Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13: Vết Nứt Trong Gương

Những ngày sau khi Nguyên tìm được sự bình ổn bên Khang, nhịp sống của nhóm cũng dần trở lại quỹ đạo. Lịch tập kín, những buổi họp với quản lý, rồi việc chuẩn bị cho MV mới khiến không khí bận rộn hơn. Tiếng đàn, tiếng nhạc, cả tiếng cười rải rác trong phòng tập đã quay về. Bề ngoài, tất cả như đang vận hành bình thường, nhưng bên trong, ai cũng mang theo những vết nứt khó lấp đầy.

Cường vẫn giữ thói quen ít nói. Anh thường chọn một góc để ngồi, vừa chỉnh lại micro, vừa quan sát mọi người. Nhưng dạo gần đây, anh nhận ra ánh nhìn của mình dừng ở một chỗ quá lâu: Vĩ.

Ví dụ, trong một buổi tập, Vĩ ngồi bên cạnh đàn piano, chăm chú ghi chép vào sổ. Mái tóc hơi rủ xuống, đôi môi khẽ mím lại khi tập trung. Một khoảnh khắc bình thường thôi, nhưng Cường lại thấy tim mình khựng lại. Anh bối rối, vội quay đi, nhưng rồi chỉ vài phút sau, ánh mắt lại vô thức tìm về.

Hay như hôm nhóm nghỉ giải lao, mọi người túm tụm trò chuyện ồn ào, chỉ riêng Vĩ lặng lẽ ngồi ở bậc thang, cầm chai nước, đưa mắt nhìn xa xăm. Ánh nắng hắt qua khung cửa, rọi lên gương mặt cậu. Lúc ấy, Cường thấy hình ảnh đó sáng đến mức lấn át tất cả xung quanh.

Anh không nói ra, thậm chí còn cố tình giữ khoảng cách, nhưng trong lòng lại chất chứa một cảm giác lạ lẫm – vừa mềm mại, vừa bất an. Nó không giống tình anh em, cũng không giống sự bảo hộ thường thấy. Nó giống như một cơn sóng ngầm, chỉ chực trào lên bất cứ lúc nào.

Cường nhớ, có lần anh bắt gặp Vĩ ngồi chỉnh lại dây đàn bị lỏng. Cậu cau mày, mím môi, từng động tác cẩn thận đến mức... giống ai đó mà anh từng quen. Tim anh bất giác nhoi nhói, ký ức cũ dội về như cơn gió lạnh. Nhưng rồi, khi Vĩ ngẩng đầu, nở một nụ cười thoáng qua, cảm giác kia bỗng dịu lại, để lại thứ gì đó rất khác: một tia sáng dịu, tinh khôi, khiến bóng tối trong lòng anh lùi đi một chút.

Không chỉ mình Cường để ý đến sự thay đổi. Những thành viên khác đôi khi cũng nhìn thấy cách ánh mắt anh dõi theo Vĩ. Nhưng không ai nói gì. Họ hiểu, sau tất cả những gì nhóm đã trải qua, mỗi người đều có quyền tìm một điểm tựa nào đó để thở.

Thời gian trôi, Vĩ cũng dần thoải mái hơn trong nhóm. Cậu nói nhiều hơn một chút, chia sẻ nhiều hơn một chút. Những câu chuyện đôi khi rất vụn vặt: một bộ phim mới xem, một đoạn nhạc vừa nghĩ ra, hoặc chỉ là vài lời nhận xét về buổi tập. Nhưng với Cường, mỗi lời ấy lại như khắc sâu vào trí nhớ.

Có hôm, sau giờ tập muộn, cả nhóm tản ra. Chỉ còn Cường và Vĩ đi cùng một hướng. Đường về vắng, gió đêm phả mát. Vĩ đi trước một đoạn, dáng người gầy gầy trong chiếc áo khoác rộng. Cường nhìn theo, bất giác bước chậm lại, như muốn kéo dài khoảnh khắc ấy. Anh không gọi, cũng không bắt chuyện, chỉ lặng lẽ đi sau, nghe tiếng bước chân hòa vào nhau. Trong lòng, một câu hỏi mơ hồ vang lên: Mình đang coi cậu ấy là gì?

----

Ngày quay MV được ấn định không lâu sau đó. Bầu không khí rộn ràng lan khắp nơi: đạo cụ được chở tới, kịch bản phân cảnh được bàn tán, stylist chuẩn bị trang phục. Cường nhìn Vĩ trong bộ sơ mi trắng, dáng đứng ngay ngắn, mắt chăm chú nghe đạo diễn dặn dò. Hình ảnh ấy vừa đơn giản, vừa khiến anh khó rời mắt.

Ngày quay bắt đầu trong tiết trời vàng nhạt, gió lùa rì rào qua hàng cây ven đường. Con đường ngoại ô được chọn làm bối cảnh dài hun hút, ít xe qua lại, vừa đủ sự yên tĩnh cho một cảnh quay ngoài trời. Nhân viên bận rộn dựng máy, thử ánh sáng, kiểm tra micro. Không khí náo nhiệt nhưng cũng khẩn trương.

Vĩ là nhân vật chính trong phân đoạn này. Cậu mặc chiếc sơ mi trắng, mái tóc được vuốt gọn nhưng vài sợi vẫn xõa xuống khi gió thổi. Nhiệm vụ đơn giản: bước xuống từ xe, đóng cửa lại rồi tiến về phía ống kính, ánh mắt giữ tự nhiên, giống như một thước phim đời thường.

Cường đứng lẫn trong đoàn, khoanh tay, cố giữ dáng vẻ bình thản. Nhưng mắt anh không rời khỏi Vĩ. Từ cách cậu chỉnh lại cổ tay áo, cho tới khi cậu hít một hơi dài trước khi vào cảnh quay, tất cả đều in rõ trong đầu anh.

Bình thường thôi. Chỉ là một cảnh quay đơn giản. Anh tự nhủ, nhưng lòng lại căng thẳng khó tả, như thể linh cảm điều gì đó.

Đạo diễn hô: "Action!"

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi vào khung hình. Cửa xe mở. Vĩ bước xuống, đôi giày chạm mặt đường, dáng đi tự nhiên.

Nhưng đúng giây phút ấy, tài xế bỗng hơi lỡ nhịp. Bàn chân trượt, chiếc xe tròng trành, bánh trước tiến thêm nửa vòng, nhanh hơn dự kiến.

Vĩ vừa chạm đất, thân người khựng lại, mất thăng bằng. Bờ vai cậu chao về phía trước, cơ thể nghiêng sát vào mép đường.

"Cẩn thận!!" – tiếng ai đó hét lên.

Mọi thứ như vỡ òa trong tai Cường.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh không còn là Cường điềm tĩnh thường ngày. Một sức mạnh bản năng bùng lên, kéo anh lao thẳng tới.

Tiếng phanh rít chói tai. Bánh xe trượt mạnh, mùi cao su cháy khét lẹt phả vào không khí.

Cường chộp lấy Vĩ, vòng tay siết chặt, kéo cậu đổ về phía mình. Thân thể cả hai va xuống mặt đường thô ráp. Một luồng đau rát xộc lên cánh tay Cường, nhưng anh không buông.

Trong vòng tay anh, Vĩ mềm nhũn. Trán cậu va xuống, rớm một vệt máu. Khuỷu tay bị sượt, áo trắng loang đỏ. Hơi thở yếu dần, mí mắt khép chặt.

Cường run rẩy, tim nện loạn. Trái tim như bị ai bóp nghẹt.

"Không... không được..." Anh lẩm bẩm, giọng nghẹn đặc, vỡ vụn. "Đừng... đừng rời đi... không được!"

Ký ức cũ tràn về, đập ầm ầm trong đầu:
... đêm mưa...
... tiếng va chát chúa của kim loại...
... thân hình gục trong tay...
... máu ướt đẫm áo anh...
... hơi thở tắt nghẹn.

Cường như bị kéo ngược vào quá khứ. Trên đường ngày ấy, anh cũng ôm chặt một cơ thể mềm đi dần, gọi tên đến khản giọng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng vô tận.

Một cơn hoảng loạn dữ dội bóp chặt anh. Anh siết Vĩ chặt hơn, cơ thể run lên, mồ hôi lạnh túa ra.

"Xin đừng lấy đi nữa..." Anh thì thào, đôi mắt đỏ ngầu. "Tôi không chịu nổi đâu..."

Nhân viên đạo diễn hốt hoảng chạy lại. Có người cố kéo Cường ra, nhưng anh như kẻ mất trí, gạt tất cả, chỉ ôm Vĩ không buông.

"Cường, để bác sĩ kiểm tra đã!" – ai đó gọi.

Nhưng anh không nghe thấy gì. Tất cả âm thanh ngoài kia đều mờ nhòe. Chỉ còn lại gương mặt Vĩ tái nhợt, máu chảy loang trên vải trắng.

Cường lặp đi lặp lại, gần như mê sảng:
"Đừng... đừng đi... xin đừng..."

Cuối cùng, Vĩ được đưa vào phòng y tế tạm gần đó. Nhân viên khẩn trương băng bó vết thương: một vết rách trên trán, một vết sượt ở tay. Máu đã ngừng chảy, nhưng cậu vẫn bất tỉnh.

Bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi, không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người thở phào, dần tản ra.

Chỉ còn Cường ở lại.

Anh ngồi sụp xuống ghế cạnh giường, hai tay run rẩy nắm lấy bàn tay Vĩ. Ngón tay cứng đến trắng bệch, như sợ rằng nếu lơi đi, cậu sẽ biến mất.

Ánh đèn vàng hắt bóng dài lên tường. Trong khoảng lặng ấy, những lời bị chôn vùi nhiều năm bật ra, trong vô thức.

"Ngày đó..." – giọng Cường khàn, đứt đoạn – "Tôi từng mất người yêu... cũng là một vụ tai nạn xe."

Anh hít sâu, nhưng hơi thở gấp gáp, cổ họng như bị siết lại.

"Chúng tôi vừa xong buổi diễn. Cô ấy về trước. Tôi đi sau... chỉ vài phút thôi. Khi đến ngã tư... tôi thấy xe đâm, nghe tiếng phanh... Người ta la hét, hỗn loạn. Tôi lao tới. Cô ấy nằm đó, máu chảy, hơi thở đứt quãng."

Cường đưa tay lên che mắt, nhưng bàn tay run bần bật.

"Tôi ôm cô ấy... gọi mãi... nhưng mắt dần khép lại. Ngay trong tay tôi... cô ấy đi. Mọi thứ kết thúc trong tích tắc. Và từ đó... tôi sống trong ám ảnh. Chỉ cần nghe tiếng xe, tiếng phanh gấp... là tôi lại thấy khoảnh khắc ấy."

Anh cúi gập người, trán tì vào bàn tay đang nắm Vĩ, giọng vỡ ra:

"Lúc nãy... khi thấy máu trên trán cậu... tôi tưởng mình mất thêm lần nữa. Cảm giác ấy... nó giết tôi từng mảnh."

Một tiếng rên nhỏ khẽ vang lên, mỏng như sợi chỉ. Vĩ khẽ động đậy, hàng mi run run trước khi mở ra.

Ánh sáng vàng hắt xuống, hiện rõ gương mặt tái đi của cậu, nhưng đôi mắt vẫn trong. Thứ đầu tiên Vĩ nhìn thấy chính là Cường – đôi mắt anh đỏ ngầu, gương mặt cứng rắn thường ngày rạn nứt, ướt nhòe bởi mồ hôi và đau đớn.

"Anh..." Vĩ thều thào.

Cường giật mình, như người vừa được kéo khỏi vực sâu. Anh siết chặt tay Vĩ, hơi thở vỡ vụn. Trán anh cúi gục xuống, chạm vào mu bàn tay cậu, run run không kìm nổi.

"Cậu tỉnh rồi... ơn trời..."

Bàn tay còn lại của Vĩ, dù yếu ớt, vẫn từ tốn nâng lên. Cậu đặt nhẹ lên vai Cường, một cái chạm ngắn nhưng đủ sức níu anh lại.

"Đừng... tự dằn vặt nữa," Vĩ khẽ nói, giọng mệt nhọc nhưng dứt khoát. "Anh đã cố hết sức rồi. Chuyện cũ... không ai trách anh."

Cường ngẩng đầu. Đôi mắt anh chao đảo, những vết rạn trong tâm hồn phơi bày rõ ràng. Anh nhìn thẳng vào Vĩ, như muốn tìm kiếm một phán xét, nhưng chỉ thấy sự điềm tĩnh dịu dàng.

Khoảng lặng dài phủ xuống. Tiếng kim đồng hồ trên tường kêu nhịp nhàng, như nhắc nhở hai người rằng thế giới vẫn trôi.

Cường khẽ cười, một nụ cười gượng gạo, nhưng trong đó có chút nhẹ nhõm:
"Tôi đã kể với ai đâu... Tôi sợ, nếu nói ra... mọi người sẽ nhìn tôi như một kẻ đáng thương, hoặc một kẻ bất ổn. Tôi chọn im lặng, để nỗi ám ảnh tự gặm nhấm mình."

Anh siết tay Vĩ thêm một chút, giọng trầm lại:
"Nhưng trước cậu... tôi không giấu được. Chỉ cần nhìn thấy cậu ngã xuống... tôi đã sụp đổ. Tôi mới hiểu... mình không thể để mất thêm lần nào nữa."

Vĩ nghe, ánh mắt khẽ rung. Cậu cắn môi, rồi thả một hơi dài, chậm rãi nói:
"Em không biết phải làm gì để xóa hết nỗi đau trong anh. Nhưng... nếu anh cho phép, em sẽ ở đây. Không để anh một mình trong những ký ức ấy nữa."

Những lời ấy rơi xuống, ấm mà tĩnh. Giống như ngọn đèn nhỏ thắp sáng một căn phòng lâu năm không ai chạm tới.

Cường nhìn Vĩ thật lâu. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra ranh giới "anh em" đã bị xóa nhòa. Sự hiện diện của Vĩ không còn chỉ là một cậu em út cần che chở. Nó đã thành một điểm tựa, một mạch sáng khiến anh còn thấy mình chưa hoàn toàn trống rỗng.

Anh không nói thành lời. Thay vào đó, anh chỉ khẽ gật, siết nhẹ tay cậu, như một lời hứa lặng lẽ.

Ngoài cửa sổ, gió lùa vào khe hở, rung khẽ tấm rèm. Đèn trong phòng vàng nhạt, bóng hai người chập vào nhau trên tường.

Không cần thêm lời thoại. Sự im lặng giữa họ đủ nặng, đủ để lại khoảng trống, nhưng cũng đủ ấm áp để biết rằng sợi dây kết nối đã hình thành, vững chắc hơn những gì họ từng nghĩ.

Trong lòng Cường, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy một khe sáng thật sự. Và khe sáng ấy, mang hình dáng Vĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro