Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Ngồi một mình trong căn phòng tối om này , Phàm Hiểu mỉm cười chua xót , anh lại không về sao . Cầm trên tay chiếc điện thoại vẫn còn sáng , màn hình hiển thị số điện thoại của Tiêu Trạch , trong đấy truyền ra giọng nữ , số điện thoại không liên lạc được ..

Bàn thức ăn có lẽ đã nguội , xem qua đồng hồ bây giờ cũng gần 1 giờ sáng , Phàm Hiểu lau nước mắt không biết đã chảy xuống khi nào , đứng lên vào phòng bếp thu dọn thức ăn , thầm nghĩ , có lẽ anh ấy đang rất bạn ở công ty , mày đừng hẹp hòi như vậy , đợi một lát nữa anh ấy về , lại hâm nóng .

Nằm trên giường nhưng vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ , đây không phải là lần đầu tiên trong 5 năm qua anh ấy không về nhà , càng nghĩ càng thấy bản thân mình đê tiện , là một mình Phàm Hiểu bắt đầu, có lẽ trong mối tình này , chỉ một mình cậu níu kéo nó .

Nói ra cũng thật buồn cười , Phàm Hiểu và Tiêu Trạch học chung trường với nhau , Tiêu Trạch hơn cậu 2 khóa ,  khi cậu lên năm hai , cậu có dịp được hoạt động chung với Tiêu Trạch , liền bị đắm chìm trong ánh mắt của anh ta . Tiêu Trạch ở trường rất nổi tiếng , thử hỏi đẹp trai lại có thành thích tốt , ai lại không thích anh ấy chứ , lúc đấy Phàm Hiểu mang theo một thân nhiệt huyết của tuổi trẻ , xâm lấn vào cuộc sống của Tiêu Trạch , có lẽ là Tiêu Trạch thấy cậu thú vị đi , nếu không sao lại qua lại mập mờ với cậu chứ

Sau nửa năm tiếp xúc với Tiêu Trạch , cậu nhận ra mình yêu anh , nhưng danh tiếng của Tiêu Trạch rất xấu , cách hai ba ngày lại có tin đồn thay bạn gái , khi nhận ra mình thích Tiêu Trạch cậu rất đau khổ , lại sợ anh sẽ ghê tởm mình bèn âm thầm dõi theo anh , định bụng như vậy là tốt lắm rồi , ít ra cậu có thể lấy thân phận bạn bè bên cạnh anh ấy .

Nhưng có lẽ số phận trêu người , tối hôm đó liên hoan câu lạc bộ , mọi người tổ chứ ở phòng bao . Tiêu Trạch cũng đến , liên hoan mà , ai lại không muốn quá chén làm tới chứ .

Đình Huyên là đàn chị trong khoa , lúc đó ai cũng say mèm , không thể đưa được mọi người về nhà , Phàm Hiểu với chị ấy gọi xe xong , còn mỗi Tiêu Trạch , cậu không biết anh có say hay không lại nghe Đình Huyên trách móc

" mấy tên này , chỉ chờ những dịp như vậy , sao lại uống say vậy chứ "

" em .. đàn chị , em đưa đàn anh Tiêu Trạch về giúp chị " - có lẽ cậu cũng uống nhiều , nếu không lúc đó sao lại nông nổi mà nói như vậy

" thật tốt quá , cảm ơn em tiểu Hiểu , ngày mai mời em ăn cơm "

" không có gì ạ "

Vì không biết địa chỉ nhà Tiêu Trạch , nên cậu đưa anh ấy vào khác sạn , vì sợ anh ấy cảm lạnh nên Phàm Hiểu cởi áo thay giày cho anh . Bây giờ hơi trễ , nhưng để anh ấy như vậy cũng không tốt lắm , cậu nghĩ thay đồ xong cho Tiêu Trạch , cậu sẽ về phòng ngủ một giấc , dù sao mai cũng không có tiết

Lúc cậu vật lộn với đống quần áo của Tiêu Trạch xong , quay ra nhìn anh một lúc rồi cười khổ đi về , nhưng Tiêu Trạch bắt lấy tay cậu , đè cậu xuống hôn , lúc đấy cậu rất hạnh phúc , thầm nghĩ có phải Tiêu Trạch cũng thích cậu một chút hay không ?

Thuận lí thành chương , sáng hôm sau , Phàm Hiểu một thân đau nhức tỉnh lại trong vòng tay của Tiêu Trạch , cười trộm rồi nhìn ngắm bộ dạng lúc ngủ của anh , thật đẹp !

Hắn nhíu mày , chắc hôm qua lại uống hơi nhiều , không để ý lại ôm chặt hơn , choàng tỉnh , mở mắt ra thấy Phàm Hiểu đang nhìn mình , hắn hoàn hồn , đẩy người trong lòng ra lớn tiếng hỏi

" sao cậu lại ở đây ? "

" anh .. em , anh không nhớ gì sao ? Em , em không phải cố ý " - cậu rất thất vọng , anh ấy không nhớ gì cả

" ha , nhớ gì , nếu có thì chỉ hai tên đàn ông ngủ với nhau , cũng chẳng thiệt ai , cậu đừng trưng ra bộ mặt thiệt thòi như phụ nữ với tôi . Nói đi , cậu muốn bao nhiêu ?" - hắn nhìn bộ dạng dấu hôn trên người Phàm Hiểu , lại nhìn mình , rồi trưng ra bộ mặt hắn hay dùng nói với cậu

Phàm Hiểu mặt tái nhợt , môi mấp máy một lúc mới trả lời hắn

" em không cần gì cả , Tiêu Trạch rất em yêu anh "

"Cậu đang đùa tôi ? Cậu yêu tôi ? Một thằng con trai yêu tôi ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không thích đàn ông , bao gồm cả cậu " . nói rồi hắn lạnh mặt bước vào phòng tắm rửa mặt . Một lúc sau cậu thấy hắn quần áo chỉnh tề bước ra rồi đi mất .

Aa , lúc đó cậu thế nào nhỉ , sau khi hắn đi rồi ngồi khóc như một đứa trẻ . Nhưng cậu lại phấn chấn lên , tự động viên mình , la do anh ấy không nhận thấy tình cảm của mình , thử hỏi ai mới ngủ dậy nhận được lời tỏ tình , ai tin chứ ?

Nghĩ như vậy, cậu thoáng an ủi được phần nào , rồi cậu thu thập mình mốt chút , quay trở lại trường .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro