Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên soái và đạo tặc yêu nghiệt của hắn (chương 4)

Lần đầu tiên nếm mùi vị tình dục, nguyên soái giống như dã thú đánh mất lý trí, triền miên dây dưa, làm hết lần này đến lần khác trong thế giới nhỏ của họ, là hòn hoang đảo đắm chìm trong biển đêm. Khối đất trống được bao bọc bốn phía bởi tường đá tựa ngục giam, nguyên soái hung hăng quất roi khiển trách đạo tặc, thẳng đến khi đối phương rên rỉ như mèo kêu xin người tha mạng, nghe không giống đang cầu xin tha thứ, mà ngược lại như càng muốn nhiều thêm nữa......

Bởi vì trữ hàng tích góp ba mươi năm đặc biệt nhiều, cho nên khi phía chân trời nổi lên từng tia ánh sáng mờ mờ, Mặc Sĩ chưa đã thèm mà buông tha Thác Bạt.

"Chậc chậc chậc, lão xử nam khai trai thật đúng là không kiềm nổi." Thác Bạt hai chân đau nhức, muốn khép lại cũng phải cố sức, nhưng biểu tình bất cần đời lại không có chút thay đổi nào, hắn duỗi tay vuốt ve mặt nguyên soái một phen, mi mắt cong cong, "Ăn no?"

Mặc Sĩ liếm liếm môi, rũ mắt nhìn về nơi nào đó bị chà đạp lộn xộn đến không ra cái gì, gật đầu nói: "Ừm."

Tuy rằng có thể chiến thêm hiệp nữa nhưng Thác Bạt nhìn qua đã rất mệt.

Nương vào ánh mặt trời sớm, Mặc Sĩ có thể thấy rõ rằng sau khi tình sự trôi qua, khuôn mặt đào hoa ấy càng rực rỡ hơn, dung mạo cực điểm trêu người được phủ thêm xuân dược, và từng lỗ chân lông tản ra mùi hương ngọt ngào khó cưỡng. Trước đó Mặc Sĩ vốn không cảm giác rõ rệt như thế, nhưng sau khi ăn ngon mới biết người trước mắt quả thực chính là tên yêu nghiệt. Nhận thấy dục niệm trong cơ thể mình có xu thế ngẩng đầu, Mặc Sĩ không dám ngắm tiếp nữa, ôm Thác Bạt cùng hắn nằm xuống, sau đó nhặt quần áo bị vứt dưới đất lên đắp lên làm chăn cho hai người

Lấy quần áo đắp lên như thế, một người thì đủ, cho hai người thì lại không che hết, vì thế nguyên soái nhường gần hết phần chăn còn lại cho Thác Bạt, bọc hắn kín không kẽ hở, lưng nguyên soái thì lộ hơn phân nửa ở bên ngoài, gió biển sáng sớm len lỏi qua khe hở nham thạch thổi vào, đều bị thân thể nguyên soái chắn.

Khóe miệng Thác Bạt hơi nhếch lên, ấm áp mà ngủ.

Cảm nhận được nhịp thở của người trong lòng ngực dần vững vàng, Mặc Sĩ nhanh chóng lén lút ôm người, chóp mũi dán trên gò má Thác Bạt, ngửi mùi của chính mình phảng phất được hòa tan trong máu thịt đối phương, rồi nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái. Thác Bạt nhắm mắt ngủ, dường như không hề hay biết, còn Mặc Sĩ lại lo mình sẽ đỏ mặt, lấy tay che khuất nửa khuôn mặt, giống như sợ Thác Bạt đột nhiên tỉnh dậy sẽ cười nhạo mình.

Chú chó săn đoan đoan chính chính thả lại thịt xương nó quý trọng vào trong chậu cơm, lưu luyến hít hà mùi hương của thịt, tham lam thèm thuồng liếm bên ngoài một chút, sau đó hạnh phúc mà nằm sấp xuống vùi mặt vào hai cái móng chó!

Hiển nhiên chỉ số thông minh của nguyên soái đã cùng cái gì kia từ trong cơ thể bắn hết ra ngoài, thậm chí quên mất thực ra là mình tới đòi lại huân chương......

Hoàn toàn bị mùi vị thịt xương đầu tươi ngon mê hoặc đến đánh mất bản thân!

Không biết có phải do thứ gì kia trong cơ thể không được rửa sạch, một giấc ngủ dậy, Thác Bạt thế nhưng bắt đầu phát sốt.

Không rửa, không phải Thác Bạt không yêu sạch sẽ, vấn đề là việc lấy nước biển để vệ sinh, nghe rất bi thảm!

"Ư.......Đầu đau, họng đau, toàn thân đau." Thác Bạt mang theo giọng mũi đặc quánh, như không xương dán trên người Mặc Sĩ, làm nũng nói, "Mông cũng đau, sao thủ hạ ngài còn chưa tới?"

Mặc Sĩ duỗi tay sờ sờ trán Thác Bạt, nóng bỏng.

Trong lòng nguyên soái lộp bộp một tiếng!

Trên hoang đảo cái gì cũng không có, không chỉ không hạ sốt cho Thác Bạt được, mà một ngụm nước sạch, một cái chăn ấm đều không có, nếu cơn sốt không lui xuống, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng bản thân Thác Bạt lại có thể làm như không sao cả, thản nhiên tự đắc nói: "Aish, thủ hạ của ngài mà không tới, ta sẽ chết ở đây đó." Sắc đỏ như lửa trong mắt chiếu ảnh ngược biển xanh trời xanh, giống như cái chết đối với hắn không có gì ghê gớm, cặp mắt xinh đẹp cười khanh khách, nói: "Cũng may phong cảnh không tồi."

Mặt Mặc Sĩ không biểu cảm, không biết suy nghĩ cái gì: "......"

Thác Bạt gối cánh tay nằm trên mặt đất, gò má sốt đến ửng đỏ: "Không thể tưởng tượng được ta làm đạo tặc cả đời, trước khi chết lại phá lệ làm việc thiện."

Mặc Sĩ nhướng mày, não chưa kịp nhảy số: "Việc thiện nào?"

Thác Bạt giơ tay sờ soạng mặt Mặc Sĩ: "Giúp ngài khai trai xem như là làm từ thiện đi."

Mặc Sĩ lại lo lắng, nội tâm giãy giụa trong chốc lát, góp đủ dũng khí nói: "Ta có biện pháp mang em rời khỏi nơi này."

Thác Bạt tò mò mà nâng mày: "Mang đi như thế nào?"

Lúc này, nhờ vào chút chỉ số thông minh còn sót lại, nguyên soái mới nhớ tới mục đích ban đầu của chuyến này, nhân cơ hội yêu cầu: "Trước tiên em đáp ứng ta một chuyện."

Thác Bạt vèo cái đã lui ra xa ba thước, kéo lại áo khoác nguyên soái trên người mình để che lại ngực và xương quai xanh đầy dấu hôn, cảnh giác nói: "Ngài muốn chịu trách nhiệm hả?"

Vốn dĩ nguyên soái ít nhiều cũng để ý tới phương diện này, cắn răng nói: "......Là việc khác."

Thác Bạt nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm: "Ngài nói đi."

Mặc Sĩ lấy sức hít sâu, khắc chế ham muốn áp đảo Thác Bạt rồi hung hăng giáo huấn hắn, trầm giọng nói: "Trả lại toàn bộ đồ vật em đã trộm, bao gồm huân chương của ta và kim cương nhà Mộ Dung."

"Được chứ." Thác Bạt đáp ứng nhanh như chớp, Mặc Sĩ dường như không thể tin lỗ tai mình!

Dừng một chút, Thác Bạt lại nói: "Dù sao ta đã không có gì để trộm, vật về chủ rồi thì ta lại tiếp tục trộm thôi, hahahaha!

Mặc Sĩ: "......"

"Ta đáp ứng ngài." Thác Bạt nhìn thấu Mặc Sĩ, hiếu kỳ hỏi: "Ngài chở ta về như thế nào?"

Mặc Sĩ thở dài, chậm rãi nói: "Kỳ thật sở dĩ ta có thể dâng lên sóng thần, khống chế sinh vật trong biển, là bởi vì trong ta có phần dòng máu quái thú Biển Bắc."

"Quái thú Biển Bắc?" Lông mày Thác Bạt giương lên, đáy mắt lóe một tia sáng!

Mặc Sĩ gật đầu, bất đắc dĩ mà thẳng thắn tiết lộ thân phận: "Ta không nói cho em rằng ta có thể biến hình thành quái vật Biển Bắc, chở em tới nơi có người, vì đây là bí mật quan trọng nhất của ta. Hơn nữa......Sau khi ta biến hình trông rất khó coi, nếu em thấy ghê tởm, có thể nhắm mắt lại......"

Nói xong, tâm tình Mặc Sĩ giống như chịu chết trên chiến trường, hiện ra nguyên hình trước mặt Thác Bạt, hôm nay không phải trăng tròn, hơn nữa là Mặc Sĩ chủ động biến thân, như thế thì hắn có thể bảo toàn lý trí.

Con quái vật dữ tợn đáng sợ kia to gần bằng ngọn núi nhỏ, mười mấy xúc tu thô tráng trơn trượt không kiêng nể gì mà lan tràn vung vẩy, hai con mắt tròn khổng lồ lấp lánh ánh xanh, dưới cặp đèn pha ấy là cái mồm to như bồn máu, có thể khiến người ta kinh hãi đến mức tứ chi tê liệt.

Nguyên soái khẩn trương nhấp mồm, thậm chí còn rụt vào trong, cố làm cho nó trông nhỏ hơn một chút!

Biến thân xong, Mặc Sĩ chuẩn bị tâm lý, rụt rè cẩn thận nhìn xuống Thác Bạt bằng cặp mắt to lớn màu xanh lục, sẵn sàng để nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia sinh ra ghét bỏ, thậm chí sợ hãi mình......

Nhưng mà, nháy mắt trông thấy Thác Bạt, nguyên soái phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.

Hai mắt Thác Bạt tỏa sáng, gò má kích động trào dâng màu hoa hồng, hai bàn tay thon gầy đặt trên ngực, phập phồng thở gấp, cả người từ dáng vẻ đến biểu tình cực kì giống thiếu nữ trung học ở trên đường gặp được thần tượng siêu cấp nổi tiếng...... (❤ω❤)

Mặc Sĩ: "......"

Từ từ, hình như phản ứng thế này không thích hợp cho lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro