Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên soái và đạo tặc yêu nghiệt của hắn (chương 2)

Thác Bạt cẩn thận quan sát biểu tình chột dạ đỏ mặt của Mặc Sĩ, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên khiếp sợ như phát hiện địa lục mới nói: "Ngài là xử nam!?"

Mặc Sĩ từ kẽ răng nhả hai chữ: "Câm miệng!"

Thác Bạt buồn bã nói: "Xem ra là thật."

Mặc Sĩ thẹn quá thành giận, rồi lại không cách nào phản bác, đành phải trầm mặc mà chống đỡ, hai tay siết chặt muốn chết, khớp tay run run, gân xanh trên trán nổi lên.

Thác Bạt nhẹ nhàng cười, ngữ khí "Nói cho ngài một bí mật nhỏ", nói: "Thực ra ta cũng là xử nam đó."

Mặc Sĩ giận cực, nhịn không được chửi tục: "Có cái rắm ấy!"

"Là ở mặt sau đó ahahahahaha!" Thác Bạt đấm mặt đất cười to, chốc lát sau, hắn bám vào cánh tay Mặc Sĩ mà chống người lên, nhẹ giọng thổi vào tai người ta đầy dụ hoặc, "Đang nhàn rỗi, hay chúng ta cùng nhau làm chút gì đi?"

"......" Mặc Sĩ bị đùa giỡn đến mặt đỏ tai hồng, cả người như sắp phát nổ, tựa hồ một giây sau sẽ nổ chết Thác Bạt, nhưng đối mặt với khiêu khích như thế nhưng không tỏ vẻ cự tuyệt!

Đương nhiên, cũng không muốn tiếp thu.

Có thể thấy được, sâu trong nội tâm của lão xử nam vạn năm cũng thập phần khát vọng muốn cái kia, chỉ là lý trí không cho phép hắn làm như vậy mà thôi.

"Ha ha ha, tưởng thế nào, thật đáng yêu mà." Thác Bạt bị dáng vẻ xấu hổ vừa không chịu đồng ý lại luyến tiếc cự tuyệt của Mặc Sĩ chọc cho cười haha!

Đùa giỡn lão xử nam chính trực lại anh tuấn, so với trộm đồ vật còn thú vị hơn!

Đương nhiên, trọng điểm là anh tuấn......

Trong nháy mắt đạo tặc tìm được mục đích đời người mới!

Mặc Sĩ hung hăng lau cái mặt già đỏ bừng một phen, khóe môi mím đến thẳng tắp, ngay sau đó hắn mặt âm trầm đứng dậy, leo lên một khối đá rất cao cách đó không xa, nhìn xa chung quanh một vòng.

Hòn đảo này rất nhỏ, đứng ở chỗ cao liếc mắt một cái là có thể nhìn được tất cả, Mặc Sĩ nhìn trong chốc lát, nhảy xuống khỏi khối đá, trở về bên cạnh Thác Bạt, giày da nặng trình trịch dẫm đá dưới chân lạo xạo kêu vang

"Hoang đảo, rất nhỏ." Mặc Sĩ đơn giản thuyết minh tình huống, phảng phất không muốn nhiều lời một chữ với Thác Bạt.

Thác Bạt liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, hỏi: "Ngài có biện pháp rời khỏi nơi này không? Gọi tới mấy con cá heo cá voi gì đó ấy?"

Khả năng thao túng sinh vật biển của nguyên soái có hạn chế khoảng cách, hắn không tài nào cảm ứng được sinh vật biển vượt khỏi phạm vi.

Mặc Sĩ trầm mặc, không nói mà nhắm mặt lại, nhíu chặt mày, mí mắt run nhè nhẹ, một lát sau hắn mở to mắt, vẫn tích chữ như vàng: "Cũng giống thị lực người thường, ở xa quá sẽ không thấy."

Thực ra đối với Mặc Sĩ, chạy thoát khỏi nơi này không khó, chỉ cần hắn dùng suy nghĩ, hắn có thể tùy ý biến thành yêu quái Biển Bắc, vốn là một loài quái vật sinh sống ở biển sâu. Sau khi biến hình Mặc Sĩ hoàn toàn có thể tự do mà rời tòa cô đảo, tuy rằng vào thời điểm đêm trăng tròn mà biến hình thì Mặc Sĩ sẽ trở nên cuồng bạo khát máu, đánh mất lý trí, nhưng nếu không phải là đêm trăng tròn thì sau khi biến hình vẫn có thể bảo trì lý trí, cho nên biện pháp này hoàn toàn có tính khả thi.

Nhưng mà, mấu chốt vấn đề ở chỗ, Mặc Sĩ không muốn cho người khác biết mình có thể biến thân thành yêu quái Biển Bắc, tuy rằng tất cả mọi người biết năng lực thần kỳ của hắn, đó là bằng dao động cảm xúc có thể điều khiển sóng thần cũng như thao túng sinh vật đại dương, nhưng trừ thiếu gia nhỏ nhà Mộ Dung lòng dạ hiểm độc và người nhà Mặc Sĩ, không ai biết chuyện này......Mặc Sĩ cũng giữ kín như bưng, bởi vì bộ dáng quái thú Biển Bắc dữ tợn đáng sợ và đêm trăng tròn cuồng hóa đều làm hắn vô cùng tự ti, không có người nào sẽ nguyện ý thẳng thắn mà nói cho người khác rằng trong cơ thể mình tồn tại thứ quái vật xấu xí tà ác, bao gồm Mặc Sĩ nguyên soái.

Nhất là khi lúc này đối phương là Thác Bạt!

Mặc Sĩ quả thực không dám tưởng tượng khi Thác Bạt biết bí mật của mình, sẽ độc miệng châm chọc như thế nào...... Quả thực nghĩ là thấy thấy nhức cái đầu!

"Giờ sao đây?" Thác Bạt hiếm có lúc lộ ra vẻ mặt khó xử.

Trên hoang đảo thì làm gì có phương tiện giao thông để trộm!

"...... Chờ." Mặc Sĩ do dự một lát, quyết định không phải lúc bất đắc dĩ thì không nói ra việc mình có thể biến thân, vì thế hắn bình tĩnh mà phân tích, "Có lẽ thủ hạ của ta có thể thông qua phương hướng hải lưu suy tính ra vị trí đại khái của chúng ta, hơn nữa phụ cận khả năng sẽ có tàu thuyền đi qua."

"Được thôi." Thác Bạt lạc quan mà nâng nâng lông mày, không hề rối rắm về vấn đề này, dường như cực kì tin tưởng cứu viện sẽ đến. Ngay sau đó, hắn liếc mắt đào hoa thoáng nhìn, bình tĩnh dừng ở hạ bộ nguyên soái, nói: "Ta khát."

Cơ mặt Mặc Sĩ hơi hơi run rẩy, cắn răng nói: "Ngươi khát thì nhìn chằm chằm nơi đó làm cái gì!"

Thác Bạt vô tội mà mở to hai mắt, dường như người nghĩ nhiều là nguyên soái: "Dù sao ta cũng phải quan sát địa phương nơi này, không phải sao?"

Mặc Sĩ bị nghẹn đến nỗi nói không nên lời, chỉ trừng mắt với Thác Bạt: "......"

Thác Bạt oan ức nhắm mắt lại: "Ta đây cái gì cũng không thấy."

Mặc Sĩ: "......"

Thác Bạt xấu xa hỏi: "Ngài không phải là xử nam sao, sao lại nghĩ nhiều như thế? Ngài có thật là xử nam không đấy?"

Nguyên soái bực bội không chỗ nào trút được, mắt đỏ au, giận dữ quát: "Câm miệng, chờ!"

Chỉ chốc lát sau, giữa mặt biển nổ bùm, mấy chục con cá nhỏ, cá trắng nhảy lên không trung vẽ ra từng quỹ đạo đầy màu sắc, rào rạt như mưa rơi ở bên chân Mặc Sĩ và Thác Bạt.

Mặc Sĩ từ bên hông rút ra dao quân đội, nắm lấy một con cá bạc chém rơi đầu nó, dùng mũi đao cắt ra trên lưng cá một vết cắt hình chữ thập, sau đó giống vắt nước chanh, dùng miệng hứng từng giọt. "Uống" xong một con cá, Mặc Sĩ ném nó lên mặt đất, cũng không thèm nhìn Thác Bạt một cái, khô khốc nói: "Trong cơ thể loại cá này chứa hàm lượng nước cao tới 80%, không nên uống, nhưng ít ra sẽ không chết khát." Nói xong, Mặc Sĩ lại xách một con cá được xử lý đúng cách lên, quay đầu muốn đưa cho Thác Bạt, nhưng mà giây tiếp theo, hắn tựa như đột nhiên hóa đá, cứng đờ tại chỗ.

—— lúc này ở bên cạnh hắn, Thác Bạt đang cầm một con trai vòi voi nghiêm túc mà nghiên cứu.

Có thể là lúc nguyên soái triệu hoán cá, nó không cẩn thận bị cuốn lên theo.....

Kỳ thật nguyên soái ngày thường chưa bao giờ ăn trai vòi voi, muốn ăn cũng là do người khác bưng lên, chưa bao giờ tự tay chế biến, bởi vì trai vòi voi nhìn giống "cái gì đó rất to rất cứng" của nam giới, vị nguyên soái có niềm đam mê với nấu nướng hải sản đã từng tự tay hạ dao một lần, bởi vì yếu tố hình ảnh nên khi xắt thịt trai vòi voi thì cảm thấy hơi thốn......

Thác Bạt cười vui sướng: "Ha ha, thứ này thật giống......"

Mặc Sĩ lãnh khốc đánh gãy: "Không cho nói."

Thác Bạt nghe lời mà nuốt cái từ kia trở về trong bụng, đồng thời hé ra hai cánh môi hơi mỏng, vươn đầu lưỡi hồng mềm mại, cách ước chừng một mi-li-mét, làm bộ làm tịch "liếm" thịt trai vòi voi lộ bên ngoài một cái. Rèm mi đen dày buông xuống, mi mắt khép hờ, còn cố ý nhẹ nhàng mà "ưm" một tiếng, đầu lưỡi non mềm linh hoạt cách một tầng không khí rất có kỹ xảo mà lướt qua hình dạng rất giống "gì gì đó" của con trai vòi voi, quả thực giống như là đang......

Trai vòi voi mê man: "......"

Xin lỗi, ta nói thẳng, loài người các ngươi thật sự rất kỳ quái.

Là một lão xử nam hàng năm không bao giờ phát tiết, đôi mắt của Mặc Sĩ nguyên soái nhìn xem cảnh tượng này trợn tròn như chuông đồng!

Lúc này, Thác Bạt chớp mắt, ánh nước nhộn nhạo mắt nghiêng nghiêng mà đảo qua dưới thân Mặc Sĩ, lại ái muội mà hướng về phía trước, ngó Mặc Sĩ đang nghẹn đến mức màu đỏ đã lan lên mặt, chẹp chẹp miệng nói: "Hương vị thứ này nhất định không tồi."

Lý trí biết rõ rằng là đang nói trai vòi voi nhưng ở vế tình cảm nguyên soái vẫn không hề ngoài ý muốn hiểu sai, trong người có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn không chỗ phát tiết, quả thực rất muốn tìm chỗ để giải quyết!

Thác Bạt tham lam thèm thuồng mà liếm liếm môi, nhẹ giọng oán giận: "A...... Thật muốn ăn, không biết trai vòi voi có phải là trai vòi voi?"

"Đủ rồi!" Mặc Sĩ bị dục hỏa kích động, một phen đoạt con trai trong tay Thác Bạt, dùng tư thế ném tạ tiêu chuẩn mà ném trai vòi voi vô tội về phía biển rộng.

Trai vòi voi hoảng sợ, ở trên không trung phun ra xa một dòng nước.

Nháy mắt nghĩ tới chuyện vừa rồi, vẻ mặt kiên nghị chính trực của Mặc Sĩ nghẹn đến mức càng đỏ hơn......

"Hahahahaha!" Thác Bạt ôm bụng cười lăn trên mặt đất!

"Không được cười." Mặc Sĩ dùng uy áp ra lệnh binh sĩ dưới trướng, nghiêm túc đề nghị, "Ngươi im lặng cho ta!"

Thác Bạt không chỉ không nhịn cười, còn ôm bụng trở mình, dẩu mông với nguyên soái, tiếp tục hahaha không để yên.

Tên đạo tặc này thuộc đảng phát rồ mà cười haha hả!

Mặc Sĩ nguyên soái luôn luôn nhất hô bá ứng trầm mặc, yêu tinh nhỏ này dám can đảm ngỗ nghịch với mình sao, em đã thành công thu hút 200% sự chú ý của ta!

Bằng phương pháp của Mặc Sĩ, hai người uống no bụng rồi, thứ cá này Mặc Sĩ muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, giải quyết được vấn đề ăn uống. Thác Bạt điều tra khắp nơi. Đảo thì nhỏ, tốc độ của Thác Bạt rất mau, cho nên chỉ vài phút là hắn đã chạy quanh tiểu đảo, thành công tìm ra một chỗ thích hợp để qua đêm.

Đó là một khối đất trống hình thành từ nham thạch thiên nhiên, tường đá cao sừng sững vây quanh bốn phía, có thể chắn gió biển tốt. Thác Bạt lại lấy thêm đá lớn chặn khe hở, làm cho khu vực ấy kín gió hơn.

Không còn cách nào khác, không phá núi khoét hang được, ngoài đá lớn ra thì là đá nhỏ, chỉ có thể cầu nguyện đại thiếu gia Hoàng Phủ tâm tình dạo gần đây vui vẻ chút, đừng có hơi tí là sét đánh trời mưa!

Chuẩn bị chỗ qua đêm sạch sẽ xong xuôi, mặt trời cũng đã xuống núi, Thác Bạt gọi Mặc Sĩ lại đây, ái muội nói: "Hôm nay chúng ta qua đêm ở đây nhé."

Mặc Sĩ lạnh mặt ừ một tiếng.

"Aish, không có đồ nhóm lửa." Thác Bạt khó xử nói, "Trời tối sẽ lạnh."

Một trận gió biển lạnh căm căm len lỏi qua khe hở thổi vào, nguyên soái là người đầu tiên hắt xì một cái!

Thác Bạt: "Ngài xem ngài xem, dễ mắc cảm lắm đấy."

Mặc Sĩ trừng mắt, trong đầu có nghìn nguyên soái nhỏ đang đánh nhau.

Đến tột cùng có muốn biến thành quái vật Biển Bắc mang Thác Bạt đi hay không?

Nguyên soái đang rối rắm, Thác Bạt đột nhiên lại cắm một câu: "Tuy nhiên chúng ta là xử nam, dương khí thịnh, khả năng sẽ không mắc cảm."

Tức khắc Mặc Sĩ rất muốn bóp chết hắn: "......"

Giây phút này, Mặc Sĩ nguyên soái hạ quyết tâm đưa ra đáp án cho vấn đề, đó chính là, chết cũng không biến hình!

Bởi vì Thác Bạt có thể trêu chọc lão xử nam này cả ngày không chán, nếu hắn biết bí mật quan trọng kia của mình, hậu quả thế nào Mặc Sĩ không dám tưởng tượng!

Màn đêm buông xuống, Mặc Sĩ và Thác Bạt trú trong "hang" đá kia, hai người nằm xa cách nhau một mét......

Âm thanh Thác Bạt từ từ trôi vào trong tai Mặc Sĩ, mang theo giọng mũi, nghe có chút đáng thương: "Ngài nguyên soái ơi."

Mặc Sĩ hạ quyết tâm không nói lời nào, làm bộ ngủ rồi: "......"

Thác Bạt nhỏ tiếng hờn dỗi: "Ta lạnh."

Không giống bình thường luôn tùy tiện tùy tính, hai chữ này vừa khẽ khàng vừa chậm rãi, giọng nói cũng nhẹ hơn vài phần, thanh âm kia theo không khí thấm lạnh truyền đến, như là có bàn tay mềm mại trêu đùa trái tim Mặc Sĩ một phen, Mặc Sĩ tức khắc tựa như trúng tà, không tự chủ được mà mở miệng nói: "Lại đây."

Lời vừa ra khỏi miệng thì hối hận đã muộn!

Nhưng mà Thác Bạt đã lăn lại đây rồi, thân mình gắt gao mà dán sát vào sau lưng Mặc Sĩ, một cánh tay vòng qua eo Mặc Sĩ, khuôn mặt cọ cọ trên vai hắn, nói: "Ngài xoay sang đi."

Mặc Sĩ lạnh lùng nói: "...... Không xoay."

Thác Bạt hiểu rõ: "Ừm, ngài sợ ta."

Đây là khép khích tướng cấp thấp, thế mà Mặc Sĩ nguyên soái lại cố tình mắc phải!

"A, chê cười." Mặc Sĩ cười lạnh, lập tức xoay mình sang, hai người mặt đối mặt, ngực dán ngực, đùi dán đùi.

Rời xa ánh đèn nhân tạo, bầu trời đêm giống như được rửa sạch đến trong suốt, sao trời trên cao tản ra ánh lạnh thấu xương, như được ngâm trong nước hồ băng, không trung, mặt đất và biển cả rộng lớn lạnh lẽo thưa thớt không hơi thở, trước mắt trong lồng ngực là người sống sờ sờ, nong nóng......

Mặc Sĩ nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lộn, rõ ràng lại không rõ ràng ực một tiếng.

"Ngài biết không?" Lúc này, Thác Bạt rất gần sát Mặc Sĩ, ánh mắt như chuốc bùa mê thuốc lú người ta, hắn nhẹ nhàng phả hơi lên Mặc Sĩ, đồng thời hô hấp Mặc Sĩ trở nên gấp gáp nặng nề, môi hai người gần gũi cơ hồ đang dán ở bên nhau, chỉ cách một chút, có lẽ còn không đến một mi-li-mét......

Mặc Sĩ miệng khô lưỡi khô, trong ngực sóng gió cuồn cuộn, trong đầu cuồng loạn hồi tưởng lại lúc ở trên tàu biển Thác Bạt bỗng nhiên hôn mình.

Tâm tư vị nguyên soái này lại lung lay!

Nhưng mà lúc này, Thác Bạt thoáng lui đầu về phía sau một chút, nghiêm trang nói: "Ngài biết không, hai người mặt đối mặt hô hấp như vậy có thể giảm bớt hơi nước xói mòn."

"......" Tức khắc biểu tình trên mặt nguyên soái tức khắc trở nên cực kì xuất sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro