Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

y nguyệt

[1]

-'' Mặc kệ ta ngang tàn ở hậu cung, mặc kệ ta làm cái gì ngươi cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.''

-'' Mặc kệ quần thần phản đối, mặc kệ Thái Hậu ngăn cản, ngươi cũng kiên định đem sủng ái đến cho ta''

-'' Mặc kệ đúng hay sai, lớn hay nhỏ, chỉ cần là việc ta làm, mọi chuyện trong Hậu cung ngươi đều tán thành, mặc kệ có bao nhiêu phi tần ghen ghét, ngươi vẫn đem Phượng Ấn đặt trong tay ta.''

Liễu Y Nguyệt, một thân trang phục đỏ rực cao quý và duy mỹ. Nàng không đội Phượng Quan cao quý chỉ dành cho Hoàng Hậu, không dùng bất kỳ trang sức hay trâm ngọc như mọi ngày. Nàng không trang điểm đậm, không yêu mị như trước, nàng không khoát lên mình khí phách cường hãn, cao ngạo của bậc bề trên. Nàng chỉ đứng đó, y phục làm nổi bật lên nước da bạch ngọc, ba ngàn thước tóc tùy tiện buông xõa. Chỉ có điều là thần thái ấy, nỗi buồn ấy, bi thương ấy lộ rõ trên nét mặt. Trong tay nàng cầm Long Hồn Tiêu đệ nhất thiên hạ, bảo vật trong tim nàng. Thiên hạ đệ nhất tiêu, là hắn lấy cho nàng.

Lục Chi Ngang mặc long bào đứng cách nàng mười bước chân. Thật gần như vậy, nhưng sao Liễu Y Nguyệt ta lại cảm thấy như cách trở nghìn trùng. Nam nhân này khiến nàng điên cuồng yêu, cũng khiến nàng điên cuồng hận. Hắn vẫn đứng đó, vẫn mang phong thái cao ngạo của bậc đế vương không sánh gì được nhìn nàng.

Liễu Y Nguyệt cười tự giễu. Chính nàng cũng không ngờ sẽ đi đến bước đường này. Cả đời của nàng, sự thông tuệ của nàng, tất cả tính toán của nàng cũng không ngờ sẽ đi đến bước đường này. Nàng nắm chặt Long Hồn tiêu, run rẩy nói tiếp những lời khiến cho toàn thể những người có mặt ở Ngự hoa viên giật mình, không ngoại trừ Thái hậu và các phi tần.

-''Thế nhưng, người cho rằng ta không biết sao? Trái tim của người không có đặt ở chỗ của Liễu Y Nguyệt, lòng của người không có đặt ở chỗ của Liễu Y Nguyệt , ôn nhu, sủng ái của người cũng không có đặt ở chỗ của Liễu Y Nguyệt. Sự dịu dàng, chăm sóc của người đều dành cho Nhàn phi - Nhàn Uyển của người. Tất cả những điều người dành cho ta chỉ là giả, thực chất người chỉ muốn lợi dụng ta, đem ta ra làm lá chắn để bảo vệ cho Nhàn phi của người mà thôi."

Nước mắt Liễu Y Nguyệt chảy dài, từng giọt lệ rơi xuống cỏ cây. Bi thương đến ai oán. Thanh âm của nàng chậm rãi, tựa như đang kể lại một câu chuyện của người khác mà không phải của chính mình.

-''Mọi thứ tốt đẹp đều mang đến cho ta, mọi bao dung đều mang đến cho ta chỉ để che mắt những phi tần khác. Người tin rằng bọn họ tất cả sẽ nghĩ một mình Hoàng hậu Liễu Y Nguyệt ta mới là nữ nhân được sủng ái nhất Hậu cung, từ đó toàn bộ tính toán đều sẽ tập trung lên người ta. Mọi nguy hiểm, mọi âm mưu, mọi tập kích đều sẽ đồng loạt hướng về phía Liễu Y Nguyệt, còn Nhàn phi của người chuẩn xác không chút tổn thương mà sống vui vẻ. Nói cách khác, người mang đến cho ta hào quang chói loá nhưng thực chất lại sắp xếp cho người mà người yêu ẩn núp dưới bóng hào quang của ta, một đời an bình."
[2]

-'' Nàng biết.''

Lục Chi Ngang nhíu mày nhìn nàng. Ngày ngày nàng hống hách, nàng ngang ngược, nàng hoành hành hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, đều nhẫn nhịn nhưng nàng chưa bao giờ làm những điều quá đáng. Lúc này, những tính toán của hắn lên người nàng toàn bộ đều bị lật ra trước mặt quần thần, trước mặt các phi tần, trước mặt Thái hậu. Liễu Y Nguyệt lúc này làm hắn không thể nào nắm bắt được.

-'' Ta biết, tất cả ta đều biết. Nhưng không tránh né. Chỉ là làm thế nào bây giờ, ta thật không thể khống chế chính mình, không thể mê hoặc chính mình, không thể móc tim mình để nơi này không còn hình bóng của người nữa?" - Nàng chỉ tay vào lồng ngực bên trái, thê lương mỉm cười.

-'' Thường ngày ta chỉ gọi người là Hoàng thượng, căn bản không có nhắc đến tên người. Nhiều năm như vậy, ta cũng ngỡ rằng mình sẽ quên mất tên của người, nhưng mà Lục Chi Ngang, làm sao đây? Còn người thì sao, chắc chắn đến ngay cả tên của ta người cũng đã quên mất rồi..."

Mọi Người chưa hết sững sỡ, sắc mặt cứng đờ nhìn Hoàng hậu thương tâm khổ sở. Lục Chi Ngang nội tâm chấn động, tên của nàng..? Tên của nàng...hắn còn nhớ hay không đây...?

Liễu Y Nguyệt nhìn hắn, lòng đau đến nỗi không còn cảm giác. Cố gắng mỉm cười thật tươi, nhẹ bẫng như có như không nói ra tên của mình:

- "Không phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Người nhớ nhé, là Liễu Y Nguyệt. Liễu - Y - Nguyệt ."

Nâng Long Hồn tiêu,Liễu Y Nguyệt say mê nhìn nó, trân quý không thôi. Mọi người đều biết, vật đáng giá nhất của Hoàng hậu chính là thiên hạ đệ nhất tiêu này, là một cặp với Phượng Vũ cầm. Huỷ hoại những thứ khác của nàng, nàng đều một mặt không quan tâm. Nhưng chạm đến tiêu của nàng, xác thực mất nửa cái mạng...

-''Long Hồn tiêu, ba năm trước là người mang về cho ta. Chỉ có duy nhất thứ này là người tận tay đưa cho ta thôi! Âm luật ta vốn học không tốt, nhưng ngày nào cũng mang nó ra thổi, thỉnh giáo mọi Nhạc sư tài giỏi chỉ để có thể thổi lên một khúc ca trọn vẹn. Rốt cuộc công sức của ta, niềm tin của ta, tình yêu của ta, người vứt nơi đâu rồi...?''

-'' Ta đã từng nghĩ sẽ kiên quyết buông tay nhưng sự cố chấp của ta, tình yêu mơ mộng của ta buộc ta phải kiên trì đến bước này. Ba năm lẻ sáu ngày, ta chịu đựng cũng đủ rồi. Ta mệt mỏi rồi, cũng buông tay, cũng rơi lệ trước mặt người rồi. Lục Chi Ngang, đời này kẻ tính kế được tất cả mọi thứ không chỉ có một mình người. Thần toán Thiên Y ta trong đời số lần thất bại đếm không tới ba ngón tay nhưng từ khi gặp người, số lần ta thất bại đã có thể chất chồng như núi rồi. Thiên Y thần cơ diệu toán, nhìn thấu mọi việc, trên thông thiên văn dưới tường địa lý thua thảm trên tay người, thua thảm trước tình yêu của ngươi. Thật nực cười.."
[3]

Liễu Y Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người khuỵu xuống giữa muôn ngàn sắc hoa rực rỡ. Lục Chi Ngang siết chặt tay, chân như bị gông xiềng, bất động tại chỗ. Từng trận đả kích đánh thẳng vào não bộ của từng người, từng người. Nguyên lai mọi chuyện, hoá ra là như vậy..!

-'' Ái hận bi hoan, nói buông không đành, bỏ lại không nỡ... Nhưng mà hiện tại, ta không còn sức lực để tính toán nữa. Nước đi cuối cùng ta dành cho người, chính là điều ta có thể làm để bảo vệ thứ mà người yêu thương nhất."

Tiếp tục từng ngụm từng ngụm phun ra toàn máu là máu. Một tay nàng chống trên đoá hoa nhiễm sắc đỏ, tay còn lại cố gắng lau đi vệt máu đọng lại ở khoé môi. Ngắt một đoá hoa bỉ ngạn cài lên mái tóc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hắn...

-'' Duy trì hình ảnh đẹp đẽ nhất cuối cùng của ta, chỉ vì ngươi, Lục Chi Ngang . Thật muốn quay ngược lại thời gian để không gặp ngươi, không yêu ngươi cũng không đau khổ như thế này...."

Nàng không gọi hắn là Hoàng thượng, không gọi hắn là "người". Nàng gọi "ngươi", nàng muốn ngang bằng với hắn. Nàng ngay lúc này, nàng không thể cuối đầu, không thể nhẫn nhịn nữa. Ít ra khi gần chết, nàng có thể ngẩn đầu tự cao với tình yêu của chính mình.

-"Nhất lộ truy tùng, nhất cú bất hối... Nhất mực theo đuổi, một câu không hối tiếc."

*Phịch* một cái...

Liễu Y Nguyệt ngã xuống, tà áo phủ lên những đoá hoa. Đào hoa nghìn tuổi nặng nề trút những cánh hoa, từng cánh từng cánh rơi xuống người nàng. Chậm rãi.

Thái hậu đứng không vững, loạng choạng nhưng được cung nữ đỡ kịp lúc.

Từng người từng người, dù là nam nhân hay nữ nhân, lệ cũng rơi đầy mặt.

Lục Chi Ngang lúc này mới như kẻ tỉnh mộng, thẫn thờ bước đến chỗ nàng. Cấm vệ quân cấp báo, Nhàn quốc sư liên thủ cùng Phục quốc tiến đánh Thiên Cung quốc!

-'' Hoàng đế Thiên Cung quốc, nàng vì ngươi thiết kế nên ván cờ huyền diệu này. Chu quốc và Thương quốc đã sớm tập hợp quân binh, hiện tại đang thay ngươi bảo vệ giang sơn Thiên Cung. Trước đó một tháng, nàng đã tìm gặp Chu đế và Thương đế thương lượng chính sự. Đổi lấy nền an bình ngàn năm cho con dân hai nước, nàng yêu cầu chúng ta phải ứng phó Nhàn quốc sư và Phục quốc. ''

-''Ngay thời khắc này, Nhàn Đỗ Phùng và Phục đế khó thoát diệt vong, Nhàn phi của ngươi cũng đã bị bắt giữ rồi. Ả ta là một phần của dự mưu này. Đáng tiếc, lại đi tính kế Thiên Y thần toán!" - Chu đế Chu Liệt mặc giáp vàng dẫn theo một toán quân tinh nhuệ thành công tiến vào Hoàng cung Thiên Cung quốc, từ đầu đến cuối chứng kiến thảm cảnh đau thương của một nữ tử tài hoa, trong lòng rung động không thôi...

Hóa ra khi yêu con người ta có thể làm mọi thứ, kể cả bước vào tử địa! Sự huyền diệu của định mệnh mang Liễu Y Nguyệt đến với thế giới này, ban cho nàng sự thông tuệ tuyệt luân nhưng lại chôn vùi nàng trong tình yêu của nhân loại.

-'' Ái hận bi hoan, nói buông không đành, bỏ lại không nỡ."

-"Nhất lộ truy tùng, nhất cú bất hối
[4]

-'' Y Nguyệt, ta sai rồi. Nàng tỉnh dậy đi, có được không?"

Lục đế cao cao tại thượng không để ý hình tượng, lệ tuôn như mưa siết chặt lấy Liễu Y Nguyệt. Người hắn yêu nhất không phải là Nhàn Uyển, hắn cứ ngỡ hắn yêu giang sơn cẩm tú của mình. Nhưng mà giờ phút này, mùi máu tanh nồng làm hắn nhận thức rõ ràng, người hắn yêu nhất là Liễu Y Nguyệt nàng , thứ hắn cần nhất là tình yêu của Liễu Y Nguyệt nàng!

Lòng người giá lạnh giá, sử sách ghi chép, Hoàng hậu Liễu Y Nguyệt tài hoa tuyệt mệnh, khiến Lục đế lệ rơi như mưa, những năm sau đó đều chỉ một thân một mình, giải tán Hậu cung, tuyên thệ suốt đời không lập Hậu. Những chuyện xấu của Nhàn gia đều được tuyên cáo thiên hạ, xử trảm, tru di Cửu tộc. Long ngai truyền cho Hoàng đệ của mình là Lục Thiếu Ngôn, sau đó cũng rời đi nhân thế.

Thư phòng của Lục Chi Ngang treo đầy những bực hoạ do chính tay hắn vẽ. Hình vẽ chỉ có duy nhất một nữ tử xinh đẹp. Trong chiếc rương nhỏ đặt dưới gối rồng, một bức hoạ vẽ Liễu Y Nguyệt từ nhiều năm trước, vẽ nàng cười rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp nâng niu nhìn Long Hồn tiêu. Phía dưới góc phải bức hoạ có ghi thời gian và một dòng chữ: "Tình". Hoá ra, Lục Chi Ngang hắn cũng đã sớm yêu nàng, chỉ là hắn cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi!

Một đoạn nhân duyên, tình cảm sâu nặng đời đời kiếp kiếp định sẵn. Dây dưa một hồi, đi hết một vòng lớn cũng sẽ gặp nhau, chỉ là bi thương không khép lại.

Một đoạn nhân duyên, một ánh mắt yêu chiều xuyên qua ánh sáng yếu ớt, lặng lẽ hoá thành một cái ánh nhìn ngàn năm, vạn năm.

Một đoạn nhân duyên, một nụ cười của giai nhân khiến anh hùng phải cúi đầu, cam tâm tình nguyện một đời luôn đứng phía sau bảo hộ nàng chu toàn.

Từng ấy duyên phận, chưa từng gặp gỡ lại như ước hẹn ngàn đời. Tìm nhau trong biển người mênh mông, yêu yêu hận hận khiến lão Thiên cũng nhịn không được mà khẽ kéo một sợi dây, lộ ra một khe sáng nhỏ lọt qua đám mây.

----------------

Năm Kỷ Hợi, 2019

Liễu Y Nguyệt nắm trong tay hồ sơ bệnh án, chuyên chú xem xét. Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi.

-"Xin mời vào."

Đôi giày da đen bóng bước trên nền gạch trắng tinh, chốc lát vòng qua bàn làm việc đứng bên cạnh cô. Bác Sĩ Liễu ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn vào đôi con ngươi thâm thuý của người đàn ông: "Xin hỏi, anh là?"

Người đàn ông cúi đầu, hai tay chống lên thành ghế, cố ý giam cô giữa chiếc ghế và lồng ngực của mình. Anh bá đạo: "Nhớ cho kỹ, tên tôi là Lục Chi Ngang."

-"Vậy... Vậy Lục tiên sinh, anh đến là có chuyện gì sao?" Ấp úng nói. Người đàn ông này có mùi thật nguy hiểm!

-'' Tôi đến chỉ để nói cho em biết, tôi hiện tại sẽ theo đuổi em! Em không thể từ chối, cuộc đời này em chỉ có thể gả cho Lục Chi Ngang tôi, làm Lục phu nhân! Giây phút em giúp tôi gắp viên đạn trên vai xuống, tôi đã nhận định em là người của tôi rồi.''

CMN, chẳng phải xui xẻo gặp phải gã điên này đang bị thương ngồi thở gấp trước cửa nhà mình, Liễu Y Nguyệt cô cũng không có bị lương tâm thôi thúc, không nói một lời liền lôi người ta vào nhà, còn thô lỗ xé nát áo của người ta!

CMN, lương tâm cái gì chứ? Liễu Y Nguyệt cô không cần làm bác sĩ nữa! Cô sẽ đưa đơn từ chức! Dây vào một cái người bá đạo chết tiệt, cả ngày không nói lí lẽ, luôn miệng bảo cô phải chịu trách nhiệm vì đã "cường bạo" anh ta? Đùa cô sao? Không xé áo hắn, làm cách nào gắp được viên đạn? Ai đến chỉ điểm cho cô đi!
[5]

-'' Bác sĩ Liễu, phòng bệnh số 5 có người cần cấp cứu...''

-'' Ông nghĩ tôi sẽ đi sao?''

Vị bác sĩ nọ vò đầu, sao ông lại quên Liễu Y Nguyệt cô là vị bác sĩ tùy tính chứ. Chả ai có thể bắt cô chữa trị cả. Chết tiệt, bệnh nhân là tổng tài cơ đấy, Liễu tổ tông của tôi ơi, cô có thể đừng tùy ý nữa được không....Người ta phất tay một cái là đi luôn cả bệnh viện của tôi đấy...

-'' Nhưng,...'''

Chưa dứt câu, vị tổng tài nào đó đã vác xác tới rồi...

-'' Y Nguyệt, anh đau tim quá, em chạm thử xem, xem nó đang chạy loạn đây...''

Ngang vô sỉ vẫn bất chấp mặt dày theo đuổi vị bác sĩ nào đó. Khuôn mặt điển trai bỗng chốc thay đổi, ngây thơ vô tội hỏi Liễu Y Nguyệt.

Liễu Y Nguyệt đang thảnh thơi xem bệnh án, bỗng chốc giật mình. Ôi mẹ nó, có phải kiếp trước cô tạo nghiệp gì không? Không khi lại đụng phải người điên này. CMN, ai giữ cô lại đi kẻo không may lại đánh hắn phải nằm viện thêm mấy ngày nữa..

-'' Y Nguyệt, anh đau đầu quá, em mau lại xem, có phải trong đầu anh chứa toàn hình ảnh của em không..?'' Lục Chi Ngang vẫn kiên trì tán tỉnh, chả có chút gì là bá đạo lạnh lùng của một tổng tài giẫm chân là rung động cả thành phố A cả.

Liễu Y Nguyệt ngồi một bên biến sắc,, cô điên lên mất, thật sự muốn vã cho hắn một phát nhưng khuôn mặt này cũng thật có giá trị đi..

Cô phải đi ra khỏi khu vực nguy hiểm này, người đàn ông này, còn bám dai hơn cả chó, 36 kế, chuồng là thượng sách..

Liễu Y Nguyệt bước chân dồn dập ra phía cửa nhưng dưới chân bị một thứ gì đó cản lại. Cô hung hăng đá một cái, vẫn không buông, 2 cái, vẫn không buông... Thật tức chết cô đi mà..

-'' Buông,...'' Liễu Y Nguyệt gằng giọng.

-'' Em phải chữa bệnh cho anh...'' Lục Chi Ngang vẫn khăn khăn nắm lấy gấu áo của người nọ.

-'' Anh không có bệnh...''

-'' Nhưng tại sao đầu lại toàn hình bóng em, tim lại chạy loạn nhịp cơ chứ..''

-''...''' Sa mạc lời...

Được, coi như anh giỏi...tôi thua...

Liễu Y Nguyệt đành phải ở lại, cô thật sự muốn giết hắn...

-'' Lục tiên sinh, mời ngài đến bệnh viện khác. Chúng tôi không có khả năng chữa trị cho anh. Mong anh thông cảm.''

Liễu Y Nguyệt thầm cầu nguyện, đi đi, hắn mà đi, tối nay cô mở tiệc đãi cả bệnh viện...

-'' Nhưng chỉ có em mới chữa khỏi cho anh. Họ bảo em là quỷ y cơ mà..?'' Lục Chi Ngang ngước mặt mỉm cười. Để tôi xem em có thể từ chối tôi đến khi nào. Y Nguyệt, cả đời này, em chỉ có thể thuộc về riêng tôi.

Liễu Y Nguyệt cả kinh, ai bảo, cô giết cả nhà hắn.

-'' Lục tiên sinh, anh rốt cuộc muốn như thế nào...?''

-'' Làm vợ tôi.'' Lục Chi Ngang nhếch môi.

-'' Nhưng tôi với anh chạm mặt chưa tới ba lần. Hơn nữa, tôi không có tình cảm với anh.''

-'' Tình cảm có thể từ từ bù đắp.''

-'' Tôi là người rất thích tiêu tiền.''

-'' Tiền, tôi không thiếu, cho em tiêu thoải mái.''

-'' Tôi...'' Cô thật sự không thể viện ra được lý do nào hay hơn. Lão Thiên ơi, ông đùa tôi sao?

-'' Lục tiên sinh, anh nhìn xem ngoài kia có cô gái trẻ tìm anh kìa.''

Lục Chi Ngang ngoảnh mặt, không có, cô dám lừa anh. Được lắm, con mèo hoang này anh nhất định có được. Trốn một lần, không trốn được lần hai. Y Nguyệt, em nhất định sẽ phải bước vào cửa nhà họ Lục tôi.

*Hộc* *Hộc* *Hộc*

Mệt chết cô rồi, cuối cùng cũng chạy thoát, cô thề không để yên cho hắn.

-'' Lục- Chi- Ngang, anh chờ đó.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro