Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương I : Trường Tứ Diệp Thảo

Một chàng trai từ trong xe bước xuống , dáng vẻ cũng không tầm thường . Nhưng vẻ hào nháng đó chỉ tồn tại trong tim một thứ lãnh khốc vô tình . Đúng ! Người đó là Vương Nguyên . Một CEO của công ty kinh doanh đá quý bậc nhất Trung Quốc , mặc dù chỉ mới 18 tuổi , nhưng danh tiếng đã nổi khắp châu Á . Nhờ danh tiếng đó , những tiền bối trong ngành cũng phải kính nể vài phần , không dám quá phận . Trường Tứ Diệp Thảo cũng là do anh xây nên , anh xây ngôi trường này vì mong ước của mẹ cậu trước lúc chết , sở dĩ vì Vương phu nhân là người khiếm khuyết thị giác , bà muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh như bà . Vì yêu mẹ nên anh làm nó . Hôm nay là ngày giỗ của mẹ , cậu tới trường để đỡ nhớ . Anh bước vào văn phòng của trường , chào vị hiệu trưởng lớn tuổi rồi hỏi thăm ngài , từ lúc mẹ mất , cậu quan tâm nhất là ngài . Còn ba cậu thì đã theo 1 đàn bà khác mà bỏ mẹ cậu , nên cũng không muốn nhớ tới.
Anh nhẹ nhàng hỏi thăm vị hiệu trưởng kia :
    - Hiệu trưởng Bá ! Công việc của trường thế nào rồi , cần vật liệu gì không ? Cháu có thể giúp gì không ?
  Hiệu trưởng ân cần nói :
    - Tiểu Nguyên , trường vẫn còn nhiều đồ lắm , chỉ còn CLB Âm nhạc còn thiếu dụng cụ thôi ! Cháu không cần lo lắng quá , sắp thành ông cụ non rồi !
  Vương Nguyên cười nhẹ và nói :
    - Con còn trẻ mà ! Mà CLB Âm nhạc mới thành lập hả chú ?
    - Ừ ! Hay là ta dắt cháu đi xem thử ?
    - Được ạ !
Hiệu trưởng Bá dẫn cậu đi tớ CLB Âm nhạc ! Bỗng từ xa 1 cậu trai chạy tới , ngã vào anh . Khiến cậu té xuống nhưng lại lộn người và đỡ cậu bé dậy !
    - Cậu không sao chứ !
    - Tôi xin lỗi , tôi không cố ý , xin lỗi !
    - Không sao ! Hiệu trưởng Bá , đây là ...
Vị hiệu trưởng nhẹ cười , rồi giới thiệu với cậu:
    - Đây là Vương Tuấn Khải , trưởng CLB Âm nhạc . Tiểu Khải , sao không chào Vương tổng!
    - Kính chào Vương tổng ! - Nói xong , Vương Tuấn Khải huơ tay vào một khoảng không vô định , chạm được vào tay hiệu trưởng liền cười vui mừng nói !
    - Hiệu trưởng ! Bọn con mới tập được bài mới ! Ngài mau qua xem !
    - Được ! Được ! Nhìn con kìa , có mỗi bài mới mà vui thế rồi . Vương Nguyên , con cũng đi đi !
    - Dạ !
Cả 3 người tới CLB , những thành viên khác chuẩn bị vào nhạc , Vương Tuấn Khải vươn tay lấy cây đàn ghita , rồi trình diên bài Vẫn thức . Trong lúc Tuấn Khải hát , Vương Nguyên bèn hỏi về thân thế của Tuấn Khải . Nghe Vương Nguyên hỏi về Tuấn Khải , Bá Thiên Minh thở dài nói :
   - Thằng bé hồi nhỏ có ba mẹ , nhưng khi mẹ mất , ba cưới vợ mới rồi đưa con riêng về . Tưởng là hạnh phúc , ai ngờ thằng anh nó lại cưỡng hiếp nó ! Khiến nó bị trầm cảm 1 thời gian dài , nhưng không chỉ thế mà còn bị đuổi khỏi nhà vì cứ tưởng nó bị lệch lạc giới tính . Lang thang trên đường , đói khát , còn bị côn đồ làm trò lưu manh , hên mà ta đi mua đồ gặp nó rồi đưa về . Thằng bé học rất giỏi , hát cũng hay nên ta dạy nó học đàn rồi lập CLB , mới có thể khiến nó cười tươi như vậy !
Vương Nguyên nghe vậy liền nhớ tới nụ cười của cậu , quả thật dễ thương . Khoan! Dễ thương ! Anh nghĩ gì vậy ? Nhưng tim anh lại đập nhanh đến thế , không lẽ yêu rồi ! Một người lãnh khốc như anh mà lại như thế ! Phải hỏi Hiệu trưởng Bá mới được . Nói được làm được , anh liền hỏi Hiệu trưởng Bá 
     - Bá hiệu trưởng ! Khi mà 1 người trước mặt 1 người bỗng thấy tim đập nhanh , thấy  hành động gì của người đó cũng rất dễ thương , thì có phải là yêu không ạ !
     - Ha Ha ! Vương tổng của ta biết yêu rồi ! Mà con thích ai rồi ?
     - Dạ là .. là...
     - Vương Tuấn Khải phải không ?
     - Sao ngài biết ạ ?
     - Bất kì nam hay nữ , tới đây đều nói thích thằng bé cả ! Con tưởng có mình con à ! Nếu con thật sự thích thì nói với ta , ta sẽ giúp 2 đứa thường xuyên gặp nhau .
     - Cảm ơn hiệu trưởng !
Kể từ đó , Vương Nguyên hằng ngày đều tới trường để gặp Vương Tuấn Khải , anh giúp cậu rất nhiều . Từ dọn dẹp đến các công việc khác , đều giúp cậu . Lâu lâu còn hay kể về thế giới để cậu biết được nó như thế nào . Nhiều khi thấy ánh mắt của cậu , anh lại hận mình chỉ có 1 đôi mắt , nếu có cả 2 cặp mắt thì tốt quá . Đôi mắt ấy , long lanh như thế , nhưng lại không thể thấy được , thật tiếc . Trong thâm tâm của anh , cậu là nhất . Cậu cũng quan tâm anh lúc nào không hay ...

Mình lần đầu viết truyện dài , có sai sót xin bỏ qua . Xie xie ni men a~ !
Au : Black Rose
    
                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro