Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Ý La

Ý La sợ hãi ngồi co vào một góc, trước mặt là Màu đang hấp hối. Cô ta run bần bật, trên mặt là vẻ hoảng sợ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì, mọi sự đã thành ra như này rồi.

Trở lại tầm 15 phút trước, không biết từ đâu bốn người xuất hiện. Tàn sát tộc Ha một cách bừa bãi. Nếu như không phải là cha thay cô ta đỡ lấy một đòn. Thì cô ta đã chết rồi nhưng đổi lại, Màu bị thương rất nặng.

- Chạy đi!- Màu cố chút hơi tàn, thều thào nói.

- Cha... Cha... Người đừng chết mà...- Ý La khóc sướt mướt, toàn thân mềm nhũn, chạy làm sao được mà chạy.

Đang lúc này, Minh Tu lại đưa tay ra, bắt lấy cô ta đến bên cạnh mình. 'Nói, có biết người này không?' Minh Tu ngưng tụ ra hình ảnh của một người con gái, nhìn kĩ người mà bọn họ muốn tìm hoá ra là Na Na.

- Biế...t!- Ý La trong tay đối phương, sợ hãi mà run bần bật. Đám người này giết người không chớp mắt, sợ là bản thân lành ít dữ nhiều rồi.

- Thật là biết, còn không mau dẫn bọn ta đi!- Minh Tu dùng ngữ khí bề trên, ra lệnh cho đối phương.

Tại một dòng suối, Na Na ngồi trên một tảng đá. Ngâm chân trong dòng nước mát, thư thả biết bao. Nhưng sự yên bình này, nó sẽ không kéo dài bao lâu được nữa. Bởi vì cô ta biết, cái gì đến cũng nên đến rồi.

- Đội trưởng, cô ở đây à? Làm bọn ta tìm mệt thật đấy!- Phía sau Na Na vang lên âm thâm quen thuộc, nhìn đến là Trần Hải bốn người bọn họ.

- Các ngươi đến rồi sao? Trễ quá đấy!- Na Na thấy người đến là bọn họ lại không mấy là bất ngờ, thản nhiên cứ như là chuyện thường vậy.

- Chuyện này đâu thể trách bọn ta được. Là cô đột nhiên mất tích, báo hại bọn ta tìm kiếm khắp nơi!- La Quyên ỏng a ỏng ẹo, chê trách ngược lại.

Cùng lúc này, Minh Tu giơ tay lên. Định ra tay với Ý La, Na Na liền ngăn cản không cho tên đó làm hại đến cô ta. Suy cho cùng, nhiều ngày chung sống. Không ít thì nhiều, cũng có cảm tình với nhau. Vả lại, Vu Không còn là rất để ý đến đối phương. Na Na vẫn là không nỡ.

- Ngươi định làm gì vậy?- Nhanh như cắt, Na Na đã bắt lấy tay Minh Tu, chặn đứng sát chiêu của đối phương.

- Man dân này không còn giá trị gì rồi, giết chứ còn làm gì được nữa!- Minh Tu ngữ khí ưu ám, sát ý không chút che giấu.

- Tha cho cô ta!- Na Na ném tay đối phương qua một bên, lạnh giọng nói.

- Đội trưởng, người sao lại mềm lòng rồi? Trông chẳng giống với người của trước đây gì cả?- Trần Hải một bên, buông lời châm chọc cô ta.

- Ta bảo là tha cho cô ta, các ngươi có ý kiến gì à?- Na Na lạnh giọng, cảnh cáo lấy mấy người họ.

- Nào dám! Mai cho cô đấy, đội trưởng tha cho cô rồi, còn không đi!- Trần Hải ngoài mặt là tuân theo nhưng lại âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Minh Tu ra tay.

- Vu Không, cứu em! Vu Không, cứu em, cứu em!- Ý La chạy đi, đem trứng trước đó hắn cho bóp nát. Miệng thì không ngừng gọi lấy tên hắn.

Nhưng Minh Tu hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô ta. Nhân lúc Na Na còn chưa phản ứng lại, bắn ra một tia sáng. Một phát xuyên thẳng qua đầu, Ý La ngã gục tại chỗ. Máu tươi bắn lên bông lúa, nhuộm đỏ cái gọi là hi vọng đó.

- Ngươi...- Na Na lộ vẻ tức giận, hai mắt trừng to hết cỡ.

- Tiện dân!- Minh Tu vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét, khinh thường mà nhìn đến.

- Giết cũng đã giết rồi, đội trưởng, người còn muốn làm gì nữa?- Trần Hải đứng ra, thay đối phương nói đỡ một lời.

Một bên khác, tộc He, Vu Không đang tiêu hóa huyết vụ thì đột nhiên lại cảm thấy bất an trong lòng. Rồi bất ngờ hắn cảm nhận được, trứng chim trước đó hắn đưa cho Ý La đã vỡ. Dự cảm không lành đó, càng là mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Cái cảm giác này? Có chuyện gì rồi?- Vu Không cảm nhận vị trí của Ý La, rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà đến.

Lúc mà Vu Không tới nơi thì mọi chuyện đã quá trễ, nằm đó là một cổ thi thể lạnh lẽo. Hắn như không tin vào mắt mình, người con gái từng chăm sóc hắn tận tâm tận tình. Hắn cũng đã hứa sẽ bảo vệ đối phương trọn đời. Nay lại như này, còn gì đau đớn bằng.

- Ý La! Ý La! Đừng như vậy chứ? Đừng...- Vu Không chạy nhanh đến, giọng như nghẹn lại.

Hắn không tin đây là thật, lật người đối phương lại. Lòng thầm cầu nguyện, mong đây không phải là nàng ta. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, hắn như chết lặng. Trên khuôn mặt hắn, không còn bất kì cảm xúc gì cả.

Hắn ôm thi thể Ý La vào lòng, khóc nấc không thành tiếng. Hắn vốn dĩ muốn đợi, đợi cho bản thân ổn định thì sẽ đón cô ta về ở cùng. Nhưng có ngờ đâu, một lần chia xa đó lại là lần cuối cùng mà bọn họ gặp nhau.

- Cái này? Vết thương? Là ai làm?- Vu Không bộc phát Niệm, bao trùm lấy khu rừng này, liền phát hiện ra bốn người đang di chuyển ở gần đây. Hắn không nghĩ nhiều, khoá chặt lấy vị trí của bọn họ mà đến.

- Mấy tên các ngươi, là ai? Là ai đã giết Ý La? Khốn nạn! Khốn kiếp! Bước ra đây cho ta!- Vu Không như phát điên, lao nhanh tới bọn họ.

- Ồ, lại có một tên man dân đến nạp mạng nữa à? Minh Tu, ngươi giải quyết hắn đi!- La Quyên nheo mắt lại, rồi lệnh cho đối phương ra tay.

- Thứ rơm rác gì đây? Lại dám to tiếng trước mặt ta? Chết!- Minh Tu thấy thế, liền từ tay mà chém ra một vệt sáng.

Vu Không lách người, cố hết sức mà tránh đi một chiêu chết người đó. Nhưng không tránh khỏi bị vệt sáng đó làm cho bị thương. Có thể nhìn rõ, thực lực giữa hai người bọn họ cách biệt lớn đến nhường nào. Một chiêu của đối phương thôi là đủ để lấy mạng hắn rồi.

Hắn biết, hắn không phải là đối thủ của đám người này. Nhưng hắn lại không sợ sệt một chút nào cả, một lòng chỉ muốn báo thù. Lí trí của hắn sớm đã lu mờ, chỉ còn lại là oán Niệm. Thực lực của hắn cũng theo đó mà tăng vọt một cách kì lạ.

Vu Không giả vờ yếu thế, cho đối phương đánh trúng một đòn. Minh Tu lao nhanh như cắt, bóp lấy cổ hắn, đập mạnh vào thân cây. Đập mạnh đến nổi, miệng và mũi hắn chảy cả máu. Nhưng hắn thì lại mỉm cười một cách khoái ý.

- Đồ ngu! Chết đi!- Vu Không tập trung tất cả sức lực của mình vào tay, nhân lúc đối phương lơ là, đánh ra một quyền.

Minh Tu trúng phải một quyền này, cả người nghiêng ngả mà lui về sau. Giữa ngực bị đánh thành một lỗ to. Khiến cho tên này mặt nhăn như đít khỉ. Chỉ thiếu chút nữa là, đối phương chết trong tay hắn rồi.

- Ở nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đất gà ăn sỏi này lại có một kẻ đạt đến cấp Hồn à? Thú vị!- La Quyên nhìn đến Vu Không, nhếch mép mỉm cười.

- Ngay cả một cấp Hồn mà cũng đánh không lại, ngươi đúng là phế vật mà. Lui xuống đi!- Trần Hải bước tới một bước, rút ra thanh gươm bên eo.

- Ngươi...- Vu Không mơ hồ cảm nhận được, áp bức đối phương mang lại cực kì lớn. Lớn đến mức, chỉ cần đối phương nhìn hắn, hắn đã không thể động đậy được nữa rồi.

- Chơi đủ rồi, ngươi nên chết đi vậy!- Trần Hải vung nhẹ gươm trong tay, mảnh rừng này liền bị chém làm đôi. Vu Không giữa ngực hằng sâu là một vết chém, máu tươi đầm đìa chảy ra. Hắn cũng theo đó mà gục ngã tại chỗ.

- Đi thôi! Đừng lãng phí thời giờ ở đây nữa!- Na Na nhìn cũng không nhìn đến hắn, dẫn đầu đám người bọn họ rời đi.

- Na Na, cô... Vì sao chứ... Ta sai ở đâu...- Vu Không hướng ánh mắt đến cô ta, nhìn bóng dáng cô ta xa dần, lòng đầy oán hận. Hắn hận, hận vì chính bản thân quá là ngu ngốc đi. Giá như ngày đó, trên đời này làm gì có giá như.

- Ngươi đi đâu về thế?

- Mới bắt được một ít nô lệ ấy mà. Bán chắc là được giá cao lắm đây!

- Ngươi đấy, chỉ có bao nhiêu đó là giỏi. Đi, chúng ta trở về thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro