cung, sư phụ nàng đối với chuyện Hàn Nguyệt cung cũng không mấy quan tâm, nay nghe nói sắp xảy ra tranh chấp không khỏi có chút lo lắng.

Đám người kia nếu phụ thân chưa đồng ý sẽ không dễ dàng bỏ qua, nàng vừa về tới cũng không tiện hỏi đến.

Ngọc Thanh thở dài không nghĩ đến nữa chuyên tâm luyện thuốc, lát sau đã thấy Tiểu Tuyết chạy đến bám lấy nàng.

Tiểu Tuyết từ lúc Ngọc Thanh trở về liền bám lấy nàng, có vẻ u buồn, nó vốn có linh tính lâu ngày như vậy đại ca vẫn chưa về hẳn là rất nhớ. Ngọc Thanh vỗ vỗ đầu Tiểu Tuyết.

- Tuyết nhi ngoan, đại ca chắc sẽ sớm về thôi.

Tiểu Tuyết kêu kêu rúc đầu vào người Ngọc Thanh.

Nàng thật lo lắng, đại ca lâu như vậy chưa về hẳn là có chuyện đi, lại lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, đại ca trước nay làm việc đúng mực chắc là không sao. Cũng chỉ biết cầu mong bình an.


Ngọc Linh rời trấn kia cũng đã bốn ngày, dọc đường độc tính của Nguyệt Liên có tái phát nhưng xem ra không đáng ngại nếu cứ thế này chỉ khoảng hai ngày nữa sẽ về đến gia trang. Trên đường xem ra không có ai phát hiện thân phận Nguyệt Liên.

Ngọc Linh cũng an tâm, lúc này trời chập tối, nơi này lại hoang vắng, cũng không kịp đi vào thành trấn nào, dự định tìm một ngôi miếu nào đó dừng lại.

Bất ngờ phía trước xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, cười ngạo ngễ, Ngọc Linh than thầm, xem ra là gặp cướp, hắn cũng không muốn gây chú ý, liền dừng ngựa lại, dặn dò Nguyệt Liên cứ ngồi yên mới bước xuống.

- Đại vương, nếu là lộ phí tại hạ có một ít, mong đại vương cho qua, tiểu đệ trên người có bệnh cần điều trị.

Tên thủ lĩnh cao lớn nhìn Ngọc Linh cười ha hả, đám lâu la cũng cười theo.

- Xem ra ngươi là một kẻ hiểu chuyện, đại vương ta không làm khó dễ ngươi, tiểu đệ ngươi thương thế thế nào có thể kéo sa trướng xuống cho đại vương đây nhìn một phen.

Tên thủ lĩnh không để ý đến Ngọc Linh đôi mắt chòng chọc nhịn vào Nguyệt Liên vẻ thèm thuồng, người kia dáng người thanh mảnh da lại trắng muốt, xem ra chính là một tiểu cô nương xinh đẹp, lại lừa gạt hắn là tiểu đệ, phải hảo hảo nhìn một phen.

Ngọc Linh có chút thở dài, quay sang nhìn Nguyệt Liên ý bảo không cần để tâm, Nguyệt Liên cũng hờ hững.

- Đa tạ đại vương quan tâm, chỉ là tiểu đệ mắc bệnh truyền nhiễm không tiện ghỡ sa trướng.

Ngọc Linh đứng chặn lại sau đó lấy ra mấy nén bạc đưa tới.

- Đại vương, xin thỉnh cho bọn ta qua.

Tên đại vương cầm lấy bạc, quăng cho tên lâu la không từ bỏ ý định tiến tới.

- Mỹ nhân, còn không cởi sa trướng cho đại vương ta nhìn một phen, nếu thật sự xinh đẹp đại vương ta còn cần một áp trại phu nhân a.

Sau đó cười dâm đãng, đám lâu la phía sau cũng thi nhau la hét, cười ô uế. Tên thủ lĩnh đẩy Ngọc Linh qua một bên sau đó đi tới.

Ngọc Linh nhận thấy không xong nhanh nhẹn vận nội lực một chưởng đẩy lùi tên thủ lĩnh khiến hắn tức giận, một đao bổ xuống, Ngọc Linh thân thủ nhanh nhẹn liền tránh được. Tên thủ lĩnh lúc này xem xét một hồi mới ha hả cười.

- Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, để đại vương ta xem người chống cự được bao lâu. Các ngươi, lên.

Ngọc Linh thở dài, vốn định không muốn phiền phức, nào ngờ tên đại vương ngu ngốc này muốn rước họa, xem ra phải giáo huấn bọn chúng một phen. Cũng không cần hạ sát.

Nào ngờ quay đầu lại đã thấy Nguyệt Liên ánh mắt băng lãnh cả người tỏa ra hàn khí, Ngọc Linh than thầm không xong, định ngăn cản lại không kịp.

Nguyệt Liên phi người lướt đến tên thủ lĩnh, một chưởng đánh xuống lập tức tử vong, cả người liền đóng thành băng, đám lâu la phía dưới kinh hãi quay đầu bỏ chạy, lại quá muộn Nguyệt Liên lướt đến đâu nơi đó liền có người ngã xuống, trên mặt còn nguyên vẻ hoảng hốt, chưa đầy một khắc đã đem cả đoàn người biến thành xác chết, hàn khí tỏa ra cả một khu vực.

Ngọc Linh nhìn thấy cảnh tượng đó, cả người thất thần, trên mặt còn có vẻ không tin, đám người này tuy rằng là cướp cũng không đáng phải giết sạch, nhìn đến Nguyệt Liên trên người sạch sẽ lại tỏa ra khí thế bức người cùng đáng sợ, tựa như yêu ma, ánh mắt như cũ băng lãnh không cảm xúc, tựa như đó chỉ là việc bình thường, có chút rùng mình không biết nói gì.

Lát sau Nguyệt Liên nhìn Ngọc Linh ánh mắt có chút u tịch, trong lòng nghĩ ngợi, người kia chắc hẳn kinh sợ hắn đi, miệng lại phun ra một ngụm máu, cả người vô lực ngã xuống, lại thấy tiếp nhận là một cánh tay hữu lực trước khi bất tỉnh còn thấy ánh mắt người đó đầy vẻ lo lắng, mỉm cười xung quanh lập tức tối đen.

Ngọc Linh hoảng hốt lấy liên tiếp ba viên Định tâm đan cho Nguyệt Liên uống, tiếp theo dùng nội công ổn định tâm mạch, tuy rằng thương thế không đáng ngại nhưng lúc nãy đã động đến nội lực, làm hàn khí vừa tán lại sâu thêm một bậc.

Xem ra chỉ còn cách nhanh chóng trở về, Ngọc Linh thở dài, ôm Nguyệt Liên lên ngựa, hướng Bách Hoa trai đi thẳng.


Lúc này trời vừa sáng, sương còn chưa tan hết, trên phố mấy quán nhỏ ven đường bắt đầu mở cửa.

Tuyên Thành có một con sông, tên là Khúc Biệt, con sông này chảy dài theo thành, tương truyền là do một vị đạo sĩ xem đào, chẳng rõ thực hư. Có điều Khúc Biệt vô cùng xinh đẹp, nước chảy quanh năm một màu trong xanh, dọc theo con sông là các hàng liễu, sứ, còn có một vài đại thụ. Chẳng vì vậy mà làm cản trở giao thông, xa xa lại có một cây cầu bắc ngang, dọc theo dòng sông là hàng đò qua lại, cũng có thể tham quan Tuyên Thành bằng đường này.

Mỗi khi có lễ hội, quanh Khúc Biệt lại tấp nập người xem, đèn hoa bừng bừng sáng cả dòng sông. Năm nay cũng sắp đến hội hoa đăng, mỗi lần đếu rất náo nhiệt.

Sinh ý dọc theo Khúc Biệt cũng rất tốt, từ các tửu lâu, đến các quán nhỏ ven đường, hay các tạp hàng đủ các loại.

Bách Hoa trai chính là đối diện Khúc Biệt. Sáng sớm đã có người cưỡi ngựa như điên dừng trước gia trang, nhảy xuống ngựa không khách khí đá tung cửa chính.

Gia nhân bên trong nghe thấy động tĩnh vội chạy ra, theo sau là Thuận thúc. Chỉ thấy Thuận thúc vừa bước ra đã dừng lại, khuôn mặt già nua bỗng chốc sáng lên, theo nụ cười mấy nếp nhăn hiện rõ, chỉ kịp kêu một tiếng " Nhị thiếu gia " đã chạy đến ôm lấy người bước vào.

Mà Ngọc Lâm cũng không hơn, mắt đã đỏ ửng chạy đến ôm lấy Thuận thúc.

Rất nhanh, Ngọc Lân trang chủ, cùng Vạn Tuyết và Ngọc Thanh cũng đều ra, Vạn Tuyết một màn nức nở ôm lấy Ngọc Lâm. Ngọc Thanh cười cười vui vẻ, Ngọc Lân trang chủ cũng cười, ánh mắt nhu hòa.

Ngọc Lâm từ lúc nhận được thư của phụ thân, đã nghĩ rất nhiều, tuy rằng chống đối nhưng hắn biết, Ngọc Lân chính là nghĩ cho hắn, chỉ là sau này, hai người lại không biết phải hành sự ra sao, hắn nhiều lần muốn xin lỗi cũng không có cách nào diễn đạt.

Lần này Ngọc Lân xuống nước, Ngọc Lâm lại chẳng phải sắt đá, hắn sao có thể bất hiếu, buông Vạn Tuyết ra, đến trước mặt Ngọc Lân đột nhiên quỳ xuống.

- Hài nhi bất hiếu, thỉnh phụ thân tha thứ.

Vạn Tuyết lẫn Ngọc Thanh đều không nghĩ đến cũng là bất ngờ.

Ngọc Lân trang chủ còn chút ngập ngừng không biết nói gì, thấy Ngọc Lâm quỳ xuống vẫn là kinh hãi, sau lại vui mừng, đứa con này, xem ra lớn thật rồi, vội vàng bước đến nâng Ngọc Lâm dậy. Ánh mắt tràn đầy từ ái.

- Tiểu tử, phụ thân cũng có lỗi, mau, đứng dậy để ta xem nào.

Ngọc Lâm đứng dậy mắt vẫn là đỏ hoe, tiếng " tiểu tử " đã lâu rồi hắn không được nghe.

Vạn Tuyết nhìn Ngọc Thanh cùng cười, một nhà bốn người đều là như vậy hòa ái, Ngọc Linh cũng mong rằng bình an.


Mà lúc này Ngọc Linh chạy như bay về kinh thành tâm trạng như lửa. Hai ngày trước Nguyệt Liên hôn mê vẫn chưa tỉnh, hắn chỉ còn cách một mạch thẳng về Bách Hoa trai, không nghỉ ngơi. Tiểu Hắc đã muốn kiệt sức, may mắn lúc này vào tới cổng thành vẫn chưa đóng.

Trên phố lúc này khá đông, Ngọc Linh lại phi ngựa như bay không khỏi khiến người ta chú ý. Lúc này hắn không để ý nhiều đến vậy, người đằng trước hơi thở càng lúc càng yếu khiến hắn vô cùng nôn nóng. Một tiếng hét lớn " Tránh đường ".

Tiểu Hắc hiểu được, kêu lên một tiếng tăng tốc độ.

Phía trước còn cách trăm bước là Bách Hoa trai Ngọc Linh dùng khinh công ôm Nguyệt Liên phóng lên nhảy thẳng vào trong.

Bên trong gia nhân nghe thấy vội chạy ra, Ngọc Linh chỉ kịp phân phó chăm sóc Tiểu Hắc sau đó kêu người gọi Ngọc Lân trang chủ đến thư phòng liền bỏ lại.

Lúc này Thuận thúc đã đi ra, nghe gia nhân thuật lại vừa mừng vừa lo, không nghĩ nhìu liền đi kiếm Ngọc Lân trang chủ.

Lúc này Vạn Tuyết cùng hai nhi tử ra ngoài, Ngọc Lân đang đọc sách nghe thấy tiếng động vội buông xuống đi ra thì thấy Thuận thúc cũng đi lại, Ngọc Lân nhíu mày.

- Thuận thúc, có chuyện gì ?

- Đại thiếu gia đã về.

Ngọc Lân kinh hỉ, lại thấy có chút không đúng.

- Hắn đâu, không có chuyện gì chứ.

- Chuyện này... Thuận thúc ngập ngừng, kể lại sự việc ban nãy gia nhân nói lại.

Ngọc Lân nhíu mày, trầm tư giây lát, sau phân phó.

- Thúc dặn bọn họ không được truyền ra ngoài, còn có kêu người gọi Vạn Tuyết trở về, cũng gọi một số đệ tử ở phân đường sang đây, tăng cường canh phòng. Ta đi gặp Ngọc Linh, những việc khác làm phiền thúc sắp xếp.

Thuận thúc hiểu chuyện gật đầu liền trở ra phân phó, Ngọc Lâm cũng đi thư phòng.

Ngọc Linh đẩy cửa thư phòng bước vào, đặt Nguyệt Liên xuống giường, quay sang kệ sách lấy ra hộp gỗ bên trong chứa một viên đại hoàn đan, liền cho Nguyệt Liên uống.

Nhìn người đang nằm đôi mắt nhíu lại, cả người tỏa nhiệt thân thể co rúc lạnh lẽo, Ngọc Linh không hiểu sao lại thấy đau lòng. Nguyệt Liên hôn mê hai ngày giống trước đó liên tục gọi sư phụ. Mà lúc này có vẻ càng sốt cao hơn.

Ngọc Lân đến trước cửa thư phòng, lại ngập ngừng không dám bước vào. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, Ngọc Lân lắc đầu xua tan ý nghĩ đẩy cửa bước vào.

Ngọc Lân nhìn tình cảnh trước mắt trong lòng kinh hoảng, Ngọc Linh tay nắm chặt người đang nằm, người đó dù rằng trên mặt che sa trướng lại thập phần quen thuộc, đôi mắt dù nhắm nghiền hắn cũng không thể nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro