Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: ĐỨA CON BỊ CHÚA TRỜI BỎ QUÊN

​Thành phố A vào những ngày cuối thu luôn khoác lên mình một vẻ u sầu ảm đạm. Bầu trời xám xịt như tro tàn, nặng trĩu những đám mây đen kịt chực chờ đổ ập xuống đầu người đi đường. Mưa lất phất bay, không đủ lớn để gột rửa bụi bẩn của chốn phồn hoa đô hội này, nhưng đủ để khiến lòng người thêm phần rét mướt.
​Trong căn biệt thự dát vàng nằm biệt lập trên đồi cao của Đặng gia, cái lạnh ấy dường như còn thấu xương hơn cả ngoài trời.

​Đặng Đức Duy đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng của bộ đồng phục trường Quốc tế Hoàng Gia. Trong gương phản chiếu một thiếu niên mười bảy tuổi với gương mặt thanh tú đến mức sắc sảo. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng luôn mím chặt tạo thành một đường chỉ lạnh lùng, và đặc biệt nhất là đôi mắt. Đôi mắt đen láy, sâu hun hút như vực thẳm không thấy đáy, chứa đựng sự mệt mỏi già nua hoàn toàn không thuộc về lứa tuổi này.
Đức ​Duy ghét cái gương này. Nó quá sáng, quá rõ, nó soi rọi trần trụi sự tồn tại mà cậu luôn chán ghét: chính bản thân mình.

​"Cậu chủ nhỏ, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ."

​Tiếng người quản gia già vang lên sau cánh cửa gỗ lim dày cộp, giọng nói cung kính nhưng xa cách, ẩn chứa sự e dè sợ hãi.

Đức ​Duy không đáp. Cậu cầm lấy chiếc ví da cá sấu đắt tiền trên bàn, nhét vội vào túi quần rồi đẩy cửa bước ra. Căn nhà này rộng lớn đến mức tiếng bước chân của cậu vang vọng lại như tiếng gõ của ma quỷ. Dọc hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu tiền tỷ, những bình gốm cổ quý hiếm, tất cả đều toát lên mùi tiền - cái mùi tanh tưởi mà Đức Duy đã ngửi suốt mười bốn năm qua.

​Đi ngang qua phòng ăn, tiếng cười nói rôm rả vọng ra khiến bước chân Duy khựng lại.

​Ở đó, bên chiếc bàn ăn dài trải khăn trắng muốt, "gia đình" của cậu đang dùng bữa sáng. Người cha quyền lực Đặng Hùng đang đọc báo, tay nâng tách cà phê nóng hổi. Người đàn bà kia - mẹ kế của cậu, phu nhân Đặng gia - đang ân cần cắt miếng bít tết cho con trai bà ta, Đặng Minh Quân.

​"Minh Quân, ăn nhiều vào con trai, hôm nay con có bài thuyết trình quan trọng mà."

Bà ta nói, giọng ngọt ngào như mật ong.

​"Cảm ơn mẹ. Mẹ cũng ăn đi."

Minh Quân cười, nụ cười của một thiếu gia hoàn hảo, được giáo dục kỹ lưỡng, được yêu thương và bao bọc.

​Khung cảnh ấy đẹp đẽ biết bao. Một gia đình hạnh phúc, ấm êm, mẫu mực. Chỉ có điều, bức tranh hạnh phúc ấy không có chỗ cho Đức Duy.

​Sự xuất hiện của Đức Duy ở cửa phòng ăn như một giọt mực đen nhỏ xuống tấm lụa trắng. Tiếng cười nói im bặt. Không khí đông cứng lại.

​Đặng Hùng hạ tờ báo xuống, liếc nhìn đứa con út qua gọng kính lão, ánh mắt không có lấy một tia ấm áp.

"Dậy rồi à? Tối qua mày lại đi đâu đến 2 giờ sáng mới về?"

Đức ​Duy đút hai tay vào túi quần, lưng dựa vào khung cửa, nhếch mép tạo ra nụ cười khinh khỉnh quen thuộc mà cậu vẫn dùng để đối phó với thế giới.

"Đi tiêu tiền của ông. Chẳng phải ông kiếm tiền là để tôi tiêu sao?"

​"Mày..."

Ông Hùng đập tay xuống bàn, tách cà phê sóng sánh đổ ra ngoài.

"Đồ mất dạy! Mày càng lớn càng hư hỏng. Tao nuôi mày chỉ tốn cơm tốn gạo."

​"Thôi nào mình!"

Người đàn bà kia vội vuốt ngực chồng, ánh mắt bà ta lướt qua Duy, sắc lẹm như dao cạo nhưng miệng vẫn nở nụ cười giả lả.

"Duy nó còn nhỏ, đang tuổi nổi loạn mà. Con mau đi học đi kẻo muộn."

​Bà ta muốn đuổi cậu đi cho khuất mắt. Đức Duy biết thừa. Trong mắt bà ta, cậu là cái gai, là minh chứng sống cho sự phản bội của chồng, là đứa con của kẻ hầu người hạ thấp hèn mà bà ta đã ép chết năm xưa.

​Duy nhìn lướt qua Minh Quân - người anh trai cùng cha khác mẹ đang nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ pha lẫn thương hại. Cậu ghét ánh mắt đó. Thà anh ta cứ chửi rủa, đánh đập cậu như hồi bé, còn hơn là dùng cái vẻ cao thượng của kẻ bề trên để nhìn xuống một con chó ghẻ như cậu.

​"Không cần nhắc." Duy lạnh lùng buông một câu, rồi quay lưng bỏ đi.

​Ra đến xe, Duy đóng sầm cửa lại, ngăn cách bản thân với cái "tổ ấm" giả tạo kia. Tài xế vội vàng nhấn ga, chiếc Maybach đen bóng lao vút đi trong màn mưa, chở theo một linh hồn đang mục rữa.

​Trường Quốc tế Hoàng Gia là nơi quy tụ của những đứa trẻ "ngậm thìa vàng". Nơi này không phân chia học lực, mà phân chia đẳng cấp dựa trên tài sản của phụ huynh. Và Đặng Đức Duy, với tư cách là con trai của tập đoàn Đặng thị giàu nhất nhì thành phố, nghiễm nhiên đứng ở đỉnh chóp của cái tháp quyền lực ấy.

​Nhưng đó là một đỉnh chóp cô độc.

​Khi chiếc xe sang trọng dừng trước cổng trường, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía Đức Duy. Cậu bước xuống xe, không che dù, mặc kệ những hạt mưa lạnh buốt thấm vào vai áo.

​"Nó đến rồi kìa, thái tử Đặng gia."

​"Thái tử gì chứ, là thằng con hoang thì có. Nghe nói mẹ nó trước kia là người giúp việc, dụ dỗ ông Đặng mới đẻ ra nó."

​"Suỵt, bé mồm thôi. Nó nghe thấy nó đập tiền vào mặt cho nhập viện bây giờ. Thằng đó điên lắm."

​Những lời xì xào bàn tán vang lên không ngớt. Họ nói nhỏ, nhưng tai Duy thính lắm. Hoặc có lẽ, những lời này cậu đã nghe mòn tai từ năm 3 tuổi, đến mức chúng tự động vang lên trong đầu cậu mỗi khi cậu xuất hiện.

​Duy đeo tai nghe lên, bật max volume bản nhạc Rock chát chúa. Tiếng trống dồn dập, tiếng guitar điện rít lên như tiếng gào thét đập vào màng nhĩ, giúp cậu át đi tiếng ồn ào của thế gian.

​Cậu bước đi như một bóng ma, ánh mắt nhìn thẳng, không giao tiếp với bất kỳ ai. Mọi người tự động dạt ra hai bên, nhường đường cho cậu như tránh tà. Họ sợ cậu, ghét cậu, khinh bỉ cậu, nhưng cũng là ghen tị với cậu.

​Duy thích điều đó. Hãy cứ sợ tôi đi. Hãy cứ tránh xa tôi ra. Đừng ai lại gần. Bởi vì tôi là một thứ xui xẻo, một thứ dơ bẩn sinh ra từ sai lầm.

​Vào đến lớp 11A, Duy ném cặp sách lên bàn, kéo ghế ngồi xuống ở góc cuối cùng của lớp học - vị trí quen thuộc của những kẻ bị ruồng bỏ. Cậu gục mặt xuống bàn, trùm mũ áo hoodie lên đầu, tạo thành một cái kén riêng biệt.

​Trong bóng tối nhập nhoạng dưới cánh tay, Duy mở mắt trừng trừng. Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực lại trỗi dậy. Hình ảnh người mẹ hiền lành với đôi mắt u buồn hiện về. Bà đã chết trong sự tủi nhục, còn cậu thì đang sống nhờ vào tiền của kẻ đã gián tiếp giết bà. Cậu hận cha, hận dì ghẻ, hận anh trai, và hận nhất là chính bản thân mình - kẻ hèn nhát chỉ biết dùng tiền để che đậy nỗi đau.

​"Cả lớp trật tự!"

​Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đức Duy. Cậu nhắm mắt lại, định bụng sẽ ngủ một giấc cho qua ngày đoạn tháng.

​"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến. Em vào đi."

​Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên bục giảng. Rồi một giọng nói cất lên.

​"Chào mọi người, mình là Nguyễn Thanh Phúc Nguyên. Rất vui được gặp các bạn."

​Đó không phải là một giọng nói đặc biệt vang vọng, nhưng nó có một âm sắc rất lạ. Nó trong trẻo, sạch sẽ, không vướng chút bụi trần. Giống như tiếng chuông gió leng keng trong một buổi sớm mai đầy nắng. Nó trái ngược hoàn toàn với không khí ngột ngạt, giả tạo và sặc mùi tiền của cái lớp học này.

Đức ​Duy tò mò. Một sự tò mò hiếm hoi len lỏi qua bức tường băng giá. Cậu khẽ hé một bên mắt, ngước nhìn lên bục giảng từ dưới cánh tay.

​Và khoảnh khắc ấy, thế giới của Đặng Đức Duy dường như ngừng quay.

​Đứng trên bục giảng là một thiếu niên trạc tuổi cậu. Cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, nhưng sao trên người cậu ấy chiếc áo đó lại sáng đến thế? Mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại hơi rủ xuống trán, làn da trắng hồng đầy sức sống.

Nhưng điều thu hút Duy nhất, chính là đôi mắt và nụ cười của người đó.

​Đôi mắt cậu ấy to, đen láy, sáng lấp lánh như chứa cả một bầu trời đầy sao. Khi cậu ấy cười, đuôi mắt cong cong hình bán nguyệt, tỏa ra một sự ấm áp dịu dàng đến mức chói mắt.

​Duy nheo mắt lại. Chói quá. Người này...rực rỡ quá.

​Cảm giác đầu tiên ập đến với Đức Duy không phải là thích thú, mà là sự tự ti.

​Người kia giống như ánh mặt trời rạng rỡ, còn cậu là vũng bùn lầy lội dưới cống rãnh tối tăm. Người kia sạch sẽ tinh khôi, còn cậu thì nhơ nhuốc, đầy rẫy những vết sẹo xấu xí trong tâm hồn.

​Thịch.

​Trái tim trong lồng ngực Duy lỡ một nhịp. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp tứ chi, khiến các đầu ngón tay cậu tê rần. Cậu chưa từng thấy ai cười đẹp đến thế. Không phải nụ cười nịnh nọt, không phải nụ cười xã giao, mà là một nụ cười từ tận đáy lòng.

​Duy vội vã cúi gằm mặt xuống, kéo mũ áo thấp hơn nữa. Cậu hoảng sợ. Cậu sợ ánh sáng ấy sẽ chiếu rọi vào mình, phơi bày sự thảm hại của cậu.

Đừng nhìn tôi. Đừng thấy tôi. Duy thầm gào thét trong đầu.

​"Nguyên, thành tích của em rất xuất sắc, em có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình." Cô giáo mỉm cười nói, giọng điệu ưu ái rõ rệt.

​Cả lớp bắt đầu nhao nhao. Đám con gái thì thầm to nhỏ, vài đứa mạnh dạn chỉ vào ghế trống bên cạnh mình. Ai cũng muốn được ngồi cạnh "thiên thần" mới đến này.
​Nhưng tiếng bước chân lại vang lên, đi qua dãy bàn đầu, đi qua dãy bàn giữa.
​Duy nghe thấy tiếng bước chân ấy ngày càng gần mình hơn. Tim cậu đập thình thịch, mạnh đến mức cậu sợ người kia sẽ nghe thấy.

Làm ơn, đi chỗ khác đi. Chỗ này là lãnh địa của quỷ dữ, không phải chỗ dành cho thiên thần.

​Tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh bàn cậu. Một mùi hương thoang thoảng bay tới. Không phải mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc, mà là mùi của nắng, của bột giặt, của sự thanh sạch dễ chịu.

​"Chào cậu, chỗ này có ai ngồi chưa?"

​Giọng nói ấy vang lên ngay trên đỉnh đầu Duy.

​Duy cắn chặt môi, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm. Cậu phải đuổi người này đi. Phải đuổi đi ngay lập tức. Nếu người này ở gần cậu, cậu sẽ không chịu nổi. Sự hiện diện của Phúc Nguyên giống như một tấm gương phản chiếu sự tồi tệ của Đức Duy vậy, khiến cậu càng thêm căm ghét bản thân mình.

​Duy ngẩng phắt đầu dậy, cố gắng trưng ra bộ mặt hung dữ và đáng sợ nhất mà cậu đã luyện tập bao năm qua. Cậu trừng mắt nhìn Phúc Nguyên, gằn từng chữ qua kẽ răng.

​"Biến."

​Cả lớp ồ lên kinh ngạc. Không khí chùng xuống. Mọi người đều nghĩ cậu học sinh mới sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn, hoặc ít nhất là sẽ cảm thấy bị xúc phạm mà bỏ đi.​Nhưng Phúc Nguyên không làm thế. ​Cậu ấy đứng đó, ngược sáng, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào khiến mái tóc cậu ấy như phát quang. Nguyên chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hằn học của Duy. Trong đáy mắt ấy, Duy không tìm thấy sự khinh bỉ, cũng không tìm thấy nỗi sợ hãi. Chỉ có một sự tò mò ngây thơ và có chút dịu dàng?

​Nguyên nghiêng đầu rồi mỉm cười - nụ cười vẫn rạng rỡ như thế, không hề sứt mẻ bởi thái độ thô lỗ của Duy.

​"Nhưng lớp hết chỗ rồi mà."

Nguyên nói, giọng nhẹ tênh như thể Duy vừa mời cậu ngồi chứ không phải đuổi cậu đi.

​Duy sững sờ trong tích tắc. Tên này bị ngốc à? Hay tai có vấn đề?

​"Tao bảo cút ra chỗ khác! Mày điếc à?"

Duy quát lớn hơn, tay đập mạnh xuống bàn một cái "Rầm!". Cuốn sách trên bàn nảy lên, rơi xuống đất.

​Đám học sinh xung quanh nín thở, không ai dám hó hé. Đức Duy nổi điên rồi, tên học sinh mới kia tiêu đời là cái chắc.​Nhưng Phúc Nguyên chỉ cúi xuống, nhặt cuốn sách của Duy lên, phủi bụi một cách cẩn thận rồi đặt lại ngay ngắn trên bàn. Cậu ấy kéo chiếc ghế trống bên cạnh ra, ngồi xuống một cách tự nhiên như thể đây là nhà mình.

​"Cậu dữ thật đấy." Nguyên quay sang, chống cằm nhìn Duy, đôi mắt cong lên lấp lánh ý cười. "Nhưng mẹ tớ bảo, những người hay cáu gắt thường là những người rất cô đơn."

​Duy chết lặng.

​Câu nói ấy như một mũi tên xuyên thẳng qua lớp áo giáp dày cộm, cắm phập vào trái tim rỉ máu của cậu.

​Cô đơn?

Đúng, cậu cô đơn đến mức muốn chết đi được. Nhưng chưa bao giờ, chưa một ai dám nói thẳng điều đó vào mặt cậu. Lại càng chưa bao giờ có ai nói điều đó với một giọng điệu thấu hiểu đến vậy. ​Mặt Duy nóng ran lên. Không phải vì tức giận, mà vì xấu hổ. Cậu cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt người con trai lạ mặt này. Sự bối rối khiến cậu luống cuống.

​"Mày... mày nói nhảm cái gì đấy?"

Duy lắp bắp, sự hung hăng ban nãy bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự lúng túng của một đứa trẻ bị nói trúng tim đen.

​Nguyên không trả lời, chỉ lôi sách vở ra, rồi đẩy một viên kẹo bạc hà nhỏ xíu về phía tay Duy.

​"Làm quen nhé, bạn cùng bàn. Ăn kẹo đi cho hạ hỏa."

​Duy nhìn viên kẹo màu xanh nằm trơ trọi trên mặt bàn gỗ, rồi lại nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng chăm chú nghe giảng của Phúc Nguyên. Những lọn tóc mai của cậu ấy khẽ bay trong gió nhẹ từ cửa sổ.
​Duy nuốt khan. Cậu muốn hất văng viên kẹo đó đi, muốn túm cổ áo Nguyên ném ra khỏi lớp. Nhưng cơ thể cậu không nghe lời. Tay cậu cứ cứng đờ ra đó, còn mắt thì không thể rời khỏi người bên cạnh.

​Lần đầu tiên trong đời, Đức Duy cảm thấy cái góc lớp tăm tối và lạnh lẽo này bỗng dưng ấm lên một chút.

​Và cậu biết, mình tiêu đời rồi.

​Cậu sợ hãi nhận ra rằng, bản thân cậu đang tham lam muốn giữ lại chút ánh sáng này, dù biết rằng thiêu thân lao vào lửa thì chỉ có con đường chết mà thôi.

​Bên ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh. Một tia nắng yếu ớt len lỏi qua tàn cây, rọi thẳng vào chỗ ngồi của hai người. ​Bánh xe số phận bắt đầu quay, nghiến nát những bình yên giả tạo, để mở ra một bi kịch ngọt ngào mang tên sự "cứu rỗi".

​Đêm hôm đó.

​Duy nằm trên chiếc giường rộng lớn trong căn phòng trống trải. Cậu trằn trọc không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, nụ cười của Phúc Nguyên lại hiện lên rõ mồn một.

<​"Những người hay cáu gắt thường là những người rất cô đơn.">

​Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại như một lời nguyền.

​Duy trở mình, thò tay vào túi quần đồng phục vắt trên ghế. Ngón tay chạm vào một vật cứng, nho nhỏ. Cậu lôi ra.
​Là viên kẹo bạc hà hồi sáng. ​Duy đã không vứt nó đi. Cậu đã lén lút, giấu giếm nhét nó vào túi như một tên trộm. Duy đưa viên kẹo lên trước ánh đèn ngủ vàng vọt, ngắm nghía nó như một báu vật. ​Cậu bóc vỏ, bỏ viên kẹo vào miệng. Vị ngọt thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi, xua đi vị đắng ngắt của cuộc đời mà cậu vẫn nếm trải hàng ngày.

​"Phúc Nguyên..."

​Duy thì thầm cái tên ấy trong bóng tối, giọng khàn đặc và run rẩy. Cậu rụt người lại, ôm lấy gối, cuộn tròn như một con tôm. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài từ khóe mắt, thấm ướt gối.

​Duy sợ. Cậu thực sự rất sợ. Cậu sợ mình sẽ thích người ta. Cậu sợ mình sẽ phụ thuộc vào người ta. Và hơn hết, cậu sợ một ngày nào đó, khi người ta biết cậu thảm hại đến mức nào, người ta cũng sẽ bỏ cậu mà đi như tất cả những người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro