tra nam
[Zhihu] Trả thù ánh trăng sáng.
Tác giả: 渣男退散:拽姐的自我修养
Biên: Rừng Nhỏ và chị Meo Meo.
Đề cử: Chị Meo Meo.
01
Những thứ đã xảy ra tất có dấu vết để lại.
Ví như ngày thử váy cưới hôm ấy, trông Lâm Tố Khê hơi hơi thất thần.
Tôi thử liền mấy bộ, anh ta đều bảo được. Nhưng cả buổi thử váy, đầu anh ta còn chẳng nâng lấy một lần, chỉ chăm chăm vào cái điện thoại.
Nhân viên tư vấn nhìn hoài mà chạnh lòng, cô ấy đứng bên cạnh khen tôi không ngớt: “Thời tiểu thư, chiếc váy cô đang mặc là báu vật giữ cửa của chúng tôi đấy, cô tinh mắt quá đi mất.”
Tôi dòm mình trong gương, kiểu váy đan dây lưng phác họa đường cong quyến rũ vốn có trên tấm lưng trần trắng nõn của tôi.
Là dạng người đàn ông vừa nhìn đã rung động.
Khá đẹp.
“Bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.
Mắt nhân viên tư vấn sáng trưng: “Cửa hàng chúng tôi đang có khuyến mãi, nếu cô mua bộ này sẽ được khuyến mãi một bộ đi chúc rượu, tổng tất cả là sáu vạn ạ.”
Sáu vạn à?
Với sự nghiệp mới khởi sắc của Lâm Tố Khê thì sáu vạn hơi mắc. Nhưng với tôi, chúng tương đương tiền tiêu vặt nửa tháng mà thôi.
Đăm chiều một hồi, tôi nói: “Vậy lấy tôi bộ này.”
Nếu bố tôi không khuyên tôi nên quan sát anh ta thêm ít bận, có lẽ tôi đã kể hết thảy ngọn nguồn chân tướng cho anh ta, để anh ta đỡ phải đi sớm về trễ, dành nhiều thời gian bên tôi hơn.
Tôi định nói anh ta nghe về hoàn cảnh gia đình mình vào ngày chúng tôi tổ chức hôn lễ. Đã kết hôn rồi, chuyện gì cũng phải thẳng thắn với nhau mới phải đạo chứ.
Tôi chộp chiếc ví nhỏ trên ghế sô pha, rút thẻ ngân hàng trao tay cô nhân viên.
Ai ngờ Lâm Tố Khê bỗng ngừng chơi điện thoại, đứng dậy cái rụp trúng lúc tôi chuẩn bị đưa thẻ thanh toán.
Anh ta cầm tay tôi, kéo người tôi thủ thỉ: “Kết hôn thôi em à, mua váy vóc làm gì, thuê một bộ là được rồi.”
“Sự nghiệp của anh đang trong giai đoạn phát triển, tình cảm giữa hai chúng ta nào đong đếm bằng tiền.”
Tâm trạng vui vẻ lúc ướm váy trôi tuột xuống đáy vực.
Tôi lẩm bẩm rằng: “Anh chả nói, kết hôn là chuyện trọng đại của đời người, tốn nhiêu tiền cũng chẳng quá.”
Nhưng tôi vẫn nghe lời Lâm Tố Khê.
Tôi biết, công việc của anh chưa ổn định, hễ tí là tiền tiền sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng mai sau của chúng tôi mất.
Nghĩ đoạn, tôi đè nén sự không vui trong lòng xuống, rặn một nụ cười cùng nhân viên tư vấn:
“Chúng tôi xem xét lại đã nhé.”
Nhân viên tư vấn lật mặt nhanh như chớp, lập tức xoay người, tôi ngóng được tiếng trách cứ khinh thường của cô ấy nữa là:
“Mua không nổi còn vờ rich ka rich kid.”
Khóe miệng tôi sượng cứng, tôi vốn tưởng Lâm Tố Khê sẽ nói đỡ hộ tôi dăm ba câu, hòng giữ thể diện cho tôi.
Song vừa nghiêng đầu.
Anh ta đã ra ngoài cửa hàng nghe điện thoại từ thuở nào.
02
Câu chuyện hôm nọ lặng lẽ trôi qua, tôi muốn Lâm Tố Khê đi thử đầm cưới với tôi tiếp.
Nhưng anh ta từ chối.
Thoái thác rằng lãnh đạo điều anh ta đi công tác gấp, phải đến nước bạn để ký hợp đồng.
Tôi mở Wechat xanh xanh trên điện thoại anh ta, sắc xanh rọi rõ khuôn mặt đầy rẫy sự khó ở.
Anh ta chau mày: “Em lại rộn gì đấy.”
Có phải tôi cố ý nhìn điện thoại anh ta đâu, ai bảo anh ta chưa tắt điện thoại đã ném ngay lên kệ đầu giường.
Lịch sử trò chuyện chỉ có một câu từ Tô Lan.
Tô Lan: Em nhận được mười một vạn rồi, anh cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ trả lại.
“Tô Lan, bạn gái cũ của anh đã quay về, sao anh không nói với em?”
“Anh cho bạn gái cũ mượn mười một vạn, mà không có nổi sáu vạn mua váy cưới cho em à.”
“Cả hai người nhắn mỗi một câu, anh xóa lịch sử trò chuyện đúng không?”
Tôi như rồ lên.
Này khác gì ngoại tình tư tưởng.
“Lam Lam, anh sợ em nghĩ nhiều, Tô Lan đang bị bệnh nên cần tiếp gấp, dẫu gì cũng là một mạng người mà em.” Đôi tay của Lâm Tố Khê giữ hai bả vai tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Tôi thấy được nỗi trông mong từ mắt anh ta.
“Em yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ không làm em tổn thương.”
“Em từng nói, em tin tưởng anh vô điều kiện đấy thôi.”
Dứt lời, anh ta thơm trán tôi, thỏ thẻ rằng chỉ cần hoàn thành vụ mua bán này, chúng tôi ắt trả hết nợ và tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ.
“Thế anh hủy kết bạn cùng Tô Lan nhé.” Dù sao cũng là tình cảm mặn nồng sáu năm, sau đợt cân nhắc ngắn ngủi, tôi chọn bản thân tự lùi một bước, mong Lâm Tố Khê đừng vượt quá ranh giới ấy.
Anh ta khựng người, đương lúc tôi định bảo ban gì đó, Lâm Tố Khê bỗng bế tôi lên.
Tôi thảng thốt một trận.
Anh đặt tôi giữa chiếc đệm êm ái, cởi áo sơ mi, khóe môi treo một nụ cười xoàng.
Như về năm tôi gặp anh ta lần đầu tiên, vẻ càn rỡ, chẳng khuất phục bất cứ điều chi.
Xa vời vợi với những cậu trai tôi từng quen.
Lâm Tố Khê chưa từng tỏ tình tôi, chúng tôi ở bên nhau cứ tựa chuyện nước chảy thành sông, thẳng tắp lự tới ngõ đường hôn nhân.
Tôi rất yêu Lâm Tố Khê.
Thế nên, khi tôi biết anh ta có một cô bạn gái cũ quá đỗi yêu thương, phản ứng đầu tiên của tôi là, dang tay ôm chầm lấy anh ta, an ủi:
“Bỏ lỡ anh là lỗi của cô ấy.”
Khoảnh khắc ấy, anh ta kể lể gì đó nhưng tôi không nhớ rõ.
Tôi chỉ nhớ, anh ta dắt tay tôi, đến trước mặt đám bạn bè thân thiết của anh ta, tuyên bố:
“Từ hôm nay trở đi, Thời Lam là bạn gái của tôi, là vợ tương lai của tôi.”
Dưới ngàn ánh mắt kinh ngạc, tôi cảm động in môi mình lên môi anh ta.
03
Sau khi Lâm Tố Khê đi công tác, tôi đã đi thuê một chiếc váy cưới rẻ nhất trong hàng nhà người ta.
Chủ cửa hàng hỏi tôi: “Cô cần chồng sắp cưới đến xem như thế nào không?”
Tôi lắc đầu.
Mấy năm gần đây, phường tiêu xài hoang phí như tôi cuối cùng cũng học được thói tiết kiệm.
Ngày Lâm Tố Khê về nước, tôi cố ý ăn diện đẹp đẽ. Tôi gửi một nhắn cho Lâm Tố Khê, thưa tôi muốn đến đón anh ta.
Mấy tiếng sau đó, anh ta mới trả lời, anh ta bảo, anh ta về công ty rồi.
Tôi vốn định tặng Lâm Tố Khê một bất ngờ nho nhỏ.
Trên đường tới công ty, trời bỗng đổ cơn mưa to như trút.
Ôi, lớp trang điểm của tôi.
Tôi xòe tay như chiếc ô, chạy vội vào sảnh công ty Lâm Tố Khê.
Nhưng tôi - một con gà rớt vào nồi canh - bị chặn ngay cửa công ty anh ta.
Tôi đứng đối diện đám bạn bè Lâm Tố Khê đang lê bước rời khỏi công ty, định tiến lên chào hỏi họ vài câu. Nào ngờ, tôi thấy một người nọ làm mặt quỷ.
“Thằng nhãi Lâm Tố Khê này được vỗn lài, vợ trong nhà, mỹ nhân trong ngực.”
“Mối tình đầu Lan Lan đã về, chắc nó cũng chẳng vấn vương cô Thời Lam ấy nữa đâu nhỉ, mấy thằng đẹp trai nhiều tiền mới tìm thế thân thay thế.”
Thời Lam? Thế thân?
Tôi lơ tơ mơ.
Không rõ ai gọi tôi.
“Ủa, chị dâu, sao chị đến đây!”
Giọng điệu nào có ngạc nhiên, mà là nhuốm vẻ hoảng sợ.
Tôi nói: “Tôi đến đón Tố Khê."
Mặt người nọ cứng đờ, không nói không rằng, người bên cạnh nhảy xồ lên giải thích: “Anh Lâm không ở đây, nãy anh Lâm và cấp trên đi gặp khách hàng rồi ạ.”
Cuối cùng tôi nhìn nhận ra có chuyện gì đấy sai sai ở đây.
Tôi nhíu mày, vận sức đẩy hàng người cao lớn, chuẩn bị lao đầu vào trong.
Bọn họ ngăn tôi lại:
“Chị dâu à, trông chị như vậy không ổn lắm.”
Tôi cười gằn: “Công ty mấy người trông mặt mà bắt hình dong à?! Nói, Lâm Tố Khê đang làm gì?!”
Toán người kia cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Đương lúc tôi định mở lớp cửa đang khóa chặt, miệng cửa bỗng “Két” một tiếng.
Chàng trai mặc áo thun bận quần bò mở điện thoại, phơi bày một tràng ảnh trước mắt tôi.
Trong hình, Lâm Tố Khê mặc tây trang màu xanh biển do chính tôi mua cùng chiếc cà vạt thắt lệch, còn Tô Lan mặc chiếc váy dài xinh xắn.
Một đôi trai tài gái sắc rúc vào lòng nhau, cách Lâm Tố Khê ôm cô ta, như thể muốn dung hòa cô ta vào tận cốt tủy.
Anh ta chưa từng ôm tôi như vậy.
04
Tôi vẫn nhớ chiếc váy kia lắm, đó là khi tôi đi dạo phố cùng anh ta, tôi đứng ngắm chiếc váy ấy lâu ơi là lâu.
Ngày hôm đó, tôi đứng lặng như vậy đấy. Tôi dòm chiếc váy rực rỡ, lấp lánh, tỏa sáng giữa muôn vàn ánh đèn.
Tôi nói: “Nếu ngày hai ta kết hôn, em mặc được nó thì tuyệt.”
Tất nhiên, tôi đã dự trù rằng tôi sẽ tự mua nó rồi.
Còn Lâm Tố Khê trả lời như thế nào?
Ha, anh ta trả lời: “Cái váy này tính làm gì? Lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ mua tất cả chiếc váy đẹp nhất trần đời, dâng chúng trước mặt em, để mỗi giờ em thay một bộ! Làm khách khứa lác mắt luôn, cho họ chiêm ngưỡng vợ anh đẹp tới ngần nào!”
Tôi bị những câu từ dối gian che mắt, chao lòng.
Khắc ấy, tôi ngỡ như mình hóa thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, tôi ôm eo Lâm Tố Khê, nức nở khe khẽ:
“Em không cần váy cưới đắt tiền, chúng ta hãy tựa bao cặp đôi bình thường khác, chú rể mang tên anh là được rồi.”
Nhưng ngày hôm nay hệt ngọn dao sắc bén, mổ xẻ con tim tôi.
Hóa ra từ đầu chí cuối, tôi như con hề, làm thế thân của Tô Lan.
Tô Lan*, Thời Lam*, anh ta thích gọi tôi là Lam Lam hơn cả. Mỗi lần động tình, anh ta đều buột miệng thốt vậy.
(澜 [lán]: Lan, 岚 [lán]: Lam, do cách đọc hai từ này giống nhau đâm ra sự tình như vậy nhé.)
Chẳng rõ anh ta đang gọi tên tôi, hay là con ả ánh trăng sáng của anh ta nữa.
Thật ghê tởm.
05
Tôi và Lâm Tố Khê ở bên nhau suốt sáu năm.
Ngày tôi bắt đầu quen anh ta, cũng là ngày ba tôi và dì Tôn đi đăng ký kết hôn.
Khi ấy, mẹ tôi vừa qua đời chẳng được mấy bận.
Dưới cơn thịnh nộ, tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy. Xách theo mớ tiền do mẹ để lại, đặt chân tới Dị Thành dốc sức làm ăn.
Nhưng lúc đó tôi đã mất sự che chở của gia đình, vấp phải trắc trở khắp nơi khắp chốn, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị người ta khinh thường cỡ vậy.
Cũng là khắc ấy, tôi vô tình chiêm ngưỡng cảnh Lâm Tố Khê đang thuyết trình vô cùng tự tin.
Ánh đèn ấm áp, kiểu tây trang cũ mèm không thể khỏa lấp nét kiêu ngạo trong con ngươi của anh ta, anh ta nhếch khóe miệng, phô bày thế mạnh trước người phỏng vấn.
Đáng tiếc, cuối giờ, người phỏng vấn dùng lý do “Ý tưởng rất tốt nhưng thực thi thì không khả quan.” để từ chối anh ta.
Anh ta không bực cũng không nán lại lâu, lễ phép gật đầu đi ngay.
Lúc xoay người, tầm mắt anh ta dừng ở đôi mắt tôi.
Tôi mách nước: “Anh cứ cầu xin người phỏng vấn kia xem, khéo lại được duyệt đấy.”
Anh ta lắc đầu, cười cợt: “Chắc em gái đây mới chập chững vào đời nhỉ, đây là từ chối đó. Thay vì xin xỏ bọn họ, chi bằng vận sức mình thâu tóm một mảnh trời riêng.”
“Tôi chẳng tin đâu nhé, tôi tài năng xuất chúng như này đây, còn sợ không đánh lại bọn tư bản.”
Trước đây, những người đàn ông tôi quen toàn là mấy kẻ nhà giàu dốt nát, hiếm ai học hành đến nơi đến chốn lắm. Nhưng tất cả đều chung một câu nói: “Lắm kẻ sinh ra đã là người chiến thắng, kẻ có tiền chỉ biết lấy tiền sinh tiền, chớ hão huyền sức mình có thể đánh bại tư bản.”
Đã từng, tôi đã từng si mê hạng người như Lâm Tố Khê.
Sau này, tôi bị hiện thực vả bôm bốp.
Nhưng, yêu… Đã thành một thói quen, tôi muốn che chở anh ta. Tôi thừa nhận bản thân là kẻ phạm tiện, tuy nhiên tôi ích kỷ mà hy vọng rằng Lâm Tố Khê có thể giữ vững cốt cách của chính mình, chớ bị mài dũa giữa thế tục trần ai.
Bẵng qua vài năm, ba tôi và dì Tôn đi tìm tôi, ông ấy bảo ông thương tôi vì tôi phải chịu bao đắng cay ngoài kia, nhưng ông ấy không muốn tôi ở bên Lâm Tố Khê.
Tất nhiên là tôi cãi ông ấy rồi, tôi cứ khăng khăng rằng: Ắt phải là Lâm Tố Khê.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
Dì Tôn sợ hai ba con chúng tôi lại trở mặt lần nữa, bèn đề ra một biện pháp vừa lòng đôi bên, đó chính là khảo sát Lâm Tố Khê ba năm.
Nếu Lâm Tố Khê không biết mô tê gì về gia đình tôi nhưng vẫn thật lòng đối đãi với tôi, và tự bản thân anh ta làm nên sự nghiệp, ông sẽ đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Song ba tôi cứ nhai mãi chuyện năng lực của Lâm Tố Khê là chiếc kìm giữ anh ta lại.
Song hành với đó, anh ta cũng không tin tôi.
Tôi lặng lẽ điều động nhân lực giúp đỡ Lâm Tố Khê.
Khả năng cao là do tôi không muốn nhận thua cùng ba tôi.
Tôi muốn chứng minh cho ông già kia thấy, bố xem đi, mắt bố cũng chẳng rõ lắm đâu.
*
Có lẽ anh em bên đàng Lâm Tố Khê đã báo cáo sự tình cho anh ta.
Chỉ hai phút ngắn ngủi, tôi đã thấy Lâm Tố Khê vội vã xuất hiện nơi cửa ra vào.
Anh ta vội tới mức áo sơ mi cũng rớt mất hai cái cúc.
Giọng anh ta nghe sốt ruột lắm, giở điệu răn dạy tôi liền: “Anh đã bảo là anh về công ty mà, sao em không chờ anh ở nhà?”
Móng tay găm sâu vào máu thịt, lý trí kiềm tôi chửi nhau cùng Lâm Tố Khê trước mặt mọi người.
Chuyện đã thành ra như vậy, anh ta còn dám đẩy lỗi lầm lên thân tôi ư?
“Lâm Tố Khê.” Tôi không nâng bước, chỉ đứng xa xa trông người đàn ông tôi yêu nhiều năm phía đối diện: “Thuở non xanh, tôi gặp nhiều thằng đẹp trai sáng láng hơn anh lắm. Chẳng qua tôi vẫn biết giữ thân giữ phận, bởi vì tôi có anh. Nhưng anh có tôi, thì không hề.”
“Anh biết mười ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn nhỉ?”
Tôi ngoảnh mặt: “À, anh vốn biết mà, do anh không muốn biết thôi.”
“Lâm Tố Khê, chúng ta chia tay đi.”
Dứt câu, tôi không chờ câu trả lời của anh ta, quay gót rời đi chẳng chút do dự.
[Zhihu] Trả thù ánh trăng sáng.
Tác giả: 渣男退散:拽姐的自我修养
Biên: Rừng Nhỏ và chị Meo Meo.
Đề cử: Chị Meo Meo.
06
Tôi dọn ra khỏi nhà Lâm Tố Khê, mấy căn nhà khác của tôi thì tôi đã gửi gắm môi giới để người khác thuê với mức giá bình dân.
Ba tặng tôi căn hộ Lâm Tố Khê đang thuê khi tôi vừa đủ tuổi trưởng thành, năm căn cùng khu cũng đứng dưới tên tôi. Hòng phòng chuyện không may, tôi nhờ người môi giới soạn một bản hợp đồng giá rẻ cho Lâm Tố Khê ký tạm.
Vì vậy, Lâm Tố Khê cứ đinh ninh rằng anh ta nuôi tôi. Bây giờ tôi phải lay anh ta tỉnh giấc, là ai, ai là người níu giữ cuộc tình mỏng như băng của chúng tôi.
Tôi đi rồi, Lâm Tố Khê gọi tôi mấy cuộc nhưng tôi tắt hết.
Tôi chờ đủ mười cuộc gọi nhỡ mới chịu nghe máy.
Quả nhiên anh ta tức hồng hộc: "Thời Lam, vì sao em lại dọn đi, một mình em thì sống ở đâu được chứ!"
07
"Lâm Tố Khê, anh cảm thấy tôi thiếu anh là tôi không sống nổi à?"
Tôi cười đứt cả hơi.
Tôi là người dám yêu dám hận.
Lúc tôi và Lâm Tố Khê vẫn yêu nhau đậm say, anh ta thường nói: "Nếu chẳng phải em cứ bô bô câu em yêu anh, có lẽ anh đã ngỡ em không yêu anh rồi."
Tôi chưa bao giờ thiếu tình yêu.
Thế nên tôi có thể biểu đạt tình yêu của mình một cách hào phóng.
Nhưng tình yêu của tôi không dành cho kẻ hai lòng…
Tôi không nhân nhượng với đàn ông ngoại tình.
Lịch sử cuộc trò chuyện là cơ hội tôi đã trao anh ta, nhưng anh ta cứ thích lôi tôi nhảy Disco trên phần mộ của anh ta.
Vậy đừng trách tôi không nương tay.
Tôi nắm hai mươi phần trăm cổ phần nơi công ty Lâm Tố Khê làm việc, tương đương vị trí cổ đông lớn nhất.
Tôi đủ tự tin để nói rằng chỉ cần tôi muốn, mớ hạng mục Lâm Tố Khê coi như mạng sống sẽ bị hủy sạch, thời gian anh ta nỗ lực đổ sông đổ bể ngay tức khắc.
Những lời nói lạnh nhạt đến từ tôi khiến Lâm Tố Khê nóng nảy.
Anh ta hiểu sự ra đi của tôi chính là lời cảnh cáo.
Tôi không hề bông đùa.
"Lam Lam, chỉ vì vậy mà em đã kết tội anh rồi bỏ đi ư… Anh thề anh và Tô Lan không có gì hết, em hãy tin anh được không?” Ngữ điệu mềm mỏng của anh ta như đang chỉ trích tôi hiểu lầm anh ta vậy.
Giọng nói dịu dàng bấy lâu không thấy khiến tôi bật cười. Tôi nghĩ đó là do khoảng thời gian yêu nhau, tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng anh ta. Bởi thế mà khi tôi thay đổi đột ngột, đã làm anh ta khó chấp nhận.
Anh ta bắt đầu lấn tới:
“Chúng ta kết hôn ngay lập tức nhé Lam Lam.”
Có lẽ trong lúc nước sôi lửa bỏng, Tô Lan gì đó đã bị anh ta lãng quên. Hóa ra đàn ông khốn nạn đều mang dáng vẻ này, giây trước có thể đào tim móc phổi vì một người, giây sau đã ôm ấp mặn nồng cùng người khác.
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
Dù Tô Lan hay bản thân tôi đều không công bằng.
Nghĩ một lúc, tôi hít thật sâu, nói với Lâm Tố Khê: “Hôn lễ sẽ được tổ chức tiếp, nhưng tôi muốn tổ chức vào một tháng sau.”
Lâm Tố Khê tiếp lời:
“Cảm ơn em Lam Lam, Lam Lam anh yêu em, Lam…”
Tôi lắc đầu, chẳng buồn nghe nữa.
Hễ thêm một giây, tôi lại thấy nao nao trong họng.
Tôi đã mất hết hy vọng. Thay vào đó, tôi chỉ nhớ bản thân đã hao tổn tâm trí suốt bao năm qua vì anh ta, hà cớ gì tôi phải tha thứ dễ dàng đến vậy.
Tôi muốn đám cưới của riêng mình. Và cũng muốn chiêm nghiệm hậu quả của chính Lâm Tố Khê.
Tôi muốn Lâm Tố Khê sượng câm giữa sân khấu lễ cưới.
Tôi muốn phô bày cho bạn bè, họ hàng thân thích của Lâm Tố Khê thấy, người đàn ông giỏi giang trong mắt bọn họ, là kẻ hèn hạ đốn mạt nhường nào.
08
Tôi gọi điện thoại cho chủ nhà, đương nhiên đó cũng là cấp dưới của tôi.
Tôi bảo anh ta nói với Lâm Tố Khê rằng, vì tình hình hiện nay, giá thuê nhà buộc phải tăng gấp ba lần giá thị trường.
Anh ta không đồng ý thì kết thúc hợp đồng, dù sao cũng đã đến kỳ hạn.
Không ngoài dự đoán, Lâm Tố Khê tức anh ách.
Bởi vì căn hộ giá rẻ tôi cho Lâm Tố Khê thuê nằm trong khu chung cư Lương Thành đắt đỏ cơ mà. Chẳng những thế còn miễn tiền điện nước, nhà cửa tiện nghi tươm tất, tiền thuê nhà không ảnh hưởng tới việc chi tiêu hằng ngày.
Nhưng giờ đây, đừng nói là tăng gấp ba lần tiền nhà, riêng giá nhà thị trường đã ngốn một tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng của anh ta.
Sau đó, Lâm Tố Khê đành chuyển sang chỗ mới, thuê một phòng trọ bình thường hơn cả bình thường.
Song người đã thử sơn hào hải vị nào quen cơm canh đạm bạc.
Vì thế anh ta lại nhớ về tôi.
Anh ta tính thời gian tôi tan tầm, cản bước tôi ngay trước mặt đồng nghiệp chung chỗ làm.
“Lam Lam, em giận hờn đủ chưa?”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể ngủ mãi ở công ty mà để mình anh trả tiền thuê nhà được.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, dù anh ta đang cầu cạnh tôi nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, tôi không nhịn cười nổi.
Tôi lách qua người anh ta, Hoàn Hung đứng cách đó không xa:
"Lâm Tô Khê ngại thuê nhà đắt thì không phải Lâm Tố Khê thật rồi."
"Thời Lam, em vẫn giận anh à?" Đôi lông mày của anh ta níu chặt, cố giả vờ giả vịt, "Em đừng cố tình gây chuyện được không? Anh đối xử với em không tốt ư? Cuộc sống của riêng hai chúng ta cơ mà, em mau về, hai chúng ta cùng..."
"Lâm Tố Khê." Tôi thở dài, từng câu từ thốt ra cực kỳ thấm thía, "Đôi khi anh hiểu sai vị trí của mình."
"Anh không thuộc tầng lớp ấy nên anh đừng nấn ná ở đó làm gì."
"Không ai trong giới thượng lưu đánh giá cao anh vì anh sống ở đó cả."
Lời tôi nói vừa hay chọc trúng chỗ đau của anh ta.
Mặt anh ta đổi sắc, lảng sang chuyện khác: "Thời Lam, em định ngủ ở công ty nữa à?"
"Ai bảo tôi ngủ ở công ty?"
Chiếc Mercedes bên cạnh bấm còi đúng lúc.
Tôi quay người lên xe chẳng chút lưu luyến, khuôn mặt tái mét của anh ta trơ trọi giữa đường.
Hình như nhớ ra chuyện gì đấy, tôi bèn hạ cửa xe xuống: "Bây giờ tôi không rảnh nói chuyện tầm phào với anh, tôi còn hai bữa tiệc cần tham dự."
"Thôi thì thế này, mai tôi phải đi công tác ở Bắc Thành rồi, anh đừng hở tí là đến công ty tìm tôi, làm kẻ đeo bám xấu hổ chết đi được."
"Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."
Dứt lời, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Lâm Tố Khê, chiếc xe ô tô lao vun vút.
Dành nguyên làn khói gai mũi cho Lâm Tố Khê.
09
Sau ngày hôm đó, tôi lại sai cấp dưới gửi tin nhắn kích thích Lâm Tố Khê, bảo anh ta ra vẻ, phùng má giả thằng mập*.
*打肿脸充胖子: nguyên văn raw ở đây ạ, em không hiểu ý câu này lắm mong mọi người giúp em ạ :3
Nhà còn không thuê nổi, giả vờ làm kẻ có tiền làm chi.
Câu này tòi ra, Lâm Tố Khê thấp thỏm lắm đây.
Tôi cá chắc rằng, anh ta sẽ liều mình thuê căn nhà đó tiếp.
Người đàn ông này cao thượng quá đi mất.
Ánh trăng sáng Tô Lan đã trở về để dựa dẫm vào anh ta, tất nhiên phải phô diễn khí khái đấng nam nhi cho Tô Lan xem rồi, Lâm Tố Khê dùng sự sùng bái của Tô Lan nhằm thỏa mãn lòng hư vinh.
Còn tôi muốn anh ta biết, không có tôi, anh ta là kẻ trắng tay.
Lúc tôi đang tự hỏi, ba tôi bỗng gọi điện.
"Ba nghe người trong công ty nói con định thầu công trình trên bãi đất hoang ở Bắc Thành à, thế nào, không giúp đỡ người đàn ông của con bắt đầu từ con số không nữa à?"
Tôi bị giọng điệu của ông già nhà mình chọc cười.
"Con không thể từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu."
Ba tôi bùi ngùi: "Ôi, cuối cùng con tôi cũng trưởng thành, ba vẫn nhớ mang máng cảnh con mất ăn mất ngủ vì công ăn việc làm lắm đấy nhé."
"Ba không sợ con đột tử à."
Hai ba con chúng tôi tiếp tục thảo luận về chuyện phân chia, đầu tư vốn cho dự án.
Tôi muốn tận dụng khoảng thời gian trước lễ cưới tạo một bước tiến lớn trong sự nghiệp riêng tôi.
Đầu tiên, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian vào người Lâm Tố Khê, vì vậy tôi cần phải điều chỉnh công việc một lần nữa. Thứ hai, tôi định nhân cơ hội này kiểm tra mức độ kiên định của Lâm Tố Khê.
Cũng vì vậy mà tôi phát hiện.
Tôi đánh mất bản thân quá lâu rồi.
Tôi từ bỏ thân mình vì Lâm Tố Khê.
10
Kể từ màn níu kéo trước công ty hôm ấy, Lâm Tô Khê không liên lạc gì với tôi nữa.
Thực ra thì tôi có thể đoán được nguyên nhân.
Anh ta kiêu ngạo đến thế, ắt nghĩ rằng tôi sẽ không chịu được mà quay về tìm anh ta.
Nhưng anh ta đã quên.
Tính tôi vốn độc lập, trừ khi khó khăn vượt mức cho phép, nếu không tôi sẽ chẳng cãi vã với người khác đâu.
Nếu im hơi lặng tiếng tựa bây giờ, chứng tỏ tôi cực kỳ thất vọng.
Tôi điều nhân viên tạm ngưng hợp đồng cùng công ty Lâm Tố Khê, chuyển sang ký hợp đồng với đối thủ của công ty anh ta - doanh nghiệp Lục Thị.
Khó bề tưởng tượng, một Lâm Tố Khê đang hớn hở chờ xét duyệt bỗng nhận được tin dữ từ cấp trên.
Đối phương chấm dứt hợp đồng, chuẩn bị ký kết với đối thủ.
Thật tuyệt vời làm sao.
Dã tràng xe cát biển Đông, rốt cuộc ba tôi vẫn cống tiền cho người đáng ghét nhất.
Chủ ý ban đầu của tôi là để Lâm Tố Khê tự phát hiện người chặn dự án của anh ta là tôi.
Tôi muốn anh ta cầu xin tôi.
Song tôi không ngờ tới, tôi sẽ gặp Tô Lan và Lâm Tố Khê ở đất Bắc Thành.
[Zhihu] Trả thù ánh trăng sáng - HẾT.
Tác giả: 渣男退散:拽姐的自我修养
Biên: Rừng Nhỏ và chị Meo Meo.
Đề cử: Chị Meo Meo.
11
Lúc đó, tôi đang tham gia tiệc tối do xí nghiệp Lục Thị tổ chức.
Lục Thị quả là xí nghiệp nổi tiếng trong lẫn ngoài Bắc Thành, cực kỳ giàu có. Chỉ để làm vừa lòng bên đối tác, họ sẵn sàng mở một cuộc giao lưu giữa các công ty.
Tôi cũng kiếm được kha khá mối làm ăn, có rất nhiều người tỏ ý hợp tác cùng tôi.
Nhưng bầu không khí trong bữa tiệc quá mức ngột ngạt, tôi bèn ra ngoài hít thở sự trong lành ngoài kia.
Song ngay cửa hội trường, tôi lại bắt gặp Lâm Tố Khê mất kiên nhẫn dỗ dành Tô Lan.
Theo câu "Tố Khê, anh nhịn một chút." của Tô Lan, tôi chạm mắt với hai người họ.
Lâm Tố Khê cuống quít rút cánh tay đang bị Tô Lan túm chặt.
Tôi cười lạnh trong lòng, anh ta cũng có ngày cảm thấy chột dạ cơ đấy.
Anh ta lúng túng: "Lam Lam, sao em ở đây?"
Đáng lẽ tôi nên hỏi câu này mới phải.
Tôi yên lặng dòm Tô Lan mảnh mai bên cạnh, đại khái đoán được mục đích hai người tới đây.
Chắc Lâm Tô Khê đã nhận được tin nên anh ta định nằm vùng ở đây, hòng tìm cơ hội cứu vãn tình hình.
Suy cho cùng đó cũng là một dự án trọng điểm.
Hỗ trợ việc thăng quan tiến chức của anh ta.
Nhưng Lâm Tố Khê lòng cao hơn trời, anh ta nào nguyện làm những việc như vậy.
Phòng chừng anh ta thấy năng lực của bản thân có thể tìm người hợp tác mới.
Gió lạnh thổi qua, tôi che cơ thể nhỏ bé bằng chiếc áo choàng mỏng tanh.
Mắt anh ta liếc sang, nhìn cơ thể tôi một lượt rồi giở giọng đay nghiệt: "Lam Lam, em bảo đi công tác ở Bắc Thành mà? Công ty yêu cầu em đi công tác thế này ư?"
"?" Tôi cúi đầu ngắm nghía bộ váy dạ hội vận trên người mình, thứ cần lộ thì lộ chẳng cần giấu giếm.
Mắt tôi rơi vào chiếc áo vest nhàu nhĩ.
Không có tôi, anh ta còn lười ủi lấy một bộ quần áo.
Tôi nở nụ cười, đáp trả: "Chẳng phải anh đang ở Lương Thành sao, dắt tình nhân yêu dấu tới thành phố khác là phong cách đi làm của anh à?"
"Tôi thấy anh không định kết hôn với tôi."
Tôi buột miệng thốt vậy.
Ai ngờ Lâm Tô Khê và Tô Lan đang ngồi kề nhau bỗng tái mét cả đôi.
Lâm Tố Khê vọt lên phía trước, muốn cầm tay tôi: "Lam Lam, em chớ hiểu lầm, anh và Lan... Tô Lan đi tìm công ty hợp tác mới thôi."
Tôi lảng tránh.
Thoáng nhìn Tô Lan tỏ vẻ không cam lòng đằng ấy.
Nói thật, tôi lười quan tâm mục đích đến đây của bọn họ là gì, đương lúc tôi định nói thêm, một giọng nói trầm tịch tự dưng vang vọng sau lưng tôi:
"Thời Lam, em không kể tiếp về kế hoạch của em à, nhiều người muốn đầu tư vào dự án ấy lắm đấy."
Tôi bị kiềm lại.
Nghe thấy tiếng người nọ, Lâm Tố Khê và Tô Lan không kìm được mà trợn mắt.
Bọn họ nào không biết Lục Duệ Nhan, anh chính là nhân vật lẫy lừng trên trang nhất đầu báo tài chính.
Anh cũng là người Lâm Tô Khê muốn hợp tác từ lâu. Nhưng dù anh ta thay đổi phương án nhiều tới cỡ nào cũng không thể gặp trực tiếp giám đốc Lục.
Đó là đẳng cấp mà anh ta cùng Tô Lan không thể chạm tới.
Hôm nay, người bọn họ chen vỡ sọ cũng không gặp nổi lại thân thiết với tôi đến thế.
12
Mắt Tô Lan sắp sửa rách toạc.
Mặt Lâm Tố Khê đen ngòm.
Song anh ta đành cam phận, giơ tay muốn nắm lấy tay Lục Duệ Nhan một cái.
"Chào giám đốc Lục, tôi là chồng sắp cưới của Thời Lam, cũng là người phụ trách dự án của công ty Lam Quang. Suýt chút nữa hai ta ký hợp đồng với nhau rồi. Không biết vì sao quý công ty đột ngột hủy hợp tác thế ạ."
"Chồng sắp cưới của Thời Lam?" Lục Duệ Nhan ngơ ngác nhìn tôi, anh như đang tự xác nhận sự thật, hồi lâu sau mới nói: "Sao em không nói sớm, nể mặt em, anh đã không dừng hợp tác rồi."
Tôi phối hợp cùng anh, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Dù sao cũng chung mục đích, Lục Duệ Nhan đã cất công kiến tạo một vở kịch vừa ý tôi mà.
"Giám đốc Lục, tôi không quen hai người họ."
Tôi nói xong, nụ cười trên mặt Lâm Tố Khê bỗng sượng hẳn.
Tô Lan nhanh nhảu chỉ tay vào mặt tôi: "Thời Lam, cô không biết xấu hổ ư, cô không biết cô và Lâm Tố Khê chuẩn bị kết hôn à, sao còn câu anh câu em mặn nồng tại đây thế, đồ vô liêm sỉ."
Lục Duệ Nhan nhíu mày trước những câu từ nhục mạ của cô ta.
Tôi bèn bảo xin lỗi với Lục Duệ Nhan, ý mời anh về sảnh tiệc.
Ngay sau đó, tôi tặng một cái nhếch môi cho Tô Lan:
"Thì ra cô biết anh ta muốn kết hôn cùng tôi..." Tôi kéo âm thật dài, nghiêng đầu nhìn Tô Lan: "Người không biết còn tưởng hai người mới là một cặp."
Người sáng suốt có thể nhận thấy bầu không khí vờn quanh đó sai sai.
Huống chi là Lục Duệ Nhan đã vật lộn trong nghề bao năm qua.
Anh nhường lại không gian, trước khi đi vẫn ra hiệu rằng, sau khi xử lý xong chuyện ngoài này thì vào bàn chuyện hợp tác cùng anh.
Khắc tôi và Lục Duệ Nhan trao đổi bằng mắt từ xa, tôi cũng chẳng lờ ánh mắt đăm đăm từ vị trí của Lâm Tố Khê.
Đúng như dự đoán, Lục Duệ Nhan vừa nâng bước, anh ta đã hỏi tức thì: "Lam Lam, một nhân viên công chức quèn như em sao đủ tư cách tham gia tiệc tối nay của Lục Thị? Ngay cả cấp trên bọn anh cũng không có được thư mời."
"Em dùng cách gì vậy?"
Tôi bật cười trước cách hỏi léo lắt đan lẫn khéo léo của anh ta.
"Lâm Tố Khê, tôi có tài năng và là người sáng giá."
"Anh cho rằng tôi là hạng phụ nữ phải dựa dẫm vào kẻ khác, lấy lời ba hoa chích chòe của cánh đàn ông để sống qua ngày ư?"
Tôi đang ám chỉ người nào đó.
Tô Lan nguýt một cái, như không ngờ tôi chẳng hề khủng hoảng vì sự xuất hiện của cô ta.
Cô ta định phản bác lại bị Lâm Tố Khê lạnh lùng cắt ngang.
"Anh đã bảo em đừng tới rồi mà em vẫn bám theo, em làm thế sẽ khiến Lam Lam hiểu lầm mất.
Lam Lam và anh suýt chia tay vì em đấy."
Dường như anh ta đang phớt lờ đám oanh oanh yến yến kề cận, nhưng tôi không còn là người phụ nữ dốc lòng yêu anh ta từ lâu rồi.
Nói xong, anh ta nặn một nụ cười nịnh nọt:
"Lam Lam, em quen giám đốc Lục khi nào vậy?
Em có thể thay anh chào giám đốc Lục, để anh ấy ký tiếp hợp đồng với Lam Quang không?"
Tôi dòm Tô Lan chăm chăm cắn môi cùng đôi mắt đỏ lòm bên cạnh.
Tôi chẳng nhịn nổi nữa, bèn lấy một chiếc gương be bé trong túi ra, đặt vào tay Lâm Tố Khê:
"Lâm Tố Khê, anh cần nhìn mặt anh giờ đây như thế nào không?"
"Anh vốn là người khinh thường việc a dua người khác nhất mà?"
"Hay chăng, một Lâm Tố Khê đã sểnh thân vào cung đường tư bản cũ mèm, nơi lý tưởng hoài bão đều đứng sau tiền tài và danh vọng."
Nghe vậy, Lâm Tố Khê lại không tức giận như thường ngày.
Anh ta nắm tay tôi, cười mỉm: "Anh lấy lòng vợ mình thì có gì sai?"
Nếu về trước, có lẽ tôi sẽ bị mê hoặc bởi những lời này, nguyện cống hiến tất cả thân mình.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy quá đỗi nực cười.
Lâm Tố Khê không biết, con đường thuận buồm xuôi gió anh ta đang đi là do tôi đứng sau hỗ trợ, cản mọi chướng ngại vật hộ anh ta.
Nếu không, một người có trình độ học vấn thấp, không kinh nghiệm như anh ta có thể lọt vào xí nghiệp đứng thứ tám cả nước.
Đó chẳng phải vì tôi là cổ đông ư.
Ông nội tôi sáng lập nên công ty này.
Tôi muốn anh ta thử, thế nào là leo càng cao ngã càng đau.
13
Sau màn thương thảo giữa tôi và ba.
Chúng tôi quyết định sẽ mời phóng viên đến hôn lễ của tôi.
Cũng xem như là gián tiếp thỏa mãn ước nguyện của ông già này, công bố thân phận thiên kim tiểu thư tập đoàn Lam Quang với mọi người chung quanh.
Tôi muốn nhân cơ hội này, giành lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về tôi trước mặt Lâm Tố Khê và họ hàng thân thích.
Bọn họ cho rằng sự thành công của Lâm Tố Khê không liên can gì tới tôi. Vậy thì tôi sẽ cho bọn họ thấy, Lâm Tố Khê không thể thành công nếu thiếu sự góp mặt từ tôi.
14
Ngày đám cưới được tổ chức, tôi bận chiếc váy cưới tinh khôi đắt đỏ xuất hiện đúng giờ ở hội trường.
Bộ váy ngốn cả đống tiền khiến bao cô gái tị hiềm đỏ mắt.
Song họ chẳng hề khen tôi.
m thanh ríu rít liên miên không dứt.
Nhóm họ hàng bên đàng Lâm Tố Khê không những không kiềm tính nết lại, mà còn lớn giọng chỉ trích trước màn xuất hiện của tôi: "Bạn gái cũ vẫn tốt hơn, trước hai đứa nó chia tay tôi đã không thích rồi, giờ thì nhìn xem, nó kiếm đâu ra một đứa chuyện phá của thế này."
"Không biết bộ váy này bao tiền nữa.”
Ắt hẳn thấy họ hàng nói chí phải, Lâm Tố Khê tiến về phía tôi, khiển trách: "Lam Lam, sau đám cưới, tài sản hai đứa mình sẽ là một, em chớ xa hoa lãng phí như vậy."
"Ai gộp tiền với ai?" Tôi nhìn người đàn ông tôi từng yêu nhiều năm ròng rã bằng ánh mắt trào phúng, giờ khắc bây giờ, tôi chỉ thấy nhợn nhợn tởm lợm.
"Tôi đáng giá bao nhiêu? Với số tiền tiết kiệm ít ỏi của anh mà cũng dám chung mâm với tôi à?"
"Thời Lam, cô đừng được nước lấn tới, nhiêu năm trôi qua, cô vẫn là một con nhân viên quèn thôi đấy, cô không thấy đau mặt hả?"
Theo tiếng nuốt nước miếng ừng ực... Tôi đảo mắt nghía qua.
Tôi bắt gặp một khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt.
Cô ta cố ý mặc chiếc váy trắng như cố lấn át tôi vậy. Cô ta muốn chứng minh cho tôi thấy rằng, cô ta mới là cô dâu sánh bước bên cạnh Lâm Tố Khê.
Tôi lại nhìn mặt Lâm Tố Khê, có lẽ anh ta đang nghĩ Tô Lan chửi tôi là phải.
Vậy đừng trách tôi sẽ cho anh đẹp mặt ngay giữa khán đài.
Tôi đã sai người đi nghe ngóng.
Tô Lan về nước không chỉ vì cuộc sống sinh hoạt rối ren nơi đất khách quê người, mà còn vì bị bạn trai lừa cho vay nặng lãi.
Đó là lý do vì sao cô ta dám bén mảng về nước ngay lúc Lâm Tố Khê đạt được vài thành công nho nhỏ.
Đoán chừng là nhờ Lâm Tố Khê trả nợ thay cô ta.
Còn Lâm Tố Khê thực sự trúng chiêu.
Đã vậy thì tôi đành thuận theo ý của hai người họ.
Chẳng phải cô ta nhắm trúng thân phận và địa vị của Lâm Tố Khê sao. Vậy tôi cũng muốn được ngắm khoảnh khắc, con ả Tô Lan sẽ đối đãi với anh bạn trai cũ thân yêu như thế nào nếu anh ta không còn những thứ này.
Tôi lấy lại căn nhà ấy trước mắt cô ta và Lâm Tố Khê.
Và gọi điện cho Lam Quang đuổi cổ Lâm Tố Khê ngay tức khắc.
15
Tô Lan vẫn đứng bên cạnh châm biếm tôi: "Thời Lam, cô mơ ngủ à?"
Nhưng hai phút sau, cô ta không cười nổi nữa.
Bởi tràng phóng viên chen chúc sấn tới.
Ai ai cũng cầm mic hướng về phía ba tôi.
Tôi quay người gật đầu với ông.
Ba tôi vớ một chiếc micro, đứng giữa toán người, trịnh trọng tuyên bố từng chữ một: "Lâm Tố Khê, vì Lam Lam, hôm nay tôi vốn định giao quyền điều hành công ty con dưới trướng tập đoàn Lam quang cho cậu quản lý."
"Nhưng tôi không tin tưởng cậu."
Ba tôi vừa nói, tiếng bàn luận bỗng trở nên xôn xao hơn cả.
Có người nghĩ ba tôi đang say.
Xét cho cùng, ba tôi vốn là người kiệm lời, quần áo chẳng khác người thường là bao. Sau khi cưới dì Tôn, ông lập tức lui về hậu phương, hiếm lúc tham gia những cuộc họp quan trọng trong tập đoàn.
Tuy nhiên, những cuộc họp ấy cũng chẳng tới phiên Lâm Tố Khê.
Bởi vậy mà anh ta chưa từng gặp người ngồi ở vị trí chủ tịch tập đoàn Lam Quang.
Nếu biết ông bố vợ hờ bị đàng trai nhà anh ta gán cái mác "nông dân cày sâu cuốc bẫm" lại là vị chủ tịch anh ta không ngớt mồm khen ngợi.
Sẽ có phản ứng đặc sắc tới ngần nào.
Ông dắt tôi đến trước mặt tất thảy mọi người, ôm bả vai tôi, phô diễn dung mạo con gái mình dưới hàng chục chiếc máy ảnh:
"Đây là thiên kim tập đoàn Lam Quang, Thời Lam.”
Ánh đèn flash lập lòe, Lâm Tố Khê nhỏ giọng nạt nộ tôi: "Thời Lam, cô quậy đủ chưa?"
Anh ta cho rằng tôi rỗi hơi chơi khăm anh ta ư?
Cũng là lúc này, Lâm Tố Khê nhận được một cuộc điện thoại.
Tôi nghía khuôn mặt dần tái mét của anh ta, đôi mắt người run khẽ, ánh nhìn lạ lùng rải rác trên người tôi.
Tôi cực kỳ thỏa mãn.
Sau đó, tôi quay đầu lại, nói với đám phóng viên: "Mời các vị đi theo tôi, tôi có một thứ muốn san sẻ cùng mọi người.”
Lâm Tố Khê khệnh khạng tiến về phía tôi, dường như muốn nói đôi câu gì đó. Nhưng ngay cả một ánh mắt, tôi chảng buồn trao nữa.
Hiện giờ, tôi còn chuyện quan trọng hơn.
16
Phóng viên vừa đặt chân vào hội trường, ngọn đèn bỗng tắt cái phụt, trong tiếng cảm thán, máy chiếu phim lần lượt được bật lên.
Trên tấm chiếu cỡ rạp chiếu phim, có một đoạn video Lâm Tố Khê và Tô Lan hôn nhau đắm đuối.
Tiếp đó là cảnh Lâm Tố Khê cùng Tô Lan bón đồ ăn trưa nhẹ nhàng tình cảm.
Và cả bằng chứng tố Lâm Tố Khê ăn cắp tài sản của công ty.
"Lâm Tố Khê, anh đừng tưởng bản thân đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo.
Tôi đã điều tra anh không chỉ trộm tiền công ty mỗi một lần. Anh cho rằng cấp trên là toán người dại khờ hả? Chẳng qua bọn họ nể mặt tôi, không làm lớn chuyện này thôi.
Chắc anh biết đây là vi phạm pháp luật nhỉ?
Tôi đã báo cảnh sát, có lẽ anh phải ăn cơm tù chừng ba năm đấy."
Lâm Tố Khê sợ tới mức không nói thành lời, tâm trạng thay đổi xoành xoạch, anh ta quỳ xuống như muốn kéo tôi quỳ chung.
Nhưng bị tôi gạt phăng ra.
Nhận thấy tình hình không ổn.
Tô Lan lặng lẽ lẩn mình.
Chân mang giày cao gót vội chạy ra cửa đại sảnh.
Nhưng bên ngoài đã bị phóng viên bao vây.
Cánh cửa được đẩy ra, những phóng viên đã chờ sẵn từ lâu, ai nấy đều vác một chiếc máy ảnh có ống ngắm dài ngoằng, như muốn có được thông tin về thiên kim tập đoàn Lam Quang.
Tiếng máy ảnh tách tách không ngơi.
Một đám người ba chân bốn cẳng vươn mic đến chỗ Tô Lan.
"Xin hỏi cô Tô, cô biết đây là hôn lễ của anh Lâm Tố Khê và cô Thời Lam nhưng vẫn cố can thiệp vào quan hệ giữa hai người họ, có phải vì cô là người không biết xấu hổ chăng?"
"Cô Tô, chắc cô thích cảnh này lắm nhỉ?"
"Cô Tô, cô biết Thời Lam là thiên kim tập đoàn Lam Quang không?"
"Nhà họ Thời tiếng tăm lừng lẫy vốn bảo vệ sát sao đứa con gái duy nhất. Chẳng lẽ vì cô quá phận nên họ mới lựa chọn công khai sao?"
"Cô Tô..."
17
Chiếc áo may ô che đậy sự thật suốt hai mươi năm cuối cùng cũng được công khai ngay giờ phút này.
Tôi từng ảo tưởng rằng, Lâm Tố Khê sẽ phấn khích tới độ nào khi biết thân phận của tôi vào ngày cưới.
Nhưng bây giờ, tôi còn phấn khích hơn cả anh ta.
Vì Lâm Tố Khê đang nắm chặt cổ tay tôi, quỳ gục trên đất, cầu xin tôi đừng đi.
Kẻ kiêu ngạo năm xưa nay không đáng một đồng trước tiền tài.
"Lâm Tố Khê, anh nghĩ tất cả những thứ anh đang có là do đôi bàn tay làm nên tất cả sao?"
Tự tin là chuyện tốt, nhưng mù mà tự tin là lỗi ở chính anh.
Anh hãy yên tâm, nếu anh còn gì muốn nói thì cứ đến sở cảnh sát." Tôi mìm cười: "Nói không chừng ánh trăng sáng sẽ nguyện ý tới thăm anh đó."
"Lam Lam..."
Hoàn thành tất thảy, tôi chẳng muốn dừng thêm một giây ở nơi quỷ quái này nữa.
Tôi khoác tay ba, để lại đoàn người bên nhà Lâm Tố Khê cùng Lâm Tố Khê tại hiện trường hôn lễ.
Đám phóng viên nối đuôi sau lưng hai ba con chúng tôi.
Nửa giờ sau hôn lễ, thiên kim tập đoàn Lam Quang trở thành đề tài nóng ở xu hướng tìm kiếm.
Nhưng không có ai nhắc đến màn đám cưới gay go ấy.
Tôi nghĩ ba tôi đã ém tất cả tin xấu về tôi xuống,
Điều quan trọng nhất là nó đã bị tụt xuống hạng hai thanh tìm kiếm.
Vì tin công tử nhà họ Lục - Lục Duệ Nhan cưới thiên kim tập đoàn Lam Quang đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên.
18
Sở dĩ tôi chọn công bố thân phận tại hôn lễ, dùng cách giết địch một nghìn ta tổn tám trăm, vì tôi dự là cả đời này sẽ không kết hôn nữa.
Nhưng tôi không ngờ, ba tôi lại đề ra vụ đám cưới này.
Bất ngờ hơn là Lục Duệ Nhan đồng ý.
Thuở đầu tôi còn tưởng Lục Duệ Nhan làm vậy vì thể diện của gia tộc.
Cho đến khi tôi thấy chiếc nhẫn kim cương đắt giá được Lục Duệ Nhan lôi từ túi áo ra... Mới bắt đầu phát hiện có điều gì đó không ổn.
Tôi hỏi: "Anh nghiêm túc à?"
Khóa môi Lục Duệ Nhan nhếch nhẹ: "Anh luôn thật lòng thật dạ với cô Thời đây."
Tôi bỗng thấy ngũ quan người nọ như mạ một vầng sáng hiền hòa, tựa đang đắm mình trong làn gió xuân phơi phới.
Song chỉ người cận anh mới biết, đằng sau nụ cười của anh là sự sát quả quyết lớn tới nhường nào.
"Được." Tôi vươn tay.
Có lẽ, môn đăng hộ đối chính là kết cục cuối cùng dành cho tôi.
Như nhìn thấy suy nghĩ lòng tôi, Lục Duệ Nhan dịu dàng đeo nhẫn vào ngón áp út.
"Em yên tâm, anh không giống đám đàn ông ngoài kia." Anh bảo tôi vậy.
Tôi dòm anh hồi lâu.
Ánh mắt người đàn ông bịn rịn luyến lưu, ánh nắng chập chờn như rơi vào đáy mắt anh, khuấy đảo một mảnh rung động từ lâu.
19
Tôi và Lục Duệ Nhan không tổ chức hôn lễ theo kiểu gióng trống khua chiêng.
Cũng không công khai rầm rộ trên mạng xã hội.
Hai người chúng tôi chọn một ngày lành, cùng nhau đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Tôi nhận rằng bản thân chưa có tình cảm lớn lao gì với Lục Duệ Nhan.
Tôi không yêu anh, còn anh yêu tôi hay không thì tôi bó tay, hai chúng tôi về bên nhau chỉ vì lợi ích của gia tộc.
Câu chuyện về Lâm Tố Khê buộc tôi phải trưởng thành, dùng sáu năm đằng đẵng để tỉnh ngộ, nhiều khi tôi không thể lấy sự cố chấp của bản thân làm thước đo tiêu chuẩn.
Khi rời khỏi cục dân chính cùng giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ sẫm trên tay, tôi nhìn cái nắng trời xuyên qua ba nét chữ cứng cáp trên giấy.
Phải thừa nhận rằng, tôi hơi rung động.
Ban đầu tôi không muốn tuân thủ gia quy, mà cõng bao nhiệt huyết xông pha ra thế giới ngoài kia. Kết quả, tôi thấy bản thân không thể tìm đại một người để kết hôn được.
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy ngón tay Lục Duệ Nhan đang sờ quyển sổ đỏ một cách dịu dàng.
Tà sơ mi trắng vây lấy cơ thể cường tráng, hầu kết lăn lộn trên cần cổ thon dài. Tôi đẩy mắt lên một chút, xương quai hàm cong theo nụ cười đang hé mở trên môi anh.
Phải chăng là do mắt tôi sáng ngời, Lục Duệ Nhan rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào tôi.
Anh kể tôi biết, sau khi tôi đi, Lâm Tố Khê được gọi vào, chào hỏi một lượt với bố anh và ba tôi. Hai người họ biết công ty không giữ một nhân viên kém cỏi đến thế được.
"Em có hài lòng với kết quả ấy không."
Tôi trông thấy nỗi khát khao chực chờ trong đôi mắt anh.
Đáng tiếc, tôi lại chẳng sốc xiệc gì hết.
Hóa ra đã hết thương, mọi thứ về anh ta sẽ không can hệ đến tôi nữa.
Tôi nheo mắt mình.
Ánh chiều tà xé vòm trời, nắng chiều rọi rõ con đường tôi đi, tôi không khỏi mỉm cười.
Hãy xem đi, tránh xa tra nam, cuộc sống tươi đẹp xiết bao.
Chẳng phải ư?
20
Tôi cho rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Tố Khê.
Nhưng một ngày nọ của năm nào đó, khi tôi xuống lầu mua đồ ăn, đương lúc tôi và Lục Duệ Nhan đang thảo luận về dãy trọ mới.
"Em biết Lâm Tố Khê được thả sớm vì có biểu hiện tốt trong tù không?"
Thật lòng rằng, tôi không hề quan tâm Lâm Tố Khê.
Về phần Tô lan, ấn tượng cuối cùng của tôi về cô ta vẫn đang dừng tại đoạn cô ta bị bao vây bởi đám phóng viên, sau đó bị chủ nợ tóm... Chạy ra nước ngoài trốn nợ còn bị người ta cắt chân.
"Anh ta được thả ra thì sao?" Tôi trêu người ở đầu dây bên kia: "Anh hy vọng em thích anh ta à?"
Lục Duệ Nhan vờ thở dài: "Anh không dám khen ánh mắt của cô Thời đâu nhé..."
"Anh cút đi." Tôi nhận túi đồ ăn rồi nói cảm ơn.
Nhưng tay bỗng bị ai túm chặt.
Tôi hốt cả hền.
Nhìn rõ người trước mắt, ra là Lâm Tố Khê ẩn mình sau lớp đồng phục bán hàng ăn.
Mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng nay đã trở nên xuề xòa, râu mọc um tùm, anh ta vừa run rẩy vừa tố khổ: "Lam Lam, không ai sánh bằng em, con điếm tô Lam kia đã chạy ra nước ngoài...
"Người xúi anh biển thủ quỹ công ty là ả."
Tôi vận sức, muốn rút tay ra.
Song sức anh ta lớn quá.
Tôi đành yên lặng, để Lâm Tố Khê bớt kích động.
Tôi nói: "Chuyện đã qua từ lâu, hôm nay chúng ta đều khỏe mạnh, anh đừng làm phiền tôi nữa."
"Nhưng anh không quên được em, Lam Lam à!" Viền mắt Lâm Tố Khê đỏ au, anh ta xông lên định ôm lấy tôi, tôi chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh ta ép chặt vào lòng.
Mẹ kiếp.
Lâm Tố Khê lẩm bà lẩm bẩm: "Lam Lam, anh sai rồi Lam Lam, giờ anh mới biết, người yêu anh nhất trần đời là em... Người anh yêu nhất cũng là em."
"Lâm Tố Khê, tôi kết hôn rồi." Tôi lạnh lùng thốt ra.
"Vì sao em không nói thân phận của em sớm hơn, nếu em nói rõ, chúng ta đã kết hôn và chung sống hạnh phúc rồi. Em làm sao biết được thằng Lục Duệ Nhan ở bên em vì địa vị em vốn có hay vì thứ gì khác?"
Tôi không nhịn nổi: "Anh nghĩ tôi có gì cao hơn công tử nhà họ Lục?”
Tuy tôi và Lục Duệ Nhan kết hôn quả là một mối liên hôn ưu việt, môn đăng hộ đối, không phân ai cao ai thấp.
Nhưng Lâm Tố Khê không muốn thừa nhận.
Lúc Lâm Tố Khê đang nghẹn ngào.
Tôi nhân cơ hội đẩy anh ta.
Một giây sau, tôi chứng kiến cảnh Lâm Tố Khê bị một nhóm đàn ông cao lớn mặc đồ đen đẩy văng mấy mét.
Bịch!
Là tiếng cơ thể va chạm với mặt đất.
Mùi hương thơm ngát xộc lên mũi tôi, xua tan sự nhờn rít vờn quanh.
Tôi quay đầu lại, thấy nhân vật chính trong cuộc đối thoại giữa tôi và Lâm Tố Khê đã xuất hiện - Lục Duệ Nhan. Giờ khắc này, mặt mũi anh nhăn nhúm nhó, đôi môi mím chặt, gương mặt tuấn tú ẩn mình trong sự u tối.
Giọng anh đầy rẫy vẻ mất kiên nhẫn: "Lâm Tố Khê, tao thấy mày muốn ngồi tù thêm ba năm đấy."
Lục Duệ Nhan bảo vệ tôi sau tấm lưng anh, sợ rằng Lâm Tố Khê sẽ làm tổn thương tôi.
Tôi nhìn vóc người cao lớn kia, không hiểu sao đáy lòng tôi lại có một dòng nước ấm chảy qua.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã tới chỗ Lâm Tố Khê.
Riêng lần này, tôi gõ cửa kính xe gần nơi Lâm Tố Khê ngồi.
21
Tôi nhìn Lâm Tố Khê qua lớp cửa kính.
Vành mắt anh ta đỏ bừng, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng trong mắt anh ta vẫn tràn đầy hy vọng.
"Lâm Tố Khê, chẳng phải anh bảo tôi, anh ghét đám người tư bản lắm tiền nhất sao?
Nhưng anh bây giờ là dạng gì thế?"
Hôm nay, trên người anh ta nào còn chí khí bất khuất chẳng ai bì nổi thuở đầu gặp gỡ.
Tôi dừng lại, không ngờ sẽ có một ngày, tôi có thể hòa giải thứ tình cảm sáu năm này một cách rộng lượng đến vậy.
May mà tôi tỉnh sớm, nếu không tôi đã phí hoài nửa đời sau trên người anh ta rồi.
"Anh thích Tô Lan vậy anh hãy quay lại với Tô Lan đi, Thời Lam tôi cũng chẳng phải loại người thiếu anh là không sống nổi, sức hấp dẫn của anh chưa to lớn thế đâu."
Lâm Tố Khê thủ thỉ: "Người anh yêu chính là em, Lam Lam."
Cửa sổ từ từ hạ xuống.
Tôi thở dài bất đắc dĩ, đành tranh thủ thêm vài phút:
"Người chôn chặt trong lòng anh là ánh trăng sáng Tô Lan, tôi ngoan ngoãn vâng lời anh chỉ là niềm an ủi thay thế Tô Lan thôi.
Chắc anh không biết, người luôn phục tùng anh không phải là tôi chân chính.
Có lẽ tôi yêu anh vì thần thái xán lạn của Lâm Tố Khê điểm xuyết đời tôi thêm đẹp."
"Hãy chấp nhận cuộc sống nguyên trạng, Lâm Tố Khê."
Lâm Tố Khê định nói thêm gì nữa.
Nhưng đôi con ngươi của anh ta bỗng co chặt.
Bởi vì tôi nắm tay Lục Duệ Nhan, mười ngón tay đan cài vào nhau.
"Bây giờ tôi đã có chồng yêu thương, có bố mẹ chồng chẳng bao giờ nhìn tôi bằng con mắt lạnh nhạt. Biết đâu trong tương lai, tôi sẽ sinh một đứa thông minh lanh lợi thì sao.
Lâm Tố Khê, đừng quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của tôi nữa."
Song hành đó, cửa sổ xe dần khép lại.
Không biết do người lái xe đóng hay Lâm Tố Khê tự đóng.
Tiếng cười khẽ vang bên tai tôi.
Anh nhìn tôi:
"Nghe bảo trong tương lai chúng ta sẽ sinh một đứa con thông minh lanh lợi."
Thanh âm của Lục Duệ Nhan trầm trầm tựa một viên kẹo triền mình quanh lưỡi anh.
Hai tôi tôi đỏ bừng, đành ho khan nhằm che đi sự xấu hổ.
"Sao anh xuống đây?"
"Nếu anh không xuống, vợ anh sẽ bị người ta cướp mất. Tối nay em muốn ăn gì? Hay anh đặt món ở đầu bếp người Pháp em thích nhất nhé?"
"Anh lại tiêu xài hoang phí nữa rồi."
"Tiêu tiền trên người vợ mình nào có lãng phí."
Hai chúng tôi dắt nhau đến cửa công ty, song Lục Duệ Nhan chưa từng buông tay tôi dù chỉ một lần.
Tôi nghĩ, lần này tôi sẽ yên ổn vượt qua phần đời còn lại.
Hết truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro