Chương 3: Bí ẩn của Nguyệt Quỷ
Ngôi làng nhỏ dưới chân Nguyệt Hàn Sơn chìm trong không khí căng thẳng khi Nguyệt Dao Linh bước qua. Từng ánh mắt của dân làng đổ dồn về phía cô, không phải sự hiếu kỳ, mà là sợ hãi và dè chừng.
Người trưởng làng, với mái tóc bạc phơ, run rẩy tiến gần cô, ánh mắt không dám nhìn thẳng:
"Tiên cô... khí tức trên người cô thật đáng sợ... giống như... nguyệt quỷ."
"Nguyệt quỷ?" Nguyệt Dao Linh nhíu mày. Cô chưa từng nghe về cụm từ này trước đây, nhưng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ của những người xung quanh khiến cô cảm thấy mình như một kẻ bị nguyền rủa.
"Đừng nói nhảm!" Một giọng nói bất chợt vang lên từ đám đông. Một thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mặc bộ y phục vải thô nhưng sạch sẽ, bước lên, ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. "Nếu không có tiên cô, chúng ta làm sao sống sót qua những yêu thú rình rập kia chứ? Trưởng làng, ông quên rồi sao?"
Người trưởng làng khựng lại, nhưng vẫn giữ vẻ e dè.
"Cậu là ai?" Nguyệt Dao Linh hỏi, giọng không chút cảm xúc.
"Ta là Tề Thanh, con trai của thợ săn trong làng. Tiên cô, cô có khí tức của ánh trăng, nhưng ta không tin cô là nguyệt quỷ. Nguyệt quỷ là những kẻ giết chóc vô tình, không phải người cứu giúp chúng tôi!"
Câu nói của Tề Thanh khiến dân làng thì thầm bàn tán. Một số bắt đầu bớt dè chừng, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
"Tôi không có hứng thú với lời đồn," Nguyệt Dao Linh nói, ánh mắt hướng lên dãy núi mờ ảo phía xa. "Chỉ cần cho tôi biết đường lên Nguyệt Hàn Sơn, tôi sẽ rời đi."
Trưởng làng thở dài, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Ông chỉ tay về hướng tây bắc:
"Tiên cô, đường lên núi không dễ dàng. Không chỉ có yêu thú, mà còn... bóng ma của nguyệt quỷ lang thang. Hãy cẩn thận."
Nguyệt Dao Linh không đáp. Cô quay người rời khỏi làng, nhưng trước khi đi, Tề Thanh chạy theo, giọng nói vang lên:
"Tiên cô, cho tôi đi theo! Tôi biết rõ khu vực này, có thể giúp cô tránh những nguy hiểm không cần thiết."
Cô quay lại nhìn cậu thiếu niên. Dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt kiên định, không một tia do dự. Sau một thoáng suy nghĩ, cô gật đầu.
Hành trình lên Nguyệt Hàn Sơn bắt đầu vào lúc hoàng hôn. Những tia nắng cuối cùng khuất sau chân núi, để lại bóng tối bao phủ cả vùng đất. Tề Thanh dẫn đường, tay cầm một thanh đao ngắn, ánh mắt luôn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh.
"Cô có biết về nguyệt quỷ không?" Tề Thanh hỏi khi hai người đi ngang qua một con suối cạn.
"Không. Nhưng tôi đoán chúng có liên quan đến sức mạnh của ánh trăng."
"Đúng vậy." Tề Thanh trầm ngâm. "Nguyệt quỷ từng là tu sĩ mạnh mẽ, nhưng vì tham lam sức mạnh ánh trăng, họ đã đánh mất nhân tính. Giờ đây, họ chỉ là những bóng ma lang thang, săn lùng bất cứ ai đến gần vùng đất của họ."
Nguyệt Dao Linh không trả lời, nhưng trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác bất an. "Liệu mình... có giống họ không?" Ý nghĩ này lướt qua đầu, nhưng cô lập tức xua đi.
Khi đêm buông xuống, bầu trời rực sáng bởi ánh trăng tròn. Dưới ánh sáng mờ ảo, một bóng đen bất ngờ lao ra từ bụi cây, nhắm thẳng vào Tề Thanh.
"Cẩn thận!" Nguyệt Dao Linh hô lớn, nhanh chóng gảy Nguyệt Cầm. Âm thanh sắc bén vang lên, đánh bật bóng đen ra xa.
Đó là một con Nguyệt Hồn Yêu, hình dáng giống hổ nhưng đôi mắt phát sáng một màu trắng kỳ lạ. Nó gầm lên, không chút sợ hãi, lao về phía hai người.
Lần này, cô không do dự. Âm thanh từ Nguyệt Cầm biến đổi, tạo thành một Nguyệt Trảm – một lưỡi kiếm ánh sáng lao thẳng về phía con yêu thú, chém nó thành hai mảnh.
Tề Thanh kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ. Nhưng trước khi họ kịp thở phào, một loạt tiếng gầm khác vang lên từ mọi hướng.
"Chúng ta bị bao vây!" Tề Thanh hét lên, siết chặt thanh đao.
Trong đêm tối, hàng chục cặp mắt trắng toát hiện ra. Những con Nguyệt Hồn Yêu lao tới, nhưng lần này, chúng không chỉ nhắm vào Tề Thanh mà còn rõ ràng đang bị Nguyệt Dao Linh thu hút.
"Lùi lại phía sau tôi!" Cô ra lệnh, đôi tay gảy dây đàn liên tục.
Tiếng đàn tạo thành một bức tường âm thanh, chặn đứng đợt tấn công đầu tiên của bầy yêu thú. Nhưng số lượng quá đông, và mỗi lần một con bị giết, những con khác lại càng hung hãn hơn.
Trong cơn hỗn loạn, một bóng đen lớn hơn xuất hiện. Đó là Nguyệt Quỷ Đầu Lĩnh – một sinh vật có hình dáng nửa người nửa yêu thú, đôi mắt phát sáng màu bạc, mang theo khí tức chết chóc.
"Nguyệt Dao Linh..." Giọng nói khàn khàn vang lên từ nó, khiến cô sững lại. Làm sao nó biết tên cô?
"Ngươi là ai?" Cô hỏi, nhưng con quái vật không trả lời. Thay vào đó, nó vung tay, tạo ra một luồng năng lượng nguyệt quang mạnh mẽ, quét thẳng về phía cô.
Kết thúc chương 3
Con quái vật bí ẩn này là ai? Vì sao nó biết được tên của Nguyệt Dao Linh? Liệu cô có thể chống lại bầy yêu thú và sự thật kinh hoàng đang chờ đợi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro