Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Ái - phần một

[ Nằm trong tập đoản "Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục" ]






***






TFBOYS sau khi quay xong phim liền được nghỉ mấy ngày. Vương Nguyên ngồi trong phòng chơi vài game online trên máy tính, chán chường nhìn dòng chữ "GAME OVER" liên tục hiện trên màn hình. Cũng may đám đàn em thực tập sinh TF không ở đây nếu không sẽ mất mặt chết cậu, ai mà không biết Vương Nguyên chính là game thủ có tiếng chứ. Không phải tay nghề cậu bị sa sút, mà trong quá trình chơi đầu óc cậu cơ hồ không có lấy một phút tập trung. Nghĩ về Dịch Dương Thiên Tỉ hiện đã về Bắc Kinh ngày hôm qua, cơn giận của mình còn chưa hết, cậu ta cũng hiển nhiên không thèm gọi lấy một cuộc. Một lần lại một lần, Vương Nguyên liên túc ngó nhìn chiếc điện thoại để bên cạnh, xong thấy màn hình chỏng chơ không một thông báo, trong lòng nổi lên một tầng lửa nóng hận không thể đấm Dịch Dương Thiên Tỉ một trận, đành phát tiết lên trò chơi của chính mình


《 Này anh bạn, hôm nay chơi tệ quá đó, không chơi nổi thì cút đi tránh ảnh hưởng đến người khác! 》- Góc màn hình, một tin nhắn hiện lên từ một người bạn game quen qua mạng, sáng loáng.


"Mẹ kiếp, đến các người cũng muốn xua đuổi tôi!?" - Vương Nguyên gằn giọng chửi bậy một câu, không nhanh không chậm thoát khỏi phòng game rồi cau có đứng dậy, cùng lúc điện thoại bên cạnh rung lên, có một tin nhắn. Vương Nguyên mắt sáng thấy rõ, cơ hồ quên đi mọi buồn bực không đáng vừa rồi, nhanh chóng cầm lấy, luống cuống như sợ người kia không thấy mình trả lời sẽ giận dỗi mà không thèm liên lạc với cậu nữa.


《 Anh vừa mới mua được một bộ game về thú vị lắm, em muốn chơi thử không? 》- từ Tiểu Khải ngốc.


Vương Nguyên thừa nhận trong một khắc cậu có hơi hụt hẫng, vừa tức giận vừa tủi thân, cảm giác mình bị phản bội vậy. Vừa rồi còn cuống quýt vội vã vì ai cơ chứ?! Nhưng đối phương nếu không phải Thiên Tỉ thì cũng là Vương Tuấn Khải...


《 Anh định đến đây sao?! 》Cậu bấm vài dòng, gửi đi.


《 Ừ! ^^ 》


《 Để lúc khác được không? Mẹ đang có khách a. 》Vương Nguyên ấn nút send, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ. Không phải cậu không muốn gặp anh, chỉ là tâm trạng đang không tốt thế này, gặp rồi sẽ ảnh hưởng đến anh. Cậu đã có lỗi với Tuấn Khải rất nhiều rồi, không thể đem chuyện cá nhân của mình kéo anh chìm cùng nữa.


《 Vậy để khi khác. 》


Vương Nguyên thở dài vất điện thoại sang một bên. Lúc sau lại cầm lên, chậm chạp nhắn một câu.


《 Em xin lỗi. 》


《 Tiểu tử ngốc, em xin lỗi cái gì a, sắp tới đến công ty liền có thể gặp nhau rồi. Em ở nhà ngoan đừng quậy, mấy ngày sau chúng ta gặp! 》


Vương Nguyên cầm chặt máy điện thoại trong tay, đọc đi đọc lại tin nhắn của người yêu... Lời xin lỗi đó không phải chỉ vì việc cậu nói dối, mà còn là sự day dứt áy náy không ngừng của Vương Nguyên. Người cậu yêu là Tuấn Khải, nhưng người chiếm lấy tâm trí cậu lại là một người khác. Nhiều tới nỗi Vương Nguyên không còn có thể nhồi nhét ai vào suy nghĩ của mình thêm nữa.



Chỉ duy nhất Dịch Dương Thiên Tỉ.






***





"Đến weibo cũng không thèm online, cậu rốt cuộc phải làm đến mức này à?" - Vương Nguyên nằm nhìn lên trần nhà thở dài, chỉ có Thiên Tỉ mới khiến cậu bất lực cùng chán nản thế này. Cậu ta thực sự muốn chia tay sao? Cả hai người, nếu Vương Tuấn Khải là người luôn đứng phía trước nắm tay cậu đi, thì Dịch Dương Thiên Tỉ lại là người phía sau cậu dám thề sẽ không bao giờ buông tay cậu ấy. Tình tay ba là điều sai trái nhất trên đời, nhưng Tuấn Khải và Thiên Tỉ cơ hồ đều là một nửa trái tim của Vương Nguyên, mất bên nào thì cũng không thể sống nổi. Chỉ trách bản thân cậu quá đa tình, khiến Tuấn Khải ngây thơ vẫn tin rằng cậu chỉ có một mình anh ấy, còn Thiên Tỉ lại phải chịu quá nhiều tổn thương vì cậu không thể cho cậu ấy một danh phận đúng nghĩa..


Nghĩ lại thì, đáng lẽ khi Thiên Tỉ muốn chia tay cậu phải đồng ý mới phải, như vậy cả hai sẽ không phải lén lút, Thiên Tỉ sẽ không còn phải chịu thiệt thòi, Tuấn Khải và cậu cũng có cái kết vẹn toàn như cả hai vẫn mong muốn...


Vương Nguyên vẫn nhớ, cái ngày cậu phát hiện mình thích Dịch Dương Thiên Tỉ, chính cậu đã hoảng hốt cùng lo sợ thế nào, vì cậu khi ấy đang cùng Tuấn Khải hẹn hò, cả hai cũng chưa từng có một lần cãi cọ. Nhưng trái tim là thứ không dễ nói dối, cậu bị thiếu niên kiên cường ấy hấp dẫn, cậu thích cầm lấy bàn tay luôn run rẩy khi ở sân bay đông nghịt người của Thiên Tỉ, thích ngắm dáng vẻ của Thiên Tỉ khi ngủ say, đau lòng khi Thiên Tỉ bị antifan chỉ trích thậm tệ vẫn cao cao lãnh lãnh nói mình không sao, mê mẩn mỗi khi bắt gặp đôi đồng điếu ấy nở rộ, nhìn đến ngốc ra mỗi khi thấy Thiên Tỉ nghiêm túc trong từng bước nhảy, hào hứng muốn được thân mật với Thiên Tỉ nhiều hơn, có khi còn nổi lên dục vọng chiếm hữu, thứ mà cậu chưa bao giờ ngờ tới bản thân mình lại mong muốn.


Đến khi Vương Nguyên nhận ra thứ tình cảm này là sai thì cũng đã lún quá sâu, lại đúng lúc phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thích mình. Cậu không muốn bản thân tham lam, Vương Tuấn Khải là người tốt, từ trước đây tới hiện tại chưa bao giờ cậu ngừng yêu anh ấy, nhưng Vương Nguyên cũng yêu Thiên Tỉ, yêu tới phát điên lên. Mặc kệ sau này thế nào, chỉ biết rằng hiện tại, cậu có chết cũng sẽ bám lấy Thiên Tỉ, muốn bù đắp cho những thiệt thòi mà Thiên Tỉ phải chịu. Cũng vì phải chịu thiệt thòi quá nhiều, Vương Nguyên luôn lo sợ Thiên Tỉ sẽ không chịu nổi mình mà bỏ đi, giống như lúc này vậy, bất an đến phát điên..


"Này Nguyên Nhi, ở lì trên phòng cả ngày như vậy không chán hả con?!" - Mẹ Vương từ ngoài vào dịu dàng hỏi, trên tay còn mang theo một đĩa pizza lớn đặt trên bàn học của Vương Nguyên.


"Để tối rồi con sang nhà bà chơi, còn bây giờ thực sự chỉ muốn nằm lì ở đây a.." - Vương Nguyên ngồi dậy, bày ra dáng vẻ ủy khuất làm nũng.


"Thiên Tỉ có gọi điện nói thằng bé vừa xuống sân bay rồi, một lát nữa sẽ tới nhà mình, cho nên mẹ làm sẵn bánh ở đây lát hai đứa cùng ăn nhé! Vài ngày nữa mới có lịch trình mà thằng bé đã tới Trùng Khánh sớm để chơi với con, nên con có lười tới mấy cũng phải dẫn nó đi chơi đấy !" - Mẹ cậu ngồi bên cạnh xoa đầu, tiện kể.

Vương Nguyên nghe được, tâm trạng u sầu giống như được cứu vớt, ngẩng mặt lên không dấu được sự vui vẻ, nở một nụ cười rộng tới tận mang tai.


"Thật sao, mẹ không nói đùa chứ!?"


"Thằng ranh con, việc này có gì đáng để lôi ra đùa?" - Mẹ Vương cười, nhìn tâm trạng phấn khích của con trai liền có thể đoán ra Vương Nguyên buồn bã cả buổi hôm nay có lẽ nguyên nhân là vì Thiên Tỉ, hai đứa chắc cãi nhau vì chuyện nào đó chẳng hạn. Thiên Tỉ thậm chí cũng không dám gọi thẳng cho Vương Nguyên nói mình sẽ tới đây.



Cố kìm nén sự vui sướng, Vương Nguyên đợi mẹ mình rời khỏi phòng mới nhảy lên giường hú hét điên cuồng, bộ dạng chẳng khác nào đứa trẻ vừa được quà. Dịch Dương Thiên Tỉ là chủ động tới gặp cậu a. Không phải đơn giản đâu, mà là từ tận Bắc Kinh lặn lội tới chỉ để gặp Vương Nguyên cậu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tfboys