Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Lúc tiệc sinh nhật của Tiểu Tiểu xong thì trời cũng đã tối. Trong không khí tràn ngập hơi ẩm nồng nặc, bên ngoài gió lạnh thổi lá cây bay vù vù.

Có lẽ là sắp mưa rồi.

Mẹ Châu lo lắng rằng trời mưa đi đường về nhà không an toàn, vì vậy mà bắt bọn họ phải ở lại qua đêm.

Tiểu Tiểu hưng phấn suốt một ngày, vừa ăn bánh kem xong liền mệt mỏi, đang được anh hai ru ngủ ở phòng bên.

Trương Gia Nguyên trở mình, thanh âm rầu rĩ: "Sao phòng này lại không có mùi pheromone của anh gì hết vậy?"

Châu Kha Vũ vui vẻ: "Anh không ở đây đã nhiều năm lắm rồi, thời gian qua lâu cộng với nhiều lần vệ sinh quét tước, kể cả trước đây có nồng mùi của anh như nào thì bây giờ sớm cũng chẳng còn nữa."

Hắn cách chăn bông lay Trương Gia Nguyên: "Tin tức tố tươi mới ngay bên cạnh em mà em không ngửi, còn chơi trò bỏ gốc lấy ngọn để làm gì cơ chứ?"

Trương Gia Nguyên phẩy tay: "Đồ đáng ghét, đừng có lay em."

Châu Kha Vũ bĩu môi, thả người nằm lại xuống giường, hai chân giang rộng nhìn lên trần nhà, tay xoa xoa bụng: "Hôm nay ăn no quá ... Không ngờ mẹ nấu cơm lại tiến bộ như vậy."

Trương Gia Nguyên lạnh lùng chọt thêm vào: "Anh mà không lo tập thể hình cẩn thận cơ bụng mất hết đấy."

Châu Kha Vũ cười hì hì nhìn cậu: "Miễn là vợ anh không chê là được, dù sao ra ngoài xã giao anh cũng đâu cần xài đến cơ bụng."

"Ai nói em không chê cơ?" Trương Gia Nguyên nói.

Châu Kha Vũ trầm mặc, hồi lâu sau đó mới trả lời, giọng điệu vừa trầm vừa drama: "Thật hay giả đấy? Tình cảm của em dành cho anh đúng là thật hời hợt, trời ạ, tim anh bỗng nhiên đau quá đi mất, đau đến ê ẩm cả lên rồi, em đã trải qua loại cảm giác này chưa? Tất nhiên là chưa rồi, dù sao em cũng có một ông chồng yêu thương em hết mực như vậy, làm sao mà em có thể trải qua loại cảm xúc đau đớn chua xót này được chứ..."

Loại giọng điệu của nữ chính trong tác phẩm Quỳnh Dao này khiến cho Trương Gia Nguyên trợn mắt xoay người, không thèm để ý Châu Kha Vũ nữa.

Châu Kha Vũ lăn lộn nói: "Mẹ anh thật ra rất thích em."

Trương Gia Nguyên không để ý, nhướng mày, "Vậy ư?"

"Thật vậy mà, bà ấy còn gắp cho em rất nhiều món nữa."

Trương Gia Nguyên muốn nói lại thôi.

Cậu còn có một lần nghĩ rằng có phải mẹ Châu muốn độc chết cậu không.

"Tiểu Tiểu cũng rất thích em. Chú nhỏ như anh ở trong mắt con bé cũng biến thành tình địch mất rồi."

Trương Gia Nguyên cười nói: "Anh lớn như thế rồi mà vẫn đi tranh giành với một bé gái nhỏ cao còn không bằng chân anh, không thấy xấu hổ hay gì?"

Châu Kha Vũ phát ra âm thanh rầm rì nghe không khác gì tiếng của một con cún bự: "Không thấy xấu hổ, đều tại em quá quyến rũ, còn anh thì nhỏ mọn quá thôi."

"Nếu mà anh nghĩ như vậy," Trương Gia Nguyên đưa tay đầu hàng, "Vậy thì em cũng đành chịu."

"... Tra nam." Châu Kha Vũ tức giận quay lưng lại, không nói nữa. Trương Gia Nguyên biết là hắn đang đợi cậu đến dỗ mình, nhưng mà cậu cứ cười cười không thèm nhúc nhích, chỉ là thừa dịp Châu Kha Vũ không nhìn chăm chăm vào mình mở ra một khung hội thoại.

[Gia Nguyên, mặc kệ kết quả như thế nào, anh nghĩ rằng chúng ta vẫn cần có một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc.]

Đây là tin nhắn gửi đến từ mười phút trước, người gửi tên là "Anh Triết". Cậu nhìn thấy rồi, nhưng lại không biết phải đáp lại như thế nào.

Trương Gia Nguyên cắn móng tay, cân nhắc một lúc rồi mới trả lời: [Thời gian và địa điểm cho anh chọn, lúc đó có gì cứ báo em biết là được.]

Đối phương trả lời rất nhanh, giống như vẫn luôn mở khung trò chuyện lên chờ đợi vậy: [Được rồi, em ngủ ngon nhé.]

Trương Gia Nguyên không đáp lại nữa, đầu ngón tay của cậu cứ thế lung tung chọc lên màn hình.

Trong lòng cậu có chút khó chịu, lần đầu tiên trước sự sắp đặt của bố mẹ mà dâng lên một loại cảm xúc phản kháng. Cậu và Mã Triết đều là dân đen đáng thương không có quyền uy cũng không có tiếng nói trước các bậc bề trên, nếu như xử lý không tốt, cả hai bên nhất định sẽ đều khó xử.

Trương Gia Nguyên là người không thích rắc rối, nếu như cậu đồng ý ở cùng một chỗ với Mã Triết, hiển nhiên sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

.... Nhưng mà.

Trương Gia Nguyên trộm nhìn Châu Kha Vũ một cái.

Bắt đầu từ khi nào, cậu đã muốn sống với hắn mãi mãi rồi nhỉ?

...

Đột nhiên, một hộp khung chat hiện lên, Trương Gia Nguyên vô tình ấn vào nó hai cái, đúng lúc mở ra được một tấm ảnh.

Đó là ảnh Châu Kha Vũ lúc còn nhỏ, hai tay nhỏ xíu đang nắm chặt lấy bộ đồ ăn, hai má phồng lên chu môi ngậm mì. Hóa ra Châu Kha Vũ không phải từ nhỏ đến lớn đều luôn đẹp trai, tuổi thiếu niên thì luôn chạy theo hình tượng thịnh hành, không ngờ lúc còn nhỏ lại là một chú lợn nhỏ mềm mềm xinh xinh.

Trương Gia Nguyên ngắm ảnh cả nửa ngày, còn không thèm nghĩ xem Lưu Chương lấy được tấm ảnh này ở đâu, cậu đã nín cười gửi qua một biểu tượng cảm xúc đầy ha ha ha ha. Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu rồi Lưu Chương không có kể dark past của Châu Kha Vũ cho cậu nữa.

Cậu còn định ghi thêm cái gì đó, kết quả vừa nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương, liền phát hiện ra có gì đó hơi sai, vì vậy mà cậu ngước nhìn lên phần ghi chú.

À, không phải Lưu Chương.

Giỏi lắm, cậu bây giờ còn dám cười nhạo Châu Kha Vũ trước mặt mẹ hắn cơ đấy.

Trương Gia Nguyên chết lặng muốn thu hồi lại biểu tượng cảm xúc, nhưng rồi lại bấm nhầm thành xóa nó.

... Cíu với. Có khi nào lần sau đi ăn mẹ Châu sẽ hạ độc cậu luôn thật không?

Trương Gia Nguyên chỉ có thể phát biểu: "... thật sự rất dễ thương ạ!"

Châu Kha Vũ bật dậy: "Cái gì mà dễ thương cơ? Em đang nói chuyện với ai?"

Mẹ Châu lại gửi thêm một bức ảnh cũ cùng một đoạn chat.

[Hôm nay mẹ nghe nói hai đứa có con rồi, vui đến nổi ngủ không được, vậy nên mới gửi cho con coi chút ảnh hồi Kha Vũ còn là một đứa nhỏ. Cũng muộn rồi, Gia Nguyên ngủ ngon đi nhé.]

Trương Gia Nguyên chỉ kịp gửi một câu "Mẹ cũng ngủ ngon" trước khi bị Châu Kha Vũ nắm lấy cổ tay, nhanh chóng tắt đen màn hình.

Lần trước thấy ảnh của Lưu Chương gửi thôi mà phản ứng của Châu Kha Vũ đã kịch liệt như vậy rồi, bây giờ sắp đến giờ đi ngủ, cậu cũng không muốn làm ồn lên nữa đâu.

Vì vậy mà Trương Gia Nguyên giấu điện thoại dưới gối, cười nói: "Mau ngủ đi, Châu tiên sinh ngủ ngon nhé."

Châu Kha Vũ bực bội mà không dám làm gì Trương Gia Nguyên, đành xuống giường tắt đèn, rồi lại leo lên giường từ phía sau ôm lấy cậu, vờ hung hăng nói: "Ngủ ngon!"

...

Châu Kha Vũ đã lâu rồi không nằm mơ.

Có lẽ là do hắn đã lâu không về nhà bố mẹ, giường ngủ có chút không quen, hoặc là hôm nay có chuyện gì đó xảy ra khiến cho hắn nhớ lại khoảng thời gian trước kia luôn cố gắng yêu thương một Trương Gia Nguyên không hề yêu mình, giấc mơ vừa linh tinh vừa phi logic, tràn ngập những mộng tưởng vô cùng loạn xà ngầu.

Đầu tiên hắn mơ thấy ngày khám sức khỏe tiền hôn nhân xưa ấy, ba mẹ hắn biết được chuyện Trương Gia Nguyên khó có thai, liền chạy đến nhà hắn khởi binh hỏi tội.

Trương Gia Nguyên lộ ra vẻ mặt khó hiểu hoàn toàn chẳng biết gì, chân thành tha thiết nói: "Con cũng có định sinh con cho Châu Kha Vũ đâu ạ? Chú dì, Châu Kha Vũ không nói cho hai người biết sao? Con không thích ảnh, chỉ là kết hôn với anh ấy để tránh đi chuyện quan hệ thông gia thôi."

Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người, ba mẹ ở phía sau không biết từ khi nào đã biến mất không thấy tăm hơi, ngôi nhà vừa mới sửa sang trong nháy mắt bị một lớp gạch men đen dày bao lấy. Hắn nghe thấy chính mình hỏi Trương Gia Nguyên, "Em có yêu anh không?"

Trương Gia Nguyên không chút do dự đã đáp lời: "Đương nhiên là không."

Hắn tiếp tục hỏi: "Em có yêu anh không?"

Trương Gia Nguyên dừng lại và nói: "Đương nhiên là không."

Châu Kha Vũ hỏi rất nhiều lần, vì vậy mà cuộc trò chuyện tương tự cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Hắn không biết tại sao Trương Gia Nguyên trong mơ lại không biết khéo léo như vậy, cứ luôn dùng câu trả lời thẳng thắn nhất như dao nhọn cứa vào trong lòng hắn. Hắn không biết tại sao bản thân trong giấc mơ này lại bị câu hỏi ấy ám ảnh thế này... rõ ràng hai năm trôi qua hắn cũng đâu có làm phiền Trương Gia Nguyên chuyện "có yêu hay không yêu" đâu chứ.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Châu Kha Vũ mở mắt ra lại trông thấy mình đang ở trong một thánh đường. Hắn mặc một bộ vest giày da vô cùng bảnh bao, ai ai cũng đều nhìn hắn vô cùng ghen tị.

Châu Kha Vũ quay đầu nhìn sang người bên cạnh, trái tim loạn nhịp.

Đó là Trương Gia Nguyên.

Trước khi kịp hồi phục sau cơn đau từ cảnh trước, hắn đã bị một chuyện bất ngờ ập đến, khiến cho cả người đều vô cùng choáng váng.

Trương Gia Nguyên cầm một bó hoa tươi, xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Mục sư đọc một chuỗi lời thề dài, và sau đó hỏi, "Con có yêu cậu ta không?"

Lần này Trương Gia Nguyên nói, "Con yêu anh ấy."

Sau đó, Trương Gia Nguyên xoay người, vừa giang tay vừa đi về phía hắn. Châu Kha Vũ vội vàng bày ra tư thế chuẩn bị ôm lại, tim đập như trống, nhưng mà giây tiếp theo sau, nụ cười trên mặt liền tắt ngúm.

Trương Gia Nguyên lướt qua người hắn, đi thẳng về phía trước, lao vào vòng tay của kẻ khác.

"Đừng mà... Nguyên Nguyên ..."

Châu Kha Vũ trong tiềm thức muốn ôm lấy cậu, thế nhưng đến một góc quần áo cũng không thể chạm tới.

Tiếng chúc phúc cũng những tiếng hét vui vẻ ở xung quanh càng lúc càng lớn, Châu Kha Vũ choáng váng một trận, đột nhiên cúi người thở dốc, dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: "Này! Chúng ta vẫn còn chưa ly hôn! Trương Gia Nguyên!"

Dù đã cố gắng hét toàn lực, nhưng âm thanh phát ra vẫn vô cùng nhỏ. Hắn không ngừng la lớn, trên trán mồ hôi đầm đìa...

...

Châu Kha Vũ bị đánh thức bởi cú đá của Trương Gia Nguyên.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn bỗng thấy vòng tay mình trống rỗng. Mặc dù vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, nhưng trước khi đi ngủ hắn nhớ mình đã ôm Trương Gia Nguyên vào ngực rồi, tại sao vừa ngủ một giấc liền mất vợ rồi vậy?

Trương Gia Nguyên lùi ra đầu giường bên kia cách hắn rất xa, than thở nói: "Châu Kha Vũ, anh mau dậy xem điều hòa... có phải hỏng rồi không..."

Không biết từ khi nào tiếng điều hòa thổi gió đã im bật, tiếng mưa rơi tạt lên khung cửa sổ càng làm tăng thêm sự ẩm ướt dễ chịu của đêm hè. Chỉ là nếu điều hòa mà ngừng hoạt động, người trong nhà sẽ không còn cảm thấy dễ chịu như vậy nữa.

Châu Kha Vũ lúc này mới phát hiện phần áo trước ngực mình đã ướt đẫm mồ hôi, hắn mò mẫm nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên, kéo cậu về ôm vào người: "Nguyên Nguyên, em có yêu anh không? Rốt cuộc là có thật sự yêu anh không?"

Trương Gia Nguyên bị câu hỏi làm cho thanh tỉnh, mặt nóng lên: "Đương nhiên là em yêu anh rồi... Sao đột nhiên lại đòi em nói yêu anh chứ! Thật phiền phức!"

Đây là hiện thực đúng không? Không phải mơ đâu nhỉ? Là yêu hắn mà? Không phải yêu người khác đâu ha?

Châu Kha Vũ ậm ừ một tiếng, siết chặt vòng tay, gục đầu vào vai Trương Gia Nguyên: "Anh cũng yêu em."

Trương Gia Nguyên bị dính lấy không vui lắm, nhưng cũng không có giãy dụa: "Em nóng sắp chết rồi này!"

"Em không nóng."

"Thả ra."

"Không thả."

"Ba hai......"

"Một. Làm sao?"

Trương Gia Nguyên khó nhọc rút tay ra vả cho Châu Kha Vũ một cái tát lên mặt.

"..." Châu Kha Vũ đứng dậy, "Anh đi kiểm tra điều hòa."

Trương Gia Nguyên trong bóng tối mở to mắt, hắc hắc cười. Biết vậy sao không nghe lời sớm đi chứ?

"Nhắm mặt lại đi, anh đi bật đèn." Châu Kha Vũ bật đèn, bắt ghế đứng lên kiểm tra điều hòa. Hắn vốn dĩ vô cùng cao lớn, đứng ở trên ghế tùy tiện đưa tay là có thể mò được đến, rất thoải mái cũng rất bình tĩnh, không giống như người bình thường lúc bật điều hòa phải vất vả kiễng chân trên ghế.

Trương Gia Nguyên sợ nhất là nóng, vặn chăn lăn lộn trên giường, cố tình gây sự nói: "Em không quan tâm, nếu điều hòa mà hỏng anh cũng đừng hòng ngủ, phải thức quạt cho em."

"Ầy em cũng bóc lột nhân công quá rồi đấy." Châu Kha Vũ muốn ném đồ về phía cậu, nhưng trong tay lại không có cái gì, hắn thì đang rất nóng, vì vậy mà cứ thế ở trần cởi áo ném vào người Trương Gia Nguyên, "Chỉ là phích cắm bị lỏng nên mất điện mà thôi, cắm lại là được."

"Ném bóng vào rổ thì một quả cũng không trúng, nhưng mà ném đồ linh tinh thì cũng chuẩn xác đấy nhỉ..." Trương Gia Nguyên phàn nàn xong, nhìn thấy Châu Kha Vũ không để ý đến mình, liền lén cầm áo của hắn lên hít một ngụm pheromone.

Điều hòa kêu lên một tiếng, lại tiếp tục hoạt động, gió lạnh được phun ra ngoài. Châu Kha Vũ còn đứng ở trên ghế, từ trên nhìn xuống quay đầu lại nói: "Được rồi đó, yên tâm ngủ đi nhé."

Trương Gia Nguyên kéo chăn bông lên cằm, ngưỡng mộ nhìn hắn: "Châu Kha Vũ, em đột nhiên cảm thấy anh thật là đẹp trai."

Châu Kha Vũ hất tóc: "Mặc dù tình cảm của em đối với anh là vì vẻ ngoài đẹp trai này, có chút hời hợt, nhưng mà bởi vì anh đây dễ dỗ nên mới không thèm tức giận đấy, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ê ẩm vừa chua vừa ngọt, không biết em đã trải qua chưa ha. Hẳn là chưa rồi, dù sao em cũng có một ông chồng yêu em nhiều như thế cơ mà, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào đúng không..."

"..."

Trương Gia Nguyên lặng lẽ ném cái áo kia đi rồi trùm chăn lên đầu.

----------------------

=)))))) Xin anh Châu đừng có đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao máu chó nữa, đổi thể loại đi anh =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro