Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bì Bệnh Khổ Phan Duyên

Nguy ninh xe, tạ nguy ghen tuông cùng ninh nhị thống khổ. Khoái hoạt vẫn là khoái hoạt nhưng không che lấp được cõi lòng rối loạn như tơ vò.
---------------------------------------

Tạ Nguy một hơi lột sạch y phục của Khương Tuyết Ninh, ném nàng vào chậu nước ấm. Đến tận khi ngoi lên khỏi mặt nước nàng mới hồi thần, ngơ ngác định hỏi hắn sao lại phát bệnh gì rồi. Chưa kịp hỏi đã bị hắn phong bế môi lưỡi, một tay nắm lấy cần cổ thon dài trắng nõn cưỡng ép nàng vào nụ hôn sâu.

Khương Tuyết Ninh đi từ choáng váng này đến choáng váng khác đại não đã sớm trống rỗng chỉ đành mặc hắn muốn làm gì liền làm. Tạ Nguy hôn nàng, hung hăng bức người là thế, thật giống như đêm tuyết rơi trong sơn động. Chỉ là lần này nàng một chút cũng không tránh né. Hoặc là không còn sức tránh né. Đây cũng là điều ngoài ý muốn đối với hắn.

Không biết trong đầu tên ma quỷ này đột nhiên nghĩ tới gì, oán khí cùng địch ý nơi đáy lòng lại lần nữa nổi trống reo hò. Hắn càng như phát điên mà mút vào đôi môi thơm ngọt của thiếu nữ. Đầu lưỡi mang tính công kích cũng không khách khí mở ra hàm răng ngọc, tiến vào khoang miệng ôn hương, công thành đoạt đất.

Môi lưỡi bị người ta cuốn riết chỉ đem đến cho Khương Tuyết Ninh sự khó thở ngột ngạt nhưng nàng vẫn cứ trân trân, ngay cả mắt cũng không nhắm cứ vậy nhìn hắn. Tựa như một con rối gỗ vậy.

Phải đến một lúc lâu sau nàng tưởng như sắp tắt thở đến nơi thì hắn mới chịu buông tha. Thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm bị hôn đến mức hai má đỏ lên, đôi mắt ươn ướt nhìn hắn, môi mềm có chút sưng nhìn qua thực đáng thương. Chỉ là ánh mắt của nàng từ trước đó vẫn không thay đổi. Thương tiếc, bi ai, chua xót. Lúc Tạ Nguy nhìn nàng cũng bị ánh mắt trong suốt như bích thủy làm rung động. Lần đầu tiên hắn có cảm giác bị nhìn thấu suốt, rành rọt, mọi bóng tối trong tâm hồn hắn như bị phơi bày trước ánh mắt của nàng. Hắn đột nhiên có chút sợ, lại có chút chột dạ bèn đưa tay che đi đôi mắt long lanh của nàng. Lại như giận dữ lần nữa hôn xuống.

Đến lúc này đạo bào của hắn cũng đã bị thấm ướt một mảng lớn nhưng hắn không để tâm. Mặc kệ tay áo rộng thúng thình ướt đẫm, đôi tay của hắn vẫn không ngừng xoa lên da thịt non mềm của thiếu nữ. Đến cuối cùng bế hẳn người ra khỏi thau tắm quăng xuống giường giữa đệm chăn mềm mại. Tạ Nguy ngay lập tức nhào tới, không để Khương Tuyết Ninh kịp phản ứng đã nắm lấy đôi tay của nàng, tìm đến môi mềm. Lúc này Khương Tuyết Ninh mới kịp phản ứng hắn định làm gì, trong lòng tinh tế nhận ra sự điên cuống cố chấp của hắn. Nàng giãy giụa lại đã không kịp rồi.

Tạ Nguy nhận ra nàng bài xích càng hôn nàng mạnh mẽ, như phát tiết lại như trả thù. Nụ hôn này ngày càng nóng bỏng cũng ngày càng đau đớn lại không mang bao nhiêu khoái lạc. Tạ Nguy dừng lại, trán hắn chạm vào trán nàng, tư thế hai người như ân ái ngọt ngào kì thực lại đấu tranh trong thống khổ. Lúc này hằn mới mở miệng, thanh âm khàn khàn:

- Ta muốn nàng

Hắn muốn nàng

Muốn nàng làm gì?

Giọng điệu đầy tính chiếm hữu của hắn mơ hồ mang lấy sự đau đớn như đang thủ thỉ cầu xin. Nàng chợt nhớ tới khi ấy hắn cũng dùng giọng điệu này nó với nàng "Ninh Nhị, đừng đi".

Trái tim nàng hoảng hốt đập loạn lúc này dần quy về yên tĩnh.

Nàng thả lỏng cơ thể.

Tạ Nguy không kìm được nữa lại hôn lên, nhưng lần này lại có biết bao quyến luyến cùng thận trọng. Tình ý miên man... Từ đôi môi anh đào xuống cổ mềm trắng nõn lại dời xuống xương quai xanh tinh tế. Một đường hôn xuống vừa ngập tràn dục vọng lại đầy thành kính.

Cho đến núi tuyết trắng xinh mềm mại của thiếu nữ trong lòng. Vành tai Tạ Nguy lúc này lại đột ngột đỏ ửng. Nhưng hắn quyết làm tới cùng nên đành dè dặt đặt từng chiếc hôn lên nhũ thịt xinh đẹp. Khương Tuyết Ninh vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, mặc hắn muốn làm gì liền làm gì. Bình đạm như chẳng phải người sa vào lưới ái tình. Nàng vẫn chỉ nhìn hắn, chăm chú như hận sẽ bỏ qua bất cứ tâm tư ẩn hiện của người này. Khương Tuyết Ninh lặng lẽ ưỡn ngực lên, môi hôn của Tạ Nguy rơi xuống khiến nàng có chút nhột.

Hắn thận trọng hôn, lại thận trọng ngậm vào một bên đầu nhũ hồng hồng, mút lấy, môi lưỡi ẩm ướt ấm nóng quấn quanh viên anh đào. Bên kia lại dùng tay xoa nhẹ, bóp lấy, mơn trớn không ngừng. Ngón tay thon dài mang theo vết chai tinh tế cọ qua đầu nhũ rồi vội vàng cầm lấy chơi đùa giữa những ngón tay. Không nhanh không chậm miết nhẹ lên nhũ thịt khiến thiếu nữ hơi hơi thở dốc, da thịt cũng ửng hồng. Hắn như vậy lại trông giống như một đứa trẻ tò mò hiếu kỳ đang nghiên cứu một điều gì mới lạ. Tạ Nguy khiến Khương Tuyết Ninh loạn nhịp, phần thân trên được ôn nhu mơn trớn truyền đến sự ngứa ngáy khó nhịn mang theo vài tia khoái cảm không rõ. Vậy mà bên dưới đã âm thầm ẩm ướt.

Nàng thở hổn hển đôi tay nhỏ nhắn đặt lên cánh tay của hắn chẳng biết là cự tuyệt vẫn là nghênh hợp. Tạ Nguy nhìn người dưới thân đã rơi vào trạng thái động tình, khuôn ngực đầy đặn trắng tuyết bị hắn khi dễ đến ửng hồng, một bên nhũ hoa còn ướt nước bóng loáng như trái cây chín đỏ. Bộ dáng thành nhân của hắn sụp đổ hoàn toàn. Ngay lập tức đặt từng cái hôn lên da thịt mềm mịn, hôn rơi xuống ngực, rơi xuống vùng bụng phẳng, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn chóp mũi.

Khương Tuyết Ninh vẫn là không nhịn được muốn đẩy hắn ra, hai chân khép lại càng chặt. Nào biết chút phản ứng này không qua được mắt hắn ngược lại còn kích động hắn. Tạ Nguy bỗng chốc nổi giận, mạnh mẽ cầm hai chân nàng tách ra, hạ thân nàng cứ như vậy bại lộ trước mắt hắn. Nàng lúc này thực xấu hổ muốn chết, định che lại đôi mắt hắn đã thì đã không kịp, chỉ phải lấy gối che mặt. Như vậy lại giống như bịt tai trộm chuông, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trước mặt Tạ Nguy bày ra dáng vẻ như vậy. Mặc kệ chuyện đời trước như nào, cũng mặc kệ trước đó nàng mạnh miệng trêu đùa hắn, Khương Tuyết Ninh vẫn không kìm được sự xấu hổ. Chưa tính tới hắn là tiên sinh, nàng là học trò, cũng chưa tính tới nàng hãy còn là một thiếu nữ như vậy...

Bên này nàng loạn như tơ vò thì bên kia Tạ Nguy lại cực kì an tĩnh. Ánh mắt hắn nóng bỏng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hạ thể của nàng. Hạ thể thiếu nữ trắng bóng, lông mao mềm mịn thưa thớt ở giữa lại nở rộ một đóa hoa ửng hồng. Hoa huyệt xinh đẹp hơi ướt nước, từng tầng hoa môi để lộ ra nhụy hoa run rẩy. Huyệt nhỏ không biết vì sao lại nhẹ nhàng co rút tựa như cái miệng nhỏ đang không ngừng hô hấp. Hắn giống như hiếu kỳ, khóe mắt run rẩy, ngón tay thon dài đã chạm đến đóa hoa e lệ kia. Ngay cả ngón tay cũng có chút run run, xoa lên hạt châu nhỏ khiến Ninh Nhị giật nảy. Từ trong miệng huyệt đang mấp máy trào ra càng nhiều nước xuân thơm ngọt.

Đến lúc này Tạ Nguy mới chần chừ chạm vào huyệt khẩu. Vừa chạm vào miệng nhỏ liền có một dòng nước chảy ra róc rách, miệng huyệt nhỏ hẹp vô cùng hút lấy ngón tay hắn. Đúng là Tạ Nguy chưa ăn qua thịt heo cũng nhìn đến heo chạy nhưng nhìn là một chuyện, ăn là một chuyện, làm là một chuyện khác. Giọng Ninh Nhị nức nở ngọt ngào bị đè nén bởi gối đầu khiến hô hấp hắn cũng loạn nhịp. Cuối cùng hạ quyết tâm đem ngón tay đẩy vào hoa huyệt. Thịt mềm bên trong mút chặt lấy tay hắn vừa nóng vừa ẩm ướt. Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn ôn nhu, thái dương đã lấm tấm mồ hôi.

Thân thể Khương Tuyết Ninh căng chặt, dị vật trong thân thể nhẹ nhàng khuấy động lên làm nàng có chút không biết làm sao. Động tác ngây ngô trúc trắc của nam nhân lại đánh bậy đánh bạ chạm trúng chỗ nào đó khiến nàng giật nảy. Một chuỗi thanh âm từ cổ họng thoát ra. Trầm mê quyến luyến hơn nhiều so với những lần trước. Tạ Nguy dù có tức giận vẫn luôn kiềm chế bản thân nay nghe tiếng rên rỉ liền chút nữa không chịu nổi. Chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ nơi tay. Đầu ngón tay mượt mà liên tục kích thích xoay tròn trong tiểu huyệt, nước chảy không ngừng. Sau đó lại thêm một ngón tay, rồi lại thêm một ngón nữa, nong ra huyệt khẩu nhỏ bé non mềm. Khương Tuyết Ninh không thấy được thần sắc ẩn nhẫn của hắn chỉ có thể tập trung toàn bộ vào sự căng trường xa lạ cùng dễ chịu ngứa ngáy nơi hoa huyệt. Những ngón tay luyện chữ đánh đàn không ngừng trêu chọc nàng buộc huyệt nhỏ chảy nước đầm đìa, xối ướt cả bàn tay hắn.

Không biết từ bao giờ y phục trên người Tạ Nguy đã được cởi xuống, hắn đột ngột kéo chiếc gối nàng dùng để che mặt, cưỡng bách nàng nhìn hắn. Mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, nơi mi mắt còn treo vài giọt nước như sương sớm đầu cành. Thân thể của Khương Tuyết Ninh vốn là thân thể nữ tử yếu đuối yểu điệu hôm nay vì cuộc nói chuyện với Trương Già cùng sự hung ác của Tạ Cư An khiến thân thể nhạy cảm vô lực. Nhìn nàng như vậy Tạ Nguy cũng nhịn hết nổi.

- Ninh Nhị, nhìn ta. Ninh Nhị, nàng là của ta.

Thanh âm trầm thấp chứa đầy dục vọng cùng chiếm hữu khiến nàng binh lính tan rã, cũng không đưa ta dành lại gối đầu mà chợt ôm lấy hắn. Thân thể non mịn kề sát khuôn ngực rắn chắc, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ hắn. Nàng vậy mà không nói gì, chỉ ôm hắn, hơi thở loạn nhịp. Bỗng Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu, con ngươi trong suốt thẳng lăng lăng mà nhìn Tạ Nguy. Hắn vì cái nhìn này chợt sững lại sau đó liền đề thương ra trận, đem vật cứng rắn kia chầm chậm tiến vào. Vừa mới tiến vào một chút đã cảm nhận được sự nóng ẩm bên trong hoa huyệt. Hắn không kìm được lại tiến vào sâu hơn phá bỏ một lớp màng mỏng.

- A... Đau... Tạ Nguy a

Dù sao vẫn còn là thiếu nữ, lần đầu bị phá thân vẫn khiến nàng đau đớn. Khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại, đôi mày thanh tú nhíu lại thành một đường, thân mình căng chặt lấm tấm mồ hôi. Tạ Nguy thấy thế cũng không dám động, nơi đáy mắt ẩn hiện sự đau lòng. Hắn ôn tồn hôn lên khuôn mặt của nàng, ôm nàng càng chặt, cố gắng xoa dịu thiếu nữ trong lòng. Hai thân thể cứ như vậy chặt chẽ tương liên phải đến một lúc khi nàng thả lỏng hắn mới dám lần nữa động. Cũng không phải thong thả mà là tiểu tâm cẩn trọng, đôi mắt không ngừng quan sát biểu tình trên gương mặt nàng. Mà nàng cũng không ngừng nhìn hắn, tay ôm lấy lưng hắn, chậm rãi siết nhẹ. Lúc này mới phát hiện những giọt mồ hôi ẩn nhẫn bên thái dương. Khương Tuyết Ninh một bên vừa thở dốc vừa cảm nhận sự căng trường cùng khoái cảm nhẹ nhàng triền miên hắn mang lại.

Bỗng trong lòng lại nảy sinh thương tiếc.

Bên tai nàng là tiếng nhịp thở rối loạn động tình của hắn lúc này còn vang vọng những lời Trương Già nói chiều nay.

Tạ Nguy

Tạ Cư An

Đáy lòng xúc động, nàng chợt hôn lên yết hầu của hắn. Nhẹ nhàng, trân trọng tựa như cánh bướm khẽ chạm vào cánh hoa. Trái tim Tạ Nguy lỡ một nhịp, đến khi tỉnh táo lại đã thấy thân thể phá tung xiềng xích, ghì chặt nàng, hông điên cuồng nhấp. Nam căn thô to dữ tợn tàn phá mở bung huyệt thịt nhỏ bé. Tiếng nước cùng tiếng thân thể va chạm vang lên ngày một rõ ràng, ngày một dữ dội.

Tạ Nguy lần đầu thực sự ăn được trái cấm muốn ngừng mà không được. Bản năng vốn có xâm chiếm lấy hắn, thúc ép hắn làm nàng đến mức run rẩy không thôi. Khương Tuyết Ninh lại không biết làm sao chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào bên cổ hắn nức nở ngâm kêu. Nàng như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển mưa bão cố gắng bám trụ vào điểm tựa là hắn. Khoái cảm ngập đầu dồn ép nàng đến tận cùng. Xen lẫn trong tiếng rên rỉ là tiếng nàng nức nở gọi tên hắn.

- Tạ Nguy.... Tạ Nguy à. Ah....aaaaaa... Cư An...

Tiếng gọi của nàng không khỏi khiến hắn chậm lại một chút. Bên dưới giảm chậm tiết tấu nhưng lại đè ép vào chỗ sâu, không ngừng công kích vào cửa tử cung. Hắn có thể cảm nhận được thịt huyệt mấp máy điên cuống hút lấy hành thân của hắn. Hằn biết Ninh Nhị của hắn hẳn là rất dễ chịu, thoải mái đến nước chảy tràn lan. Nhưng bên vai ẩm ướt nóng bỏng bỗng khiến hắn thanh tỉnh lại hoảng hốt. Ninh Nhị đang khóc.

- Ninh Nhị, nàng làm sao vậy? Ta thương đến nàng sao? Ninh Nhị ngoan, nhìn ta đi.

Nhưng nàng không trả lời, hắn càng lo lắng, động cũng không dám động nữa, chỉ biết ôm lấy thân thể nhỏ yếu đang run lên từng hồi của nàng. Bỗng thình lình bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào.

- Tạ Nguy, đến cuối cùng chàng sẽ là Nga My nguyệt kia sao....

Thanh âm của nàng rất khẽ cũng rất run rẩy nhưng lại làm rối loạn lòng hắn. Từ chiều nay biết nàng tìm đến Trương Già lòng hắn căm hờn trong lửa ghen tuông, đến lúc cùng nàng lên giường trầm luân trong ái tình thì như được tẩm trong làn nước ấm. Còn bây giờ hắn như rơi vào hầm băng. Thân thể hắn cứng ngắc, ngơ ngác không biết ra sao.

Nhất chấn cao danh mãn đế đô
Quy thì hoàn lộng Nga My nguyệt...

Hắn lúc này bỗng có cảm giác bị người ta vạch trần, lần đầu tiên muốn chạy trối chết. Nhưng Khương Tuyết Ninh không cho hắn làm điều đó. Đôi chân thon dài của nàng cuốn lấy thắt lưng hắn, ra sức ép hắn sát vào thân nàng, ngay cả thân trên cũng đu bám lên người hắn. Tiểu huyệt lại điên cuống mút chặt khiến hắn không kìm lòng mà thẳng lưng thao lộng nàng. Va chạm dồn dập mạnh mẽ lại điên cuống trực tiếp kích thích hoa tâm khiến thiếu nữ run rẩy kịch liệt. Chỉ trong chốc lát đã lên tới cao trào, bàn chân thoải mái đến duỗi thẳng mà thân thể càng cố ép sát vào lòng hắn. Hoa huyệt trong cơn cực khoái xiết chặt lấy côn thịt của Tạ Nguy, một dòng nước ấm từ chỗ sâu trong tuôn xối xả lên hành thân của hắn làm hắn tinh quan thất thủ. Một dòng tinh huyết trắng đục mạnh mẽ bắn vào sâu trong nàng tưới đẫm cửa tử cung lại vì hắn chưa rút ra mà làm bụng dưới căng trướng. Khương Tuyết Ninh thoải mái đến cong chân, miệng nhỏ ngâm nga:

- Uhm... A ah ah... Ha Tạ Nguy à...

Từng tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên. Trong lúc này những lời Trương Già nói lại đột hiện trong đầu nàng, bên tai nàng ù đi, nói như người mộng du.

- Không, chàng không phải, chàng sẽ đi...

Vẫn không biết nàng đang nói với ai, rốt cuộc là nam nhân đang nặng nề thở dốc trên người nàng hay là chính nàng hay là người đó nữa. Người đó lạnh lùng đứng ở ngoài cửa cung bức sát nàng, lại cũng chính người đó... Nghĩ tới đây mũi ê ẩm, nước mắt chảy tràn ào ạt như mưa ướt đẫm vai Tạ Nguy.

Hắn không biết nàng làm sao rồi, trong lòng chợt suy đoán lại nghĩ đến chuyện chiều nay, đáy lòng càng khó chịu. Cao trào qua đi, thân thể nhạy cảm lại chẳng tốn dư bao nhiêu khoái ý. Hắn chẳng màng nàng đang khóc lặng, cứ như vậy lần nữa nhấp hông. Lần này có dâm dịch cùng tinh dịch lúc nãy nên ra vào thực thông thuận. Hắn không hề cố kỵ mà bế bổng nàng đặt trên đùi mình, tay nắm chặt eo thon của nàng mà đè ép lên xuống.

Nàng bị hắn hung hăng làm bậy đến quên khóc miệng nhỏ hé ra một chuỗi dài rên rỉ. Nàng không biết hắn lại làm sao nữa nhưng cũng mặc hắn, đôi mắt nàng thẳng lăng lăng nhìn hắn.

- Tạ Nguy à... Tạ Cư An... Cư An!

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh triền miên gọi tên hắn xen lẫn cùng những tiếng rên ngọt ngào, tiếng thân thể va chạm không ngừng vang động. Tiếng gọi cuối cùng vang lên có biết bao nhiêu quyến luyến cùng thương xót. Nàng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt long lanh rực rỡ đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Nàng thương xót hắn.

Nàng nghĩ về một đêm đông nào, hắn cô đơn trong tuyết rơi lạnh, hạ quyết tâm rời khỏi trần thế.

Nàng bỗng nhiên sợ hãi.

Khương Tuyết Ninh vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn để mặc hắn ấn eo mình lên xuống hạ thân. Côn thịt hung hăng bắt nạt nàng đến tê mỏi chua xót nhưng nàng cũng không thực để tâm. Ngoài miệng không kìm được rên rỉ nhưng trái tim đã sớm chảy máu đầm đìa.

Tạ Nguy thấy nàng không tập trung lại càng giận dữ định cầm eo nàng nhấp xuống càng nhanh, hung hăng bắt nạt nàng. Hắn muốn nàng nhớ rõ người trước mặt nàng, người đang thao nàng, người cùng nàng hứa hẹn tương lai rốt cuộc là ai. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ướt át cùng ánh nhìn của nàng, trái tim hắn bỗng như đặt giữa lưng chừng sương sớm.

- Cư An à.

Nàng than nhẹ một tiếng, bàn tay mềm mại cẩn thận xoa lên mặt hắn, vuốt ve tóc mai bên trán. Đến lúc này hắn mới lờ mờ nhận ra những thương tiếc đau xót chìm nổi trong ánh mắt nàng từ lúc bắt đầu có lẽ chính là dành cho hắn. Nàng vì sao lại đau xót? Hắn không kìm được muốn lần nữa hỏi nàng làm sao vậy đã thấy tay nàng đặt trên vai hắn làm điểm tựa, hông cũng tránh khỏi sự kiểm soát của tay hắn, tự mình động. Thân thể yếu mềm lúc này không dung hắn cự tuyệt mà tự nhấp hông ăn lấy hành thân của hắn, miệng dưới tham lam liếm mút. Vốn dĩ hắn có thể mắng nàng một tiếng dâm đãng nhưng sự tri nhận mơ hồ lúc nãy khiến cho hình ảnh thân thể nàng lay động trong mắt hắn mang theo bao chua xót cùng ôn nhu. Hắn lần nữa ôm chặt lấy nàng, miệng lưỡi mút lấy bầu ngực sữa thơm ngọt, cố gắng làm nàng càng thoải mái. Tạ Nguy mơn trớn nàng, sau đó gọi tên nàng từng tiếng đầy sủng nịch như cố gắng trấn an "Ninh Nhị...Ninh Nhị..."

Hắn gọi nàng, âu yếm nàng.

Không còn uất khí, chỉ còn xoa dịu.

Tựa như niệm tụng lại như nguyền rủa.

Thân thể va chạm nhau ướt át, dâm thủy bắn ra bồn phía làm ướt đẫm hạ thể của cả hai. Lần này thực sự là chuyên tâm mà làm, cùng nhau sa vào tình ái. Động tác ngày một mạnh mẽ hơn, đến cuối cùng ôm chặt lấy nhau cùng tới cao trào.

Bạch quang chiếu hiện trước mắt.

Trong phút mông lung ôm chặt lấy hắn, nàng thầm nghĩ:

Cư An, chàng vì sao không làm Nga Mi nguyệt kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro