Chương 9
La Phù Sinh đi bộ trên bến tàu, tuyết dưới chân tan ra lầy lội, đi đường có chút khó khăn. Lần thứ tư hắn lảo đảo suýt chút nữa thì té ngã, hắn rốt cuộc cũng nhận ra tâm thần mình bất an, giống như tối hôm qua ngủ không yên, hoặc là một nửa ý thức vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Tay phải hắn nắm thành quyền, đặt ở bên miệng ho nhẹ. Sau khi bị bệnh hắn cũng mặc nhiều quần áo hơn, chiếc khăn quàng cổ lấm tấm tuyết rơi, quét trên mặt một tia ẩm ướt lạnh lẽo.
Tuyết rơi bao phủ mọi màu sắc trên thế gian, một điểm đen ở phía xa dần dần đi tới. La Thành dừng xe vội vội vàng vàng chạy lên trước: "Sinh ca, xảy ra chuyện rồi."
Trong phòng làm việc ở bến tàu, 2 người đàn ông mặc áo trường sam đội mũ dạ chắp tay đứng. Ánh mắt La Phù Sinh khác thường, phân phó La Thành giữ cửa.
"Hoàng tiên sinh? Anh tới đây làm gì?"
Hoàng Hưng Hàm xoay người bỏ mũ xuống, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cũng xoay theo, vô cùng phẫn nộ xông lên phía trước hỏi tội: "Nhị đương gia đưa La Phi đi đâu rồi?"
La Phù Sinh khó hiểu nháy mắt: "La Phi? Ông là..."
"Cậu không cần biết tôi là ai. Nhị đương gia, ở bến Thượng Hải này đúng là cậu rất có quyền lực, nhưng cho dù La Phi và cậu có chút mâu thuẫn, cậu cũng không thể đưa cậu ấy trói đi ngay trên đường lớn được." Hồ Tiềm Chi giương mắt nhìn hắn.
Ánh mắt La Phù Sinh trầm xuống, một cây kim chậm rãi đâm vào đáy lòng hắn: "Anh ấy bị trói đi? Chuyện xảy ra từ khi nào?"
Thần sắc Hồ Tiềm Chi cứng đờ, thấy ánh mắt kinh ngạc và lo lắng của La Phù Sinh không giống như giả bộ: "Nhị đương gia không biết sao? Không phải người của Hồng bang đã mang La Phi đi sao?"
Hoàng Hưng Hàm tiến lên đem Hồ Tiềm Chi nóng nảy kéo ra. Hắn mím môi, thấp giọng nói: "Nếu như nhị đương gia có gì hiểu lầm La Phi, tôi nghĩ tôi có thể giải thích cho cậu hiểu." Hắn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Về chuyện của Phùng Đại Vinh, chúng tôi rất cảm ơn nhị đương gia đã phối hợp. Coi như là báo đáp và đề xuất, có chút hiểu lầm tôi nghĩ không thể không nói cho rõ ràng."
Khi nhìn thấy Hoàng Hưng Hàm, La Phù Sinh đã ẩn ẩn cảm thấy không đúng. Hắn biết bọn họ vẫn đang cố gắng thuyết phục mình, nhưng hắn đối với chuyện đứng trong hàng ngũ đảng phái không có hứng thú. La Phù Sinh nghĩ rằng đều là vì đất nước mà làm việc, đâu cần phải vào quân đội. Nhưng giờ khắc này, những người này lại đứng ở đây, trước mặt hắn, nói về La Phi.
Hắn nhìn Hoàng Hưng Hàm nói liên tục, không biết nghe được bao nhiêu.
Nhưng khuôn mặt La Phi hiện lên trước mặt hắn càng thêm rõ ràng. Tâm trạng hắn giống như chìm xuống biển sâu, khổ sở đè nén suy nghĩ của hắn. Hắn biết thân phận của La Phi có chút kì lạ, che một tầng sương mù nhìn không thấu được, hắn đương nhiên là tức giận. Tất cả hành động của y đều không thể không khiến hắn hoài nghi về quan hệ của y cùng với Nhật Bản.
Nhưng hắn tưởng rằng tất cả những hoài nghi của hắn chỉ là ý niệm.
"La Phi là đồng chí đặc biệt của chúng tôi, bởi vì thân phận cậu ấy phức tạp, nên chúng tôi sắp xếp cho cậu ấy làm vũ khí tối mật ở Nhật Bản. Cậu ấy không phải là hán gian. Nhị đương gia nghi ngờ là đúng, nhưng có những chuyện chính mắt thấy lại không phải là sự thật."
"Chúng tôi hi vọng nếu như quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn, cậu ấy có thể thuyết phục nhị đương gia tham gia cùng với chúng tôi. Nhưng kế hoạch có biến hóa, sau khi biết ở bên ngoài rạp hát có hải quan và người Nhật canh giữ, cậu ấy nhất quyết một mình đi đến đó để ngăn cậu rời khỏi. Cũng may không có ai nghi ngờ hai người. Nhưng thân phận của cậu ấy trong mắt nhị đương gia, chỉ sợ là càng thêm đáng nghi. Đây cũng là việc chúng ta không thể đoán trước được."
"La Phi đã một đêm không về, chúng tôi đều rất lo lắng. Sợ nhất là phía Nhật Bản sẽ nghi ngờ. Nhị đương gia, nói đến mức này, tôi nghĩ là cậu có thể hiểu được."
Hoàng Hưng Hàm nắm chặt tay. Hắn đã làm trái quy tắc bảo mật, nhưng hắn vẫn muốn dùng La Phi để đánh cược với La Phù Sinh một lần. Dù sao vị trí của La Phi cũng rất quan trọng.
"Ai mang anh ấy đi? Các anh...các anh có nhìn thấy không?" Lần thứ hai La Phù Sinh ngẩng đầu lên, khóe mắt hắn đỏ như máu, giống như linh hồn của hắn bị rút đi, cổ họng khàn khàn.
"Chính là chiếc xe mà cậu hay đi tới nhà trọ Sullivan, có một người to béo..."
La Phù Sinh xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu đột nhiên đau đớn.
Lúc này La Thành phá cửa vào: "Sinh ca, đại tiểu thư gọi điện. Cô ấy...cô ấy nói La thám trưởng bị rơi xuống vách núi."
.
Tuyết lớn phong kín lối đi lên núi. La Phù Sinh đến nơi đã là buổi chiều, bầu trời và ánh sáng đều thuần một màu trắng lạnh lẽo, không có dấu hiệu tuyết sẽ tan.
Hồng Lan tìm không ít người tới, một đám người đứng chặn ở đường đi vào núi. La Phù Sinh mở cửa xe đi tới.
"Phù Sinh ca ca... Em..." Hồng Lan vừa thấy hắn tới, vừa chột dạ vừa sợ hãi, loạng choạng suýt nữa đứng không vững.
"Em bắt cóc La Phi sao?" La Phù Sinh từng bước đến gần cô, trong mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ một mực áp bức nhìn Hồng Lan trước mặt.
"Anh ta... Anh ta hại anh như vậy, còn cùng cô gái người Nhật kia không rõ ràng, em...em chỉ là muốn..."
Lời còn chưa dứt, La Phù Sinh giơ tay lên định giáng xuống.
Hồng Lan nhắm chặt mắt chờ cái bạt tai từ hắn.
Nhưng tay của La Phù Sinh dừng ở giữa không trung, run rẩy không ngừng, cuối cùng cũng không có ra tay.
"Lan nhi." Thanh âm của hắn run rẩy, nhưng vẫn rất nghiêm khắc: "Cho dù anh ấy thật sự có tội, em cũng không có quyền tùy tiện bắt cóc hay giết người! Em chỉ suy đoán mà không có chứng cứ, đây không phải là trừ hại, mà là sát nhân!"
Hồng Lan sợ hãi cả đêm, bị thêm một trận mắng này, thoát lực ngồi bệt xuống mà khóc: "Phù Sinh ca ca, em chỉ muốn cho anh ta một bài học, em không đẩy anh ta, là anh ta tự...là tự anh ta ngã xuống... Không phải em..."
La Phù Sinh thở dài một hơi, xoay người: "La Thành, đưa đại tiểu thư về."
Hồng Lan ngẩng đầu, hai mắt ướt đẫm.
La Phù Sinh lạnh lùng nói: "Nếu như La Phi thực sự xảy ra chuyện gì, Lan nhi, chính em sẽ phá hủy Hồng bang. Hải quan và người Nhật, ai cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Nói xong, hắn xoay người đi về phía trước.
"Phù Sinh ca ca!" Hồng Lan gọi hắn lại: "Đường đã bị phong kín rồi, tất cả mọi người đều không vào được, anh đình tìm như thế nào!"
La Phù Sinh không quay đầu lại đi về phía vách núi:
"Từ nơi anh ấy rơi xuống, nhảy xuống tìm."
Hồng Lan khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn thân ảnh của La Phù Sinh không do dự tiến về phía trước. Ở trước mắt không chỉ có tuyết, mà còn có cả nước mắt, hình bóng hắn chìm vào giữa tuyết rơi.
"Em không cố ý... Thật sự em không..."
.
La Phù Sinh trói dây thừng lên lưng, nửa quỳ nhìn vách đá kiểm tra. Hắn vẫn cảm thấy La Phi sẽ không dễ dàng chết như vậy, sau khi nhìn qua địa hình, hắn lại càng thêm kiên định.
Nơi mà Hồng Lan chọn tựa như ông trời cũng tận lực muốn lưu lại mạng sống cho y. Mặc dù vách núi thoạt nhìn cao nhưng không xa phía dưới có một mảng núi có độ nghiêng, ngã xuống không chắc chắn sẽ chết, có thể theo sườn núi lăn xuống. Tuy rằng hi vọng xa vời, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa nơi này có nhiều cây cỏ mọc lộn xộn, có thể chống đỡ những va đập quá mạnh.
La Phi, anh phải sống để chờ tôi.
La Phù Sinh trong lòng mặc niệm, quay đầu lại ra hiệu cho anh em Hồng bang thả dây. Hắn đi dọc theo sườn nhai, nhưng tính toán không chuẩn, đi được một nửa đã hết dây rồi. La Phù Sinh cúi đầu nhìn độ dốc, thầm quyết tâm, lấy dao ra cắt dứt sợi dây, theo sườn núi nhảy xuống.
La Phù Sinh khó khăn lắm mới tiếp đất, cây cỏ bốn phía rõ ràng có vết trượt. Trong lòng hắn vui mừng, đi theo dấu vết đó. Tuyết rơi trắng xóa, che giấu toàn bộ dấu chân. Xung quanh im lặng tựa như một thế giới khác, không hề có không khí của sự sống.
"La Phi!" La Phù Sinh nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm dần dần lớn lên.
"La Phi! La Phi!"
Trong rừng có tiếng vọng, nhưng không có tiếng trả lời. La Phù Sinh lo lắng y vẫn còn hôn mê, nếu như không mau chóng tìm được y, y không bị ngã chết thì cũng bị đông chết.
Hắn mơ hồ tìm kiếm trong thung lũng phủ đầy tuyết, không bao lâu ra một thân mồ hôi nóng, bị gió lạnh thổi qua, đầu óc trở nên nặng nề.
"La Phi! Anh đang ở đâu!"
Thung lũng này tuy không phải núi non trùng điệp, nhưng địa hình lại phức tạp, tìm người cũng giống như mò kim đáy bể. Không gian vắng vẻ càng làm hao mòn ý chí con người, La Phù Sinh càng ngày càng cảm thấy buồn bực, tức giận, như một đám ruồi nhặng bay loạn trong não.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm.
Tiếng vọng trong thung lũng vang lên tầng tầng lớp lớp, trong lòng La Phù Sinh vừa vui vẻ vừa sợ hãi.
Là tiếng sói tru.
.
La Phi siết chặt lấy con dao ngắn, tựa bên một gốc cây tùng. Trời đất trước mặt y hỗn độn, tầm nhìn cơ bản đều bị cản trở. Mất máu và lạnh lẽo âm thầm chiếm lấy ý chí của y. Y nhìn thấy không xa có một đàn sói đang vây lấy mình. Có lẽ là thấy con dao nên không dám tùy tiện tiến lên, hoặc là chờ y không chịu được chết đi rồi mới xé xác y ra.
La Phi vô tri vô giác cảm thấy không cam lòng. Sống hơn 20 năm trên đời này tuy không lâu lắm nhưng cũng đủ rồi, chỉ là chết không toàn thây trong bụng sói, nghĩ lại vẫn thấy chán ghét.
Cuối cùng, con sói đầu đàn đi về phía trước vài bước, da lông màu xám tro ướt nhẹp.
La Phi siết lấy con dao bạc, đó dường như là sức lực cuối cùng của y.
Con sói đầu đàn không nhanh không chậm tiến lên. Mùi máu trên người La Phi quá nặng, thức ăn hấp dẫn như vậy khiến đàn sói không ngừng chảy nước dãi.
La Phi cố gắng ngẩng đầu, cầm lấy dao. Nhưng con sói đầu đàn vô cùng thông minh, đứng cách y không xa, nhưng y lại không vươn tới được. Ánh mắt của con thú cùng hàm răng nhọn như muốn cười nhạo, nhìn đến một con người sắp diệt vong.
Cũng may, y không phải chờ thật lâu.
Con sói đầu đàn rung lông lên, nhe răng nhếch miệng, cúi đầu gầm lên một tiếng, nhảy vọt tới. La Phi dùng một chút sức lực còn lại của mình đâm dao vào đầu nó.
"Ầm!"
"Đoàng đoàng!"
Máu tươi ấm áp bắn lên trên mặt, tiếng súng đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong thung lũng. La Phi kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người tới y đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Mùi thuốc lá quen thuộc, độ ấm quen thuộc. Khóe mắt của La Phi khẽ ẩm ướt, y yên tâm nhắm mắt lại, mặc cho bản thân ở trong lồng ngực của La Phù Sinh mà mất đi ý thức.
Đàn sói chạy trối chết, tuyết trên mặt đất nhuộm một màu đỏ, đem hai người đang ôm nhau vây lấy. Mặt trời lặn, giống như một buổi lễ hiến tế cổ xưa, khắc họa thứ tình cảm sơ khai nhất của con người.
"Tôi tới rồi...tôi tới rồi..."
La Phù Sinh cúi đầu chôn trong cần cổ y, cả người run lên nhè nhẹ. Có lẽ không phải là hắn khóc, mà là khổ sở xem lẫn nhẹ nhõm tràn đầy trong lòng hắn.
Sắc mặt La Phi tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại bình thản. La Phù Sinh cảm giác được mạch đập hữu lực của y, lại cúi đầu xuống, con dao bạc rơi trên áo khoác, bàn tay kia gắt gao túm lấy áo hắn.
"La Phi, đừng ngủ, tôi mang em về."
La Phù Sinh thấp giọng thủ thỉ bên tai y, tiện đà ôm ngang y lên.
Người này sao lại nhẹ như vậy.
Thân ảnh mờ ảo đi xa, chân trời âm trầm, lại có tuyết rơi bao phủ lên bãi máu, nhưng không bao phủ được con người.
.
Trong thung lũng rất dễ lạc đường, La Phù Sinh tìm được một cái hang núi tạm nghỉ, đốt một ngọn lửa nhỏ, ánh sáng màu vàng chiếu lên tường đá. Màn đêm buông xuống, gió tuyết càng lớn, càng lạnh lẽo hơn.
La Phi vẫn hôn mê.
La Phù Sinh để y nằm trên chân mình, sau khi hơ khô áo khoác của hai người, đem áo choàng lấy. Hai người cùng nhau sưởi ấm trong khoảng đất chật hẹp đó, trong lòng La Phù Sinh có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hắn chưa từng trải qua cái cảm giác khi có ai đó tự nguyện đặt mình ngang hàng với hắn, yên tâm đem toàn bộ bản thân giao cho hắn, tại buổi đêm lạnh lẽo này, cùng hắn sưởi ấm.
La Phi bất an nghiêng đầu, vô thức cọ cọ trong ngực hắn, hơi thở phả lên trên người La Phù Sinh ánh mắt vẫn một mực dính trên người y.
Sưởi ấm cho nhau, dựa dẫm vào nhau sao?
La Phù Sinh không biết từ khi nào nở nụ cười. Hắn từng không sợ chết, hắn nghĩ rằng sau khi có thể làm xong một chút chuyện, lúc nào chết đi cũng không quan trọng lắm. Không có ai lo lắng cho hắn, cho dù chết đi cũng không ai nhớ đến hắn, như vậy cũng rất tốt.
Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, cúi đầu chạm vào trán y.
"La Phi, tôi có chút tiếc cái mạng này rồi. Nhờ có em...tôi cảm thấy còn sống thật là tốt. Tôi vẫn chưa cùng em sống đủ, không thể tùy tùy tiện tiện mà chết được. Tôi nhớ em, em cũng phải nhớ tôi, vậy mới được."
"Tôi xin lỗi."
Hắn rốt cuộc nói ra những lời này.
La Phi hô hấp đều đặn, cũng không biết những lời này hắn nghe vào bao nhiêu. Nhưng La Phù Sinh cảm giác được y yên tâm hơn.
.
Cơn sốt tới lúc nửa đêm, La Phi vẫn ngủ say, nhưng vẻ mặt lại rất đau đớn, cái trán nóng dọa người, hô hấp đứt đoạn, đôi môi khô khốc trắng bệch, không một chút huyết sắc. Đút nước cho y, y lại sống chết không mở miệng.
La Phù Sinh vừa sốt ruột vừa đau lòng, thấp giọng nói: "La Phi, La Phi... Là tôi, em uống chút nước đi."
Nhưng y không nghe được.
La Phù Sinh lúng túng một chút, sau đó cúi đầu hôn xuống, cạy mở khớp hàm, ngậm một ngụm nước từng chút từng chút một bón cho y.
Cho đến khi đôi môi kia bị duyện đến đỏ lên, hô hấp của La Phi mới bình ổn trở lại.
Trong lòng La Phù Sinh như có lửa, ngọn lửa đó trêu chọc tâm trí hắn. Hô hấp của La Phi nhợt nhạt bên tai hắn, hắn có chút không khống chế được. Mặc dù biết lúc này lại nghĩ đến những chuyện không đứng đắn thì thật không phải, nhưng hắn vẫn không tự giác được nắm chặt lấy tay La Phi, mười ngón tay giao nhau, nhẹ nhàng sâu cạn vuốt ve, khiến cho tiếp xúc càng thêm thân mật.
"La Phi...Hoàng Hưng Hàm đã nói cho tôi về thân phận của em rồi. Tôi đã vui mừng như thế nào, hối hận như thế nào, sợ hãi như thế nào, em có biết không?" Môi của La Phù Sinh dính sát vào tai y, giống như đang hôn môi y.
"Tôi rất vui, tôi không nhìn lầm em. Nhưng tôi rất hối hận hôm đó không tin em, bắt em nổ súng. Tôi càng sợ em sẽ chết. Nếu như em chết, tôi sẽ phát điên mất."
"Tuyệt đối đừng ngủ mà không tỉnh lại, biết không?
La Phù Sinh lo lắng nhẹ nhàng thở dài, đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt y.
Một đêm nay, hai người ôm nhau ngủ. Hai cái áo khoác đem bọn họ vây lấy trong thế giới nho nhỏ của riêng hai người, lại giống như có được an ổn vĩnh hằng.
.
Ánh mặt trời chiếu lên màn tuyết đầu mùa, bầu trời màu xanh nhạt, biển mây lặng lờ trôi. Mùa đông đến rồi.
La Phi mở mắt, khuôn mặt quen thuộc chỉ cách bản thân có chút xíu. Thám trưởng run sợ hồi lâu, toàn bộ ý chí giống như bị tuyết đông lại, cứ như vậy không nháy mắt mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt kia.
Lông mi thật dài đổ xuống một mảnh bóng mờ, La Phi vô thức tiến lại gần. Cái ôm trở nên cứng nhắc, lông mi kia run lên, ánh mắt sáng ngời vui vẻ nhìn y.
"Thám trưởng tiên sinh, định đánh lén sao?"
La Phi ngượng ngùng, vừa định cười ngực lại đau nhức, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. La Phù Sinh lo lắng vuốt ngực cho y: "Tôi không nên đùa em, vết thương của em rất nặng." Sau đó hắn nhíu mày: "Nhưng mà mạng em thật lớn, có thể sống sót..."
Hắn hơi cúi đầu, La Phi giương mắt nhìn ánh mắt hơi ướt át của hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em còn sống..."
Trong lòng La Phi rối rắm, giống như cả người bị kéo đến trước mặt La Phù Sinh, y chậm rãi giơ tay ôm lấy hắn.
"Tôi còn chưa đáp ứng anh lấy thân báo đáp, làm sao chết được."
Người nọ nháy mắt cứng đờ.
Tựa như hòn đá rơi xuống một vùng ao tù nước đọng, khiến cho mặt nước nhẹ nhàng rung lên, mà hòn đá kia nặng nề chìm xuống, an an ổn ổn rơi vào tận đáy lòng.
"Những lời anh nói, tôi đều nghe thấy." La Phi siết chặt ngón tay đang đan lấy nhau, thấp giọng nói: "Phù Sinh, nếu như anh...đồng ý để một người đến gần trái tim anh, tôi hi vọng người đó có thể là tôi." Y chần chừ một chút, nhưng lại cảm thấy chẳng còn gì không thể nói: "Tôi đã từng nói với Hồng Lan, anh là cả trái tim của tôi. Tôi không muốn buông trái tim mình ra."
La Phù Sinh đỡ lấy y, tỉ mỉ nhìn ánh mắt trong trẻo kia.
"Lần đầu tiên gặp mặt, thật ra tôi đã nói. Thám trưởng tiên sinh, em là một người thú vị..."
La Phù Sinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra câu đó:
"Tôi thích em."
"Hơn nữa, em vốn đã đi vào rồi. Một khi đã vào, sẽ không dễ dàng đi ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro