massa
Anh trai tôi sở hữu một tiệm mát-xa dành cho người khiếm thị.
Tôi đeo kính râm đến ngó thử, lại bị khách hàng lầm thành nhân viên.
Ấn bậy ấn bạ một hồi, đột nhiên đụng phải một thứ kỳ lạ.
"Đại ca, cái gì trong túi anh vậy? Lấy ra trước đi, lát nữa đè hư bây giờ."
Người đàn ông hít vào một hơi, thở hổn hển dưới kỹ thuật của tôi: "Lấy là không lấy ra được, nhưng cô có thể bỏ tay ra được rồi đó."
01
Anh trai tôi đã chịu quá đủ sự tr.a t.ấ.n của 996 (làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối suốt 6 ngày trong tuần), dứt khoát quyết định tự gây dựng sự nghiệp rồi lên làm ông chủ.
Vì vậy, anh ấy đã mở một tiệm mát-xa dành cho người khiếm thị.
Không chỉ dùng giá cao chiêu mộ những cao thủ nổi tiếng trong thành phố, mà còn mời một dàn mỹ nữ đến để tiếp khách.
Vài tuần trước khi mở cửa, khách đến đông nghẹt.
Vừa hay cuối tuần đó tôi tình cờ ghé chơi, chưa kịp tháo kính râm xuống đã thấy một nhóm đàn ông cao lớn bước vào.
Áo đen quần đen kính mát đen, tóc vuốt keo bóng lưỡng, thật khó để khiến người ta không liên tưởng đến đại ca xã hội đen thu tiền bảo kê trong phim.
Ừ, cái loại mà mày cãi lại một câu là tao sẽ đập nát cửa hàng đó.
Tôi ngồi bên cạnh không dám hó hé lời nào, sợ bọn họ rút từ sau lưng ra một cây b.ú.a, beng beng chặt bừa.
Người đi đầu ấn cổ, sốt ruột vung tay, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt vững vàng rơi xuống trên người tôi.
"Không có nhân viên khác sao? Vậy cô ta đi."
Tôi ngốc luôn rồi.
Nói thế nào nhỉ, trong tiệm mát-xa dành cho người mù, chỉ cần nhìn thoáng qua đã chọn được người có thị lực tốt nhất, ánh mắt của người anh em này cũng thật độc ác làm sao.
Ngay khi tôi định tháo kính râm ra để gây ấn tượng với tất cả bọn họ, thì Vệ Hoài lại kéo tay áo tôi.
Anh xì xầm: "Giúp chút đi, xong việc cho mày 500."
Trang trí cho tiệm cũng tâm huyết lắm, nên anh tôi không muốn chọc phải những con rắn địa phương khi vừa mới khai trương.
Bây giờ tất cả nhân viên đều đang bận, anh ấy chỉ còn biết đặt hy vọng vào tôi, một sinh viên y khoa từng học chút về xoa bóp bấm huyệt.
Tôi lắc đầu: “Này vốn không phải chuyện tiền bạc”.
Anh tôi quay đầu nhìn đại ca đã cởi áo ngoài, cơ bắp to lớn ẩn hiện sau lớp áo sơ mi, nghiến răng nghiến lợi.
"Một ngàn."
Nghe vậy, mắt tôi sáng lên, lập tức đứng dậy, hớn hở đi phía trước dẫn đường như chó săn.
"Ngài cần phục vụ sao? Lại đây, đi lối này."
Đại ca không nhúc nhích, mà sờ sờ cằm, trên mặt lộ vẻ hoài nghi: "Cô thấy được?"
Hàm răng đang nhe ra của tôi rụt lại ngay lập tức, tay đang chỉ đường bắt đầu quơ quào trong không trung.
"Sao có thể, tôi đây là…. đang tìm một cái nạng. Ui, kỳ quái, tôi nhớ để ở chỗ này."
Kỹ năng diễn xuất kém vô cùng, nhưng mà, đại ca tin.
Hắn nắm lấy ống tay áo tôi, "Đừng tìm, cứ đi đi."
Tôi liếc nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn, nuốt ngụm nước miếng, không dám giãy giụa.
02
Đại ca tháo kính râm, rồi cởi áo trên.
Mày kiếm mắt sáng nhìn không sót gì, còn đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi.
Thân trên để trần, hình xăm đầu rồng trên cánh tay lực lưỡng khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Chọn tinh dầu xong, hắn bước từng bước dài tới.
Cảnh đẹp đến vậy, nhưng thế đéo nào sau lưng hắn lại là bức tranh dán tường "Song long hí châu" được anh tôi lựa chọn rất kỹ lưỡng.
Tình huống này, làm tôi nhớ đến lần đầu tiên An Lăng Dung thị tẩm.
Vậy là, tôi đã tự mình làm mình khẩn trương.
Đại ca đi đến cách hai bước liền dừng lại, cau mày nhìn tôi: “Cô run cái gì?”
Tôi không dám nhìn thẳng hắn, đôi mắt dưới cặp kính râm của tôi tuyệt vọng nhìn lên trên.
"Tôi. . . Tôi lạnh."
Hắn nằm xuống chiếc giường nhỏ, "Không sao, làm sẽ không lạnh."
"..."
Thật tốt.
Tôi càng run hơn.
Đại ca nằm rất quy củ, nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng, tư thế thanh thản.
"Bắt đầu đi."
Tôi lấy chiếc khăn mát xa ra, nhìn lên trần nhà, ước lượng vị trí của phần thân trên rồi đặt chiếc khăn xuống.
Giây tiếp theo, đại ca nắm lấy tay tôi rồi ấn xuống ngực hắn.
Tôi như ch.ế.t lặng ngay tại chỗ.
Ý gì vậy?
Tiệm massage của chúng tôi là nơi làm ăn đàng quàng!
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nghẹn ngào: "Lần đầu tiên? Sờ trúng cái gì?"
?
Hắn nói khùng nói điên gì vậy? !
Tôi ngậm họng, sợ nước miếng trong miệng sẽ cho hắn thấy một màn biểu diễn nước bay thẳng xuống ba ngàn thước.
"Là… là ngực của ngài."
Ngực đàn ông, ấm áp, mịn màng.
Hắn lại hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Tôi cẩn thận cảm nhận nhịp tim đang đập loạn xạ dưới lòng bàn tay, đưa ra kết luận: "Hình như nhịp tim có chút vấn đề, gần nhất nếu có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Hắn không nói nữa.
Tôi cũng không dám nói chuyện.
Im lặng là vàng.
Không biết qua bao lâu, đối phương cười lạnh một tiếng: "Cô biết cũng không ít nhỉ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng mừng thầm, tưởng đâu hắn khen tôi.
Còn chưa kịp khiêm tốn, lại nghe hắn nói: "Khó trách cô dùng khăn trắng che mặt tôi, muốn trực tiếp đưa tôi đi hay gì."
Tôi:"……"
Cuối cùng tôi cũng chịu hạ đôi mi cao quý của mình, nhìn xuống, chỉ thấy chiếc khăn mát xa màu trắng vững vàng che đi nửa khuôn mặt hắn.
Nhìn qua ... thanh thản đến có chút đáng sợ.
03
Lần này có kinh nghiệm rồi, tôi mạnh dạn hơn nhiều.
Nhưng vẫn không dám nhìn hắn.
Điên cuồng bấm như trâu một hồi, liền trực tiếp liên tục chiến đấu xuống địa bàn vùng chân.
Cũng không phải tôi lười, mà ánh mắt của hắn quá nóng.
Nhìn đến mức tôi không được tự nhiên.
Đùi hắn căng cứng, tôi véo hai cái, mở miệng bắt chuyện làm quen.
"Đại ca bình thường làm việc gì đó?"
Hắn bình tĩnh phun ra mấy chữ: "Thu tiền thuê nhà."
Tôi im lặng gật đầu.
Nghề nghiệp này, còn khá phù hợp với tính khí của hắn.
Thu tiền thuê nhà cũng là một công việc tốn sức lắm chứ bộ.
Cơ bắp trên đùi chắc là được rèn luyện từ việc leo cầu thang từ nhà này sang nhà khác cộng thêm việc đá cửa.
Tôi hăng say suy nghĩ miên man, trượt tay, đụng phải một vật đang nhô lên.
Xúc cảm rất kỳ lạ.
Mà tôi vốn là một đứa miệng nhanh hơn não.
Lập tức cau mày hỏi: "Đại ca, trong túi anh chứa gì vậy, trước lấy ra đặt lên bàn đi, để lát đè hư đó."
Đại ca kêu lên một tiếng, từ cặp kính râm của tôi, thấy rõ mặt hắn bỗng chốc còn đen hơn những thứ bên cạnh.
Tôi buồn bực, chỉ là mát xa thôi mà cũng quạo là thế nào?
Sau đó liền nghe hắn nói: "Lấy thì không lấy ra được, nhưng cô có thể bỏ tay ra trước được rồi đó."
Giọng hắn rõ ràng đã khàn hơn trước, còn toát ra một tia sắc khí khó có thể tả.
Tôi:"……"
Vãi, chẳng lẽ là...
Tôi vội lấy bàn tay đang đặt trên đùi hắn ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Xong con bê.
Một cái tát giáng xuống biến đại ca thành An Lăng Dung.
Hắn ung dung ngồi dậy, gom lại chiếc khăn mát xa trên đùi, mày nhíu chặt muốn ch.ế.t, khiến tôi bối rối một lúc lâu.
Đừng nói là muốn đ.á.nh người nha?
Đương lúc tôi đang nghĩ làm thế nào để chạy ra ngoài càng nhanh càng tốt, thì đại ca lại há miệng thở dốc, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.
"Nơi này của mấy cô, còn cung cấp... dịch vụ đặc biệt?"
Tôi rụt cổ đứng sang một bên, “Nếu tôi nói không có, anh tin sao?”
Đại ca từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
"Tốt nhất là không có, nếu không tôi phải báo cảnh sát."
Vừa nói, hắn vừa xoay người nằm sấp xuống: "Lăn qua đây, ấn lưng đi."
03
Ấn lưng được.
Ấn lưng sẽ không đụng phải thứ kỳ lạ gì nữa.
Tôi đơn thuần nghĩ, nghiêm túc làm giãn lưng cho hắn.
Đổ tinh dầu vào lòng bàn tay, xoa hai bàn tay vào nhau để làm ấm.
Từ cổ đến thắt lưng, sờ qua từng chỗ một.
Coi tấm lưng rộng của hắn như miếng bột nhào, hết xoa lại ấn.
Không có kỹ thuật, tất cả đều dựa vào ông bà mách bảo.
Đại ca sâu kín thở dài, nghe không ra là có vừa lòng không: "Nhân viên tiệm cô đều có tay nghề giống cô à?"
“Không phải đâu.” Tôi xoa hăng say, thuận miệng đáp: “Tôi không học cùng lớp huấn luyện với bọn họ.”
"Ồ."
Đại ca hiểu ra, vài giây sau mới hỏi lại: "Lúc trước cô từng làm việc trong nhà tắm phải không?"
Tôi ngốc, không biết lời này có ý gì.
Hắn trở tay muốn sờ, thở hổn hển hỏi: "Sao lại thấy hơi đau vậy cà."
Tôi bình tĩnh nâng kính râm lên, chỉ thấy trên lưng đại ca từng vết từng vết vệt đỏ, có vài vết còn hơi rỉ m.á.u.
Mà hàng móng giả "Bươm bướm trong suốt lấp lánh 3D" tôi vừa gắn sáng nay, mười móng đã bay hết bảy móng.
Có một con còn tinh nghịch bay lên thắt lưng của đại ca.
Tôi:"!!"
Tôi một phen chặn tay hắn lại, khóc không ra nước mắt nói: “Ngài đã lâu không ấn, cơ bắp đau nhức cũng là chuyện bình thường.”
"Phải không vậy?" Hắn nhíu mày, trong giọng nói đầy vẻ không tin tưởng: "Cảm giác cho cô cái khăn tắm, cô cũng có thể chà rớt da tôi."
Tôi:"……"
Này nên giảo biện thế nào đây?
Dung hợp nhiều phương pháp vô cùng độc đáo và sáng tạo của các cửa hàng vật lý trị liệu và dưỡng sinh?
Tôi thật sự không mở miệng được.
Cũng may, đại ca thấy tôi thấy tôi im lặng nên không hỏi thêm gì nữa.
Tôi dần nhớ lại một số kiến thức xoa bóp đã học trước đây, kỹ thuật cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Cho đến khi đồng hồ tích tích vang lên hai tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại vỗ vào mông hắn một cái.
"Đến giờ, dậy, xoay người."
Lời này vừa nói ra, tôi và đại ca đồng loạt run lên hai cái.
Tôi bị dọa sợ.
Hắn... chắc cũng bị dọa sợ.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, duỗi cơ bắp.
Sắc mặt cực kỳ không tốt, giống như đang tự hỏi xem nên bẻ tay nào trước của tôi.
Sau đó, như là bị kim châm, hắn bật dậy một cái.
Đại ca cau mày.
Tôi rụt cổ lại.
Đại ca cởi thắt lưng.
Tôi lui dần ra sau.
Đại ca đưa tay sờ.
Tôi: "Không được đâu quý khách! Phòng này của chúng tôi ... có lắp camera!"
Giây tiếp theo, đại ca móc từ đường chỉ may quần ra——
Một chiếc móng giả rất quen thuộc.
Không ai biết, lúc này đôi mắt dưới cặp kính râm của tôi, khiếp sợ đến mức nào.
Hắn cầm đồ vật phát sáng màu nhũ nước kia, nghiêm túc nhìn kỹ một lúc, tầm mắt chậm rãi rơi xuống đôi tay chưa kịp giấu đi của tôi, kinh ngạc cảm thán nói: "Mẫu thân nó."
04
Kế tiếp chính là, đại ca túm lấy cổ tôi, lôi tôi ra ngoài.
Tôi rụt cổ lại, như củ khoai tây nhỏ héo úa, chẳng dám hé răng.
Cố tình anh tôi còn là một kẻ có mắt không tròng, vô cùng nhiệt tình đi qua, không hề nhận thấy bầu không khí vi diệu giữa chúng tôi.
Anh tôi vui cười ra mặt nói: "Thế nào? Tay nghề cũng được phải không."
Tôi chỉ muốn anh ấy nín họng lại giùm cái.
Sự hiểu biết của ông nội này dành cho tôi có lẽ vẫn còn ở vài năm trước.
Đại ca nở một nụ cười khó hiểu, khóe mắt liếc nhìn tôi.
Có lẽ là nghĩ đến việc toàn thân trên dưới của hắn đã bị tôi sờ hết, ngữ khí càng lạnh hơn: “Xác thật là không có gì để nói.”
Tôi ngửa đầu 45 độ nhìn lên trời, xấu hổ đến mức hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.
May mắn thay, hắn không dẫn theo một đám đàn em nổi điên ngay tại chỗ.
Nhìn hắn không chút biểu cảm lấy điện thoại ra thanh toán, tôi vội lấy trong quầy ra một tờ phiếu giảm giá 50% rồi run run đưa qua.
"Hoan nghênh ... hoan nghênh lần sau lại đến."
Hắn lật qua lật lại nhìn, nhét vào túi một cách rất tự nhiên rồi hừ cười thành tiếng:
"Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần phải không? Đúng là tôi nên hưởng."
Tôi: Cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy mà.
Trước khi rời đi, hắn một tay chống quầy, nói đầy ẩn ý:
"Không cần biết cô tham gia lớp huấn luyện nào, trở lại luyện tập tiếp đi."
Tôi: "Được."
Sau khi nhóm người này đi rồi, anh trai tôi thực sự đã chuyển 1.000 nhân dân tệ cho tôi.
Ghi chú đi kèm: Tiền làm lụng vất vả.
Tôi nghĩ nghĩ, chuyển trả lại chín trăm.
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh, tôi vỗ vai anh nói: “Tiền trang trí”.
Trời đất chứng giám, ý định ban đầu của tôi chỉ là để anh ấy đổi tấm giấy dán tường "Song long hí châu" đó đi.
Kết quả ngày hôm sau, tiệm mát-xa đúng thật là bị người đập phá.
Lúc Vệ Hoài nhận được cuộc gọi từ Cục Cảnh sát là mới hơn bảy giờ sáng.
Hai tôi đang ăn cơm.
Mơ mơ màng màng nghe được hai câu, cơn buồn ngủ của anh ấy bay mất, dứt khoát bật loa ngoài.
Trong ống nghe, chú cảnh sát nói bằng giọng địa phương nặng:
"...Chúng tôi đã bắt được hắn, tên là gì? Này, hỏi cậu đó!"
Thật lâu sau, bên kia mới truyền đến một giọng nói bất đắc dĩ.
Hắn ngữ điệu không lên không xuống, nhàn nhạt nói: "Cố Từ Thăng."
Tôi lập tức buông đũa.
Giọng nói này, thực sự rất quen thuộc.
Chú cảnh sát hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, chính là người này, lúc tôi tới nơi đó cục gạch còn ở trong tay hắn, vậy mà hắn còn dám nói không phải hắn chọi."
Anh tôi há mồm, nhỏ giọng lặp lại cái tên đó mấy lần, vô cùng khó hiểu.
"Tôi vốn không biết hắn mà, tự nhiên đi chọi tiệm của tôi làm gì?"
Tôi thấy tình hình không đúng, đang muốn chuồn.
Giây tiếp theo liền nghe chú cảnh sát nói: "Chắc là hôm qua hắn ta có đến tiệm của anh."
Vệ Hoài ý thức được gì đó, đảo mắt nhìn qua tôi.
Thấy tôi có tật giật mình, tức khắc đã hiểu rõ, từ kẽ răng nghiến ra một chữ “à”.
Sau đó gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh tôi cúp điện thoại, hít sâu vài hơi, ngoài miệng cười nhưng trong lòng chắc đang chửi, hỏi tôi: "Tiền trang trí tiệm mày đưa anh là để dùng vào việc này đó hả? Vệ Lai, rốt cuộc thì mày đã làm gì con người ta rồi hả?"
Tôi dời mắt, thẳng thắn thành khẩn nói: “Sờ soạng”.
Sự trong trắng của vị đại ca kia, chỉ sợ là đã bị hủy trong tay tôi mất rồi.
05
Sau khi nghe tôi thú nhận hết những hành động anh dũng của mình vào ngày hôm qua, có lượt bớt một vài chỗ.
Anh tôi đứng trên ban công, im lặng hút nửa điếu thuốc.
Không biết là đang đau lòng cho tiệm mát xa hay đang đau lòng cho vị đại ca họ Cố kia.
Cuối cùng, anh quyết định lôi tôi cùng đến Cục Cảnh sát.
Mới bước đến trước cửa, Vệ Hoài lại đeo kính râm cho tôi.
Nói hoa hòe lòe loẹt là, đã diễn là phải diễn đến cùng.
Thực ra tôi biết, anh ấy chính là sợ Cố Từ Thăng thấy tôi không mù sẽ càng tức giận hơn.
Trên đường tình cờ đi ngang qua tiệm mát xa.
Tôi ra bên ngoài nhìn nhìn, toàn bộ kính trên tường đã nát đầy đất, nhưng bên trong không chịu chút ảnh hưởng.
Còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Dù vậy, Vệ Hoài vẫn đau lòng đến nỗi đấm ngực bùm bụp.
Lần này tôi còn mang theo cả nạng, sau khi xuống xe, suốt quãng đường vừa đi vừa lần, bước chân tuy hoảng loạn nhưng vẫn không khó để nhận thấy sự vững vàng.
Trong Cục Cảnh sát, tôi vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy đại ca.
Hắn ngồi xiêu vẹo trên ghế, không thấy chút xấu hổ khi bị bắt quả tang.
Đại ca không mặc bộ đồ xã hội đen ngày hôm qua.
Áo hoodie và quần thể thao đơn giản, thậm chí còn không xịt keo tóc, trông tươi tắn thoải mái chẳng khác gì nam sinh viên đại học.
Bình dị gần gũi hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Khi hắn nghiêng nửa đầu, liếc ngang qua tôi bằng đôi mắt hình viên đạn, tôi vẫn run như cầy sấy.
Đẹp trai quá...
Không phải, đáng sợ quá.
Chú cảnh sát đã gọi trước đó bảo chúng tôi đợi một chút.
Mặc dù chú ấy nhận định cửa tiệm là bị Cố Từ Thăng chọi, nhưng không phải chỉ nói là được.
Các thủ tục cơ bản vẫn phải được làm theo quy cách, nên chỉ có thể nhờ đồng nghiệp trích xuất camera theo dõi.
Tôi và Vệ Hoài ngồi xếp hàng trên băng ghế dài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Từ Thăng ở phòng bên cạnh.
Hắn tự nhiên như ở nhà, vẻ mặt điềm tĩnh, đang ngồi bắt chéo chân đọc tạp chí.
Sau khi Vệ Hoài phát ra tiếng thở dài siêu dài lần thứ mười tám, tôi cân nhắc mở miệng:
"Thật ra, em nghĩ người đập phá cửa tiệm không phải hắn đâu."
Tuy nói hắn đúng thật là có động cơ gây án, nhưng ngày hôm qua hắn không hề nặng lời với tôi một tiếng nào cả.
Tôi có cảm giác mơ hồ rằng Cố Từ Thăng sẽ không làm việc như vậy.
Vệ Hoài há to miệng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Tôi tưởng anh ấy đang cảm thấy tôi tiếp tay cho địch, định giải thích thì thấy anh vỗ đùi:
"Mày cũng nghĩ vậy sao! Anh đã nói mà, vị đại ca này ngày hôm qua dẫn theo nhiều người như vậy, thật muốn đập tiệm, còn phải đợi sáng tinh mơ mới tự mình ra tay à?"
Tôi:"……"
Thô mà thật.
Thô nhưng không phải là vô lý.
Anh tôi tiếp tục phân tích: “Hơn nữa ngày hôm qua hắn vừa không khiếu nại lại còn không mượn cớ để khỏi trả tiền, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ giở trò sau lưng”.
Tôi ngạc nhiên.
Ba mẹ, hai người thấy được không?
Anh tôi vậy mà biết suy nghĩ rồi.
06
Ông anh tôi như bị Conan nhập, hăng say phân tích vài điểm cho tôi.
Mãi cho đến khi sau lưng có người cố tình "khụ" một tiếng.
Tôi quay đầu lại, là Cố Từ Thăng.
Khóe miệng hắn ngậm cười, đứng dựa vào tường, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Tầm mắt hắn lướt qua Vệ Hoài, rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Lấy được camera theo dõi rồi, chú ấy bảo chúng ta cùng qua xem."
Tôi vừa gật đầu vừa đứng dậy sờ tìm cái nạng, mắt thấy sắp tới tay rồi, lại bị Cố Từ Thăng dùng bàn tay to móc lấy, đoạt về tay hắn.
Sau đó giữ chặt cánh tay tôi: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi”.
Tôi:"?"
Tình huống gì đây?
Vừa mới không phải còn có biểu hiện như cả thế giới đều nợ hắn năm triệu sao?
Tôi chưa kịp nói gì thì Vệ Hoài đã lao vào giữa chúng tôi.
Bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, anh ấy vỗ vỗ vai Cố Từ Thăng.
"Người anh em, trả lại sự trong sạch cho cậu ngay đây!"
Tôi:"……"
Bởi vì đã biết thời gian và địa điểm chính xác, nên điều tra cũng dễ.
Anh tôi và chú cảnh sát chụm đầu vào nhau trước màn hình máy tính, chăm chú quan sát.
Tôi cũng muốn nhìn.
Nhưng lúc này tôi là một người mù.
Nhìn trời nhìn đất nhìn cái gì cũng được, chỉ không thể nhìn màn hình giám sát.
Huống chi, Cố Từ Thăng còn ở bên cạnh tôi.
Thật là đã hủy hoại đam mê hóng chuyện cháy bỏng trong tôi.
Hắn khoanh tay, biểu hiện rõ ràng là không có chút hứng thú gì đến việc giám sát, tự nhiên lại quan tâm đến thị lực của tôi.
Cố Từ Thăng thuận miệng hỏi: "Mắt cô như vậy bao lâu rồi?"
Tôi sững sờ trong giây lát.
Cũng không thể nói mới mù ngày hôm qua vì hắn đi.
Vậy là thản nhiên ăn nói xà lơ: "Nhiều năm rồi."
“À,” Hắn gật đầu trầm ngâm, “Vậy là tự nhiên một ngày nào đó mắt bị mù.”
Tôi:"……"
Ừ, nghĩ lại cũng không sai.
Đúng là tự nhiên có ngày mắt bị mù.
Hình như hắn còn muốn nói gì đó, vừa há miệng thở dốc, lời chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy anh tôi phấn khích kêu lên:
"Bắt được rồi, chính là mấy đứa này!"
Tôi vô thức nhìn qua, chỉ thấy hai ba tên nhóc đang cầm gạch đập mạnh vào cửa kính của tiệm mát xa.
Như đang chơi một trò chơi, một lát sau cười ha hả chạy đi.
Video được tua nhanh, chẳng mấy chốc, Cố Từ Thăng bước vào khung hình.
Hắn có lẽ chỉ là đi ngang qua, bên ngoài áo hoodie còn mặc một chiếc áo khoác dài bằng lông vũ, tấm lưng thẳng tắp như một cây bạch dương non, hà một hơi dài trong tiết trời vào đông tờ mờ sáng.
Sau đó, thấy một mớ hỗn độn dưới đất.
Đương lúc cúi xuống nhặt gạch, xe cảnh sát tuần tra gầm rú dừng lại bên cạnh hắn.
Sau đó là tiếng hét to của chú cảnh sát nhiệt tình.
Xem đến chỗ này, ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chú cảnh sát gãi đầu, xấu hổ cười cười: "Này đúng thật là hiểu lầm cậu."
Tôi liếc nhìn hình ảnh tạm dừng ở phút cuối cùng, dừng ngay khúc khuôn mặt của Cố Từ Thăng tràn màn hình.
Trong vẻ bàng hoàng còn trộn lẫn vài phần nghi hoặc.
Cái này mà đem ra làm meme thì hết ý.
Xui thật.
Mà mắc cười vãi.
07
Vệ Hoài đã từng gặp qua đám giặc nhỏ đập vỡ cửa kính kia.
Là thằng nhóc con chủ cửa tiệm vật lý trị liệu ở phố bên cạnh.
Khi chúng tôi đưa cảnh sát đến tìm, bà chủ đang ngồi ở cửa cắn hạt dưa.
Khóe mắt và đuôi lông mày bà ta hiện đầy vẻ khắc nghiệt, cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy chúng tôi.
Mà còn nháy mắt cười với anh trai tôi:
"Úi, đây không phải là ông chủ Vệ sao? Mấy ngày nay kiếm được không ít tiền nhỉ."
Tôi nhìn vào cửa tiệm nhỏ vắng khách của bà ta, luôn cảm thấy bà già này hành động rất kỳ lạ.
Ba thằng nhóc đứng xếp hàng bên cạnh bà ta, trừng mắt nhìn thẳng vào từng người chúng tôi.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Từ Thăng.
Bọn nó đồng loạt run lên vài cái, đưa mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Rất giống tôi ngày hôm qua.
Cửa tiệm này hình như chỉ còn mỗi ông chủ là ra người ra ngợm nhất, khách hàng trong tiệm đều đang đợi ông ấy xoa bóp giúp.
Cúi đầu khom lưng xin lỗi anh tôi xong, lại túm lấy thằng cầm đầu tẩn cho nó một trận, còn hứa sẽ bồi thường.
Sau đó liền vội vã vào tiệm làm việc.
Kết quả, cảnh sát chân trước vừa mới rời đi.
Mấy đứa nhóc chân sau lại bắt đầu giở trò quỷ.
Có lẽ là vì kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, bọn nó đều nghĩ rằng tôi thực sự bị mù.
Nhân lúc người lớn không để ý, thình lình giật cái nạng của tôi đi.
Đẩy mạnh tôi ra sau.
Tôi vốn không phải là người sẽ để mình chịu thiệt, dù tôi có ngã, cũng phải kéo nó ngã theo.
Vì vậy, cuối cùng, thằng nhóc đó ôm đầu khóc, còn tôi ôm lấy người đàn ông, mỉm cười.
Chỉ có anh tôi, nhìn bàn tay tôi đặt trên eo Cố Từ Thăng, vẻ mặt phức tạp.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi thậm chí còn không nhìn thấy hắn đã lao tới từ bên cạnh như thế nào.
Tóm lại, tôi không bị thương chỗ nào cả.
Hắn siết chặt vai tôi, rồi vội buông ra.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã túm cổ thằng nhóc đó lên, lạnh giọng nói:
"Xin lỗi."
Trên người Cố Từ Thăng vốn đã mang theo khí chất trừ gian diệt ác, lúc này lại lạnh mặt, quả thật là cấp độ đáng sợ nhân hai.
Quả nhiên, thằng nhóc đó như thể nhìn thấy ma, càng khóc to hơn.
Thấy cảnh này, bà chủ vội vàng chạy tới, chỉ vào mũi Cố Từ Thăng mắng:
"Trông cậu đã nhân mô cẩu dạng rồi mà còn bắt nạt trẻ con nữa hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay con trai tôi xảy ra chuyện gì, cậu cứ chờ đền tiền đi!"
Cố Từ Thăng không chút để ý cười cười, chỉ có tôi biết, nắm đấm của hắn đã cứng lại.
Đại ca à.
Này nếu đánh tiếp, coi chừng vào viện hết cả đám đó?
Mắt thấy bà chủ liều lĩnh lao đến trước mặt hắn như tìm đường ch.ế.t, tôi vội la lên:
"Đại ca, bình tĩnh đi! Tết Nhất tới nơi rồi, anh mới ra, đừng vì chuyện này mà phải vào lại!"
Bà chủ: "??"
Bà ta bế thằng nhóc lên, lùi nhanh về sau một bước, hoảng sợ nói: “Từ đâu ra vậy?”
Anh tôi chê tôi làm mất mặt, nên kéo tôi sang một bên, nhưng cũng phối hợp đáp lại một câu: “Ai, nói ra xui lắm, bà cũng biết mà”.
Cố Từ Thăng: "??"
Mắt thấy bà chủ liều lĩnh lao đến trước mặt hắn như tìm đường ch.ế.t, tôi vội la lên:
"Đại ca, bình tĩnh đi! Tết Nhất tới nơi rồi, anh mới ra đó, đừng vì chuyện này mà phải vào lại!"
Bà chủ: "??"
Bà ta bế thằng nhóc lên, lùi nhanh về sau một bước, hoảng sợ nói: “Từ đâu ra vậy?”
Anh tôi chê tôi làm mất mặt, nên kéo tôi sang một bên, nhưng cũng phối hợp đáp lại một câu: “Ai, nói ra xui lắm, bà cũng biết mà”.
Cố Từ Thăng: "??"
Bà chủ thấy hắn cũng không phải dạng tốt lành gì, nên dứt khoát giữ khoảng cách an toàn.
Bà ta sờ vào vết sưng to bầm xanh bầm đỏ trên đầu thằng nhỏ, hung hăng nói:
"Vậy cậu cũng phải đền tiền. Cậu nhìn xem, cậu làm con trai tôi ngã, sau này ảnh hưởng đến chuyện học hành của nó thì thế nào?!"
Cố Từ Thăng cười nhạo ra tiếng: "Bà có thể quơ thêm vào mấy năm nữa, sau này ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ là do tôi, không kiếm được tiền cũng là do tôi. Dù sao thì, cơ hội ăn dọng được tiền của người giàu chỉ có một lần trong đời."
Trong lúc hắn đang nói chuyện, mấy chiếc minibus chạy vào con hẻm nhỏ.
Hơn chục người lục tục đi xuống, lần lượt đứng thành một hàng phía sau hắn.
Trông còn rất dọa người.
Cố Từ Thăng cũng không quay đầu lại, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, lập tức có đàn em cầm bật lửa châm giúp.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên trong làn khói phiêu động, nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt sắc lạnh:
"Tiền viện phí tôi trả, bây giờ lăn xuống, xin lỗi cô ấy."
08
"Á đù."
Tôi và Vệ Hoài trố mắt nhìn, lần đầu tiên trong đời chúng tôi có gu thẩm mỹ giống nhau, đồng thanh nói: "Đẹp trai vãi!"
Vệ Hoài càng khoa trương hơn, lập tức ôm lấy tôi, nhỏ giọng xì xầm: "Sau này tìm bạn trai nhất định phải tìm người như thế này! Nếu không cũng đừng nghĩ vào được cửa nhà chúng ta! "
Tôi:"……"
Lời khen kẹt lại trong họng tôi.
Ông nội này nghĩ hơi xa rồi đó.
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Cố Từ Thăng, ba thằng ranh con xếp thành hàng đi đến chỗ tôi.
Đứa đẩy tôi vẫn thút thít, một tay cầm nạng của tôi, tay kia lau nước mắt.
Cung cung kính kính nói: "Thực xin lỗi."
Tôi vô cùng rộng lượng, lập tức ra vẻ: “Không sao đâu, nếu lại có lần sau, chị đây sẽ coi đầu của cưng như trái bóng cao su mà sút.”
Thằng nhóc "Oa" một tiếng ngửa đầu lên trời khóc ròng, chạy vào trốn trong cửa tiệm.
Cũng không biết Cố Từ Thăng cho bà ta bao nhiêu tờ tiền màu đỏ.
Chỉ thấy một xấp thật dày.
Bà chủ sung sướng đến mức không thèm quan tâm đến đứa con trai quý giá của mình nữa, chỉ tập trung vào việc đếm tiền.
Thấy vậy, ông anh tôi lại ghé vào tai tôi: "Không được, phung phí quá. Mua hai cái băng cá nhân là có thể giải quyết rồi. Này chẳng phải là đang phồng má giả làm người mập sao?"
Tôi ấm áp nhắc nhở: “Hắn thu tiền thuê nhà”.
Nhiêu đây có xá gì.
"Ể?!"
Vệ Hoài biến sắc còn nhanh hơn lật sách: “Không phải giả vờ à?”
Anh tôi xoa xoa cằm, lẩm bẩm tự nói: "Nếu vậy, hình như so với trước kia còn đẹp trai hơn một chút."
Tôi:"……"
Quả nhiên, dù gái hay trai, rồi cũng sẽ bị tiền tài che mắt thôi.
Cố Từ Thăng vẫn còn có việc phải làm, nên xin miễn trước lời mời gọi một hai phải uống vài chén của ông anh tôi.
Hai đứa tôi nhìn minibus chạy đi xa dần, đồng loạt thở dài.
Lần tới gặp lại, không biết phải đợi đến bao giờ.
09
Quanh đi quẩn lại, một tuần đã trôi qua.
Tôi, một bác sĩ thực tập mất cả tiền của, dâng hiến cả mạng sống, đến bệnh viện từ sớm.
Trương Thần đang thu dọn vệ sinh, nhìn thấy tôi lập tức nhếch miệng cười: "Chào buổi sáng."
Anh ấy đưa cho tôi một tách cà phê, tôi đưa lại cho anh ấy hai gói dưa cải chua.
Một sự phối trộn tuyệt vời của Trung Quốc và phương Tây.
Hôm nay thầy Trần xin nghỉ phép, ba thực tập sinh trong tay ông ấy cũng đi theo chúng tôi kiểm tra phòng.
Cứ như vậy, cô giáo phụ trách dẫn chúng tôi đi thẳng đến tận khu VIP.
Vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy hai vệ sĩ đứng ở hành lang.
Trương Thần cười nhạt: "Khoa trương vậy sao."
Mọi người cười vang.
Chỉ có tôi, nhìn hình thể và chiếc kính mát quen thuộc của họ, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.
Không thể trùng hợp như vậy được?
Nghĩ đến cảnh người nọ giả vờ ông đây đại ca đồ đó, cũng không giống như sắp nằm viện.
Lúc cô giáo phụ trách mở cửa bước vào, tôi vội nhìn qua khe cửa.
Vãi.
Đúng thật là hắn.
Cố Từ Thăng mặc đồ bệnh nhân, nằm cuộn người trên giường, vẫn còn ngáp.
Thấy chúng tôi tiến vào, mới từ từ ngồi dậy.
Tôi ngay lập tức trốn đằng sau Trương Thần và một nam sinh viên khác, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Đi ra ngoài là không thể ra ngoài, lỡ như bị hắn phát hiện, vậy cũng là đường ch.ế.t!
Nhưng mà... cũng không biết hắn bị bệnh gì.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Hắn lười biếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ buồn ngủ: "Ổn rồi."
Cô giáo phụ trách dịu dàng nói: "Chỉ cần triệu chứng tức ngực và váng đầu biến mất, là không có vấn đề gì nữa, cậu nghỉ ngơi một chút, hôm nay có thể xuất viện."
Cố Từ Thăng: "Ừ."
Hắn nâng cằm nhìn về phía vệ sĩ, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng đi lấy giấy xuất viện bất cứ lúc nào.
Tôi thở ra một hơi dài.
Sau đó, tôi nghe thấy cô giáo phụ trách kêu tên tôi:
"Vệ Lai, em dẫn cậu ấy đi."
Tôi:"……"
Hai nam sinh viên trước mặt cực kỳ tự giác tránh ra.
Giống như bức màn che trên sân khấu được kéo ra, tôi ở bên trong chợt lóe sáng lên trên sân khấu.
Vừa hay cùng Cố Từ Thăng bốn mắt nhìn nhau.
Tôi im lặng như gà.
Đồng tử của hắn chấn động.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh mình, vội gật đầu không ngừng: "Được, chúng ta đi thôi."
Giây tiếp theo, Cố Từ Thăng ôm đầu, yếu ớt ngã vật xuống giường nằm liệt ra đó:
"Đột nhiên chóng mặt quá, từ từ hẵng xuất viện."
10
Tôi cảm thấy Cố Từ Thăng đang vờ bị bệnh.
Nhưng tôi không có bằng chứng.
Giáo viên phụ trách giật mình, đưa mắt đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, như nhìn ra được cái gì.
Tôi mặt không đổi sắc.
Giả mù đi làm mát xa cho người khác kỳ lạ ngộ đời lắm, chắc cô ấy không nghĩ tới việc đó đâu.
Cô giáo vẫn dịu dàng: "Được, ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày cũng đúng, có muốn người tới chăm sóc cậu không?"
Cô cười nói thêm: "Không thể tùy tiện kê đơn của bác sĩ đâu đó. Có thắc mắc gì cứ tùy thời liên hệ với tôi."
Tôi kinh hãi, đây là đãi ngộ của VIP à?
Bên ngoài đứng hai người còn chưa đủ? !
Tham lam!
Cố Từ Thăng vẫn gật đầu: "Ừ."
Sau đó đưa tay chỉ vào tôi, bình tĩnh nói, "Cô ấy đi, có vẻ khá chuyên nghiệp."
Tôi:"……"
Nhưng lúc bị tôi xoa bóp trầy da hắn có nói vậy đâu?
Những người còn lại nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.
Ở chỗ này chăm sóc bệnh nhân toàn thời gian chắc chắn nhẹ hơn so với làm việc lúc bình thường.
Hơn nữa “bệnh nhân” này sắc mặt hồng hào tươi tắn, nhìn còn khỏe mạnh hơn bọn họ.
Vốn không cần phải chăm sóc.
Đây chẳng phải là ăn không ngồi rồi xong trắng trơn hưởng lương sao!
Tôi nghiến răng ken két, quyết định từ bỏ vận may của mình.
"Thật ra năng lực chuyên môn của tôi cũng không mạnh lắm..."
Cố Từ Thăng không chút khách sáo ngắt lời tôi: “Vừa rồi quên nói, tôi sẽ trả tiền thêm.”
Tôi quyết đoán sửa ý: “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho anh thật tốt!”
Lúc này Cố Từ Thăng mới hài lòng.
Tôi đứng ở cửa vui vẻ tiễn cô giáo xuống lầu.
Lúc xoay người lại đụng phải một đôi mắt đen như mực.
Không biết Cố Từ Thăng đã đứng lên tự lúc nào, ngược sáng, vẻ mặt khó phân biệt:
"Mù đã nhiều năm? Không học ra cùng lớp huấn luyện? Hả?"
Mỗi câu ở cuối hắn đều đề cao giọng lên, cào vào lòng tôi nhột nhột.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra được là hắn đang tức giận.
Thấy tôi chẳng nói lời nào, người này càng tức giận hơn, lồng ngực kịch liệt phập phồng vài cái:
"Cô thường làm việc ở đó à?"
Tôi sợ hãi, mở miệng biện giải: “Không phải, hôm đó chỉ là ngoài ý muốn thôi”.
"Hơn nữa, tôi chỉ xoa bóp cho mỗi anh thôi à."
Tôi lẩm bẩm nói ra nửa câu sau, có chút ngượng ngùng.
Rốt cuộc những chuyện xảy ra ngày hôm đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ.
"Ò."
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, không biết vì sao lại đột nhiên quay mặt đi.
Nơi tai bị ánh mặt trời chiếu đến, đỏ bừng.
11
Cố Từ Thăng chính là đang giả bệnh.
Ngày thứ ba nhập viện, ăn được ngủ được, tinh thần còn tốt hơn tôi.
Quan trọng nhất, hắn không sai sử tôi.
Làm tôi mỗi ngày đều có loại ảo tưởng nằm là có thể kiếm được tiền.
Tôi nghĩ đây là một cái bẫy của chủ nghĩa tư bản.
Thế là tôi chủ động xin ra trận đi giúp đỡ các bộ phận.
Buổi tối trở về, vậy mà lại thấy viện trưởng ở trong phòng bệnh của hắn.
Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, vẻ mặt trang nghiêm đến mức làm tôi cho rằng một trong số họ đang bàn việc lo liệu hậu sự.
Hay đang bí mật mưu đồ làm giao dịch tiền quyền gì đó.
Sau đó, liền thấy viện trưởng ngày thường ôn tồn lễ độ đứng dậy rống thẳng vào mặt hắn.
"Mày có biết bao lâu rồi mày không về nhà không? Mẹ mày nhớ mày đến mức nuôi ba con chó!"
Ông ấy gầm lên, nhấn mạnh: "Ba con!"
Tôi:"……"
Hình như đã nghe thấy một bí mật không nên nghe.
Tôi đứng sững tại chỗ ngay lập tức, dưới con mắt cảnh giác của anh vệ sĩ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
May mắn thay, anh vệ sĩ nhìn thấu sự kiên cường đầy khiên nhưỡng của tôi, vô cùng tri kỷ tặng tôi——
Tiếng gõ cửa.
Tôi cảm ơn anh ấy.
Xuất phát điểm là tốt, nhưng tốt nhất là đừng xuất phát.
Trong phòng bệnh, viện trưởng trở lại với vẻ hiền từ thường ngày.
Tôi ở bên cạnh làm bộ rất bận rộn, lần đầu tiên cảm thấy ăn không ngồi rồi cũng có thể đau khổ đến như vậy.
Kể từ khi tôi bước vào, cuộc trò chuyện của bọn họ trở nên giống việc công xử theo phép công hơn.
Không ăn được bất kỳ quả dưa nào có thể làm tôi khiếp sợ.
Mãi cho đến cuối cùng, viện trưởng uống một ngụm trà, như chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
"Bác sĩ khoa mắt con bảo bố liên lạc đã có tin tức, gần đây ông ấy mở tọa đàm ở nước ngoài, có vấn đề gì thì đợi ông ấy trở về rồi bàn lại."
Cố Từ Thăng dại ra một chút, sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Chuyện này nói sau đi."
"Làm sao?"
Viện trưởng ra vẻ lão đại đây không vui: "Lúc mày giục bố thì cứ như sống hôm nay không có ngày mai, bây giờ khó khăn lắm mới liên lạc được, thì mày lại không muốn nói?"
Ông ấy dạy con trai mà tưởng đâu đang áp bức, hỏi hết câu này đến câu khác:
"Mày còn chưa nói cho bố biết là tìm bác sĩ cho ai đâu, muốn hồ sơ bệnh án không có hồ sơ bệnh án, muốn triệu chứng cũng không có triệu chứng, mấy ngày nay bố bận không hỏi mày, cũng không biết người đó là nam hay nữ!"
Tôi:"……"
Là nữ.
Hiểu rồi, người hắn nói là tôi.
Cố Từ Thăng bị hỏi đến phiền, hắn liếc nhìn tôi một cái, nói khùng nói điên:
"Không cần nữa, cô ấy có thể tự hết."
Viện trưởng: "Được rồi, phép màu y học phải không?"
Ông ấy thở phì phò hất tay giận dữ bỏ đi, không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa.
"Lần sau mấy chuyện như vậy bớt nói lại, lãng phí thời gian của mọi người!"
Cửa phòng bị đóng lại, chỉ còn hai người chúng tôi.
Tôi ngơ ngác cùng Cố Từ Thăng hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, hắn quay mặt đi:
"Cứ coi như không nghe thấy gì đi."
Tôi:"?"
Gì vậy?
Giả mù xong rồi lại bảo tôi giả điếc.
Tôi càng không muốn như ý nguyện của hắn, chân thành nói: “Cám ơn anh”.
Hắn buồn cười: "Mấy lời khua môi múa mép này cũng không đáng để cô cảm ơn đâu. Câu này vẫn là để dành sau nói đi."
(PHẦN CUỐI)
Tôi ngơ ngác cùng Cố Từ Thăng hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, hắn quay mặt đi:
"Cứ coi như không nghe thấy gì đi."
Tôi:"?"
Gì vậy?
Giả mù xong rồi lại bảo tôi giả điếc.
Tôi càng không muốn như ý nguyện của hắn, chân thành nói: “Cám ơn anh”.
Hắn buồn cười: "Mấy lời khua môi múa mép này cũng không đáng để cô cảm ơn đâu. Câu này vẫn là để dành sau nói đi."
12
Sau ngày hôm đó, tôi ít khi đến phòng bệnh của Cố Từ Thăng hơn.
Cũng không phải là cảm thấy xấu hổ.
Rốt cuộc thì chuyện xấu hổ hơn hai tôi đều đã trải qua cả rồi.
Huống hồ, bên phòng ban thực sự rất bận.
Tôi và Trương Thần vừa mới viết xong báo cáo, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc ở hành lang đối diện kéo lấy tay bác sĩ, lôi cô ấy ra ngoài, hung hăng đẩy cô ấy ngã xuống đất.
"Mày mẹ nó chính là cái đồ lang băm!"
Ông ta vừa nói, vừa phun một cục đờm xuống đất.
“Ông đây tốn nhiều tiền như vậy là để mày chữa bệnh cho cha ông, sao càng trị càng nặng?”
"Tới, mời mọi người cùng tới đây xem một chút, cô bác sĩ này căn bản không có năng lực, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí này, nói không chừng là dựa vào "ngủ" mới lên được? !"
Nghe tới đây tôi sôi máu não, không chút do dự đi qua.
Tôi biết vị bác sĩ này, cô ấy rất tốt, bình thường tuy không hay nói chuyện, nhưng đối với bệnh nhân cô ấy tuyệt đối rất có trách nhiệm.
Không chỉ vậy, cô ấy còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, ra sức học tập một đường lên tới tiến sĩ, trở thành nhân viên chính quy từ đợt thực tập năm ngoái, ai cũng biết cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ trong khoảng thời gian đó.
Lúc này, cô ấy chật vật ngã xuống đất, nỗ lực và tôn nghiêm đều bị người chà đạp, nhưng vẫn ngoan cường ngẩng đầu lên.
"Tôi đã nói với anh những lưu ý sau phẫu thuật không biết bao nhiêu lần, nhưng các người chưa bao giờ nghe. Ông ấy nửa đêm trốn trong nhà vệ sinh uống rượu, là anh đưa vào phải không? Để tôi nói cho mấy người biết, nếu cứ tiếp tục thế này, có là thần tiên cũng không cứu được ông ấy đâu!"
Người đàn ông đầu trọc hung hăng vung tay chửi: "Phi! Cô là cái gì, còn dám chửi ông đây!"
Chung quanh có người bước lên ngăn ông ta lại, nhưng người đàn ông trở tay lấy từ trong túi ra một con d.a.o gấp, đe dọa nói:
"Đứng yên ở đó, để tôi xem ai dám động!"
Mắt thấy cử động của ông ta ngày càng hỗn loạn, vung d.a.o loạn xạ.
Tôi bình tĩnh từ từ đi vòng ra phía sau ông ta, lựa lúc thích hợp, chuẩn bị bay lên một chân đá ông ta ngã xuống.
Ngay sau đó, lại bị người từ phía sau nhanh nhảu ôm lấy eo.
"Cô đang định làm gì vậy?"
Cố Từ Thăng kéo tôi ra sau lưng hắn, sắc mặt không mấy tốt.
"Có tôi ở đây, còn cần cô lao lên à?"
Tôi:"……"
Trong tình huống này, Cố Từ Thăng rất có tiềm năng trở thành nhân vật chính ngầu lòi.
Tôi vô thức nhìn lại phía sau.
Quả nhiên, hai anh trai vệ sĩ có chiều cao trung bình 1m85 đã xắn tay áo, trong tư thế chuẩn bị chờ hiệu lệnh tấn công.
Hai người bọn họ không hổ là những tay chuyên nghiệp đã qua đào tạo bài bản, sau vài chiêu, con d.a.o bay đi thật xa, người đàn ông gây rối nhanh chóng bị kiềm chặt.
Người đàn ông đầu trọc vốn là một kẻ lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, lúc này bị anh trai vệ sĩ đè đầu xuống, giống hệt một con chim cút bị nhổ lông.
Cố Từ Thăng ngẩng đầu lên, nhìn viện trưởng đang vội vã chạy tới.
Hắn tùy ý nói: "Đưa đến Cục Cảnh sát, đừng ra tay ở đây, mắc công dì trực vệ sinh phải vất vả quét dọn."
13
Sau khi trải qua khóa phê bình giáo dục của các đồng chí cảnh sát và bị vũ lực của anh trai vệ sĩ trấn áp. Người đàn ông đầu trọc được đưa về, hốc mắt sưng cao, lay cửa phòng khám của nữ bác sĩ, không ngừng xin tha.
Mấy cảnh như vậy, tôi còn chưa từng thấy bao giờ.
Cố Từ Thăng mạnh mẽ kéo tôi trở lại phòng bệnh, rồi đi vòng vòng quanh tôi.
"Tôi nên khen cô dũng cảm hay là nên nói cô ngớ ngẩn đây, hắn cầm d.a.o cô còn dám xông tới?"
Tôi ủ rũ như chó cụp đuôi ngồi trên ghế sofa, nhỏ giọng thì thầm:
"Thực ra, tôi có học Taekwondo được vài năm."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Dù cô có từng học nhẫn thuật cũng không được."
Cố Từ Thăng khăng khăng bảo tôi là đã chịu tổn thương cả về thể chất và tinh thần, quyết định đưa tôi về nhà sau khi tan làm.
Hại tôi vừa buồn cười vừa hồi hộp.
Hồi hộp là bởi vì, tôi chưa bao giờ ngồi Rolls Royce.
Tôi há hốc mồm nhìn chiếc siêu xe trước mặt, bản chất đồ nhà quê lộ rõ, sau khi lên xe lại đột nhiên dại ra.
Thấy tôi vẫn bất động, hắn nhíu mày hỏi: “Đừng nói là cô định đổi ý nha?”
Tôi: "Cửa xe đóng như thế nào?"
Hắn giơ ngón tay chỉ chỉ cái nút.
Tôi ngồi ngay thẳng, sợ chiếc quần mua trên Pinduoduo sẽ khinh nhờn đến chiếc ghế dựa da thật.
Nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về tài sản của Cố Từ Thăng.
Thu tiền thuê nhà có thể kiếm được nhiều vậy sao?
Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn quay đầu lại nhìn tôi, thấy tôi chỉ ngồi nửa mông lên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhận xét:
"Cô cứ như học sinh tiểu học chờ đến lớp vậy."
Tôi:"……"
Cái này gọi là tôn kính, nhà giàu như anh làm sao mà hiểu được!
Hắn nói để hắn mở nhạc cho tôi nghe.
Chọn đi chọn lại giữa hai ca khúc "Con bướm say" và "Nếu em là DJ, anh có yêu em không?"
Cuối cùng, hắn đen mặt tắt đi.
"Đừng hiểu lầm, bình thường tôi không nghe mấy này."
"Ồ."
Không cần nhiều lời đâu, tôi hiểu rồi.
Ông trời cho anh một cánh cửa, sẽ đóng lại một cánh cửa.
Tiền tài và phẩm vị anh cũng không thể có cả hai được.
Giữa đường Cố Từ Thăng có nghe một cuộc gọi.
Hắn không chút đề phòng, bật loa ngoài.
"Anh Cố, tối nay em mở tiệc ở Dạ Yến, anh qua chơi đi?"
Người này cong môi, "Không đi, đưa người về nhà rồi."
Bên kia lập tức hưng phấn, thanh âm cũng cao lên vài độ: "Ồ, là con gái sao? Đưa bằng chiếc xe kia hả?"
Tới tôi cũng có thể nghe thấy, bên kia đang nói xin chào.
Cố Từ Thăng tự nhiên lại nhìn tôi rất nghiêm túc, gật đầu nói: "Ừ, chính là chiếc đó."
Bên kia: “……”
"Vãi cẹc! Cây vạn tuế của anh Cố nở hoa rồi!"
Bên kia lập tức có rất nhiều người, mồm năm miệng mười hét lên.
Tôi không hiểu.
Ngồi chiếc xe này lạ lắm sao?
Đầu dây bên kia ồn ào thật sự, dù Cố Từ Thăng đã tắt loa ngoài thì tôi vẫn có thể nghe được.
"Vậy càng phải đến, anh, coi như là em xin anh!"
Hắn chần chờ một lúc rồi hỏi tôi: "Vẫn còn sớm, cô có muốn đi không?"
Ma xui quỷ khiến thế nào mà, tôi gật đầu.
14
Quán bar Dạ Yến nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng.
Đó cũng là nơi tiêu vàng nổi tiếng ở đây.
Thường mỗi lần đi ngang tôi đều cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào nó.
Cố Từ Thăng vừa mới đỗ xe xong, đã nhìn thấy vài cái đầu sặc sỡ rực rỡ bảy màu dán vào cửa sổ xe.
Vừa xem vừa kinh ngạc: "Á đù, đúng thật là chiếc này nè."
Sau đó, nhìn thấy tôi ngồi ở ghế phụ: "Chị dâu ... chị, chị có khỏe không!"
Tôi hoảng sợ.
Cảm giác ánh mắt của họ như đang nhìn một loài động vật quý hiếm.
Cố Từ Thăng vươn tay ngăn cản, không vui nói: "Đừng lại gần như vậy."
Chúng tôi đi thẳng đến ghế lô.
Thanh niên tóc vàng gọi điện thoại trước đó tên là Trần Ngang, suốt dọc đường cứ chị chị chị chị không ngừng.
Không giống cảnh tượng ăn chơi đàng điếm như trong tưởng tượng của tôi.
Cố Từ Thăng đi tuốt ở đằng trước, vừa mới rảo bước tiến vào được nửa chân, lại vội vàng bay nhanh trở ra.
Trần Ngang: "Làm sao vậy? Vào đi ba."
Cố Từ Thăng nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, đẩy cửa ghế lô ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang ngồi ở giữa ghế sô pha, mặc chiếc váy bó sát màu đỏ xẻ tà, để lộ cặp đùi thon thả.
Trần Ngang sắc mặt đại biến: "Vãi, cô tới lúc nào vậy?"
Tôi: Đù, không thấy lạnh à.
Người đẹp váy đỏ tên Chu Dao.
Thích Cố Từ Thăng.
Đừng hỏi sao tôi biết được.
Đôi mắt nhão nhão dính dính không chút che đậy, như muốn nuốt chửng người ta vào bụng.
Đáng tiếc, người đẹp là yêu đơn phương.
Cố Từ Thăng nửa cái ánh mắt cũng không thèm cho, nhìn vỏ hạt dưa tôi cắn ra còn trìu mến hơn là nhìn cô ấy.
Chính hắn chơi trò đẹp trai, giả vờ lạnh lùng, nhưng người khổ lại là tôi.
Chu Dao rót một ly rượu tây mà tôi không thể gọi tên, khách khi đưa cho tôi, nhưng ở trong tối lại trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.
"Đây là em gái mới của anh sao?"
Cố Từ Thăng nhướng đôi mày xinh đẹp, lấy ly rượu trong tay tôi ra, nặng nề đặt xuống bàn.
"Tôi chưa bao giờ nhận em gái nuôi."
“Chậc,” Cô ấy khẽ hừ một tiếng, “Tính khí vẫn lớn như vậy.”
Cô ấy tiếp tục hỏi tôi: "Hai người gặp nhau ở đâu?"
Lời này vừa ra, không chỉ cô ấy, mà cả đám Trần Ngang đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đều vểnh tai lên.
Tôi bình tĩnh nói: “Tiệm mát-xa”.
Vừa dứt lời, cô ấy cười nhạo ra tiếng.
Tầm mắt quét từ mái tóc đuôi ngựa buộc cao đến chiếc áo khoác lông vũ rộng thùng thình của tôi, rồi đến đôi giày thể thao dưới chân tôi, nghiền ngẫm nói: "Nhân viên mát xa sao."
Cô ấy cười tôi quê.
Tôi cười cô ấy thảm.
"Nhân viên mát xa thì làm sao, chỗ tôi chạm vào còn nhiều hơn chỗ cô thấy đấy."
Dứt câu, tôi theo lời chỉ chỉ vào ngực Cố Từ Thăng.
Mọi người: "..."
Trần Ngang và mấy cậu bạn tái mặt vì sợ hãi, nâng ly rượu lên, muốn cười mà không dám.
Bọn họ chỉ có thể cố giả vờ bình tĩnh, ngước mắt nhìn trần nhà, trong lòng dâng trào cảm xúc.
"Đèn này sáng thật."
Không biết ai đã thêm vào câu: "Nhưng không sao, cũng như chúng ta thôi."
15
Chu Dao bị tôi chọc giận nên bỏ đi rồi.
Ban đầu cô ấy không tin, lôi kéo tay áo Cố Từ Thăng lắc lắc không ngừng.
"Anh nói mau, này nhất định không phải sự thật!"
Cô ấy túm chặt muốn ch.ế.t, Cố Từ Thăng lập tức tránh ra, lắc mình ngồi qua bên kia.
"Là thật, nhanh biến giùm."
Cô ấy giậm đôi giày cao gót cà cọc và cọc, nhặt cái áo lông chồn khi nãy cởi ra lên, mắng: "Đồ đi.ếm!"
Xong, lao ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Tôi đối với bóng dáng cô ấy làm cái mặt quỷ.
Sự việc lần này cũng không mấy dễ chịu, ban tổ chức là Trần Ngang quyết định kết thúc sớm, ở cửa Dạ Yến đảm bảo lần sau lại hẹn.
Cố Từ Thăng có thèm quan tâm cậu ta đang nói gì đâu, để ý thấy tôi nhìn chằm chằm vào khoai lang nướng bên kia đường.
"Muốn ăn sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Hắn cười cười: "Được, cô trước chờ ở chỗ này, tôi đi mua."
Tôi nhìn hắn đi vào màn đêm tuyết bay lất phất, cảm giác được bên cạnh có một tầm mắt cháy bỏng đang chĩa về phía mình.
Trong mắt Trần Ngang tràn ngập hai chữ "ăn dưa": "Chị, chị thật sự đã sờ anh Cố rồi à?"
Tôi bật cười: “Thật hơn cả ngọc trai”.
Thấy mặt cậu ta lập tức lộ ra vẻ hài lòng, tôi nhân cơ hội hỏi ra vấn đề của mình:
"Sao cậu lại thấy ngạc nhiên khi Cố Từ Thăng lái chiếc xe đó vậy?"
Mặt cậu ta hiện ngay vẻ "Chị hỏi đúng người rồi".
"Anh Cố có gu thẩm mỹ thẳng nam, cảm thấy tất cả các cô gái đều thích chiếc Rolls-Royce bầu trời đầy sao. Hồi trẻ lúc mua chiếc xe này, anh ấy nói sau này chỉ dùng để chở bạn gái."
"Em cũng chẳng biết là ảnh có nói đùa hay không, dù sao muốn thấy được ảnh lái nó cũng không dễ dàng gì, hôm nay là lần đầu tiên."
Tôi sững người: "Ồ."
Bạn gái sao...
Tôi nhìn Cố Từ Thăng như giấu bảo bối, nhét củ khoai lang nướng vừa mua vào túi.
Cách màn tuyết bay đầy trời, hắn vẫy tay với tôi.
Ngày hôm sau.
Cố Từ Thăng cuối cùng cũng chịu xuất viện.
Trước mặt tất cả các chủ nhiệm phòng ban, vị viện trưởng đáng kính vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ:
"Không có tật xấu gì, chỉ thích bấm điện thoại."
Cố Từ Thăng lạnh mặt, cảm thấy sâu sắc không nói nên lời.
Lúc hắn xuất viện tôi đang theo dõi ca phẫu thuật, sau khi kết thúc tôi mới nhìn thấy tin nhắn.
Chỉ hai chữ ngắn ngủn: "Đi à."
Còn có lời nhắc của tài khoản Alipay: +52000.
Tôi đọc thầm, một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn.
Chăm sóc hắn cũng chỉ có một tuần, mà lương hàng ngày lại cao đến quá thể đáng.
Đưa tiền vô cùng thoải mái.
Tôi gửi cho hắn một meme nâng chén xin cơm: "Cảm ơn ông chủ".
Cố Từ Thăng: "Không đủ lại đi tìm tôi, bé nghèo."
Tôi: “Đại ca à, anh làm thế này người ta sẽ tưởng anh là cậu ấm dễ lừa đấy.”
Hắn rep lại bằng hai tin nhắn voice chat, thanh âm vừa nhẹ lại dịu dàng, như gió đầu xuân.
Hắn nói: "Tiền của tôi đều là tự tôi kiếm được".
"Còn có, tôi chỉ bị người tôi thích lừa."
...
Tôi cảm thấy trong lòng như có cái trống bẫy nhỏ.
Bùm bụp, bùm bụp, ồn ào quá.
16
Đảo mắt đã tới Tết m Lịch.
Sau khi cửa tiệm của Vệ Hoài mở cửa trở lại, công việc kinh doanh vẫn tốt, cuối cùng anh ấy cũng đã có thể đứng thẳng được rồi.
Với 52.000 ngàn nhân dân tệ, cuộc sống của tôi vô cùng ổn.
Hai đứa tôi dự định về quê ăn Tết.
Kết quả là mua vé tàu cao tốc xong rồi, bố mẹ tôi lại gửi cho tôi một bức ảnh chụp.
Trên bãi biển, mẹ tôi đi chân trần, chiếc khăn in hoa tung bay trong gió.
"Đang ở Tam Á, chớ quấy rầy."
Tôi và anh hai mặt nhìn nhau: “Đêm giao thừa ăn lẩu ở nhà?”
"OK."
Tôi chỉ mua đồ ăn cho hai người, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Cố Từ Thăng ở tầng dưới khu nhà.
Lần này hắn lái một chiếc siêu xe khác.
Đáng thương, bất lực, nhưng có tiền.
Hắn trông chừng uất ức lắm, thò đầu ra ngoài, trịnh trọng nói: "Mẹ tôi đuổi tôi ra ngoài, giờ tôi không còn nơi nào để đi."
Tôi: "không tin."
Hắn có nhiều bất động sản lắm mà, cần gì phải chạy đến chỗ này xin tá túc.
Hắn dứt khoát đi xuống, một tay xách thức ăn cho tôi, tay còn lại móc lấy ngón tay út của tôi.
“Sao lại không tin hả, trong nhà vắng tanh, chẳng có tí sinh khí nào cả.”
Tôi bị hắn cà dẹo cà dẹo phát quạu: "Vậy anh cho tôi..."
Cố Từ Thăng vội vàng trả lời: "Được, em muốn mấy căn?"
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạ thường của hắn mà không khỏi bật cười.
Có bông tuyết rơi xuống đầu hắn, tôi nhón chân giúp hắn phủi đi.
Đôi mắt Cố Từ Thăng tối lại, hầu kết lăn lộn, cư.ỡng bách chính mình dời đi tầm mắt.
Vành tai hắn đỏ bừng, móc ra một phong bì màu đỏ sắp bung rách.
Tôi cười to hơn: "Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn cường ngạnh nhét vào mũ tôi: “Kệ, trẻ con cũng có mà”.
Sau đó lại vỗ vỗ vào chiếc áo khoác căng phồng và cái mũ của tôi.
"Tuyết rơi rồi, đúng để bị lạnh, em mau trở về đi."
“Ừ.” Tôi gật đầu, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay hắn.
"Anh cùng em cùng nhau về nhà, để anh em xem bạn trai em mới quen."
Kết quả, hắn như bị đóng băng.
Cứ mãi xác nhận lại những lời tôi vừa nói là có ý gì.
Một trận trời đất quay cuồng, tôi bị bế lên.
Lúc kịp phản ứng lại, đã bị ấn trên ghế lái.
Đèn đường vỡ thành những quả cầu ánh sáng nhiều màu sắc, chiếc phong bì màu đỏ trong mũ không biết đã rơi ra tự lúc nào, được Cố Từ Thăng đặt ở bên cạnh.
Xếp chồng lên điện thoại của tôi.
Màn hình sáng lên, Vệ Hoài gửi tin nhắn: "Mau trở lại, anh sắp đói ch.ế.t rồi."
Tầm mắt tôi dời qua, thấy trên phong bì màu đỏ vừa buồn cười lại chân thành kia viết mấy chữ to:
"Chúc mừng năm mới, bình an khỏe mạnh."
Tôi hôn Cố Từ Thăng: "Chúc mừng năm mới."
Giữa trời đông tuyết lạnh giá, tôi ôm lấy mùa xuân của mình.
(HOÀN TOÀN VĂN)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro