Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người yêu ở Paris - YooSu

Tên truyện: Người yêu ở Paris – Lovers In Paris

Tác giả: Niie

Pairings : Yoosu, Yunjae and Kimin

Thể loại: Romance, Drama , Angst

Link raw: winglin

Tình trạng: đã end

Tình trạng beta: 

Done

 sau 

2 tháng 1 ngày

 T.T

Editor: Đông Phương Trúc Lạc

http://nevergiverup.wordpress.com/

Foreword: (đã update)

Người ta nói rằng khi một ai đó chết, họ nhìn giống như là đang ngủ.

Một đôi mắt nâu không cảm giác nhìn chằm chằm vào người chết ở trước mặt.

Không, anh ấy không giống như là đang ngủ. Thường khi anh ấy đang ngủ, anh sẽ nằm úp bụng xuống giường, làu bàu trong giấc ngủ, thi thoảng lại lẩm bẩm mấy câu ngớ ngẩn như ‘Mình vẫn phân vân tại sao lũ mèo trái đất lại có bốn chân??’, chân của anh sẽ đè lên cái gối, kẹp chặt nó.

Mọi thứ hỗn độn.

Nhưng bây giờ, anh đang nằm thẳng lưng, mặt hướng lên trên với đôi mắt nhắm nghiền. Không có những lời lầu bầu trong cơn ngái ngủ, tất cả im lặng đến đáng sợ.

Anh ấy giống như hoàn toàn… khác biệt.

Người ta cũng thường nói rằng người chết sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Anh nằm đó, chìm vào trong giấc ngủ say. Bởi vì mỗi khi thức dậy, anh sẽ khoe nụ cười mang theo chút nắng thường ngày của mình. Nụ cười mà chàng trai trẻ kia nhớ rất nhiều.

Và nụ cười vu vơ ấy sẽ thay bằng nụ cười tinh nghịch khi anh tia thấy họa mi tóc nâu đang lười biếng nằm bên cạnh mình. (khụ là ‘brunette sleeping’ ạ)

Anh sẽ ôm cậu từ phía sau, nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương của cậu. Chàng trai trẻ luôn biết hành động buồn cười kia và cho dù cậu có không biết thì tiếng răng rắc của cái giường đã tố cáo mọi thứ.

Hơi ấm của cơ thể anh không bao giờ có thể so sánh với bất kì ai khác. Anh nghịch ngợm tấn công người còn đang ngủ kia cho đến khi cậu thức dậy.

Nụ cười nhẹ của anh tràn ngập khắp căn phòng và đó cũng là lúc cuộc chiến bằng gối bắt đầu.

Buổi sáng đã và luôn là lựa chọn của họ.

Đầu tiên, chàng trai trẻ sẽ phàn nàn một chút, vật lộn trong khi người kia vòng tay ôm chặt cậu, cố gắng thoát khỏi vị trí đáng xấu hổ kia.

Nụ hôn lười biếng luôn là bữa sáng cho một ngày mới.

Bình thường, mặt trời sẽ chiếu sáng đến mức họ có thể nhìn thấy mặt người kia mà không dời mắt. Đôi mắt nâu ấm áp của anh thi thoảng sẽ phản chiếu lại ánh sáng, lấp lánh đến mức cậu phải nhắm mắt lại.

Chiếc giường của họ hoàn toàn trở thành một đống lộn xộn.

Trong trí nhớ của cậu, chỉ có một lần duy nhất chiếc giường ngay ngắn vào buổi sáng. Đó là đêm mà họ cãi nhau rất to, đến nỗi anh không hề ngủ ở trong phòng mà ra ghế dài nằm.

Nguyên vẹn, anh ngủ giống như đang nằm dài trên ghế. Trong đống lộn xộn…

Ngày đó là một ngày địa ngục. Trời mưa trắng xóa khi họ đặt chiếc quan tài vào trong chiếc hố mà họ đã đào sẵn. Đó là buổi sáng, nhưng tại sao mặt trời không tỏa sáng giống như mọi ngày?

Một chàng trai trẻ cầm một chiếc ô, chiếc ô màu đen đã từng thuộc về anh. Mọi người ở bên cậu, tất cả những người yêu quý cậu, người mà anh yêu.

Họ đứng nhìn những người đàn ông bắt đầu làm công việc của mình. Từng dúm đất được hất vào trong hố, thu hẹp dần thời gian được nhìn thấy anh.

Mắt cậu vẫn chỉ có thể nhìn vô định về phía quan tài.

Chưa một giọt nước mắt nào có thể tìm đường ra khỏi đôi mắt kia kể từ cái đêm anh ra đi và không bao giờ quay trở lại.

Cậu nghe thấy âm thanh của tiếng khóc xung quanh. Mẹ anh, bố anh, anh trai anh, cháu trai anh và cả bạn anh nhưng cậu không hề khóc. Mỗi phân trong tim cậu đều rất đau nhưng cậu không thể khóc được.

Bầu trời không ngừng khóc cho dù tang lễ đã kết thúc. Cậu về nhà. Cậu bước vào phòng ngủ và nhìn chiếc giường.

Nó vẫn lộn xộn như khi họ dời đi hai ngày trước.

Bởi vì cậu đã dành cả đêm ở bệnh viện, cậu chưa bao giờ nghĩ là nằm trên giường có thể thoải mái hơn nếu như chỉ có một mình.

Im lặng, cậu ngồi bên mép giường, âm thanh răng rắc lại vang lên như mọi khi. Người kia quá nặng đến mức chiếc giường king size trở nên như vậy. T.T

Cậu nằm gối đầu lên chiếc gối và nhìn về phía trống vắng bên kia chiếc giường.

Vô thức, người cậu cuộn tròn như quả bóng. Tay cậu vòng qua gối và cậu nhắm mắt.

Tiếng nức nở vang vọng khắp căn phòng khi cuối cùng cậu cũng có thể khóc. Cậu không còn có thể nhìn thấy bất kì cái đầu đen nào nằm ngủ với tư thế kinh khủng ở bên cạnh và tấn công cậu nhiệt tình bằng tay hay chân mỗi khi ngủ nữa.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy phía bên kia trống không. Yoochun đã không còn ở đây nữa.

Junsu khóc bởi vì cậu muốn giải phóng tất cả cảm xúc, cậu biết rằng, bên kia đã trống không và nó sẽ trống rỗng mãi mãi.

Xin có thay đổi chút là Junsu thay vì gọi là ‘cậu’ sẽ chuyển sang dùng ‘nó’

Chapter 1:

“Junsu…!”

JaeJoong gõ cửa phòng, thở dài. Junsu chuyển đến ở cùng họ sau cái chết của em trai JaeJoong nhưng hình như nó vẫn chưa chấp nhận được sự thật thì phải.

Yunho đứng sau lưng JaeJoong, anh ôm nhẹ eo người yêu và hôn phớt lên má JaeJoong.

“Yunnie… Chúng ta ít nhất cũng nên kéo Junsu ra khỏi phòng…” Người yêu anh trề môi. Yunho nhìn cánh cửa trước mặt trước khi cũng gõ nhẹ vào cửa.

“Boo, có lẽ thằng bé cần chút thời gian…”

“Không, em không muốn cho nó ‘chút thời gian’ nào nữa! Cho dù Yoochun có là em trai của em đi nữa, em vẫn hơn nó…”

“Được rồi.”

JaeJoong bị Junsu ngắt lời, nó đã mở cửa và đối diện với JaeJoong cùng Yunho. Người lớn tuổi hơn cười lo lắng, cậu sợ những lời nói lúc nãy làm Junsu tổn thương.

Mắt Junsu di chuyển đến chỗ tay Yunho vẫn đang ôm eo JaeJoong.

Nỗi buồn và sự đố kị đâm thẳng vào tim nó.

JaeJoong nhận ra điều không đúng ngay lập tức đánh vào tay Yunho. Yunho xụ mặt và buông tay ra.

“Em nghĩ là mình muốn đi nghỉ ở đâu đó…”

Yunho và JaeJoong nhìn nhau.

“Đi du lịch?”

Junsu chỉ gật. Nó cười nhẹ với họ, dụi dụi đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.

“Cũng gần nửa tháng từ sau khi anh ấy mất… Em không nghĩ em có thể vượt qua nếu như cứ ru rú ở đây, nơi này có rất nhiều kỉ niệm gắn liền với anh ấy… có thể một kì nghỉ sẽ giúp em tốt hơn chăng.” Nó từ từ giải thích.

Anh trai tóc đen cười đồng cảm với chàng trai ít tuổi hơn trước mặt mình, sau đó cậu kéo nó vào ôm thật chặt.

Junsu nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc của anh trai yêu quý.

“Em định đi đâu vậy? Mà khi nào thì đi?”

Yunho vỗ nhẹ đầu nó. Junsu ngẩng đầu nhìn ông anh trai thứ hai.

“Một nơi mà bọn em đã dự định đến đó cùng nhau trước đó… nhưng giờ anh ấy đi rồi. Em đoán là mình phải tự đến đó một mình… Ah, càng sớm càng tốt.”

Junsu ôm chặt JaeJoong khi JaeJoong ngạc nhiên đến mức buông nó ra.

“Nhưng Junsu! Đi một mình rất nguy hiểm em biết không? Anh không muốn em bị cướp hay bị lừa gạt, tệ hơn nữa là bị rape!”

“Yah! Hyung! Làm sao mà em có thể bị rape được! Em vẫn là con trai mà và em còn có cơ bắp nữa cơ!” Junsu bĩu môi, khoe cơ bắp hiện vẫn còn đang ‘ẩn thân’ trên tay.

“Chuẩn, một thằng con trai ‘ĐÁNG YÊU’.” Yunho tất nhiên sẽ ở bên JaeJoong rồi. Junsu thở dài.

JaeJoong ôm má nó khiến Junsu nhìn thẳng vào mắt mình.

“Hãy để bọn anh đi với em…”

“Không.” Câu trả lời kiên định.

JaeJoong không nói được gì. Junsu chưa bao giờ dám cãi lời cậu trước đó, chưa bao giờ.

Junsu lắc đầu.

“Em xin lỗi hyung… nhưng đó là vấn đề của riêng em và em muốn tự mình giải quyết nó…”

Yunho nghe thấy lời Junsu nói bèn im lặng vỗ nhẹ vào vai người yêu. JaeJoong biết mình phải làm gì.

“Được rồi, nhưng để bọn anh trả tiền đi lại…”

“Không cần đâu, hyung, không cần! Em rất cảm kích nhưng em vẫn còn có tiền của mình mà… Em không muốn là gánh nặng của hai người…” Junsu nhanh chóng lắc đầu.

Người lớn tuổi hơn giật giật áo nó, cậu trề môi buồn bã khiến Junsu khó lòng từ chối nữa. Junsu thở dài, nó yếu ớt gật đầu, cười nhẹ.

Yoochun chắc chắn rất may mắn vì có một người anh trai như JaeJoong. Không giống như nó, một đứa trẻ mồ côi.

Phải, Yoochun đã chết. Và Junsu được JaeJoong đối xử như chính em trai của mình sau cái chết của anh.

Không ai biết nó nhớ Chunnie của mình đến nhường nào.

*****

Changmin ngồi trên giường trong khi nghiền ngẫm một cuốn sách.

Nhóc đang ở trong tình trạng vô cùng khổ sở. Nhóc nhớ lại lá thư của một người không ngờ. Ôi, Chúa chắc chắn biết cách làm thế nào để trừng phạt nhóc.

Kibum từ từ mở cửa phòng khiến người ít tuổi hơn do dự.

“Có chuyện gì sao?” Kibum nâng lông mày (‘nhướn’ nghe có hơi quá không?), cười toe toét. Changmin thở dài.

“Anh phải gõ cửa chứ!” Nhóc quở trách. Chàng trai lớn tuổi nhún vai và bước về phía nhóc. Kibum ngồi xuống bên cạnh Changmin.

“Trông em thật dễ sợ…”

“Dễ sợ như thế nào?” Changmin gập quyển sách và nâng lông mày với Kibum, giống y hệt những gì anh vừa làm lúc nãy.

“Dễ sợ như thường xuyên.” Kibum đáp, cười điệu. Changmin đảo tròn mắt và quay lưng lại phía Kibum.

“À! Hôm nay là sinh nhật anh, nụ hôn sinh nhật thì như thế nào?”

Changmin giật mình khi nghe thấy lời nhắc. Nhóc quay lại nhìn chàng trai đang cười sau lưng mình.

“Có thật hôm nay là sinh nhật của anh không?” Giọng nhóc đầy nghi ngờ.

Kibum lắc đầu.

“Không, hôm nay không phải sinh nhật anh, thế hôn một cái không được sao?”

“Yah! Đồ dê xồm!” Changmin đập vào tay anh họ. Mặt nhóc đỏ như quả cà chua khiến Kibum bật cười.

Một lúc sau, cả hai chàng trai đều nằm trên giường. Mắt họ nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, cả hai im lặng, ngón tay phải của Kibum khẽ đùa với ngón tay trái của Changmin.

Nhưng không biết vì sao Changmin lại phá vỡ khoảnh khắc im lặng yên bình này.

“Bummie?”

“Ừ?” Kibum nhìn sang bên cạnh, mắt anh tràn ngập hình bóng của sinh vật đáng yêu bên cạnh.

“Nếu em nói với anh một bí mật, anh sẽ không nói với ai chứ?”

Kibum nhướn lông mày.

“Em biết là em lúc nào cũng có thể tin anh, phải không?”

Changmin thở dài, nhóc nhắm mắt lại, quay sang mặt đối mặt với Kibum.

Kibum cười khúc khích, búng nhẹ vào mũi thiếu niên khiến nhóc bĩu môi.

“Em tìm thấy một lá thư. Ở bên trong phòng của bố mẹ. Nhưng anh phải giữ bí mật đó.” Nhóc chậm rãi mở mắt, ánh mắt nghiêm trọng khiến Kibum thấy lo.

“Ừ… anh hứa.”

*****

“Nói với Changmin là em yêu nhóc.”

Junsu cười với cặp đôi đứng trước mặt mình. JaeJoong cười ngọt ngào và gật đầu.

Yunho đưa cho Junsu một phong bì khiến nó ngạc nhiên.

“Gì vậy?”

Junsu lắc phong bì khiến mắt Yunho đảo quanh.

“Một cái gì đó. Nhưng em chỉ có thể mở nó khi em đã đến nơi nghe chưa.” Yunho giải thích, tiện thể quàng tay qua vai người yêu.

Junsu gật đầu, mắt nó cố gắng tránh chỗ tiếp xúc giữa hai người con trai kia.

JaeJoong đập tay Yunho, mắt cậu lườm người bên cạnh ý bảo hoặc anh thôi ngay cái kiểu này trước mặt thằng bé hoặc anh đừng có hòng có Boo tối nay.

Yunho nhanh chóng buông tay.

Junsu mỉm cười, nó hiểu ý nghĩa của hành động đột nhiên này.

Nó nhìn cửa hành khách rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Nó lại cười.

“Đến giờ rồi. Bay thôi.”

*****

[Paris]

[Nơi những người yêu nhau thường tới]

“Ahh…! Không khí trong lành ở Paris!”

Junsu dang rộng tay, nhắm mắt lại và xoay tròn, nó hít thật sâu không khí ở miền đất lạ.

Nó cười yếu ớt, nhớ lại khát vọng được đến đây với Chunnie trước đây. Giờ nó đã ở đây. Chỉ có điều ngoài ý muốn duy nhất là Chunnie của nó không ở đây.

Nó đột nhiên nhớ ra phong bì mà Yunho đã đưa lúc ở sân bay.

Nó rút ra phong bì ở trong áo khoác và cẩn thận mở.

Một bức ảnh của Yoochun nằm trong đó.

Mắt Junsu mở to khi não bộ tiếp nhận ý nghĩa của việc Yunho đã làm.

Từ từ, một nụ cười nở trên mặt Junsu.

Nó xin lấy lại lời nói lúc trước.

Chunnie của nó đang ở đây, ở Paris với nó.

*****

“Thật là rối quá đi…”

Micky cố tập trung lần nữa.

Anh cố gắng sáng tác một giai điệu từ sáng đến giờ nhưng vẫn chưa xong, còn chưa được nửa ấy chứ.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải vấn đề này.

Anh nhắm mắt lại và để những ngón tay tự lướt trên phím đàn, tự do tạo ra những nốt nhạc nhanh.

“Có lẽ mình nên ra ngoài một lát…”

Người chơi piano nhìn ra ngoài ban công căn hộ, tháp Eiffel cách chỗ anh không xa.

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh.

“Mình cần một phép màu giống như vậy…”

End chapter 1.

Thế nào hả các tình yêu? Ta đang gặp một vấn đề nho nhỏ giữa xưng hô của 3 couple. 3 bạn uke đã có xưng hô khác biệt nhưng 3 anh seme tất cả gọi chung là ‘anh’. Ta có nên đổi ngôi xưng cho mấy bạn í????

Hàng nóng bỏng tay đã về, dịch xong bay lên up luôn. Hihi

Chapter 2: 

Junsu dạo quanh thành phố chiêm ngưỡng vẻ đẹp nơi đây.

Nó đã đăng kí một phòng ở khách sạn, để tất cả đồ ở đó và chớp lấy cơ hội ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tóc Junsu khiến chúng gợn sóng.

Có lẽ một chuyến du lịch tới Paris không phải hoàn toàn tệ.

Ít nhất tâm trí của nó đã thôi nghĩ về Chunnie.

Được rồi, lại thế nữa.

“Sao mình cứ nghĩ là mình thôi nhớ Chunnie…” Junsu trề môi, không để ý tới mấy cô gái xung quanh cười khúc khích vì sự đáng yêu của mình.

Nó chập tay vào nhau khi thấy một dòng sông chảy ngang trước mắt. Tuy cẩn thận nhưng nó vẫn nhanh chóng chạy lại chỗ bờ sông.

*****

Micky ngồi trên ghế băng đối diện dòng sông.

Mắt anh thơ thẩn nhìn xung quanh. Cũng hơn một tuần rồi kể từ khi anh quay lại đây, quê hương của anh… thực ra đây chỉ là suy đoán của anh mà thôi.

Những ý nghĩ này làm đầu anh đau nhói, anh vô thức áp lòng bàn tay phải lên đầu, bật ra tiếng kêu vì cơn đau bất ngờ.

Một hình bóng xoay xoay trước mặt anh nhưng anh không thể nhìn rõ. Anh nhắm mắt lại rồi lại từ từ mở ra.

Anh nhìn thấy hình ảnh lướt qua của một chàng trai và giờ người đó đang quay lưng về phía anh.

Tâm anh nói rằng mặc kệ người ta.

Tim anh nói rằng đứng lên và đuổi theo mau lên.

*****

“Tổ sư bà-”

“Bummie!”

“-lũ khốn nạn!”

“Bummie!!”

Changmin đánh mạnh vào tay chàng trai bên cạnh khiến người đó kêu thảm thiết (khụ từ gốc là ‘yelp’ có nghĩa là kêu ăng ẳng ạ :v) Kibum xoa xoa cánh tay bị đánh đỏ rát trong khi trề môi với Changmin.

“Sao lại đánh anh?!” Anh lại hét.

“Chửi bậy không được đồng tình đặc biệt là khi có một đứa trẻ ở đây!” Changmin bĩu môi lại, môi cá trê dài cả thước trong khi chỉ vào mình, minh họa cho từ ‘đứa trẻ’.

“Rồi, rồi… Em đang kể với anh một câu chuyện mà hơn một ngày anh mới hiểu, còn cái chó gì-”

“Không chửi bậy!!”

“Rồi! Và câu chuyện này có nghĩa gì? Em chắc hẳn là đang đùa anh Min!” Kibum khổ sở gãi đầu.

Thiếu niên chỉ biết thở dài, ngả người ra phía đi văng mềm mại đằng sau.

“Anh nghĩ em nên nói với anh ấy về chuyện này.”

Kibum nhẹ nhàng nói, phá vỡ bầu không khí im lặng ngột ngạt.

Changmin quay ra nhìn anh họ.

“Nhưng umma và appa-”

“Anh biết, nhưng nó không quan trọng sao?”

Changmin cắn môi, tập trung suy nghĩ kĩ. Kibum cười, nhéo má chàng trai và rồi nhận lại một cú đấm nhẹ của Changmin.

“Em sẽ… em sẽ nghĩ về điều đó…”

*****

“Anh biết không?”

Yunho ngẩng đầu khỏi đống công việc, mắt anh dán chặt vào JaeJoong đang ngồi trên giường. Bàn làm việc của anh chất đầy tài liệu và giấy tờ khiến JaeJoong lắm lúc muốn gom hết lại và quẳng đi mớ đồ của tên người yêu là luật sư kia.

“Ừ, Boo?”

JaeJoong thở dài. Yunho gấp lại giấy tờ, anh rời khỏi chỗ ngồi trên đi văng để lại gần người anh yêu.

Ngồi xuống bên cạnh chàng trai nhỏ hơn, Yunho vòng tay ôm eo JaeJoong.

“Em nhớ Yoochun lắm…” Yunho hôn nhẹ vào đầu người yêu. JaeJoong dựa đầu lên vai Yunho.

“Anh biết, Boo… Anh cũng vậy, Yoochun là bạn thân nhất của anh.”

“Khi em nhìn Junsu, em không thể nào thôi nghĩ về việc họ mạnh mẽ như thế nào…”

Yunho chớp mắt khi nghe thấy câu đó. Mạnh mẽ?

“Boo-”

“Hai đứa dám nói cho ba mẹ em biết về mối quan hệ của tụi nó. Cho dù ba mẹ em không thích đồng tính (ta đã khóc khi type nó), cuối cùng họ vẫn chấp nhận Junsu.”

Giờ Yunho biết vấn đề là gì rồi.

“Boo, chúng ta không thể… vẫn chưa đúng lúc.”

JaeJoong giật mạnh tay anh, nỗi buồn đong đầy mắt cậu.

“Nhưng Yunnie… ít ra chúng ta cũng nên thử…”

Yunho vỗ đầu chàng trai nhỏ hơn, JaeJoong thở dài nặng nề. Cậu biết Yunho sẽ không nói cho bố mẹ của cậu về mối quan hệ của họ (YunJae) vì họ (bố mẹ JaeJoong) vẫn đang phải vượt qua cái chết của Yoochun nhưng ít ra hãy cho cậu chút hi vọng.

“Boo… Anh yêu em rất nhiều, nhớ rằng… Nó chỉ là, anh biết bố mẹ em từ rất lâu rồi, có lẽ anh biết họ còn nhiều hơn em. Em là con trai cả của họ. Bởi vì đứa con trai thứ của họ đã tuyên bố mình thích đàn ông, anh không nghĩ là họ có thể chấp nhận thêm đứa con nữa không thích phụ nữ trong gia đình. Chúng ta có thể nói về chuyện này sau có được không? Cho anh thêm thời gian… anh biết mình nên làm gì. Anh sẽ làm họ mềm lòng nhưng xin hãy cho anh chút thời gian… Được không, Boo?”

Yunho giải thích, anh nắm chặt tay người yêu trong tay mình.

JaeJoong cúi đầu.

Cậu biết em trai mình, Changmin và em họ, Kibum cũng thích nhau nhưng họ chỉ ở bên nhau như bạn bè và như anh em họ vì bố mẹ mình.

Bố mẹ hiểu rất rõ điểm yếu của họ.

“Em hiểu…” cậu chậm rãi gật đầu. Vị luật sư 24 tuổi cười, hôn nhẹ vào trán người yêu. Cậu cười dịu dàng.

“Em cũng yêu anh, Yunnie…”

*****

“Saranghamnida…Sarang hamnida aa…”

“Fly away…Fly away,love…”

Micky im lặng bước theo chàng trai không quá xa cũng không quá gần, theo dõi là từ diễn tả chuẩn nhất.

Người có giọng giống cá heo kia đang hát một bài hát rất quen mà Micky không nhớ mình đã nghe ở đâu, giọng người đó thật hấp dẫn.

Junsu nhắm mắt lại và tiếp tục hát bài hát họ yêu thích. Chunnie của nó đã chơi đàn đệm cho Junsu hát bài này. Những người bạn của họ luôn nói rằng hai người là một cặp trời sinh.

Giống như một bức tranh chỉ có hai mảnh ghép vậy. Khi hai mảnh ghép gặp nhau, chúng tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh không khiếm khuyết. Cực kì hoàn hảo.

Hoàn hảo.

Đó là từ mà Chunnie hay nói với nó.

[Mọi thứ em làm đều hoàn hảo cả Su à… Cho dù có xấu xí, có bốc mùi hay có nữ tính, nó luôn là hoàn hảo đối với anh…]

Junsu cười cay đắng.

Nó nhớ những lời chòng ghẹo đơn giản ấy.

Tay nó từ từ cầm bức ảnh của Yoochun ở trong túi áo khoác ra, nó nhìn vào gương mặt điển trai của Chunnie.

Ngón tay nó họa lại đường nét gương mặt Yoochun trong bức ảnh.

Giá như nó biết Chunnie sẽ bị một tai nạn không may mang đi thì, nó sẽ chạm vào người đó, sẽ hôn người đó cho đến khi nó cảm thấy đủ để tiếp tục sống những ngày còn lại (mà không có anh ở bên).

Gió bỗng nhiên thổi mạnh.

Mắt Junsu mở to khi bức ảnh Yoochun bay theo cơn gió.

Nó nhanh chóng quay người và chạy nhanh hết mức có thể, tay nó cố với lấy bức ảnh đang bay.

Micky sốc khi nhìn thấy người lạ anh đang bám theo đột nhiên quay lại, hình như người đó đang đuổi theo một thứ gì đó. Sau đó một vật gì đó bay qua người anh. Người lạ hình như không để ý tới anh, người đó chạy lướt qua người anh.

Khi người lạ mặt chạy qua, một cảm giác không biết tên trào dâng trong lòng anh.

Một cảm giác sâu kín, nặng nề và phức tạp.

Vô thức Micky áp lòng bàn tay lên vị trí trái tim, cảm nhận những nhịp đập nhanh hơn của con tim mình.

Cuối cùng thoát ra khỏi cơn sốc, anh quay lại nhìn và mở to mắt.

Người lạ đó đang chuẩn bị nhảy xuống sông bởi vì vật đó, hình như là bức ảnh, đã rơi xuống mặt sông.

Micky nhanh chóng chạy về phía người lạ.

“Yaaa- tên ngốc kia!! Đừng nhảy!!”

Nhưng anh đã quá muộn. Quá muộn để ngăn người đó lại, quá muộn để nói.

Rằng nhiệt độ ở trong nước chắc chắn đã xuống dưới mức 0 độ trong thời tiết lạnh như thế này.

Không còn lựa chọn nào khác, Micky cũng nhảy xuống theo.

End chapter 2.

Thế nào các tình yêu? Yoochun đã mất, Micky lại xuất hiện. Liệu Micky có là thế thân không nhỉ? Cái này làm ta nhớ đế [KTCT]. Kể ra chap sau làm ta lăn khỏi ghế khi đọc em nó. Hẹn gặp lại ngày mai nha~~~ *chu*

Chapter 3:

“Tùm!”

Micky nổi trên mặt sông, tay anh ôm chặt người lạ.

Tay anh nắm chặt vật thể đó. Micky không muốn người lạ kia lúc tỉnh lại thì phát hiện ra vật ‘yêu thích’ của mình đã bị mất. Ờm, nó chắc hẳn là một thứ rất trân quý với người đó vì cậu ta liều mình nhảy xuống sông chỉ để vớt nó.

Người lạ, chuẩn xác… người lạ xinh đẹp giờ đã bất tỉnh. Không lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, anh bơi ngược về phía bờ sông.

Anh thấy không thoải mái khi mang người lạ đến bệnh viện nên, thay vào đó, Micky quyết định bế người đó về căn hộ của mình.

*****

JaeJoong giờ đang rất lo.

Cậu đi qua đi lại rất nhiều lần trước mặt vị luật sư trẻ đang ngồi trên đi văng. Mắt Yunho giật giật vì hành động này.

“Boo, em có thể ngồi xuống một lát có được hay không và ngừng làm anh rối thêm nữa?”

JaeJoong phụng phịu với người yêu.

“Nhưng Junsu không có gọi! Nó đã hứa với em là sẽ gọi sau khi tới Paris mà!”

Yunho thở dài.

“Boo, lại đây…” Anh ra hiệu cho con quay kia lại gần mình. JaeJoong chớp mắt, từ từ tiến về phía người yêu. Kéo người nhỏ hơn ngồi lên đùi mình, Yunho ôm eo JaeJoong kéo cậu lại gần cho đến khi trán hai người tựa vào nhau.

JaeJoong đỏ mặt vì đụng chạm thân mật này, cậu vòng tay quanh cổ người kia. Yunho cười trộm, hôn nhẹ vào đôi môi đầy đặn và mềm mại của Boo.

“Anh yêu em, Boo…”

Cậu càng đỏ mặt chỉ vì câu nói giản đơn đó. Yunho ôm mặt JaeJoong.

“Không biết vì sao… Anh nghĩ quá nhiều…” JaeJoong nghiêng đầu sang một bên, mặt cậu nhìn vô cùng đáng yêu.

“Sao vậy, Yunnie?” Yunho cười nhẹ với cậu trước khi ghé môi hôn JaeJoong lần nữa, tay anh ôm cậu nới lỏng một chút.

“Yoochun và Junsu… Vào cái ngày đó, anh đang nghĩ đến… nếu như anh đi với Yoochun lúc nó rủ anh… nếu anh đồng ý… liệu anh có thể gặp lại em không?”

Sự im lặng bao phủ căn phòng, JaeJoong ngồi im không nói gì. Cảm xúc như lũ càn quét bên trong cậu, ý nghĩ nếu người yêu cậu đột ngột ra đi nghiền nát tim cậu.

JaeJoong chậm rãi lắc đầu, mắt cậu đong đầy nước mắt, cậu ôm cổ Yunho chặt hơn. Mắt Yunho nhìn thật sâu vào đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy nhưng rồi chúng bị mi mắt giấu đi khi JaeJoong nhắm mắt.

Những tiếng nức nở bủa vây căn phòng, Yunho từ từ dựa gần, trao cho cậu một nụ hôn nhẹ vào mi mắt, cho đôi mắt đẫm lệ ẩn đằng sau.

“Em… nếu anh… có chuyện xảy ra với anh… em chỉ… em không biết mình phải làm sao, Yunho!”

Yunho cười dịu dàng, lấy ngón cái lau đi những giọt nước mắt lăn trên má cậu. Anh cười khúc khích, kéo người nhỏ hơn tựa sát vào người.

“Được rồi, anh sẽ không hỏi nữa… Đừng buồn, Boo… Anh vẫn đang ở đây mà…”

“Yunnie… hứa với em là anh sẽ ở đây… mãi mãi! Hứa với em!” JaeJoong la lên, không chịu nghe lời đáp. Yunho nhìn cậu rất lâu trước khi cười với cậu.

“Anh hứa, Boo… Anh hứa với em.”

*****

“JUNSU!”

Junsu chớp mắt bối rối, nó nhìn hyung đang thở gấp do chạy, ào vào trong căn hộ của mình mà không báo trước.

Nhưng sau đó, một điều làm nó chú ý. JaeJoong đang khóc.

“Yoo… Yoochun… nó… nó ra đi trong một vụ tai nạn.”

“Ahh!” Mắt Junsu mở to dứt khỏi giấc ngủ. Nó thở hổn hển. Hình ảnh thi thể của Yoochun nằm trước mặt nó một lần nữa làm nó đau đớn, cho dù đó chỉ là trong giấc mộng mà thôi.

Nó úp hai tay lên mắt, Junsu cố gắng nén nước mắt hết mức có thể.

Tại sao Yoochun có thể bỏ nó ở lại một mình?

Cho dù là khi anh còn sống… Cho dù là khi anh đã chết.

Đột nhiên, nó cảm thấy một thứ gì đó ở trên người mình. Một vật gì đó…

Ấm áp…

Một thứ gì đó không thể nào giải thích được.

Một điều gì quên để nhớ.

Nó từ từ nhấc bàn tay khỏi mặt và quay đầu sang bên trái.

Mắt nó mở to hơn mọi khi.

Yoochun… Chunnie của nó… Chunnie ĐÃ CHẾT của nó đang nằm bên cạnh… ngủ với tư thế khiếm nhã, một chiếc gối kẹt giữa hai chân anh, tay phải của anh đặt trên ngực Junsu và anh đang đè lên bụng nó.

Junsu cảm thấy người mình run rẩy.

Có thể nó đã chết… nhưng như thế nào?

Sau đó vụ tai nạn hiện lên trong trí nhớ của nó. Nó nhảy xuống sông để lấy bức ảnh của Yoochun. Có lẽ đây là sự thực, có lẽ nó đã chết rồi. Và giờ nó gặp Chunnie của nó… Chunnie đáng yêu một lần nữa…

Cười đến mang tai, Junsu chậm rãi chạm vào mái tóc đen mềm. Cảm giác rất thật… rất quen.

Chunnie của nó cựa quậy trong khi ngủ, dựa sát vào tay Junsu. Junsu cười, nó nhớ Chunnie biết bao nhiêu, nó không biết phải diễn tả ra làm sao.

Người con trai kia mở mắt, đôi mắt nâu quen thuộc bắt gặp đôi mắt của Junsu. Junsu nhìn chằm chằm người bên cạnh giờ đang tròn mắt nhìn mình. Người kia nhanh chóng ngồi dậy làm chiếc chăn mỏng bị kéo theo, lộ ra cảnh cả hai người gần như không mặc gì ngoại trừ chiếc quần lót. *khụ khụ*

“Ahhh… Cậu đã tỉnh… Tôi… Tôi…”

Junsu chớp mắt khi nhìn thấy hành động đột ngột này. Chunnie của nó hít một hơi thật sâu.

“C-chào…! Rất vui được gặp cậu, tôi là Micky!”

*****

Micky nhíu mày khi nhìn thấy ánh mắt của người lạ trở nên khó đoán. Cậu hình như bị sốc… CỰC KÌ sốc khi nghe anh nói.

Micky nuốt nước bọt, có thể cậu ấy đang giận vì tình trạng khỏa thân của hai người lúc này. Anh nhanh chóng mở miệng bào chữa.

“Cậu nhảy xuống sông! Tôi đã cứu cậu nhưng tôi không nghĩ đem cậu đến bệnh viện là ý tưởng hay bởi vì tôi không biết cậu! Nên tôi mang cậu về nhà tôi và… và cởi quần áo cậu, tôi không muốn cậu bị hạ thân nhiệt nên tôi chia sẻ nhiệt độ với cậu!” Anh la lên. Nhưng gương mặt người đó không hề thay đổi, chỉ càng khó coi hơn mà thôi.

“Anh… n-nhưng… Chunnie…”

Mắt Micky mở to khi nghe thấy cái tên. Chunnie… anh biết mình đã nghe thấy nó nhưng mà khi nào nhỉ…?

Bỗng cơn đau đầu ập đến. Micky cắn chặt răng và nhìn chàng trai trẻ hơn.

“Tôi… tôi là Micky… không phải người… tên Chunnie của cậu…”

Junsu cảm thấy trái tim mình rơi xuống.

Nhưng người trước mặt nó HOÀN TOÀN giống với Chunnie của nó!

Đôi mắt, mũi, đôi môi… mọi thứ của người đó.

Micky phản ứng khi thấy người kia sắp khóc. Anh đã nói gì làm cậu buồn hay sao? Nhưng mà, sao nhìn thấy người đó buồn anh cũng không vui?

“N-này… không sao chứ…?”

End chapter 3.

Vô cùng xin lỗi, chap 4 mà ta hứa mới làm được một nửa. Mai ta sẽ cố gắng làm luôn chap 5, thực ra mai có hẹn nên không biết ta có làm được không í. Mà đoán đi? Micky này giống Chunnie như vậy liệu có phải hai người là song sinh? Nhưng mà ông bà Kim làm gì có cặp sinh đôi nào, mà quên, tác giả chưa có nói họ của Yoochun trong truyện nhỉ? Micky này có phải sẽ là ‘người thay thế’ hay không đọc chục chương sau sẽ rõ <= Just kidding :v

[Transfic][NYOP] Chapter 4

Chapter 4:

Kibum nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn học. Anh nhìn bức tranh cũ của bố mẹ trên tường trước khi cười lặng lẽ.

“Nếu ông bà Kim không nhận con… chuyện gì sẽ xảy ra với con…?”

*****

“Yah!”

Micky đỏ mặt hét lên, nhanh chóng quay lại nấu ăn. Junsu đứng trước cửa nhà bếp chớp mắt nhìn anh.

Nó đang mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Micky nhưng mà không có mặc quần. Vòng cổ của chiếc áo rộng đến nỗi hở cả một bên vai phải của Junsu.

Ờm, Junsu nghĩ là chiếc áo quá rộng. Nó to đến mức che được cả phần trên cơ thể và cả cặp mông vịt của nó cơ mà.

Micky mặt khác không thể nào chịu được khi vị khách của anh xuất hiện như thế. Đôi chân và đùi… cặp đùi trắng sữa… đôi chân thon- (khặc khặc)

“Tõm!” Anh vô thức đổ quá nhiều muối vào trong nồi làm cho Junsu tròn mắt.

“Yah! Như thế sẽ bị mặn đấy!” Junsu nhanh chóng chạy lại chỗ anh và nhìn vào trong cái nồi. Micky sợ hãi nhìn nó, sợ rằng mắt mình sẽ tự di chuyển xuống dưới và sau đó tay mình cũng sẽ làm tương tự.

“S-sao cậu không mặc quần vào?” Yoochun cà lăm. Junsu giờ đang thay anh nấu ăn, nó đang chuẩn bị nấu một thứ gì khác thay vì thứ mặn chát này.

“Tôi đã tìm rồi nhưng chẳng có cái nào vừa cả.” Nó ngoảnh mặt lại và cười vô tội với Micky. Micky cảm thấy có gì đó khẽ cào vào tim… tuy đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười ngọt ngào ấy… nhưng-

“Aaa-ahh…” Micky ôm chặt đầu, cơn đau lại ập tới lần nữa. Junsu bị sốc nhưng rồi nhanh chóng vươn tay lên chạm vào đầu của chàng trai.

Anh không thể nào hiểu được tại sao mỗi lần anh cố gắng nhớ lại quá khứ, cơn đau sẽ ập tới và toàn bộ kí ức chỉ là một mảnh trắng xóa. Anh không tài nào nhớ được bất cứ điều gì.

Junsu cắn môi lo lắng. Nó chậm rãi ấn chàng trai lớn tuổi hơn ngồi xuống ghế ăn, mát xa nhẹ nhàng đầu anh với hi vọng làm giảm cơn đau vô hình.

Micky vô thức tựa sát vào người Junsu. Thật mềm mại, thật dịu dàng… và quen thuộc.

Junsu cúi đầu nhìn người kia.

Micky thực sự quá giống Yoochun.

Kể cả giọng nói!

Nó thở dài, sao nó lại thấy đau khi biết Yoochun không phải là Yoochun. (ý là ‘Yoochun’ này tên là Micky)

Ngón tay nó nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen mềm mại kia, Yoochun gần như rên ‘rừ rừ’ (tiếng mèo kêu khi nó thích ấy ạ, chị tg này quá biến thái :v) khi nó chạm vào.

Nó muốn Yoochun ở trong lòng mình như lúc này biết bao.

“Ermm… Junsu, tôi có thể gọi cậu như vậy không?” Junsu thoát khỏi tình trạng nghĩ vẩn vơ và gật đầu. Không hiểu sao nó không muốn buông người kia ra. Micky ngẩng đầu nhìn người anh mới biết có một ngày, giống như anh biết tất cả về người đó, nhưng đó là điều không thể.

Micky lắc đầu.

“Ahh…! Tôi quên gọi cho JaeJoong hyung.” Junsu đột nhiên la lên. Micky chớp mắt.

“JaeJoong hyung? Ai vậy?”

“A… A… ah, một người bạn.” Junsu muốn nói là anh trai của người yêu nhưng nó không muốn nghe người kia hỏi về bạn trai cũ. Nó không hề nhận ra là lông mày Micky xoắn vào nhau khi nghe câu đó.

“Bạn? Bạn kiểu gì?” Có chút ghen tị… không rất nhiều ấy chứ.

Junsu cười khúc khích. Micky nhìn thấy chàng trai bé nhỏ kia đáng yêu biết nhường nào.

“Ờ, cậu có thể mượn điện thoại của tôi.” Anh cười. Junsu chập tay vui vẻ và gật đầu rất nhanh.

“Trước khi hyung ấy giết tôi bằng sự lo lắng!”

Micky cười thầm, đưa cho Junsu điện thoại. Tay của họ chạm vào nhau, Junsu cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể.

Nó nhanh chóng rụt tay lại với chiếc điện thoại, mắt tròn xoe.

Micky chớp mắt nhìn nó, không hiểu gì cả.

Junsu cắn chặt môi để ngăn không cho nước mắt trào ra, nó cúi đầu.

“T… tôi sẽ quay lại sau.”

Và rồi, nó chạy ra khỏi bếp nhanh hết mức có thể.

*****

“Hyung, em cần nói chuyện với Junsu hyung!” Changmin trề môi. Kibum đang ngồi xem TV bên cạnh nhóc trên đi văng. Người ở đầu dây bên kia thở dài.

“Nhưng Minnie à, nó không có ở đây!”

Kibum cười trộm nhìn cái môi cá trê của Changmin bắt đầu dài ra cả thước, rồi sau đó anh nhéo má nhóc một cái.

“Yah! Thôi ngay!” Changmin giận dữ đập vào tay anh. Kibum phát ra tiếng ‘ouch’.

“Nhưng điều này thực sự thực sự THỰC SỰ quan trọng, Jae hyung… thôi nào, anh không yêu Minnie bé bỏng sao?”

“Anh có.” Kibum đáp, cười đểu. Changmin đỏ hết cả mặt, quát người kia im lặng trong khi lôi một chiếc nệm gối tính đè lên mặt Kibum. Kibum né được, thành công túm hai tay nhóc.

“Yah! Bỏ ra cái đồ dê già!”

“Changmin? Chuyện gì đang diễn ra ở đó vậy?” Giọng JaeJoong vọng ra từ điện thoại. Kibum nhanh tay vồ lấy điện thoại của Changmin.

“JaeJoong hyung!”

“Kibum?” JaeJoong hoang mang.

“Changmin đang bận tạo em bé với em, gọi lại cho anh sau!” Và rồi, anh kết thúc cuộc gọi.

Changmin đỏ mặt vì ngượng và giận, nhóc mở to miệng hết cỡ.

“ANH LÀ THẰNG NGỐC, KIM KIBUM!”

“Yah! Đừng có hét, anh không có bị điếc!” Kibum cãi lại, che tai mình bằng hai tay. Changmin phồng má, ngồi về chỗ cũ không thèm nhìn Kibum và khoanh tay trước ngực.

Kibum nhếch mép, chọc vào má phải mềm mại của nhóc.

“Em giận vì anh nói dối à?” Changmin, tất nhiên, gật đầu.

“Yah, nếu em thực sự không muốn có em bé với anh thì cứ nói ra…” Kibum đáp với nụ cười trơ trẽn. Mặt Changmin lúc này giống một trái cà chua cỡ bự.

“Yah! Đồ dê già! Em tức vì anh nói dối JaeJoong hyung và không, em không muốn có em bé với anh!”

“Có em muốn.” Kibum chòng ghẹo.

“Không phải!”

“Có!”

“Không!”

“Có!”

“Không!”

“Không á?”

“Không phải!”

“À há!” Kibum cười đến mức ôm bụng vì thành công chơi khăm Changmin. Changmin mặt khác há hốc mồm ra. Sao nhóc, Kim Changmin, đỉnh đỉnh đại danh lại có thể chui vào… vào cái bẫy ngu ngốc như vậy?!

“Yah! Em không muốn nói chuyện với anh nữa!” Nhóc đứng lên, ném chiếc gối vào Kibum đang bò lăn trên sàn.

“A ha ha ha! Lạy chúa, Min! Đợi anh, ôi, ahahah!!” Anh tiếp tục cười to.

Changmin hờn dỗi, dậm mạnh chân đi về phòng nhóc.

Trước khi Changmin chạm tay vào nắm cửa, tay Kibum túm được tay nhóc. Nhóc quay mặt đi, bĩu môi, Kibum vẫn đang cố nén cười.

“U-umm… Minnie thôi nào… chúng ta sẽ đến nhà họ được chứ.” Kibum yêu cầu, cười khì khì. Changmin đập vào tay anh lần nữa trước khi mở cửa và vào trong.

Kibum nhíu mày, có thể lần này anh đã đi quá xa?

“Này, Minnie… đừng có giận, anh chỉ đùa thôi!”

Không trả lời.

Kibum gần như nhăn mặt. Anh gõ mạnh liên tục vào cửa chỉ để nhận được tiếng trả lời chẳng hạn như một tiếng hét hay là bị cánh cửa đập vào mũi (vì người bên trong tức quá mở ra).

“Anh có thôi đi không?! Em đang thay quần áo! Anh muốn em ra ngoài với quần cộc à?!”

Kibum cười toe toét khi nghe thấy câu trả lời. Anh đút tay vào túi áo và quay về phòng mình. Trước khi bỏ đi, anh để lại một câu cho người bên kia cánh cửa.

“Mặc kín vào! Chỉ được xẹc xi với anh!”

“YAAAHH!!”

*****

JaeJoong cắn ngón tay, lo lắng và sợ hãi không ngừng đong đầy tim cậu.

“Boo, đứt tay giờ…” Yunho kéo ngón tay JaeJoong ra khỏi miệng cậu và xem xét chúng.

“Em sẽ làm mấy ngón tay nhỏ bé này bị đau đấy.” Anh cười cười khuyên cậu. JaeJoong thở dài, sau đó điện thoại cậu đổ chuông. Cậu nhanh chóng nhấc máy mà không nhìn số điện thoại người gọi.

“JUNSU?!” Cậu hét lên với người gọi. Cậu nghe thấy một tiếng cười sợ sệt.

“Jae hyung… chào?” Junsu hỏi ở đầu dây bên kia. Lo lắng tan dần nhưng đó cũng là lúc giận dữ chiếm đầy tim cậu.

“KIM JUNSU, EM LÀM ANH LO TỚI CHẾT!”

Junsu giơ điện thoại ra xa khỏi tai, tiếng hét của JaeJoong chắc chắn có thể giết người.

“Em… Ờm, có một số việc xảy ra… nhưng ít ra em đã gọi cho anh, đúng không hyung?” Nó cầu xin với giọng đáng yêu của mình. JaeJoong lại thở dài, vô thức xoa thái dương.

“Jae-JaeJoong-hyung… e… em nghĩ em cần anh lúc này…” Giọng Junsu đột nhiên thay đổi khiến người nhiều tuổi hơn lo lắng.

“Junsu… em không sao chứ? Nếu không khỏe, về nhà đi, anh đợi em…”

Junsu cắn môi cố kiềm chế nước mắt nhưng nó không thể.

“Em… em cần ra chỗ này một chút, em gọi lại cho anh sau nhé, em yêu anh, bye.” Nó nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

JaeJoong nhìn điện thoại, nhăn mày. Cậu nhìn Yunho đang bối rối nhìn mình.

“Có chuyện gì đó xảy ra nhưng Junsu không nói với em… thằng nhóc đó quá cứng đầu…” Cậu im lặng nói. Yunho bước lại gần và ôm cậu vào lòng.

JaeJoong ôm lại người yêu. Cậu chưa bao giờ biết mình phải làm gì nếu như không có Yunho ở bên.

Yunho tựa sát trao cho cậu một nụ hôn phớt trên môi. JaeJoong đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào của cậu.

“Boo… đừng làm vậy.” JaeJoong chớp chớp mắt. Mắt Yunho giật giật.

“Em đang làm anh ‘cứng’, Boo…” Yunho rền rĩ. JaeJoong cười, đánh yêu vào tay người cao hơn.

“Yah anh!”

“Thôi nào, vào phòng ngủ đi!” Yunho bế bổng JaeJoong trên tay. JaeJoong đỏ mặt.

Đột nhiên tiếng gõ cửa làm gián đoạn không khí giữa hai người. Yunho lầm bầm khi JaeJoong nhanh chóng nhảy xuống và đi về phía cửa.

“Yah, em đã nói là đừng có chạm vào em rồi!”

“Anh có chạm vào em đâu, anh đang bảo vệ em mà thôi! Em đang mặc áo sơ mi không tay còn gì nữa!”

“Yah! Thôi ngay! Em đã quàng thêm cái khăn còn gì!”

“Cũng đâu có giúp gì được!”

JaeJoong chớp mắt nhìn hai người trước cửa. Cả hai cãi nhau chí chóe không ngừng, dường như JaeJoong ở đây là vô hình.

“Yah! Hai đứa đang làm gì đấy? Cãi nhau trước cửa nhà bọn anh sao?” Yunho cũng ló mặt ra cắt đứt tràng liên thanh của hai người. Changmin trề môi chỉ vào Kibum.

“Anh ấy đang cố rape em!” (ta nghĩ là sàm sỡ chứ rape trước cửa nhà có hơi… ngàn chấm…)

“Em cái gì…?” JaeJoong và Yunho đồng thanh, sốc đến mức nhìn Kibum không chớp mắt.

Kibum trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Em sẽ làm nhưng không phải bây giờ.”

“Yah!” Changmin la lên.

“Vào trong trước đi, cả hai người…” JaeJoong mời vào, cố làm cho hai người thôi cãi nhau. Họ bước vào trong, Changmin bĩu môi còn Kibum nhếch mép cười đểu. Họ (KiMin) với cặp đôi kia (YunJae) ăn trưa cùng nhau, nói cho nhau nghe những chuyện thường ngày. Sau khi ăn xong, tất cả ngồi trên đi văng.

JaeJoong ngồi trên đùi Yunho trong khi hai tên còn lại ngồi bên cạnh nhau ở đi văng khác.

“Điều gì khiến hai đứa tới đây vậy?” Luật sư trẻ hỏi, cắt ngang cuộc cãi vã của Changmin và Kibum.

Changmin thôi chú ý tới Kibum. Nhóc chậm rãi rút một phong thư từ bên trong túi áo và đưa về phía hai người anh.

“Cái này.”

End chapter 4.

Mình có chú thích chút, có một số đoạn vì trình độ quá kém nên mình chém từ so với nguyên tác. Còn cái đoạn Changmin và Kibum chơi không với có ấy, Kibum chơi theo nguyên tắc phủ định của phủ định là khẳng định, mình giải thích chút vì sợ chỗ mình dịch không rõ ý.

Như vậy là Junsu đã nhận định chắc chắn Micky không phải là Yoochun, Jun-chan vẫn bối rối khi tiếp xúc với anh còn Micky lại cảm thấy nó ở đây rất quen thuộc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vậy ‘Yoochun’ đã chết kia là giả sao?! Còn Changmin đã phát hiện ra bí mật gì nhỉ? Liệu phong thư đó có thay đổi được ‘định mệnh’? Xin mời đón xem chap kế tiếp sẽ lên sóng vào tối nay sau khi beta xong.

Chapter 5:

JaeJoong nhìn chằm chằm phong thư.

“Gì vậy?”

Changmin cắn môi, nhìn Kibum. Kibum cười khích lệ Changmin, thân thiện xoa lưng nhóc.

“Em biết Jae hyung… là con trai nuôi của bố mẹ…”

JaeJoong nghe lời em trai nói. Phải, cậu là con nuôi. Yoochun cũng vậy.

Đầu tiên vợ chồng nhà Kim nghĩ là họ sẽ không bao giờ có thể có con nên họ nhận nuôi JaeJoong và Yoochun. Nhưng đến khi JaeJoong lên 4 và Yoochun 2 tuổi, bà Kim cuối cùng cũng mang thai Changmin. Changmin là đứa con ruột đầu tiên và cũng là đứa con duy nhất chung huyết thống với họ.

Khi JaeJoong và Yoochun được nhận nuôi thì Kibum 6 tuổi cũng được vợ chồng Kim nuôi dưỡng do bố mẹ Kibum chết trong một vụ tai nạn.

“Em tìm thấy một phong thư trong phòng ngủ của bố mẹ… thực ra, lúc đó em đang tìm sách của appa thì phong thư rơi ra. Em tình cờ thấy nó. Nên… anh biết, em tò mò… em mở nó ra.” Changmin ngừng giải thích, đưa phong thư cho JaeJoong.

JaeJoong không hề do dự liền cầm lấy.

“Appa không biết?”

Changmin lắc đầu.

“Em lấy lá thư ra và copy nó. Lá thư ở trong tay anh là bản gốc.”

Yunho kính sợ sự dũng cảm của thiếu niên trước mặt. Nhóc chắc chắn là con trai của ông Kim.

JaeJoong rút lá thư và mở nó ra. Mắt cậu mở to khi đọc từng từ từng từ một.

“A-ahh… Chúa ơi…”

Yunho nhìn người yêu.

“Em cũng phản ứng như vậy!” Kibum xía vào. Changmin lườm anh đầy chết chóc.

“Anh còn chửi bậy nữa cơ mà!”

“Yah!” Kibum bĩu môi. JaeJoong ngậm miệng há hốc vì kinh hoàng lại.

“Ôi chúa… Yunnie… cái này thật… không thể nào tưởng tượng được!”

Yunho lấy lá thư từ tay người yêu, đọc nó và một biểu cảm tương tự xuất hiện trên mặt anh.

“Shit.” Một từ chửi bậy thoát ra khỏi miệng Yunho. Kibum cười toe toét.

“Thấy chưa, anh bảo mà.”

*****

“Waah! Hôm nay thiệt là vui! Bảo tàng Rodin! Bảo tàng Louver! Ngày mai tôi sẽ tới Arc De Triumphe and Champs Elysees!” Junsu hét lên thích thú, hai người đang đi bộ, tay trái của nó nắm chặt tay phải của Micky. Micky quyết định nắm tay nó để đảm bảo chàng trai trẻ này không bị lạc.

Không hiểu sao anh rất lo lắng khi để nó tự do đi lại.

Tay họ đung đưa trước sau. Junsu hình như quá phấn khích đi thăm thú khắp mọi nơi, đây là lần đầu tiên nó tới đây, Junsu nói với anh như vậy.

Anh mỉm cười.

Ở bên cạnh Junsu giống như là thiên đường vậy, cho dù họ mới chỉ quen nhau mà thôi.

Ý nghĩ đó vừa bật ra, một cơn đau quen thuộc lại ập đến. Micky ngừng lại, anh lấy tay trái ôm đầu.

Junsu cũng dừng lại khi nhận ra hành động của Micky. Nó duỗi tay mát xa đầu Micky. Hành động này diễn ra mỗi lần cơn đau xuất hiện. Junsu không hiểu sao chỉ cần mình chạm vào thì cơn đau của người nọ biến mất. Micky cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Một lúc sau, hai người cùng ngồi trên một băng ghế.

Mắt Micky thi thoảng lại liếc về phía người kia. Junsu hình như không thoải mái cho lắm. Micky biết Junsu không thoải mái vì nó cứ nghịch ngón tay và cắn môi. Anh cũng không biết sao anh lại rõ như vậy.

Đột nhiên Junsu nhảy dựng lên.

“Ahh!! Ảnh của Chunnie!!” Giọng cá heo lên quãng tám.

Micky chớp chớp mắt khi nhớ lại lý do tại sao chàng trai kia lại nhảy xuống sông. Anh cười lặng lẽ.

“Tôi để nó ở trong căn hộ. Trước khi cậu quay về khách sạn, về nhà tôi lấy nó đi.”

Junsu nhìn anh như thể anh là một trong hàng triệu tên ngố.

Anh không phát hiện ra người ở trong bức ảnh có gương mặt giống mình sao?

Micky chỉ cười, nhìn lại nó.

“Vậy, Junsu… kể cho tôi nghe về cậu một chút đi.”

Junsu nuốt một ngụm, nó có nên kể với người này về người yêu cũ không?

“Ahh… tôi là trẻ mồ côi. Bố mẹ tôi mất khi tôi 15 tuổi… tôi nghĩ là do bộ não thông minh này nên tôi có thể tốt nghiệp cao trung khi mới 16 tuổi. Gia đình tôi thuộc diện khá giả nhưng tôi chưa bao giờ dùng tiền của nhà, chỉ khi nào thực sự cần thôi. Tôi nhận được học bổng vào đại học trong khi tôi đang làm việc với vị trí ký giả. Giờ, tôi 21 tuổi, giáo viên ở trung tâm cũng là một trong những việc của tôi, tôi vẫn làm ký giả và tôi còn giúp… một người… sáng tác nhạc.” Nó giải thích, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt.

Micky quay sang nhìn chàng trai bên cạnh mình. Junsu cười mỉm với anh.

“Còn anh thì sao?” Mắt Micky nhìn nó chăm chú một lúc trước khi nhìn đi chỗ khác.

“Ahh… Tôi cũng là trẻ mồ côi nhưng mà khi tôi còn rất nhỏ. Tôi không biết bố mẹ tôi là ai, anh em ruột tôi cũng không biết nhưng tôi vẫn đang gắng tìm họ. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi không có họ ( chỉ có tên). Tôi được một chị tốt bụng ở trong trại trẻ nuôi dưỡng cho đến khi tôi 15 tuổi. Sau đó tôi chuyển ra ngoài và bắt đầu đi làm. Tôi đã đỗ đại học nhưng sau đó lại phải ngừng học vì tôi không thể trang trải mọi thứ cùng lúc được. Năm nay tôi 22 tuổi, một nhạc công chơi piano. Tôi đang làm việc cho một công ty âm nhạc và tôi đoán… cuộc đời tôi chỉ có thế.”

Junsu gật đầu. Nó cắn môi trước khi đặt câu hỏi tiếp theo.

“Không có chút lãng mạn nào?”

Micky cười trước câu hỏi lạc đề này. Junsu phụng phịu khi nhìn thấy phản ứng của anh.

“Không, không…”

“Nhưng tại sao? Với gương mặt đó, anh có thể có nhiều…”

Tò mò không phải lúc nào cũng tốt.

“Sao cậu lại hỏi như vậy?” Junsu bị hỏi ngược. Nó cúi đầu.

“K-không… chỉ tò mò thôi…”

“Cậu đã bao giờ có người… đặc biệt ở trong lòng chưa?”

Junsu biết cuộc đối thoại này sẽ tới đâu.

Nó chậm rãi gật đầu, Micky chỉ ‘oh’.

“Anh ấy không còn ở đây nữa…” Câu nói khiến Micky bị sốc. Ánh mắt tò mò của anh khiến môi Junsu cong thành một nụ cười nhỏ.

“Anh ấy đã mất rồi… mất trong một vụ tai nạn, hai chiếc xe đâm vào nhau và… anh ấy chết. Tôi đến đây vì tôi muốn loại anh ấy ra khỏi tâm trí, muốn quên anh ấy…”

Micky cảm thấy có gì đó giục mình nắm lấy những ngón tay run rẩy của chàng trai kia nhưng anh vẫn chỉ ngồi im.

“Có hiệu quả không?” Anh hỏi lại, nhẹ nhàng. Junsu lắc đầu.

“Không, chỉ càng tệ hơn thôi…”

“Có thể bởi vì anh ấy quá… quá quý giá đối với cậu.”

Junsu mỉm cười.

“Anh ấy đúng là như thế. Tôi biết anh ấy gần 6 năm rồi… Chỉ là… tôi chưa bao giờ nghĩ… đột nhiên anh ấy có thể… đi mất. Cứ thế biến mất… khỏi cuộc đời tôi.”

Trái tim Micky bị bóp chặt bởi những từ đó. Không hiểu sao lại đau đến thế. Anh không biết tại sao, chỉ là quá mức rối bời và không thể nào… không thể nào giải thích được. Nhìn thấy nụ cười của Junsu phai nhạt, tay anh duỗi ra, nắm lấy tay Junsu để trên đùi.

Junsu nhìn hai tay họ đan vào nhau trước khi mỉm cười lần nữa.

“Anh biết không, anh ấy nhìn rất giống anh.”

Micky chớp mắt.

“Thực không?”

“Em hm.” Junsu gật đầu, cười đáng yêu. Chả trách cậu ấy nhìn như kiểu bị sốc khi nhìn thấy mình sáng nay, Micky nghĩ.

“Đừng lo… tôi sẽ không coi anh như anh ấy… bởi vì anh ấy đã mất. Và anh vẫn ở đây, còn sống.” Lời nói khiến Micky im lặng.

“Sau đó, tôi vẫn không hiểu sao tôi vẫn còn ở thế gian này… tôi nghĩ tôi có thể sẽ tự tử hay khóc không ngừng vì cái chết của anh ấy nhưng… tôi không thể. Nỗi đau có thể không cảm nhận được nhưng nó vẫn tồn tại. Tôi vẫn nhớ lúc mình nhìn thấy thi thể anh ấy ở trước mặt.. tôi không thể khóc được… khi tôi về nhà vào ngày họ chôn anh ấy, tôi cảm thấy mình đã đánh mất đi điều gì đó… Sự trống rỗng giết tôi từ bên trong, tôi ước gì mình có thể chết… nhưng như vậy sẽ làm anh ấy buồn, có đúng không?” (mình xin lỗi, đoạn này không hiểu tg nói gì >-<)

Nó ngước mắt nhìn chàng trai cao hơn, tìm kiếm sự đồng tình.

Micky chỉ có thể gật đầu.

“Người đó chắc chắn rất may mắn… khi có cậu ở bên… mặc dù anh ta không còn ở đây nữa…” Anh nhỏ giọng nói. Junsu cười rạng rỡ với anh. Nụ cười đó giúp anh có thêm sức mạnh để nhìn thấy chàng trai kia tự tin về bản thân mình.

Chậm rãi nhưng cẩn trọng anh nắm chặt hai tay Junsu trong tay mình. Anh nâng bàn tay họ lên và hôn nhẹ vào mỗi bên.

Mắt Junsu mở to vì hành động này.

“Cậu sẽ ở đây bao lâu?”

Junsu nuốt nước bọt, nhìn xuống vì quá xấu hổ.

“M…Một tuần, tôi nghĩ…”

“Trừ hai ngày đã qua, 5 ngày còn lại hãy để tôi thay thế anh ấy.”

Lời tuyên bố đè vào tim nó. Đó không phải là yêu cùng một người hai lần nhưng đều phải buông tay người đó ra cho dù lý do có khác nhau đi chăng nữa?

5 ngày.

5 ngày với Chunnie của nó… sớm phải gọi là Micky.

Điều đó sẽ giết anh ấy trong tâm nó chứ?

“Em. Em là sinh vật đẹp nhất mà anh từng thấy. Mặc dù chúng ta mới chỉ biết nhau có một ngày, em khiến anh cảm thấy như anh đã biết em từ hàng ngàn năm trước… Khi anh có cơ hội này, anh sẽ không buông tay em ra… 5 ngày có thể không đủ nhưng khi em ở đây… hãy để anh là người mới. 5 ngày để em học cách yêu một ai đó tên là Micky… cùng gương mặt nhưng khác tính cách. Hãy để anh yêu em, Kim Junsu.”

End chapter 5.

Một lần nữa chân thành xin lỗi vì khả năng kém cỏi của mình, phần tâm trạng của Junsu mình chưa thể nào truyền tải hết đến cho mọi người. 

Đến đây có người tự nguyện làm thế thân. vậy 5 ngày còn lại Junsu sẽ coi anh là thế thân chứ? Người ta thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Junsu sẽ quên được Yoochun? Aish, muốn biết thì đọc mấy chương sau là biết thôi. Bật mí trước là đầu chap sau nhớ chuẩn bị khăn giấy nhe. :p

Chapter 6:

“Ahh… thật là một buổi sáng tuyệt vời!” Junsu hét nhỏ ngay khi vừa thức giấc. Sau đó nó quay sang bên cạnh, một người vô cùng quen vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Một nụ cười nhẹ nở trên mặt nó.

Người này đã cố hết sức để giúp nó và nó trân trọng điều đó. Nó nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc của ‘bạn trai’. Thật mềm và mượt…

“Urmm…” anh cựa quậy trong khi ngủ khiến Junsu nhanh chóng rụt tay lại, nhưng một bàn tay khác giữ tay nó ở vị trí cũ. Micky mở một mắt, cười rạng rỡ.

“Làm lại đi…”

Junsu cười khúc khích khi nghe thấy yêu cầu. Nó lại luồn ngón tay vào tóc Micky, dựa gần cho đến khi trán hai người chạm vào nhau. Micky cười thầm, tựa và phá bỏ khoảng cách giữa hai bờ môi.

Mắt Junsu mở to.

Theo tính toán của nó, đây là nụ hôn đầu tiên của họ sau 2 ngày, 7 giờ, 35 phút, 10 giây sau khi gặp mặt!

Micky nhẹ nhàng lùi lại, anh muốn nhìn thấy biểu cảm của người kia.

Nụ hôn này không sai.

Mà còn rất đúng.

Quá đúng, quá chuẩn xác.

Hơn thế nữa, nó không hề cảm thấy tội lỗi gì hết. Nó không hiểu tại sao nó không cảm thấy mình là kẻ đã phản bội tình yêu mà Yoochun đã dành cho nó. Và nó còn cảm thấy khá hơn sau khi Micky trao cho nó nụ hôn.

Junsu cụp mắt sau đó cúi xuống và đòi hỏi đôi môi người kia một nụ hôn khác. Lần này đến lượt mắt Micky mở to. Một giây sau, mặt anh trở nên ôn hòa và anh vòng tay ôm eo người nhỏ hơn, cảm nhận tay Junsu đang ôm cổ mình.

Chàng trai nhỏ hơn lật người nằm lên trên Micky. Môi họ không ngừng chạm vào nhau, những ngón tay của Junsu vò rối tóc Micky. Micky nhắm mắt và phát ra âm thanh ‘ưm ưm’, tay anh luồn vào trong áo ngủ của chàng trai, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình cảm nhận làn da em bé của người phía trên. Áo Junsu bị kéo lên để lộ vùng bụng, họ vẫn tiếp tục hôn nhau.

Đây là thời gian ưa thích của nó và Yoochun. Vào buổi sáng, hôn nhau trở thành bữa ăn sáng của họ. Và giờ, nó đang làm như vậy nhưng lại với một người đàn ông khác. Tim Junsu đau đớn nhưng sự dịu dàng của người kia làm nó không thể nào cưỡng lại được.

Họ tách ra trong khoảnh khắc và sau đó Junsu cảm thấy một đôi môi ấm áp hôn dọc hàm dưới rồi đến phần giữa cổ và vai. Nó rên rỉ, tay nó nắm chặt mái tóc đen của ai kia và cong người về phía trước.

Vòng tay quanh eo nó nới lỏng, Micky di chuyển xuống dưới, khám phá làn da em bé mịn màng bằng môi. Mắt anh vẫn nhắm nhưng không hiểu sao anh có thể nhớ rõ cơ thể này mà không cần nhìn.

Trong một phần giây, vị trí của họ thay đổi.

Junsu nằm phía dưới Micky. Micky mỉm cười, cả hai người đang thở gấp.

Anh dịu dàng hôn lên trán Junsu.

“Thế là đủ rồi… em vẫn còn rất nhiều nơi muốn đến trước khi về Hàn mà.” Chàng trai nhiều tuổi hơn nói rõ. Junsu gật đầu cười ngượng ngùng. Micky cười trộm, một lần nữa ấn môi mình vào đôi môi đỏ (vì hôn) của Junsu.

*****

“Em là đồ điên.”

“Em là đồ điên của ANH.”

“Oohh! Khi em muốn làm một chuyện gì đó điên rồ, cuối cùng em cũng chịu chấp nhận là của anh?!” Kibum hét lên, cố gắng tỏ ra tức giận. Changmin bĩu môi. Nhóc nhìn ra ngoài ban công phòng ngủ.

“Nhưng Bummie-”

“Đừng có ‘Bummie’ với tôi, thưa ngài! Bố ngài sẽ ăn sống ngài nếu như ngài dám nói điều này trước mặt ông ấy!”

Môi Changmin càng trề ra.

“Nhưng Junsu hyung không ở đây và Jae hyung không thể nào liên lạc với anh ấy! Khi chúng ta có-”

“Em có, không phải chúng ta!”

“Khi em có thời gian, em muốn thăm dò một chút!” Changmin đảo mắt, nhấn mạnh vào từ ‘em’. Kibum thở dài, nhắm mắt. Changmin đôi lúc giống như con chuột nhắt (phiền phức) vậy.

“Em định làm gì nào?” Anh yên lặng hỏi. Changmin nhìn người đang ngồi bên cạnh nhóc trên chiếc giường.

“Hỏi bố vì sao không nói với chúng ta điều này… và liệu người đó đã đến chưa?”

Kibum nhìn chàng trai trẻ hơn, tim anh lúc này cảm thấy không hề dễ chịu.

“Nhưng Minnie… điều này không ngoài dự tính chứ? Nếu chú hỏi em lấy thông tin này từ đâu, em sẽ nói gì?”

“Em sẽ nói với bố là em tìm thấy! Em không muốn bố nói dối em nữa!”

“Đó không phải là lựa chọn tốt nhất, Min…”

“Và đó là lựa chọn duy nhất.”

Kibum bị tắc bởi câu trả lời. Anh thở dài ầm ĩ và nhận được cái đánh ‘bốp’ vào tay của Changmin.

“Yah! Em cần anh ủng hộ chứ không cần anh thở dài!”

“Rồi, rồi… nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hứa với anh một điều.” Changmin cảm thấy không thoải mái vì yêu cầu đột ngột này. Nhóc không tình nguyện gật đầu.

“Hãy để anh chịu trách nhiệm tất cả.”

*****

“Vậy đây là Chunnie… của em?” Micky hỏi trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Yoochun trong tay mình.

Junsu gật đầu và cười. Họ giờ đang ăn tối ở một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất nước Pháp.

Họ đã tới Arc De Triumphe and Champs Elysees theo đúng kế hoạch của Junsu. Junsu đã chuyển đến ở căn hộ của Micky trong suốt 5 ngày còn lại. Chậc, cũng để tiết kiệm tiền mà.

Trái tim Micky đau nhói nhưng anh vẫn cố nén lại để Junsu không biết.

“Anh ấy trông… khá giống anh.” Anh chậm rãi bình luận.

Junsu gật gật lần nữa.

“Phải, anh ấy giống anh…”

Micky đặt tấm ảnh xuống để thay đổi chủ đề, anh mỉm cười nhìn bạn trai cực-cute của mình.

“Em đã thấy vui hơn chưa?” Junsu cười, gật đầu đầy hạnh phúc. Micky nắm tay nó một lúc trước khi lần nữa phá vỡ sự im lặng.

“Anh ước gì chúng ta có thể giống như lúc này mãi mãi…” Lời tuyên bố làm Junsu ngạc nhiên nhưng nó vẫn chỉ ngồi yên lặng.

“Nhưng em còn có công việc, nhà và cuộc sống ở đó… và ‘anh’ ở Hàn…”

“Em cũng sợ rằng… điều này là thật.” Tim Junsu như bị bóp chặt. Nó chưa bao giờ nghĩ về việc khiến mối quan hệ này trở nên nghiêm túc, bởi vì cả hai đều biết, đây chỉ là cách để khiến nó vui vẻ trở lại, đúng như mục đích khi nó tới nơi đây.

Nó sẽ không đòi hỏi gì nhiều hơn.

Nhưng mà vẫn rất đau.

Junsu vỗ nhẹ. Nó rất thích những ngón tay của nghệ sỹ dương cầm. Chunnie của nó cũng là một người chơi piano. Anh ấy thích tạo ra những giai điệu và bài hát mới. Giọng anh giống như tiếng gọi từ thiên đường. Junsu chưa bao giờ cảm thấy đủ khi nghe bài hát của anh.

Đột nhiên có một lời mời biểu diễn vang lên trong nhà hàng.

Đó là hoạt động thường ngày, Junsu kết luận khi thấy có rất nhiều nhạc sỹ ở đây. Và nó ngạc nhiên khi thấy Micky giơ tay.

“Tôi muốn chơi piano cho người trong lòng tôi.” Anh nói, nở nụ cười chết người. Junsu nhướn mày nhìn chàng trai kia. Micky chỉ nháy mắt với nó và rời khỏi ghế, đi tới chỗ có chiếc đàn piano dạng lớn, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước phím đàn piano.

Khi ngón tay anh chạm vào phím đàn, một giai điệu nhẹ vang lên và anh bắt đầu hát. Khi bài hát đến phần điệp khúc, Junsu cảm thấy tim mình gần như thoát li khỏi lồng ngực.

““I never let go… I’m gonna make a way…oh I find ever way tonaji marayo ne pumane yongwonhi…”

Đó là bài hát của Yoochun.

“I never let go… I’m gonna make a way…oh I find ever way tonaji marayo ne pumane yongwonhi…”

Đó là bài hát của họ.

Mắt Junsu đong đầy nước mắt trong khi bài hát vẫn tiếp tục vang lên và nhạc công vẫn hát.

Không thể nào?

*****

“Appa… bố phải trả lời con!” Changmin mất bình tĩnh la lớn.

Bản thân Changmin, bố nhóc và Kibum giờ đang ở trong phòng đọc.

Ông Kim có vẻ không thoải mái khi thấy con trai hành động như vậy, ông tiếp tục lờ nhóc, lúi cúi xem đống tài liệu. Kibum đứng ở sau Changmin không dám nói điều gì.

“Appa!!”

“Min, thôi đi… ra ngoài và đi tìm mẹ con đi, bố đang làm việc..” Người cha đáp. Changmin cắn môi, ném mạnh lá thư lên bàn của bố.

“Tại sao lúc trước bố không nói cho chúng con biết Yoochun hyung có anh trai sinh đôi?!”

End chapter 6.

Không hiểu sao lúc mình đọc chap này thấy rất là thích đoạn đầu, lúc hai người ở trên giường. Vấn đề ở chỗ lúc mình trans, mình vẫn cảm thấy không được thỏa mãn cho lắm…. Chap này là chap mình thất vọng nhất từ trước đến giờ.

Giờ đến phần xì poi: Ok, Junsu đã coi Micky là bạn trai 5 ngày của mình, những lúc Junsu ở bên anh đều thấy thật thoải mái và cao trào lên đến đoạn Micky chơi và hát đúng bài hát của Yoochun và nó. Đến chỗ này, mọi người cũng lờ mờ đoán được ra rồi đúng không? Và phần cuối chính là mở đầu cho câu chuyện giữa Kibum và Changmin, cho rắc rối sắp xảy ra giữa hai người. Nói thật đọc nút thắt của hai người làm mình cảm thấy rất buồn, đây có lẽ là cặp đôi buồn nhất trong fic này…

Chapter 7:

Mắt ông Kim giật giật.

Vậy con trai ông đã biết sự thật.

Ông đứng dậy. Biểu cảm nghiêm túc ở trên mặt ông không hiểu sao làm Changmin sợ.

“Con lấy trộm đồ riêng của bố sau lưng bố sao?”

Tay Changmin nắm lại thành nắm đấm.

“N… nó không phải đồ riêng của bố! Chúng con có quyền biết về anh trai sinh đôi của Yoochun hyung!” Changmin đáp trả. Kibum bắt đầu thấy không thoải mái. Gương mặt của ông Kim trở nên đanh lại.

“Kim Changmin, bố nói ra khỏi đây ngay… bố đang bận.”

Nhưng Changmin là Changmin, sức mạnh của nhóc sẽ không bị yếu đi chỉ bởi mệnh lệnh.

“Con chỉ tò mò… anh ấy đang ở đâu?”

“Changmin!”

“Anh ấy chắc chắn đã gặp Yoochun hyung!”

“Thôi đi…”

“Và vụ tai nạn-”

Một tiếng ‘chát’ vang lên. Mắt Changmin mở to khi nhóc nhìn thấy Kibum chắn ở trước mặt, mặt anh lệch về phía bên phải.

Cái tát mà bố định đánh nhóc đã được Bummie đỡ cho.

Kibum nhắm mắt, cắn chặt răng vì đau.

Và cơn giận ở trên mặt ông Kim là dấu hiệu không tốt. Anh nhanh chóng nắm tay nhóc.

“Chúng cháu… xin lỗi, chú Kim… Cháu sẽ khuyên Changmin…” Kibum nhẹ giọng giải thích. Ông Kim ‘hừ’ một tiếng, quay lưng lại phía hai người. Changmin lo lắng sờ vào má trái sưng đỏ của Kibum. Kibum cười nhẹ trấn an nhóc rằng anh không sao hết.

Không chần chừ thêm một giây nào nữa, Kibum nắm tay nhóc và kéo ra khỏi phòng. Trước khi họ tới cửa, giọng ông Kim ngăn họ lại.

“Thêm một lần nữa, Changmin… Một lần nữa con hành động như vậy, con sẽ bị trừng phạt. Cả cậu cũng vậy, Kibum. Tôi biết cậu hiểu điều này.”

Kibum nuốt một ngụm khi nghe thấy lời cảnh cáo, anh nhanh chóng mở cửa, kéo Changmin ra ngoài.

*****

“Yah… giờ chúng ta đã biết là Yoochun có anh trai sinh đôi! Một người có ngoại hình giống y hệt nữa chứ! Và lá thư có viết là người đó sẽ đến tìm Yoochun!” JaeJoong lớn tiếng và ôm chặt Yunnie của cậu hơn, lúc này cậu đang ngồi trên đùi Yunho. Yunho vẫn đang đọc quyển sách trong khi ôm JaeJoong trong lòng.

Họ đang ngồi trên giường ngủ, thưởng thức một đêm tuyệt đẹp… cho đến khi JaeJoong một lần nữa phá vỡ sự im lặng bằng việc lôi tin sốt dẻo mà họ mới biết chiều nay ra.

“Boo! Sao giờ em không ngủ chút đi? Em còn phải đi làm vào ngày mai mà…” Yunho nhắc cậu, tiện thể hôn một cái vào má. JaeJoong trề môi.

“Này… bếp trưởng không có bĩu môi.” Yunho trêu chọc.

“Ờm, bếp trưởng này làm đấy thì sao!” Môi cậu dài ra cả thước, chôn mặt sâu hết mức có thể vào vai Yunho. Yunho cười to, để quyển sách sang một bên và ôm Boo của anh.

“Em yêu anh, Yunnie… Chúng ta có nên nói với Junsu không?” JaeJoong hỏi, ngẩng đầu nhìn Yunho. Yunho nhướn lông mày.

“Sao chúng ta không đợi thằng bé về nhà trước…? Sau đó chúng ta sẽ nói với nó.” Chàng trai cao hơn đề nghị. JaeJoong gật đầu ưng thuận.

“Em vẫn phân vân không biết liệu hai người đã gặp nhau chưa…”

Nghe thấy những lời này, Yunho với lấy lá thư trên bàn. Lá thư được viết vào ngày 16 tháng 8 cũng là ngày nó được chuyển tới vợ chồng nhà Kim, một vài ngày trước khi Yoochun chết.

Yunho thở dài.

“Có thể chưa… có thể người đó nhận được thông báo về cái chết của Yoochun và không tới đây nữa…”

JaeJoong tựa đầu vào ngực Yunho.

“Ngày Yoochun chết… Có ai ở bên trong xe nữa không?”

Yunho nhún vai. Anh thực sự không biết. Vợ chồng nhà Kim biết tin này đầu tiên, người tiếp theo hay tin là anh, Yunho cũng là người báo tin cho JaeJoong và những người khác.

“Anh không biết… Yoochun có rủ anh đi với nó nhưng anh từ chối, hôm đó anh có hẹn với em mà, nhớ không?”

JaeJoong đỏ mặt khi nghe thấy lời nhắc, cậu nhanh chóng gật đầu. Yunho chỉ cười. Boo của anh đáng yêu quá đi mất.

“Anh chỉ hi vọng mọi thứ suôn sẻ với chúng ta…” Anh nói, nhéo nhẹ vào má Boo. JaeJoong cười đáp lại.

*****

Micky đứng dậy, cúi chào mọi người. Lúc đầu anh không hề nhận ra là Junsu đã không còn ở đây nhưng khi anh nhìn sang bên cạnh, chàng trai đã biến mất.

Micky bị sốc bởi sự biến mất bất ngờ, anh chạy ra khỏi nhà hàng.

“Junsu! Junsu!” Anh hét lên và nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên anh nghĩ ra, hay là Junsu đi vệ sinh nhỉ?

Junsu đi vô định. Tay phải nó nắm chặt nơi có vị trí trái tim. Nó rất đau, như thể có hàng ngàn cây kim đâm vào tim.

Kiếp trước nó đã phạm phải tội ác gì để rồi kiếp này phải nhận lấy một… định mệnh đớn đau?

Nước mắt rơi không ngừng từ đôi mắt kia mặc cho không biết bao nhiêu lần nó cố gắng gạt đi. Bài hát mà Micky hát, bài hát nó và Yoochun cùng sáng tác… Nó nhìn thấy thi thể của Yoochun trôi nổi trước mắt! Ai đó xin hãy nói cho nó biết tại sao Micky lại biết bài hát này được không?

Quyết định đến Paris là điều tồi tệ nhất mà nó từng quyết.

Nó chậm rãi ngừng bước, dựa vào cái cây gần nhất. Cả người nó như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi xuống cỏ mềm.

Giai điệu đó…

Ca từ đó…

Giọng hát đó…

Tất cả đang giết nó cả bên trong lẫn bên ngoài.

Nó hét thật to, cả hai tay ôm lấy ngực. Mắt nó nhắm nghiền, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục trào ra.

“Junsu…”

Một giọng nói rất nhỏ đang gọi nó nhưng nó không muốn mở mắt.

Nó không thể nào chịu được khi nhìn thấy người đó.

Nhưng có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nó rồi có người hôn nhẹ lên trán nó, ngón tay cái của nghệ sỹ dương cầm xoa xoa đôi má ướt, cố lau đi những giọt lệ kia. Tất cả… tất cả khiến tim nó đập nhanh hơn lúc trước.

Nó từ từ mở mắt, nó có thể nhìn thấy nỗi đau ở bên trong đôi mắt nâu quen thuộc. Tim nó đau nhói khi biết mình đã khiến người kia đau khổ biết nhường nào.

Micky dựa sát vào, tựa trán của mình lên trán nó.

Anh giờ đang nửa quỳ trước mặt chàng trai nhỏ hơn, người đó đang tựa lưng vào cây.

Ngón tay của anh run rẩy khi anh cố hết sức để chạm vào gò má ướt đẫm của chàng trai.

“Bài hát đó… tự nhiên… xuất hiện… Anh không hề biết là mình đã học chơi… hay hát bài đó…” Anh nhẹ nhàng thú nhận. Junsu bật khóc thật sự. Nó nhắm mắt và giữ đôi bàn tay ở trên má.

“Anh… anh là anh ấy… đúng không…? Xin hãy nói với em anh là anh ấy…”

Micky không tình nguyện lắc đầu.

“Anh rất tiếc anh không phải… nhưng anh không thể… anh không thể giải thích tất cả mọi việc… Nó tự nhiên xảy ra như thế! Anh chưa bao giờ đến Hàn Quốc, anh ở đây… anh sống ở đây… nhưng rồi em đến và khiến mọi thứ thay đổi…” Anh đáp, khẽ thở dài.

Junsu ôm chặt người kia, chôn mặt vào ngực anh.

Micky cũng ôm người nhỏ bé hơn thật chặt.

Người đó cần được bảo vệ.

Và rằng, anh sẽ không bao giờ buông tay người đó.

*****

Kibum ngồi trên giường để Changmin chườm túi đá vào bên má sưng vù của mình.

Anh có thể nghe thấy Changmin lẩm bẩm mấy từ xấu về cha mình. Điều này khiến tiếng cười trộm thoát ra khỏi môi anh.

Anh nhẹ nhàng kéo tay chàng trai ra khỏi má mình. Changmin chớp chớp mắt vì hành động bất ngờ này.

“Có gì không ổn sao?”

“Anh không sao… sao em không đi tắm trước đi? Có ai đó đang bốc mùi ở đây…” Kibum chòng ghẹo, lấy tay che mũi. Changmin phồng má.

“Yah! Anh! Em mặc kệ anh đó!” Nhóc phụng phịu đứng dậy, dậm chân như đứa trẻ 5 tuổi ra khỏi phòng của mình.

Kibum thở dài, nhắm mắt lại. Anh lấy điện thoại ở trên bàn và nhanh bấm số điện thoại.

“Xin chào?” Giọng nói của Yunho ở đầu bên kia. Kibum hít thật sâu trước khi nói kế hoạch với hyung.

“Yunho hyung… chúng ta đến bệnh viện nơi Yoochun hyung được tuyên bố đã tử vong nhé.”

End chapter 7.

Xin lỗi, mình đang vừa xem ‘giọng hát Việt’ vừa beta chap này…

Ông Kim đang có bí mật gì muốn giấu mọi người sao? Tại sao ông lại đe dọa hai người họ? Còn nữa, Kibum và Yunho đi tới viện để tìm điều gì? Hỏi nhiều rồi giờ đến phần tự thuật, tất cả những gì Micky làm đều khiến Junsu nhớ lại Yoochun, đều khiến nó ở đây đau khổ. Spoil một chút là chap sau Junsu quyết định sẽ quay về Hàn và… Hẹn gặp lại vào ngày kia nhe~~~

Chapter 8:

“Em sẽ về nhà sớm hơn dự định…” Junsu lặng lẽ nói.

Nó nhận thấy gương mặt của Micky thay đổi một chút, từ vui vẻ sang nhíu mày.

Họ giờ đang cùng nhau ăn sáng trong bếp. Micky cúi đầu một chút, cho một thìa cháo gà vào miệng.

Junsu cũng cúi đầu, hối hận vì đã nói những lời kia. Nhưng sau đó, giọng Micky phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Anh hiểu… khi nào em đi?”

“Ngày kia.”

*****

“Yah, má em bị làm sao thế?” Yunho nhướn mày nhìn chàng trai vừa ngồi vào xe. Kibum chỉ nhún vai, sờ tay lên má bị tát.

“Chú Kim định đánh Changmin.”

Yunho khởi động động cơ, thấu hiểu tình hình.

“Và em chịu hộ nhóc.”

Kibum thở dài gật đầu. Anh (Kibum) thuật lại mọi lời nói cũng như hành động của ông Kim, không hiểu sao một cảm giác nghi ngờ xuất hiện trong lòng Yunho. JaeJoong và Changmin không biết về kế hoạch đi gặp bác sỹ đã giải phẫu (?) Yoochun của hai người.

Yunho biết tên vị bác sỹ vì anh đã gặp người kia trước đó.

Khi họ đến bệnh viện, Yunho và Kibum xuống xe. Kibum giữ tay người lớn tuổi hơn.

“Hyung, để em làm chuyện này. Anh ở lại đi.” Kibum nói, cười trấn định. Yunho không thích nụ cười đó, có thể đó là bởi vì Kibum biết chuyện gì có thể xảy ra và quyết định tự mình chịu trách nhiệm tất cả.

Khi Kibum đang trên đường vào bên trong viện, Yunho nắm tay anh. Anh bối rối nhìn Yunho.

“Cẩn thận.”

Kibum cười đáp. Anh bước vào bên trong bệnh viện. Sau gần nửa tiếng đồng hồ đi tìm vị bác sỹ có tên Siwon, anh gõ nhẹ cửa phòng bác sỹ, đợi người bên trong trả lời. Khi một người đàn ông cao to đẹp trai mặc áo trắng mở cửa, anh mỉm cười.

“Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là em họ của Kim Yoochun. Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

*****

Changmin ngồi trên giường ôn bài. Nhóc nhận ra mình đã bỏ rơi đống sách yêu quý của mình kể từ khi hyung mất, nhưng mà, cho dù nhóc có cố như thế nào đi chăng nữa, mấy chữ này vẫn không thể nào vào trong não.

Nhóc nhớ Yoochun hyung của mình.

Hyung ấy là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường đại học mà nhóc cũng đang theo học. Nhóc được biết đến với thân phận là em trai của Kim Yoochun, Changmin cũng được một số ưu tiên, chẳng hạn các giảng viên sẵn lòng giúp nhóc tăng điểm số bằng cách chỉ điểm cho nhóc một vài chú ý cũng như phương pháp học tập. Họ nói là nhóc có IQ giống của anh trai.

Junsu gặp anh trai nhóc khi anh ấy đang đảm nhiệm vị trí giảng viên tạm thời giảng dạy cho người mới. Câu chuyện tình yêu của họ sến đến mức Changmin suýt nôn khi mới chỉ nghe có một nửa.

JaeJoong không học cùng trường đại học với họ. Anh tham gia trường đặc biệt cho các đầu bếp. Và Changmin có thể nói gì nhỉ? Tài nấu ăn của JaeJoong hyung có thể khiến rất nhiều người sẵn sàng quỳ dưới chân anh. Bao gồm cả Yunho hyung nữa.

Yunho là luật sư đại diện cho gia đình họ, anh luôn đến nhà họ nhưng mà lúc đó Jae hyung đi du học Thụy Sĩ 5 năm. Khi họ lần đầu tiên gặp nhau, Jae hyung nấu cho anh ấy ăn và chỉ như vậy, anh ấy phải lòng anh trai cả của nhóc.

Và Changmin?

Kibum.

Cho dù có bực mình, có phiền lòng và bao nhiêu lần vượt quá giới hạn chịu đựng của mình nhưng Changmin chưa bao giờ cảm thấy phiền. Khi Kibum được bố mẹ nhóc mang về, nhóc đã thực sự nghĩ Kibum chỉ là một trong trong số những người nhóc biết mà thôi.

Ai nghĩ là điều đó sẽ không bao giờ thay đổi?

Changmin cười toe toét, nhóc định học chứ không phải ngồi đây lảm nhảm về mấy người anh và về cuộc đời mình.

Nhóc đột nhiên cười khi nhớ đến lời ghẹo về em bé của Kibum.

‘Cũng không phải ý tồi đâu nhỉ?’

Nhóc cười thầm, nhấp một ngụm sô cô la nóng rồi đặt cái cốc lên bàn nhưng đột nhiên Changmin trượt tay. Chiếc cốc rơi xuống sàn cứng tạo ra tiếng ‘choang’.

Nhịp tim Changmin tăng vọt, mắt nhóc mở to.

Sao đột nhiên nhóc lại thấy có chuyện gì đó không ổn?

*****

“Ngày mai em muốn đi đâu nào?” Micky hỏi trong khi gắp đậu vào trong bát cơm của Junsu. Junsu bĩu môi, chán ghét nhìn mấy hạt đậu trong bát.

Nó gắp trả mấy hạt đậu vào trong bát Micky khiến lông mày chàng trai hơn tuổi giật giật.

“Tháp Eiffel.” Nó cười đáp, nó mong người kia sẽ ăn giúp mình nhưng mấy hạt đậu xấu số lại bị gắp trả lại bát của nó.

“Yah?!” Junsu phụng phịu. Micky cười đáp.

“Đó là nơi những người yêu nhau thường đến…”

Lời đó khiến gương mặt Junsu thay đổi. Micky nhìn nó cười nhẹ.

“Chúng ta có thể đến cùng nhau… Em, anh và Chunnie của em…” Junsu hơi cúi đầu, nó đặt đũa xuống bên cạnh bát.

“Anh không giận em sao?” Nó lặng lẽ hỏi. Micky lắc đầu, tiếp tục lấp đầy dạ dày.

“Không, sao anh lại giận em?”

“Bởi vì em đang lợi dụng anh!” Junsu la lên. Micky nhắm mắt thở dài thật nhẹ, anh đặt đũa và bát xuống.

“Em sẽ làm gì nếu anh để em cứ lợi dụng anh?” Junsu cắn môi, nó bắt đầu nghịch ngón tay của mình. Micky cười thầm trước cảnh này, mỗi việc Junsu làm đều quá mức đáng yêu.

“Yah… Đừng nghĩ nhiều. Nhanh ăn xong bữa tối của em đi… chúng ta sẽ đi bộ sau khi em ăn xong. Paris về đêm cực đẹp nhé.” Anh vừa giải thích vừa ăn. Junsu chỉ cười đáp.

Micky đúng là một người vô cùng tốt.

Tốt giống như Chunnie của nó.

Sau khi ăn tối ở một nhà hàng Nhật, Micky sóng vai đi bên cạnh bạn trai thấp hơn, những ngón tay trái của anh đan vào ngón tay phải của Junsu. Junsu đỏ mặt vì động chạm nhẹ nhàng này. Mặc dù những ngón tay của họ đan không chặt nhưng nó có thể cảm thấy sự gần gũi.

Micky thì thầm hát một bài nào đó, bất quá Junsu không thể nào nghe rõ. Nhưng rồi anh quay sang bên trái, cười với nó.

“Em có biết một bài hát tên là ‘Everyday I love You’ không?”

Junsu cười thầm. Đó là một trong những bài hát cũ mà nó rất thích. Sau đó Micky bắt đầu hát.

“Anh không biết nhưng anh tin… Rằng mỗi một thứ đều có ý nghĩa gì đó…”

Junsu mỉm cười, Micky khẽ siết hai bàn tay.

“Và rằng em khiến cuộc đời của anh tốt đẹp hơn… Mỗi ngày anh đều yêu em…”

Nó cười lớn, biểu cảm lãng mạn trên mặt Micky trông cực kì ngớ ngẩn. Nó biết anh cố tình làm như thế. Khi Micky huých nhẹ nó ra hiệu tiếp tục bài hát, nó nhìn về phía trước, cố gắng nén cười. Họ vẫn tiếp tục tản bộ.

“Em chưa bao giờ nghĩ giấc mơ đó có thể thành sự thật… Nhưng anh cho em thấy điều đó…”

Giọng cá heo vang khắp con đường vắng họ đang đi. Nó không hề phát hiện ra là đôi mắt Micky nhìn nó đầy yêu thương.

“Anh biết rằng em có một điều gì mới… Mỗi ngày trôi qua em đều yêu anh…”

Nó nhìn sang phía bên cạnh đỏ mặt ngượng ngùng. Micky cười trộm, anh ngừng bước và nắm cả hai tay Junsu trong tay mình.

“Bởi anh tin rằng định mệnh… vượt ngoài tầm kiểm soát của đôi ta…” Junsu cố hết sức nén điệu cười Eun kyang kyang nổi tiếng khiến nụ cười của Micky rộng hơn. Junsu tiếp tục bài hát với mấy tiếng cười chen giữa lời bài hát.

“Và em sẽ không bao giờ sống cho đến khi em biết yêu ai đó…”

“Bằng cả… trái tim… và tâm hồn…” Họ hát cùng nhau, Junsu cuối cùng bật cười rũ rượi. Micky ôm eo bế bổng nó lên và xoay tròn.

“Micky, ngừng lại! Ahahahaha!” Nó cười không ngừng trong khi Micky vẫn tiếp tục xoay tròn, cả hai tay nó đặt lên vai Micky.

Micky nhắm mắt và cười theo. Tiếng cười mà anh nghe thấy trong khoảnh khắc này, anh biết anh sẽ yêu nó và nhớ nó mãi mãi.

*****

Kibum ngồi vào trong xe, mặt anh làm Yunho thấy hơi sợ.

Yunho chạm vào vai chàng trai.

“Kibum?” Kibum thoát khỏi thế giới riêng mình, cười sợ hãi với Yunho.

“Em biết hết mọi thứ rồi, hyung… Em biết cái quái gì đang diễn ra… Đó chỉ là kế hoạch sau tất cả…”

Yunho chớp mắt, anh không hiểu Kibum đang nói gì. Kibum hít một hơi thật sâu.

“Cặp sinh đôi đã gặp nhau.”

End chapter 8.

Sau bao nhiêu ngày tháng ăn chơi sa đọa, ta đã trở lại và up 4c tiếp theo. *tung bông*

Oki, sau sự cố ở nhà hàng chap trước, Junsu đã quyết định trở về Hàn. Micky biết quyết định của nó nhưng anh không hề ngăn cản, trái lại anh muốn những ngày còn lại ở Paris của Junsu là những ngày thực vui vẻ. Và những linh tính, à không, cảm xúc của anh khiến chúng ta nghi ngờ, anh là Micky hay anh là người tưởng như đã chết kia? Nhưng còn xác Yoochun mà nó đã tận mắt nhìn thấy? Ôi mình đi hơi xa thì phải. Có thể nói chap sau đối với Micah vẫn là ngọt nhưng đối với cặp đôi KiMin sẽ là khởi đầu của sự đau khổ 

:'(

Chapter 9:

Changmin đợi ở trong phòng Kibum. Kiên nhẫn dần dần bốc hơi khỏi đầu nhóc. Sau đó, người được đợi bước vào trong phòng, anh tự động cười khi nhìn thấy thiếu niên.

“Min!” Anh vui vẻ gọi to, anh bổ nhào về phía chàng trai nhưng Changmin lùi lại một bước khiến cho anh hôn đất.

“Yah anh! Kim Kibum! Anh đã đi đâu hả?! Anh mất tích từ sáng tới tối vì Chúa!” Changmin hét lên, đạp lên lưng thanh niên đang nằm trên sàn. Kibum kêu ‘ouch’ một tiếng trước khi tự đứng dậy, thẳng lưng cười đểu với nhóc.

“Em nhớ anh có đúng không Minnie à?” Changmin đỏ mặt khi nghe lời nói đó, nhóc lại hét tiếp.

“Ai thèm nhớ anh chứ?!”

“Anh biết là em có mà.” Anh đáp như đúng rồi khiến Changmin càng đỏ mặt hơn. Kibum cười trộm nhưng rồi mặt anh trở nên buồn rầu.

“Em biết không, anh vừa ở cùng với Yunho hyung và bọn anh-”

Cánh cửa đột nhiên mở ra, ông Kim và một người đàn ông mặc áo trắng quen thuộc đứng sau cánh cửa.

Kibum cứng đờ.

*****

Yunho bước vào trong phòng của anh và JaeJoong. Anh nhẹ nhàng trèo lên giường và vòng tay ôm thân thể nhỏ hơn ở bên kia chiếc giường vào lòng.

JaeJoong lầu bầu một chút trong khi ngủ, người cậu vô thức trở mình đối mặt với Yunho, mặt cậu tựa vào bờ vai rộng mà ấm áp của ai kia.

Yunho nhắm mắt, lời giải thích rối loạn vẫn đang vang trong tâm trí anh. Anh thở dài, hôn lên đầu người yêu. JaeJoong mở hé mắt và ngáp.

“Yunnie?”

Yunho hơi ngạc nhiên, anh nhìn chàng trai kia.

“Ừ, Boo?”

JaeJoong cười nhẹ, ôm chặt eo anh.

“Anh vẫn ở đây…” Cậu lầm bầm, dụi dụi mũi vào cổ Yunho. Yunho thả lỏng người vì sự tiếp xúc nhẹ nhàng này.

“Anh không ở đây thì ở đâu?” JaeJoong trề môi, lùi lại nhìn vào mặt anh.

“Em mơ thấy… em đang nhìn lưng anh… anh đang bỏ đi rất xa. Em cố đuổi theo anh nhưng anh không hề đi chậm lại… anh cứ đi cứ đi… cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt của em.” Yunho chớp mắt. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, đúng không?

Anh cười to làm nhẹ bầu không khí ngưng trọng giữa hai người.

JaeJoong bĩu môi. Anh nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa xoa má trái của JaeJoong.

“Không, Boo… điều đó sẽ không xảy ra, Boo… Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại, cho dù có thế nào đi chăng nữa!” Anh cười lớn. JaeJoong cười mỉm và chôn mặt vào ngực người yêu. Vòng tay của Yunho khiến cậu thấy an toàn.

“Boo… em sẽ làm gì nếu như anh không còn làm luật sư cho gia đình em nữa?”

JaeJoong cười khúc khích.

“Em không có yêu luật sư của gia đình em!”

Yunho trề môi, JaeJoong rất thích điều này. Bạn trai nghiêm túc của cậu có thể làm ra những hành động rất chi là cute, đó là khi anh sống với chính con người thật của mình.

“Ồ thật không? Vậy thì em yêu ai thế?” Anh hỏi, nhéo nhẹ mũi JaeJoong một cái.

“Em yêu Yunnie của em, được chưa?” Cậu vô tội hỏi lại. Yunho gần như cười đến mang tai.

“Anh cũng yêu Boo của anh, không phải con gái ờ con trai của khách hàng.”

“Yah anh!”

*****

Kibum đứng trước bàn làm việc. Vị bác sỹ trẻ, ông Kim và anh đang ở trong phòng đọc.

Bầu không khí căng thẳng gần như áp bức Kibum, anh cảm tưởng mình có thể ngất đi nếu như lý trí không ra lệnh cho anh tỉnh táo để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Vị bác sỹ đứng đằng sau ông Kim, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng trai kia.

“Tôi đã nghe bác sỹ Siwon nói mọi thứ. Cậu có muốn nói gì với tôi trước khi rời đi không?”

Kibum ngậm miệng, không đời nào anh rời khỏi căn nhà này mặc dù anh thấy ở đây không hề dễ chịu chút nào cả.

“Tôi muốn cậu ra khỏi nhà, Kibum nếu cậu không hiểu. Luật sư của bố cậu đã tới và nói cậu có đủ quyền thừa kế mọi thứ thuộc về gia đình cậu sau khi cậu tròn 20 tuổi.”

“Cháu sẽ không đi.”

Lời tuyên bố được đáp bằng một tiếp đập mạnh lên mặt bàn. Ông Kim giờ đứng dậy, mắt ông tỏa ra sự chết chóc nhưng Kibum vẫn hiên ngang ngẩng đầu, mắt anh nhìn thẳng vào hai người trước mặt.

“Kể từ khi nào… cậu học cách chống lại tôi, Kibum?”

Kibum cắn môi. Anh nắm chặt tay lại.

“Kể từ khi chú dám làm hại con trai mình.”

“Vụ tai nạn không phải kế hoạch của tôi!”

“Nhưng chú lợi dụng vụ tai nạn đó!” Kibum hét lại, giận dữ dâng trào trong lòng anh. Anh chưa bao giờ nghĩ người mà anh kính trọng từ năm lên 6 có thể làm như vậy với con trai mình, cho dù Yoochun không phải con ruột của ông đi chăng nữa.

Mắt ông Kim mở to nhìn anh. Kibum quay mặt đi, cắn chặt răng.

“Cháu sẽ không đi… chú có thể làm điều tương tự với Changmin… Lẽ ra cháu không nên tin chú.”

Ông Kim thở dài, thả người ngồi trên ghế. Vị bác sỹ chỉ im lặng đứng xem toàn bộ câu chuyện trước mặt.

“Tôi chưa bao giờ dạy con trai mình trở thành người đồng tính.” (broken heart T.T)

Tim Kibum nhói đau vì những từ đó.

“Đối với tình yêu không gì là không được.” Anh yên lặng đáp lại.

“Tôi không cho là như vậy. Yoochun sẽ là người kế thừa công ty của tôi. JaeJoong và Changmin lại không giỏi như nó… Nó nên biết là nó không thể nào chống lại tôi được.”

Thiếu niên chậm rãi quay đầu nhìn người trung niên họ Kim. Ánh mắt đe dọa của ông khiến Kibum cảm thấy nao núng.

“Nếu cậu không rời đi… nếu cậu để tất cả bí mật được hé mở… tôi sẽ mang Changmin xa khỏi nơi đây. Đến một nơi mà cậu không bao giờ có thể tìm thấy con trai tôi. Thế nào?”

Mắt Kibum mở to, sợ hãi và bất ngờ.

*****

Đêm đó, Junsu hạnh phúc ở bên nghệ sỹ dương cầm. Những nụ hôn nhỏ nhưng liên tục trong khi Micky kể chuyện đi ngủ cho nó nghe, khiến nó cười khúc khích.

“Và sau đó… họ giống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.” Anh kết thúc câu chuyện bằng một nụ hôn khác trên trán Junsu.

Junsu ngẩng đầu nhìn chàng trai kia, đôi mắt nâu của anh luôn có một sức hút lạ kì. Nó nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào một bên má mềm mại của Micky.

“Em sẽ về nhà sớm…” Micky dựa gần vào tay nó, anh nhắm mắt.

“Anh biết… Anh sẽ nhớ em…”

Tim Junsu tan chảy khi nghe những lời đó. Nó xích lại gần và hôn vào mũi người kia, phần thưởng cho đôi mắt ấm áp ẩn giấu kia.

Micky cười với nó, anh giữ tay Junsu trên má mình và hôn nhẹ vào lòng bàn tay.

“Em sẽ không mang theo ảnh anh ấy cùng chúng ta… đến tháp Eiffel…”

Micky chớp mắt, anh thả lỏng vòng tay quanh eo nhỏ của Junsu.

“Hm? Tại sao?”

Junsu tựa đầu vào ngực Micky lần nữa, hít thật sâu mùi hương của người yêu.

“Bởi vì đó là nơi mà những người yêu nhau thường tới.”

Micky cười thầm, nhéo mũi Junsu khiến nó bĩu môi.

“Yah, đó không phải lý do tại sao em không muốn mang ảnh anh ấy theo… Anh không muốn em nhìn anh rồi tưởng rằng anh là anh ấy…” Junsu đánh vào tay người kia vì dám nói mấy lời vớ vẩn đó.

“Khi em quay trở lại Hàn… Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Em sẽ học cách buông tay Yoochun… bởi vì… quá khứ… cần được ngủ yên…” Không hiểu sao, Micky cảm thấy bị tổn thương vì những lời này.

Anh không phải Yoochun mà Junsu yêu sâu đậm, tại sao anh lại thấy buồn?

Anh lẽ ra nên vui vì Junsu chấp nhận anh và học cách cho anh một khoảng trống ở trong tim.

Nhưng mà, anh vẫn thấy đau.

Junsu ngước nhìn Micky khi nó không thấy anh đáp lại.

Micky chỉ cười nhẹ với nó và gật đầu trước khi tựa gần vào một lần nữa hôn nhẹ vào mặt nó.

“Ngày mai, anh và em, hai người yêu nhau, sẽ đến, tháp Eiffel.”

*****

Kibum bước ra ngoài căn phòng, tay phải anh vẫn che miệng bởi vì anh không thể nào ngậm lại được, cơn sốc vẫn chưa buông tha cho dây thần kinh của anh.

Mắt anh thất thần nhìn về phía phòng chàng trai.

Chàng trai mà anh yêu từ rất lâu rồi.

Anh biết anh sẽ trở nên vô cùng ích kỉ khi làm những chuyện mà anh đã quyết.

Anh muốn Changmin bé bỏng của mình được hạnh phúc.

Cho dù đó chỉ là thỏa mãn của bản thân mà thôi.

End chapter 9.

Chương này chủ yếu về KiMin  và YunJae nên mình sẽ nói chính về hai người vậy. Kibum đã bị ông Kim đe dọa nhưng anh không hề sợ hãi. Mấu chốt ở chỗ chap trước có nói, ông Kim hiểu rõ nhược điểm của những đứa con, ông giáng một đòn thật mạnh và anh buộc phải làm theo ý ông. Yunho cũng quyết định mang tình yêu của họ ra ngoài ánh sáng. Chap trước Changmin và người có linh cảm, chap này đến lượt JaeJoong. Linh cảm này cũng giống như tiên đoán cho những chia cách sau này. Về phần YooSu, Junsu đã quyết định quên Yoochun nhưng sao Micky lại không thấy vui?? 

Chapter 10:

Changmin nhìn chằm chằm Kibum như thể anh là một trong những tên ngốc nhất thế giới… không, nói lộn, cả vũ trụ ấy chứ.

“Sao?” Kibum nhìn lại, nhướn lông mày. Changmin đảo đảo mắt, tay phải gãi đầu như thể có cái gì đang bò trong não.

“Khoan… Anh đang định hẹn hò với em sao?” Changmin nhắc lại lời đang được não bộ tiêu hóa. Kibum hơi đỏ mặt, tất cả được tầm mắt Changmin thu lại.

“Sao?! Anh mới chỉ hỏi em dành một ngày với anh thôi mà!” Kibum gắt, quay lưng lại.

Anh không hề nhận ra một nụ cười nhỏ nở trên môi Changmin.

“Ồ thật không? Thế ‘một ngày’ ấy có bao gồm ăn trưa, xem phim, tới công viên, mua sắm và ăn tối không?”

Kibum liếc mắt qua vai nhìn thiếu niên. Changmin đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời và quần lửng màu trắng.

Minnie của anh đáng yêu biết bao…

“T-tất nhiên rồi!” Anh xấu hổ thừa nhận. Changmin cười thầm, nhóc khẽ vòng tay ôm anh khiến chàng trai kia cứng đờ.

Changmin tựa trán lên sau cổ Kibum, khẽ hít thở. Nhóc không nhận ra là hành động này làm tim Kibum đập thùm thụp.

“Em… em có linh cảm Bummie… nhưng em không biết phải nói như thế nào…”

Kibum cố gắng cười, cố làm cho mình thật bình tĩnh.

“Linh cảm đó là tốt hay xấu?”

“Cả hai… em không biết…”

Kibum nắm tay Changmin, chầm chậm quay người lại đối mặt với Changmin. Anh tựa trán mình vào trán nhóc, cảm nhận từng nhịp đập của con tim trong khi vuốt nhẹ ngón tay trên mặt thiếu niên.

Changmin nhắm mắt lại, thở thật khẽ.

Những ngón tay ấm áp và thanh nhã của Kibum khẽ chạm vào má, vào mũi nhóc, sau đó di chuyển thấp hơn xuống môi.

Kibum tựa sát vào, siết chặt vòng tay ngang eo Changmin trong khi một tay Changmin giờ đã đặt trên vai anh.

Im lặng kéo dài ở trong phòng của Changmin.

Điều tiếp theo não Changmin ghi nhận được chính là họ đang hôn nhau.

Không hiểu sao Kibum bước lại gần, cúi sát cho đến khi môi hai người chạm vào nhau.

Nhóc đã chờ đợi giây phút này trở thành hiện thực từ rất lâu rồi.

Và giờ câu chuyện cổ tích của nhóc đang diễn ra.

Nhưng nhóc không hề biết rằng câu chuyện cổ tích này không có một cái kết hạnh phúc thực sự.

*****

Junsu há hốc mồm nhìn tòa tháp ở trước mặt.

Micky cười thầm. Anh nghĩ đó là lần đầu tiên Junsu nhìn thấy tháp Eiffel ở cự li gần như vậy.

“OA!!” Junsu hét lên.

Micky hơi lùi lại đằng sau, anh hơi sốc vì sự bùng nổ khoa trương này.

“Yah! Bình tĩnh chút coi! Em đang thu hút sự chú ý kìa!”

Junsu hình như không nghe thấy lời anh, nó đang bị phấn khích che mắt. Trong vô thức nó nắm tay Micky và kéo anh chạy về phía cái tháp lớn.

“Đi nào Chunnie!”

Mắt Micky mở to.

Là anh nghe nhầm hay là Junsu vừa gọi anh là Chunnie?

Anh vừa chạy vừa nhìn bàn tay nắm chặt của họ.

Nếu anh tên là Yoochun, anh chắc chắn sẽ rất thích khi Junsu gọi anh là Chunnie.

Nhưng mà… anh là Micky mà.

Junsu chạy nhanh hết sức có thể. Nơi mà nó khát khao muốn tới giờ đang hiện hữu ngay trước mắt. Nó nhận ra Micky nắm chặt tay mình, Junsu liền quay lại và cười với người đẹp trai kia.

Nó không hề nhận ra là mình đã nói sai điều gì.

*****

Yunho bước vào trong biệt thự lớn nhà họ Kim. Tay anh cầm một vài tài liệu thuộc về gia đình họ, anh chậm rãi gõ cửa phòng làm việc.

Khi anh được mời vào trong, anh mở cửa và nhìn thấy ông Kim đang ở trong phòng.

Ông Kim nhìn anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Anh nhìn ông nghiêm túc, đặt đống giấy tờ lên bàn.

“Tại sao, Yunho?”

Yunho bị câu hỏi làm bất ngờ. Anh chưa bao giờ nghĩ là ông Kim lại hỏi anh trực tiếp như vậy.

“Ông biết lý do mà ông Kim…” Anh yên lặng đáp. Ông Kim gật đầu, thở dài.

“Vậy cậu có liên quan?” Yunho cắn môi, tay cầm giấy tờ siết chặt.

“Ông Kim… Tôi không hề muốn tham gia… nhưng tô-”

“Im lặng Yunho. Cậu có thể đi.”

Yunho nhìn chằm chằm ông Kim, anh sốc vì ông ấy sẵn lòng để anh đi. Anh cúi đầu chào ông trước khi rời đi. Khi anh định mở cửa, một người phụ nữ hơn 50 tuổi mở cửa từ bên ngoài, đôi mắt đen thẳm của bà nhìn thẳng vào anh.

Bị bất ngờ, Yunho lùi lại một bước. Người phụ nữ mang bóng dáng người mẹ cười yêu thương với anh. Bà đang bê một khay đựng hai cốc trà và một đĩa đầy bánh làm tại gia.

Tim Yunho tan chảy trước sự xuất hiện của người phụ nữ tôn kính này.

“Cô Kim…”

Bà bước về phía anh.

“Cháu định về sao, Yunho? Cháu không muốn uống một tách trà trước khi về sao?”

Yunho mỉm cười. Bà Kim là một trong số những người phụ nữ tốt bụng mà anh biết. Anh cảm nhận được tình yêu của người mẹ mà bà dành cho mình, bà giống như mẹ đẻ của anh vậy.

Anh lịch sự lắc đầu.

“Để cho cậu ấy về đi, em yêu…” Ông Kim đứng đằng sau ngắt lời. Yunho nổi gai ốc vì tông giọng của ông Kim. Hình như ông Kim bây giờ coi anh như người dưng nước lã.

Bà Kim có vẻ thất vọng nhưng bà ngay lập tức thu lại biểu tình, hoặc thực ra giấu đằng sau nụ cười yêu thương.

“Gửi lời hỏi thăm đến Jae hộ cô…”

Yunho gật đầu một lần nữa.

“Rất vui được gặp cô, cô Kim…”

Không lãng phí thêm một khắc nào nữa, anh rời khỏi căn nhà.

*****

“Vui thiệt đó…” Junsu cười. Micky cũng cười với nó.

“Quanh quẩn quanh cái tháp đó suốt 2 tiếng đồng hồ mà cũng có thể coi là vui được… Anh tò mò không biết điều gì làm em phấn khích thế…”

Junsu đỏ mặt khi nghe thấy câu đó, nó đập vào tay Micky và nhận lại tiếng kêu đau từ người kia.

“Lại đây…” Micky ra hiệu cho nó lại gần và anh cũng nhích về phía nó. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Junsu, họ vẫn tiếp tục đi dọc vỉa hè của con đường vắng. (chị tg này thích đường vắng!!!)

“Anh có thể đến sân bay tiễn em ngày mai có được không?”

Junsu giật mình vì câu hỏi. Nó im lặng gật đầu. Bàn tay nắm tay nó siết chặt hơn.

“Micky…”

Micky nhìn sang bên cạnh, cười với chàng trai thấp hơn.

“Ừ?”

“Anh có quên em hay không?”

Micky cười lặng lẽ, câu hỏi đó có vẻ là lẽ thường tình vào lúc này. Micky nhún vai, nụ cười vẫn ở trên gương mặt điển trai kia.

“Ờm… hãy để thời gian quyết định… Nếu như anh có quên em, anh biết anh sẽ luôn nhớ là mình đã từng phải lòng một thiên thần…”

Junsu đỏ mặt, không hiểu sao câu trả lời này khiến nó khó lòng mà rời xa người đàn ông bên cạnh.

Nhưng nó phải nhớ lý do thực sự trước khi đến đây. Nó không sẵn sàng thử một lần nữa với người có gương mặt giống người yêu trước đây của mình.

“Em cũng sẽ như vậy…”

*****

Changmin cười toe toét, vòng tay ôm người yêu mới tìm được của mình.

Kibum cười lặng lẽ.

Kế hoạch ra ngoài cả ngày của họ đã bị hoãn lại và thay thế bằng kế hoạch khác, nằm trên giường cả ngày.

Họ không làm tình, không họ không hề làm (T.T)

Kibum thừa nhận anh là một tên lang sói nhưng anh sẽ không làm như vậy, anh sẽ không đánh cắp một thứ quý giá đối với người anh yêu. Changmin xứng đáng trao sự trong trắng (từ gốc là ‘virginity’ >,<) của mình cho một người đủ tự tin khiến nhóc hạnh phúc cả đời.

Và người đó không phải là Kibum.

Kibum thở dài, ấn môi mình lên môi đỏ của Changmin. (hôn quá nhiều?!)

Changmin cười trong khi vẫn ngủ, thoải mái ôm anh chặt hơn. Kibum khẽ chạm vào mái tóc đen mượt của thiếu niên.

Anh biết anh sẽ nhớ chàng trai này da diết…

Bởi vì, Changmin là toàn bộ cuộc đời của anh.

End chapter 10.

Chap này Junsu đã có một sự nhầm lẫn đáng tiếc, haizzzz. Micky đã quyết định sẽ tiễn nó ở sân bay, có thể nói chap sau Junsu chia tay Micky trong yên bình, chia tay mãi mãi. Chap sau cũng là sự chia li của Kibum và Changmin phải nói đây là cặp đôi tàn nhẫn nhất câu chuyện, hạnh phúc của họ thật ngắn. Chap sau chính là chap khiến mình muốn tìm tg và cho chị ấy một trận 

:'(

 Nhưng mà kể ra chap này YunJae đáng yêu phết :3

Chapter 11:

“Sao?” Yunho hét lên. Người ở đầu dây bên kia vẫn im lặng.

“Em điên rồi!”

“Chú Kim đe dọa sẽ mang Changmin đi thật xa. Hứa với em là đừng nói với ai về những điều chúng ta đã biết. Cứ đợi kế hoạch của em. Mọi thứ sẽ đi đúng hướng thôi…”

Yunho không nói gì. JaeJoong giờ đang nấu ăn ở trong bếp, cậu ngoảnh đầu lại nhìn. Bạn trai cậu vẫn ngồi trên đi văng, nhìn thẳng về phía trước, điện thoại vẫn đang áp vào tai.

Cậu chớp chớp mắt, bị bối rối bởi hành động kì quặc của Yunho.

Cậu nhìn thấy Yunho gật đầu và thì thầm điều gì đó với người gọi trước khi gác máy. Yunho thở dài nhìn sang bên cạnh. Mắt anh và mắt JaeJoong chạm vào nhau.

Yunho đứng dậy, bước vào bếp và vòng tay ôm người yêu mình từ phía sau.

JaeJoong cười khúc khích khi Yunho bắt đầu cắn nhẹ vành tai cậu.

“Yunnie, em đang nấu ăn…” Cậu khúc khích. Yunho mỉm cười.

“Boo… anh muốn lấy em làm vợ.”

JaeJoong đông cứng trước lời cầu hôn. Cậu nhanh chóng quay lưng lại, đôi mắt to tròn của cậu nhìn vào đôi mắt ấm áp mà cương nghị của Yunho.

“N-nhưng-”

“Shh… nếu là về cha mẹ em… anh không hề quan tâm nữa, Boo à… em đợi một chút, đây không phải là chính thức! Ngay khi anh sắp đặt mọi thứ xong thì em sẽ bị sốc trước lời cầu hôn chính thức của anh!”

JaeJoong nhìn chằm chằm người kia, tay trái của cậu đặt lên nơi có trái tim.

“Ôi, Yunnie…” Cậu cười nhẹ. Yunho kéo cậu vào lòng.

“Anh yêu em, Boo…”

‘Anh sẽ không để bất cứ điều gì ngăn cản chúng ta… Anh sẽ không để bi kịch của Yoochun và Kibum vận vào chúng ta…’

*****

Changmin đang ngồi đọc bên cạnh Kibum, anh lấy tay nghịch nghịch tóc nhóc. Cánh cửa thư viện mini đột nhiên mở ra.

Cả hai cặp mắt nhìn vào người xuất hiện. Một trong số những người hầu của họ cúi đầu lễ phép.

“Cậu Kibum… luật sư gia đình cậu đang ở trong phòng với ông Kim… họ muốn cậu có mặt ở đó ngay.”

Changmin nhìn người yêu mình, bối rối hiện rõ trên gương mặt nhóc. Kibum cười lặng lẽ, gật đầu ra hiệu đã hiểu. Người hầu đóng cửa lại và rời đi, để cho hai chàng trai một mình ở cùng nhau.

“Anh đi đây cưng! Ngoan đấy nhé!” Anh hôn má thiếu niên, nhận lại sự trách cứ của Changmin mặt đỏ nhừ.

Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng, gương mặt anh thay đổi. Anh nhắm mắt và bước vào trong phòng. Một luật sư trẻ đang nói chuyện với ông Kim. Sự chú ý của ông Kim thay đổi ngay khi ông nhận ra sự hiện diện của Kibum ở trong phòng.

“Ahh… cậu chắc chắn là Kim Kibum, đúng không? Tôi là Lee Hankyung, luật sư của gia đình cậu. Rất vui được gặp cậu. Chúng ta bắt đầu nhé?”

Kibum nhìn vị luật sư sau đó nhìn ông Kim. Anh cắn môi.

Không có đường nào để thoát cả.

Anh sẽ không để Changmin bị chuyển đến một chân trời mới, xa khỏi vòng tay của những người anh của nhóc, xa quê hương của nhóc, xa chính nơi này.

Nếu anh cần quyết định ai là người ra đi, vậy thì hãy để chính bản thân Kibum này.

*****

Họ nhìn ra thế giới bên ngoài lớp cửa kính, cùng nhau.

Tay họ đan chặt vào nhau, họ đang đợi thời gian tới.

“Mấy giờ em check in?”

Sự im lặng bị người lớn tuổi hơn phá vỡ. Người ít tuổi hơn nhìn anh cười nhẹ.

“11 giờ 5 phút sáng.”

“Vẫn còn 5 phút cho anh…” Anh khẽ siết bàn tay phải của người thấp hơn. Junsu mỉm cười, vuốt ve tay trái của anh bằng tay trái của mình.

“Anh sẽ đến Hàn Quốc chứ?” Micky chậm rãi lắc đầu.

“Nếu anh không có lý do nào quan trọng… Anh không nghĩ là mình sẽ đến…”

“Em nghĩ em phải đi rồi…” Nó đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng bị kéo lại, ngã ngồi trên đùi Micky. Junsu đỏ mặt.

“Anh yêu em, Junsu… Anh yêu Kim Junsu.”

Mắt họ nhìn nhau thật lâu. Junsu có thể cảm nhận được tim mình đập rất nhanh nhưng nó nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. Nó hôn vào má người lớn tuổi hơn trước khi tiếp tục đứng dậy.

“Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau, Micky…” Nó mỉm cười. Micky cũng đứng dậy, đối mặt với người yêu đang định quay lưng bỏ đi. Junsu đột nhiên khịt khịt mũi.

“Um… anh có thể giúp em một việc cuối có được không?”

Micky chớp chớp mắt khi nghe lời yêu cầu đột nhiên này nhưng anh vẫn gật đầu.

“Là gì vậy?”

“Anh có thể đi trước không…?! Em không muốn bước đi trước… em… em muốn nhìn thấy anh rời khỏi chỗ này.”

Tim của họ vụn vỡ vì những lời đó. Micky khẽ cười trước khi lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, nghoảnh lại nhìn lần cuối.

“Tạm biệt… Junsu.”

Junsu cắn môi, cố gắng cười nhưng nước mắt bắt đầu làm mờ tầm nhìn của nó. Người lớn tuổi hơn chầm chập bước về phía ngược chiều với đường nó phải đi.

Mỗi bước anh đi là một lần nó đau đớn thêm.

Khi bóng hình kia cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Junsu úp lòng bàn tay phải lên miệng, nhắm mắt để mặc những giọt lệ rơi không ngừng. Nó cố gắng ức chế những tiếng nức nở bằng lòng bàn tay, người nó run rẩy vì cơn đau vô hình.

Tình yêu ở Paris của họ cuối cùng cũng đến hồi kết.

Câu chuyện của họ bắt đầu ở Paris và cũng kết thúc tại nơi đây vào thời khắc anh biến mất.

Không đợi chờ thêm một giây nào nữa, nó quay lưng và đi về phía cửa hành khách.

Nó không hề nhận ra là người kia vẫn đứng ở chỗ đó, anh nhìn lưng nó cười yếu ớt… lặng lẽ khóc.

*****

“Anh đi đâu vậy?”

Changmin bị sốc khi nhìn thấy người kia đang đóng gói đồ đạc vào bên trong va li. Kibum lôi hết quần áo từ trong tủ đứng ra mà không thèm nhìn thiếu niên lấy một cái.

“Nước Anh.”

Mắt Changmin mở to. Nhóc túm chặt khung cửa để không bị ngã.

“S-sao…?”

Nhóc không thể nhìn thấy nụ cười lặng lẽ của Kibum bởi vì anh vẫn đang quay lưng lại với nhóc.

“Tài sản của gia đình đã được chuyển cho anh vì anh đã đủ 20 tuổi rồi… Anh phải đến đó và lấy lại mọi thứ của mình…” Anh đương nhiên giải thích. Mà Changmin không thể nào tin được là hầu hết đồ của Kibum trong căn phòng này đã được anh gói ghém lại.

“N-nhưng… sao anh lại đóng gói hết mọi thứ vậy?” Nhóc cố kiểm soát cảm giác nóng lòng.

Kibum đột nhiên quay mặt lại nhìn nhóc. Một nụ cười tự mãn phá hủy gương mặt anh.

“Anh sẽ đến nước Anh… Anh chỉ ở đây có một thời gian thôi, em không biết sao, em họ?”

Những từ đó như hòn đá quăng vào trái tim thiếu niên.

Nhóc không thể nào hiểu được… Kibum rời đi sao? Kibum bỏ nhóc lại sao? Kibum sẽ đi mãi mãi sao?

Kibum sẽ rời xa nhóc mãi mãi?

“Anh đang đùa phải không?” Nhóc lo sợ cười. Changmin vươn tay chạm vào cánh tay Kibum nhưng Kibum gạt mạnh tay nhóc ra.

“Yah! Đừng có làm phiền anh không thì anh sẽ lỡ chuyến bay mất!” Kibum hét lên. Anh quay lưng lại nhanh chóng bỏ chiếc áo sơ mi cuối cùng vào va li.

Changmin đứng ở trước cửa, ngăn không cho anh ra ngoài.

“Anh đi rồi sẽ không về đây nữa đúng không Kibum?”

Nỗi sợ hiện hình trong đôi mắt kia. Tim Kibum vỡ vụn khi nhìn vào đôi mắt đó nhưng bên ngoài, anh nở nụ cười quỷ quyệt nổi tiếng của mình.

“Tất nhiên! Luật sư có nói là nếu không đi lúc này và ở đây mãi mãi thì anh sẽ không thể nào lấy lại được những thứ thuộc về mình.”

“Thế còn… em? Còn chúng ta thì sao?”

Kibum cười lớn, ôm bụng. Sự sợ hãi trên gương mặt Changmin nói rằng điều này không có gì đáng cười cả nhưng anh phải cố làm nhóc tổn thương bây giờ, còn hơn về sau.

“Nghe này chàng trai… anh là thẳng có Chúa chứng giám! Anh chỉ vui đùa với em mà thôi, đừng có nghiêm túc thế chứ! Thôi nào, chúng ta là họ hàng! Không thể nào anh sẽ-”

“Đồ khốn nạn, đồ tự mãn chó chết!” Changmin đột nhiên chửi bậy khiến nụ cười của Kibum nhạt dần.

“Em nghĩ hai ta nghiêm túc đúng không? Chúng ta có thể làm gì… trò chơi sinh ra là để dành cho người chơi mà.”

“Tôi thừa nhận… TRÒ CHƠI này rất VUI…” Changmin nhắm mắt và cắn môi để kiềm chế cơn giận dữ ở bên trong cùng những giọt nước mắt chực trào.

‘Anh chưa bao giờ đùa giỡn với con tim em kể từ khi anh nhận ra anh yêu em đến nhường nào, Min…’

“Em muốn làm gì nào? Nguyền rủa anh?” Kibum nhướn lông mày, nụ cười tự mãn vẫn diễn ở trên gương mặt anh. Changmin lườm lại.

“Tôi nguyền rủa anh…”

‘Nhưng xin hãy tin anh… anh vẫn sẽ yêu em…’

“Em muốn vứt bỏ tình yêu với anh sao? Cho dù chỉ là với tình anh em họ xưa cũ?” Kibum cười ngả ngớn.

“Tôi sẽ vứt hết và sẽ không bao giờ yêu anh nữa…”

‘Còn anh, anh sẽ yêu em mãi mãi…’

“Tôi ghét anh! Tôi sẽ ghét anh suốt cả cuộc đời này!!” Giọng thiếu niên dâng lên mức báo động. Kibum dùng tay vò vò tóc, duy trì vẻ ngoài lạnh lùng.

‘Không sao… Đó không phải lỗi của em…’

“Sao anh lại có thể làm vậy với tôi?! Sao anh lại có thể làm tôi tổn thương như vậy?!”

‘Anh không muốn làm em tổn thương… Nhưng sau này sẽ không đau nhiều như vậy nữa đâu… Hãy… tin anh…’

“Tôi đã nghĩ những điều này là thật nhưng hóa ra chỉ toàn là dối trá!”

‘Ở trong giấc mơ của anh nó sẽ là mãi mãi… không phải lừa dối… không hề có dối trá nào chen vào giữa tình yêu của chúng ta…’

“Vậy cứ cầu nguyện cho anh chết đi!!” Kibum cười thật ác mặc dù trái tim anh vỡ ra thành từng mảnh, những mảnh đó đang bị lời anh nói nghiến lên.

“Tôi hi vọng anh chết! Mãi mãi không bao giờ tôi thôi ghét anh!!” Nước mắt rơi ra từ đôi mắt nâu sáng. Changmin nắm tay thành nắm đấm giữ chặt trái tim đau đớn.

‘Cảm ơn Changmin… Xin hãy tha thứ cho anh… Bởi vì mãi mãi, anh sẽ không ngừng yêu em…’

Kibum chậm rãi nhắt mắt và quay đi. Anh biết anh không thể nào kìm được nước mắt lâu hơn nữa nên anh dùng tiếng cười che giấu.

“Vậy, có nghĩa là… chúng ta kết thúc! Heh, tạm biệt!” Với cái liếc mắt lần cuối, anh bước ra khỏi cánh cửa.

“CÚT NGAY!! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA!! ĐI CHẾT ĐI!!”

Changmin khóc lớn và đóng sầm cửa.

Kibum bước nhanh hết mức có thể. Khi anh ra khỏi cửa, anh đặt va li vào trong chiếc xe mui trần màu bạc và nhảy vào chỗ ghế lái. Không chờ đợi thêm chút nào, anh lái xe ra khỏi căn biệt thự.

Changmin ngã ngồi trên đất, nhóc lấy hai tay ôm gương mặt ướt đẫm của mình. Cơ thể nhóc run rẩy vì khóc liên tục.

“Sao anh lại có thể… làm em đau như vậy…”

Kibum ngừng xe khi anh đến chỗ cho phép đỗ xe của một con đường vắng. Anh úp tay vào mặt, cắn chặt răng, anh cuộn người lại với hai chân để lên ghế lái.

Và anh khóc.

End chapter 11.

Chap này ta thề có Chúa nếu muốn beta lại ta sẽ bỏ qua nó!!! Bật mí chút nha, chap sau Micky sẽ tới Hàn, bên cạnh đó cặp đôi chính sẽ là YunJae… Ta bị ám ảnh câu nói ‘Tạm biệt… Junsu’ Nhẹ nhàng mà sao ta lại thấy đau tim qua~~~ 

:'(

Chapter 12:

“Nè! Chúng ta không định đi đón Junsu bây giờ sao?” JaeJoong bĩu môi. Yunho đang ngồi lái xe bên cạnh cậu liền cười toe toét.

“Bình tĩnh đi Boo… Anh đã hỏi thằng bé có thể bắt taxi về không và nó nói là không sao. Giờ chúng ta đến nhà hàng ăn tối cùng nhau ha.”

Mắt JaeJoong mở lớn khi nghe thấy câu cuối.

“Nhưng Yunnie!” Cậu rền rĩ. Yunho thở dài, quay sang nhìn người đang ngồi ở bên cạnh.

JaeJoong thật sự là quá đẹp…

Luôn luôn quá mức rạng ngời đối với anh.

Mái tóc đen nhánh mượt mà và làn da trắng không tì vết.

Đôi mắt đen tròn kia và đôi môi đỏ mọng.

Anh phân vân không biết Chúa có tức giận khi anh đánh cắp một trong những thiên thần của ngài hay không.

“Yunnie! Nhìn đường!” Giọng JaeJoong lôi anh về với hiện tại. Anh nhanh chóng nghe lệnh của vợ tương lai, (giả vờ) kêu toáng lên khi JaeJoong đánh mạnh vào tay vì cái tội mất tập trung khi lái xe. Cậu cũng từng càu nhàu vì anh không thắt dây an toàn nhưng Yunho cứ giả vờ không có nghe thấy.

Yunho phồng má bất mãn trong khi vẫn tập trung lái chiếc BMW đen của mình.

JaeJoong à, lẽ ra em nên biết đó là lỗi của EM… ai bảo em đẹp đến vậy cơ chứ?

*****

“Yaaah~! Nhà là nhất!”

Junsu la lên vui vẻ khi nó, cuối cùng, bước chân vào trong nhà của Yunho và JaeJoong, đây là nơi nó ở sau cái chết của bạn trai mình. Nó nhìn xung quanh, không có dấu hiệu của những người nó yêu quý.

“Đói bụng quá… aah! Nhắc đến đói, gọi cho Min cũng không tồi! Cũng gần một tuần kể từ lần cuối mình gặp nhóc!” Nó nhanh chóng bấm số nhóc và được trả lời bằng một giọng yếu xìu “Xin chào”

“Min?”

“Oh… Junsu hyung…” Thiếu niên nói với giọng nhẹ hẫng. Junsu chớp chớp mắt khi nhận ra sự thay đổi.

“Min, đi ăn tối với anh nhé! Anh vừa từ Paris về, anh nhớ em lắm nhưng mà Yunho hyung và Jae hyung đã ra ngoài với nhau rồi!”

Thở dài.

“Được rồi. Khi nào và ở đâu?” Junsu hoang mang. Là nó hay là nhóc mà nó yêu quý đã thay đổi?

“Timeless, ờm… Giờ gần 6 giờ rồi, anh sẽ gặp em ở đó lúc 6 rưỡi nhé. Được không?”

“Vâng.” Sau đó nhóc ngắt cuộc gọi. Junsu chỉ có thể chớp mắt lia lịa, mặt đầy dấu chấm hỏi.

*****

Micky ngồi ở chiếc ghế đối diện piano, ngón tay anh đang lướt trên phím đàn giai điệu của một bài hát thật chậm.

Tâm trí anh không thể nào ngừng nghĩ về người đó.

“Anh nhớ em… đó là điều anh nên làm…”

Ngón tay của anh tiếp tục lướt trên phím đàn trong khi anh hát. Mắt anh nhắm lại, nhớ về những giây phút anh trải qua với người con trai tóc đen ấy.

“Xin đừng nói lời tạm biệt…”

[“Nhanh nào, Chunnie!!”]

Đột nhiên một tia sáng nhá lên bao phủ tầm mắt của anh. Anh đau đớn hét lên, hai tay túm chặt tóc khi cơn đau ập tới lần nữa.

Lần này không còn Junsu ở bên xoa đầu cho anh nữa.

Anh khuỵu xuống sàn nhà, cắn chặt răng thở dốc.

Đầu anh như kiểu sắp nứt ra. Anh chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy khoảng một tuần, một tuần trước khi gặp Junsu. Hay ít ra là anh nghĩ như vậy…

“Aa-aah!! Khỉ gió! Đau chết mất!!” Anh hít sâu một hơi, cuộn tròn người cho đến khi trán chạm vào sàn nhà lạnh ngắt.

[“Oaaa…! Nhìn những ngôi sao kia kìa! Có nhiều sao quá!” Junsu oa lên trong khi chỉ vào bầu trời trên cao. Một người đàn ông cao cao đứng đằng sau, hai tay đút vào túi áo nó, anh phì cười khi thấy Junsu như vậy.

“Mấy ngôi sao ấy có gì đặc biệt đâu chứ…” Người đàn ông mờ ảo hôn cái chụt lên môi Junsu, khiến người thấp hơn bĩu môi phản đối kèm bắt chéo hai tay.

“Chậc, thứ nhất là tụi nó ở trên cao đằng kia, khó có thể với tới được. Hơn thế nếu anh lên được chỗ đó, mấy ngôi sao ấy phải gọi là cực to. Anh sẽ cảm thấy mình may mắn vì có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường đó nha!” Người đàn ông nhìn chằm chằm chàng trai, không biết nói gì cả.

Junsu biết là mình sắp sửa nói linh tinh, bùm một phát hai má đỏ rực.

“Nhưng mà Su này, nếu em nói là mấy ngôi sao này đặc biệt bởi vì thế thì… anh nói cho em nghe nè, anh còn đặc biệt hơn tụi nó nhiều.” Anh cười tự mãn. Junsu chỉ còn biết xoay tròn mắt.

“Ồ vậy sao? Chứng minh cho em thấy là anh quan trọng hơn mấy ngôi sao đó đi!”

Người đàn ông đặt tay ở dưới cằm ra vẻ đang suy nghĩ ghê gớm. Mặc dù Micky không thể nào nhìn rõ người đó nhưng anh biết người đó cũng thuộc dạng nổi tiếng. Người đó mặc chiếc áo phông trắng ở bên trong một chiếc áo len dài tay màu đen, chủ yếu khoe cơ bắp hoàn mĩ ở cánh tay, cùng với chiếc quần jean thông thường cũng đen nốt.

“Cũng hơi khó, thế này nhé… anh không dễ dãi trong việc nhìn người và Su nha, em phải cực kì may mắn mới được anh để ý đó.” (<= tự mãn lv max)

Junsu càng đỏ mặt hơn khiến người đàn ông kia cười thích thú, gần như ngoác miệng ra cười.

“Sau đó… ngay khi em chiếm giữ cả trái tim, tâm trí và cả tâm hồn anh, em có thể có bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ mang chúng tới cho em. Em rồi sẽ nhận ra vai trò của anh quan trọng đến thế nào trong cuộc đời mình và em biết không? Em cũng rất đặc biệt đối với anh. Khi em tựa vào anh và để anh ôm lấy em, không gì có thể chia cắt chúng ta… Cho dù cuối cùng em không còn gì trong tay nhưng hãy nhớ rằng em vẫn còn có anh… và anh sẽ làm tất cả cho em… còn nữa, em sẽ không mất bất cứ thứ gì cả.”

Anh giải thích rồi cười tự hào. Cho dù gương mặt Junsu đang viết rõ là ‘tuyệt vời ông mặt trời’ nhưng mà nó vẫn đảo mắt.

“Tự hào cái con khỉ!”

Người cao hơn trề môi.

“Này nhá! Tin lời anh đi mà, Su! Tin anh mà… nếu em còn không tin anh thì ai tin nữa?”

Chỉ bằng một câu hỏi đơn giản, Junsu trả lời anh bằng một nụ hôn nhẹ trên môi. Người đàn ông dịu dàng ôm lấy eo nhỏ của Junsu.

“Yah, ngừng nói ngay… em không thể nào chịu đựng được một người cứ tự khen mình lải nhải bên tai đâu!” Junsu bĩu môi. Anh cười nhẹ, luồn tay vào mái tóc nâu đen mềm mại của Junsu.

“Chúng ta sẽ ở bên nhau… mãi mãi nhé Su…” Anh nhẹ giọng khẳng định. Niềm vui hiện rõ trong đôi mắt nâu tròn của Junsu trong khi nụ cười vương trên môi nó.

“Em yêu anh…”

Đột nhiên Micky nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Junsu. Sau đó một từ thoát khỏi môi Junsu, hoàn thiện nốt câu nói.

“…Chunnie.”]

Mắt Micky bùng mở thật to.

Cơn đau đã biến mất nhưng giờ tâm trí anh lại tràn ngập khoảnh khắc anh chưa bao giờ trải qua với Junsu.

Micky khó nhọc thở, chậm rãi ngồi thẳng trên sàn nhà. Anh xoa xoa ngực cố gắng giảm bớt cú sốc vừa rồi. Sau đó mắt anh chạm phải một vật, một tấm ảnh ở trên bàn.

Anh gắng gượng đứng dậy và nhẹ nhàng cầm tấm ảnh lên.

Đó là bức ảnh của bạn trai Junsu.

Anh nhíu mày. Cho đến lúc này, anh chưa từng nhận ra là mình không hề ghen tị với người trong ảnh. Hơn thế nữa, anh lại thấy buồn khi Junsu quyết định để người đó biến mất khỏi hiện tại cũng như tương lai của mình.

Anh lầm bầm.

Mọi thứ tự nhiên trở nên quá mức rắc rối.

Sau đó đột nhiên điện thoại anh đổ chuông. Anh chớp mắt ngạc nhiên. Ai lại gọi cho anh vào giờ này cơ chứ?

“Xin chào?”

“Junsu? Là anh đây, JaeJoong hyung! Em vẫn đợi ở đó chứ? Bọn anh đang trên đường tới! Đừng có đi lung tung! Đợi bọn anh ở sân bay nhé!”

Micky chớp mắt.

Junsu?

À… Junsu đã từng mượn điện thoại của anh để gọi cho hyung của mình. Giọng con trai này chắc chắn là hyung của Junsu rồi.

Cười khẽ, Micky không hiểu sao vẫn trả lời.

“Thực xin lỗi nhưng Junsu đã lên chuyến bay về Hàn được một lúc lâu rồi… hình như là 6 tiếng trước thì phải? Lúc trước cậu ấy có dùng điện thoại của tôi để gọi về cho anh.”

Anh có thể nghe tiếng thở gấp của người ở đầu dây bên kia.

“O-omo! Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi cứ tưởng đây là số di động mới của thằng bé! Aish cái thằng này! Nó chưa bao giờ tắt máy cả! Cho tôi xin lỗi!” Micky cười khẽ, không hiểu sao giọng nói này nghe thật êm tai cho dù người nói có vẻ hơi hoảng loạn. Một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh khi anh liếc mắt nhìn tấm ảnh của Chunnie. (câu này ta vô năng *.*)

“À… Junsu để quên một vật ở đây. Tôi có thể xin địa chỉ nhà cậu ấy để đưa lại món đồ cho Junsu có được không?”

Người gọi điện quay sang nói với ai đó ở bên cạnh, đáp lại là một giọng nam trầm.

“Ờ, được thôi… Địa chỉ là…”

Micky viết địa chỉ lên giấy, cười một lần nữa khi người bên kia lại tiếp tục điệp khúc xin lỗi.

“Ôi không sao đâu, mà tiện thể tôi là Micky. Chuyển lời của tôi tới Junsu khi anh gặp cậu ấy… được không?” Anh đáp lại.

“Được được… tôi là JaeJoong, rất vui được nói chuyện với anh, nhưng giờ tôi có việc một chút! Tạm biệt!”

Một chút buồn giận len lỏi vào trái tim Micky. Cảm giác được nói chuyện với một người lạ quen thuộc, mà anh thề là mình chưa hề gặp người kia trước đó bao giờ, thật là tuyệt.

“Tạm biệt…”

Sau đó người kia ngắt cuộc gọi. Micky thở dài, rồi nhìn bức ảnh và địa chỉ.

“Hàn Quốc, ta tới đây.”

*****

“Ôi Chúa tôi, thật là mất mặt mà!” JaeJoong hô to gọi nhỏ, úp gương mặt ửng hồng vào lòng bàn tay. Yunho cười lớn.

“Lần sau thì nhớ hỏi ai ở đầu dây bên kia trước!” Anh giả vờ quở trách. JaeJoong trề môi.

“Này! Lái xe cẩn thận chút coi! Junsu chắc chắn là về nhà rồi, lúc này nó làm gì còn ở sân bay nữa!”

Yunho gật đầu, đồng ý với ý kiến của bạn trai.

Khi anh định quay đầu xe, một chiếc xe tải không biết từ đâu xuất hiện mất lái. Chiếc xe đâm mạnh vào đằng trước xe của họ khiến chiếc BMW màu đen trượt ngang đường, không để cho Yunho có cơ hội nào tránh thoát.

End chapter 12.

Ta đã comeback sau những tháng ngày ăn chơi không bờ bến *tung bông*. Từ giờ đến 15 sẽ cố gắng hoàn thành bộ này nhe.

Giờ bình luận tí, Junsu đã về Hàn nhưng mà Micky cũng kiếm cớ (bức ảnh đó) để theo em nên suy ra sẽ có cảnh tương ngộ sớm thôi. Chap sau tạm thời chưa có gì hot về cặp này, chap sau SuMin hay Minsu gì đó lên ngôi. Và bên trên cũng là bắt đầu bi kịch của Yunjae, chị tác giả này ngược chán YooSu thì quay sang KiMin và giờ đến cả YunJae cũng không tha. Thật là mẹ kế ác bá. Còn nữa, có ai để ý đoạn ký ức hem? Mua ha ha, đến chỗ này thì rõ rồi còn gì. Kể ra ta đi uống nước đây, ngọt quá khéo khé cổ mất.

Chapter 13:

“Minnie… sao em ăn ít vậy… em bị ốm à?” Gương mặt Junsu tràn ngập sự lo lắng. Ấy vậy mà Changmin chỉ cười yếu ớt với nó, tiếp tục lấp đầy dạ dày bằng đĩa thứ ba. Thường thường thì Changmin vui vẻ sẽ ăn ít nhất 5 đĩa nhưng giờ phút này nhóc không còn là chính mình nữa.

Junsu thở dài bất đắc dĩ. Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian nó không ở đây?

Nó nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi trước mặt mình. Changmin dường như già dặn hơn mỗi khi vấp phải chuyện buồn nhưng Junsu thích một Changmin vui vẻ cơ. Nó không muốn trở thành kẻ ‘em có nghe anh nói gì không’.

“Kibum bỏ đi rồi.”

Changmin có thể nhìn thấu tâm tư của nó giống như Yoochun. Junsu cười thoải mái.

“Nó lúc nào chả liên lạc với em-”

“Không, anh ấy sẽ không!” Changmin đột nhiên hét toáng lên. Junsu đờ người ra.

“Anh ấy bỏ đi rồi! Anh ấy bỏ em lại! Anh ấy mặc kệ tình cảm của tụi em! Anh ấy phản bội em! Anh ấy nói dối em! Anh ấy làm em tổn thương! Anh ấy đi rồi… bỏ em lại… đau…” Và rồi, Junsu nhìn thấy những giọt nước mắt ướt đẫm khóe mi nhóc. Junsu chầm chậm tì người lên bàn và đưa khăn giấy cho thằng bé đáng thương kia.

Changmin nấc cục, với lấy tờ giấy trước khi gạt đi nước mắt.

Junsu cắn môi một lúc. Nó phải cảm ơn Chúa vì hai người đã thuê một phòng riêng để ăn tối.

“Min à… có chuyện gì xảy ra phải không?”

Changmin hít thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại trong khi đó Junsu vẫn im lặng ngồi chờ.

*****

Kibum nằm ngửa trên chiếc giường êm ái. Khách sạn anh đang ở hiện không xa lắm so với biệt thự nhà Kim. Anh sẽ bí mật theo dõi Changmin, anh biết mình không thể nào kiềm chế được khát khao muốn nhìn thấy nhóc.

Anh khép mắt lại. Kể từ lúc bước chân ra khỏi căn nhà đó đến nay đã 10 tiếng đồng hồ rồi.

Anh ước gì mọi thứ sẽ đi đúng quỹ đạo của nó.

Anh sẽ nói với Junsu hyung về tất cả những điều mà chưa ai biết.

Anh sẽ để cho Changmin ghét mình. Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu nhóc.

Chỉ cần Junsu hyung biết tất cả là được.

Chỉ cần Junsu biết là được.

*****

Mắt Junsu tròn hết cỡ.

Thông tin mà Changmin vừa tiết lộ cho nó thật sự là… không thể nào tin được.

“Yoo-Yoochun… có anh em sinh đôi…?”

Changmin gật đầu yếu ớt.

“Nhưng họ chưa bao giờ gặp nhau. Họ chưa gặp nhau là vì Yoochun hyung mất vài ngày sau khi lá thư được chuyển tới.”

Tất cả câu hỏi đều có lời đáp của nó. Nhưng một số câu hỏi lại bị bỏ qua không thương tiếc.

“Đó là lý do tại sao Micky xuất hiện…” Nó nhẹ giọng lẩm nhẩm. Nhưng không còn quan trọng nữa, phải không?

Bởi vì ‘họ’ không còn quan hệ gì với nhau nữa. Chỉ còn hai người vẫn tồn tại là Kim Junsu và Micky. Không còn ‘họ’. Không còn ‘chúng ta’.

“Junsu hyung…”

Junsu ngẩng đầu nhìn em trai cưng chiều của người yêu cũ. Changmin cúi đầu thật thấp.

“Em nhớ… Yoochun hyung…”

Tim Junsu vụn vỡ khi nghe thấy cái tên đó. Nó cũng vội cúi đầu xuống. Im lặng tràn ngập khắp căn phòng trống.

Changmin xoa xoa gáy, cười buồn bã.

“Nếu Yoochun hyung vẫn còn ở đây… em biết là anh ấy sẽ thay em đập cho Kibum một trận… anh ấy là ông anh tốt nhất mà em có, hơn cả Jae hyung… em… em không biết phải làm thế nào… em đã mất Yoochun hyung… mất Kibum… em… em không thể nào chịu đựng được nữa-”

“Shh, Min… em vẫn còn có anh mà…”

Changmin cũng ngẩng đầu lên, mắt họ chạm vào nhau. Nhóc nhận ra Junsu cũng đang lặng lẽ khóc nhưng một nụ cười ngọt ngào cũng khẽ nở trên gương mặt thiên thần kia. Nó đưa tay ra nắm lấy bàn tay của nhóc ở trên mặt bàn.

“Chúng ta sẽ cùng nhau… vượt qua tất cả mà… Em mất đi người anh mà em yêu quý… Anh mất đi người anh yêu nhất… Em mất Kibum, anh mất đi một người bạn… nếu em mất đi một điều gì nữa, anh cũng cảm thấy mất mát giống em… bởi vì chúng ta ở đây… Chúng ta cùng tồn tại và hít thở chung một bầu không khí… Em và anh… không có gì gọi là khác biệt.”

Changmin nấc cụt.

Nhóc chưa bao giờ cảm thấy như thế này sau khi Yoochun hyung mất.

Và giờ, một nửa của anh ấy đang xoa dịu mình.

Có thể không giống với cách của hyung nhóc.

Yoochun thường sẽ hét hết cỡ khi anh cảm thấy buồn, động viên nhóc bằng lời nói.

Không còn nghi ngờ gì về việc anh yêu nó.

Junsu đối lập hoàn toàn với anh.

Nhưng ở bên nhau, họ là một cặp hoàn hảo.

Họ là tuyệt phối.

Đột nhiên một cuộc gọi cắt ngang giây phút này.

Changmin chớp mắt, nhanh chóng lôi điện thoại từ trong túi áo. Junsu chỉ im lặng nhìn nhóc, cũng bối rối như thế. Một số điện thoại lạ hiện trên màn hình.

“Xin chào?” Changmin trả lời. Junsu nhìn thấy thiếu niên gật đầu.

Không lâu sau, chiếc điện thoại trượt khỏi tay nhóc, yên vị trên sàn nhà trong khi mắt nhóc mở to.

Junsu cũng sốc khi nhìn thấy thiếu niên kia hít sâu, nỗi sợ hiển hiện trong đôi mắt nhóc.

“Hyung bị tai nạn!”

*****

Cũng đã gần một tuần rồi.

Một tuần kể từ khi vụ tai nạn suýt nữa cướp đi mạng sống của Yunho và JaeJoong.

Changmin ngồi trên ghế trong căng tin bệnh viện, Junsu ngồi bên cạnh nhóc.

Bố mẹ họ cũng đã hay tin về vụ tai nạn. Bà Kim bật khóc và ngất xỉu trước khi Changmin và Junsu có thể giải thích thêm về tình trạng của con trai bà. Bác sỹ đã xác nhận là trái tim của mẹ ngày càng yếu hơn bởi những tin xấu dồn dập ập tới.

Ông Kim mặt khác không phản ứng gì. Ông chỉ im lặng lắng nghe trong suốt khoảng thời gian đó. Junsu biết nó không thể nào trách người đàn ông họ Kim này. Ông đã mất một đứa con trai và một đứa khác cũng gần như theo sau đứa kia.

“Jae hyung… anh có muốn ăn gì không?” Changmin hơi nhích xa khỏi người hyung, tay nhóc đang cầm một thìa cháo gà to tướng. JaeJoong yếu ớt lắc đầu, cậu cười nhẹ trấn an mình vẫn ổn.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh rồi nhắm mắt lại.

Không thể nào tin được là họ vẫn sống sót.

Người lái xe tải chết ngay lập tức còn JaeJoong chỉ bị vài vết thương nhẹ. Hoàn toàn đối lập với người cậu yêu.

Khi cậu tỉnh lại ngày hôm sau cuộc phẫu thuật, cậu biết được một số điều. Và cậu cũng nhớ một số điều.

Thời điểm hai chiếc xe đâm nhau, Yunho không đeo dây an toàn nhanh như chớp nghiêng người ôm lấy cậu. JaeJoong vẫn nhớ cảm giác bảo vệ mạnh mẽ của Yunho giành cho cậu, khoảnh khắc cửa kính phía trước vỡ vụn và ghim vào lưng Yunho. Rất nhiều máu của anh chảy qua vết cắt, nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh (ta choém).

Cậu không bao giờ muốn bi kịch của Yoochun lặp lại với họ.

Nhưng mà điều này đã gần như xảy ra rồi.

JaeJoong nức nở, nỗi buồn vô cớ trào tới. Cậu lau nước mắt trước khi em trai và Junsu bắt gặp mình đang khóc.

Junsu đứng đằng sau ghế của Changmin quan sát người cậu coi là anh trai. Đầu người đó vẫn còn băng trắng, một vài vết xước xuất hiện trên gương mặt tím tái. Tuy nhiên, anh ấy vẫn đẹp như vậy. Nó nhận ra người kia đang bí mật khóc nhưng cũng cố kiềm nén lại.

Changmin cúi đầu.

Tại sao mọi thứ lại có chiều hướng đi xuống như vậy?

Cái chết của Yoochun.

Kibum bỏ đi.

JaeJoong và Yunho bị tai nạn.

Bà Kim bị bệnh tim.

Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy?

“Anh muốn gặp Yunho…” Junsu và Changmin cứng đờ khi nghe thấy lời yêu cầu. Changmin không tình nguyện lắc đầu.

“Yunho hyung vẫn ở trong tình trạng nguy hiểm, các bác sỹ vẫn đang theo dõi anh ấy… Chúng ta không thể vào thăm cho đến khi anh ấy ổn định…”

“Jae hyung, anh ấy sẽ không sao đâu…” Junsu chen vào. JaeJoong lại cười yếu ớt.

“Anh biết mà…”

“Ừm… hyung này, bác sỹ nói anh có thể xuất viện vào ngày mai…” Changmin đột nhiên thông báo. JaeJoong gật đầu trước khi mắt cậu lần nữa lang thang ngoài khung cửa kính.

“Được rồi…”

“Và Jae hyung… nếu anh không phiền… em có thể ở cùng với anh không?” JaeJoong bất ngờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ đứa con cưng của gia đình lại muốn thoát khỏi cuộc sống no đủ của một thiếu gia họ Kim.

“Sao vậy Min?” Cậu nhẹ giọng hỏi. Changmin cúi đầu thật thấp.

‘Bởi vì nơi đó nhắc em nhớ về người đó…’

“Em muốn tự lập… Mà tiện thể thì Junsu hyung cũng cần một bà tám nữa mà! Em là ví dụ tốt nhất!” Nhóc cười toe. Junsu cũng chỉ cười. JaeJoong gật đầu mà không phản đối gì cả, cậu cũng cười với đứa con út nhà họ Kim. Cậu biết Changmin đang cố gắng quên đi Kibum.

Và cậu biết, nhóc càng cố quên đi thì kí ức lại càng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

*****

Micky đứng trước cột đèn giao thông. Những chiếc xe hối hả trên đường làm anh hoa cả mắt. Anh chưa bao giờ nghĩ là đường phố ở Hàn lại đông đến thế này.

“Thật là… phải bắt một chiếc taxi thôi…” nhưng không may là anh chẳng gọi được một chiếc nào. Anh thở dài, xốc lại túi hành lý. Anh sẽ đi tìm khách sạn để trú chân trước khi tìm địa chỉ trên tờ giấy vậy.

Nụ cười của Junsu xuất hiện trong đầu anh, khiến anh nở nụ cười ngốc nghếch mà không hề hay biết. Anh nhìn đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, nhanh chóng băng qua đường nhưng rồi, một chiếc xe mui trần màu bạc lao thẳng vào anh.

“Này!!”

*****

Kibum thở dài. Một tuần không có Changmin tựa như vạn năm trôi qua mà không có giọt nước nào. Khoan, một người chỉ sống được tối đa 3 ngày nếu như không có nước, sao mình lại có thể nói là vạn năm được nhỉ?

“Haizzz, Minnie à…” Anh thở dài sườn sượt, lái xe theo kiểu ‘I don’t care’. Anh không thèm quan tâm liệu mình có đâm phải một vật nào đó hay một ai đó, anh chỉ đắm chìm trong nỗi nhớ Minnie.

Kế hoạch quay trở lại Anh Quốc đã được dời lại tháng sau, sau khi mọi thứ đi đúng quỹ đạo.

Anh cũng hay tin về tai nạn của 2 hyung nhưng không thể nào đường đường chính chính xuất hiện, xuất hiện để rồi nhận được một cú đấm CỰC MẠNH của JaeJoong. Chỉ cần liên quan đến Min thân yêu thì đừng mong JaeJoong nương tay. Và Junsu cũng thế. Anh cần phải gặp Junsu một mình để kể toàn bộ câu chuyện nhưng mà anh không cần được trả ơn bằng nắm đấm. Changmin chắc sẽ rất vui khi thấy anh gặp họa.

Chúa, tại sao anh không thể nào dứt khỏi Minnie bé bỏng ngọt ngào, siêu cấp đáng yêu và ngây thơ cơ chứ?!

“Này!!” Một tiếng hét lôi Kibum ra khỏi suy nghĩ. Mắt anh mở to đồng thời đạp thật mạnh chân phanh. Chiếc xe dừng ngay lập tức nhưng người kia đã ngã lăn xuống đường.

Kibum há hốc miệng.

Được rồi, anh xin rút lại lời. Anh VÔ CÙNG quan tâm tới việc đâm phải một thứ gì đó, đặc biệt là con người!

Anh bổ nhào ra khỏi xe, nhanh chóng chạy về phía người tuy không có rớt cọng tóc nào nhưng lại nằm bất tỉnh trên đường.

Sau đó mắt anh trợn tròn suýt lọt tròng khi nhìn rõ.

“ÔI BỎ MẸ!! YOOCHUN HYUNG?!”

End chapter 13.

Chiều mát up hàng ha~ như đã nói ở post thứ 3 từ trên xuống, ta cần người giúp ta vụ H cho project mới a~ Giúp ta với, ta không muốn trong tình trạng up nguyên một mảng tiếng anh or cop link đâu T.T

Đoạn hội thoại giữa Junsu và Changmin là đoạn mà ta mém khóc, thật buồn đúng không. Ta thích nhất câu “Em và anh… không có gì gọi là khác biệt.” Hai người không chung huyết thống nhưng họ lại coi nhau như anh em ruột, phải nói với xã hội bây giờ điều này là thứ trân quý nhất. Cuối cùng tác giả chỉ xuống tay với Yunho, JaeJoong đã tỉnh nhưng còn gì đau khổ hơn khi thấy người mình thương yêu đấu tranh với sinh tử? Kibum gặp được Yoochun nên có vẻ kế hoạch có chút thay đổi. Review chap sau chút: đó là chương vén bức màn sự thật, rốt cuộc Micky là ai? Tại sao anh lại nghe thấy Junsu gọi mình là Chunnie? 

=> đến đây m.n cũng đoán được rồi đúng hem? Au, chỉ còn 6 chương nữa là fic sẽ end thôi nhưng mà chị tác giả còn tiện tay đẩy cao trào một chút. Ta mới dịch đến chap 15 thui nên chưa dám hứa hẹn gì cả :3

Chapter 14:

Kibum cố hết sức khiêng một người đàn ông vào phòng khách sạn. Anh cuối cùng cũng có thể bỏ người bất tỉnh kia ở trên giường, vừa thở vừa xoa cái lưng tê rần của mình. Nói gì thì nói tên hyung này nặng hơn anh nhiều.

Anh cũng mang hành lý của người kia vào phòng, tốt nhất lúc này anh nên ở lại để tẹo nữa giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau cái chết nhầm nhọt tai họa của người này.

Anh nhận ra là mình đã đâm phải ông anh này sau đó đầu người đó va đập không nhẹ với nền xi măng cứng. Tất nhiên anh ấy đã ngất xỉu ngay lập tức, Kibum tự quyết không mang người vào bệnh viện thì tốt hơn.

Anh thở dài, ngồi lên cạnh giường.

Được rồi, Kim Yoochun lẽ ra đã chết giờ đang nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Anh cũng biết được là Yoochun hyung đã mất trí nhớ.

‘Ôi thiệt tình…’ Kibum thầm mỉa mai.

Anh nên làm gì bây giờ?

Khoan…?

Ý tưởng này cũng được ấy chứ.

*****

[“Su, ra ngoài đi nếu như em không muốn bỏ lỡ nó!” Yoochun nhéo mũi chàng trai nhỏ hơn.

Junsu thở hắt ra, cậu trề môi đáng yêu trước khi ra khỏi xe bạn trai. Yoochun cười trộm. Ai lại nghĩ là Junsu ôi-tuyệt-vời sợ một buổi phỏng vấn cơ chứ?

Junsu đã làm loạn để giải tỏa nỗi lo lắng, sợ hãi cùng phấn khích của nó trước khi lên xe. Nó sẽ có thể trở thành một giảng viên, Yoochun rất tự hào về điều này.

“Anh có thể sẽ về muộn, em gọi taxi về có được không?” Anh hỏi, đồng thời hôn phớt vào má người yêu. Junsu hơi đỏ mặt.

“Này! Đừng có đi muộn quá! Và anh cũng không được cố tình về muộn, ngài Kim Yoochun, vì em sẽ đợi, anh biết mà…” Yoochun cười khúc khích, gật đầu đồng ý.

Khi dáng người Junsu biến mất sau tòa nhà, Yoochun lái xe rời khỏi chỗ đó.

Anh đã bận cả tuần nay, giải quyết một vài việc và bị sự phấn khích về đồ ăn của Changmin tra tấn. Thói quen gọi anh đi ăn trưa của Changmin chưa bao giờ là một điều tốt.

Thi thoảng Yoochun tự vấn là Kibum như thế nào lại có thể chịu đựng được thằng quỷ đó?

Trước khi tới đích đến, anh rút điện thoại từ trong túi ra và lục tìm số điện thoại của người yêu anh trai trong danh bạ. Anh cười khi nghe thấy một giọng quen thuộc nhấc máy.

“Chun à? Yunnie đang tắm nha!” Tiếng hét nhỏ của JaeJoong truyền qua đầu dây bên này.

“Ây, cứ đưa cho anh ấy điện thoại đi!” Anh nghe thấy tiếng JaeJoong gọi Yunho, sau đó là âm thanh của tiếng chốt cửa và một giọng nam trầm vang lên.

“Xin chào, Yoochun?”

“Yunho hyung… anh có phiền nếu em rủ anh đi tới nơi này một lát?” Anh thẳng thắn hỏi. Anh nhận ra có một khắc im lặng trước khi nhận được câu trả lời.

“Anh e là mình không đi được… Anh định ra ngoài với hyung em, anh đã hứa ra ngoài hẹn hò với em í rồi…” có một chút hối lỗi trong lời nói. Yoochun chỉ cười trừ, dừng xe lại khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.

“Không sao đâu hyung… Nhớ chăm sóc hyung của em đấy nhé, nếu anh ấy mà bỏ về nhà khóc lóc thì anh cứ đợi đấy!” Anh đùa đùa cảnh cáo. Yunho chỉ cười đáp.

Không lâu sau cuộc gọi kết thúc.

Anh đỗ xe ở trước của một nhà hàng Ý nổi tiếng, đợi một người nào đó ở đấy.

Khi đúng 3 giờ chiều, một người đàn ông vẫy vẫy anh ở đằng xa. Yoochun cười đáp, vội bước xuống xe.

Hai bóng hình bước lại gần nhau và ôm chầm lấy người kia.

Một vài người qua đường nhìn thấy cảnh này đều cảm nhận được niềm vui tỏa ra từ hai người họ.

Chậc, ai lại không vui khi nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai khá giống nhau đang ôm chặt người kia, một người mặc quần áo khá kiểu cách còn người kia hình như theo phong cách người nước ngoài.

Yoochun buông tay, nhìn người anh sinh đôi bị tách từ nhỏ. Người kia cười rạng rỡ.

“Yoochun à… cuối cùng anh cũng gặp được em!” Anh an lòng thở ra. Yoochun lặng lẽ cười.

“Em cũng mừng vì anh tìm thấy em, anh trai Micky…” Micky đánh đùa vào tay Yoochun, cả hai người vào trong xe mui trần màu đen của Yoochun. Micky ngồi bên ghế phụ trong khi Yoochun ngồi vào ghế lái.

“Cuộc sống thế nào?”

Câu hỏi vô cùng đơn giản.

Yoochun nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh và bắt đầu câu chuyện về đời mình, về ba mẹ nuôi, về anh em của mình, về học hành, công việc, tính cách và quan trọng nhất, tình cảm của mình.

Anh hơi sốc khi nhìn thấy anh sinh đôi chỉ cười khẽ khi nghe về chuyện tình cảm của mình, anh rất mừng khi người anh này chấp nhận chuyện giới tính của mình.

Người kia cũng kể về cuộc sống của mình ở Paris. Anh là một ca sỹ kiêm một tay chơi piano cừ khôi. Yoochun rất vui, tiện thể nói luôn là mình và người yêu dự định sau khi cưới sẽ đến Paris hưởng tuần trăng mật.

Giờ Yoochun thực sự tự tin họ là anh em sinh đôi.

Họ cùng thích chơi piano.

Âm nhạc và ca từ là cuộc sống của họ.

Yoochun tiếp tục lái xe vô định, anh chỉ muốn ở bên, nói chuyện với anh trai, nghe giọng nói của anh ấy. Anh cười mỉm, chắc chắn Junsu sẽ rất sốc khi anh tiết lộ bí mật là mình có anh trai sinh đôi, người đó lại còn chỉ ra đời trước mình có 6 phút mà thôi.

Nhưng may mắn không ở bên cạnh anh.

Hai chiếc xe đằng trước đâm vào nhau, xe của anh không phanh kịp cũng đâm vào đuôi chiếc xe đằng trước và chiếc xe tải đằng sau đâm sầm vào xe của họ.]

[“Aa-ah…” Anh chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt làm mắt anh nhói đau.

Sau đó một y tá mặc áo trắng lại gần anh, một vị bác sỹ đứng bên cạnh cô. Cả hai đều nhìn anh mỉm cười.

Anh chớp mắt, tay phải vô thức ôm đầu. Cơn đau vượt quá sức chịu đựng nhưng anh không hề nói câu nào.

Tại sao?

Những gì anh có thể nhớ chỉ là khoảng trắng.

Anh không thể nhớ được gì hết.

Tất cả là một mảng trắng xóa.

“Chúng tôi mừng là cậu đã tỉnh lại… cậu Micky.”

Kể từ ngày đó, anh hiểu được là mình sinh ra ở Hàn, lớn lên ở Paris nhưng không biết như thế nào và tại sao. Anh cũng biết cuộc sống của mình trước khi mất trí nhớ. Về một cuộc sống đơn giản đến nhường nào.

Nhưng có điều gì đó vẫn lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Anh chắc chắn đã hứa làm gì đó nhưng anh không thể nào nhớ được câu hoàn chỉnh.

“… vì em sẽ đợi, anh biết mà…”]

*****

Junsu nhìn vào trong bức tường bằng cửa kính. Mắt nó dõi theo hyung nằm bất tỉnh trên giường. Có rất nhiều máy móc ở bên cạnh anh, người anh đầy những ống nối và dây nhợ lòng thòng.

Nó thở dài.

Đây là lần thứ hai nó nhìn thấy người nó yêu thương nằm ở trên giường, chờ đợi cái chết.

Ngón tay của nó vô thức quấn lấy nhau, nỗi buồn lấp đầy tim nó.

Chunnie của nó… Chunnie ngọt ngào đã đi rồi. Sao nó lại nghĩ về anh vậy?

Nó cúi thấp đầu và im lặng ngồi xuống chiếc ghế gần nhất. Không hiểu sao khi nghĩ đến Yoochun, đầu óc nó lại bay bổng với Micky. Micky Yoochun… sao tên hai người ghép vào nhau lại hòa hợp đến vậy.

Junsu cười lặng lẽ.

Ở một nơi xa khác, cậu út nhà họ Kim tựa lưng vào tường nhà vệ sinh. Bụng nhóc lại bắt đầu nhộn nhạo khiến nhóc nhanh chóng cúi về phía trước, cho hết những thứ trong bụng ra ngoài.

Nhóc nắm chặt tay, cổ họng đầy đau đớn.

Nhóc lau đi chất lỏng dính trên môi nhưng rồi đột nhiên lại muốn cho ra tiếp.

Đây là lần thứ tư trong ngày hôm nay rồi.

Cái căn bệnh này thường xuyên xuất hiện khi nhóc thấy không khỏe, khi nhóc thấy khó chịu và từ chối ăn uống. Bác sỹ nói nhóc bị mắc trứng buồn nôn (chưa nghe thấy bệnh này, hay là tg muốn nói là ‘trào ngược dạ dày’). Kibum đã chăm sóc cho nhóc thật cẩn thận nên nó không còn xuất hiện nữa.

Giờ căn bệnh này đã quay lại.

Nó ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lòng bàn tay phải áp vào bụng.

Nhóc nhẹ nhàng dựa đầu vào tường, cố gắng hít thật sâu. Nhóc nhớ cách Kibum chữa cho mình, thường thì người kia sẽ dựa vào người nhóc, lòng bàn tay của anh sẽ xoa nhẹ bụng và ngực bị đau.

Nhưng giờ anh không còn ở đây nữa.

Changmin cắn môi, cúi đầu cho đến khi chạm vào đầu gối. Hai tay nhóc ôm chặt chân, và rồi, cả người run rẩy.

Nhóc không thể nào phủ nhận được nữa. Cho dù có gắng thế nào đi chăng nữa, Kibum vẫn luôn ở đó.

Cười với nhóc, đòi hỏi được nắm tay nhóc.

Nhóc không thể nào hiểu sao người mình yêu lại có thể làm mình đau đến vậy? Anh ấy không hề biết là nỗi đau này còn hơn cả thiên đao vạn mã giày xéo?

Nhóc im lặng khóc.

Nhóc ước rằng mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mộng mà thôi, và, khi tỉnh lại, điều đầu tiên nhóc nhìn thấy là gương mặt Bummie đang ngủ ngon lành ở bên cạnh… Yoochun hyung đang hét lên ở ngoài cửa nói rằng lết cái mông ra khỏi giường nhanh lên, sau đó là giọng Junsu hyung quở trách bạn trai mình im lặng chút coi… Yunho hyung và Jae hyung cùng nấu ăn ở trong bếp trong khi nhóc đứng ở cửa trong bộ pajama thường ngày…

Nhóc nhớ những điều bình thường ấy biết bao nhiêu…

*****

Kibum im lặng pha một tách trà. Không hiểu sao anh thấy sợ sợ… anh nghe thấy tiếng Changmin đang khóc hay đó chỉ là ảo giác mà thôi?

Sau đó tiếng bước chân làm anh giật mình.

Người đàn ông kia đang đứng ở cửa ra vào, mặt nhăn mày nhíu trong khi dùng lòng bàn tay phải áp vào đầu.

Kibum đông cứng.

Người đàn ông không chắc chắn một lúc trước khi nói một từ, một từ mà Kibum chưa hề nói với người mà anh đâm phải, người đáng-lẽ-ra-đã-chết-nhưng-lại-xuất-hiện-và-mất-trí-nhớ.

“Kibum?”

End chapter 14.

Chiều mát cả nhà nhỉ? Lại một chap ngược tiếp theo của fic, lúc trans đoạn Changmin ước là lúc cảm xúc dâng trào nhất. Những hình ảnh bình dị nhất mà khi mất đi con người mới hối tiếc… Mà nói mới nhớ hôm nay là Trung Thu đúng hem? Chậc kể ra cũng áy náy vì trung thu mà post cái đoạn buồn buồn này làm mất cả hứng. Vì không có quà gì cho mọi người nên ta chơi double post nhé, tức là up luôn chap 15 lên đây. Thực ra ta mới dịch xong em nó hồi trưa và chưa có beta gì sất nên xin khất đến tối. Xì boi chút là chap sau sẽ có đại biến, cụ thể giữa couple nào xin cho giữ bí mật nhe 

:P

Happy Mid-Autumn day!!!!

Chapter 15:

Hàm Kibum rớt độp độp xuống đất, phụ đạo bởi tiếng leng keng khi chiếc thìa trên tay chạm đất.

Yoochun hyung được chuẩn đoán là mất trí nhớ mà?

“Cái chó gì-”

“Ai, nếu như anh em họ Kim ở đây, em sẽ bị giết khi nói mấy từ đó đấy.”

Kibum làm động tác kéo khóa miệng, mắt anh chưa bao giờ khỏi người đứng trước mặt. Hàng loạt câu hỏi tấn công não anh, đợi thời cơ để tuôn trào như lũ.

“Anh bị chú đâm trúng.”

Kibum ngạc nhiên.

“Ưm… dạ? Ôi, omo! Xin lỗi vì đâm phải anh!” Anh nhanh chóng xin lỗi, người đàn ông kia cười nhẹ với anh.

“Anh nghĩ là anh phải cảm ơn em… cú đâm đó giúp anh rất nhiều…” Yoochun vừa cười vừa xoa xoa đầu.

Sự tò mò của Kibum trực chào ra ngoài. Anh cắn môi, mình nên bắt đầu câu chuyện với hyung ấy từ đâu?

Người kia dường như đoán được điều gì đang xảy ra trong đầu Kibum.

Yoochun nhắm mắt lại thở dài.

“Anh… Kibum, anh…”

Kibum nuốt nước bọt. Người đàn ông này định nói gì vậy?

“Anh cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai… Anh là Yoochun, Kim Yoochun đúng không?”

*****

Junsu lục tung mọi ngóc nghách, nó đã tìm Changmin suốt 2 tiếng đồng hồ. Nó đã thử tìm ở căng tin, địa điểm ưa thích của Changmin, nhưng nhóc không có ở đó. Junsu cũng thử gọi cho Changmin nhưng mà nhóc cũng không hề bắt máy.

Nó không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của JaeJoong bởi vì thân thể JaeJoong dạo này rất yếu. Lúc này Junsu cũng không muốn gọi hỏi ông Kim về đứa con trai mất tích của ông.

Khi tới gần nhà vệ sinh, nó từ từ mở cửa và nhòm vào bên trong. Tất cả cửa phòng vệ sinh đều không khóa ngoại trừ buồng cuối cùng. Nhịp tim Junsu tăng mạnh khi nó bám người đu lên trên rồi nhìn thấy một chàng trai gục trên sàn và dường như người đó đã bất tỉnh.

Junsu khẽ đẩy cánh cửa, nó cũng không hề khóa.

Sau đó mắt nó mở to khi nhận ra đó là Changmin.

Changmin đã bất tỉnh, tay phải đang nắm một chiếc dao gấp, máu chảy không ngừng từ cổ tay trái của nhóc. Có một vệt nôn ở trên môi nhóc.

Junsu cuối cùng thoát khỏi tình trạng đình trệ.

“Changmin!” Nó chạm vào thiếu niên, kiểm tra mạch đập. Tuy mạch vẫn còn nhưng rất yếu. Gương mặt tím ngắt của nhóc dọa Junsu sợ khiếp vía.

Nó nhanh chóng xốc người phía dưới dậy, cố hết sức ôm chặt và kéo ra ngoài, hét lên cầu cứu. Cuối cùng cũng có một vài y tá để ý đến tiếng hét, chạy về phía nó và đỡ lấy cậu bé.

Khi mọi thứ được giải quyết ổn thỏa, bác sỹ đã nói với Junsu là Changmin bị trầm cảm nặng và hiện đang trong tình trạng nguy hiểm, đặc biệt là căn bệnh cũ đang quay trở lại tấn công nhóc.

Junsu cảm thấy chân mình mềm nhũn sắp không chống đỡ được cơ thể.

Mọi thứ càng ngày càng tệ. Nó dựa lưng vào tường, cảm nhận cái lạnh thẩm thấu vào trong cơ thể.

Nhưng nó cần phải mạnh mẽ.

Nó không được gục ngã vì mọi người, vì tình trạng của JaeJoong và Changmin lúc này đây. Mặc dù nó không phải anh em của họ nhưng nó là người yêu của Yoochun.

Nó nguyện ý nhận vai trò này trước khi quyết định ở bên Yoochun và giờ nó biết đây là lúc họ cần nó nhất.

Nếu nó từ bỏ… nếu nó không tin vào bản thân mình, thì còn ai tin nữa?

*****

“Cái gì…”

Yoochun chớp mắt. Anh không thể nào tin là người cha đáng kính của mình lại có thể lợi dụng thân thế của mình.

Anh biết là bố mình chưa bao giờ đồng ý việc mình là một kẻ không thích phụ nữ và còn yêu Kim Junsu nữa.

Nhưng cũng không có nghĩa là ông có quyền dùng cách này!

“Vụ tai nạn không ảnh hưởng tới chú Kim… Chú ấy nhận được tin anh trai sinh đôi của anh đã chết và anh đang hôn mê, có dấu hiệu của chứng mất trí nhớ rất cao. Chú ấy quyết định hoán đổi thân phận của hai người cho nhau. Chú ấy làm như vậy bởi vì chú ấy ghét việc anh không bình thường và chú còn nói muốn anh là người thừa kế tập đoàn họ Kim… Nếu việc anh chỉ thích đàn ông lan ra ngoài, danh tiếng công ty sẽ bị giảm sút đáng kể… Và anh biết chuyện gì xảy ra tiếp theo đúng không…” Kibum thật chậm giải thích.

Yoochun cắn môi.

Junsu… anh gặp Junsu ở Paris với tư cách là Micky.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Tim anh quặn đau khi nhớ lại Junsu đã khóc và phải chịu đựng như thế nào sau cái chết giả của mình.

Tay anh cuộn lại thành nắm đấm.

Anh phải đi tìm Junsu ngay và giải thích tất cả. Anh sẽ ôm chặt chàng trai này cho dù có chuyện gì xảy ra. Kibum nhìn chằm chằm Yoochun một lúc trước khi nói nốt tin cuối.

“Yunho hyung và Jae hyung gặp tai nạn chết người. JaeJoong hyung đã tỉnh rồi nhưng Yunho hyung vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, bác sỹ nói là có thể anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa… ngủ đến hết cuộc đời này.”

Yoochun cảm thấy tim mình tan nát khi hay tin đó. Hyung của anh… Jae hyung sao rồi?

Kibum hình như đọc được biểu cảm của anh, cười buồn với người lớn tuổi hơn.

“Jae hyung không sao… đừng lo…”

Yoochun xoay người đứng dậy, túm lấy tay chàng trai thấp hơn.

“Đi nào, đến bệnh viện với anh.” Mắt Kibum trợn tròn khi nghe thấy yêu cầu.

Không đời nào anh tới đó và gặp Changmin đâu.

Tại sao ư?

Có lẽ anh biết mình sợ… Có lẽ anh biết mình sẽ không kiềm chế được và bổ nhào đến trước mặt nhóc. Khỉ thật, anh vẫn còn có lòng tự trọng sau tất cả những gì đã làm với Minnie yêu dấu sao?

Yoochun dường như có vẻ nghiêm túc trong việc tới bệnh viện. Kibum thở dài, ngó qua chỗ khác, anh không biết mình có nên kể với người anh này về bi kịch của mình và cậu út họ Kim hay không?

*****

“Changmin làm CÁI GÌ?!” JaeJoong gần như nhảy dựng lên, mắt cậu mở to vì kinh hoàng. Junsu cúi đầu đầy hối lỗi.

“Em xin lỗi… em không kịp đến ngăn thằng bé lại…”

Cử chỉ của JaeJoong dịu dàng hơn khi nhìn thấy Junsu như vậy. Cậu nhắm mắt lại, thở dài, tay cậu vẫn đặt trên ngực.

“Thằng bé không sao rồi, đúng không?”

Junsu chậm rãi gật đầu, cắn cắn môi.

“Bác sỹ nói là thằng bé đang bị trầm cảm, thêm vào đó căn bệnh quái ác kia quay trở lại… Tâm trí nó không ở trong trạng thái ổn định vì những tin xấu dồn dập tới… đó là lý do tại sao nó quẫn bách tự tử…”

Cả hai chàng trai cùng im lặng. Họ không hề nghĩ về điều đó.

Thời điểm Yoochun mất, phải, Junsu rất buồn… những người khác cũng vậy. Nhưng họ không hề để ý thằng bé bởi vì nhóc vẫn che đậy bằng nụ cười hoàn hảo và tính cách vui vẻ của mình.

Khi Kibum bỏ đi, có ai chắc nhóc không có bắt đầu hành động khác thường?

Họ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Kibum và Changmin nhưng chắc chắn nó đã để lại hố sâu trong trái tim nhóc.

Bi kịch nối tiếp bi kịch, có quá cứng rắn để nói rằng một cậu bé 19 tuổi có thể mãi vui vẻ và tươi cười hay không?

JaeJoong nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, ra hiệu cho người đó lại gần. Junsu chớp mắt bối rối trước khi lại gần người kia.

“Đừng từ bỏ, được chứ?”

Junsu chậm rãi gật đầu, nó hé môi nở một nụ cười nhỏ. Nhưng sau đó, cánh cửa mở ra để lộ một người đàn ông quen thuộc đội mũ lưỡi trai màu đen đứng ở đằng sau.

Cả hai người trong phòng cứng đờ khi nhìn thấy người nọ, đặc biệt là JaeJoong.

Khi người lạ bỏ mũ xuống, Junsu khẽ thở gấp.

“Micky…”

Sau đó người lạ cười quen thuộc với nó. JaeJoong vẫn đóng đá ở chỗ ngồi.

“Không phải Micky… Là anh đây, Yoochun đây.”

End chapter 15.

Ngắn gọn thui, chap sau chúng ta quay về với YooSu và bắt đầu quãng thời gian tạm gọi là ngọt ngào đi. Ta ấn tượng nhất là câu hỏi “em có yêu Micky không?” Hú hú, nói thật cái cốt truyện này làm mình cũng cảm thấy khá nan giải để gỡ mấy chỗ rối…

Chapter 16:

“Không, không, không… anh chắc đang đùa em!” Junsu la lên, chỉ vào người đứng đằng trước. JaeJoong chỉ im lặng chớp chớp mắt. Lời thú nhận của người đàn ông này thực sự vô cùng… gây sốc.

Người kia chỉ biết thở dài, xoa xoa mái tóc xù của mình.

“Nói cho anh biết anh phải làm gì để chứng minh anh là Yoochun?”

Junsu trở nên bối rối kinh khủng. Mắt nó mở to, hơi thở nó dần hỗn loạn. Yoochun biết anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi người đó vào bên trong phòng.

“Vào đi Kibum…”

JaeJoong và Junsu nhìn qua vai Yoochun, một chàng trai im lặng đứng sau cánh cửa. Cơn giận đột nhiên dâng trào trong lòng Junsu, nó lao về phía trước, lòng bàn tay phải giáng thật mạnh vào má trái của Kibum.

Mặt Kibum nghiêng sang bên phải.

Im lặng bao phủ cả căn phòng, JaeJoong hít sâu một hơi còn Yoochun chỉ biết câm nín.

“Và cậu tới đây rồi! Tôi không nghĩ là cậu còn dám vác mặt đến đây sau những việc cậu đã làm!” Junsu hét lên đầy giận dữ. Yoochun chớp chớp mắt ngạc nhiên… Nghiêm túc mà nói, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Junsu như thế này.

Kibum cắn môi, cố gắng kiềm nén cơn đau nơi má trái.

“Em… em có lý do…”

Junsu cắn môi tức tối.

“Anh không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng bỏ nó ở lại, làm nó tổn thương thì quá vô trách nhiệm rồi Kibum ạ! Đặc biệt là lúc nó cần cậu nhất! Và bởi vì em, chính em, thằng bé không tìm được lối thoát và gần như tự giết chính mình!”

Câu nói đó làm Kibum chôn chân tại chỗ. Mắt anh mở to nhìn chàng trai trước mặt mình, rồi bổ nhào về phía trước và túm lấy áo Junsu.

Junsu sửng sốt vì hành động bất ngờ này.

“Em ấy ở đâu rồi?! Changmin đang ở đâu?! Em ấy bị làm sao?!” Người bị túm liền giựt tay Kibum ra, quay đi chỗ khác để cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Kibum đang ở bên bờ vực sụp đổ. Nước mắt ngập tràn khóe mi, nỗi sợ đang xâm chiếm cả thể xác lẫn tâm hồn anh.

“Nói với em ấy đi Junsu…” Cả ba người cùng quay ra nhìn người lớn tuổi nhất, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của JaeJoong.

“Chúng ta đều biết là Kibum hối hận mà… tại sao không cho em ấy một cơ hội? Mọi người xứng đáng có cơ hội thứ hai…” Junsu không nói được gì cả.

JaeJoong thi thoảng lại gây bất ngờ. Nó nhớ là Yunho hyung đã có lần nói là người yêu anh thừa nhận đó là lỗi (vì quá đẹp) của mình. Có lần anh ấy suýt nữa bị một chiếc xe đâm phải khi đang băng qua đường, lúc đó đèn đi bộ đã chuyển sang màu xanh. (cái đoạn này không ăn nhập gì hết trơn, hay là do ta dịch sai??)

Nhưng anh ấy vẫn liên tục xin lỗi và nói đó là lỗi của mình.

Nếu JaeJoong là một người cha, anh ấy sẽ là ông bố tuyệt vời nhất.

Junsu thở dài, nhắm mắt lại rồi quay lại đối mặt với chàng trai kia.

“Xin lỗi vì anh phản ứng hơi thái quá-”

“Em hiểu, xin hãy nói với em là Kibum bị làm sao?!” Kibum nhanh chóng ngắt lời. Junsu chỉ biết thở dài.

“Chứng bệnh của thằng bé quay lại hành hạ Changmin và giờ nhóc đang trong trạng thái trầm cảm nặng…Changmin dùng đến biện pháp tiêu cực nhất là tự tử nhưng anh đến kịp… Nó nằm ở phòng 107 tầng 3B.” Không phí thêm một giây nào nữa, Kibum chạy như bay ra khỏi phòng.

Cuối cùng chỉ còn lại JaeJoong, Junsu và Yoochun.

Junsu vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt người yêu lẽ-ra-đã-chết. Những ngón tay của nó vô thức xoắn vào nhau. Yoochun mỉm cười khi nhìn thấy hành động đáng yêu của người thương.

JaeJoong nhìn chằm chằm đôi uyên ương một lúc trước khi giả vờ ngáp một cái. Junsu nghe thấy tiếng ngáp và nhìn ông anh cả.

“Anh buồn ngủ quá… hai em có thể ra ngoài rồi…” Cậu cười ngái ngủ, nằm xuống giường và kéo chiếc chăn lên đến cổ.

Yoochun khẽ thì thầm ‘cảm ơn’ với hyung trước khi nhìn người yêu.

Anh vươn tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Junsu.

“Su à…”

Junsu không dám ngẩng đầu nhìn, nó càng cúi đầu thấp hơn trước. Yoochun dịu dàng chạm vào cằm chàng trai, nâng đầu Junsu lên cho đến khi mắt hai người chạm vào nhau.

Junsu để thoát một tiếng thở nhỏ khi Yoochun cúi đầu hôn vào thái dương nó. Anh có mùi hương rất giống Micky… loại nước hoa cùng loại mà Micky từng dùng, càng làm cái đầu đen mượt của nó rối tung như canh hẹ.

“Đến nơi ưa thích của chúng ta một lúc nhé…”

*****

Junsu ngồi xuống cỏ mềm, thi thoảng nhận được những cái liếc mắt từ người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

Họ đang ở trên ngọn đồi gần một con sông. Nơi bí mật họ thường đến khi cần thời gian yên tĩnh để có thể ở bên nhau. Junsu nhớ rõ, đây cũng là nơi hai người lần đầu tiên quan hệ. (hắc đoạn này ta dịch khác với bản gốc, thực ra tác giả đề cập đến ‘trinh tiết’ nhưng mà *khụ* ta không cho rằng con trai có cái đó. Ta xin để như trên, lần đầu tiên ‘khai bao’ mà lại còn lộ thiên nữa… múa há há tác giả cũng quá biến thái di~~~)

Nó đỏ mặt khi nghĩ tới đó.

Yoochun nhìn chằm chằm chàng trai bên cạnh mình. Anh chầm chậm ngồi dậy và nhìn mãnh liệt (như thế này sao O.O) người đó khiến chàng trai kia càng đỏ mặt hơn.

“Trông em như thể lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau…” Anh khẽ cười. Junsu nhìn anh, sự bối rối lại hiện rõ trên mặt nó.

“N-nhưng…”

“Người đã chết đó… người mà em nhìn thấy ở trong quan tài không phải là anh, mà là anh trai sinh đôi của anh, Micky.”

Junsu chỉ biết im lặng sau khi nghe câu trả lời đó.

“Anh gặp anh trai sau khi đưa em đi ngày hôm đó… Bọn anh gặp tai nạn. Anh ấy chết… và anh bị mất trí nhớ. Bố đã gửi anh đến Paris dưới cái tên Micky để chia cắt hai chúng ta… Anh không hề biết cho đến ngày hôm nay. Anh đến đây để gặp em… vì anh nhớ em rất nhiều và anh muốn trả bức ảnh của Chunnie cho em… Anh bị xe của Kibum đâm phải. Nó mang anh về khách sạn và anh… bắt đầu nhớ lại mọi thứ… Anh đóan cú đâm đó tác động không nhỏ trong việc giúp anh nhớ lại… giúp anh nhớ… một người anh nhớ rất nhiều… chính là em. Anh nhanh chóng bảo Kibum mang anh đến đây vì anh thực sự muốn nhìn thấy em… với tư cách là Yoochun một lần nữa. Và nếu có thể, mãi mãi.”

Junsu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình. Nó cảm thấy mình sắp nổ tung, cảm xúc trong lòng nó đang rối tung cả lên. Vậy một tuần nó ở bên Micky để quên đi Yoochun… thực ra là ở bên Yoochun ấy chứ.

Yoochun cười nhẹ, dựa về phía trước.

“Anh có một điều muốn hỏi Su…” Junsu chỉ biết chớp mắt tò mò, nó chẳng có manh mối nào để đoán cả.

“Em có yêu Micky không…?”

Im lặng chen vào giữa họ, mắt Junsu mở to. Nó từ từ cúi đầu, cắn môi. Yoochun nhìn chằm chặp nó một lúc trước khi nhận được câu trả lời.

“Em… em có…”

Không hiểu sao, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng Yoochun… Junsu yêu Micky có nghĩa là nó đã sẵn sàng vượt qua nỗi đau mang tên Yoochun?

Nhưng sau đó câu hỏi đó được trả lời khi Junsu ngẩng đầu lần nữa.

“Nhưng chưa bao giờ… chưa bao giờ nhiều như tình yêu em dành cho anh, Yoochun…” Anh nghe thấy Junsu gọi mình bằng tên đầy đủ, không phải là biệt danh mà nó thường gọi, giọng nó đầy vẻ nghiêm túc.

“Em… em yêu Micky… nhưng em yêu Yoochun hơn và em sẽ luôn… luôn luôn… yêu Yoochun… nếu như chỉ còn một chỗ trống rất nhỏ cho Yoochun… thì em biết mình vẫn yêu anh ấy… bởi vì anh ấy là lý do em là chính em… làm sao em có thể không yêu một nửa bản thân mình cơ chứ?”

Junsu cúi đầu, úp mặt vào lòng bàn tay và bắt đầu khóc. Yoochun bất ngờ khi nhìn thấy nó như vậy. Anh tựa sát, dịu dàng kéo bàn tay Junsu ra khỏi gương mặt nó.

“Em… em yêu anh Chu-Chunnie… em nhớ anh rất nhiều…” Nó vừa nói vừa nức nở, người nó run lên, mắt run rẩy khép lại. Yoochun mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Junsu trước khi kéo nó vào lòng.

“Su… anh cũng nhớ em, cũng yêu em, Su bé nhỏ của anh…” Junsu nấc cụt. Yoochun phủ môi mình lên đôi môi mềm của người anh yêu, Junsu hơi giật mình mở to mắt.

Sau một tháng… cuối cùng nó cũng có thể tìm lại cảm giác quen thuộc kia lần nữa. Khẽ nhắm mắt lại, Junsu đáp lại nụ hôn.

Yoochun liếm nhẹ lên răng chàng trai, chiếc lưỡi tinh nghịch của anh tìm kiếm đường vào. Junsu đắm chìm trong tình yêu của họ liền mở miệng, cho phép Yoochun khám phá khoang miệng bé nhỏ (?) của mình.

Yoochun xoay người kéo chàng trai nhỏ hơn ngồi trên đùi mình, không hề dứt khỏi nụ hôn. Tay Junsu choàng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.

Cả trái tim lẫn tâm hồn Yoochun nhớ cơ thể này biết bao.

Junsu chưa bao giờ muốn quên người đàn ông này trong suốt cuộc đời mình.

Họ cuối cùng dứt khỏi nụ hôn, cố gắng cung cấp dưỡng khí cho buồng phổi đang gào thét của mình. Junsu mặt đỏ như trái cà chua, cúi đầu, những ngón tay vân vê chiếc áo của Yoochun. Yoochun cười hớn hở, dựa sát vào tấn công chiếc cổ mảnh khảnh của chàng trai, mút mạnh vào một chỗ.

Junsu thở hổn hển. Tay nó nắm chặt áo Yoochun hơn trong khi rên rỉ không ngừng.

Lưỡi Yoochun khẽ liếm vùng đo đỏ ấy, thỏa mãn vì đã đánh dấu thành công. Junsu chỉ mở nửa mắt, khẽ thở gấp. Cặp má đỏ ửng cùng đôi môi hơi sưng vì hôn khiến Yoochun muốn ăn sống chàng trai này. (hắc hắc ta nói nè, ta đợi cảnh H giữa hai trẻ a~ Ngoài trời đóa '.')

Junsu bĩu môi khi nó nhận ra mắt Yoochun như hai cái đèn pha nhìn mình chằm chằm gần một phút rồi.

“Này… Anh nhìn gì vậy?” Junsu nhanh chóng nghoảnh mặt đi, bỏ lỡ nụ cười đểu đểu trên mặt Yoochun.

“Su, em trông rất chi là đáng yêu, rất giống một chú thỏ ngây thơ…” Anh chậm rãi tựa sát cho đến khi môi mình chạm vào vành tai người kia.

“Em làm con sói này thấy đói…” Anh khêu gợi thì thầm.

Junsu càng đỏ mặt hơn bao giờ hết. Yoochun cười to, kéo chàng trai vào một nụ hôn bất tận khác.

End chapter 16.

Vậy là còn có 3 chap nữa end fic thui. Đến đây tim hồng đã bay lả tả, thú thật ta chưa có yêu ai nên cái phần hường phấn này là phần làm khó ta nhất. Hic hic… Anyway, tác giả đã cho YooSu quay về bên nhau rồi, lại còn hé mở bí mật động trời kia nữa, cái phần ngàn chấm bên trên í. Giờ không nói nhiều nữa, chap sau sẽ nhường lại sân khấu cho KiMin. Đáng nhẽ chiều nay đã xong rồi nhưng mẹ ta ngồi bên nên mới chỉ làm chui được một nửa T.T Thôi hẹn mai nhe~~

Chapter 17:

Kibum ngồi bên mép giường bệnh. Changmin vẫn đang ngủ yên bình mặc dù nhịp tim của nhóc hơi chậm và gương mặt thì tím tái.

Kibum chậm rãi cúi xuống, nâng cổ tay bị băng trắng muốt của Changmin và hôn vào nơi có vết cắt.

Min của anh chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều, đến mức dám làm ra hành động ngu ngốc này…

Nhóc không biết là nếu mình tự tử thành công thì nhóc sẽ phải tới địa ngục sao?

Hay thực ra nhóc muốn làm vậy để Kibum cũng theo mình tới địa ngục luôn?

Kibum cười khẽ khi nghĩ tới đó. Anh cúi người xuống hôn lên vầng trán lạnh buốt. Changmin rất mạnh mẽ mà… một khi nhóc biết mình đã làm gì, nhóc sẽ tự trách bản thân và hứa sẽ không làm như vậy nữa.

Đó là lý do tại sao anh lại yêu Changmin đến vậy. Cậu út nhà họ Kim chưa bao giờ làm anh thôi ngạc nhiên. Anh ước gì mình có thể quay ngược thời gian nếu như anh biết mọi thứ sẽ trở nên như vậy.

“Bum-mie…” Kibum giật mình, lùi ra sau một chút. Mắt anh nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt và dịu dàng xoa ngón tay cái dọc má trái của Changmin.

“Bummie…” Giọng nhóc vang lên một lần nữa.

“Anh vẫn ở đây mà…” Kibum thì thầm lại, áp tay lên hai má của Changmin. Anh cắn môi, chờ người kia đáp lại.

Không có tiếng đáp lại, Changmin đột ngột bật dậy, nôn một thứ chất lỏng màu xanh vào ngực Kibum.

Mắt Kibum mở to.

Thiếu niên bắt đầu họ khù khụ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, tay nhóc vô thức siết chặt tay của Kibum. Cơn ho bắt đầu dữ dội hơn, cả cơ thể nhóc quằn quại vì đau đớn. Kibum thoát khỏi cơn sốc và nhanh chóng nhấn nút đỏ ở trên tường.

Anh chạm vào lưng chàng trai và đặt đầu nhóc ngả trên đùi mình.

“Changmin!! Changmin?!” Anh lo lắng vỗ vỗ má nhóc, cố gắng làm Changmin mở mắt.

Nhưng nhóc lại nôn vào tiếp vào bụng Kibum, người nhóc run rẩy lợi hại vì đau đớn, nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt. Môi nhóc run run sắp khóc vì đau. Kibum mặc kệ quần áo bẩn cứ thế lay lay Changmin.

“Changmin!! Tỉnh lại đi, Changmin!! Tỉnh lại!!” Anh hét lên. Sau đó một bác sỹ và các y tá ào vào phòng, có ai đó kéo anh ra ngoài.

Kibum gào thét, giãy giụa thoát khỏi mấy cánh tay đang kìm kẹp mình.

“Bỏ tôi ra!! Bỏ ra!! Changmin à!!!”

“Xin anh hãy bình tĩnh!”

Trước khi bị mang ra khỏi phòng, anh nhận ra mắt Changmin đã hé một nửa và đang nhìn anh, môi nhóc thì thầm một điều gì đó Kibum không thể nghe rõ và sau đó…

Cánh cửa đóng lại.

‘Bummie…’

*****

Lúc Junsu và Yoochun quay trở lại bệnh viện, họ bị sốc trước cảnh tượng Kibum ngồi bất động trước cửa phòng Changmin, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Áo anh bị phủ một lớp chất lỏng màu xanh. (thật tình tác giả có cần tả kĩ thế này không >,<)

Mắt Junsu tròn xoe, nó nhanh chóng chạy lại chỗ người kia.

“Kibum!”

Kibum giật mình, bỏ bàn tay ra khỏi mặt và nhìn về phía Junsu và Yoochun.

Gương mặt Kibum lúc này là gương mặt thê thảm nhất mà hai người từng thấy.

Kibum cố gắng ngừng nấc trong khi vội lau đi nước mắt. Anh đứng dậy, chứng tỏ rằng mình vẫn có thể chịu đựng được những chuyện có thể xảy ra.

“Junsu hyung… Yoochun hyung…”

“Có chuyện gì vậy…?” Giong Junsu nhỏ rí đến mức gần như không nghe thấy bởi vì nó không thể nào tìm được giọng điệu phù hợp với hoàn cảnh lúc này. Kibum cúi đầu.

“Em… em đang ở trong phòng với Changmin… Sau đó em nghe thấy tiếng em ấy gọi tên mình… sau đó em ấy bắt đầu nôn và… thực… thực sự em ấy rất đau đớn…” Anh kết thúc câu nói bằng hàng nước mắt lặng lẽ tuôn trào từ đôi mắt không hề mở.

Tim Junsu như bị ai đó bóp chặt. Nó nhẹ nhàng vỗ vai chàng trai trước mặt.

“Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi…” Nó nhẹ giọng thì thầm. Kibum gật đầu và cố gắng rặn ra một nụ cười. Yoochun nhìn chằm chằm chàng trai một lúc, anh không thể nào trách Kibum về mọi chuyện đã xảy ra được… Kibum chính bản thân nó cũng không hề muốn mọi chuyện xảy ra như thế này.

“Này, Kibum… về nhà và thay áo đi… Em không muốn Changmin nhìn thấy em như thế này khi nó tỉnh lại đấy chứ?” Anh nửa đùa nửa thật trách mắng. Kibum mỉm cười và gật đầu yếu ớt.

“Vâng…” Anh quay lưng lại và chậm rãi bước đi.

Junsu quay lại nhìn người yêu, nhìn mặt Yoochun có vẻ rất trầm trọng.

“Chunnie?” Nó gọi nhưng người kia không hề đáp lại.

“Chun?” Nó gọi lớn hơn. Yoochun giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ và nhìn bạn trai bên cạnh, gương mặt anh thoáng hiện một nụ cười.

Junsu bối rối nhìn anh.

“Về thôi… Jae hyung có thể đã thu xếp đồ đạc để về nhà hôm nay rồi, đúng không nhỉ?” Junsu khẽ gật.

“Tẹo nữa chúng ta quay lại xem Changmin sau… anh biết em trai mình sẽ không sao đâu.”

Junsu lại gật đầu, trước khi cùng người yêu quay trở lại phòng bệnh của JaeJoong.

*****

Vài tiếng sau, Kibum quay trở lại bệnh viện. Anh nhìn xung quanh xem có bác sỹ hay y tá gần phòng Changmin hay không. Anh đoán họ đã đi hết rồi, Changmin chắc bây giờ đã ổn định rồi.

Anh mỉm cười. Anh tự hỏi không biết Changmin đã tỉnh lại hay chưa.

Khi tay anh chạm vào nắm đấm cửa, anh nghe thấy có người nói chuyện ở trong phòng. Một trong số đó, không ai khác chính là giọng của Changmin.

“Em có chắc không đấy?” Anh nghe thấy giọng của JaeJoong ở trong phòng vọng ra, có cả Junsu và Yoochun trong đó nữa.

“Vâng, em chắc… giờ em không sao rồi. Cuộc sống đầy rẫy khó khăn, đó là lý do tại sao nó gọi là CUỘC SỐNG. Em sẽ không quyết định ấu trĩ như thế nữa.”

Kibum choáng váng. Có lẽ lúc này anh không nên vào bên trong và đi đâu đó bởi vì Changmin cần chút thời gian ở bên hyung của nhóc.

Nhưng sau đó, một thứ lọt vào tai anh.

“Em quyết định từ bỏ.”

Kibum cảm thấy tim mình tự dưng đập thình thịch. Changmin có ý gì?

Sau đó giọng Junsu vang lên, giống y hệt như ý nghĩ của Kibum.

“Ý em là gì?”

Anh nghe thấy Changmin thở dài.

“Cho dù Kibum làm như vậy là bởi vì anh ấy muốn em bình yên… Em vẫn không thể nào hiểu được anh ấy. Anh ấy đáng ra có thể tin em. Anh ấy lẽ ra phải hiểu là vì bọn em yêu nhau nên appa khó có thể chia cách bọn em… Anh ấy thậm chí không thèm giải thích với em… nếu anh ấy nói với em, không ai phải chịu đựng như thế này.”

“Em không định tha thứ cho nó đấy à?” Yoochun nói. Kibum lo lắng cắn cắn môi.

“Em không thể. Chỉ có chính anh ấy mới có quyền tha thứ cho chính bản thân mình vì không tin tưởng em. Chuyện giữa bọn em hết rồi.”

Kibum nhắm mắt. Lời nói cuối cùng như ngàn cây kim đâm vào tim anh. Anh thả tay ra khỏi nắm đấm cửa và chạy ra khỏi nơi đó.

“Em sẽ không thể nào làm vậy đâu…” JaeJoong nhẹ giọng thì thào, làm cho Changmin càng cúi đầu thấp hơn trước.

“Em chỉ là… hyung, em thực sự yêu anh ấy… Tại sao anh ấy lại làm vậy với em?… với chúng ta? Anh ấy nên biết điều gì là tốt hơn cho chúng ta…” Changmin lẳng lặng nói. Junsu ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay của Changmin.

“Nhưng giống như em nói… cả hai đều đang phải chịu đựng, đúng không? Kibum chưa bao giờ muốn như thế… Lúc này có lẽ cậu ấy đang hoang mang. Nếu anh là cậu ấy, anh cũng sẽ làm như thế thôi Min à…”

Changmin thở hắt ra.

“Em biết… em… em chỉ muốn đợi anh ấy đến, sau đó bọn em sẽ ngồi nói chuyện với nhau.” Yoochun mỉm cười khi nghe thấy quyết định của em trai, sau đó véo mũi cậu út khiến nhóc trề môi đáp trả.

“Yah! Yoochun hyung! Anh mới chỉ sống lại thôi đó, đừng có gây chuyện với em!” Nhóc trề môi nhìn siêu sute. Junsu cười khúc khích.

Khi bác sỹ hoàn tất việc kiểm tra sơ bộ cho Changmin, JaeJoong, Junsu và Yoochun đứng đợi ngoài cửa. Junsu đã mua một bộ quần áo mới để Changmin thay, bộ cute nhất mà nó tìm thấy ở shop. Kibum vẫn chưa đến, chắc là đang chờ ở nhà. Bác sỹ thông báo là Changmin đã khỏe rồi. Nhìn nhóc có vẻ tươi hơn sau khi kiểm tra nhưng họ không thể nào tìm ra lý do. Có lẽ đó là do quyết tâm của Changmin.

Nhớ lại lúc họ vào trong phòng, Changmin đã tỉnh lại và hét lên như thể nhìn thấy ma. Yoochun đập cái bốp vào đầu nhóc, tất nhiên là không quá mạnh rồi. Hai người đánh đùa nhau trước khi JaeJoong xông vào kéo hai người ra.

Mọi thứ đang quay trở lại quỹ đạo vốn có.

Chỉ cần đợi Yunho tỉnh lại và Kibum làm lành với Changmin mà thôi.

Junsu nhoẻn miệng cười. Nó đã có Chunnie ở bên cạnh, mọi thứ dường như rõ ràng hơn bao giờ hết.

Yoochun nhận ra cái nhìn mơ màng của Junsu, lén trộm một nụ hôn trên môi Junsu.

Junsu đánh mạnh vào tay Yoochun, mặt nó đỏ như thể ăn ớt.

Họ cười hạnh phúc với nhau. Tất cả vấn đề đã bị quên lãng cho đến khi…

“Yoochun?”

Mắt Yoochun mở to khi nghe giọng nói đó. Bốn chàng trai nhìn ông Kim đang đứng ở trước cửa, tất cả đều bị sốc.

“Appa…” Yoochun thì thầm yếu ớt.

*****

“Phải, phải… Hôm nay, tôi muốn hôm nay!” Kibum hét vọng qua đầu dây bên kia. Anh lấy ngón tay xoa thái dương trong khi vẫn tiếp tục lái xe.

“Phải, mấy giờ? Được rồi, 5 giờ chiều. Cảm ơn.” Anh ngắt cuộc gọi và ném điện thoại lên ghế phụ. Tim anh đập rất nhanh vì sốc và sợ.

Anh siết chặt tay ở vô lăng.

Hành động này có thể gọi là ích kỉ và ngu ngốc.

Nhưng một lần nữa, Changmin đã tự tuyên bố là mọi chuyện giữa họ đã kết thúc.

Còn lý do nào nữa để anh ở lại đây khi anh vẫn còn việc phải giải quyết ở Anh Quốc?

Anh sẽ trở lại Anh lúc 5 giờ chiều hôm nay cho dù có thế nào đi chăng nữa.

End chapter 17.

Lại cái kiểu nghe nửa vời rồi chạy, cái motif này làm ta thấy bực mình nhất!!! Dù sao chap sau sẽ là lời giải thích cho toàn bộ câu chuyện. Còn 2 chap nữa thôi là end nha~~~

Chapter 18:

“Appa…” Yoochun thì thầm. Mắt ông Kim nhìn xoáy vào Junsu, Yoochun nhanh chóng đứng giữa họ, không để bố mình chiếu tướng người yêu nữa.

Junsu khẽ hít sâu. Một điều tồi tệ sắp sửa xảy ra?

“Sao bố lại có thể như vậy, appa…?” Đó là điều đầu tiên Yoochun hỏi. Mắt anh chống lại cái nhìn của ông Kim. Ông Kim nhìn những đứa con khác của mình. JaeJoong và Changmin chỉ im lặng nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt.

“Đó là vì tốt cho con.” một lời đáp giản đơn. Yoochun cắn môi, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục cùng ý niệm muốn đấm vào mặt ông Kim (mố??? O.o) Mặc dù ông Kim là bố nuôi nhưng cũng không có nghĩa ông ấy là cha anh.

“Sao lại vì tốt cho con khi bố chia cắt con và Junsu?” Anh hỏi ngược lại. Anh nhận ra cơn giận trong mắt ông Kim hiện rõ hơn bao giờ hết. Sự bảo vệ của anh đối với Junsu càng tăng hơn.

Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề khó thở.

“Ba kì thị người đồng tính. Con định phá hủy danh dự của gia đình sao? Vì Chúa, gia đình chúng ta là gia đình có danh tiếng và địa vị, Yoochun à!”

“Bố thật là ích kỉ, appa!”

“Ba làm như vậy là bởi vì ba yêu con, Yoochun… Cho dù con chỉ là con nuôi của ba nhưng ba vẫn coi con như con đẻ! Ba không thể nào chịu đựng được khi để con sống như vậy! Và càng không phải là một thằng gay! Ba sẽ làm tất cả mọi chuyện, tuyệt đối không để chúng xảy ra!”

Changmin không thể nào tin được nhìn bố mình.

Đây là con quái vật mà Kibum cố gắng cứu mình thoát khỏi sao?

Đây không phải là bố nhóc nữa.

Ông Kim, một người cha hiền lành và hiểu biết…

Ông ấy đi đâu rồi?

Changmin cắn môi. Giờ nhóc biết Kibum cảm thấy thế nào khi mà, khi mà bố mình đe dọa sẽ mang mình đi thật xa nếu như Kibum dám tiết lộ bí mật. Tay nhóc cuộn lại thành nắm đấm và nhóc nhìn thẳng vào bố mình.

“Appa, con yêu Kibum.” Lời nói đó như đổ thêm dầu vào lửa.

Changmin há hốc miệng khi nhìn thấy bố mình giơ tay chuẩn bị đánh mình. Nhưng lần này, không phải là Kibum chịu thay nhóc nữa. Đó là JaeJoong hyung.

Mặt JaeJoong lệch sang một bên, những người còn lại sững sờ.

Junsu nhanh chóng lại gần chỗ hyung, cố giúp cậu nhưng JaeJoong chỉ mỉm cười, ra hiệu cho Junsu cứ đứng ở đó. JaeJoong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bố mình.

Ông Kim cắn môi, cố gắng kiềm chế cơn giận sục sôi.

“Appa…” JaeJoong nhỏ giọng gọi. Gương mặt của ông Kim nhu hòa hơn chút.

Họ đều biết chỉ có JaeJoong mới có thể làm bố mình bình tĩnh lại khi gặp phải những chuyện như thế này. JaeJoong mỉm cười yếu ớt.

“Yunho giờ vẫn đang hôn mê…” Tiếng thì thầm của cậu giống như môt giai điệu lặng yên, mang ánh sáng chiếu khắp cả căn phòng.

Những người khác không hiểu vì sao JaeJoong đột nhiên nói tới Yunho. Nhưng Junsu hình như bắt đầu hiểu một chút. Nó quay sang nhìn người yêu ở bên cạnh. Yoochun im lặng không nói.

“Con… con thấy rất đau, appa…”

Ông Kim vẫn im lặng. Mắt ông chưa bao giờ rời khỏi đứa con cả.

“Yunho… rất có ý nghĩa với con… bố cũng sẽ buộc anh ấy phải rời khỏi con sao…? Giống như những gì bố làm với Changmin và Junsu?”

Im lặng trả lời cậu. JaeJoong cắn môi, nụ cười nhỏ vẫn ở trên môi cậu trong khi nước mắt có dấu hiệu tưởng chừng rơi xuống đến nơi.

“Appa…” giọng cậu như cầu xin một lời giải thích. Ông Kim rời tầm mắt ra chỗ khác. JaeJoong giữ chặt góc áo ông, cậu bắt đầu sụt sùi trong khi nước mắt rơi không ngừng. Cả ba người còn lại chỉ biết im lặng nhìn cậu, tim họ nhói đau trước cảnh tượng trước mặt.

“Appa… Con đã sống với Yunho một thời gian rồi… Chúng con quyết định không nói với bố… bởi vì chúng con yêu bố… bởi vì bọn con biết bố không thể nào chịu được khi một đứa con trai khác của mình thuộc về một người đàn ông… nhưng appa à… nếu bố làm vậy chỉ vì bố yêu chúng con… bố nên biết rằng tình yêu này của bố đang làm tổn thương chúng con!”

Lời nói cuối cùng như một cú đấm thật mạnh.

Mắt ông Kim mở to.

Tình yêu của ông… đang làm tổn thương bọn trẻ?

“Vô lý.” Ông đáp lại nhưng giọng ông đầy vẻ tăm tối, giống như ông không thể nào chấp nhận được.

“Tình yêu của bố… đang làm tổn thương chúng con…” JaeJoong đáp lại, lấy tay lau nước mắt. Changmin lúc này đã cúi đầu xuống, cố gắng làm giảm tiếng khóc bằng việc cắn chặt môi.

Yoochun đi về phía trước, kéo hai người anh em của mình vào lòng, coi ông Kim đang nhìn họ như thể không khí. Junsu đứng bên cạnh giường, chậm rãi chuyển tầm mắt sang chỗ ông Kim.

Ông Kim thở dài, sự thực như một viên đạn sắt đâm xuyên tim ông.

“Nếu nó là như vậy… appa xin lỗi.” Và rồi, ông bỏ đi.

Một lúc sau khi cửa đóng, Yoochun ra hiệu cho Junsu lại gần. Junsu mỉm cười, bước tới chỗ anh em họ Kim, cả bốn người ôm nhau thật chặt.

“Chúng ta sẽ ở bên nhau cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra…” JaeJoong khẽ thì thầm với các em trai. Đáp lại, Changmin mỉm cười và hôn vào má bị đánh của anh trai. (O.o) JaeJoong cười khúc khích. Yoochun hôn vào thái dương anh trai rồi quay sang hôn chụt một cái vào môi người yêu.

“Mình yêu mọi người… cả Yunho hyung và Kibum nữa…” (câu này không chắc nhưng có lẽ là của Yoochun.)

Changmin ngớ người khi nghe thấy cái tên Kibum. Nhóc nhanh chóng buông tay ra.

“Hyung này, sao Kibum vẫn chưa đến vậy?”

Những người kia nhìn nhau. Yoochun lôi điện thoại ra khỏi túi áo.

“Số Kibum là bao nhiêu?” Changmin bấm số điện thoại nhưng trước khi nhóc có thể bấm vào nút gọi, có một tin nhắn từ một dãy số quen thuộc gửi tới.

‘Hyung, Kibum đây. Em lấy số của anh khi anh bị ngất hôm nọ. Em sẽ quay trở lại Anh Quốc vào lúc 5 giờ chiều hôm nay. Xin hãy chuyển lời tới mọi người là em nhớ họ. Đặc biệt là Min nhé. Nói với em ấy là em yêu Changmin nhất. Tạm biệt, hyung.’

Mắt Changmin mở to. Chiếc điện thoại gần như tìm đường về với đất. Yoochun búng ngón tay trước mặt nhóc.

“H-hyung!! Kibum định bỏ đi! Lần này là thật!!” Nhóc hét lớn.

“Ôi trời…” JaeJoong há hốc miệng, sau đó lấy lòng bàn tay úp vào miệng.

“Thử gọi cho nó xem…” Yoochun đề nghị. Changmin bấm nút gọi nhưng chỉ có giọng nói trong hộp thư thoại trả lời. Nhóc nghiến răng.

“Khỉ thật! Anh ấy tắt điện thoại rồi, tên ngốc này.”

Yoochun nhìn đồng hồ.

“Em vẫn còn 30 phút trước khi quá muộn.”

“Nhanh lên Changmin!” Junsu đột nhiên nói. Changmin nhìn các hyung mình. Nhóc nên ngăn Kibum lại hay buông xuôi mọi thứ?

“Changmin, em có chắc là mình sẽ không hối hận nếu như để nó đi chứ?” Yoochun khẽ thì thầm. Tim Changmin đập rất nhanh khi nghe câu hỏi đó. Nhóc lắc đầu và nhanh chóng vớ lấy quần áo mà Junsu đã mua cho nhóc.

Một chiếc áo phông trẻ em (?) màu xanh nước biển và một chiếc áo khoác giả bò kiểu cách. Quần dài màu đen kèm một chiếc khăn xanh ở trên cổ.

Junsu còn vui vẻ kiễng chân để một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu nhóc.

Changmin choáng váng khi nhìn thấy bóng mình trong gương.

“Này!! Em định đi ngăn anh ấy lại chứ không phải là đi trình diễn thời trang đâu!” Nhóc lo lắng la lên. Yoochun mặc kệ nhóc, tiện thể đưa luôn một đôi giày ra trước mặt Changmin. Changmin chớp mắt, không còn thời gian để tranh cãi nữa, nhóc nhanh chóng đi giày vào.

Yoochun lại coi đồng hồ.

“10 phút đến sân bay và 5 phút đã qua-”

“YAAAH!” Changmin hét hết vô lum trong khi chân nhóc nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

JaeJoong cũng chỉ biết câm nín khi thấy cảnh này.

Cậu nhìn cặp đôi đang ôm nhau cười không dứt kia.

“Ôi thật là, Changmin buồn cười quá!” Yoochun cười lăn lộn. JaeJoong hoang mang chớp mắt. Junsu vỗ vỗ vai JaeJoong, nó cố nén điệu cười Eun Kyang Kyang lại.

“Yah, hyung… đừng có bối rối như thế! Em và Yoochun biết Kibum sẽ không bỏ đi cho dù có thế nào đi chăng nữa… thậm chí cho dù ý chí của cậu ấy có băng lãnh đến mức nào đi chăng nữa! Khi cậu ấy nhìn thấy Changmin thì tảng băng ấy cũng tan thôi!”

JaeJoong ‘ồ’ một tiếng. Cậu cười vui vẻ.

“Tình yêu tuổi teen sao…”

End chapter 18.

Chapter 19:

Changmin chạy ra khỏi taxi khi chiếc xe bị mắc kẹt trong làn xe cộ. Từ đây đến sân bay cũng không xa lắm.

Nhóc chạy nhanh hết mức có thể. Nhóc không thể nào chịu được cảm giác khi mất Kibum lần thứ hai.

‘Tên ngốc này… xin hãy ở đó, đồ ngốc!’ Nhóc tự hét lên trong đầu. Khi Changmin tới sân bay, nhóc nhìn xung quanh tìm kiếm chàng trai có mái tóc màu đen quen thuộc nhưng không thấy.

Nhóc không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, chuyến bay còn 10 phút nữa mới cất cánh.

“Cửa số 8 cho hành khách đi Anh Quốc.” Changmin đọc rồi lia mắt nhìn xung quanh.

“Cửa 8, cửa 8… đây rồi!” Nhóc chạy đến chỗ cầu thang cuốn, thở hổn hển lấy hơi, nhóc biết cơ thể mình vẫn chưa khỏe lại.

Kibum nhịp chân trên sàn.

Anh thở dài. Sao anh lại có thể ngu ngốc đến mức đi Anh mà không thèm nói lời tạm biệt tử tế?

‘Mình nghĩ là mình nên hoãn chuyến bay… hoặc có lẽ mình nên gọi cho Changmin rồi mới bay vậy.’ Anh lẩm bẩm trong khi đứng trên thang cuốn để xuống tầng dưới.

Ngón tay anh chạm vào điện thoại nhưng bất giác anh quay sang bên cạnh, mắt họ gặp nhau.

Mắt Changmin và Kibum cùng tròn như nhau.

Họ nhìn chằm chằm người kia trong khi thang cuốn phía Changmin đi lên trên còn Kibum đang đi xuống dưới.

Changmin cuối cùng thở hắt ra.

“Bummie!!” Nhóc gọi thật to, cố gắng đi xuống nhưng có quá nhiều người ở trên thang cuốn ngăn nhóc lại.

Kibum vẫn chưa thể thốt nên lời.

“Ôi định mệnh… Changmin thật là… ôi trời…” Anh bắt đầu hô hấp dồn dập như cá mắc cạn. Vẻ ngoài của Changmin thật là… qtqd (chém ạ). Anh không thể nào tìm được từ để diễn tả vẻ đẹp lúc này của Changmin.

Khi Changmin gọi tên mình, Kibum lắc lắc đầu và lo lắng gọi lại.

“Min!!” Anh chạy xuống nhanh hết mức có thể, Changmin cũng vậy, chạy lên phía trước. Changmin không thể nào đi thang cuốn mà Kibum vừa xuống được vì có một tấm kính ngăn cách giữa hai bên thang máy. Kibum cũng tìm cách khác để chạy đến chỗ Min.

Không lãng phí thêm một giây nào nữa, anh chạy đến chỗ có thang cuốn khác.

Khi Kibum đến được chỗ Changmin vừa mới đứng, Changmin đã không còn ở đó mà lại ở chỗ Kibum đứng lúc nãy.

Kibum vừa chửi vừa thở hổn hển vì chạy quá nhanh, lúc đến nơi thì Changmin đã đến chỗ anh đứng trước đó. Khỉ gió, cái sân bay này còn lớn gấp 5 lần biệt thự nhà Kim ấy chứ!

“Aish! Kim Changmin! Em đứng ở đó, đừng có chạy đi nữa!” Anh chỉ vào thiếu niên đứng không xa mình. Changmin đang cúi gập người 90 độ, hai tay chống vào đầu gối thở nặng nhọc.

Một vài phút sau, Changmin há hốc miệng khi bị kéo vào một vòng tay.

Nhóc có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của người kia. Changmin khẽ nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ Kibum.

Kibum cũng nhắm mắt lại, lòng bàn tay phải của anh đầy yêu thương vuốt ve mái tóc của thiếu niên. Changmin đã đánh rơi mũ khi nhóc chạy đi tìm Kibum trước đó.

“Ôi trời… mình gần như bỏ lại thiên thần này một mình cô đơn ở đó… sao mình lại độc ác tới vậy…” Kibum nhỏ giọng thì thầm, hôn nhẹ lên trán Changmin. Changmin giữ chặt cánh tay của Kibum, nước mắt đong đầy khóe mi.

“Đừng bao giờ… ĐỪNG rời bỏ em lần nữa…” giọng nhóc run rẩy cầu xin, gần như tới bờ vực sụp đổ. Kibum nhanh chóng lắc đầu.

“Không… không bao giờ… anh sẽ không bao giờ bỏ em lại… không bao giờ như thế nữa… Thậm chí cho dù em có định giết anh, anh cũng không bỏ em lại!”

“Anh cái tên ngốc này…” Changmin mắng yêu trước khi ôm chặt Kibum, khóc như mưa, nhưng lần này là vì hạnh phúc.

[Tự hào vì tình yêu của em]

[KiMin đã xử xong]

*****

JaeJoong ngồi xuống giường bệnh. Yunho đã được xác nhận là ổn định rồi nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê sâu.

Cậu khẽ mỉm cười. Yunho chắc sẽ rất vui khi tỉnh lại và biết là mọi thứ đã trở lại bình thường rồi. Cậu lấy ngón tay họa lại đường nét trên gương mặt người mình yêu.

Yunho vẫn luôn luôn ấm áp cho dù trong bất cứ trường hợp nào.

JaeJoong cười cay đắng, nước mắt lăn xuống má cậu. Vụ tai nạn tái hiện trước mắt cậu. Cậu nhớ nụ cười cùng những động chạm nhẹ nhàng của Yunnie biết bao nhiêu.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Yunnie, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

JaeJoong cúi xuống, tựa đầu lên ngực Yunho. Hơi thở của anh vẫn đều đặn và yên bình tựa như lúc trước. Cậu hạnh phúc nhắm mắt lại, ít nhất cậu vẫn có thể nghe nhịp tim của Yunnie giống như thói quen vẫn thường làm.

Nhưng sau đó, cậu cảm thấy có những ngón tay luồn vào tóc mình.

Mắt cậu mở to.

JaeJoong liền bật dậy, nhìn vào người nửa tỉnh nửa mê trước mặt.

Yunho cười yếu ớt.

“Em tăng cân đấy à…? Hình như em nặng hơn trước thì phải…” Tuy giọng nói đó gần như thì thầm nhưng JaeJoong lại nghe rõ hơn bao giờ hết. Cậu lấy tay che miệng há hốc vì kinh ngạc, mắt JaeJoong vẫn mở to nhìn Yunho.

Yunho khẽ thở dài trước khi nhắm mắt lại.

“Boo… đau quá, Boo…”

JaeJoong mỉm cười trong khi từng giọt nước mắt nặng trĩu vẫn không ngừng tuôn rơi. Cậu khẽ vuốt ve gương mặt người kia và cười hạnh phúc khi thấy Yunho dụi dụi tay cậu.

“Yunnie… anh tỉnh lại rồi… Anh là một tên ngốc dùng bản thân mình để làm tổn thương em…” JaeJoong trề môi. Yunho yếu ớt cười khúc khích.

“Em sẽ phải đền bù mà Boo… không hề miễn phí đâu…” Anh thì thầm lại. JaeJoong mỉm cười, cậu cũng định đáp lại bởi vì cậu không thể nào chịu được cảm giác tội lỗi này. Họ nhìn nhau một lúc lâu, cảm nhận sự hiện diện của người kia mặc dù chỉ trong im lặng mà thôi.

“Người anh đau quá…” Yunho rền rĩ. JaeJoong đảo mắt, nhận ra Yunho là đang cố ý.

Một nụ cười toe toét nhưng cũng không kém phần hư đốn nở trên gương mặt còn vẻ suy yếu của Yunho.

“Em phải đền bù bằng việc hôn nó và làm nó tốt hơn.”

JaeJoong rướn người về phía trước, gần như để môi họ chạm vào nhau nhưng khi Yunho nhích tới thì cậu lại lùi ra sau, cười khúc khích.

Và họ bật cười lớn.

[Câu chuyện tình yêu vĩnh cửu]

[YunJae xong]

*****

Junsu từ từ xoay nắm đấm cửa, cảnh trí bên trong nhà hai người sau một tháng lại hiện lên trước mắt nó. Yoochun mỉm cười, tay phải của anh quấn ngang eo Junsu.

“Thật tốt khi về đến nhà…” Anh lẩm nhẩm. Junsu cười khúc khích.

“Sau vụ tai nạn, em chuyển đến ở cùng JaeJoong hyung và Yunho hyung, em không thể nào chịu được cảm giác ở một mình trong ngôi nhà này… nhưng em vẫn đến đây ít nhất 3 lần một tuần để dọn dẹp… Hình như JaeJoong hyung đã giúp em dọn khi em đi Paris thì phải…” Junsu giải thích với một nụ cười trong khi nhìn quanh căn nhà. Yoochun nhìn chằm chằm người yêu trước khi hôn chụt vào môi nó.

“Có quá nhiều điều thay đổi trong một ngày, đúng không?” Anh khẽ nói. Junsu gật đầu, đóng cửa ở sau lưng lại, cả hai bước vào bên trong. Yoochun nhìn xung quanh ngôi nhà. Không có gì thay đổi kể từ lần cuối anh ở đây.

“Hôm nay… chúng ta gặp lại nhau, giải thích mọi thứ… chúng ta gặp appa, Kibum gần như quay lại Anh và cuối cùng… Yunho hyung đã tỉnh lại.” Junsu mỉm cười khi nghe Yoochun nói.

“Chúng ta xứng đáng có hạnh phúc mãi mãi về sau…” Yoochun thêm vào, một nụ cười hư hỏng nở trên môi anh.

Junsu bỗng dưng thấy nổi da gà.

“Nhưng… trước khi chạm vào hạnh phúc mãi mãi về sau… chúng ta cần cưới và xây dựng một gia đình trước đã…” Người đàn ông nguy hiểm bước tới trong khi chàng trai lại bất giác lùi về phía sau.

“Su à…” không lãng phí thời gian, Yoochun túm lấy eo và vác Junsu lên vai. Junsu vừa hét vừa cười.

“Yah!! Bỏ em xuống!” Nó tinh nghịch đập vào lưng người đàn ông nhưng Yoochun coi như không biết, hướng về phía cầu thang và bước lên tầng trên.

“Không! Anh đã bắt được con thỏ này, không đời nào anh thả ra đâu!”

Junsu cười khúc khích, tiếp tục (giả vờ) đập vào lưng Yoochun. Yoochun mở cửa phòng ngủ và bước vào trong.

“Và em biết không, Su?” Anh ném (nhẹ) chàng trai lên giường. Junsu lắc đầu vô tội.

Yoochun cười đểu, ngón tay nhanh chóng cởi cúc áo Junsu.

“Anh muốn thành lập một đội bóng rổ cho mấy đứa con trai của mình và ít nhất hai đứa mình cũng nên có 5 công chúa…!” Mặt Junsu đỏ như trái cà chua, nó hét lên, đẩy mạnh người đang nằm trên ngực. Nhưng Yoochun chỉ phì cười và đẩy nhẹ bạn trai nằm lên đệm trước khi tiếp tục trận chiến.

Junsu chỉ biết bất lực thở dài, nó nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ Yoochun, người lúc này đang bận rộn với một công việc mang tính vĩ đại. Đây là điều thần kì nhất mà nó có.

Bởi vì nó biết khi tỉnh lại vào sáng sớm, nó sẽ lại nhìn thấy Chunnie ở bên cạnh, nằm theo kiểu không thể nào chấp nhận được và giây phút đó, chắc chắn mãi mãi về sau.

[Ở bên nhau bây giờ và mãi mãi em nhé]

[YooSu tiêu rồi nhá.]

Complete 12h46 pm of 14 September 2014.

Vậy là đã hoàn rồi *tung giấy*, sau bao nhiêu ngày tháng sụt sùi trong đau khổ vì bí từ, edit chui ở nhà và cả cái cốt truyện cuối cùng ta đã có thể hoàn thành em nó. Thú thật đây là bộ làm cho ta muốn dịch ngay lập tức, tuy chưa hoàn mĩ lắm nhưng đây cũng được coi là fic không có nhiều chi tiết vô lý, ngữ pháp không có gì gọi là kinh hoàng, chỉ là thi thoảng thêm dấu chấm và chém thôi. À nhân tiện nói là tác giả rất thích dùng ‘wide open’ với mắt và ‘chuckle’ kèm ‘smile’ với nụ cười. Rồi dùng ‘gasp’ rất nhiều, ta đau đầu với chỗ đó nhất. Cách gọi nhân vật thì đủ, từ ‘younger boy’ đến ‘older boy’, sau ta thấy chối quá chuyển sang đàn ông và chàng trai. Còn vụ ‘thiếu niên’ ấy là bị nhiễm văn phong Tàu T.T

Cái ngược của truyện này làm ta thấy buồn. Là một Junsu đau khổ trong mớ bòng bong Yoochun và Micky, là JaeJoong đau đớn nhìn người mình yêu bất động nằm đó, là Changmin tuyệt vọng khi tình yêu của mình bị người khác coi là trò chơi. Hay là Yoochun đấu tranh tư tưởng người cũ – người mới, giữa cảm giác quen thuộc mà mình không tài nào nhớ ra; là Yunho vì bảo vệ người mình yêu mà không tiếc tính mạng mình; là một Kibum cũng chỉ vì người yêu mà dự định một mình chịu đựng tất cả. Các nhân vật bị cuốn vào một câu chuyện tưởng chừng không phức tạp, nhưng không hề dễ dàng. Nói thật lúc đầu đọc, vấn đề tác giả đặt ra ở đây không dễ để giải quyết và càng ngày càng có xu hướng rối tung rối mù nhưng đến khi kết, tác giả đem đến một phép màu hay nói cách khác là nút thắt chủ của toàn bộ câu chuyện là ông Kim. Người cha này yêu con nhưng ông không hề biết tình yêu này làm con mình đau khổ. Haizzz, cuối cùng mình xin kết, mỗi nhân vật trong fic này đều đấu tranh để đi tìm một thứ gọi là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro