
Chương 5: Hồn thức giữa nhân gian.
Từ đêm định mệnh ấy, Cảnh Lân bắt đầu bước lên con đường tu luyện. Không thân thể, không tên gọi, không ai nhớ đến — chỉ còn một linh hồn trơ trọi giữa nhân gian loạn thế.
Y lảng vảng khắp nơi, từ những cánh rừng nhuốm sương đến các bãi tha ma ngập xác người, chỉ để hấp thụ oán khí và chướng khí nơi không gian ô uế mà rèn luyện hồn thể. Ban ngày, dương khí nặng khiến y gần như không thể hiện thân; nhưng khi đêm xuống — âm khí dâng cao, bóng tối phủ kín trời đất — ấy mới là lúc y mạnh mẽ nhất.
Nhân gian chẳng còn bình yên như trước. Khói lửa chiến tranh triền miên, bệnh tật lan tràn, xác chết vương vãi khắp nơi. Những vong linh oán hận không tan tụ lại thành từng ổ quỷ hồn lang thang rên xiết trong đêm.
Cảnh Lân đứng giữa biển sương âm u ấy, đôi mắt đỏ sậm, giọng khàn khàn như gió thổi qua ngàn mộ:
— "Muốn siêu thoát... hay muốn ta giúp?"
Mỗi khi oán linh gào lên, thân thể chúng liền tan biến thành từng mảnh hồn khí đỏ thẫm bị y hút vào lòng bàn tay. Mỗi lần thôn phệ như thế, khí tức của y lại càng nặng hơn, hồn thể càng đậm đặc, đôi mắt càng rực thứ ánh sáng đỏ như máu.
Vài tháng trôi qua, thực lực của Cảnh Lân tăng vọt. Từ một phàm hồn, y đã tiến hóa thành Ác Linh, nắm giữ năng lực điều khiển oán khí, thậm chí tạo được kết giới âm sát để trấn áp hồn phách khác. Nhờ Thần Ma Hoàn dung hợp trong tim hồn thể, sức mạnh của y vượt xa linh thể cùng cấp — linh lực trong y vừa ôn hòa như thần, vừa tà dị như ma, tương khắc mà lại dung hòa kỳ lạ.
Y từng chạm trán những Lệ Quỷ tàn bạo — thứ sinh vật đã mất hoàn toàn lý trí, chỉ biết giết chóc. Trong những trận chiến dài dằng dặc giữa mộ hoang hay đồng cỏ cháy, Cảnh Lân thường chỉ khẽ mỉm cười:
— "Không đầu óc, chỉ có bản năng... Các ngươi không xứng."
Chỉ cần một cái phất tay, oán khí tụ thành lưỡi đao đen rạch nát hồn thể đối phương. Dù cùng là hồn thể, nhưng thực lực giữa y và lũ quỷ kia là một khoảng cách trời vực.
Mười năm, rồi mười lăm năm. Y đi qua hàng trăm ngọn núi, hàng ngàn dòng sông, chứng kiến vô số kiếp người sinh tử — cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình giữa đêm tàn. Đôi khi để khuây khỏa, y còn thích dọa người sống — hiện hình thành bóng trắng, bay là là sau lưng kẻ đi đêm rồi thổi hơi lạnh sau gáy. Ban đầu, y thấy thú vị, nhưng những người bị dọa mãi cũng quen. Mỗi khi y vừa ló đầu ra, dân trong vùng liền đốt một xấp tiền giấy dày như tường thành, miệng lầm rầm:
— "Ngài linh thiêng, xin nhận chút lễ này, đừng hù dọa tiểu dân nữa."
Cảnh Lân đứng đó, mặt đen lại:
— "Ta có nhận được tiền đâu... mấy người điên này."
...
Một đêm nọ, khi trăng tròn treo lơ lửng trên vùng đất hoang, y tình cờ phát hiện hai tu sĩ đang đứng giữa đồng không, quanh thân tỏa linh quang nhàn nhạt. Cả hai đều vận đạo bào xanh nhạt, tay mang bội kiếm linh tính, từng bước di chuyển đều mang khí tức của kẻ sắp kết đan thành tu.
Cảnh Lân nép mình sau một tảng đá lớn, khóe môi cong nhẹ:
— "Lâu rồi chưa hù ai. Hai tên tiên nhân này trông cũng thú vị... Chi bằng dọa cho một phen, xem đạo tâm bọn họ có còn vững vàng không."
Nghĩ là làm, y lặng lẽ trượt đi như làn khói, tiến lại từ phía sau. Nhưng ngay khi y vừa giơ tay, một luồng kim quang sáng lóa đã bắn thẳng về phía y!
— "Chết tiệt!"
Y nghiêng người né, kim quang sượt qua cánh tay. Chưa kịp ổn định, một kiếm thứ hai đã lao tới, nhanh và mạnh hơn hẳn. Y xoay người, tránh sát sườn; ánh sáng đâm phập xuống đất cách y chưa đến một thước, bụi tung mù mịt.
Cảnh Lân hạ xuống, phủi tay áo, giọng làu bàu:
— "Nguy hiểm thật, cũng may ta né kịp. Kiếm này..."
Ánh mắt y dừng trên thanh kiếm cắm sâu trong đất: thân kiếm mảnh, sáng, khắc hai chữ "Thái Tự", phần chuôi khảm ngọc lưu ly tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của bậc thiết tượng danh chấn Tu Chân giới.
— "Hẳn người rèn ra thứ này là bậc thiết tượng tay nghề cao thâm."
— "Phải. Ngươi có mắt nhìn đấy."
Giọng nam trầm thấp vang lên, kéo dài, lạnh như gió đêm. Người nói là tu sĩ cao lớn kia — dáng người cường tráng, khí thế sắc bén, đôi mắt hổ phách sáng rực trong bóng trăng. Tay hắn siết chuôi kiếm, gân nổi rõ trên cổ tay, linh áp tỏa ra khiến không gian chấn động nhẹ.
Người còn lại đứng phía sau, thân hình mảnh mai, gương mặt trung tính đến mức khó phân biệt nam hay nữ. Chỉ khi hắn khẽ niệm chú, Thái Tự kiếm liền rung lên bay về vỏ, mới nghe rõ giọng trầm nhẹ — là nam nhân.
Cảnh Lân mỉm cười nửa miệng, giọng chậm rãi:
— "Hai vị thật sự muốn giết ta sao?"
Câu hỏi ấy chẳng khác nào lời thừa. Y là Ác Linh, còn họ là tu sĩ. Kiếm đã rút, đạo tâm đã định — ngoài chữ 'diệt', chẳng còn gì khác.
Tu sĩ cao lớn khẽ nhếch môi, lạnh lùng hừ khẽ:
— "Giết ngươi? Không... Là diệt trừ."
Người phía sau vẫn im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đồng môn, ánh mắt thoáng do dự khó tả.
Cảnh Lân cúi đầu, nụ cười tắt dần, ánh nhìn trở nên sâu thẳm:
— "Vậy ư?"
Giọng y trầm, khàn, như vọng từ vực sâu. Oán khí quanh người bắt đầu chuyển động, tụ về đầu ngón tay khiến móng tay y dài ra, đỏ sậm như máu, sắc bén lóe ánh lạnh.
— "Không cần nhiều lời!" Tu sĩ cao lớn quát, linh lực trong người bùng nổ. Kiếm trong tay hắn sáng rực, đâm xuyên qua hồn thể Cảnh Lân.
Nhưng — chẳng có máu. Chỉ có làn khói đen mờ tan ra rồi biến mất. Ngay khi hắn chưa kịp thu chiêu, Cảnh Lân đã xoay cổ tay, năm ngón khẽ khum rồi quét một đường dài từ ngực xuống bụng hắn.
Tiếng xé gió vang lên chói tai, linh quang bắn tung như sao rơi trong đêm tối. Một vết cào sâu hoắm hiện rõ, xé toạc lớp đạo y, máu tươi phun ra nhuộm đỏ nửa tấm áo. Nếu không nhờ lớp kim tơ pháp ấn khắc trên nội y kịp phát sáng hộ thân, cú cào ấy đã chọc thủng tạng phủ, khiến hắn mất mạng ngay tại chỗ.
Vị tu sĩ cao lớn lảo đảo lùi mấy bước, hơi thở rối loạn, mặt trắng bệch nhưng vẫn cố giữ kiếm trong tay, linh khí quanh người chấn động dữ dội. Cảnh Lân chỉ liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết.
Tu sĩ thứ hai thấy vậy lập tức tung kiếm, ánh vàng vạch thành hàng loạt kiếm ảnh, nhưng lại mang phần dè dặt. Hai người phối hợp như mây cuộn gió xoáy, kiếm quang đan xen khiến mặt đất rạn nứt.
Cảnh Lân xoay người tránh đòn, thân ảnh mờ như khói rồi tan vào làn sương xám. Y biết — nếu đánh tiếp, chưa chắc thắng. Giết môn hạ một tông phái tu tiên, cái giá phải trả e chẳng nhỏ.
— "Không đáng." Y thì thầm, ném lại ánh nhìn lạnh lẽo, rồi xoay người nhảy thẳng xuống vực thẳm dựng đứng phía xa.
Gió rít dữ dội, bóng đen rơi xuống không để lại tiếng động. Hai tu sĩ đứng bên bờ vực, chỉ còn thấy khoảng không sâu hút.
Tu sĩ mảnh mai thu kiếm, giọng trầm:
— "Không đuổi theo sao?"
Kẻ cao lớn vẫn đứng yên, máu từ vết thương được linh khí tạm cầm lại. Hắn đáp khẽ, ánh mắt sâu thẳm:
— "Thanh Yến... ngươi thấy tiểu Ác Linh đó có gì lạ không?"
Vị thứ hai nhíu mày, giọng thoáng do dự:
— "Khó đối phó hơn cả Lệ Quỷ từng gặp. Hơn nữa..."
— "Hơn nữa gì?"
— "Phát đâm từ Vĩnh Hóa của huynh đã dùng đến nửa phần công lực, thế mà hắn vẫn không tổn hại chút nào. Thậm chí còn nhận ra được kiếm chiêu của ta..."
Tu sĩ cao lớn im lặng hồi lâu, rồi thu kiếm vào vỏ, ánh mắt hướng về vực sâu lần cuối. Khóe môi hắn khẽ động, giọng thấp như gió thoảng: — "Chúng ta sẽ còn gặp lại, tiểu quỷ."
Hắn quay đi, vạt đạo bào tung theo gió, từng vệt máu sẫm đỏ loang theo nhịp bước. Vị thứ hai lặng lẽ nhìn theo, ánh trăng nghiêng chiếu lên gương mặt — trong đôi mắt ấy, ánh sáng khẽ lay động, vừa kinh sợ... vừa hiếu kỳ.
Cảnh Lân lao xuống vực sâu như một dải khói mờ bị gió thổi tạt, thân ảnh nhẹ bẫng mà vẫn nặng trĩu. Dưới chân y, vực đen hoắm như cái miệng cự thú cổ xưa đang há ra, nuốt chửng mọi ánh sáng, mọi thanh âm. Không có tiếng hét, không có nỗi sợ — chỉ là một sự tĩnh lặng lạnh lẽo đến lạ lùng.
Y biết rõ, bản thân vốn chẳng thể chết lần nữa. Một hồn thể, dù rơi xuống đáy vực cũng chẳng tan, chỉ có thể bị gió đẩy xoáy giữa luồng âm khí lặng lẽ cuộn trào. Không biết bao lâu, y dừng lại giữa không trung, trôi lơ lửng trong ánh sáng xám mờ như sương.
Không gian dưới vực khác hẳn thế giới bên trên — tĩnh mịch, u ám, đặc quánh khí âm. Vách đá lởm chởm phủ rêu đen như bị đốt cháy dở; từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống hồ, vang vọng âm thanh như tiếng tim ai đập chậm.
Cảnh Lân nhìn quanh — chẳng có bóng sinh vật nào, chỉ thấp thoáng vài đạo tàn hồn. Cả sơn cốc là một biển tĩnh mịch mênh mang. Y khẽ thở ra, nhưng đó không phải hơi thở thật, chỉ là làn khí lạnh nhạt nhòa tỏa khỏi hồn thể.
Trong lòng y không phải sợ, mà là cảm giác... trống rỗng. Kể từ khi sống lại trong hình dạng này, y không còn cảm nhận rõ niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng ngay giây phút ấy, giữa hoang vu tĩnh mịch của vực sâu, một cơn nhói nhẹ lóe qua hồn tâm — không phải đau, mà là nhớ.
Y nhớ ánh mắt mẹ đã khuất, nụ cười của cha trong ngày nắng nhạt, và ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng tòa thành năm ấy. Những hình ảnh ấy hòa vào bóng tối, rồi tan như bọt nước.
Cảnh Lân khẽ cụp mi, rút tay ra nhìn. Hồn thể y run nhẹ, quanh cánh tay mờ mờ quầng sáng đỏ nhạt — Thần Ma Hoàn đang phản ứng. Nó không ngủ yên, mà âm thầm hấp thu từng tia âm khí trong vực, từng giọt linh lực còn sót lại nơi không gian chết.
— "Cứ vậy sao..." y khẽ thì thầm, giọng không vang thành tiếng, chỉ vỡ ra như một làn sóng nhỏ trong tĩnh lặng.
Cảnh Lân từ từ hạ xuống, đứng trên mỏm đá gãy. Từ đây nhìn lên, chẳng thấy bầu trời — chỉ có tầng sương xám đặc quánh phủ kín đầu.
Ánh nhìn y trở nên sâu thẳm, nhưng không còn dao động. Có lẽ từ giây phút ấy, y thực sự chấp nhận bản thân là một Ác Linh — kẻ không còn thuộc về nhân gian.
Y khẽ nhắm mắt, để mặc Thần Ma Hoàn tiếp tục vận chuyển linh lực. Từng luồng khí đen tụ quanh, hòa cùng ánh đỏ yếu ớt trong lồng ngực, tạo thành quầng sáng ma mị giữa vực sâu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm, mùi tanh và sự tĩnh mịch. Và giữa vực sâu không người ấy, Cảnh Lân lần đầu tiên cảm thấy mình... thực sự tồn tại.
Cảnh Lân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn phủ rêu đen. Bốn phía sương xám dày đặc đến mức ánh sáng yếu ớt cũng không thể lọt qua. Làn khí lạnh lẽo len lỏi quanh hồn thể y, từng đợt từng đợt chậm rãi thẩm thấu vào trong.
Những luồng âm khí ấy — nếu là người thường hoặc hồn yếu, chỉ cần chạm vào đã khiến tan biến — nhưng với Cảnh Lân, chúng lại như từng sợi tơ mảnh đan kết quanh thân, vừa bào mòn vừa tôi luyện.
Mỗi khi một làn khí âm nhập thể, hồn quang quanh người y liền rung động, rực lên rồi nhạt đi. Cảm giác ấy chẳng khác nào da thịt bị lửa đốt, đau buốt mà rát lạnh. Thế nhưng y vẫn ngồi im, không nhúc nhích; ánh mắt khép hờ, để mặc mọi thứ xoáy qua trong tĩnh lặng.
Từng chút, từng chút một, hồn thể y bắt đầu trở nên trong suốt hơn. Biên giới giữa linh thể và bóng tối dần mờ đi, như thể chính y đang hòa vào vực sâu này. Bên trong, Thần Ma Hoàn vẫn xoay tròn lặng lẽ, phát ra những đường vân đỏ thẫm chạy quanh tâm hồn thể — tựa như những mạch máu của thứ sinh vật quỷ dị nào đó.
Thỉnh thoảng, có vài linh hồn yếu ớt vất vưởng quanh đây. Chúng thấy Cảnh Lân, đều run rẩy lùi xa, không dám tới gần. Y không săn chúng, cũng chẳng thèm đoái hoài. Lần đầu tiên kể từ khi thành Ác Linh, y cảm nhận được một thứ khác ngoài sát phạt — yên tĩnh.
Thời gian trong vực không còn khái niệm. Không có ngày, cũng chẳng có đêm — chỉ có dòng khí âm bất tận thổi quanh. Cảnh Lân không biết mình đã ngồi bao lâu: một canh giờ, một tháng, hay cả năm. Chỉ biết rằng, mỗi khi mở mắt, hồn thể y lại vững hơn một phần, ánh hồng của Thần Ma Hoàn cũng sáng hơn trước.
Đến khi luồng khí trong vực bắt đầu phản ứng theo hơi thở của y, Cảnh Lân mới khẽ mở mắt, nhìn vào khoảng không trước mặt. Một quầng sáng mờ bao quanh hồn thể, đôi đồng tử phản chiếu ánh đỏ nhàn nhạt.
— "Xem ra... đã đủ ổn định rồi." Giọng y trầm thấp, khàn nhẹ như tiếng vọng trong lòng vực.
Âm khí nơi đây ngày càng loãng dần, những làn sương đen quanh thân Cảnh Lân giờ đã chẳng còn đủ sức ăn mòn y nữa. Hồn thể y ổn định, thoạt nhìn giống như thân thể xác thịt, nhưng lại ẩn ẩn ánh đỏ nơi tâm mạch — chỗ Thần Ma Hoàn đang xoay tròn không ngừng.
Y khẽ nhắm mắt, lặng nghe tiếng động mơ hồ vọng lên từ xa xăm: tiếng nước rỉ qua khe đá, tiếng gió gào, tiếng những hồn âm yếu ớt than thở trong bóng tối. Tất cả hòa làm một — thành khúc tấu vô hình tiễn y khỏi vực sâu.
Cảnh Lân chậm rãi đứng dậy. Một luồng sáng hồng từ Thần Ma Hoàn toát ra, tản dần, hòa vào linh khí trong cơ thể y. Hồn thể khẽ nhạt đi, nhẹ như sương, rồi bắt đầu bay lên theo dòng khí lạnh.
Vực hoang sâu hun hút dưới chân như đang níu giữ y lại, nhưng Cảnh Lân chỉ liếc xuống một lần cuối cùng. Trong ánh nhìn ấy chẳng có do dự — chỉ là một chút trầm lắng, như thể y đã vĩnh viễn chôn lại một phần bản thân ở nơi này.
Khi thân hình y xuyên qua tầng sương dày đặc và chạm đến bầu trời, đêm đã phủ trọn mặt đất. Trăng mờ, mây đen lững lờ trôi. Ánh bạc yếu ớt phản chiếu lên thân hồn thể, khiến Cảnh Lân thoáng như một bóng người nửa thực nửa hư — vừa lạnh lẽo, vừa ma mị.
Không nơi để đến, cũng chẳng còn chốn nào để quay về. Y cứ thế lặng lẽ trôi dọc theo triền núi, qua những cánh rừng hoang, những bãi đá đổ nát, những ngôi làng bị bỏ hoang sau chiến loạn.
Đôi khi, y dừng lại trước tàn tích một ngôi miếu đổ, ngồi yên nghe tiếng gió hú qua mái ngói sụp, hoặc đứng nhìn ánh đèn mờ xa xa nơi nhân gian mà chẳng tiến gần. Tất cả đều xa lạ.
Đêm ấy, trăng treo giữa trời như một con mắt nhạt nhòa dõi theo. Cảnh Lân ngẩng lên nhìn, ánh mắt y phản chiếu vầng sáng đó — sâu như vực, lạnh như gương.
Một cơn gió thổi qua, cuốn lớp bụi mờ quanh tàn tích. Vạt vải áo hồn thể của y khẽ lay, phác lên nền đêm một bóng hình cô độc.
Gió đêm len lỏi qua những tán cây khô cằn, mang theo hơi ẩm lạnh buốt từ đáy vực. Ánh trăng bạc rơi vãi trên phiến đá xám, soi bóng Cảnh Lân bước đi thong thả giữa hoang tàn. Hồn thể y giờ đã vững chắc, lớp sương mờ ảo bao quanh tựa khói.
Bỗng, bước chân khựng lại. Từ xa vọng đến âm thanh xé toạc tĩnh mịch — tiếng oán linh gào khóc, tiếng huyết khí tanh nồng hòa cùng mùi tử khí dày đặc. Hai luồng khí tức quen thuộc len vào tâm thức, đan xen giữa hàng vạn linh hồn hỗn loạn đang tụ về một hướng.
— "Là bọn họ?" Cảnh Lân khẽ cau mày, thân ảnh liền mờ dần — như gió thoảng hóa thành ảo ảnh, biến mất trong đêm.
Dưới vách đá, hai tu sĩ lưng tựa nhau, thần sắc nhợt nhạt. Linh lực đã kiệt, thương thế chằng chịt, ánh mắt cả hai trĩu xuống giữa vòng vây của oán linh đặc quánh.
Vị thứ nhất nghiến răng, giọng khàn đục: — "Không ổn rồi... linh khí cạn sạch. Nếu thêm một khắc nữa, e rằng xác chúng ta cũng bị lũ oán linh nuốt trọn."
Vị thứ hai không đáp, chỉ lặng lẽ siết chặt chuôi Thái Tự kiếm.
Đột nhiên — một luồng hàn phong cuộn đến, bóng ảnh trắng xóa từ hư không giáng xuống. Oán linh vừa chạm tới liền vỡ tan, hóa khói lạnh tiêu tán rồi dần bị thôn phệ. Chớp mắt, cõi vực lại tĩnh lặng như chưa từng nhuốm máu.
Trong khói tàn, một thân ảnh hư huyễn hiện ra. Ánh trăng chiếu xuống, thân thể y thoáng mờ ảo như hồn, nhưng mỗi bước đi lại nặng nề đến rợn người.
Vị thứ nhất lập tức dựng Vĩnh Hóa trong tay, linh lực run rẩy nơi mũi kiếm:
— "Ngươi còn muốn giở trò gì!?"
Cảnh Lân chỉ liếc qua, giọng khàn lạnh, hờ hững như gió thoảng:
— "Giở trò? Ta chỉ không thích thấy kẻ yếu bị oán linh nuốt."
Vị thứ hai vội ngăn đồng môn, rồi hành lễ. Giọng tuy yếu nhưng vẫn giữ lễ độ:
— "Ân cứu mạng của các hạ, Thanh Yến không dám quên. Xin được bái tạ."
Cảnh Lân chỉ liếc nhìn họ, giọng trầm lạnh:
— "Muốn giữ mạng, tốt nhất là nên sớm rời khỏi đây."
Vị tu sĩ mảnh mai thoáng ngập ngừng. Vị còn lại nhìn y, trong mắt ánh lên tia ngờ vực, cuối cùng vẫn khẽ cúi đầu.
Hai người rời đi, để lại một thân ảnh đứng trơ dưới ánh trăng bạc. Gió lùa qua, tà áo khẽ động, như muốn cuốn đi tịch mịch vô biên.
Cảnh Lân lặng lẽ nhìn theo phương xa, thân ảnh dần tan giữa sương đêm.
.
"[Nhân gian cô hồn khách,
Bộ quá vạn cổ liêu.
Huề kỷ tích niên ảnh,
Tảo tùy tử mộng tiêu.]"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro