Chương 1
Kim Quang Dao lơ lửng trong một chiều không gian vô định , xung quanh có luồng oán khí mạnh mẽ bao quanh . Những thứ ấy cứ liên tục gào thét ầm ĩ , như thể là muốn cắn xé hồn phách của con người nhỏ bé phía trước . Kim Quang Dao vốn không thích ồn ào , giờ đây lại phải chịu đựng những tiếng thét chói tai khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu .
Hắn đã phải ở nơi này rất lâu rồi , lâu đến nỗi hắn chẳng thể tính được chính xác những ngày tháng lần lượt trôi qua . Ở nơi này , hắn không nhìn thấy mặt trăng , không thể thấy mặt trời , cũng chẳng thể nào thấy nổi được một chút ánh sáng . Thân thể hắn cũng chẳng còn đau đớn nữa rồi , đúng hơn là hắn đã chẳng còn cảm nhận được gì . Những vết thương cũng đã thôi chảy máu , những mảnh y phục bị oán linh ngày ngày cào xé mà ngày một mục nát thêm .
Nhưng những vết thương lòng thì vẫn còn đó , vẫn đeo bám hắn dai dẳng như những oán linh kia . Hắn nhớ mẫu thân hắn , nhớ những lần được vuốt ve , hắn ước mình bé lại , được người đàn bà dịu dàng ấy an ủi vỗ về . Thế rồi hắn lại nhớ về người mà hắn thường gọi " Nhị ca " . Hắn nhung nhớ nụ cười , nhớ gương mặt , nhớ những lần người đó săn sóc hỏi han . Hắn nhớ cả những hơi ấm , nhớ ngày tháng tươi đẹp năm nào ....
Nhưng Kim Quang Dao hiện tại thì thê thảm quá . Cuộc đời hắn như một màn kịch trêu ngươi , giày xéo , đày đoạ , đẩy hắn vào bước đường cùng . Cuộc đời hắn là những tháng ngày tội lỗi , nơi hắn tàn nhẫn mà mất đi chính mình .
Cuối cùng thì sao ?
Bi kịch đến với hắn còn hài kịch đến với đời . Vất vả cầu xin mong cầu một con đường sống , đổi lại là sự tàn nhẫn tuyệt tình . Liễm Phương Tôn người người tôn kính lại trở thành một kẻ ô danh , tội lỗi phơi bày khiến người đời phỉ nhổ .
Hắn đã chẳng còn biết thế nào là khóc , thế nào là cười . Hắn chỉ cảm thấy nơi ngực mình rất đau , đau đớn vô cùng . Thất vọng, đau đớn lâu ngày tích tụ tạo thành nỗi uất hận chẳng thể nào nguôi ngoai . Đến bây giờ vì bi phẫn mà toả ra khiến luồng oán khí xung quanh càng thêm dữ dội .
Kim Quang Dao cảm thấy cơ thể mình ngày một đau đớn , tưởng như sắp hoá thành trăm mảnh . Những luồng khí cảm thụ được sự giận dữ trước đó của hắn liền điên cuồng cuộn siết , bóp nghẹt con người nhỏ bé đang cố gắng vùng vẫy ở bên trong . Hắn cảm thấy khó chịu , hắn muốn thoát ra nhưng bản thân lại chẳng biết phải làm như thế nào . Cuối cùng , vì đau đớn hành hạ mà mất đi ý thức , không còn cảm nhận được bất kỳ một cảm giác nào nữa .
Một lần nữa tỉnh lại , Kim Quang Dao thấy mình đang ở một nơi ấm áp , xung quanh có kết giới màu lam nhàn nhạt bảo vệ , cùng với đó là một mùi hương quen thuộc làm hắn dễ chịu . Kim Quang Dao thấy mình như đang được an ủi , vỗ về , thoải mái mà chìm vào giấc ngủ . Trong giấc ngủ mơ màng ấy , hắn cảm nhận như có một bàn tay ấm áp khẽ vuốt tóc , nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình . Hắn muốn mở mắt nhìn xem người đó là ai nhưng đôi mắt nặng trĩu nhắm nghiền không thể mở nổi , cơ thể nặng nề đến mức hắn cũng chẳng thể nhấc lên nổi cánh tay .
Thế rồi hắn thấy mình như bị giáng mạnh vào ngực , cả thân thể theo đó mà bay ra xa . Kim Quang Dao thấy người mình nhẹ bẫng , đôi mắt đột ngột nhìn thấy ánh sáng liền nheo lại . Ở đâu đó phía xa xa , hắn thấy dường như có hai bóng người đang ngồi lại nơi ấy . Hắn nhanh chóng bước lại gần , nhưng những gì hiện ra trước mắt lại khiến hắn bàng hoàng sợ hãi .
Kim Quang Dao thấy rõ người trước mắt vốn là Lam Hi Thần , nhưng nằm gọn ghẽ trong lòng Lam Hi Thần lại là Kim Quang Dao ! Đầu óc hắn trở nên choáng váng , hắn không thể hiểu được rằng chuyện gì đang xảy ra . Kim Quang Dao là hắn , vậy cái con người thê thảm kia là ai ?
Hắn lặng lẽ ngồi cạnh người kia , nhẹ nhàng chạm vào " Kim Quang Dao " mà hắn nhìn thấy trước mắt . Người ấy da mặt đã tái nhợt lạnh lẽo , có thể cảm nhận được là đã không còn sự sống . Hắn cũng thấy được rõ ràng những vết thương trên thân thể của người kia : cánh tay bị chặt đứt , trên ngực máu loang lổ cả một vùng , trên cổ có vết siết đã tím lại . Nhìn lại bản thân mình lành lặn hoàn chỉnh , hắn chợt hiểu ra điều gì , thoáng chốc lại cảm thấy có chút đau lòng .
Đột nhiên Lam Hi Thần một tay rút Sóc Nguyệt ra , tay còn lại vuốt vào lưỡi kiếm lạnh buốt . Dòng máu đỏ tươi theo đó chảy ra doạ Kim Quang Dao ngây người . Y cẩn thận mở ra một cái bọc được gói ghém kĩ càng , trong đó là một cánh tay người đang được phong ấn . Y đặt cánh tay ấy sát vào vết cắt trên thân thể Kim Quang Dao , sau đó để dòng máu tươi chảy vào miệng vết thương ấy . Kim Quang Dao tròn mắt nhìn cánh tay bị chặt đứt của mình từ từ liền lại , trong lòng không khỏi có chút bất ngờ . Ánh mắt hắn tiếp lại dõi theo vết siết ở cổ , xuống dưới là vết thương ở ngực .
Mỗi lúc những vết thương trên thân thể Kim Quang Dao được lành lại là lúc thần sắc trên gương mặt Lam Hi Thần ngày một tái nhợt . Dĩ nhiên Kim Quang Dao dễ dàng nhận ra điều đó . Từ lúc hắn nhìn thấy Lam Hi Thần , hắn thấy y đã tiều tuỵ hơn trước rất nhiều . Càng nhìn Lam Hi Thần cố gắng chữa lành vết thương trước ngực của" mình " , Kim Quang Dao càng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng , cuối cùng bật ra thành tiếng : " Lam Hi Thần a Lam Hi Thần , ta thật không hiểu ngươi làm như vậy để làm gì . " .
Bất chợt nghĩ ra điều gì , Kim Quang Dao bất ngờ lao tới nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần . Nhưng trong đôi mắt ấy lại không hề có phản chiếu hình bóng của hắn . Kim Quang Dao cảm thấy có chút thất vọng , nhận ra mình thất thố liền nhanh chóng lùi lại . Thấy Lam Hi Thần không nhìn thấy mình , Kim Quang Dao nằm xuống bên cạnh , vô thức mà lảm nhảm một mình .
Hắn nắm lấy mạt ngạch của Lam Hi Thần lẩm bẩm : " Ta vốn không nghĩ mạt ngạch Lam gia các người lại có ý nghĩa như thế . Ta chạm vào mạt ngạch của ngươi này , chắc ngươi sẽ không tính toán đâu nhỉ ? " . Thấy người kia vẫn im lặng , Kim Quang Dao có chút bực bội mà quay sang chạm vào Sóc Nguyệt . " Hà cớ gì ngươi lại phải tự làm tổn thương mình . Ngươi làm như thế để làm gì ? Chắc ngươi cũng đau lắm nhỉ . Lúc ngươi ra tay tàn nhẫn , sao ngươi không nghĩ là ta cũng đau giống vậy đi . Thì ra trước giờ đối với ngươi , ta không đáng để ngươi tin tưởng , những gì ta đối với ngươi , ngươi cũng không hề có một chút bận lòng . " . Kim Quang Dao cứ ở bên tự giễu , vô thức mà nói ra hết lòng mình .
" A Dao , thực xin lỗi ! " - Lam Hi Thần mở miệng , giọng có chút khàn khàn . Kim Quang Dao còn chưa kịp phản bác lại câu xin lỗi của Lam Hi Thần thì đã thấy " Kim Quang Dao " nằm trong lòng y đang tan ra làm nhiều mảnh , hoá thành những đốm sáng màu vàng từ từ bay lên , tan biến vào chiều không gian vô tận . Lúc Kim Quang Dao để ý tới Lam Hi Thần thì đã thấy y ngồi gục xuống tự bao giờ . Hắn khẽ chạm vào , cả thân thể Lam Hi Thần liền nặng nề ngã xuống .
Kim Quang Dao không biết bản thân phải xử trí như thế nào cho phải . Hắn nhìn quanh lại chỉ thấy bốn phía mịt mù . Ở nơi này chỉ có một mình hắn và một người đang không rõ sống chết . Nếu bỏ đi thì hắn cũng chẳng biết là mình phải đi nơi nào , còn nếu ở lại chờ đợi thì cũng không phải là cách . Càng nhìn người bên cạnh , Kim Quang Dao lại càng thêm rối lòng . Cuối cùng hắn đành xé mảnh vải ở áo đem băng bó cho Lam Hi Thần , vạt áo tả tơi lại càng thêm tơi tả . Hơn nữa , áo của Lam Hi Thần hắn không tài nào có thể xé được .
Cõng Lam Hi Thần trên lưng , càng đi hắn lại càng thấy nhẹ , trong lòng không khỏi có chút thắc mắc . Rõ ràng trước đó hắn đã phải chật vật lắm mới có thể cõng được Lam Hi Thần lên , mà bây giờ lại thấy Lam Hi Thần có chút nhẹ . Hắn tự nghĩ chắc là do bản thân đã khỏe hơn nhiều rồi . Vậy là hắn cứ đi như thế , cõng người trên lưng tiến về phía không gian hư ảo mờ mịt chẳng rõ điểm dừng . Nhưng có một điều mà hắn không biết , từ thân thể của Lam Hi Thần , có hàng ngàn hàng vạn đốm sáng nhỏ đang từ từ lặng lẽ bay lên .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro