Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 18

Bảy ngày trước, bỗng nhiên có một người đàn ông đi vào phòng làm việc của anh, nói với anh -

"Ngón út chân trái của em bị thiếu một ít, đó là bởi vì khi em năm tuổi bị xe đè vào, nghiền nát ngón út đó. Vào trung học em bắt đầu đam mê chụp ảnh, bức ảnh đầu tiên là chụp hai con chó nhỏ đang đánh nhau."

"Mười bảy tuổi em có bạn gái đầu tiên, nhưng không nghĩ tới em chính là đối tượng bắt cá hai tay của cô gái đó, sau khi biết chuyện này, ở trước mặt cô ấy em đã đập chiếc mp3 vốn là món quà sinh nhật em muốn tặng cho cô ấy, bởi vì cằm cô gái đó có một nốt ruồi, thế nên từ đó về sau em rất ghét những cô gái nào có nốt ruồi ở cằm."

Vẻ mặt anh khiếp sợ. "Anh là ai? Vì sao biết chuyện này?" Chuyện bí mật này, trừ chị mình ra, anh chỉ nói cho một người.

"Anh là anh rể Hoàng Cự Giải của em, anh muốn gặp Kim -"

Còn không nghe anh ta nói hết câu, anh đã túm lấy cổ áo anh ta, chửi ầm lên.

"Anh nói anh là anh rể của tôi? Thế thì tôi là Obama nhé!"

Cổ áo bị túm chặt làm khó thở, người đàn ông kia giãy giụa muốn vung tay anh ra.

"Ma Kết, buông tay, anh thật sự không lừa em đâu, anh là Hoàng Cự Giải, a!" Bụng bị đấm một quả, anh đau đến nỗi phải cúi gập thắt lưng, không nói nên lời.

"Mẹ nó! Anh nói anh là Hoàng Cự Giải, anh coi tôi là tên ngốc hả? Cho dù ban ngày ban mặt tôi gặp phải quỷ, thì cũng không có đạo lý nào là sau khi chết đi anh lại thay đổi khuôn mặt cả, hay là anh muốn nói cho tôi biết, dưới địa ngục bây giờ cũng đang lưu hành phẫu thuật chỉnh hình hử?"

Người đàn ông kia hỏi lại:"Nếu anh không phải Hoàng Cự Giải, làm sao có thể biết chuyện này? Chuyện đó là do chính mồm em nói cho anh mà. Đúng rồi, còn nữa, lần đầu tiên em nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, anh đã tặng cho em một máy ảnh cybershot mà em vẫn muốn mua, còn có một quyển album AV của nữ diễn viên Nhật Bản gợi cảm."

Nghe đến những lời này, Hứa Ma Kết ngây ngẩn cả người. Chuyện anh rể cho anh quyển album đó, là bí mật giữa anh và anh rể, anh chưa bao giờ nói với ai, ngay cả chị gái cũng không biết.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt xa lạ kia một lát, anh cười lạnh. "Tôi không biết anh có ý đồ gì, cũng chẳng biết tại sao anh biết những chuyện này, nhưng anh đừng tưởng lừa được tôi nhé."

"Anh biết em khó có thể tin được, ngay cả khi anh tỉnh lại, phát hiện mình biến thành một người khác, cũng cực kỳ khiếp sợ và không thể tin nổi. Anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng mà, nhưng đây quả thực chính là chuyện thật. Trải qua một tiếng phẫu thuật cấy ghép giác mạc, anh tỉnh lại, liền phát hiện mình đã biến thành một người khác, anh không có trí nhớ của người kia, nhưng lại nhớ tất cả những gì thuộc về Hoàng Cự Giải."

Nghe thấy mấy lời ly kỳ đó, tuy rằng anh cũng giật mình, nhưng vẫn không thể tin được, giận dữ hét lên.

"Tôi chẳng cần biết tại sao anh lại chạy đến đây, tại sao phải biên kịch ra mấy chuyện ma quỷ đó? Anh mau cút đi cho tôi, nếu để tôi nhìn thấy anh, thì cứ nhìn thấy một lần, tôi sẽ đánh anh một lần." Anh túm cổ áo anh ta rồi kéo ra ngoài.

Nhưng anh ta không chịu đi, hai tay nắm chặt lấy cái bàn.

"Ma Kết, em hãy tin anh đi, anh không lừa em đâu, anh nghĩ có lẽ ông trời thương hại anh, cho nên mới để anh cơ hội sống lại, để anh may mắn sống sót bằng thân phận của một người khác, anh nghĩ muốn gặp Kim Ngưu, anh -" Nói còn chưa xong, liền nghe thấy tiếng rống to.

"Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh gặp chị tôi!"

"Vì sao?"

"Nếu anh dám nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Hoàng Cự Giải trước mặt chị ấy, tôi sẽ giết anh!"

Một ý niệm lóe lên trong đầu, người đàn ông lo lắng hỏi:"Vì sao không thể nhắc đến? Có phải Kim Ngưu xảy ra chuyện gì không?"

Anh không trả lời, vặn bung bàn tay đang nắm lấy cái bàn kia, hung tợn tống anh ta ra khỏi phòng, tàn khốc cảnh cáo. "Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám xuất hiện trước mặt chị tôi, nói chuyện liên quan đến Hoàng Cự Giải với chị ấy, tôi tuyệt đối không tha cho anh!"

Sau khi bị thôi miên, chị đã rất vất vả mới quên được chuyện thống khổ là Hoàng Cự Giải đã chết, để chị khôi phục bình tĩnh, anh tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhắc đến anh rể với chị, cho dù người kia thật sự là anh rể cũng không được.

oOo
Sau khi Hứa Ma Kết lái xe rời khỏi Giai Tiên, cách đó không xa có một chiếc xe màu bạc mới từ từ tiến vào bãi đậu xe của công ty.

Dừng xe, hai tay Vũ Bắc Giải đang run rẩy, trước khi mở cửa xuống xe, anh lấy nước khoáng ra để uống thuốc, nhưng do tay quá run, nên nước đã chảy ra ngoài, làm ẩm ướt áo sơmi màu trắng của anh.

Uống thuốc xong, anh hít một hơi thật sâu, ổn định nỗi lòng, đóng nắp hộp thuốc rồi để nó vào túi áo khoác, dùng sức vỗ vỗ hai gò má tái nhợt, làm cho chúng trở nên hồng nhuận một chút, lúc này anh mới mở cửa xuống xe, rồi đợi thang máy lên tầng.

Đứng ở trong thang máy, anh nhớ tới ngày đó, sau khi gặp Ma Kết trở về, anh đã gọi điện thoại đường dài sang Mỹ cho chị mình, Hoàng Song Ngư.

Chị cũng giống Ma Kết, bán tín bán nghi với lời nói của anh, nhưng sau vài lần anh cầu khẩn, cuối cùng chị vẫn nói cho anh những chuyện đã xảy ra với Kim Ngưu -

"Sau khi biết tin Cự Giải chết, Kim Ngưu hoàn toàn suy sụp, cô ấy đi lấy tro cốt của Cự Giải, đi đến nơi trước kia cùng sống với Cự Giải, coi bình tro cốt ấy là Cự Giải, ngày đêm không ngừng nói chuyện với bình tro cốt đó, đến khi chị và Ma Kết tìm được nơi đó, muốn lấy tro cốt đi, cô ấy quyết không chịu buông tay, cuối cùng bởi vì bị sốt, cơ thể không chống đỡ nổi nên ngất đi, lúc đó bọn chị mới có thể đưa cô ấy đến bệnh viên. Nhưng sau đó cô ấy lại......"

"Cô ấy làm sao vậy?" Anh nóng vội hỏi.

"Khi cô ấy còn hôn mê, chị đã đem tro cốt của Cự Giải về linh cốt tháp, cô ấy tỉnh lại không tìm thấy nó, bắt đầu kích động cãi lộn, tiêm thuốc an thần cho ấy, cả người cô ấy lại giống như mất đi linh hồn, không nói một lời, không ăn không ngủ, giống như một đứa trẻ ngồi ngơ ngác trên giường." Nhắc lại chuyện đó, Hoàng Song Ngư không nhịn được nghẹn ngào.

"Sau đó thì sao?" Anh nghe xong, đau lòng không thôi.

"Qua vài ngày, bỗng nhiên cô ấy mở miệng nói chuyện, nhưng là kêu đầu đau quá, sau đó phát cuồng đập đầu mình vào vách tường, làm trán chảy đầy máu, Ma Kết cũng không thể nhìn được nữa, cho nên cậu ấy......"

Nghe thế, anh run giọng hỏi:"Ma Kết làm gì?"

Cô hít sâu một hơi."Cậu ấy mời một bác sĩ tâm lý, dùng phương pháp thôi miên, làm cho Kim Ngưu quên đi hết thảy những chuyện có liên quan đến Cự Giải."

"Ý của chị là nói...... Cô ấy quên em? Cô ấy không nhớ rõ người tên là Hoàng Cự Giải nữa? Không nhớ rõ tất cả những chuyện trước đây của chúng em?!"

Nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng nói kích động, Hoàng Song Ngư đẩu môi hỏi:"Em thật sự...... Là Cự Giải sao?"

Tuy rằng vừa rồi trong điện thoại, anh đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, còn nói đến những chuyện chỉ có cô và Cự Giải mới biết, nhưng dù sao chuyện này cũng rất khó tin, cô vẫn không thể tin được.

Tuy nhiên giờ phút này quanh quẩn bên tai cô là những câu hỏi bộc trực đau lòng, làm cho lòng cô không khỏi dao động.

Giọng nói xa lạ trong điện thoại này, thật là em trai đã qua đời của cô ư?

"Em thật sự là Cự Giải. Em biết chuyện của mình rất ly kỳ, làm chị khó tin, nhưng chị ngẫm lại đi, em có cần thiết phải giả mạo Hoàng Cự Giải không? Anh ta có cái gì khiến em phải mưu đồ chứ? Trước khi chết, em đã đem tất cả tài sản và nhà cửa đều để trên danh nghĩa của Kim Ngưu, rất nhiều tài sản cũng ủng hộ ra ngoài, Hoàng Cự Giải căn bản đã thành hai bàn tay trắng rồi."

Đúng vậy, cô rất rõ ràng, trên danh nghĩa em mình quả thật chỉ còn hai bàn tay trắng, ngược lại người tên Vũ Bắc Giải, tự xưng là em cô kia, anh ta là một họa sĩ rất nổi tiếng, mỗi bức tranh của anh ta cũng phải có giá hơn một triệu.

Lúc trước, khi Cự Giải nằm viện, người kia nằm tại phòng bệnh ngay cạnh đó, khi ấy anh ta thực táo bạo, luôn miệng quát mắng khiến vài người quản lý phải bỏ đi, sau khi biết vì hai mắt bị mù mà anh ta không tự tin, bởi vậy trước khi chết Cự Giải đã đặc biệt chỉ định tặng giác mạc của mình cho anh ta, hy vọng có thể giúp anh ta khôi phục thị lực.

Nghĩ đến đây, Hoàng Song Ngư không khỏi có chút tin tưởng. Có lẽ lời của người đàn ông xa lạ trong điện thoại này là thật, Cự Giải thật sự đã mượn thân thể của Vũ Bắc Giải để sống lại.

"Ma Kết là vì đau lòng Kim Ngưu, không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục thống khổ, cho nên mới có thể dùng phương pháp thôi miên để cô ấy quên đi Cự Giải. Sau khi Kim Ngưu bị thôi miên, Ma Kết nghĩ một lý do, thuyết phục cô ấy cùng chuyển đến nơi khác, ngay cả chị cũng không biết, thậm chí cả điện thoại của Kim Ngưu cậu ấy cũng thay đổi, chính là muốn không cho Kim Ngưu có cơ hội tiếp xúc với những chuyện trước kia, muốn cho cô ấy hoàn toàn quên mất Cự Giải, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới."

Vũ Bắc Giải nhớ rõ, trước khi kết thúc cuộc gọi đó, chị gái còn thấm thía nhắc nhở anh -

"Nếu em không hy vọng Kim Ngưu suy sụp, thì đừng nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Cự Giải với cô ấy, chẳng may giải được thôi miên, những kí ức thống khổ đau thương đó ùa về, sẽ làm cô ấy không chịu nổi đâu."

Sau đó, anh nhờ thám tử, tìm vài ngày thì thấy được nơi ở của Kim Ngưu, còn ngoài ý muốn phát hiện, nơi cô công tác chính là công ty của cậu Vũ Bắc Giải.

Đây rõ ràng là ông trời cố ý muốn họ nối lại tình duyên, nên mới sắp xếp kì diệu như vậy, lần này dù phải làm thế nào anh cũng quyết không buông cô ra.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Vũ Bắc Giải bước ra khỏi thang máy, thận trọng nói với lòng mình - bắt đầu từ bây giờ mình là Vũ Bắc Giải, Hoàng Cự Giải đã chết rồi, trên thế giới này không còn người tên Hoàng Cự Giải kia nữa.

Hỏi trợ lý vị trí của phòng trà nước, Vũ Bắc Giải cầm lấy cái chén đi đến, chuẩn bị lấy nước cho mình.

Đi ra ngoài, liền nghe thấy bên trong có hai người đang nói chuyện với nhau-

"Chúng ta giấu loại cà phê này đi, đừng để cô ta tìm được, xem hôm nay cô ta làm thế nào để pha cà phê cho tổng giám đốc uống."

"Như vậy có được không? Nhỡ tổng giám đốc trách tội xuống dưới, thì phải làm sao bây giờ?"

"Vậy cũng chả đến đầu chúng ta, thư ký của tổng giám đốc cũng không phải là chúng ta, ai bảo cô ta vào công ty cứ kiêu căng như thế chứ, không thèm để ý đến chúng ta, cô không biết là cô ta rất đáng ghét sao?"

"Bộ dáng lạnh như băng không để ý đến người khác của cô ta đúng là thật đáng ghét, được rồi, vậy cô nói xem phải giấu thế nào đây?"

"Thì...... giấu ở kia cũng được, tôi không tin cô ta có thể tìm ra." Nói xong, cô gia đó mở ngăn tủ ở dưới ra, bỏ mấy thứ vào một hộp trà rỗng trong đó, rồi hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi ra phòng trà nước.

Thấy tất cả, Vũ Bắc Giải vội vàng tránh vào một chỗ rẽ, sau đó lại thoáng nhìn thấy Hứa Kim Ngưu đi vào phòng trà nước.

Cô mở một ngăn tủ phía trên ra, có vẻ đang muốn tìm gì đó.

"Chào buổi sáng."

Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói trầm trầm, cô nhìn lại, là Vũ Bắc Giải, khẽ gật đầu một cái, liền tiếp tục tìm kiếm loại cà phê Diệp Uy hay uống.

Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã để nó vào đây mà, làm sao có thể không thấy nhỉ?

"Cô đang tìm cái gì?" Ánh mắt anh quyến luyến dừng trên bóng dáng mảnh mai của cô.

"Một loại cà phê." Ngăn đầu không tìm thấy, cô mở ngăn tủ phía dưới ra, nhưng mở to mắt tìm kiếm, không gian không lớn trong ngăn tủ kia, cũng không thể thấy bóng dáng của loại cà phê đó.

Nghe vậy, Vũ Bắc Giải mới biết được, thì ra người hai cô gái đó muốn hại chính là cô.

Anh bước đến sau cô, cúi người, lấy ra một hộp trà từ trong ngăn tủ dưới, mở nắp ra, lấy loại cà phê trong đó đưa cho cô.

"Là loại này à?"

Nhận cà phê trên tay anh, Hứa Kim Ngưu kinh ngạc nói:"Đúng vậy, nhưng sao nó lại để trong hộp trà?"

"Vừa rồi có người bỏ vào."

Nghe vậy, cô nhất thời hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhất định lại là những nữ đồng nghiệp không thích cô rồi, cố ý trêu cợt cô.

Ngày hôm qua cũng giống như vậy, khi cô đi qua chỗ bọn họ, họ còn cố ý chạm vào cô, làm cô bị rớt những tài liệu chuẩn bị viết kế hoạch đang ôm trước ngực, các cô ấy không chỉ không xin lỗi, còn trách cứ cô đi đường không để ý nên mới đụng vào họ.

Hôm kia, khi cô muốn sao chép tài liệu, có người bất ngờ giơ chân ra ngáng cô, hại cô bị ngã, mọi chuyện như thế, ngày nào cũng xảy ra, cô cũng thấy quen rồi.

Giống như lúc trước khi vừa mới vào tập đoàn Phi Diệu, cô cũng từng bị mọi người xa lánh như vậy, tuy nhiên ở chung lâu ngày, sau khi các đồng nghiệp hiểu được tính cách của cô, thì họ không còn xa lánh cô nữa, thỉnh thoảng còn có thể quan tâm nói cô đừng tăng ca quá nhiều như vậy.

Nhớ rõ có một lần, cô bị bỏng nước nóng, có một nữ đồng nghiệp lo lắng nói vẻ mặt cô rất nhợt nhạt, khuyên cô nên đi khám bác sĩ.

À, lần đó tại sao cô lại bị bỏng nước nóng nhỉ? Cô không phải là người sơ ý như vậy mà.

Tổng giám đốc Diệp còn đang chờ cô mang cà phê về, không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Hứa Kim Ngưu lấy ra số lượng cà phê vừa phải, đổ vào máy pha cà phê, nấu một tách cà phê.

Thấy Vũ Bắc Giải vẫn còn đứng trong phòng trà nước, cô nghĩ một chút, mở miệng nói lời cảm tạ."Cảm ơn anh."

"Những cô gái kia thường bắt nạt cô như vậy sao?" Sắc mặt anh hơi trầm xuống hỏi.

Cô trầm mặc không nói, sau đó vòng qua người anh đi ra khỏi phòng.

Cô không nói lời nào tương đương với chuyện cam chịu những cô gái kia bắt nạt. Vũ Bắc Giải nhăn mày, lộ ra một chút đau lòng và giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #giai#ngưu