Chương 4: Ký Ức Ánh Trăng
Nguyệt Dao Linh nhanh chóng né tránh luồng nguyệt quang tàn bạo. Sóng xung kích từ đòn đánh phá nát cả mặt đất, để lại một hố sâu. Tề Thanh ngã xuống, máu dâng lên khóe miệng, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô.
"Tiên cô, cẩn thận!"
Nguyệt Dao Linh không đáp. Đôi mắt cô ánh lên tia lạnh lùng, tay gảy Nguyệt Cầm, từng âm thanh sắc bén như dao cắt lao thẳng về phía con Nguyệt Quỷ Đầu Lĩnh.
Con quái vật nhếch môi cười quái dị, bàn tay to lớn vung lên, tạo thành một màn chắn nguyệt quang ngăn cản. Nhưng tiếng đàn của Nguyệt Dao Linh không đơn thuần là tấn công vật lý. Sóng âm xuyên qua, đánh thẳng vào tâm trí kẻ địch.
"Aaaaa!" Nguyệt Quỷ Đầu Lĩnh ôm đầu hét lên, nhưng đôi mắt nó vẫn sáng rực, tràn đầy sát ý.
"Ngươi là ai?" Cô hỏi lần nữa, giọng nói lạnh như băng.
Con quái vật gầm lên, giọng nói khàn khàn vang vọng:
"Ta là kẻ mà ánh trăng đã nguyền rủa... giống như ngươi! Ngươi cũng sẽ trở thành ta thôi!"
Những lời nói đó như một mũi dao cắm sâu vào tâm trí Nguyệt Dao Linh. "Ta... giống nó sao?" Ý nghĩ này lóe lên, nhưng cô nhanh chóng xua đi.
"Im đi!" Cô gằn giọng, gảy mạnh dây đàn. Một âm thanh chói tai vang lên, tạo thành Nguyệt Sát Khuynh Thành, sóng âm lan tỏa khắp khu vực, đánh gục bầy Nguyệt Hồn Yêu xung quanh.
Con Nguyệt Quỷ Đầu Lĩnh khựng lại, nhưng chưa kịp phản công, cô đã lao tới. Từ ánh sáng của Nguyệt Cầm, một lưỡi kiếm ánh trăng hình bán nguyệt hiện ra, chém mạnh xuống.
"Chết đi!"
Nhát kiếm chém trúng, thân thể to lớn của nó bị cắt làm đôi, nhưng trước khi tan biến, nó cười lớn:
"Nguyệt Dao Linh... hãy nhớ... ánh trăng là một lời nguyền... không ai thoát được đâu..."
Câu nói cuối cùng vang lên rồi tan biến, để lại cô đứng đó, lòng đầy hoang mang.
Tề Thanh chạy tới, sắc mặt tái nhợt.
"Tiên cô, cô không sao chứ?"
"Ta ổn." Cô đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn hướng về nơi con quái vật vừa biến mất.
"Nguyệt quỷ... thực sự đáng sợ. Nhưng... tại sao nó lại gọi tên cô?"
Câu hỏi của Tề Thanh như gợi lên một nỗi lo lắng sâu kín trong lòng cô. "Phải chăng mình thực sự có liên quan đến nguyệt quỷ?"
Cô không trả lời, chỉ lạnh lùng nói:
"Chúng ta đi tiếp."
Hành trình lên đỉnh Nguyệt Hàn Sơn càng trở nên khó khăn hơn. Từng bước chân, từng âm thanh vang vọng trong đêm tối đều khiến họ cảm thấy như đang bị theo dõi.
Đến gần nửa đêm, họ dừng lại bên một hang động nhỏ để nghỉ ngơi. Ánh trăng từ ngoài chiếu vào, tạo nên một khung cảnh mờ ảo.
"Tiên cô, cô có biết vì sao ánh trăng lại mang lời nguyền không?" Tề Thanh bất ngờ hỏi.
Nguyệt Dao Linh ngước lên, đôi mắt u ám:
"Nguyền rủa hay không, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn tìm câu trả lời."
"Câu trả lời gì?"
"Quá khứ của ta."
Lời nói của cô mang theo một nỗi đau thầm kín. Từ khi còn nhỏ, cô đã bị bỏ rơi trong một đêm trăng tròn. Ánh trăng chính là thứ duy nhất soi sáng cho cô những ngày tháng cô độc. Nhưng đồng thời, nó cũng là lời nhắc nhở về sự ruồng bỏ và bí mật cô chưa bao giờ hiểu được.
Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy ánh trăng. Nhưng lần này, ánh trăng không dịu dàng như thường lệ, mà rực rỡ và nóng cháy.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô, không rõ là ai:
"Ngươi phải nhớ... ánh trăng không chỉ là nguồn sức mạnh, mà còn là gông xiềng. Nếu không phá vỡ, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng."
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát ra. Ngoài kia, ánh trăng vẫn soi sáng như thường lệ, nhưng cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng lớn.
Sáng hôm sau, họ tiếp tục hành trình. Đỉnh Nguyệt Hàn Sơn hiện ra trước mắt, phủ đầy sương mù dày đặc. Tại đây, một khung cảnh kỳ lạ chờ đợi họ – một tòa đài cổ, được bao phủ bởi ánh sáng bạc của trăng.
"Đây là gì?" Tề Thanh hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nguyệt Dao Linh bước tới, cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ tỏa ra từ tòa đài. Trên bề mặt, những ký tự cổ xưa được khắc sâu, tựa như một ngôn ngữ mà cô không thể hiểu.
Nhưng khi chạm tay vào, một luồng ký ức lạ lẫm ùa về. Trong đó, cô thấy... một người phụ nữ đứng dưới ánh trăng, ôm một đứa trẻ vào lòng. Giọng nói của bà vang lên:
"Linh nhi, con phải sống... ánh trăng sẽ bảo vệ con... nhưng cũng sẽ thử thách con. Hãy tìm ra sự thật, và nhớ... ta yêu con."
Nguyệt Dao Linh giật mình, rút tay lại. Cảm giác ấm áp của ký ức đó khiến lòng cô bối rối.
"Tại sao mình lại thấy điều này?"
Kết thúc chương 4
Tòa đài cổ là gì? Ký ức lạ lẫm ấy có phải là quá khứ của Nguyệt Dao Linh? Những bí mật về ánh trăng dần được hé lộ, nhưng liệu đó là ánh sáng cứu rỗi, hay bóng tối của sự hủy diệt?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro