Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Quay vào phủ, Minh Điềm chưa muốn về phòng nên bèn đi dạo một vòng ngắm cảnh, ngắm cây kiểng xung quanh, hắn đi về phía hồ nước sau phủ. Bổng có âm thanh có giai điệu trầm bổng ngân vang đâu đây, hắn đi theo hướng tìm đến nơi mà âm thanh đó phát ra.
Cảnh tượng trước mắt cũng đã hiện rõ, thân ảnh Nhất Vũ ngồi ở thuỷ đình bên bờ hồ tay gảy từng nhịp đàn đàn. Mặt hồ tĩnh lặng, gió ngừng thổi, cây cối cũng không đung đưa theo, mọi cảnh vật xung quanh cũng giống như Minh Điềm bây giờ, chỉ biết trầm ngâm thưởng thức tiếng đàn lúc trầm lúc bổng đến nao lòng người. Nghe giai điệu này liền biết là người đánh đàn đang yêu, đang tương tư mà...

_ "Hay, hay lắm." - tiếng đàn vừa dứt, Minh Điềm liền vỗ tay cảm thán.

_ "Đa tạ. Ngươi quá khen." - nói xong Nhất Vũ liền đứng dậy bước đứng nhìn ngắm mặt hồ.

_ "Trước giờ ta cứ tưởng ngươi suốt ngày chỉ biết có cây với lá và thảo dược thôi chứ." - hắn ngồi vào bàn nơi đặt cây đàn tranh, không quên kích đểu Nhất Vũ.

_ "Xem ra ngươi cũng có ý xem thường Nhất Vũ ta rồi." - đưa đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt Minh Điềm, ánh mắt sắt lẹm.

_ "Ta đâu nào dám, chỉ nghĩ sao nói vậy thôi."

_ "Vậy ngươi có biết hát không? Vũ nhi?" - hắn đưa hai tay chạm nhẹ lên đàn.

_ "Một chút. Sao hả?" - mắt phượng vẫn nhìn Minh Điềm không rời.

_ "Hảo. Lâu rồi ta không được trổ tài, ngươi không phiền nếu ta đàn cho ngươi hát chứ?" - Minh Điềm ngước lên nhìn.

_ "Được...." - lại quay người ra nhìn ngắm hồ nước.

_ "Bài này chỉ có ta biết, không có lời, phiền ngươi sáng tác lời giúp ta. Tài giỏi như Vũ nhi, chắc là việc này không khó đâu."

_ "Lại muốn thử ta sao!?"

_ "Ta đàn một đoạn bắt nhịp trước nhé!" - hai tay Minh Điềm gảy nhẹ từng nhịp, tiếng đàn u uất đến não lòng, vài đoạn sau giọng Nhất Vũ cũng đã cất lên.

- "Giải thoát cho ta khỏi sự bí ẩn này.
Ngàn tinh tú vẫn rơi, gió vẫn không ngừng thổi.
Cuối cùng cũng được ôm người trong vòng tay.
Đôi tim cùng hoà chung nhịp.
Hãy tin ở ta, nguyện lòng này không bao giờ đổi thay..."

_ "Thưa chủ nhân! Có người trong triều đến tìm người muốn báo tin." - Tam Bảo hối hả chạy đến bẩm báo ngắt ngang.

_ "Ngươi lui ra bảo y ấy đợi ta một lát." - Minh Điềm đưa tay phất nhẹ ý bảo lui.

_ "Vũ nhi! Ta đi có việc, sẽ sớm quay lại với ngươi ngay." - hắn đứng dậy chỉnh chang y phục ngay ngắn.

_ "Ân..." - quay lại nhìn Minh Điềm rời đi. Nhất Vũ lại ngồi vào đàn, đưa tay gảy lại theo từng nhịp mà Minh Điềm lúc nãy vừa đánh, rồi cất giọng hát tiếp..."

_ "Dù có trải qua bao mùa đông giá buốt, tình yêu này có làm ta đau đớn đến mấy cũng nguyện cùng người gánh chịu.
Hãy tin tưởng lời hứa của ta, đợi chờ dù ngàn năm vẫn không thay đổi.
Đợi chờ kiếp sau chúng ta lại tương phùng, tiếp tục tình yêu này...
Từng đêm buốt giá, nỗi đau cứ da diết trong tim.
Nỗi nhớ chẳng bao giờ có điểm kết thúc.
Ngay đến một câu nói ta yêu người cũng không thể nói thành lời..."

Nhất Vũ mãi thả hồn vào trong tiếng đàn và lời ca, không hề hay biết rằng Minh Điềm đã đứng im lặng từ xa nghe thấy.

_ "Người là thứ duy nhất trong tim ta, một tình yêu thần thoại tuyệt đẹp không bao giờ đổi thay..." - Minh Điềm khẽ hát lời cuối cho bài nhạc này.

Đợi đến lúc Nhất Vũ dừng hẳn, hắn bước lại vờ như không biết chuyện gì.

- "Vũ nhi. Ta về rồi đây."

Nhất Vũ vẫn trầm ngâm nhìn xa xăm.

_ "Ễ, Vũ nhi?" - hắn ngồi kế bên đưa tay quơ quơ trước mặt Vũ nhi.

_ "Ngươi làm gì v...." - nói chưa hết lời Nhất Vũ quay mặt thật nhanh sang Minh Điềm, lúc này mặt kề mặt, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Minh Điềm mở to mắt nhìn đôi mắt phượng ấy, tim đập nhanh. Kịp hoàn hồn Nhất Vũ đưa tay hất mạnh Minh Điềm ra rồi quay mặt chỗ khác.

_ "Ta... Do ta gọi mà ngươi không nghe nên đến xem ngươi còn sống hay đã chết cứng chứ gì." - mặt nhăn nhó tay xoa xoa lòng ngực vì cú đẩy lúc nãy hơi mạnh tay.

_ "Ngươi quay lại khi nào mà ta không hay?"

_ "Lúc nãy vừa đi tới đã thấy ngươi ngồi thẫn thờ rồi."

_ "Ta đi có một lát mà đã như vậy rồi sao? Chắc là ta phải thường xuyên ở cạnh ngươi nhiều hơn rồi a~." - hắn nói với giọng nửa thật nửa giả, nhưng thật chất trong lòng đã muốn bảo vệ nam nhân ấy từ lâu rồi.

_ "Ngươi thôi ngưng ảo tưởng được rồi."

_ "Hề hề. Vũ nhi!" - hắn lại ngồi đối diện, với tay lấy bình rót trà ra hai ly.

_ "Vừa nãy trong triều truyền chỉ của hoàng thượng. Nói là hoàng hậu bổng dưng có ngẫu hứng muốn đi săn nên ngày mai ta phải hộ tống hoàng hậu lên núi săn bắn, vì hoàng thượng bận rộn việc chính sự rồi." - hắn đẩy ly trà đưa cho Nhất Vũ.

_ "Vậy sao?"

_ "Ân. Ngươi có nhã hứng đi cùng không?" - đưa mắt lén nhìn Nhất Vũ quan sát trạng thái.

_ "Cũng được, trong kho của ta cũng đang thiếu một vài loại thảo dược, nay có dịp ta cũng muốn lên núi để tìm."

_ "Hảo. Vậy ta cho người chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, sáng sớm mai lên triều cùng ta."

Hai người họ ngồi ở thuỷ đình bàn phím cả buổi chiều hôm đó...

Buổi sáng hôm sau tại cổng thành.

Minh Điềm đã triệu tập mội tiểu đội binh mã ở cổng thành đợi hoàng hậu sẵn. Phút chốc đã thấy bóng dáng hoàng hậu diện y phục săn bắn ngồi trên lưng ngựa đi đến.

_ "Thần nghênh kiến hoàng hậu." - Minh Điềm, Nhất Vũ và các binh mã đồng loạt quỳ xuống.

_ "Minh Điềm tướng quân, mau đứng lên đi." - hoàng hậu cười hiền rồi nhìn sang Nhất Vũ.

_ "Lâu ngày không gặp, Nhất Vũ thái y vẫn khoẻ chứ hả?"

_ "Nhờ hồng phúc của hoàng hậu, thần vẫn khoe." - chấp tay cúi nhẹ người.

_ "Vậy tốt. Minh Điềm tướng quân, chúng ta xuất phát được rồi."

_ "Vâng thưa hoàng hậu." - hắn quay sang nhìn Nhất Vũ ra hiệu mau lên ngựa.

_ "Tất cả xuất phát!" - giọng Minh Điềm dõng dạc oai vệ ra lệnh.

Trên đường đi.

_ "Minh Điềm, lát nữa ngươi cứ theo sát bảo vệ hoàng hậu, ta sẽ đi tìm cây thuốc gần đó."

_ "Vậy để Tam Bảo đi cùng với ngươi, như vậy ta sẽ an tâm hơn."

_ "Vậy cũng được."

Đến nơi, Nhất Vũ và Tam Bảo liền xuống ngựa, đi bộ vào trong rừng tìm thảo dược còn Minh Điềm cùng hoàng hậu đi sâu vào trong rừng săn bắn thú rừng.
Sau vài canh giờ, hoàng hậu và Minh Điềm cũng bội thu được kha khá.

_ "Hoàng hậu thật không hổ danh là một công chúa của nước Tề, kỹ năng săn bắn điêu luyện hơn người. Thần quả là bái phục, bái phục." - hắn chấp tay nhìn bái hoàng hậu.

_ "Minh Điềm tướng quân quá coi trọng ta rồi, nước Tề nổi tiếng có nhiều thợ săn bắn tài giỏi, so với ta có là gì đâu. Mà... Hôm nay tướng quân cũng thu hoạch không ít, quả là đáng khen ngợi mà." - hoàng hậu cười hiền.

_ "Cũng là nhờ hồng ân của hoàng hậu. Nhờ những dịp hộ tống hoàng hậu đi săn bắn mà thần đã học được không ít kỹ năng mà người đã dạy... Mong hoàng hậu chỉ dạy thêm." - hắn cúi người.

_ "Hảo, cứ như vậy mà phát huy."

Tại nơi của Nhất Vũ và Tam Bảo.

_ "Nhất Vũ đại nhân à. Chúng ta đi lâu như vậy, cũng đã hái được rất nhiều thảo dược mà người cần rồi a~."

_ "Tam Bảo nghĩ là chúng ta về được rồi, không thôi chủ nhân sẽ rất lo lắng a~." - Tam Bảo ngồi bệch xuống đất, mặt trù ụ một đống.

_ "Chứ không phải tiểu tử nhà ngươi đang mỏi chân và đói bụng sao?" - Nhất Vũ chọc ghẹo rồi nhìn Tam Bảo cười chọc quê.

_ "Đúng là không gì qua mắt được Nhất Vũ đại nhân..." - hắn lẩm nhẩm trong miệng xong làm bộ dạng hai mắt long lanh to tròn nhìn Nhất Vũ tỏ vẻ rất đáng thương.

_ "Được rồi, được rồi. Ta hái xong loại cuối cùng ta cần rồi, mau đi thôi."

_ "Để Tam Bảo vác phụ người một nửa." - hắn nhanh tay xớt nhiều thảo dược bỏ qua gùi của mình.

_ "Lấy bấy nhiêu được rồi, nhiều lắm ngươi đang đói nên vác không nổi đâu, để ta vác cho."

_ "Đi mau thôi đại nhân." - mặt Tam Bảo hơn hỡ vì nghĩ đến việc sắp được về nhà ăn một bửa no say.

Hai người họ gần đến nơi nhưng xuống tới đoạn dốc núi, không khí trong rừng ẩm thấp nên đất cát ở đó rất trơn trợt, lại mang gùi nặng trên vai nên Nhất Vũ bất cẩn bị trượt té.

_ "Aaaaaaaaaa" - Tam Bảo nhìn thấy liền hét lên.

_ "Nhất Vũ đại nhân người có sao không?" - hắn bỏ gùi xuống chạy lại đỡ Nhất Vũ.

_ "Tam Bảo ngươi nhỏ tiếng thôi, không khéo thú rừng nghe được thì không hay đâu. Ta không sao."

_ "Nhất Vũ đại nhân à người có mệnh hệ gì Tam Bảo biết nói sao với chủ nhân đây." - mặt hắn như sắp khóc.

_ "Haizzz. Ta bị té chứ có phải ngươi đâu mà nhìn ngươi thê thảm vậy. Mau giúp ta đứng dậy." - liền đưa tay cho Tam Bảo kéo dậy.

_ "Ahg~" - mặt Nhất Vũ hiện rõ sự đau đớn, quỵ xuống lại.

_ "Nhất Vũ đại nhân người bị sao vậy?"

_ "Nhất Vũ!" - Minh Điềm từ xa gọi lớn tiếng rồi phóng thật nhanh lại.

_ "Lúc nãy ta nghe tiếng hét liền chạy đến đây, ngươi có sao không?" - nói xong hắn cúi xuống kéo tay Nhất Vũ quàng qua vai đỡ dậy nhưng có lẽ là đã bị trật chân nên không đứng được.

_ "Chắc là ngươi trật chân rồi. Ta đưa ngươi về." - hắn ngồi xuống kéo tay đỡ người Nhất Vũ lên lưng rồi cõng xuống núi.

_ "Ngươi làm gì vậy? Người khác thấy được thì không hay đâu."

_ "Không hay? Ngươi là nữ nhân sao? - hắn ngoái đầu ra sau nhìn Nhất Vũ

_ "Mà cho dù có là nữ nhân đi nữa thì cũng là đang bị trật chân không đi được, cũng phải để người khác cõng thôi. Ngươi im lặng để ta đưa về đi."

Nhất Vũ nhìn lại bộ dạng Minh Điềm đang vận trên mình bộ giáp kiên cường, hẳn là không hề nhẹ, giờ lại phải vác mình trên vai... trong lòng có chút xót xa.

_ "Vũ nhi. Ta nhớ là có căn dặn người chuẩn bị thức ăn mỗi ngày cho ngươi thật chu đáo, mà sao ngươi lại nhẹ hiều vậy?"

_ "Ngươi không thấy nặng à?"

_ "Nặng? Hahaha. Ngươi xem thường sức của tướng quân ta quá rồi đó. Về nhà ăn nhiều thêm đi thì còn có thể..."

_ "Tam Bảo ngươi mau đi trước rồi dẫn ngựa lại đây giúp ta."

_ "Vâng thưa chủ nhân!"

Tam Bảo bước thật nhanh về phía trước, lát sau quay lại dẫn theo một con ngựa.

_ "Ngựa tới rồi đây thưa chủ nhân."

Minh Điềm đặt nhẹ Nhất Vũ xuống đất rồi nhanh tay đưa ra sau lưng bế Nhất Vũ đưa lên ngựa.

_ "Ngươi làm gì vậy? Người khác thấy được rồi nghĩ gì?" - giọng điệu trách móc.

_ "Vậy nên ta mới nói Tam Bảo dẫn ngựa lại đây trước để tránh khỏi tầm mắt của nhiều người. Ta tính toán cả rồi ngươi yên tâm đi."

_ "Tam Bảo! Dẫn ngựa về thôi."

Cả ba người họ quay lại chỗ của hoàng hậu và mọi người nghỉ ngơi.

_ "Nhất Vũ thái y bị làm sao thế kia?" - hoàng hậu nhìn thấy quần áo Nhất Vũ lấm lem liền hỏi han.

_ "Thưa hoàng hậu, Nhất Vũ trên đường đi hái thuốc nên đã bất cẩn trượt ngã trật chân." - Nhất Vũ đáp

_ "Khanh có bị làm sao không? Có nguy hiểm lắm không?"

_ "Chỉ là một chấn thương nhẹ không đáng bận tâm, mong hoàng hậu đừng lo lắng quá." - Nhất Vũ chấp tay cúi người.

_ "Ừm... Minh Điềm tướng quân." - hoàng hậu quay sang nhìn.

_ "Có thần thưa hoàng hậu."

_ "Trời cũng không còn sớm, chúng ta mau quay về cung thôi."

_ "Thần tuân lệnh."

_ "Tất cả chuẩn bị xuất phát." - Minh Điềm hô to.

Hoàng hậu hồi cung an toàn, Minh Điềm cho xe ngựa đưa Nhất Vũ về phủ.

_ "Tới nơi rồi sao?" - Nhất Vũ vén nhẹ màn ở cửa xe ngựa ra nhìn, định bước khỏi xe nhưng...

_ "Ngươi ngồi yên đó." Minh Điềm tiến lại bế Nhất Vũ xuống xe rồi đi nhanh vào phủ để tránh bị người khác thấy.

_ "Tam Bảo. Mau đi chuẩn bị giúp ta một chậu nước ấm."

_ "Dạ có ngay." - hắn chạy đi.

Minh Điềm tiến thẳng vào phòng thuốc của Nhất Vũ rồi nhẹ nhàng đặt người xuống ghế rồi quay lại tủ thuốc có vô số chai lọ trên tủ, hắn cầm từng chai lên xem, nhìn bộ dạng rất gấp gáp.

_ "Ngươi tìm gì vậy?"

_ "Tìm thuốc để xoa bóp cái chân cho ngươi chứ gì? Ngươi để đâu vậy? - giọng nói thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

_ "Là lọ thuốc màu xanh bên trái hàng thứ hai."

_ "Chủ nhânnn. Nước ấm đến rồi đây." - Tam Bảo hớt hả khiên chậu nước chạy vào phòng.

_ "Tốt lắm, đặt ở ngay chân của Nhất Vũ đi. Ngươi chắc cũng mệt rồi mau lui ra đi nghỉ ngơi ăn uống gì đi sau đó còn cho người chuẩn bị cơm tối cho ta.

_ "Dạ." - hắn quay đi ra.

_ "Nào, ngươi chịu đau một chút." - Minh Điềm ngồi xuống tháo giày cho Nhất Vũ, tay cầm chân nhấc nhẹ lên đưa vào chậu nước.

_ "Ngâm chân một lát cho gân cốt được giãn nở, sau đó ta thoa thuốc rồi bê chân lại cho ngươi." - hắn đưa mắt nhìn Nhất Vũ.

_ "Sao ngươi lại làm như vậy? Còn đâu thần thái của một đại tướng quân?" - Nhất Vũ chau nhẹ hai mày lại nhìn.

_ "Ở cái nơi này ta chỉ có Tam Bảo với ngươi là người thân nhất đối với ta, ngươi lại là người từng cứu mạng, cực khổ chăm sóc ta đêm ngày không một câu than thở thì bây giờ cũng là lúc ta được chăm sóc lại cho người thân yêu của ta rồi."

_ "Ngươi..." - Nhất Vũ nhìn thẳng mặt hắn.

_ "Ngươi lo lắng cho ta được bao lâu?"

_ "Kiếp này ta sẽ luôn luôn lo lắng và bảo vệ ngươi." - câu nói của hắn khẳng định rõ không hề lay chuyển.

Nói xong Minh Điềm nhấc chân Nhất Vũ ra khỏi chậu nước đặt lên một cái ghế thấp có lót khăn sẵn, hắn lau chân cho thật khô rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên và xoa bóp một lúc.
Nhất Vũ lúc này được Minh Điềm quan tâm chăm sóc rất tận tình, ân cần. Trong lòng nhất thời cảm giác cứ lân lân vô tận, cứ như hai người sinh ra là dành cho nhau...
Gương mặt Minh Điềm lúc này hiện rõ sự khôi ngô tuấn tú hơn bao giờ hết, hàng chân mày, chiếc mũi cao, bờ môi mỏng, đôi mắt sáng tựa tinh tú trên bầu trời đêm. Nhất Vũ say mê nhìn ngắm nhan sắc ấy thật lâu.

"Không được, ta đang nghĩ gì vậy?
Ta không thể để cảm giác này bộc lộ ra ngoài được... Thôi mộng tưởng đi..." - Nhất Vũ im lặng quay mặt đi nhìn xa xăm.

_ "Ngươi phải chịu đau rồi..." - nói xong hắn buộc phải bẻ chân nắn lại khớp cho Nhất Vũ.
Phía Nhất Vũ đau thấu tám ông trời nhưng không dám la lên mà chỉ biết cắn răng chịu đựng.

_ "Xong, ổn rồi." - Minh Điềm băng bó định hình chân lại để tránh bị chấn động đến.

_ "Đa tạ."

_ "Là việc nên làm thôi. Bây giờ ngươi đi lại nhẹ nhàng được rồi đó."

_ "Ân..."

_ "Chắc ngươi cũng mệt rồi?" - Nhất Vũ nhỏ giọng hỏi.

_ "Ừm. Đi cả ngày rồi nên ta cảm thấy khá đói."

_ "Ta đi đi tắm cho khoẻ người đây. Để ta cho người giúp ngươi chuẩn bị nước để tắm rồi sau đó cùng ăn cơm tối với ta."

_ "Vất vả cho ngươi rồi."

_ "Haha." - Minh Điềm cười khì một tiếng rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro