Gia Nguyên
Nhìn gương mặt lem nhem nước mắt và bộ đồ nhàu nhĩ trên người Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên dứt khoát nắm tay người nọ kéo lên phòng. Cách phòng tắm một đoạn, Châu Kha Vũ hỏi Trương Gia Nguyên:
- anh muốn làm gì?
- tắm cho em
Châu Kha Vũ bối rối, bước chân cũng chậm lại. Chỉ là chưa kịp lên tiếng thì Trương Gia Nguyên đã xoay người, tay còn lại chạm vào má Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thẳng vào mắt cậu mà từ tốn nói ra là tàn nhẫn. Một lời nói này khiến Châu Kha Vũ nhận ra rằng cuộc sống không mở cho cậu con đường mới, không có hy vọng nào cả. Chỉ có những bất an cùng sợ hãi từ nơi này chuyển sang nơi khác mà thôi. Trương Gia Nguyên nói:
- Em không có quyền từ chối bất cứ điều gì, việc duy nhất em phải nhớ chính là tôn sùng anh.
Cởi bỏ lớp quần áo trên người Châu Kha Vũ, vô số những vết thương chồng chéo lên nhau, cả mới lẫn cũ. Trương Gia Nguyên chạm lên một vết bầm đã chuyển sang màu tím, miết nhẹ lên nó rồi đột nhiên ấn mạnh khiến Châu Kha Vũ bất ngờ đau đến kêu thành tiếng. Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường, sự phấn khích khiến đôi tay cậu ở trên cơ thể kia bắt đầu trở nên điên cuồng.
Trương Gia Nguyên lắng nghe tiếng nức nở cầu xin của Châu Kha Vũ, mãi đến khi cảm giác thõa mãn căng đầy trong người mới thôi dằn vặt người kia. Châu kha Vũ đã thấm mệt, cổ họng đau rát, ngẫm nghĩ một lúc liền hỏi:
- Nguyên Nguyên, em có thể đi ngủ không?
- Em gọi anh là gì?
Châu Kha Vũ hốt hoảng, nhỏ giọng đáp lại hai tiếng "Nguyên Nguyên". Trương Gia Nguyên rất thích cách gọi này, ừm...rất thân thiết. Thế là xoay người kéo Châu Kha Vũ tiến về phía giường lớn, ôm cậu ngủ.
Lúc Châu Kha Vũ mở mắt ra lần nữa liền nhìn thấy gương mặt của Trương Gia Nguyên đang gần sát mình. Chỉ cần nhích thêm một xíu liền sẽ chạm lên môi người kia. Châu Kha Vũ yên lặng ngắm nhìn, trong lòng hỗn loạn thành một mớ. Cậu muốn về nhà dù chả biết cái hầm tối tăm chứa cậu có phải nhà hay không nữa, ngoài những trận đánh khi say người đàn ông nuôi cậu vẫn để cậu được đi học, chí ít là sống như một con người. Chẳng biết từ lúc nào Trương Gia Nguyên đã tỉnh giấc, nhích thêm một xíu về phía trước, cất tiếng nói:
- Em đang nghĩ gì? Muốn về nhà?
Môi Trương Gia Nguyên như có như không chạm vào môi Châu Kha Vũ. Người kia hoảng sợ lùi người ra sau, thế nhưng Trương Gia Nguyên lại ghì chặt eo cậu kéo sát lại người mình. Châu Kha Vũ đột nhiên cảm nhận được Trương Gia Nguyên không vui, bàn tay trên eo mất bình tĩnh siết lại, Châu kha Vũ vội trả lời
- Em muốn về nh...
Chưa kịp nói hết câu Trương Gia Nguyên đã tức giận lật người đè lên Châu Kha Vũ, tay nắm lấy cổ tay thanh mãnh bóp mạnh, Châu Kha Vũ đau đớn nhăn mặt lại. Trương Gia Nguyên sát lại gần cậu, môi chạm lên mắt, chóp mũi rồi lướt dần đến tai, thì thầm:
- nhớ cho kĩ Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên là nhà.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Một buổi sáng không mấy vui vẻ, cổ tay bị Trương Gia Nguyên làm cho đau nhứt để lại một vết bầm. Trương Gia Nguyên sau đó lại như thành người khác, bắt ép Châu Kha Vũ ngồi yên để xoa nắn luôn miệng hỏi:
- Còn đau không Kha Vũ?
- Đau ạ.
Châu Kha Vũ là đứa trẻ ôn hòa, cậu nhạy cảm với mọi thứ cũng rất nhanh liền có thể quên đi mọi thứ xảy ra trên người mình, dù là bất cứ chuyện gì. Đứa trẻ hiểu chuyện sẽ trả lời không đau nữa để khiến người khác yên lòng, nhưng Châu Kha Vũ ở cạnh Trương Gia Nguyên chưa đến một ngày lại nhận ra sự khác lạ trong tính cách của Trương Gia Nguyên. Chắc chắn rằng, một đứa trẻ lừa mình dối người, ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ khiến người kia cảm thấy chán ghét.
Trương Gia Nguyên vui vẻ cười, Châu Kha Vũ ở bên cạnh cậu, chỉ cần nghe lời, tin tưởng duy nhất mình cậu, thì bất cứ khi nào cũng có thể càn quấy mà đối đãi với người khác. Cái tính cách ôn hòa này chỉ cần dành riêng cho cậu là được, sau đó cũng không cần để người khác vào mắt. Trương Gia Nguyên chống lưng cho cậu, ai dám cản?
Mẹ Trương gọi hai người xuống ăn sáng, giữa bữa ăn liền nhắc đến việc đến trường của Châu Kha Vũ, bà muốn chuyển cậu đến trường của Trương Gia Nguyên để tiện cho việc "chăm sóc" sau này. Vốn dĩ đã dàn xếp xong, cái này cũng chỉ như nói trước để Châu Kha Vũ chuẩn bị.
Cũng chỉ kém nhau một tuổi, mẹ Trương liền dùng số tiền lớn đem Châu Kha Vũ trở thành bạn học của Trương Gia Nguyên. Bà tin rằng Châu Kha Vũ thật sự khắc chế được tâm trạng điên cuồng của con trai mình, nếu không được thì,...thì thay những người khác gánh chịu vậy! Mẹ Trương nhìn Châu Kha Vũ, hy vọng đứa trẻ này không hận mình. Hãy tha thứ cho bà-một kẻ làm mẹ quá thương con đến mức thất bại.
Ngày mai Châu Kha Vũ sẽ đến trường, sẽ dùng thân phận mới để đối diện với thế giới này. Nhưng cậu lại hoảng sợ, sợ rằng cả đời này sẽ gắn liền với Trương Gia Nguyên!
Trương Gia Nguyên phát hiện Châu Kha Vũ lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, đôi mắt khát vọng như cánh chim bồ câu bị nhốt trong chiếc lồng bằng vàng. Cánh tay dơ lên bóp mặt Châu Kha Vũ mạnh mẽ xoay lại đối diện với mặt mình. Trương Gia Nguyên lạnh lùng nói:
- Nếu em dám bỏ trốn, anh sẽ chặt chân em.
...
Viết chưa xong mà lỡ tay bấm đăng :)))
Đúng cái hình tượng tôi nghĩ. Hazzzzzz, đẹp trai thế này không làm bồ Vũ thì ai làm? Ai làm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro