Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bạn trai cũ nhận con


Trong buổi họp lớp, tôi biết được là bạn trai cũ cũng sẽ đến, nên tôi dẫn theo thằng cháu và bảo nó gọi tôi là mẹ.

Sắc mặt bạn trai cũ lập tức xám xịt, anh ngồi rót rượu hết cốc này đến cốc khác.

Sau khi họp lớp xong, cháu tôi đi lạc. Khi cảnh sát đưa tôi đi tìm, Quý Cẩn đã say thành con ma men và ngồi xuống trước mặt thằng bé:

"Gọi là bố."

1

Ngay khi tôi dẫn cháu trai đi vào, mọi người đều quay đầu nhìn lại:

"Lương Tích, con của cậu đã lớn vậy rồi sao? Nhìn đáng yêu thật đấy."

Đó là một bạn nữ cùng lớp tôi.

Mấy phút trước, tôi đứng ngoài cửa còn nghe được bọn họ đang nói xấu bàn luận về tôi ở trong này:

“Mấy năm nay không thấy mặt mũi Lương Tích đâu, chắc là sống cũng không ra cái gì nên không dám đến."

Bây giờ cô ta lại còn vừa véo, vừa bóp mặt Lương Tử Lộ.

Tôi cười rồi gạt bàn tay thô bạo của cô ta ra.

"Ừ, gen tốt thì phải sớm truyền cho con cái mới phải. Cậu chưa có con phải không? Tớ có quen một bác sĩ khoa hiếm muộn, hay để ngày mai tớ giới thiệu cho cậu nhé?"

Nụ cười của cô ta lập tức cứng lại:

"Không có, chỉ là vợ chồng tớ bận rộn công việc, chưa vội sinh con."

Tôi lắc đầu: “Cậu phải nhanh lên mới được, cũng sắp 30 rồi, muộn thêm mấy năm nữa, cậu đi đón con, khéo người ta lại tưởng là bà nó đấy.”

Ngay sau đó, một bạn học nữ khác cũng đứng dậy.

"Không ngờ hoa khôi của trường chúng ta lại kết hôn sớm như vậy. Chồng cậu đâu, làm nghề gì? Chẳng lẽ cứ mặc kệ cậu tự sinh tự nuôi thế này sao?"

Tôi thừa biết cái tính cô ta, tôi cũng biết câu tiếp theo mà cô ta sẽ châm chọc tôi như thế nào.

"Con cái thì tất nhiên phải tự mình chăm sóc, giao cho bảo mẫu thì sao có thể yên tâm? Nghe nói cậu tốt nghiệp xong thì làm ở công ty bên ngoài, chắc là lương 1 năm cũng trăm vạn rồi ha?”

Cô ta còn tưởng tôi đang khen nên ngại ngùng lắc đầu "Lương trăm vạn thì không có, nhưng một tháng chắc cũng được mấy vạn đấy."

“Một tháng chỉ có mấy vạn thôi hả?” Tôi bày ra vẻ mặt vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn “Vậy cậu kết hôn rồi à?”

"Không."

"Ôi ôi, sự nghiệp và gia đình đều quan trọng như nhau. Bây giờ cậu sự nghiệp không ổn, gia đình cũng không viên mãn, tớ đúng là lo lắng cho cậu lắm ấy."

"Cậu..." Bạn học nữ đã giận đến mức đỏ cả mặt.

Lớp trưởng vội chạy tới hòa giải: "Lương đại mỹ nữ trước đây là tình nhân trong mộng của nhiều bạn nam, vừa xinh đẹp, thành tích lại cao. Cậu kết hôn sớm vậy, bây giờ đi làm ở đâu?"

Tôi khéo léo vén lọn tóc bên tai.

"Tất nhiên là tớ không còn làm nữa. Một người đàn ông có năng lực thì không cần vợ phải lăn lộn nuôi gia đình. Nghe nói lớp trưởng tốt nghiệp xong thì thi vào công chức, ít nhất cũng phải lên phó khoa rồi ha."

Lớp trưởng lập tức lắp bắp "Cũng… chưa, tớ đang tranh thủ."

"Không thể nào? Vậy sau này còn có cơ hội thăng chức không?"

Lớp trưởng ngại ngùng chỉnh lại kính.

"Cơ hội nhất định sẽ có..."

Nói chuyện một hồi, cuối cùng không còn ai nói xấu hay chỉ trỏ gì tôi giống như khi nãy nữa.

"Ôi, còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi, chúng tớ để chỗ cho cậu rồi."

Tôi thấy chỗ đó còn 2 ghế trống, một chỗ là ghế của tôi.

Tôi thuận miệng hỏi: “Còn ai không tới nữa hả?”

Không biết là ai trả lời "Quý Cẩn nói vài phút nữa sẽ đến."

Tôi liền bảo Lương Tử Lộ ngồi ở ghế còn lại.

Một giây sau, Quý Cẩn đẩy cửa bước vào.

"Xin lỗi, tớ đến muộn."

(Đoạn đầu là do nữ chính nghe được mấy người kia nói xấu mình trước nên mới nói lại, không phải cố tình gây sự đâu =))))

2

Mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả tôi cũng vậy.

So với những nam sinh bụng bia kia, Quý Cẩn so với ngày xưa thật sự là không thay đổi chút nào.

Một thân tây trang đắt tiền xa xỉ.

Nếu tôi không nghe được tin Quý Cẩn sẽ đến, tôi cũng sẽ không tham dự buổi họp lớp hôm nay.

Một người khác đã đặt thêm một chiếc ghế nữa ở chỗ trống bên cạnh tôi.

Quý Cẩn lơ đãng nhìn tôi một lúc rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.

Chủ đề của cả lớp lập tức chuyển sang Quý Cẩn.

Tôi nghe Quý Cẩn thoải mái trả lời câu hỏi của mọi người, nhìn anh bây giờ sống rất tốt, không khỏi có chút chạnh lòng.

Tôi chọc vào Lương Tử Lộ đang ngọ nguậy ở bên cạnh.

Nó lập tức chỉ vào một món ăn ở bàn đối diện "Mẹ, con muốn ăn cái kia."

Người bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt như thiêu như đốt.

Tôi làm như không phát hiện, bèn bưng bát của Lương Tử Lộ lên "Nào, mẹ gắp cho con."

Đũa vừa gắp tới thì món ăn đã chuyển đi rồi.

Tôi quay đầu nhìn Quý Cẩn "Anh không cho gắp là có ý gì?"

Quý Cẩn cau mày "Vừa rồi nó gọi em là gì?"

Lương Tử Lộ lập tức nghiêng đầu: "Chú, đây là mẹ cháu!"

Bầu không khí đang sôi nổi thì trở nên kỳ lạ:

"Quý Cẩn, cậu không biết sao? Lương Tích đã kết hôn rồi, con cái cũng đã lớn chừng này."

"Lúc đầu chúng tôi còn tưởng 2 cậu sẽ kết hôn… chậc chậc… thật đáng tiếc."

"Ừ, nếu không phải lúc đó chia tay, có khi đứa nhỏ còn lớn hơn thế này nữa."

Không một ai để ý, sắc mặt Quý Cẩn càng ngày càng đen, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm.

Chiếc cốc trong tay Quý Cẩn bị vỡ, m.áu từ từ chảy ra từ kẽ ngón tay.

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."

Ngay khi Quý Cẩn rời đi, những người khác quay lại nhìn tôi.

"Chẳng lẽ Quý Cẩn còn thích Lương Tích?"

3

Lời này nói ra thì ai mà tin nổi.

Năm đó là Quý Cẩn theo đuổi tôi, còn tôi thì bỏ rơi anh ấy.

Khi vừa tốt nghiệp đại học, Quý Cẩn đã huy động vốn đầu tư khắp nơi để bắt đầu khởi nghiệp.

Tôi nhìn thấy anh như vậy thì rất đau lòng. Tôi năn nỉ bố tôi đầu tư cho anh 500 vạn.

Nhưng khi tôi đến tìm Quý Cẩn thì anh lại một mực từ chối.

Vì lòng tự trọng kiêu ngạo của mình, Quý Cẩn thà ra ngoài cực khổ tìm nguồn tiền còn hơn là nhận sự trợ giúp từ tôi. 

Lúc đó tôi còn rất nhạy cảm, cảm thấy tấm lòng của tôi không bằng sự nghiệp của anh, cũng không đủ để anh bỏ cái tôi của mình xuống.

Chúng tôi bất đồng quan điểm rồi cãi nhau một trận rất to, cuối cùng là đường ai nấy bước.

Sau đó tôi cũng hối hận vì đã cãi nhau với anh. Nhưng lúc chia tay ồn ào như thế, Quý Cẩn cũng không lần nào liên lạc với tôi, chúng tôi cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau đến tận bây giờ.

Một đôi tay nhỏ vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi bình tĩnh lại thì thấy Lương Tử Lộ đang sốt ruột nhìn tôi.

"Cháu muốn đi vệ sinh."

Tôi bế nó lên và nói: “Nào, để mẹ dẫn con đi vệ sinh”.

Nhưng đến nơi rồi thì lại gặp chút khó khăn

"Cháu còn nhỏ tuổi, hay là đi qua nhà vệ sinh nữ với dì?"

Lương Tử Lộ cố chấp giữ cửa không chịu đi vào "Cháu không còn nhỏ nữa, cháu là đàn ông, cháu vào nhà vệ sinh nam."

"Lông tóc còn chưa mọc đủ, ai dám để cháu vào đó một mình."

"Không, nhà vệ sinh nam!"

Đúng lúc tôi định xắn tay áo kéo nó đi thì có bóng người xuất hiện.

Tôi lập tức nghĩ ra một ý tưởng.

"Quý Cẩn, anh giúp tôi một chút, anh dẫn con trai tôi vào giải quyết được không?"

Quý Cẩn thờ ơ nhìn tôi rồi khịt mũi nhẹ.

"Cũng có phải con tôi đâu, liên quan gì đến tôi?"

Nhưng mà… đứa trẻ là con ai thì có gì quan trọng?

Anh còn bày ra bộ mặt khó chịu đó làm gì?

Tôi nhìn Lương Tử Lộ đang chụm chân đứng trên mặt đất, cuối cùng tôi bế thằng nhỏ lao thẳng vào nhà vệ sinh nam.

Một cánh tay dừng lại trước mặt tôi, Quý Cẩn nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

"Lương Tích, em muốn vào phòng vệ sinh nam sao?"

"Sao lại không? Anh đừng cản đường tôi, nó tè dầm ra đây bây giờ!"

Lời vừa dứt, Quý Cẩn đã xách cổ thằng nhỏ từ trong tay tôi lên.

"Tôi sẽ đưa nó vào!"

4

Tôi ở bên ngoài cứ đi đi lại lại, thấp thỏm không yên.

Tôi mơ hồ nghe được giọng nói của một lớn và một nhỏ, nhưng xa quá, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Tôi sợ Lương Tử Lộ lỡ miệng nói ra chuyện gì đó.

Chỉ vài phút sau, Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ bước ra ngoài.

Người đàn ông cao 1,8m đang cẩn thận bế đứa trẻ, một tay đỡ lấy lưng để tránh cho nó bị ngã.

Thái độ thay đổi 180 độ so với vừa rồi, ai không biết còn tưởng anh đang ôm con ruột của mình nữa đấy.

Tôi đoán là do Lương Tử Lộ dễ thương nên người ta không từ chối thằng nhỏ được.

Lương Tử Lộ kích động đá chân: "Oa, cao quá."

Lương Tử Lộ chưa từng gặp bố mình, ngoại trừ ông nội thì hầu như không có người đàn ông nào bế nó như thế cả. Có lẽ cái ôm của Quý Cẩn đã cho nó có được cảm giác an toàn.

Thế nên tôi để cho Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ đi vào.

Khi vào bên trong, mọi người đều tròn mắt.

"Các cậu giống hệt như gia đình 3 người."

"Này Lương Tích, con trai cậu trông giống Quý Cẩn thật đấy."

"Đúng rồi, Lương Tích, con trai cậu bao nhiêu tuổi rồi, không lẽ nó thật sự là con của Quý Cẩn?"

Tôi có thể cảm nhận được lưng Quý Cẩn lập tức cứng đờ.

Thế là tôi bèn bịa chuyện: “Xì, anh ấy làm sao có được phúc khí đó chứ.”

5

Sắc mặt Quý Cẩn thay đổi, anh nhét Lương Tử Lộ vào trên ghế.

Lương Tử Lộ bối rối một lúc, nhưng nó cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nó cúi xuống chăm chú gặm một cái chân gà.

Quý Cẩn đột nhiên nói: "Thằng nhóc này, ăn đồ như vậy không tốt cho sức khỏe."

Trẻ con ngây thơ chứ vẫn rất nghe lời.

Thế là Lương Tử Lộ im lặng đặt chân gà xuống và gọi một cây kem.

Quý Cẩn lại nói: "Ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng đấy!"

Lương Tử Lộ mím môi và đẩy kem cho tôi "Mẹ ăn đi!"

Tôi xúc một thìa kem lớn cho vào miệng, rồi đưa cho Lương Tử Lộ một bát súp.

Lương Tử Lộ ngập ngừng nhìn tôi, vừa định ăn thì Quý Cẩn lại mở miệng.

"Thằng nhóc này…"

Tôi lập tức khó chịu.

"Này, Quý Cẩn, anh cứ chấp nhặt với một thằng nhóc con làm gì?"

Quý Cẩn mặt không đổi sắc "Tôi chỉ nói sự thật!"

Sự thật cái rắm! Dù người mù cũng nhìn ra là anh đang cố tình nhắm vào tôi.

Lớp trưởng vội vã hòa giải.

"Ấy ấy, mọi người đều là bạn học cũ, Lương Tích, cậu cũng biết Quý Cẩn từ trước đến giờ ăn ngay nói thật mà."

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác "Ai mà thèm quen anh ấy!"

Vậy là lớp trưởng lại quay sang Quý Cẩn.

"Quý Cẩn, cậu cũng vậy, ở đây có bao nhiêu bạn học cũ mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào con trai Lương Tích làm gì? Hôm nay cậu đi muộn còn chưa phạt rượu đâu đấy…"

Quý Cẩn cầm lấy chai rượu, rót đầy một ly rồi ngẩng đầu uống cạn.

Mọi người bắt đầu nâng cốc chúc với Quý Cẩn, anh cũng không từ chối, cứ uống hết cốc này đến cốc khác không ngừng.

Nếu tôi không ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, tôi còn tưởng là anh đang uống nước lã.

Đúng lúc đó, chị tôi gọi điện bảo mang Lương Tử Lộ về.

Tôi nhìn Lương Tử Lộ đã ăn gần hết bát "Em về ngay đây."

6

Sau khi chào tạm biệt những người khác, tôi đưa Lương Tử Lộ đến gần đường cái để đón taxi.

Chờ hồi lâu cũng không có chiếc xe nào cả.

Tôi nhớ vừa rồi có người đề nghị "Sao Quý Cẩn không đưa Lương Tích về?"

Quý Cẩn kéo nhẹ cà vạt, cũng không ngẩng đầu lên.

“Tôi uống rượu!” Ngụ ý là tôi không thể lái ô tô.

Đúng là lạnh lùng mà…

Còn nhớ năm đó tôi và Quý Cẩn ở bên nhau, anh sợ ban đêm nguy hiểm nên đi xe cùng tôi về nhà, sau đó mới một mình quay lại trường học.

Vậy mà bây giờ đã không thèm quản nữa!

Lương Tử Lộ nắm lấy tay tôi: "Dì sao vậy ạ, có phải cháu làm không tốt không?"

"Không, cháu làm rất tốt, là do dì, dì đã mất đi một người vô cùng quan trọng, vĩnh viễn không lấy lại được."

Tôi dẫn Lương Tử Lộ đến đây để cho Quý Cẩn thấy, để anh biết là tôi vẫn sống rất tốt. Nhưng thậm chí ngay cả tôi cũng chẳng thể lừa mình dối người.

Tôi vuốt ve cái đầu tròn vo của Lương Tử Lộ "Cháu đợi ở đây chút xíu, dì chạy ra chỗ kia gọi xe vào đây."

Nhưng chưa được mấy phút thì đã không thấy Lương Tử Lộ đâu nữa rồi.

"Tiểu Lộ tử? Tiểu Lộ tử?"

Tôi đi chưa được mấy phút mà. Lương Tử Lộ cũng không phải là thằng nhóc chạy nhảy lung tung, nên tôi ngay lập tức hoảng sợ.

Chiếc taxi bấm còi giục: “Đi được chưa?”

"Xin lỗi, xin lỗi, anh đi trước đi."

Khách sạn đã cử một nhóm nhân viên đi cùng tôi nhưng không tìm thấy.

Tôi ngay lập tức gọi cảnh sát.

Cảnh sát kiểm tra camera và nhìn thấy Quý Cẩn mang đứa trẻ đi, tôi đã sắp nổ tung rồi.

Anh không nói lời nào mà mang con người khác đi như vậy à? Anh có biết cha mẹ nó lo lắng thế nào không!

Cảnh sát đưa tôi đi tìm Quý Cẩn và Lương Tử Lộ trong một công viên nhỏ bên kia đường.

Lương Tử Lộ ngồi trên bồn hoa, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm, vẻ mặt có chút đau khổ.

Quý Cẩn ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt ngang tầm với Lương Tử Lộ.

Không biết 2 người họ đang giằng co cái gì.

Tôi vội chạy đến thì chợt nghe thấy Quý Cẩn đang hung dữ nói với Lương Tử Lộ.

"Gọi bố đi!"

Lương Tử Lộ khốn khổ quay đầu lại nhìn tôi, nó khó khăn nhảy xuống bồn hoa.

"Chú này say rồi."

"Không say mà!"

Quý Cẩn giữ thằng bé lại và đặt nó ngồi ở chỗ cao hơn.

"Nào, gọi bố đi!"

7

"Quý Cẩn, buông tay ra!"

"Không được, em buông ra đi!"

Hai chúng tôi nắm lấy cánh tay của Lương Tử Lộ.

Tôi đã gặp nhiều con ma men say mèm vì rượu, nhưng chưa gặp ai say đến mức đi cướp con của người khác như thế này.

Hai bên thái dương tôi đau nhức.

"Quý Cẩn, tỉnh táo một chút, anh không có con trai!"

"Nói bậy! Đây không phải là con trai tôi sao!" Anh ta nắm lấy Lương Tử Lộ và nhìn trái nhìn phải một vòng "Em nhìn xem, nó giống hệt tôi."

Giống hệt?

Đều có 2 mắt và 1 mũi, vậy là giống hệt hả?

"Anh có nghĩ tôi cũng giống anh không?"

Quý Cẩn chán ghét nhìn tôi "Tôi không có đứa con gái nào lớn như em!"

Logic hoàn hảo, suy nghĩ rõ ràng, tôi tự hỏi liệu có phải thằng cha này đang cố tình chơi tôi không?

Cảnh sát cầm bút viết biên bản "Có chuyện thì về nhà đóng cửa bảo nhau, con cái vô tội."

“Anh cảnh sát, bắt hắn đi!” Rõ ràng là cố tình bắt trẻ con.

Viên cảnh sát lắc đầu, lại thở dài nói: "Đã bảo 2 người tự về nhà đóng cửa bảo nhau rồi mà."

Quý Cẩn gật gật đầu "Được, về nhà đóng cửa bảo nhau!"

Tôi nhìn bóng lưng Quý Cẩn bế thằng nhóc đi, nhất thời không biết phải giành giật như thế nào.

Thế là tôi nhanh chóng gọi cho chị gái mình.

"Cho em mượn con trai chị một đêm, ngày mai em trả cho chị."

Chị gái tôi khó chịu "Muốn có con thì tự sinh đi, mày cứ ôm lấy con trai của người khác, không thấy ngại à?"

"Không thấy ngại, đồ miễn phí bao giờ cũng ngon hơn!"

8

Cuối cùng, tôi đưa Quý Cẩn về nhà mình.

Cũng may là Lương Tử Lộ không lỡ miệng nói ra bí mật gì trên đường đi.

Muốn có con trai đúng không? Tôi cho anh cảm nhận niềm vui có con trai này.

Tôi ném quần áo của Lương Tử Lộ vào phòng tắm.

"Tới giờ đi tắm rồi!"

Quý Cẩn do dự một lúc, và quả nhiên xắn tay áo lên.

"Tôi sẽ tắm cho nó."

Giống như là anh đang cố gắng bù đắp cho “tình phụ tử” muộn màng của mình.

Năm phút sau, Lương Tử Lộ gào lên trong phòng tắm.

Tôi vội chạy vào thì thấy mặt thằng cháu đáng thương của tôi dính toàn là bọt, nước vẫn xối xả từ đầu đến chân.

Quý Cẩn bất lực đứng bên cạnh.

“Tôi… không giỏi lắm…” Giọng nói có chút áy náy.

"Tránh ra!"

Tôi vất vả mãi mới rửa sạch sẽ cho Lương Tử Lộ, tôi cầm một quyển truyện cổ tích ném cho Quý Cẩn.

"Nào, kể chuyện trước khi đi ngủ."

Quý Cẩn kể lại câu chuyện về cây đèn thần của Aladdin bằng giọng trầm quãng 8 của mình, và gần như đưa tôi vào giấc ngủ.

Lại nhìn Lương Tử Lộ, mũi nó đã xì ra toàn bong bóng.

Quý Cẩn ngồi trên mép giường và nhìn thằng bé chằm chằm, vẻ mặt chăm chú như một tên ngốc vậy.

Dù sao thì Quý Cẩn cũng say rồi, tôi quyết định hỏi thử anh một chút.

"Quý Cẩn, sao anh nghĩ đó là con trai anh?"

Ánh mắt Quý Cẩn có chút bối rối.

"Đứa trẻ 3 tuổi rưỡi."

"3 tuổi rưỡi?"

“Ừ!” Anh nghiêm túc gật đầu.

Giờ tôi mới nhớ là tôi và Quý Cẩn đã chia tay bốn năm, đứa trẻ đã 3 tuổi rưỡi, không phải con anh thì còn là con ai được nữa?

À, nhưng trừ khả năng là tôi ngoại tình…

Giờ tôi mới nhớ là tôi và Quý Cẩn đã chia tay bốn năm, đứa trẻ đã 3 tuổi rưỡi, không phải con anh thì còn là con ai được nữa?

À, nhưng trừ khả năng là tôi ngoại tình…

"Vậy… anh định thế nào?"

"Đương nhiên là phải nhận con trai về."

"Còn mẹ nó thì sao?" Tôi khẩn trương nhìn anh.

"Để mẹ nó mỗi tháng trả tiền sinh hoạt phí đúng hạn!"

"..."

Không hổ là anh, Quý Cẩn! Lại còn bỏ mẹ giữ con!

"Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cái mặt anh nữa!"

Tôi tống cổ Quý Cẩn ra bên ngoài rồi đóng cửa nhà đến rầm một cái.

9

Sáng hôm sau mở cửa ra, bên ngoài không có ai cả. Chẳng hiểu tại sao mà lại tôi cảm thấy có chút thất vọng.

Lương Tử Lộ vội vàng đeo cặp sách nhỏ lên.

"Dì, nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi."

"Ừ ừ!"

Chúng tôi vừa xuống lầu, chiếc ô tô đỗ bên đường đã bấm còi inh ỏi.

Lương Tử Lộ chỉ vào cửa sổ xe "Là chú ngày hôm qua."

Quý Cẩn khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ "Lên xe đi!"

Chậc, để Lương Tử Lộ có được phiếu bé ngoan, đành phải lên xe này vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn trễ giờ.

Thầy Trương chủ nhiệm lớp đang đứng ở cổng trường lo lắng nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy tôi thì 2 mắt sáng người.

"Cô Lương, hôm nay cô đưa bạn Lương Tử Lộ đi học đấy à!"

Theo quan sát của tôi, thầy Trương này đối với tôi hình như là có chút ý tứ. Mỗi lần nhìn thấy tôi đều rất vui vẻ, hơn nữa còn chăm sóc đặc biệt cho Lương Tử Lộ.

"Xin lỗi thầy Trương, chúng tôi bị tắc đường."

Tôi tùy tiện nói dối một câu, đến giây tiếp theo thì bị vả mặt.

Quý Cẩn cầm túi điểm tâm đi tới "Lần sau đừng ngủ quên, trẻ con nhất định phải ăn sáng."

À cái này...

Thầy Trương và tôi đều ngại ngùng đến mức phải bấu ngón chân vào nhau.

Thầy Trương cũng chưa từng gặp Quý Cẩn bao giờ nên có hơi kinh ngạc.

"Anh là…"

"Xin chào, tôi là bố của Lương Tử Lộ!"

Hả…

Tôi suýt chút nữa đã nhảy lên bịt miệng Quý Cẩn lại. Nhưng đã quá muộn rồi.

“À…” Thầy Trương như hiểu ra chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm “Hóa ra là bố của bạn nhỏ Lương Tử Lộ.”

Rồi anh ngập ngừng hỏi "Bố ruột phải không?"

Quý Cẩn nói chắc như đinh đóng cột "Tất nhiên là phải!"

10

Vài năm không gặp, Quý Cẩn càng ngày càng tự tin hơn. Mặc dù tôi cũng không biết anh lấy sự tự tin đó từ đâu ra nữa.

"Quý Cẩn, Lương Tử Lộ thật sự không phải con trai của anh!"

Quý Cẩn không thèm để ý đến cái gọi là “sự thật” này.

"Em đừng gạt tôi, mặc dù hôm qua tôi uống say nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện. Trong nhà em không có dấu vết người đàn ông khác, cho nên em một mình nuôi con. Trên tay em cũng không đeo nhẫn, rõ ràng là em không kết hôn."

Tôi vô thức đặt tay ra sau lưng, chuyện này là do tôi sơ suất.

Quý Cẩn lại nói:

"Hôm qua khi tôi đưa Lương Tử Lộ đi vệ sinh, tôi đã hỏi nó rồi. Thằng bé bảo bố nó ch.ết lâu rồi. Sao em có thể nói với nó như thế? Em có thù oán gì với tôi mà mắng tôi thâm độc vậy?

"Với lại Lương Tử Lộ đã 3 tuổi rưỡi, tôi gần như có thể chắc chắn rằng nó là con trai tôi. Lúc em chia tay với với tôi thì đã có thai rồi, đúng không?"

Phân tích rất hay, lần sau đừng phân tích nữa.

“Quý Cẩn này, đã có ai nói cho anh biết, làm người không thể quá tự tin!”

Nếu không thì sẽ rất nhanh bị vả mặt!

Quý Cẩn lắc đầu:

"Lương Tích, em đừng nói mấy câu như đứa bé không phải là của tôi nữa, tôi không tin đâu. Nếu em lén lút sinh con của chúng mình ra, vậy thì nhất định là em còn yêu tôi, chúng ta làm lành đi!"

"Anh muốn làm lành với tôi là vì…"

"Đương nhiên là cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh!"

"..."

Xin lỗi, là tôi quá đề cao bản thân mình rồi, xin được tự phạt một chén.

Đi đi đồ đàn ông tồi.

Đến chiều, chị tôi lại gọi cho tôi.

"Lương Tích, con tao đâu mày?"

“Em đưa nó đi nhà trẻ rồi, chị không đến đón à?”

"Chị đến đón nó, thầy Trương bảo bố nó đến đón về rồi!"

"Hả?"

Tro cốt của bố Lương Tử Lộ đã được rải trên sông, chẳng lẽ hoàn hồn tái sinh để đi đón nó?

Chờ một chút!

Bố Lương Tử Lộ?

Tôi đã biết là ai rồi.

"Chị đừng vội, em đi mang con trai chị về đây!"

Sau khi hỏi thăm mấy nơi, cuối cùng tôi cũng có được thông tin liên lạc của Quý Cẩn.

"Quý Cẩn! Anh bị dở hơi à? Anh ăn trộm trẻ con đến ngh.iện rồi à? Mau đưa Lương Tử Lộ về cho tôi!"

Quý Cẩn không nói hai lời, trực tiếp ném địa chỉ qua cho tôi.

11

Khi tôi xông thẳng vào nhà Quý Cẩn, tôi ngẩn người trước cảnh tượng bên trong.

Đủ loại hộp giấy chồng chất trên sàn, Lương Tử Lộ ngồi giữa đồng đồ chơi và chơi vui vẻ.

Ngay cả ở trung tâm giải trí cũng không có nhiều đồ chơi như này!

"Lương Tử Lộ! Ai bảo con tùy tiện đi với người lạ!"

Tôi còn chưa kịp dạy dỗ Lương Tử Lộ thì Quý Cẩn đã ngăn tôi lại.

"Đừng nghiêm khắc với con, hơn nữa tôi cũng không phải là người xa lạ. Rõ ràng tôi là bố nó mà!"

Á á á…

Rốt cuộc là anh lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?

"Quý Cẩn! Tôi chân thành nghiêm túc nói cho anh, Lương Tử Lộ không phải con trai anh!"

Tôi hít một hơi sâu, đang định nói ra sự thật: Lương Tử Lộ không phải con của Quý Cẩn, thằng bé cũng không phải là con của tôi.

Nhưng chưa kịp nói gì thì chuông cửa vang lên.

Quý Cẩn bước tới mở cửa.

Sau đó là một giọng phụ nữ vang vọng khắp nhà.

"Cháu mẹ đâu, cháu mẹ đâu, mau cho mẹ xem nào."

Tôi thấy mẹ Quý Cẩn đang đi vào, khi nhìn thấy Lương Tử Lộ thì đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Ôi, cháu trai yêu quý của bà!"

Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa…

Có con trai thì đáng tự hào lắm sao? Chưa gì mà đã đi khoe khoang khắp nơi như vậy.

Quý Cẩn nói với mẹ anh ấy, và mẹ anh nói với dì bảy, dì tám, dì cả, chú hai, dì ba,...

Cả họ nhà Quý Cẩn đều lần lượt kéo đến.

Một nhóm người ôm lấy Lương Tử Lộ và chuyền nó như chuyền bóng.

"Ôi, đứa nhỏ này, dung mạo xinh đẹp, đầy đủ thiên phú, vừa nhìn là biết có phúc."

"Đúng vậy, thằng nhóc đẹp trai này giống hệt Quý Cẩn khi còn nhỏ."

"Thật luôn ấy, cho dù tôi có gặp nó trên đường, tôi cũng biết ngay đây là con trai của Quý Cẩn nhà mình!"

Tôi đau đầu xem trò hề này, bắt đầu hối hận vì đã bảo Lương Tử Lộ đóng giả con trai mình.

Bây giờ tôi phải giải quyết thế nào đây?

"Chị, đưa ra giá tiền đi, chị bán con trai chị cho em."

Chị gái tôi gầm gừ trên điện thoại.

"Lương Tích, mày dở hơi à!"

"Nhanh lên nha chị…"

Huhuhu, ai đó đến cứu tôi với.

12

"Các chú các dì, có thể để cháu nói vài lời được không ạ?"

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn tôi.

Tôi chột dạ nuốt nước miếng.

"Lương Tử Lộ có bố ruột. Bố nó vốn là một cảnh sát. Anh ấy đã hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ. Thằng bé bị sinh non khi mới 6 tháng tuổi. Tóm lại, thằng bé không phải là con trai của Quý Cẩn đâu ạ."

"..."

"..."

"..."

Mọi người nhìn tôi mà mắt tròn mắt dẹt.

Mẹ Quý Cẩn là người phản ứng đầu tiên, bà ấy lấy ra một cuốn sổ ném lên bàn.

"Đây là chuyện gì vậy, Quý Cẩn? Không phải nửa đêm qua, mày gọi điện cho mẹ rồi khoe là có con trai rồi sao! Mẹ còn mang cả sổ hộ khẩu đến rồi, bây giờ lại nói là nhầm lẫn! Mày đang làm cái gì vậy! "

Tôi mở to mắt.

Sổ hộ khẩu?

Quý Cẩn quả thực đã chuẩn bị để nhận đứa trẻ về.

Sắc mặt Quý Cẩn thay đổi mấy lần, nhưng vẫn rất kiên định "Tôi không tin, em lừa tôi!"

"Tôi lừa anh thì tôi là con lợn!"

Tôi lấy lá bùa bình an đeo trên cổ Lương Tử Lộ xuống, trong đó có kẹp bức ảnh của bố Lương Tử Lộ.

Khi Quý Cẩn nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt anh tối sầm lại ngay lập tức.

Bởi vì Lương Tử Lộ còn giống bố nó nhiều hơn.

Mặt Quý Cẩn tái xanh rồi trắng bệch, trắng bệch rồi xanh mét.

"Mẹ, mọi người về trước đi."

Mẹ Quý Cẩn tiếc nuối nhìn Lương Tử Lộ "Có cần mang sổ hộ khẩu về không?"

Quý Cẩn mím môi "Tạm thời để lại đây đi ạ."

Khi mọi người rời đi, tất cả đều lắc đầu thở dài nhìn Quý Cẩn.

Trên mặt họ ghi rõ mấy chữ to đùng: Thằng ăn hại!

13

Một trận náo nhiệt ồn ào qua đi, trong phòng chỉ còn lại tôi, Quý Cẩn và thằng nhóc Lương Tử Lộ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Quý Cẩn rõ ràng là rất kích động "Lương Tích, Lương Tử Lộ thực sự không phải con trai tôi?"

"Đương nhiên không phải, từ đầu tôi đã nói với anh rồi mà, là anh không tin tôi."

Thằng chóa này, chấp nhận thực tế đi.

"Em vừa chia tay với tôi thì đã quen với người đàn ông khác?"

Ờ thì…

“Anh nghĩ sao cũng được.” Ít nhất là tôi phải giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Quý Cẩn đưa tay lên dụi mắt, ngã thẳng xuống ghế sô pha.

"Đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa!"

"Biết rồi!"

Tôi bế Lương Tử Lộ lên, Lương Tử Lộ vẫn rất lưu luyến đống đồ chơi đó, tôi bèn hỏi một câu:

"Những thứ này là mua cho Lương Tử Lộ?"

Quý Cẩn xua tay "Mang hết đi!"

"Cảm ơn!"

Tôi lấy một chiếc hộp và đóng gói đồ chơi lại mang về cho cháu.

Cuối cùng, tôi vẫn không quên xát muối vào nỗi đau của người khác "Lương Tử Lộ, chào chú đi con!"

“Chờ một chút!” Quý Cẩn đột nhiên đứng lên “Tôi muốn ôm nó lần nữa.”

Chậc, anh đã biết nó không phải con trai mình, còn ôm làm gì nhỉ?

"Cho anh đấy, ôm nhanh lên!"

Tôi cúi xuống và bỏ mô hình đoàn tàu vào trong thùng giấy.

Vừa định giục Quý Cẩn nhanh lên…

"Quý Cẩn, bỏ cái tay ra!"

Tôi ném cái hộp xuống đất và lao đến đẩy Quý Cẩn ra.

Anh còn dám bí mật nhổ tóc của Lương Tử Lộ!

Đúng là mưu mô xảo quyệt, ngoài mặt thì tin tưởng, nhưng sau lưng thì lại muốn trộm tóc của Lương Tử Lộ để xét nghiệm ADN.

Quý Cẩn chắp tay sau lưng như không có chuyện gì xảy ra: "Em nhầm rồi, tôi chỉ giúp nó vuốt tóc thôi."

Tôi có bị mù đâu anh?

"Bỏ cái tay ra!"

Quý Cẩn không nhúc nhích.

"Lương Tích, thằng bé không phải con trai tôi, em còn sợ cái gì?"

Ờ ha?

Tôi còn sợ cái gì nhỉ? Dù có xét nghiệm thì kết quả cũng có thay đổi được đâu?

Tôi lấy thêm vài sợi tóc từ trong áo len của Lương Tử Lộ và nhét cho Quý Cẩn.

"Cầm đi, không đủ thì bảo tôi!"

14

Tôi đang định đưa Lương Tử Lộ về, chị tôi lại bảo đang bận đi công tác, nên để Lương Tử Lộ ở chỗ tôi thêm vài ngày nữa.

Tốt quá, lại có một thằng nhóc để chơi đùa thêm mấy ngày.

Tôi để Lương Tử Lộ ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi tôi xuống nhà để mua nước tương.

Khi tôi quay lại, cánh cửa đã mở toang, bên trong vang ra tiếng hét của Lương Tử Lộ.

Tôi cầm chai tương rồi lao thằng vào nhà.

"Thằng trộm chó, thả thằng bé ra!"

Lương Tử Lộ được ném lên cao rồi lại ngã vào vòng tay người đàn ông, thằng bé đang hét lên vì phấn khích.

Hai người một lớn một nhỏ quay lại nhìn tôi.

Là Quý Cẩn!

"Sao lại là anh nữa vậy? Tôi nói với anh rồi mà, Lương Tử Lộ không phải con trai anh!"

Quý Cẩn đặt Lương Tử Lộ xuống và do dự một lúc, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng của cuộc đời mình.

"Anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, anh không ngại."

Lời này khiến cho tôi bối rối "Anh không ngại cái gì?"

"Không ngại nếu thằng bé không phải là con anh."

"Rồi sao?"

"Anh muốn làm bố nó!"

Hả...

Anh có bệnh à? Anh muốn nhưng chị tôi có muốn đâu!

"Vậy thì cũng không thể là anh!"

"Vì sao không thể là anh? Người khác thì được, sao anh lại không được?"

Nếu anh làm bố của Lương Tử Lộ thì sẽ là anh rể tôi đấy. Không phải là thành một mớ bòng bong hỗn độn sao?

Nhưng tôi lại không dám nói với anh sự thật: Là tôi ham hư vinh, tôi cố tình bảo nó giả làm con trai tôi và gọi tôi là mẹ, chỉ là để chọc giận Quý Cẩn.

Nói xong rồi thì tôi biết giấu cái mặt này vào đâu?

"Tôi nói thật cho anh biết vậy, tôi đã tìm được bố mới cho Lương Tử Lộ rồi!"

Quý Cẩn sửng sốt một chút.

"Anh không tin! Em gạt anh."

Chị gái tôi và sếp đang có một mối tình lãng mạn mập mờ nơi công sở. Vào cuối tuần, thỉnh thoảng họ cũng đưa Lương Tử Lộ đi chơi.

Tôi cố tình tìm một vài bức ảnh không có chị gái của tôi để cho Quý Cẩn xem.

Lương Tử Lộ cũng nghiêm túc gật đầu.

"Vâng, cháu rất thích chú Lâm, cháu muốn chú ấy làm bố cháu."

Quý Cẩn chịu đả kích nặng nề, cả người co ro như quả cà tím bị sương giá vùi dập.

"Em định cưới người khác thật à?"

Cái gì vậy, giọng điệu tủi thân đó là sao? Cứ như tôi mới là tra nữ phụ bạc tình cảm của anh ấy vậy.

Tôi chột dạ sờ mũi, "Thật ra những thứ khác cũng không quan trọng, chủ yếu là vì Lương Tử Lộ thích."

Lương Tử Lộ tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu nỗi đau mất đi bố ruột của mình.

"Thật sao?" Quý Cẩn hai mắt sáng lên, giống như đã tìm được con đường mới "Chỉ cần Lương Tử Lộ thích là được chứ gì? Anh đây sẽ không bỏ cuộc!"

15

Haiz…

Tôi đã thở dài lần thứ 856 cho Lương Tử Lộ khốn khổ.

Xa nhau quá lâu, tôi đã không thể hiểu được suy nghĩ của Quý Cẩn nữa.

Vội vàng làm bố người khác như vậy, chắc là do thân thể có vấn đề nên không sinh được con.

Lương Tử Lộ điều khiển một chiếc xe lửa nhỏ và hỏi tôi: "Dì ơi, khi nào mẹ cháu về?"

Thằng nhóc thối, hai ngày đầu còn vui vẻ ở cùng tôi rồi đòi ăn gà rán. Chưa được mấy hôm thì đã đòi về với mẹ rồi.

Đúng là con trai của người khác, nuôi mày xong mày không nhớ dì!

"Chắc 2 ngày nữa là mẹ cháu về đấy…"

Đến lúc đưa thằng bé về nhà, tôi sẽ ngả bài với Quý Cẩn để anh bỏ cuộc.

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, tôi biết Quý Cẩn lại đến.

Mỗi ngày Quý Cẩn đều đến rất đúng giờ, giống như là cố tình gây ấn tượng với Lương Tử Lộ vậy.

Nhưng hôm nay muộn hơn bình thường nửa tiếng.

Tôi từ từ mở cửa ra: "Sao giờ anh mới đến, tôi và Lương Tử Lộ sắp đói rũ ra rồi."

Đúng vậy, Quý Cẩn mỗi ngày đều tới đây nấu cơm, ba món một canh không trùng nhau ngày nào.

Nhưng hôm nay anh ấy không mua thức ăn, sắc mặt vẫn còn đen như đáy nồi.

"Anh này…"

Quý Cẩn hùng hổ bước vào.

“Lương Tích!” Quý Cẩn đột nhiên lớn tiếng, dọa tôi giật cả mình. "Hôm nay anh đã gặp thằng cha họ Lâm đó!"

Họ Lâm? Lâm Mộ?

Anh ta đã về rồi? Chắc là chị gái tôi cũng đã về theo.

"Tên họ Lâm kia không phải người tốt, anh nhìn thấy hắn nắm tay người phụ nữ khác rồi cùng nhau đi mua sắm!"

Tôi bắt đầu có linh cảm xấu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh xông lên đ.ánh hắn." Lúc nói đến đây, Quý Cẩn đặc biệt tự hào.

"Anh chỉ đ.ánh đàn ông, không đụng đến phụ nữ?"

"Ừ! Anh không đ.ánh phụ nữ!" Quý Cẩn cau mày nhìn tôi "Em không tức giận à?"

Không phải tức giận! Mà là sợ hãi!

Tôi khẽ gọi điện thoại cho chị gái tôi “Chị, chị về chưa?”

“Sao mày biết?” Tôi chưa kịp trả lời thì chị tôi đã thở dài:

“Chị định đón Lương Tử Lộ, nhưng Lâm Mộ nói muốn mua quà cho thằng bé, nên bọn chị ghé qua trung tâm thương mại trước. Tự nhiên lại có thằng điên nào xông ra đ.ánh Lâm Mộ, giờ chị đưa anh ấy đi bệnh viện xử lý vết thương."

"Vâng, vậy chị thay em hỏi thăm anh Lâm Mộ. Lương Tử Lộ ở cùng em, chị không cần vội vàng trở về."

Tốt lắm…

Quý Cẩn à, giờ tôi phải đối diện với chị gái và anh rể tương lai thế nào đây?

16

Quý Cẩn vẫn ở trong phòng tôi và không chịu rời đi.

"Lương Tích, em hiểu ý anh không? Tên họ Lâm đó không phải là người tốt, hắn không thể làm bố của Lương Tử Lộ! Não em vứt đi đâu rồi?"

Đây rõ ràng là công kích cá nhân tôi!

"Hắn không được thì ai được, anh à?"

Anh có bị bệnh không!

"Anh được nhiên có thể, anh chắc chắn sẽ đối xử với Lương Tử Lộ tốt hơn hắn. Sao em không tin anh!"

Nhưng mà Lương Tử Lộ là con trai người khác, tôi đâu có quyết định được!

"Anh đi đi, để tôi yên tĩnh một chút!"

Tôi phải suy nghĩ cẩn thận, nên nói thế nào để bình yên kết thúc chuyện này được nhỉ?

"Anh không đi, từ hôm nay anh sẽ sống ở chỗ này, anh sẽ không để em gặp lại cái tên họ Lâm kia nữa!"

Trời ơi bám dai như kẹo cao su vậy.

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên. Đến vào giờ này, chẳng lẽ là…

Tôi lao đến ngăn Quý Cẩn mở cửa nhà, nhưng vẫn chậm một bước.

Chị tôi và Lâm Mộ đứng ngoài cửa, tôi và Quý Cẩn đứng bên trong, bốn người chúng tôi tròn mắt nhìn nhau.

Xong rồi!

----

Tôi cố gắng không nhìn vào vết thương trên mặt Lâm Mộ.

"Mọi chuyện ban đầu là thế này... sau đó là thế kia... và cuối cùng biến thành thế này... tất cả chỉ là hiểu lầm."

Chị gái tôi hừ lạnh một tiếng.

"Chuyện của 2 đứa chúng mày, chị mặc kệ. Giờ chị mang Lương Tử Lộ đi. Hai đứa mày muốn có con trai thì tự mà sinh lấy, đừng có ôm lấy con của người khác."

"Vâng, chị, anh rể, 2 người đi cẩn thận."

Tôi đóng sầm cửa nhà và quay đầu nhìn lại, ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt Quý Cẩn đã sắp bùng phát.

"Lương Tích, em gạt anh!"

Tôi không thể nhận cái nồi này được.

"Tôi có lừa tiền anh không? Có lừa tình không? Có lừa sắc không? Tôi không lừa anh! Ngay từ đầu, tôi đã nói Lương Tử Lộ không phải con trai anh. Tôi cũng không nói thằng bé là con ruột của tôi, dì chẳng phải là người mẹ thứ 2 sao?"

Đổi trắng thay đen vốn đã là nghề của tôi rồi.

Đôi mắt Quý Cẩn đỏ hoe vì tức giận, anh bế tôi lên và ném tôi xuống ghế sofa.

"Này, anh đã nói là không đ.ánh phụ nữ mà!"

Quý Cẩn nhìn tôi chằm chằm.

"Lương Tích, em là đồ dối trá."

17

Quý Cẩn tức giận cả nửa ngày, cuối cùng đã bình tĩnh lại.

"Cho nên, sau khi chia tay với anh thì em không kết hôn, không để tang chồng, không có con, độc thân cho tới bây giờ?"

"Ừm!"

Quý Cẩn sẽ không cho rằng tôi vẫn chưa dứt tình xưa đấy chứ?

Mặc dù đó là sự thật.

Quý Cẩn nhìn lên trần nhà và đột nhiên bật cười.

"Anh... Anh không sao chứ?"

Quý Cẩn xua tay "Không sao, anh rất vui vẻ!"

Tôi đưa tay lên sờ trán Quý Cẩn xem có bị ấm đầu hay không.

Quý Cẩn nắm lấy cổ tay tôi, lật người đè tôi xuống bên dưới.

"Lương Tích, chúng ta kết hôn đi!"

"Hả?" Tôi nhanh chóng phản ứng "Anh tỉnh táo lại đi, tôi không có con trai, anh muốn nhận con thì đi tìm người khác!"

Quý Cẩn vẻ mặt nghiêm túc "Anh không muốn con! Anh muốn em!"

Không hiểu tại sao, trong lòng tôi dâng lên lửa giận.

"Anh muốn tôi? Lúc chia tay anh không giữ tôi lại, mấy năm nay anh cũng không tới tìm tôi. Bây giờ nói muốn là muốn, anh nằm mơ à!"

“Anh có đi tìm em!” Quý Cẩn nhìn tôi "Anh tìm được nguồn tiền đầu tư thì đã đi tìm em. Bố em đuổi anh ra ngoài, nói anh là kẻ lừa đảo, anh ở cùng em là lừa tiền của em. Ông ấy bảo anh tha cho cuộc sống của em, cút càng xa càng tốt."

Chờ một chút!

Trước đây Quý Cẩn không nhận tiền đầu tư của tôi, tôi tức giận nên cầm tiền đi đầu tư vào một công ty khác, cuối cùng lại thua lỗ.

Tôi chỉ nói với bố tôi: Con đầu tư thua hết tiền rồi.

Không ngờ bố tôi lại hiểu lầm, ông ấy nghĩ rằng số tiền ấy là do Quý Cẩn làm thua lỗ.

"Ông ấy bảo anh cút là anh cút thật?"

"Ừ!"

Nghe lời thật đấy.

"Quý Cẩn, vậy bây giờ anh không sợ bố em lại bảo anh cút nữa à?"

"Anh cút xong thì tự mò về là được!"

Da mặt tốt nhất là đừng nên quá dày.

"Chà... sổ hộ khẩu của em ở chỗ bố em. Này này… làm cái trò gì đấy?"

"Nỗ lực để có một đứa con trai!"

18

Vào ngày cưới, bạn học ngồi 2 bàn, người thân trong nhà Quý Cẩn ngồi 3 bàn.

Người họ hàng nói: “Đẹp đôi thật, kể mà đứa trẻ là con trai của Quý Cẩn nhỉ.”

Bạn học A lập tức hỏi lại: "Đứa bé kia không phải của Quý Cẩn sao?"

Họ hàng: "Hình như là của chồng trước của cô dâu."

Các bạn cùng lớp đều kinh hãi.

Bạn học B chua ngoa: “Ôi, Lương Tích vẫn có thể cưới được Quý Cẩn, thật là may mắn.”

Thằng bé Lương Tử Lộ đang mang nhẫn lên sân khấu. Đi được nửa đường thì nó bị ngã, chiếc nhẫn văng ra ngoài.

Quý Cẩn lao tới, cũng không thèm để ý xem thằng bé có bị thương hay không, anh vội vàng nhặt chiếc nhẫn lên trước.

Những người bên dưới đều đồng loạt lắc đầu.

"Quả nhiên không phải là con ruột..."

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro