Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

khương chuẩn

[Zhihu] Khương Chuẩn, anh đến tìm em đây (01)

Ngày tôi được chẩn đoán mắc ung thư xương, chưa kịp nói cho Phó Cẩn biết, thì đã nhận được tờ giấy ly hôn từ anh.

Cái đêm mà tôi dứt khoát kí xuống tờ giấy ly hôn kia, anh ở phòng khách hút thuốc cả đêm.

Tôi không hiểu, anh dựa vào đâu mà lại bày ra vẻ mặt như vậy, người nên buồn không phải là tôi sao.

1.
“Chồng cô không đến cùng cô sao?”

Tôi nắm chặt tờ giấy chuẩn đoán trong tay rồi lắc đầu, anh bây giờ chắc đang ở sân bay để đón Trì Viễn.

“Bác sĩ, bệnh của tôi nghiêm trọng lắm sao?”

“Ung thư xương, giai đoạn cuối”.

“Tạch” một tiếng, tai tôi giờ đây như bị mất đi thính lực, cái gì cũng không nghe thấy.

Tôi dựa vào bức tường lặng ngắt của bệnh viện, rồi lấy điện thoại ra gọi vào số được tôi đặt biệt danh là chồng.

Vào lúc tôi tưởng cuộc gọi của mình sẽ lập tức bị dập ngắt, thì bất ngờ lại được nhấc máy lên nghe: “Anh bây giờ đang có chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại cho em sau”.

Tôi còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh tắt máy.

Tôi mặc kệ hình tượng của mình mà ấm ức khóc nấc lên trong bệnh viện, lúc nãy tôi đã nghe thấy giọng nói của Trì Viễn trong điện thoại, đúng vậy mỗi lần đều như thế, chỉ cần có cô ấy ở đó, tôi vĩnh viễn luôn là phương án B.

Trong lòng tôi giờ đây như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đến xé tận tâm can.

Cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai, cửa mới được mở ra.

Anh nhìn tôi, trong ánh mắt chứa vài phần hổ thẹn: “Xin lỗi, tối nay anh có hẹn với bạn”.

Tôi đoán người bạn ấy có lẽ là Trí Viễn.

Tôi nắm chặt sổ bệnh án trong tay, muốn anh hai tháng cuối cùng này sẽ luôn kề bên tôi: “Phó Cẩn, em…”

“Nếu như em vẫn chưa ngủ, vậy thì kí đi”. Phó Cẩn nói.

Tôi nhìn anh đang cầm tờ giấy ly hôn, bao lời muốn nói liền bị chặn lại ngay cổ họng, trong miệng liền sộc lên một ngụm máu tanh, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, rồi ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.

Tôi nhếch nhác lau đi vết máu vừa rồi, nước mắt không biết tự lúc nào liền rơi xuống từng giọt tí tách.

Tôi lê lết tấm thân mệt mỏi của mình bước ra ngoài sau nửa tiếng đồng hồ, rồi dứt khoát ký lên tờ giấy ly hôn, sau đó chuẩn bị đồ đạc rời đi.

Phó Cẩn chau mày: “Em đi luôn bây giờ?”

Tôi không nói gì.

Anh nhìn tôi đang cho đồ vào va li nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai rồi đi”.

Tôi vốn muốn từ chối, nhưng lúc này cơn đau bất giác ập tới: “Tối nay em ra phòng dành cho khách ngủ”.

Đi đến cửa, Phó Cẩn hỏi tôi: “Em rất thích cậu ấy sao?”

“Thích, rất thích”.

Phó Cẩn “Ừm” một tiếng: “Vậy thì tốt, không uổng cô vô ích em thích cậu ấy lâu như vậy, có thể, cho anh biết cậu ấy là ai không?”

Tôi nghi hoặc nhìn anh, sao tôi dường như lại cảm thấy được điều khác thường từ lời nói của anh.

“Anh ấy giống anh, đều không thích em”.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Phó Cẩn nghĩ người đó chính là bản thân mình.

Tôi sang phòng khách, lấy ra thuốc giảm đau mà bác sĩ kê cho tôi, rồi cùng với nước mắt nuốt ực vào trong.

Được một lúc, cơn đau dần dần biến mất.

Tôi cả đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thì kéo vali rời đi.

Lúc mở cửa lại nhìn thấy tàn thuốc ngay trước cửa, người đàn ông mắt đỏ hoen, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.

Tim tôi bất giác trở nên hồi hộp, như chờ đợi một điều gì đó.

Phó Cẩn dập tắt điếu thuốc trong tay mình: “Anh tiễn em”.

Ánh sang le lói duy nhất trong lòng tôi cuối cùng cũng bị dập tắt, rồi nực cười nói: “Ừm”.

Cả đoạn đường đi hai chúng tôi đều không nói gì, rồi điện thoại của Phó Cẩn đổ chuông.

Không biết đối phương đã nói gì, mà khiến anh chau mày nói lát nữa sẽ qua ngay.

“Là Trí Viễn?” tôi hỏi.

“Ừm”.

“Anh để vali lên phía trước dùm em là được, đừng để cô ấy đợi quá lâu”.

Anh cuối cùng vẫn tiễn tôi đến chung cư: “Anh đã sớm cho người đến dọn rồi, trong điều khoản ly hôn thì bất động sản và tài sản anh sẽ để luật sư đến nói rõ hơn với em sau”.

“Ừm”.

Đợi anh đi khỏi, tôi cuộn tròn thân mình trên sô pha, rồi không biết tự lúc nào liền ngủ quên mất, cuối cùng là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Người gọi đến là Giang Tân.

“Cậu dạo này biệt tăm biệt tích đi đâu đấy hả, tài khoản không thấy đăng cái gì lên cả, fans có lẽ chuẩn bị vác gạch đến nhà cậu luôn rồi đấy”.

Tôi là một blogger về du lịch, ước mơ là muốn đi đến tận cùng chân trời góc bể mọi nới trên thế giới, Giang Tân là sếp mà tôi ký hợp đồng với bên công ty, từ lúc tôi cùng với Phó Cẩn kết hôn xong, tần suất đăng video càng ngày càng ít, anh bình thường cũng không nói gì tôi, chỉ có lần này là vì tôi nửa năm nay không hề đăng gì nên mới phải liên lạc.

Tôi cổ họng đau rát, muốn nói nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh nào.

Tôi vốn muốn đứng dậy để uống ngụm nước, thế rồi một cơn đau đầu ập tới, rồi tôi bất ngờ bị ngã, cả thân mình đập vào bàn trà trước mặt.

“Khương Chuẩn, cậu làm sao đấy?”

“Nói gì đi chứ!”

“C.hết ti.ệt”.

2.
Tôi mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng tinh, còn khóe mắt Giang Tân thì ửng đỏ, tôi miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Cậu biết cả rồi?”

“CMN! Khương Chuẩn, nếu như không phải bị tớ phát hiện, cậu còn định giấu tớ đến bao giờ”.

“Cậu mau khỏe lại cho tớ, tớ không cho phép cậu c.hết!”

Giang Tân là một phú nhị đại, tuổi nhỏ hơn tôi, cậu nói rồi nước mắt bất giác liền rơi xuống.

“Đừng lo, bác sĩ đã nói rồi, tớ còn hai tháng nữa”.

“Phó Cẩn đâu, lúc này anh ta không phải nên ở cùng cậu sao, đi đâu rồi, không lẽ lại đi tìm Trí Viễn cái đồ trà xanh đấy rồi?”

“Bọn tớ ly hôn rồi”.

Giang Tân trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Ly hôn cũng tốt”.

Giang Tân mời đến vị bác sĩ chuyên gia lợi hại nhất đến chữa trị cho tôi, nhưng lại bị tôi từ chối, tôi muốn hai tháng cuối đời này có thể làm những chuyện mình thích.

“Tớ đã đồng ý với fans, sẽ cho bọn họ xem cảnh đẹp của khu bảo tồn trên cao nguyên Tây Tạng, cậu có thể đưa tớ đi một chuyến không?”

Không khí trong lành, cùng với trời xanh mây trắng, tạo nên một cảnh sắc nên thơ.

Tôi trang điểm một lớp makeup thật đậm để che đi khuôn mặt thiếu máu trắng bệch của mình, rồi giống như hồi trước, gửi lời chào đến với mọi người trước máy quay.

“Hello, mình là Khương Chuẩn, mình hôm nay đang ở khu bảo tồn cao nguyên trên Tây Tạng…”

Quay xong, lưng tôi ướt đẫm một mảng mồ hôi, khoảnh khắc tôi ngất lịm đi đã thấy dáng vẻ lo lắng của Giang Tân, lần nữa tỉnh lại tôi đã nằm trong phòng bệnh.

Y tá nói cậu đang ở phòng bên cạnh thảo luận với chuyên gia làm sao để chữa bệnh cho tôi.

Chuông điện thoại reo lên, là Phó Cẩn gọi đến.

“Alo”. Tôi cố gắng điều tiết giọng nói của mình về trạng thái bình thường.

“Em đang ở đâu, anh bây giờ đang ở trước cửa nhà em”.

Tôi vẫn chưa nghĩ xem phải nói với anh thế nào, đã nghe thấy giọng anh truyền tới: “Bất kể em bây giờ đang ở chỗ nào, thì cũng mau chóng đến viện dưỡng lão đi, bà bị ngất rồi”.

Tôi dứt khoát vén chăn lên chạy ra ngoài, y tá thấy vậy liền chặn tôi lại: “Cô đi đâu vậy, mau quay lại giường nghỉ ngơi đi, thân thể cô bây giờ không thể chịu thêm được nữa đâu”.

Giang Tân nghe thấy động tĩnh thì chạy tới: “Có chuyện gì vậy?”

“Bà bị ngất rồi”.

Tôi từ nhỏ đã sống với bà cho đến lúc lớn, Giang Tân biết bà đối tôi quan trọng đến nhường nào.

Lúc chúng tôi đến, bác sĩ nói đã kiểm tra cho bà xong: “Bà có tuổi rồi, nên hiện tại các cơ quan nội tạng đều xuất hiện vấn đề, tôi kiến nghị nên đi bệnh viện, đừng để bà ở đây nữa”.

Chân tôi mềm nhũn đứng không vững, Giang Tân thấy vậy liền ôm tôi vào lòng.

Phó Cẩn quay đầu thấy một màn như vậy liền khó chịu, ánh mắt hằm hằm dán chặt lên người tôi.

“Em mấy ngày nay đều ở cùng cậu ta?”

“Cậu ta chính là người đàn ông trong lòng em?”
13.
Giang Tân sắp xếp cho bà ở cùng một bệnh viện với tôi, nhưng vẫn cách nhau một tòa, để tránh việc bà biết được tình hình sức khỏe của tôi.

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Phó Cẩn thì đang ở đằng sau đợi một câu trả lời từ tôi.

Tôi trong lòng cười khổ.

“Đúng vậy, anh ấy chính là người mà em thích mười mấy năm nay…” Đồ ngốc.

Từ ngóc nhìn này của tôi, đúng lúc có thể nhìn thấy rõ hàng lông mày đang nhíu chặt của Phó Cẩn: “Chuẩn Chuẩn…”

“Trùng hợp thật đấy, A Cẩn, anh cũng ở đây à”.

Trí Viễn tới rồi.

Cô ta tự nhiên mà khoác lấy cánh tay Phó Cẩn, cười một cách vui vẻ, giống như một thiếu nữ vô ưu vô lo.

Ghê tởm.

“A Cẩn, tối qua đồ của anh để ở chỗ em đấy, tí nữa có đi lấy không?”

Sắc mặt Phó Cẩn bỗng tối sầm lại.

Tôi tự dưng thấy bụng mình bắt đầu đau dữ dội, thấy vậy Giang Tân nói: “Phó tổng đúng là hàng nào cũng dám chơi nhỉ, không sợ bị bệnh đây mà”.

Tôi biết Giang Tân mồm miệng lời lẽ cay độc, chỉ cần là người mà cậu không thích, thì bất kể nam hay nữ, câu nói của cậu cũng sẽ khiến đối phương phải hoài nghi nhân sinh của mình.

Trí Viễn hai mắt đỏ hoen: “A Cẩn…”

Cô ta thăm dò muốn Phó Cẩn ra mặt giúp cô ta.

Tôi không nhìn tiếp được nữa, liền quay về phòng bệnh xem tivi với bà.

Phó Cẩn và Trí Viễn rời đi.

Mặc dù đã hạ quyết tâm sẽ buông bỏ, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được mà buồn bã.

Trước cửa bệnh viện.

Ánh mắt Phó Cẩn lãnh đạm, giọng nói sắc lạnh, không một chút ấm áp: “Tối qua cô uống say, sau này nếu còn như vậy nữa thì cô hãy liên hệ phục vụ đưa về, đừng có gọi cho tôi”.

Trí Viễn ấm ức nhìn anh: “A Cẩn, có phải anh thích Khương Chuẩn rồi không?”

Phó Cẩn không trả lời cô: “Đồ cứ vứt đi là được, người khác đụng vào quần áo tôi, tôi sẽ không mặc lại nữa”.

Nói xong, anh liền quay người trở lại phòng bệnh.

Mặc cho Trí Viễn đứng khóc một mình.

Trong phòng bệnh, tôi đang cùng với bà xem “Chú gấu Bonnie”.

Giang Tân đi mua cơm rồi.

Phó Cẩn bước vào, bà vui mừng vẫy gọi anh: “Tiểu Cẩn tời rồi à, mau lại đây”.

Bà vẫn chưa biết chuyện chúng tôi đã ly hôn.

Bà dặn dò Phó Cẩn: “Bà tuổi cao rồi, nên cũng không còn nhiều thời gian nữa, sau khi bà đi, con nhớ chăm sóc cho Chuẩn Chuẩn, con bé là một người cố chấp, bất kể có chịu ấm ức gì cũng đều thích một mình chịu đựng”.

“Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Chuẩn Chuẩn cả đời này”.

Tôi khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh được vậy mà giờ đây trái tim ấy lại một lần nữa bị câu nói của anh làm cho rung động.

Bà xem chưa được bao lâu, thì đã ngủ thiếp đi.

Tôi và Phó Cẩn ngồi ở ngoài phòng bệnh

Anh nói: “Bà sức khỏe không tốt, chuyện ly hôn tạm thời đừng để cho bà biết”.

Tôi thì thầm nói: “Ừm”.

“Mấy ngày không gặp, em sao lại càng ngày càng gầy hơn rồi, cậu ta chăm sóc em như vậy sao?”

Điều đáng sợ của ung thư nằm ở chỗ, bất cứ lúc nào cũng sẽ thấy đau, khó chịu, hơn nữa sự đau đớn của nó còn có thể lấy đi tính mạng của bạn.

Giống như lúc này.

Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: “Anh đi trước đi, Giang Tân tí nữa sẽ tới”.

Lời vừa dứt, Giang Tân đã cầm theo đồ ăn bước vào, tôi liền ra ý với cậu.

“Phó Tổng, bà anh cũng đã thăm hỏi xong rồi, chúng tôi không giữ anh lại ăn cơm nữa”.

Tôi khắp người đau đớn đến mức không còn hơi sức nào, chỉ có thể dựa vào Giang Tân.

Ánh mắt Phó Cẩn như ẩn chứa một điều gì đó.

Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ rằng anh yêu tôi.

4.
Nằm trên giường bệnh, bên tai truyền đến tiếng máy móc nhức óc, tôi cố gắng mở mắt, nhưng lại không được.

Trong mơ, mơ hồ một tầng sương mù, tôi nhớ lại từng chi tiết những năm qua khi ở bên Phó Cẩn.

Anh lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng ấy, khắp người luôn là bầu không khí lạnh lẽo, và luôn kiệm lời, kể cả ở nhà hay là công ty cũng không có gì khác biệt mấy.

Chỉ có lúc nói đến Trí Viễn, khóe môi anh liền bất giác tự cong lên.

Bác sĩ đã tuyên bố cái c.hết cho bệnh tình của tôi.

Giang Tân đứng trước giường bệnh, nghe thấy cái tên Phó Cẩn trong lời nói mơ của tôi

Cậu nắm chặt điện thoại.

“Alo, tôi là Giang Tân”.

Người nghe điện thoại không phải Giang Tân, mà là Phó Cẩn.

“A Cẩn đang tắm, cậu có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu nói lại”.

“Cô là cái thá gì, mà cũng đòi nói chuyện với tôi”. Giang Tân trực tiếp ngắt điện thoại, nhịn không được mà chửi bậy mấy câu: “CMN!”

Sau khi được cấp cứu, tôi đã tỉnh lại, đến cả bác sĩ còn nói tôi có thể tỉnh lại thì đã là một kỳ tích rồi.

Người tôi rã rời không còn sức lực nào, vốn dĩ lúc đầu còn hai tháng nữa mà giờ đây chỉ còn lại mấy ngày, có lẽ chính là hai ngày này.

Tôi uống rất nhiều thuốc đặc trị, tác dụng phụ đi kèm cũng rất nhiều, nhưng chỉ có như vậy mới khiến tôi không thấy đau đớn nữa.

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn y tá đang cùng bà nói chuyện.

“Giang Tân, đợi tớ c.hết rồi, cậu hãy nói với bà là tớ đã đi du lịch vòng quanh thế giới để quay video rồi, tớ không muốn để bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.

“Được, cậu còn muốn đi đâu, tớ hôm nay sẽ đi cùng cậu hết mình”.

Tôi nói ra rất nhiều nơi.

Giang Tân thực sự đã đưa tôi đi chơi hết một lượt.

Cuối cùng, tôi nói muốn đến quán bar.

Phó Cẩn từ lúc kết hôn với tôi, trừ nơi làm việc anh hay tới thì còn có quán bar, tôi muốn xem xem nơi đây có gì mà thu hút anh đến như vậy.

Giang Tân là vip của chỗ này, chúng tôi được tiếp đãi tại tầng hai.

Tôi cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên thì thấy, Phó Cẩn đang đứng ở trước cửa phòng tầng hai, cúc áo sơ mi đen đã được cởi bở hai nút, làm lộ ra cổ tay.

Ánh mắt anh dán chặt lên cánh tay mà Giang Tân đang đặt trên eo tôi.

“A Cẩn, mọi người đều đang đợi anh, sao anh vẫn chưa vào vây?”

Lại là Trí Viễn.

Cũng đúng, Phó Cẩn yêu cô ta nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đợi được cô ta về nước, tất nhiên là lúc nào cũng sẽ muốn ở bên cạnh cô ta rồi.

“Được”.

Trí Viễn trong lòng vui mừng, cô ta từ ngày gặp mặt không mấy vui vẻ với Phó Cẩn hôm đó, thì đây là lần gặp mặt đầu tiên, thấy anh phớt lờ cô ta, còn Trí Viễn thấy anh vừa ra khỏi đã bước tới.

Trí Viễn mạnh dạn khoác lấy cánh tay anh: “Chuẩn Chuẩn cũng tới rồi, hay là cùng vào uống một ly, A Cẩn anh ấy đã đặc biệt tổ chức tiệc chào mừng cho tôi đấy, tôi đã nói không cần rồi, mà anh không chịu”.

Tôi trong lòng cười nhạo bản thân mình, Trí Viễn mới về nước đã có thể khiến anh bỏ hết mọi công việc, còn tôi ba năm nay ngày nào cũng gọi điện kêu anh về ăn cơm, nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại được câu trả lời anh phải đi xã giao.

Đặt lên bàn cân so sánh với Trí Viễn, tôi quả thực đã thua một cách triệt để.

Ánh mắt Phó Cẩn liếc nhìn eo tôi, cánh tay Giang Tân đặt trên eo tôi siết lại đôi chút, bầu không khí giữa hai người bắt đầu dậy sóng cuộn trào.

Tất nhiên, tôi không hề cảm thấy gì.

Vì, tôi đã nhìn thấy Phó Cẩn ở trước mặt tôi nắm lấy tay Trí Viễn.

“Nếu đã mời, thì cùng vào đi”.

5.
Người ngồi trong phòng, đa số đều là những người tôi quen biết.

Trước đó mỗi lần gặp mặt bọn họ sẽ đều gọi tôi một tiếng “Chị dâu”.

Nhưng hôm nay, ai nấy dường như cũng chỉ biết ngượng ngùng nhìn nhau: “Khương Chuẩn đến rồi à”.

Phó Cẩn và Trí Viễn chuẩn bị kết hôn rồi, bọn họ lựa chọn việc đứng về phía Trí Viễn cũng là điều dễ hiểu cả thôi.

Tôi nhẹ nhàng ngật đầu, coi như là chào hỏi.

Trí Viễn đứng sóng vai cùng Phó Cẩn, nhìn về phía tôi mỉm cười một cách đắc ý:
“Chuẩn Chuẩn, vị này là bạn trai mới của chị à?”

Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía tôi.

Giang Tân lập tức đứng dậy, đừng xem thường cậu tuổi còn non trẻ, tuy vậy nhưng khí chất lại không hề yếu thế một chút nào: “Trí Viễn, cô có phải cho rằng những chuyện bẩn thỉu bản thân khi ở nước ngoài là không có ai biết đến không, nếu cô dám chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt”.

Trí Viễn hai mắt sượt qua một tia hoảng loạn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Cậu nói gì cơ, tôi nghe không hiểu”.

Cô ta quay người nhìn tôi: “Chuẩn Chuẩn, em biết chị trách việc em quay trở về nước, nhưng em với A Cẩn là thật lòng yêu nhau, chị năm đó là thừa nước đục thả câu, em biết chị là một người rộng lượng, chị hãy thành toàn chúc phúc cho em đi, đừng để Giang Tân chĩa mũi nhọn vào em nữa”.

Tôi cười khổ.

Trí Viễn mồm miệng cũng nhanh nhạy thật, một phát liền đổi trắng thay đen luôn.

“Nếu như không muốn người khác biết, thì đừng có làm”.

Những tấm ảnh của Trí Viễn lúc ở nước ngoài, tôi đã xem qua rồi.

Phó Cẩn chau mày: “Khương Chuẩn, là anh kêu Trí Viễn về nước, em không nên chĩa mũi nhọn về phía cô ấy”.

6.
Tôi lúc này trong đầu một mảng trắng xóa, câu này của Phó Cẩn khiến tôi không còn mặt mũi nào nữa.

Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên ngượng ngùng, im lặng như tờ.

Phó Cẩn nói xong liền hối hận, nhưng khi nhìn thấy Giang Tân thân mật ôm lấy eo tôi, thì sự kiêu ngạo ấy lại khiến anh không nói ra nổi hai từ xin lỗi.

Trí Viễn trong lòng mừng rỡ, A Cẩn trong lòng hóa ra vẫn còn có cô.

Cô ta bày ra dáng vẻ ngại ngùng.

“Đúng rồi chị Chuẩn Chuẩn, em muốn nhờ chị một việc, chị sẽ đồng ý giúp em đúng không?”

Trí Viễn nũng nịu nói.

Tôi trong lòng nghĩ, Phó Cẩn hóa ra là thích những người phụ nữ như này.

Cô ta thấy tôi không nói gì, liền nắm góc áo Phó Cẩn kéo nhẹ: “A Cẩn, đều tại anh, chị Chuẩn Chuẩn bây giờ không thèm để ý đến em nữa rồi”.

Phó Cẩn nhíu mày: “Không phải đâu, em ấy tốt lắm, nhất định sẽ đồng ý”.

Trí Viễn tươi cười như một đứa trẻ: “Vậy thì tốt quá, em đang phiền não vì ngày mai đi gặp cô chú rồi mà không biết phải mua gì cả, chị Chuẩn Chuẩn sống cùng với cô chú lâu như vậy, nhất định biết cô chú thích gì, ngày mai phiền chị Chuẩn Chuẩn phải đi với em một bữa rồi”.

Lời Trí Viễn vừa dứt, mọi ánh nhìn trong phòng đều hướng về phía tôi.

Ánh mắt của bọn họ như muốn nói, tôi nên vì Phó Cẩn, mà đồng ý đi.

Trước đây tôi yêu Phó Cẩn, yêu đến mức không còn lại tôn nghiêm gì.

Giang Tân bực dọc: “Trí Viễn cô CMN nói năng cho cẩn thận, đừng có tưởng rằng có Phó Cẩn ở đây thì tôi không làm gì được cô, thủ đoạn của tôi nhiều vô số kể đấy”.

Trí Viễn bị lời nói của cậu dọa cho sắc mặt trắng bệch, run sợ mà cuộn tròn trong lòng Phó Cẩn, sợ hãi mà run rẩy.

Phó Cẩn lạnh lùng nhìn Giang Tân.

“Bố cậu có biết cậu ở ngoài vô lễ như này không?”

Giang Tân không nể mặt: “Phó Cẩn, anh không cần phải dùng chuyện công ty để áp chế tôi, chỉ cần là chuyện liên quan đến Khương Chuẩn, tôi đều có thể buông bỏ tất cả”.

Sắc mặt Phó Cẩn khó coi đến cực điểm.

Nhìn thấy hai người chuẩn bị nổi sóng chiến tranh.

Tôi liền cầm lấy ly rượu ở trên bàn mà hất thẳng vào người Trí Viễn, ai cũng không nghĩ tôi sẽ làm như vậy.

Tôi nói rõ từng chữ một: “Tôi, chưa từng là người tốt bụng bao giờ cả”.

Nói xong, tôi nắm lấy tay Giang Tân rời đi.

Bỏ mặc những ánh mắt kinh ngạc đang dí chặt lên người tôi lúc ấy.

Đêm tối nên tôi không về bệnh viện nữa, mà ngủ lại ở chung cư, Giang Tân không yên tâm, nên đã ở lại phòng khách.

Sáng sớm, tôi mở cửa phòng ra thì thấy cậu đang bận bịu trong phòng bếp.

Nghe thấy tiếng động, cậu quay người nhìn tôi rồi cười.

Tôi hỏi: “Trong nhà chắc không còn thức ăn nữa phải không?”

Giang Tân tay chân luống cuống lật trứng: “Tớ sáng nay đã cùng dì ở tiểu khu đi mua đấy, dì còn nói vợ tớ có số hưởng thật, có một người chồng tài sắc vẹn toàn như tớ”.

Tôi biết Giang Tân có ý với tôi.

Nhưng tôi không xứng với cậu.

Giang Tân thấy vậy liền lập tức đổi chủ đề: “Cậu ngồi chờ một chút, tớ xong ngay đây”.

Tôi ngửi thấy một mùi cháy khét lẹt, nhưng Giang Tân đã che lại chiếc nồi đó, không muốn cho tôi nhìn thấy.

“Để tớ xem nào” Tôi nói.

Tôi thấy cậu đỏ mặt.

Ngây thơ thật đấy.

Tôi tháo tạp dề trên người cậu rồi mặc lên người mình: “Để tớ làm cho”.

Tôi thuận việc nhanh nhẹn rán hai quả trứng, rồi nấu hai bát mỳ.

Một mùi hương thơm ngào ngạt lan tỏa phấp phới trong phòng bếp.

Giang Tân kêu tôi mau ngồi xuống, sau đó cậu phụ trách việc bê đồ ra.
Tôi mỉm cười: “Ừ”.
7.
“Ding dong”.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi liền đứng dậy ra mở cửa.

“Mẹ?” giây tiếp theo, tôi nhận ra mình đã ly hôn với Phó Cẩn, còn tiếp tục gọi như vậy thì không đúng lắm.

“Dì, sao dì tới đây ạ”.

Liễu Lam nhìn vào trong phòng: “Vốn dĩ tôi còn thấy có lỗi với cô, nhưng bây giờ xem ra cô sống cũng tốt đấy chứ, như vậy tôi cũng không cần phải thấy áy náy làm gì nữa rồi”.

Ban đầu Liễu Lam không đồng ý chuyện tôi gả cho Phó Cẩn, bây giờ Trì Viễn đã quay về, bà ấy chắc nóng lòng muốn để cô ta gả vào Phó gia lắm.

Tôi cố gắng kìm nén vị đắng chát trong lòng lại.

“Nếu dì không còn chuyện gì nữa, thì con ăn cơm đây”.

Liễu Lam không tin được tôi sẽ nói với bà ấy như vậy, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Tôi chỉ muốn nói với cô điều này, Trí Viễn vừa về nước, trong nước không có bạn bè mấy, hôm nay cô hãy đi cùng con bé một buổi đi”.

Ngữ khí không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Tôi nhìn khuôn mặt có vài phần chanh chua kia, rồi lãnh đạm nói: “Dì à, Trí Viễn ở trong nước không có bạn là chuyện của cô ấy, không liên quan đến cháu, cháu hy vọng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai dì cháu ta, không tiễn”.

Lúc tôi chuẩn bị đóng của, thì hành lang vang vọng lên tiếng oán trách.

8.
“Chị Chuẩn Chuẩn, sao chị có thể nói chuyện với dì như vậy, trước đây lúc ở Phó gia dì chăm sóc cho chị hết mình, chị như này chẳng khác nào là vong ân bội nghĩa đâu”.

Trí bạch liên hoa xuất hiện rồi.

Tôi mỉm cười.

“Trí Viễn, lúc đầu cô vì tiền đồ của bản thân mà vứt bỏ Phó Cẩn, những chuyện bẩn thỉu của cô khi còn ở nước ngoài đừng tưởng là không có ai biết, cô sao có thể mặt dày mà nói ra những lời vừa rồi chứ”.

Liễu Lam quay đầu nhìn Trí Viễn, ban đầu chuyện cô ta vứt bỏ Phó Cẩn mà ra nước ngoài khiến bà ấy tức giận rất lâu.

Cuối cùng Trí Viễn phải giải thích là do bản thân bị bệnh, không muốn liên lụy đến

Phó Cẩn, thì thái độ của bà mới hiền hòa trở lại.

Nhưng lời nói của Khương Chuẩn là có ý gì, bà ấy dùng ánh mắt nghi hoặc mà chất vấn Trí Viễn.

Sắc mặt Trí Viễn bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Khương Chuẩn, chị đừng có ăn nói bậy bạ, chị không tự kiểm điểm lại cuộc sống của bản thân mình đi, vừa mới ly hôn với Phó Cẩn chưa được bao lâu mà đã đưa đàn ông về nhà rồi, em nghĩ chị chắc hẳn là đã ngoại tình từ lúc hai người còn là vợ chồng rồi chứ gì, như vậy thì lúc ly hôn chị sẽ chẳng được đồng nào đâu”.

Liễu Lam trực tiếp đẩy tôi ra rồi xông vào trong.

Giang Tân đúng lúc đang bê bát mỳ ra.

Liễu Lam nhìn thấy người đàn ông là Giang Tân, trong lòng có chút không tin được:
“Tiểu Tân, sao con lại ở đây?”

Tập đoàn Phó Thị với tập đoàn Giang Thị có hợp tác qua lại, Liễu Lam bình thường rất thích Giang Tân, trước đây còn giới thiệu cả cháu gái của mình cho cậu.

“Hóa ra là dì à, cháu đang theo đuổi Chuẩn Chuẩn, thế nên mới sáng ra đã đến đây để đóng góp công sức nhỏ nhoi của mình”.

Sắc mặt Liễu Lam có vài phần khó coi, lúc đầu Giang Tân trực tiếp từ chối cháu gái của bà ấy, bây giờ thì quay ra có thiện cảm với người phụ nữ vừa mới ly hôn.

Thế chẳng khác nào đang tát vào mặt bà một cái.

“Tiểu Tân, theo lý mà nói dì không nên xen vào chuyện riêng của cháu, nhưng…”

“Nếu đã biết không nên quản, thì đừng có quản”.

Tôi bất ngờ nhìn Giang Tân, cậu tỏ ý tôi không phải lo.

Liễu Lam tức giận hừng hực: “Sao cháu có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy, thật là bị người ta dạy hư rồi”.

Bà nói một cách ẩn ý, tôi cười chế giễu: “Bất kể ai, nếu như mới sáng sớm ra bị chó làm phiền, thì cũng đều không vui, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là mất lòng nhau thôi, nếu hai người còn không bước ra khỏi nhà tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát”.

Trí Viễn ấm ức: “Chị Chuẩn Chuẩn, nếu chị không đồng ý cùng em đi thì thôi, nhưng cũng không nên nói chuyện với dì như vậy chứ”.

Tôi trực tiếp đuổi hai người đó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng, tôi với Giang Tân hai người nhìn nhau cười, hóa ra chọc giận người khác lại sướng như vậy.

Ngoài phòng, Liễu Lam với Trí Viễn hai người nhìn nhau với khuôn mặt nhăn nhó.
9.
Tập đoàn Phó thị

Trí Viễn đang tố cáo, Phó Cẩn lạnh lùng ngẩng đầu: “Là ai cho cô đi tìm em ấy?”

Thấy bầu không khí như vậy, Trí Viễn biết là anh giận rồi, nên nhanh chóng giải thích: “Em lo lắng cho dì nên mới…”

Phó Cẩn châm một điếu thuốc, rồi cười khẩy: “Trí Viễn, cô đừng có ở trước mặt tôi mà giả ngây giả ngô, mẹ tôi sao lại tự nhiên đi tìm Khương Chuẩn, chả lẽ cô lại không giở trò ly gián gì ở giữa ư?”

Mấy năm nay, Khương Chuẩn với Liễu Lam quan hệ vẫn luôn ở mức không tốt, đều là do có sự góp sức không nhỏ đến từ phía Trí Viễn.

Trí Viễn sắc mặt trắng bệch: “A Cẩn, anh đang nói gì vậy, em sao lại nghe không hiểu gì cả”.

“Trí Viễn, tôi và Khương Chuẩn ly hôn chẳng có liên quan gì đến cô cả, một chút cũng không, nếu như là mẹ tôi bảo cô về nước, vậy thì cô cứ ngoan ngoãn thành thực ở bên bà đi, nếu như còn dám đến tìm Khương Chuẩn lần nữa, tôi sẽ thu xếp người đưa cô ra nước ngoài”.

Nói xong, Phó Cẩn cầm lấy áo khoác, rồi đi ra ngoài.

Để lại Trí Viễn một mình bực bội trong căn phòng.

Tôi vừa ăn cơm xong, thì nhận được điện thoại của Phó Cẩn, anh nói là có một số thủ tục ly hôn cần bàn bạc thêm, bảo tôi qua chỗ anh một chuyến..

Câu lạc bộ tư nhân.

Trước đây tôi thường hay cùng Phó Cẩn đến nơi này, giám đốc nhìn thấy tôi liền lập tức dẫn tôi đến phòng ở tầng hai.

Phó Cẩn đứng bên cạnh cửa sổ trong tư thế quay lưng lại với tôi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền quay đầu, rồi chau mày nhìn tôi chằm chằm: “Sao lại gầy như vậy, sắc mặt cũng không được tốt”.

“Nói đi, còn thủ tục gì vẫn chưa xong”.

Phó Cẩn ngượng ngạo rặn ra một nụ cười: “Đến một câu dư thừa cũng không muốn nói với anh ư?”

Anh không đợi tôi trả lời, đã cầm lấy tài liệu ở bên cạnh: “Đây là những thứ sẽ đứng dưới tên của em, chúc em… hai người hạnh phúc”.

Phó Cẩn khó khăn nói ra câu nói vừa rồi.

Tôi lướt mắt qua trang đầu tiên của tài liệu, Phó Cẩn đã để đa số tài sản của anh cho tôi: “Cái này hình như không giống với những gì chúng ta trước đây đã từng trao đổi”.

“Sau khi kết hôn, em ở Phó gia đã chịu không ít ấm ức, anh đã không bảo vệ được em, có nhiều hơn thì cũng coi như là bồi thường cho em đi”.

“Không cần”.

“Cô được đó, cái đồ tiện nhân này không an phận thủ thường đi, hóa ra là vì muốn độc chiếm tài sản của phó gia, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng có hòng mà lấy thêm được một đồng nào”.

Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Liễu Lam xông vào, rồi trực tiếp tát tôi một cái trời giáng.

Phó Cẩn thấy vậy, nhanh chóng kéo tôi ra đằng sau: “Mẹ làm cái gì vậy?”

Liễu Lam chỉ thẳng vào mặt tôi rồi quát: “Con dâu của tôi chỉ có thể là Trí Viễn, nếu như cô còn có mặt mũi thì mau biến khỏi tầm mắt của Phó Cẩn, rồi tay trắng ra đi”.

Tôi cảm nhận được sự nóng rát trên gương mặt rồi mới định thần trở lại.

Cổ họng trực tràn lên một ngụm m.áu tươi, tôi đau đến mức co rúm trên mặt đất.

Toàn thân tứ chi đau đến thân tàn ma dại.

Sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi nặng hạt rơi xuống ướt đẫm một mảng áo.

Liễm Lam thấy vậy liền bị dọa sợ: “Cô đừng có hòng mà động đến tài sản của Phó gia chúng tôi, tôi chỉ mới tát cô có một cái thôi, nên cô không phải giả vờ làm gì”.

Phó Cẩn trực tiếp đẩy bà ta ra, rồi nhanh chóng ôm lấy tôi đi bệnh viện.

Nửa tiếng sau, lúc Giang Tân vội vã chạy đến bệnh viện, đã trực tiếp đấm Phó Cẩn một cái.

“Mày cái đồ rác rưởi này, cô ấy vốn dĩ đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, mày vậy mà còn chọc giận cô ấy, tao sẽ g.iết mày”.

Phó Cẩn ngây người một lúc rồi mới hoàn hồn lại: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

Giang Tân cười chế giễu: “Phó Cẩn mày nghe cho rõ đây, Khương Chuẩn bị ung thư xương, bác sĩ nói cô ấy chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi”.

“Bùm” một tiếng, như sét đánh ngang tai.

10.
Anh khó khăn mới nói ra được một câu: “Cậu nói gì cơ?”

Chưa đợi Giang Tân trả lời, bác sĩ đã bước ra, kéo khẩu trang xuống rồi thở dài: “Tình hình bệnh nhân không được khả quan cho lắm, mau chóng thông báo cho người nhà đến đi”.

Phó Cẩn không dám tin vào mắt mình, anh lẩm bẩm, bóng dáng cô độc của anh khiến người khác nhìn vào thấy vô cùng đau lòng: “Em ấy trước đấy không phải vẫn còn khỏe mạnh lắm hay sao, sao đột nhiên lại bị bệnh rồi”.

Anh nhớ lại dạo gần đây khi gặp Khương Chuẩn, sắc mặt của cô lúc nào cũng nhợt nhạt.

Hóa ra không phải do gầy, mà là bị bệnh rồi.

Phó Cẩn đau đớn ngục xuống trên hành lang khóc nức nở.

Ai bảo con trai là không bao giờ rơi nước mắt, chỉ là vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn đến tận cùng mà thôi.
[Zhihu] Khương Chuẩn, anh đến tìm em đây (06)

Anh nhớ lại dạo gần đây khi gặp Khương Chuẩn, sắc mặt của cô lúc nào cũng nhợt nhạt.

Hóa ra không phải do gầy, mà là bị bệnh rồi.

Phó Cẩn đau đớn ngục xuống trên hành lang khóc nức nở.

Ai bảo con trai là không bao giờ rơi nước mắt, chỉ là vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn đến tận cùng mà thôi.

11.
Tôi ngồi trên giường bệnh, nhìn vào mớ tóc trong tay mình, dạo gần đây việc rụng tóc ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, có lẽ cũng sắp rụng hết sạch rồi.

Cửa bỗng được mở ra.

Phó Cẩn từ sau khi biết tôi bị bệnh, không có ngày nào là không kề cận bên cạnh giường tôi.

Cho dù tôi có nói những lời khó nghe đến mức nào, anh cũng đều chỉ cười trừ cho qua chuyện.

“Anh tự tay nấu cháo cho em đấy, em thử xem mùi vị nó thế nào đi?”

Giang Tân trực tiếp gạt anh sang một bên, rồi lấy ra một bát cháo thịt: “Ngoan, chúng ta ăn cái này”.

Phó Cẩn bị đẩy sang một bên, chỉ có thể cúi đầu nhìn bát cháo trong tay mình, ánh mắt anh lộ ra vài phần ấm ức.

Tôi nhìn thấy ngón trỏ anh bị bỏng đến mức đỏ rát, nhưng giờ đây tôi chẳng còn cảm thấy đau lòng nữa, mà chỉ thấy bản thân mình không còn hơi sức đâu để quan tâm nữa rồi.

Tôi bây giờ căn bản chẳng ăn được gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng ăn vài thìa cháo cho lấy lệ.

Phó Cẩn vẫn luôn cầm bát cháo đứng bên cạnh, ánh mắt mang trong mình vài phần hy vọng, tôi cũng sẽ ăn cháo mà anh tự tay làm.

“Tớ buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, Giang Tân, cậu qua ngó bà giúp tớ với”.

Buổi chiều tỉnh lại, y tá hỏi tôi có muốn ra ngoài đi dạo không.

Tôi đồng ý, cô ấy giúp tôi đuổi khéo Phó Cẩn đi.

Tôi nhìn những bông hoa hồng đang đua sắc vươn mình trong vườn, rồi nhớ lại ngày xưa bản thân mình cũng như những bông hoa ấy mà kiêu hãnh làm sao, nhưng cuối cùng rồi cũng bị vùi dập trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Trí Viễn không biết xuất hiện tự lúc nào, chặn đường đi của tôi.

“Khương Chuẩn, nói chuyện đi?”

Tôi quay đầu nhìn y tá, cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi, nên trong lòng tôi cũng đoán được phần nào.

Chòi nghỉ mát bệnh viện, Trí Viễn sờ chiếc nhẫn trên ngón tay mình: “Đây là nhẫn gia truyền mà Phó gia để cho con dâu, cô chắc là chưa từng được đeo qua đâu nhỉ”.

Lúc tôi là con dâu danh chính ngôn thuận của Phó gia, Liễu am chưa từng đưa chiếc nhẫn này cho tôi.

Thế mà Trí Viễn chưa về nước được bao lâu, Liễu Lam đã không đợi được mà đưa cho cô ta rồi.

Tôi lãnh đạm nói: “Chúc mừng”.

Trĩ Viễn nhướng mày: “Khương Chuẩn, người mà A Cẩn yêu chính là tôi, nếu tôi là cô thì tôi sẽ vì thể diện của bản thân mình mà lựa chọn rời đi, đừng có làm loạn khiến mọi chuyện thêm rối tung nữa, cô không thể ỷ lại vào việc bản thân mình chỉ còn mấy ngày nữa mà làm như vậy”.

“Vốn dĩ hôm nay dì sẽ đích thân tới tìm cô, nhưng là do tôi giúp cô ngăn dì lại đó, nếu như cô biết ý thì mau để cho A Cẩn quay trở lại công ty đi, ngoài ra những tài sản mà anh ấy để lại cho cô thì dì cũng đã nói rồi, toàn bộ sẽ không có hiệu nghiệm”.

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu: “Nói xong chưa?”

Tôi mở tập ảnh trong điện thoại lên, rồi đưa cho cô ta.

“Lúc đầu khi cô ra nước ngoài hoàn toàn không hề biết đến mối quan hệ của Phó Cẩn với tập đoàn Phó Thị, là do cô thấy anh ấy không thể giúp gì cho sự nghiệp của mình, nên đã lựa chọn ra nước ngoài, rồi ở đó kết hôn, đồng thời còn có thêm một cậu con trai. Nhưng, cách đây không lâu, thì hai người đã ly hôn, nguyên nhân là do đối phương đã phá sản, không thể chu cấp một cuộc sống như trước kia cho cô nữa, lúc này cô mới biết thân phận thực sự của Phó Cẩn. Thế là liền bịa ra lý do bản thân mình bị bệnh, tôi nói này, nếu như Liễu Lam biết cô lừa bà ấy, thì sẽ như nào nhể?”

Nhìn thấy Trí Viễn mặt mày méo xệch, tôi trong lòng vô cùng vui sướng.

Trí Viễn nắm chặt điện thoại trong tay: “Tất cả những điều vừa rồi đều là giả, cô đây là cố ý uy hiếp tôi”.

So với lời nói dối của cô ta, thì tôi càng khẳng định chắc nịch hơn: “Là thật hay giả, chỉ cần dựa vào thủ đoạn của Phó Cẩn thì rất nhanh cũng sẽ điều tra ra được rõ ràng mọi chuyện thôi”.

“Tôi đưa cô 300 vạn, hãy mau xóa những tấm ảnh này đi, đồng thời phải chấm dứt sạch sẽ với Phó Cẩn và không được động đến bất cứ tài sản nào của anh cả”.

“Phó Cẩn đưa tôi cả một nửa sản nghiệp của Phó gia, cô đoán xem chỗ đó đáng giá bao tiền?”

Ba trăm vạn đổi lấy một nửa sản nghiệp của tập đoàn, đồ ngốc cũng biết phải chọn cái gì.

Trí Viễn đập bàn một tiếng: “Tôi biết ngay là cô sẽ vì tiền của Phó gia mà, ngày thường thế mà còn bày ra bộ dạng thanh cao lắm, phải để cho Phó Cẩn nhìn thấy bộ mặt này của cô mới được”.

Tôi lấy lại điện thoại, rồi ở trên màn hình điện thao tác qua một chút.

“Cũng được, vậy trước tiên hãy cho Phó Cẩn thấy cuộc sống hạnh phúc của cô khi còn ở nước ngoài đi”.

Tôi gửi những tấm ảnh đấy qua cho Phó Cẩn, bạch nguyệt quang mà anh thích bao nhiêu lâu nay, từ đầu đến cuối cũng chỉ là thích tiền của anh mà thôi.

Chỉ cần có tiền, là cô ta sẽ nguyện ý ở bên bất cứ người đàn ông nào.

Trí Viễn tiến lên muốn cướp lấy điện thoại.

Nhưng tiếc rằng, đã qua hai phút rồi, không thể thu hồi lại nữa.

Cô ta mắt ửng hồng, người không biết còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô ta: “Khương Chuẩn, sao cô lại không muốn tôi được sống tốt cơ chứ”.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Cẩn, nhưng lần nào cũng chỉ vang vỏng lên hai tiếng “tút tút”.

Đây là bị cho vào danh sách đen rồi đi.

12.
Tôi vừa ra khỏi thang máy, thì đã thấy Phó Cẩn đang đứng đợi tôi rồi.

Anh nhẹ nhàng tiến lên nắm lấy tay tôi, nhưng đã bị tôi gạt bỏ ra.

Trước đây có lẽ khi thấy anh như này tôi sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng giờ đây tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

13.
Sau khi trở về phòng bệnh, tôi bắt đầu rơi vào hôn mê, Giang Tân có gọi tôi nhưng tôi cũng chẳng tỉnh lại.

Bác sĩ dặn dò nên sớm chuẩn bị hậu sự.

Giang Tân chịu không được đả kích này, nên đã mắng anh là bác sĩ lang băm, sau đó một mình trốn đến nhà vệ sinh khóc nức nở.

14.
Trí Viễn vẫn đang nghĩ cách xem phải giải thích với Phó Cẩn thế nào.

Kết quả ở dưới tiểu khu nhìn thấy anh đang hút thuốc.

Trí Viễn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, trong lòng mừng thầm: “Tức giận có nghĩa là anh vẫn còn quan tâm đến em”.

Cô ta cắn môi, tỏ vẻ thương hại: “A Cẩn, những bức ảnh ấy em có thể giải thích, em cũng là do bị ép thôi…”

Phó Cẩn dặp tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt như đang cố kìm nén lửa giận trong lòng, rồi trực tiếp tát cho Trí Viễn một cái.

“Tôi đã từng cảnh cáo cô, không được đi tìm Khương Chuẩn, có phải cô chán sống rồi hay không?!”

Trí Viễn bị cái tát vừa rồi làm cho ngơ ngác, cô ta ôm lấy mặt mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“A Cẩn, anh sao có thể vì người phụ nữ Khương Chuẩn đó mà tát em cơ chứ, anh cưới cô ta chẳng qua là vì giận em mà thôi, muốn dùng cô ta để chọc tức em”.

“Tôi cưới Khương Chuẩn, là vì tôi yêu em ấy, về sau nếu như cô còn dám xuất hiện trước mặt Khương Chuẩn, tôi sẽ để cô phải hối hận mà ra nước ngoài”.

Trí Viễn nhìn bóng dáng của anh với đôi mắt hận thù.

15.
Hôm sau, Trí Viễn cầm một tập ảnh xuất hiện trước cửa phòng bà tôi.

“Khương Chuẩn đã cùng với A Cẩn ly hôn rồi, bây giờ tôi mới là vợ của A Cẩn, nếu như bà không muốn để cháu gái của mình thành tiểu tam, vậy thì mau nhanh chóng đi khuyên cô ta đi”.

Bà run rẩy nhìn những tấm ảnh: “Không, không thể nào! Khương Chuẩn sẽ không nói dối tôi”.

Trí Viễn hả dạ cười lớn tiếng: “Cháu gái của bà sắp chết tới nơi rồi, thế nên cô ta mới giấu bà, bà sắp chuẩn bị kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi, hahahahaha…”

Bà Khương bắt đầu trở nên khó thở, y tá nhìn thấy cảnh này, lập tức gọi bác sĩ: “Bác sĩ, bác sĩ!!”

Trí Viễn lúc đầu vốn dĩ chỉ muốn trêu tức bà một chút thôi, không ngờ lại đụng đến mạng người, thấy vậy cô ta liền sợ hãi bỏ chạy.

Lúc tôi nhận được thông báo của bác sĩ, đến dép cũng chưa kịp đi, liền trực tiếp xông vào phòng chờ phẫu thuật.

Giang Tân an ủi tôi: “Bà một người lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.

Tôi khóc không thành tiếng, Giang Tân sợ tôi xảy ra chuyện, lập tức thông báo cho bác sĩ mau qua đây.

Đèn phòng phẫu thuật tối lại , bác sĩ đi ra và lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi”.

Tôi không chịu được đả kích này, nghe xong liền ngồi thụp xuống ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn bà dần dần bị đẩy ra ngoài.

Tôi ngào khóc: “Tớ không còn bà nữa rồi, không còn bà nữa rồi”.

Tôi tiến lên mở tấm vải trắng đang đắp trên người bà, Giang Tân thấy vậy liền ôm tôi vào lòng: “Bà thương cậu như vậy, nên bà khi ở trên kia sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhưu này của cậu đâu”.

Bà được đẩy đến phòng bệnh, tôi quỳ bên giường bà, tủ gỗ ngay đầu giường bà đặt một cái ví nhỏ đựng những đồng tiền bà để cho tôi.

Một đồng, năm đồng, mười đồng…

Bà xếp một cách ngay ngắn gọn gàng, bên cạnh đó còn có một tờ giấy.

“Chuẩn Chuẩn, đây là tiền khi bà làm đồ thủ công mà có được, vốn dĩ muốn để dành để mua nhà cho con, về sau nếu có cãi nhau chịu phải ấm ức thì còn có nơi để về, nhưng tiền đặt cọc nhiều quá, bà mãi cũng không tích đủ được… Sau này trên đời chỉ còn lại mỗi mình con thôi, phải chăm sóc thật tốt cho bản thấy đấy, bà ở trên kia sẽ bảo vệ con”.

Tôi nhìn tờ giấy cùng với mấy trăm đồng ấy, khóc không thành tiếng.

Giang Tân đứng đợi ở ngoài, rồi đẩy Phó Cẩn vào tường và đấm cho anh một trận không thương tiếc.

Cho đến khi không còn sức lực nào nữa, cậu mới buông tay.

Phó Cẩn quỳ trên đất, hối hận không thôi.

Tôi cầm lấy tay bà áp sát lên mặt mình, nhìn mặt trời dần ló rạng, khoảnh khắc đó, tôi cũng lìa xa khỏi thế giới này.

Bác sĩ tiến vào kiểm tra một lượt, rồi lắc đầu xin lỗi Giang Tân.

Giang Tân lẩm bẩm: “Mọi người nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền đến hai bà cháu bọn họ”.

Phó Cẩn muốn tiến vào, nhưng đã bị Giang Tân ngăn lại: “Mày không xứng!”

16.
Tang lễ của tôi được tổ chức vô cùng long trọng, dưới danh nghĩa là thiếu phu nhân của Giang gia.

Bố mẹ của Giang Tân không hề phản đối, ủng hộ lựa chọn của Giang Tân.

Cậu ngồi trước mộ tôi, râu hình như lâu lắm rồi chưa cạo, nên cả người nhìn nhếch nhác thiếu sức sống đi rất nhiều.

“Bà ơi, khoản tiền mà bà để lại con đã đem đi đầu tư rồi, bây giờ kiếm được vô cùng nhiều, bà có thể mua nhà cho Chuẩn Chuẩn được rồi”.

“Chuẩn Chuẩn, anh đã nói chuyện em thích Phó Cẩn bao nhiêu lâu nay nói với anh ta rồi, anh ta muốn đến thăm em, nhưng anh không đồng ý”.

“Thực ra, lần đầu tiên khi em nhìn thấy Phó Cẩn, anh cũng ở đó, vào khoảnh khắc ấy, em đã thích Phó Cẩn, còn anh thì thích em”.

“Kiếp sau, em có thể nhìn sang bên trái được không…”

Sự nghiệp của Trí Viễn bị hai nhà Phó Thị và Giang Thị hợp tác chèn ép, thế nên cô ta bây giờ đang nợ một khoản vô cùng lớn.

Lãi sinh lãi, căn bản không thể trả nổi.

Cô ta đi cầu xin Phó Cẩn giúp cô ta.

“Được”. Người đàn ông dứt khoát đồng ý.

Trí Viễn tưởng rằng khi Khương Chuẩn c.hết rồi, thì cơ hội của cô ta sẽ tới, có thể tiếp cận được Phó Cẩn, nào ngờ lại bị anh tàn nhẫn đẩy ra.

Cô ta bị đưa đến một nơi không sạch sẽ để kiếm tiền.

Mỗi ngày phải đối diện với vô vàn những người đàn ông ghê tởm trọc đầu, bụng bia, răng vàng, Trí Viễn chỉ có thể nhẫn nhục lại sự buồn nôn ấy.

Về đến nhà, nhìn thấy bên ngoài cửa khu cũ rích được viết lên một hàng chữ “Giết người đền mạng”.

“Kẻ giết người về rồi”.

Không biết từ đầu ra xuất hiện mười mấy người, vứt rau, ném trứng về phía cô.

Chuyện này cứ cách mấy ngày sẽ lại xảy ra một lần, bất luận cô ta có chuyển chỗ đi đâu, cũng sẽ bị những người này tìm thấy.

Những người này đều là do Giang Tân thuê tới.

17.
Phó Cẩn từ chức giám đốc ở tập đoàn Phó Thị, Liễu Lam sau khi biết được chuyện này, liền bị dọa cho một trận.

“Tập đoàn Phó Thị là tâm huyết của bố con, nếu như con từ chức, thì công ty nhất định sẽ rơi vào tay những người chú của con, đến lúc đấy gia đình chúng ta sẽ phải lưu bạt đầu đường xó chợ đấy”.

Phó Cẩn dứt khoát từ chức, anh muốn đưa tôi đi đến từng ngóc ngách, mọi nơi trên thế giới.

“Chuẩn Chuẩn chắc chắn cũng sẽ không hy vọng con như thế này, hay là, mẹ đi xin lỗi con bé có được không”.

“Mẹ không xứng được gặp cô ấy, con cũng vậy, bây giờ cô ấy đã là vợ của Giang Tân rồi”. Phó Cẩn sờ tay lên ngực mình, nơi ấy thật đau.

Liễu Lam cũng thấy bản thân mình quá đáng, nên chỉ biết hối hận mà cúi đầu.

Bà không ngờ rằng Trí Viễn lại là một người phụ nữ tâm cơ như vậy, xoay bà một vòng không biết trời đâu, nghe được tin cô ta bây giờ sống không bằng chết: “Đáng đời!”

Phó Cẩn đưa tôi đi đến chân trời góc bể, và quay lại mọi khoảnh khắc.

Tài khoản của tôi đã tăng hơn 30 triệu fans.

18.
Mấy năm sau.

Phó Cẩn c.hết rồi, ch.ết trước mộ của tôi.

Lúc bị người ta phát hiện, anh đã không còn hơi thở nữa, toàn thân lạnh ngắt, điện thoại vẫn không ngừng phát ra đoạn video cuối cùng về ngày hôm ấy khi tôi ở khu bảo tồn thiên nhiên trên cao nguyên.

Trong video người con gái cười một cách ấm áp, dịu dàng.
“Xin chào, tôi là Khương Chuẩn, nơi tôi đang đứng chính là khu bảo tồn thiên nhiên trên cao nguyên…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro