chương 5 bánh kem
Kiều Kinh Đào chậm rãi nhìn tin nhắn trên điện thoại, mắt sáng rực: "Cỏ cây Đào Đào!"
Cậu được đà lấn tới, vui vẻ gõ chữ: [Còn muốn bánh kem nhỏ của X gia!]
Lục Thời Dã: [Được.]
Lục Thời Dã: [Cho anh một cái địa chỉ.]
Nụ cười trên mặt Kiều Kinh Đào cứng đờ, tay run run suýt đánh rơi điện thoại.
Cậu đâu thể nào gửi địa chỉ ký túc xá nam sinh được?
Như thể nhận ra cậu đang chần chừ, Lục Thời Dã lại nhắn thêm một câu: [Có thể gửi địa chỉ quán ăn gần đó, để lại số điện thoại. Cơm hộp đến rồi, anh nhắn cho em.]
Trường A Đại có mấy khu ký túc xá, mỗi khu đều có một nhà ăn riêng.
Kiều Kinh Đào: [Có phiền anh lắm không?]
Kiều Kinh Đào: [Miêu miêu thăm dò.jpg]
Lục Thời Dã: [Không đâu.]
Kiều Kinh Đào: [Vậy thì… gửi đến nhà ăn Tây Môn nha~ (rải hoa) (rải hoa)]
Chưa đầy nửa tiếng sau, cậu nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Lục Thời Dã: "Cơm hộp đến rồi."
"An An, tớ đi lấy trà sữa đây!"
"Đi đi đi!"
Kiều Kinh Đào vui vẻ chạy xuống lầu, đứng trước cửa nhà ăn cầm điện thoại xoay vòng vòng. Một lát sau, cậu mới phát hiện ra một túi cơm hộp lớn được đóng gói gọn gàng, đặt ngay ngắn trên một chiếc bàn trống.
Kiều Kinh Đào chớp chớp mắt, mờ mịt lay nhẹ túi đồ, phát hiện ngoài cơm hộp ra còn có hai hộp bánh kem nhỏ và tận bốn ly trà sữa.
Cậu vội vàng chụp một tấm ảnh gửi cho Lục Thời Dã: [Những thứ này đều là anh gọi sao?]
Lục Thời Dã: [Ừm.]
Lục Thời Dã: [Gọi trà sữa cho bảo bối và cả bạn cùng phòng của bảo bối nữa.]
Kiều Kinh Đào hơi khựng lại, nhanh chóng gõ chữ: [Sao anh biết em có ba bạn cùng phòng?]
Lục Thời Dã: [Lần trước diễn thuyết phản giáo dục, bạn học cũ có dẫn anh đi tham quan những thay đổi mới nhất của A Đại. Anh nhớ rõ gần nhà ăn Tây Môn chỉ có tòa chung cư mới sửa, mỗi phòng có bốn người.]
Kiều Kinh Đào: [Thì ra là vậy OvO]
Lúc này, một bạn học bê khay đồ ăn đi tới tìm chỗ ngồi. Kiều Kinh Đào nhanh chóng cất điện thoại, xách theo túi đồ rời đi.
Một mình cậu xuống lầu mà xách tận bốn túi, nặng muốn rơi cả tay.
Chờ thang máy lên tầng, đúng lúc đụng phải cao điểm sau giờ cơm tối, người người đổ về ký túc. Kiều Kinh Đào chờ hai lượt cũng không chen nổi, mất hết kiên nhẫn, dứt khoát đi thang bộ.
Đến khi cuối cùng cũng leo lên đến tầng 4, cậu thở hồng hộc, gần như bò lên cửa ký túc xá. Mồ hôi lấm tấm trên thái dương, cả người nóng bừng như mới vận động cường độ cao.
"Đào Đào, cậu về rồi..."
Mục An nghe tiếng cửa mở, quay đầu nhìn lại, vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền hốt hoảng: "Sao nhiều thế này?!"
"Hắn... hắn gọi trà sữa cho cả phòng chúng ta!" Kiều Kinh Đào thở hổn hển, mệt đến không nói nổi, đặt túi đồ ăn lên bàn, "Tớ ngồi nghỉ một lát... An An, cậu... cậu giúp tớ mở hộp cơm đi."
Mục An nhìn bộ dạng bơ phờ của cậu, xót xa nói: "Sớm biết nhiều như vậy, vừa nãy tớ xuống lấy cùng cậu rồi... A Đào, tay cậu đỏ hết cả rồi này!"
Nghe vậy, Kiều Kinh Đào cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay còn hơi run, lòng bàn tay trắng nõn bị siết đến mức hằn lên những vệt đỏ hỗn loạn.
Mục An nhanh chóng lại giúp cậu mở túi cơm hộp. Trong khi đó, Kiều Kinh Đào giơ tay lên chụp ảnh, trực tiếp gửi cho Lục Thời Dã.
Cực kỳ ấm ức, cậu nhắn:
[Anh không nói trước với em là mua nhiều thế này! Một mình em đi lấy đồ, tay bị siết đỏ hết rồi đây này!]
Ảnh chụp lấy bàn gỗ màu nâu nhạt của ký túc xá làm nền, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay lộ ra sắc hồng nhạt như cánh hoa đào. Làn da trắng mịn nổi bật lên những vệt đỏ chồng chéo.
Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, giống như công chúa hạt đậu mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại dấu vết.
Mục An đang chiến đấu với miệng túi cơm hộp, vô tình liếc qua tin nhắn cậu vừa gửi, hoảng sợ nói:
"Đào Đào, người ta mua trà sữa cho cậu, cậu còn mắng anh ấy mua nhiều, có phải hơi quá không..."
Lời còn chưa dứt, Mục An đột nhiên á khẩu.
Bởi vì ngay lúc đó, tin nhắn hồi đáp của Lục Thời Dã xuất hiện trên màn hình điện thoại Kiều Kinh Đào.
Lục Thời Dã: [Bảo bối, tay đau không?]
Lục Thời Dã: [Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói trước.]
Mục An: "..."
Cậu lặng lẽ quay đầu nhìn Kiều Kinh Đào, ánh mắt đầy phức tạp.
Ai nói với cậu rằng Đào Đào đang "mắng" Lục Thời Dã? Rõ ràng là đang làm nũng thì có!
Kiều Kinh Đào giận đến nhanh mà nguôi cũng nhanh, bị Mục An nhắc một câu, cậu cũng cảm thấy mình có hơi quá đáng. Thế là lập tức cúi đầu bùm bùm nhắn tin trả lời.
【Không sao đâu, chỉ là nhìn hơi đỏ chút, thực ra không đau.】
【Cảm ơn học trưởng vì trà sữa và bánh kem nhỏ!】
【Miêu miêu vui vẻ.jpg】
Lục Thời Dã rất nhanh đáp lại:
【Bảo bối thích là được.】
【Hai cái bánh kem nhỏ có đủ chia cho cả phòng không? Nếu không đủ, nói anh gọi thêm.】
Kiều Kinh Đào vội xua tay, nhắn nhanh:
【Đủ rồi đủ rồi, không cần gọi thêm đâu, cảm ơn học trưởng!】
Mục An từ đầu đến cuối chứng kiến trọn vẹn quá trình, không nhịn được cảm khái:
"Nhìn dáng vẻ này, hắn rõ ràng là quen chiều cậu rồi... Chờ đã, sao avatar này trông quen mắt thế?"
Kiều Kinh Đào giật mình, nhanh như chớp giấu điện thoại đi, ho nhẹ một tiếng: "Cậu nhìn lầm rồi đấy."
"Không phải, thật sự rất quen mắt!" Mục An kiên trì, đột nhiên bừng tỉnh, "Avatar WeChat của Lục Thời Dã cũng là cái này!"
"Cậu nói vậy làm tớ cũng nhớ ra, hình như đúng thật." Kiều Kinh Đào trấn định trả lời, "Nhưng mà anh ấy từng nói sùng bái Lục học trưởng, nên chắc dùng avatar giống nhau thôi."
"Thì ra là thế." Mục An không nghĩ nhiều, lập tức hỏi, "Đúng rồi Đào Đào, cậu vẫn chưa ăn tối đúng không? Cậu muốn ăn gì, để tớ mời."
Kiều Kinh Đào xua tay lia lịa: "Không cần không cần."
Cậu vươn tay ôm lấy hai hộp bánh kem trên bàn, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên như một chú mèo con trộm được cá khô, vui sướng tuyên bố: "Đây là bữa tối của tớ rồi!"
Hai cái bánh kem nhỏ! Đều là của mình!
Mục An nhìn cậu mà kinh ngạc: "Chỉ ăn bánh kem thôi á?"
Kiều Kinh Đào gật đầu cái rụp: "Ừ ừ!"
Mục An cười trêu: "Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, coi chừng sâu răng đấy."
Kiều Kinh Đào vừa mở hộp bánh kem vừa vui vẻ đáp: "Không sao đâu! Lần cuối tớ bị sâu răng là hồi cấp hai cơ mà—"
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên khựng lại.
Một dự cảm xấu dâng lên.
Mục An lập tức bật cười: "Lời vừa nói ra đã thành sự thật chưa?"
Tới giờ đi ngủ, Kiều Kinh Đào bắt đầu cảm thấy khớp hàm âm ỉ đau. Ban đầu cậu nghĩ ngủ một giấc sẽ ổn, nhưng không ngờ cơn đau ngày càng rõ ràng, đau đến mức không thể làm ngơ.
Trong ký túc xá đã tắt đèn, xung quanh chỉ còn lại tiếng ngáy phập phồng của ba người bạn cùng phòng.
Kiều Kinh Đào lăn qua lộn lại mà không sao ngủ được, cậu che nửa bên mặt, nước mắt lưng tròng vì đau, trong lòng âm thầm hối hận.
Chẳng lẽ thật sự vì hai miếng bánh kem ban sáng mà sâu răng rồi sao?!
Cậu mở điện thoại lên, màn hình hiển thị 2 giờ 30 phút sáng.
Kiều Kinh Đào muốn tìm ai đó để than thở, liền mở group chat gia đình 【Kiều này người một nhà】, gõ một câu rồi lại chần chừ xóa đi.
Bọn họ chắc chắn đều ngủ cả rồi…
Dù có ai còn thức vào giờ này, nếu bị hỏi đã ăn gì mà đau răng, Kiều Kinh Đào cũng ngại không dám nói ra sự thật.
Cậu mở tài khoản phụ, ủ rũ nhắn tin cho Lục Thời Dã:
【Học trưởng, răng em đau quá! 😭😭】
Trong căn phòng tối om, màn hình điện thoại là nguồn sáng duy nhất, phản chiếu khuôn mặt uể oải của Kiều Kinh Đào.
Hàng mi dài khẽ run, vương chút nước mắt, trông yếu ớt như cánh bướm bị ướt mưa. Đôi mắt màu hổ phách hôm nay chẳng còn ánh lên vẻ tinh nghịch thường ngày.
Ngay sau đó, một tin nhắn nhảy ra trên màn hình.
Lục Thời Dã: 【Đau lắm không? Đi bệnh viện khám gấp đi.】
Kiều Kinh Đào chỉ định tìm người tâm sự, không ngờ Lục Thời Dã lại trả lời ngay lập tức. Cậu sững lại một giây, rồi mới gõ chữ:
【Học trưởng vẫn chưa ngủ à?】
Lục Thời Dã: 【Mới ngủ được mười phút, nghe tiếng tin nhắn nên tỉnh.】
Lục Thời Dã: 【Bảo bối là vẫn chưa ngủ được, đau đến giờ mới chịu nhắn cho anh à?】
Kiều Kinh Đào khổ sở gật đầu, gõ: 【Ừm.】
Lục Thời Dã: 【Đi bệnh viện đi.】
Lục Thời Dã: 【Anh tra rồi, gần A Đại có một nha khoa mở 24/7, đi xe mất khoảng 10 phút.】
Kiều Kinh Đào mím môi, chần chừ gõ chữ:
【Em chờ trời sáng rồi đi…】
Lục Thời Dã: 【Bảo bối không phải đau đến không ngủ được sao?】
Kiều Kinh Đào chần chừ một chút, rồi chậm rãi thú nhận:
【Bạn cùng phòng đều ngủ rồi, không ai đi với em... Em không dám đi một mình.】
Lục Thời Dã: 【Gọi giọng nói cho anh, anh đi cùng em.】
Kiều Kinh Đào còn đang do dự, thì tin nhắn tiếp theo đã gửi đến.
【Bảo bối, nghe lời.】
Kiều Kinh Đào: 【Được rồi...】
【Nhưng mà nếu gọi giọng nói, em răng đau quá, nói không được nhiều.】
Lục Thời Dã: 【Ừm, bảo bối chỉ cần nhắn tin cho anh là được.】
Kiều Kinh Đào lấy tai nghe, gắn vào điện thoại, gửi yêu cầu gọi giọng nói.
Gần như ngay lập tức, đầu dây bên kia nhận cuộc gọi.
Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp truyền qua tai nghe: “Bảo bối?”
So với chữ viết khô khan, giọng nói này nghe vào tai còn có lực sát thương hơn. Một tiếng “Bảo bối” kéo dài, khiến vành tai Kiều Kinh Đào nóng lên.
Cậu chớp mắt, bấm chữ: 【Ừm.】
Giọng Lục Thời Dã trầm ổn:
“Anh đã đặt xe rồi, điểm đến là nha khoa gần nhất từ cổng Tây của A Đại. Xe khoảng mười phút nữa sẽ đến.
Buổi tối trời lạnh, bảo bối nhớ mặc thêm áo khoác, đừng quên mang theo giấy tờ tùy thân.”
Kiều Kinh Đào không ngờ Lục Thời Dã lại hành động nhanh như vậy, mơ mơ màng màng trả lời một câu “Được”, rồi bò dậy, rón rén xuống giường.
Cậu lấy giấy tờ tùy thân theo lời dặn của Lục Thời Dã, rồi lục trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác, khoác vào người trước khi rời ký túc xá.
Thang máy đưa cậu xuống tầng một.
Sảnh tầng một sáng trưng nhưng vắng vẻ, trống trải. Kiều Kinh Đào đứng trước cửa kính, nhìn ra ngoài—một mảng tối đen sâu thẳm, như miệng vực sâu của một con thú khổng lồ.
Cậu đột nhiên chùn bước.
Lục Thời Dã nghe ra sự bất thường, dịu giọng hỏi: “Sao thế?”
Tiếng thở của Kiều Kinh Đào hơi gấp gáp, thỉnh thoảng còn có một tiếng nức nở khe khẽ.
Cậu… đang sợ.
Lục Thời Dã hạ thấp giọng, như thể sợ làm kinh động một chú chim non đang run rẩy trong gió:
“Bảo bối, em đang ở đâu?”
Kiều Kinh Đào hít hít mũi, gõ chữ trả lời: 【Ở tầng một ký túc xá.】
Lục Thời Dã nhẹ giọng hướng dẫn: “Ừm, bây giờ ra cổng Tây đi. Xe đặt trước còn cách 800 mét nữa là tới.”
“Không sao đâu, anh ở đây với em.”
Giọng nói trầm thấp chậm rãi, mang theo sự dịu dàng trấn an. Kiều Kinh Đào hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Gió đêm phả vào mặt, mang theo cái lạnh buốt.
Cậu kéo chặt áo khoác, đi về phía cổng Tây.
Một chiếc xe trắng đang chờ với đèn nhấp nháy, biển số xe trùng khớp với tin nhắn của Lục Thời Dã.
Cậu mở cửa xe, vừa ngồi vào thì bác tài quay lại xác nhận: “Cuối biển số 2880?”
Kiều Kinh Đào nhìn qua số điện thoại trên màn hình của Lục Thời Dã, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, Lục Thời Dã nghe thấy giọng nói của Kiều Kinh Đào.
Giống như một con mèo nhỏ đang giấu mình trong một góc, cuối cùng cũng thò đầu ra, sợ sệt kêu một tiếng, khiến lòng người mềm nhũn.
Chiếc xe khởi động và hướng về mục tiêu.
Lục Thời Dã hỏi: “Bảo bối, em đi bệnh viện, có muốn báo cho người nhà một tiếng không?”
Kiều Kinh Đào gập người lại, đầu choáng váng vì đau, cố gắng lấy lại tinh thần, yếu ớt gõ trên màn hình trả lời: 【 Không cần. Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi hôm qua em ăn gì, nếu biết cơm tối em chỉ ăn hai cái bánh kem, chắc chắn họ sẽ nói em. 】
Lục Thời Dã: “…… Em chỉ ăn hai cái bánh kem làm cơm tối thôi sao?”
Kiều Kinh Đào lúc này mới nhận ra mình đã nói gì, vội vã trả lời một cách lắp bắp.
Nghe thấy, Lục Thời Dã thở dài một cách khẽ khàng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, rồi gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Kiều Kinh Đào nghiến ngón tay gõ mạnh lên màn hình, nhưng giọng điệu lại có chút yếu ớt: 【 Sao lại thế! 】
Ngữ khí rất hung dữ, như thể nếu Lục Thời Dã dám nói gì không tốt về hắn, hắn sẽ ngay lập tức nổi giận.
“Bảo bối, em đang hỏi ta làm gì à?” Lục Thời Dã cười nhẹ, “Anh đang tìm thông tin trên Internet.”
Kiều Kinh Đào ngẩn người.
Trên giao diện trò chuyện xuất hiện một bức ảnh, Kiều Kinh Đào theo phản xạ nhấn vào để mở.
Đó là kết quả tìm kiếm trên công cụ tìm kiếm.
【 Làm thế nào để giáo dục một đứa trẻ lấy đồ ngọt làm món chính? 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro