Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Trương Gia Nguyên không biết bản thân đã được Châu Kha Vũ kéo ra khỏi cung bằng cách nào. Châu Kha Vũ vòng tay cầm dây cương qua người cậu, cả hai cùng cưỡi trên một con ngựa, trở về Châu vương phủ.

Suốt dọc đường ngực cậu trống rỗng, chỉ cần thở thôi cũng thấy đau đớn, cậu không thoải mái, nhưng cậu không rơi nổi nước mắt, cổ họng bỏng rát nhưng lại tựa như người câm, có cố gắng mấy cũng không thể hét lên, chỉ có thể nắm chặt con dao nạm ngọc bên eo. Da thịt bị lưỡi dao sắc bén rạch ngang, máu chảy ròng ròng cũng không khiến Trương Gia Nguyên có phản ứng gì, Châu Kha Vũ tập trung cưỡi ngựa nhìn đường, không nhận thấy sự khác thường của Trương Gia Nguyên, đợi đến khi trở về phủ thì phát hiện sắc mặt Trương Gia Nguyên đã tái nhợt, con dao ngắn đâm xuyên qua lòng bàn tay, càng đáng sợ hơn là trong cả chặng đường Trương Gia Nguyên không hề kêu lấy một tiếng. Áo choàng của Châu Kha Vũ, lưng ngựa trắng, y phục trên người Trương Gia Nguyên đều dính đầy máu đỏ, khiến Châu Kha Vũ lập tức kinh sợ, nhanh chóng triệu quản gia gọi thái y đến, bản thân thì ôm lấy Trương Gia Nguyên đang ngẩn người tiến vào trong chính điện.

Trương Gia Nguyên mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi, Châu Kha Vũ không biết phải làm gì, thấy Trương Gia Nguyên nheo mắt thì liền muốn lay cậu dậy, không ngừng hôn lên vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi của cậu, nhẹ giọng dỗ dành:

-Nguyên Nguyên đừng sợ, Daniel luôn ở đây với em.

Nhắc đến Daniel, Trương Gia Nguyên dường như có chút khí lực, lắc lắc đầu, cố gắng nhìn rõ hơn người đang ôm mình, cậu nói:

- Châu Kha Vũ, là chàng đã đề nghị Hoàng đế trung nguyên giam ta ở nơi này sao?

Châu Kha Vũ khẽ mở miệng nhưng mãi không nói nên lời, không khí trầm mặc hồi lâu, không hề có câu hồi đáp. May mà thái y đã kịp tới xử lý vết thương cho Trương Gia Nguyên, phá vỡ tình hình bế tắc. Trong cả quá trình, Trương Gia Nguyên đều yên lặng như đang ngủ. Khi thái y rút dao ra, đổ rượu trắng lên vết thương, cậu nhắm chặt hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh thấm vào chăn, Trương Gia Nguyên đã không rơi một giọt nước mắt nào. Sau khi xử lý vết thương xong, Châu Kha Vũ kéo thái y ra ngoài, hỏi lý do, thái y chẩn đoán có thể do sắp đến ngày phân hóa, tâm trạng lại gặp phải sự xáo động mãnh liệt, từ đó dẫn đến một vài hành vi quá khích.

Chạy đôn chạy đáo cả ngày, mãi đêm muộn Châu vương phủ mới tắt đèn. Đêm đó hai người họ nằm trên giường, Châu Kha Vũ vẫn ôm lấy Trương Gia Nguyên như hồi còn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ bụng và kể cho cậu nghe những chuyện ở trung nguyên. Trương Gia Nguyên hít một hơi thật sâu và hỏi:

- Châu Kha Vũ, chàng có thể mang trái tim trả lại cho ta không? Ta muốn trở về thảo nguyên.

Châu Kha Vũ phớt lờ Trương Gia Nguyên và tiếp tục kể chuyện của mình. Châu Kha Vũ kể cho cậu nghe xem tiệm nào có món bánh nướng ngon nhất kinh thành, tiệm nào có món vịt quay hợp khẩu vị của Trương Gia Nguyên nhất, và Châu Kha Vũ đã đi những đâu chơi sau khi trở về kinh. Trương Gia Nguyên dựa đầu lại gần, mặt đối mặt, nói:

- Châu Kha Vũ, buông tha cho ta được không, Nguyên Nguyên muốn về nhà.

- Ta muốn cưỡi ngựa, nhưng ở kinh thành chỉ có thể ngồi xe ngựa, ta muốn chăn cừu, nhưng kinh thành đến gà cũng không thấy bóng, ta muốn uống trà sữa mặn, nói thích ăn đồ ngọt chỉ là lừa chàng thôi. Ta muốn nghe tiếng mẹ hát ru, muốn nghe khúc nhạc vang lên từ mã đầu cầm của cha, muốn cùng chị gái nhảy múa dưới bầu trời xanh, ta muốn chơi đàn komuz cho Tengri nghe.

- Châu Kha Vũ, Tengri muốn con sói chỉ yêu một người duy nhất trong đời, vì ta đã gặp gỡ Daniel trước, nên ta không thể đi cùng Châu Kha Vũ chàng được nữa.

Đột nhiên trong không khí xuất hiện một mùi cỏ thơm nồng quen thuộc, trong đêm đó Trương Gia Nguyên đã phân hóa thành Khôn Trạch (Omega). Cậu ngửi thấy mùi hương của quê hương mà đau đến mức lồng ngực nóng như lửa đốt, nhưng thân dưới lại có phản ứng kỳ lạ. Lỗ nhỏ của cậu nóng rực, tiết ra một chút chất lỏng ẩm ướt, khiến cậu tưởng nhầm là mình đã tè ra giường, chật vật đứng dậy kiểm tra, nhưng Châu Kha Vũ đã hành động trước.

Bàn tay to của Châu Kha Vũ cởi bỏ quần ngủ của Trương Gia Nguyên, tiến tới thăm dò lỗ nhỏ của cậu, sờ tới mức cả lòng bàn tay đẫm nước. Trương Gia Nguyên khẽ rên lên vài tiếng trách móc khi thấy phần nhạy cảm của mình đột nhiên bị động chạm. Châu Kha Vũ cúi xuống hôn cậu, lần đầu tiên cậu từ chối Châu Kha Vũ, quay đầu đi chỗ khác. Ngay cả khi cơ thể có đang ham muốn đến mức nào, Trương Gia Nguyên cũng không muốn thân mật cùng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không phải Daniel, Daniel của cậu rốt cuộc đã đi đâu?

Đột nhiên, nước nhỏ giọt trên mặt cậu, giống như những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, Trương Gia Nguyên khẽ hé hai mắt đang nhắm nghiền ra xem, hóa ra là Châu Kha Vũ – người nằm trên người cậu, đang khóc. Daniel chưa bao giờ lưu lại một giọt nước mắt nào trên thảo nguyên, khi bị lũ trẻ bắt nạt, bị bầy sói vây hãm, khi phân hóa bị sốt cao và yếu đến mức gần như mất mạng, Daniel đều không rơi nước mắt. Chính vì vậy mà Trương Gia Nguyên còn từng tưởng nhầm rằng do Daniel uống quá ít nước nên mới không có nước mắt, cậu thường đưa túi nước của mình cho Daniel và bắt Daniel uống nó.

Daniel chưa bao giờ khóc trước mặt Trương Gia Nguyên, nhưng Châu Kha Vũ lại khóc trước mặt cậu, thậm chí còn vừa khóc vừa hôn lên mắt, mũi và miệng cậu, đồng thời đưa ngón tay vào sâu trong lỗ nhỏ ở thân dưới cậu và chọc ngoáy nó. Châu Kha Vũ cắn dái tai cậu, cầu xin cậu. Cầu xin Trương Gia Nguyên đừng rời xa mình, đừng rời xa Daniel, cũng đừng rời xa Châu Kha Vũ.

- Tất cả đều là lỗi của ta. Là do ta quá nhớ thương em Nguyên Nguyên ạ, là ta tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, lại coi tình yêu mà em dành cho ta là điều đương nhiên, mới làm ra chuyện có lỗi này với em.

- Ta không mong em tha thứ cho ta. Nhưng Nguyên Nguyên, ta cầu xin em đừng không yêu Daniel, đừng không yêu Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không ngừng thầm thì bên tai cậu:

- Châu Kha Vũ thích Trương Gia Nguyên, Daniel thích Nguyên Nguyên, Châu Kha Vũ chỉ yêu Trương Gia Nguyên, Daniel chỉ yêu Nguyên Nguyên.

Còn chưa kịp phản ứng, dương vật to lớn đã nương theo chất lỏng ẩm ướt mà đâm vào, Trương Gia Nguyên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi long diên hương từng được bàn tán trong miệng đám người năm đó rốt cuộc có mùi vị ra sao. Hơi thở do Càn Nguyên (Alpha) phả ra quấn chặt lấy Khôn Trạch (Omega), Trương Gia Nguyên sắp không thở nổi nữa, chỉ có thể ôm cổ Châu Kha Vũ hổn hển.

Cậu như bị mùi long diên hương do Châu Kha Vũ tiết ra dung hòa thành nước, thân dưới ướt át càng thuận lợi cho Châu Kha Vũ tiến vào. Mỗi lần đẩy vào của Châu Kha Vũ đều nhận lại được tiếng rên rỉ ngọt ngào của Trương Gia Nguyên, nước từ lỗ nhỏ như bị vắt kiệt, hai chân Trương Gia Nguyên quấn quanh eo Châu Kha Vũ, cậu mở to mắt nhìn dáng vẻ động tình của Châu Kha Vũ, đôi mắt đẹp ấy đang phản chiếu dáng vẻ yêu kiều trên giường của cậu. Châu Kha Vũ, người vô cảm khi ở trong cung, giờ phút này mặt đã đầm đìa nước mắt, khẽ cau mày nhìn cậu đầy trìu mến.

Lần tiến vào tiếp theo không biết là đã chạm phải chỗ nào, Trương Gia Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, hét lớn ba chữ Daniel, hai chân khóa chặt lấy eo Châu Kha Vũ, cho quy đầu dừng ở điểm mẫn cảm kia. Châu Kha Vũ bế Trương Gia Nguyên lên, để cậu ngồi lên người mình. Mỗi lần đưa vào đều thúc rất mạnh, làm tiếng kêu của Trương Gia Nguyên trở nên đứt quãng. Châu Kha Vũ cũng không im lặng mà sẽ thì thầm vào tai Trương Gia Nguyên, nói rằng Nguyên Nguyên vừa nóng vừa trơn.

- Nguyên Nguyên, ta là ai?

Châu Kha Vũ đè cậu ở dưới người, hung hăng tiến vào. Cánh tay bị thương của Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ kéo ra vuốt ve khuôn mặt mình, tay còn lại vì chống chịu khoái cảm đang tới dồn dập mà nắm chặt lấy tấm nệm dưới thân.

- Dan ... chàng là Daniel! A!

Trương Gia Nguyên đột nhiên hét lên, không biết từ lúc nào khoang sinh dục của cậu đã bị Châu Kha Vũ xé mở, sự đưa đẩy đã đạt đến độ cực khoái, Trương Gia Nguyên bắn thẳng lên bụng của Châu Kha Vũ. Khoang sinh dục là nơi có nhiệt độ và sự co rút hoàn toàn khác biệt, quy đầu đưa vào đó sẽ bị hút lại, Châu Kha Vũ càng vào càng thấy thoải mái hơn, chuyên tâm đẩy vào đó.

- Nguyên Nguyên, ta là ai?

Châu Kha Vũ lại hỏi, Trương Gia Nguyên không ngậm được miệng, nước miếng chảy dài trên má, bụng cậu căng cứng, cậu cố hết sức kêu to ba chữ Châu Kha Vũ.

- Nguyên Nguyên, Châu Kha Vũ chính là Daniel, Daniel chính là Châu Kha Vũ!

Nước mắt Trương Gia Nguyên kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tuôn rơi, dương vật của Châu Kha Vũ đang đút trong người cậu càng ngày càng trương to, tinh dịch được bắn đầy vào khoang sinh dục, đồng thời Châu Kha Vũ cũng dùng răng nanh cắn chặt tuyến thể sau gáy cậu.

Trong tiếng thở dốc, họ quấn chặt lấy nhau, nước mắt không kìm được của Trương Gia Nguyên dần dần kéo dài thành tiếng khóc, Châu Kha Vũ cũng vừa khóc vừa ôm chặt cậu vào lòng. Kể từ đó, cỏ thảo nguyên và long diên hương không còn có thể tách rời nhau được nữa, không gì có thể ngăn cách thảo nguyên và trung nguyên. Không ai có thể thay đổi số phận do Tengri sắp đặt, Sói Trắng được định sẵn sẽ rơi vào bẫy của người thợ săn, giống như Trương Gia Nguyên được định sẵn sẽ gắn kết cùng Châu Kha Vũ suốt nửa đời còn lại. Đây là vận mệnh mà Tengri đã viết sẵn, trước cả khi Trương Gia Nguyên được sinh ra.

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau đớn, cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được linh hồn đã trở lại thân xác cậu, cũng cảm nhận được tinh dịch mát lạnh của Châu Kha Vũ trong cơ thể mình. Cậu chủ động dụi vào bụng và ngực của Châu Kha Vũ, không nhịn được mà tiếp tục cùng nhau trao nụ hôn, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, chia sẻ chung luồng dưỡng khí. Hai người họ giờ đã có mùi như nhau, không còn có sự phân biệt thân phận nữa, có ta trong chàng, chàng trong ta. Châu Kha Vũ lấy môi xoa má cậu, nói:

- Nguyên Nguyên, từ nay đừng phân biệt giữa Châu Kha Vũ và Daniel nữa. Người tình duy nhất của em trên đời này chính là ta.

Châu Kha Vũ là người được bão tuyết đưa đến thảo nguyên, là người đã cướp đi trái tim của vua sói nhỏ, được vua sói nhỏ cho phép bắn tinh vào cơ thể mình. Vua sói nhỏ cam tâm tình nguyện sinh con đẻ cái cho Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên đã mệt lử, khẽ gật đầu, chậm rãi lục lọi trong gối, cuối cùng lấy ra con dao nạm ngọc, đưa cho Châu Kha Vũ:

- Vào lễ hội Naadam năm ấy, ta muốn tặng cái này cho chàng. Dùng máu của ta để mở hàng chắc cũng không tệ. Hôm nay cuối cùng ta cũng có thể đưa nó cho chàng rồi.

Cậu quay lưng về phía Châu Kha Vũ, tiếp tục nói:

- Kha Vũ, Đan Niu, ta cam tâm tình nguyện bị nhốt sau cánh cửa này cùng chàng. Nhưng nếu chàng có ý định rời bỏ ta một lần nữa, hãy dùng con dao này để giết ta. Ta không muốn trở thành một con sói mất bạn tình, nếu có ngày đó, hãy nhớ gửi thân ta lại nơi đồng cỏ. Chàng từng kể cho ta nghe, người trung nguyên đều hoài niệm về quê hương, khao khát có thể lá rụng về cội. Sau này ta có hỏi cha, và cha nói rằng điều này cũng đúng với người thảo nguyên, chúng ta tin vào Tengri, hy vọng sau khi chết sẽ được trở về với trời rộng.

- Vậy nên nếu thật sự có ngày đó, xin chàng hãy đưa xác ta về với thảo nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro