Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.1


Chương 2.1: Bữa Ăn Đầu Tiên

Bụng đói cồn cào, Đỗ Hành rất muốn ăn món gà quay mẹ làm. Cậu đã hứa hẹn đàng hoàng, định sáng nay sẽ chạy về nhà, nhưng lại xảy ra chuyện này, làm sao mà về được đây? Cậu sờ soạng túi trữ vật, lấy ra một lọ Tích Cốc Đan.

Theo ký ức của "nguyên chủ", tu sĩ chưa Trúc Cơ thì có thể dùng loại Tích Cốc Đan này thay thế bữa ăn hằng ngày. Một viên đan dược to bằng hạt đậu nành có thể giúp tu sĩ no bụng trong ba ngày. Đỗ Hành mở nắp chai, cậu có chút mong đợi, Tích Cốc Đan rốt cuộc có vị gì nhỉ? Có ngọt ngào như kẹo đậu không?

Kết quả, cậu thất vọng rồi. Trong chai không có gì cả, một viên đan dược cũng không có. Đỗ Hành ném cái bình không vào túi trữ vật, cậu nhìn hang động phía sau rồi lại xoa xoa bụng mình. Lớn từng này rồi, hỏi người khác xin ăn thật sự rất ngại. Hơn nữa, cậu cũng coi như là một nửa đầu bếp mà!

Đỗ Hành nhìn về phía cửa hang, có một chút ánh sáng lờ mờ truyền vào. Cậu vòng qua thi thể Phạm Thiên Kê đi tới cửa hang, biết đâu bên ngoài có thể tìm được gì ăn. Nhưng vừa nhìn ra, cậu choáng váng. Cậu đang đứng giữa những đám mây, phía dưới cửa hang là một biển mây trắng xóa mênh mông. Cậu chỉ có thể nhìn thấy vài ngọn núi đơn độc sừng sững trên biển mây không xa, ai biết bên dưới đám mây kia là cái gì chứ?

Dựa vào cảm giác, Đỗ Hành thấy cậu không thể rời khỏi hang núi, ít nhất là với thực lực hiện tại thì không thể.

Đỗ Hành một lần nữa quay lại tảng đá, lần này cậu nghiêm túc lục lọi túi trữ vật. Đỗ Hành "nguyên bản" là một đệ tử tạp vụ ở ngoại môn, đôi khi sẽ ra ngoài mua sắm cho tông môn. Tông môn thường ở sâu trong núi, nên hắn không tránh khỏi việc phải ngủ ngoài trời. May mắn thay, cậu tìm thấy nồi niêu xoong chảo và một túi linh gạo, cùng một ít đậu phộng đựng trong một chiếc giỏ tre.

Món ăn muốn ngon thì gia vị không thể thiếu. Đỗ Hành tìm thấy một ít gia vị. "Nguyên bản" chỉ chuẩn bị một ít muối, ngoài muối ra còn có một ít nước tương, và một chai rượu nhỏ. So với các loại gia vị hiện đại, gia vị của Đỗ Hành quá ít ỏi. Nhưng điều này không thành vấn đề, ít nhất cũng không làm khó được Đỗ Hành.

Cơm và gia vị đều có, vậy còn đồ ăn đâu? Ánh mắt Đỗ Hành lại đổ dồn vào con Phạm Thiên Kê chết thảm dưới đất. Cậu xoa xoa tay đi về phía Phạm Thiên Kê. Con gà to lớn như vậy, ăn chắc hẳn rất ngon? Xác nhận rồi, là đồ ăn được.

Phù triện ở Tu Chân giới quả là thứ tốt. Có loại để nhóm lửa, có loại để lấy nước, có loại để hóa đất, còn có loại để tạo ra gỗ và biến thành lưỡi dao sắc bén. Đỗ Hành lần đầu tiên sử dụng phù triện đã thành công tạo ra một chiếc bếp đất sét đơn giản.

Cái bếp của cậu có hai nồi, giống loại bếp phổ biến nhất ở nông thôn, một nồi dùng để nấu cơm, một nồi dùng để xào rau. Đỗ Hành "nguyên bản" chỉ có một cái nồi, cậu dùng phù triện biến ra một cái chảo sắt khác, rồi mới đun được một nồi nước lớn.

Con Phạm Thiên Kê cao hai mét muốn vặt lông toàn bộ thì hơi khó. Đỗ Hành nói lời xin lỗi với con gà xong, liền vung dao phanh thây nó. Dù quá trình vặt lông có hơi vất vả, dù nồi niêu xoong chảo sử dụng không thuận tay, nhưng cậu vẫn thu được một nồi đầy thịt gà và lòng gà trắng tinh đã được làm sạch sẽ.

Bố của Đỗ Hành có một quán ăn tại gia, Đỗ Hành từ nhỏ đã được ngấm cái nghề này, theo bố học được không ít điều. Bố Đỗ từng nói, nguyên liệu nấu ăn là món quà ông trời ban tặng cho con người, chỉ cần có thể sử dụng thì không được lãng phí. Đỗ Hành xử lý Phạm Thiên Kê cũng cực kỳ tỉ mỉ, những phần có thể tận dụng, cậu đều cẩn thận thu lại.

Bếp đất đã bắt đầu nấu cơm, Đỗ Hành nhìn nhìn các nguyên liệu trong tay. Cậu là người miền Nam, không quá ăn cay, nhưng lúc này cậu lại bỗng dưng muốn ăn một chút đồ cay. Chỉ là "không bột đố gột nên hồ", trong tay cậu ngay cả ớt cay cũng không có, chỉ đành tùy tiện phối hợp vậy.

Cậu định làm một món gà Kung Pao đơn giản. Một món gà Kung Pao đáng thương và keo kiệt, không có ớt cay, không có đường, không có giấm gạo, cũng không có hành gừng. Đơn sơ đến mức cậu suýt khóc.

Dầu gà vàng óng đổ vào chảo nóng phát ra tiếng "xèo xèo", từng làn khói nhẹ bốc lên. Đáy nồi đen bắt đầu bám một lớp váng dầu mỏng. Nhân lúc đun dầu, Đỗ Hành bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Cậu cắt xuống hai miếng thịt ức gà to bằng nắm tay, sau đó cắt thành những viên gà đều tăm tắp. Thực ra cậu là một tín đồ của da gà, nhìn những miếng da gà lớn, Đỗ Hành nuốt nước miếng. Một con gà to như vậy, nếu da gà được làm thành xiên nướng thì chắc chắn sẽ ăn rất đã.

Vừa thái viên gà, Đỗ Hành vừa đảo dầu gà trong nồi. Lúc này, dầu gà đã rút bớt, xung quanh xuất hiện phần dầu lỏng.

Đỗ Hành khéo léo gác đũa lên bát. Cậu thích loại đũa được tạo ra bằng phù triện này, tiện tay hơn cả đũa ở nhà.

Sau khi thái xong viên gà, Đỗ Hành rắc một ít muối và rượu lên gà viên rồi trộn đều. Lẽ ra lúc này nên thêm một ít tinh bột để thịt gà mềm mượt hơn, nhưng điều kiện có hạn, không cần quá câu nệ những thứ đó. Chờ gà viên trở nên hơi sánh lại, Đỗ Hành liền đặt bát xuống cạnh bếp và đi xem lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro