Chương 3
Ý nghĩa của khổ tận cam lai là gì?
Hết khổ đi lai cam?
Ahihi đùa thôi.
Sau khi ngủ một giấc không biết trời trăng là gì, Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh dậy với một cảm giác thần thanh khí sảng, đau đớn thịt nát xương tan đã sớm cuốn theo làn gió về miền vô cực. Chính vì thế mà cậu cũng khoan khoái hơn, nhạy cảm hơn, ngửi ra mùi vải bông thơm tho mềm mại, mùi hương trầm nhè nhẹ luẩn quẩn, tiếng chim hót bên ngoài vui vẻ, mùi nắng mai trong lành, và cả mùi thức ăn thơm phức.
Ọc ọc.
Vừa nghĩ tới đồ ăn cái bụng không có tiền đồ đã báo trạng với chủ nhân rằng phải đi nạp năng lượng gấp. Nhắc mới nhớ, từ cái lúc đi lên may bay cho tới khi trải qua tai nạn, rồi xuyên không các kiểu, Thiên Tỉ vẫn chưa được ăn một miếng gì vào bụng.
Chẹp, không ngờ suýt nữa thành quỷ đói.
Dù hôm trước có mắng ông trời như nào, nhưng thực lòng cậu vẫn cảm ơn ông lắm, quả nhiên ở hiền gặp lành mà. Nếu đã cho cậu trọng sinh, thì việc cậu cần làm đương nhiên là trân trọng cơ hội này rồi. Đúng hơm?
Đúng cái cục cớt!
Thứ nhất, cậu xuyên không, cậu méo biết gì về cơ thể này, ngoài hai chữ phò mã và treo cổ tự tử. Bây giờ đói cũng không thể tuỳ tuỳ tiện tiện gọi nô tỳ, nha hoàn gì đó, bảo "Ta đói". Người ta bảo ông tâm thần phân liệt đó. Mới hôm trước treo cổ, được cứu về thì khóc, theo lẽ thường thì nên nằm liệt trên giường mà tuyệt thực, làm tròn vai uỷ mị chứ!!!
Thứ hai, thế giới này quá lạ lẫm, có câu gần vua như gần hổ, cậu không muốn chết lần nữa. Lại không biết đây là triều đại nào, bàn tay vàng của người hiện đại là biết trước lịch sử tạm thời méo có đất dụng võ.
Thân cô thế cô, một mình đến thời đại này, giờ muốn một chiếc bánh bao cũng không biết nhờ ai.
Không nhờ được ai thì thôi, ông đây tự thân vận động, có gì khó. Tiểu thiếu gia Thiên Tỉ vươn tay giãn gân cốt, cảm giác người ngợm ngoại trừ đói ra thì không có gì khác lạ cả, liền vén vén mành rèm, xác nhận trong phòng không có nô tỳ nha hoàn hay đại phu gì túc trực bên cạnh.
Một bên vừa mày mò cách đi giày của người ngày xưa, một bên Thiên Tỉ vừa hậm hực, dù gì cũng là phò mã, trên bàn lại méo có gì ngoài một ấm trà, có mỗi một đĩa táo, tưởng cậu là nhà sư tu hành hay gì, chăm sóc kiểu này quá kém, có khi chính vì không được đối xử tử tứ nên thân xác này mới đòi treo cổ tự vẫn đó. hừm
Xỏ xong quả giày cao cổ, mềm oặt và đầy kì lạ của nơi này, Thiên Tỉ nhón chân nhòm qua khe cửa, bên ngoài nắng tươi sảng khoái, không thấy có thủ vệ canh chừng... Kể cũng lạ, bộ bọn họ không sợ phò mã lần nữa treo cổ sao ta...
Ọc ọc.
Bũng lại réo tiếng nữa, Thiên Tỉ không muốn nghĩ nhiều nữa, mở cửa đi ra ngoài, lần theo mùi hương đồ ăn thơm ngon kia muốn xoa dịu chiếc bụng đói.
Đình viện là một nơi có quang cảnh khá đẹp mắt, cây xanh, hồ nước, muốn gì có đó, muôn hoa đua nở, hành lang còn đặt mấy cái chậu xanh đỏ gì đó không biết làm gì nhưng mà nhìn thôi đã thấy quý rồi.
Mùi đồ ăn thực ra rất là gần, đi qua hàng lang quẹp phải là tới. Đúng như dự đoán, hương thơm phát ra từ nhà bếp,
Nhà bếp của người xưa cũng không khác phim ảnh là mấy, vài cái bếp lò bằng gạch, bắc trên đó là xoong lớn, xoong bé đậy nắp gỗ bốc khói nghi ngút, không biết là nấu gì. Trên bàn gỗ đặt mấy chiếc bánh bao trắng, rau xanh, còn có vài bộ bát đũa, không biết người nấu bếp và mọi người đi đâu, mà tan hoang. Thiên Tỉ không dám mở mấy cái nồi to kia ra, sợ nhỡ đâu đồ ăn cho hoàng thất gì đó, hoặc biết đâu có độc,,,, ờ cung cấm mà, ai biết đâu mà lần í. Bánh bao trên bàn có vẻ khá là sạch sẽ vô hại, cậu cầm lấy một cái định đưa lên miệng cắn.
Bánh bao còn chưa vô mồm, một tiếng "Bịch" đột nhiên vang lên, khiến Thiên Tỉ chưa kịp ấm bụng đã bị doạ cho mém hồn lìa khỏi xác quay lại thời hiện đại làm ma đói luôn. Lưng cậu căng cứng, lông gà lông vịt gì nhất tề dựng lên một hàng.
Chời mẹ ơi, tiếng gì vậy!!!! Trời đánh tránh miếng ăn người ơi, cho tôi ăn một miếng bánh bao thôi mà, tôi có làm gì đâu!!!!
Thiên Tỉ vừa ôm bánh bao vừa khóc ròng, đầu như robot quay lại đằng sau xêm tiếng động đó là gì.
Bên ngoài bếp một cái cục màu đen, to bằng một người lớn, nằm dài ở đó, không nhúc nhích.
......
Đệt!!!!
Con mẹ nó!!!!
Có người chết!!!!!!!!!!!
Đệt!!!! Đệt !!!!!
Thiên Tỉ bắn caption đầy đầu! Bánh bao trong tay cũng theo sự sợ hãi của chủ nhân mà rơi bộp xuống mặt bàn. Thiên Tỉ thực sự muốn khóc thật rồi.
Ôi cái số khổ này...
Cậu có nên hò người tới đây không? Người xưa cầu cứu như thế nào? S.O.S? F5? Á huhuhu, chu mi nga!!!!!!
- Người đâu!!!!
Cuối cùng cũng nhớ được lời thoại trong các phim cổ trang ngày xưa, Thiên Tỉ dùng sức chín trâu hai hổ gào lên. Nhưng mà trời không độ cậu, lúc tỉnh dậy cậu không để ý, vậy mà cậu bị khàn giọng, mất cmn tiếng rồi.....
Cục thịt người màu đen kia vẫn không có bất kì hành động gì. Thiên Tỉ hít vào thở ra, bình ổn tâm trạng, nhặt cái bánh bao bị rớt trên bàn kia, ngoạm một miếng lớn, nuốt xuống làm ấm bụng. Đúng, phải can đảm lên, ăn no rồi thì muốn chém muốn giết cậu cũng chiều tất!
Xử lí cái bánh bao trong vòng hai nốt nhạc. Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cục có dũng khí, bước từng bước nhỏ đến gần cái người bọc kín vải đen kia.
Người này nằm im bất động, đưa lưng về phía cậu, cả người bọc vải đen như hiệp khách trên ti vi. Bước đến gần, Thiên Tỉ bỗng ngửi thấy mùi tanh ngọt, là mùi máu.
Bây giờ cậu mới để ý, vậy mà trong khoảng thời gian đó, dưới thân người này lại có một vũng máu màu đỏ thâm chảy ra.
Tay chân run rẩy, Thiên Tỉ trấn định tâm thần. Cậu là người đã chết một lần rồi, còn gì để sợ nữa chứ!
Bước đến gần người kia, Thiên Tỉ giơ tay muốn lật người này lại, tay mới dừng ở không trung chưa kịp chạm vào đã lập tức bị một bàn tay khác chế trụ. Lực đạo cực kì lớn, như thế muốn bóp nát tay cậu.
Tay áo bằng lụa màu xanh lục, có mùi thơm ngòn ngọt, quẹt qua che tầm mắt cậu. Bàn tay hữu lực, nắm lấy cánh tay đang giơ ra của Thiên Tỉ. trên đỉnh đầu, một giọng nói ôn nhu, thanh tao như từ trên trời dội xuống:
- Phò mã thập tử nhất sinh trở về, sao không ở yên trong phòng nghỉ ngơi đi?
Đầu Thiên Tỉ nổ ong ong, khiếp sợ, hoảng loạn, cậu ngửa đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Ánh nắng chói chang hắt ngược lại ánh sáng. Đôi mắt người kia như sao trời đêm bị mặt trời phản lại thành một hồ nước đen thăm thẳm, nụ cười ngọt ngào lộ ra hàm răng trắng, nhưng từ đầu mày đến khoé miệng đều tản ra mùi vị "nguy hiểm", khiến Thiên Tỉ bất giác run rẩy.
Trong đầu cậu hiện lên một dấu hỏi to đùng:
"Người đáng sợ này là ai?"
-------------------
Mị đa cơm bách sau gần 2 năm rồi đây =))) Vui hơm =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro