
11. Sự Thật Phơi Bày
Những ngày sau chuyến ngoại khóa, cuộc sống của Luân xoay quanh hai thế giới trái ngược: sự đam mê mãnh liệt với Kha và sự lạnh lẽo trong chính ngôi nhà của anh. Anh và Kha ngày càng gắn bó, từ những cái chạm tay kín đáo ở trường đến những đêm dài ở căn hộ của cậu, nơi họ không còn giấu giếm khao khát dành cho nhau. Chiếc vòng tay cặp trên cổ tay họ như một lời nhắc nhở về mối liên kết đặc biệt, trong khi chiếc nhẫn cưới anh từng đeo giờ đã nằm im trong ví tiền, không còn ý nghĩa.
Dẫu vậy trong sâu thẳm, Luân vẫn mang một cảm giác tội lỗi mơ hồ khi nghĩ về My. Anh luôn tin rằng cuộc hôn nhân của họ tan rã vì cô bị lãnh cảm, vì sự xa cách về thể xác lẫn tinh thần mà cô không bao giờ giải thích. Anh đã dùng lý do đó để biện minh cho mối quan hệ với Kha, để tự nhủ rằng mình không hoàn toàn sai. Nhưng mọi thứ thay đổi vào một buổi tối định mệnh, khi sự thật mà anh không ngờ tới phơi bày trước mắt.
Hôm đó là thứ Sáu, Luân nói với My rằng anh sẽ ở lại trường muộn để chuẩn bị cho một buổi huấn luyện thể thao cuối tuần - một lời nói dối quen thuộc để anh có thể đến nhà Kha. Nhưng khi rời khỏi trường, anh nhận được tin nhắn từ Kha: "Anh ơi, tối nay em phải ở lại sửa bài kiểm tra đến khuya, chắc không gặp anh được. Anh về nhà nghỉ ngơi nhé." Luân hơi hụt hẫng, nhưng anh quyết định quay về nhà - điều mà anh hiếm khi làm sớm trong những tuần gần đây.
Khi đến nơi, ngôi nhà tối om, không một ánh đèn. Luân nghĩ My đã ngủ, như thường lệ, vì cô luôn ở trong phòng làm việc hoặc đi ngủ sớm. Anh bước vào, đặt chìa khóa lên bàn, định vào bếp lấy nước, thì nghe thấy một âm thanh lạ từ phòng ngủ chính - tiếng rên rỉ khe khẽ, xen lẫn tiếng thở dốc. Anh khựng lại, tim đập thình thịch. Đó không phải tiếng của My một mình, mà là của hai người.
Luân bước nhẹ đến cửa phòng, vốn khép hờ, và nhìn qua khe hở. Cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng. My, người vợ mà anh luôn nghĩ là lạnh nhạt, đang ngồi trên người một chàng trai trẻ - một người khoảng 25 tuổi, cao ráo, cơ thể săn chắc, khuôn mặt điển trai với mái tóc nhuộm nâu nhạt. Cô cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng, mái tóc dài xõa xuống lưng, cơ thể trần truồng của cô chuyển động nhịp nhàng khi cô "cưỡi" người đó. Tiếng rên của My vang lên, đầy khoái cảm, trong khi tay chàng trai bóp chặt ngực cô, hông hắn nhấp lên phối hợp với từng động tác của cô.
Luân đứng im, máu dồn lên đầu, tay anh run lên vì tức giận. Anh đã nghĩ My không còn ham muốn, rằng sự xa cách của họ là do cô không cần anh. Nhưng giờ đây, anh nhận ra tất cả chỉ là một vỏ bọc. Cô không bị lãnh cảm - cô đã ngoại tình và có lẽ từ rất lâu rồi. Sự phản bội này như một nhát dao đâm vào tim anh, xóa tan mọi tội lỗi mà anh từng cảm thấy khi ở bên Kha.
Nhưng thay vì xông vào ngay, Luân giữ bình tĩnh - một sự bình tĩnh đáng sợ. Anh rút điện thoại từ túi quần mở camera và bắt đầu quay. Anh đứng yên sau cánh cửa, ghi lại từng chi tiết: cách My rên rỉ, cách cô nhấp hông trên người chàng trai, cách gã thì thầm những lời dâm dục: "Em sướng không, My? Anh làm em thích hơn chồng em đúng không?" My cười lớn, giọng khàn khàn: "Anh ta làm sao bằng được anh. Anh ta chỉ biết chỉ biết nhét vào và đụ như cái máy, không biết cách làm em sướng thế này."
Lời nói của My như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong Luân. Anh quay gần hai phút, đủ để làm bằng chứng không thể chối cãi rồi tắt máy, cất điện thoại vào túi. Anh hít một hơi sâu, bước vào phòng, đẩy mạnh cửa để nó đập vào tường với một tiếng "rầm" vang dội.
My giật mình, quay lại, khuôn mặt cô tái mét khi thấy Luân đứng đó, ánh mắt anh lạnh như băng. Chàng trai trẻ hoảng loạn, đẩy My ra, ngồi bật dậy, nhưng Luân đã lên tiếng, giọng trầm và sắc lạnh: "Đừng cử động, tôi đã quay lại hết rồi." Anh giơ điện thoại lên, màn hình vẫn sáng như một lời đe dọa không lời.
"My, em giải thích đi," Luân nói, bước sát đến giường, ánh mắt anh cháy bỏng vì tức giận. "Anh nghĩ em lãnh cảm, nghĩ em không cần anh, hóa ra em làm chuyện này từ bao giờ?"
My lắp bắp, kéo chăn che cơ thể trần truồng của mình. "Anh...anh hiểu lầm rồi...đây chỉ là..." Cô không tìm được lời nào để biện minh, khuôn mặt cô trắng bệch vì sợ hãi. Chàng trai trẻ đứng dậy, mặc vội quần, định chạy ra cửa, nhưng Luân chặn lại, nắm lấy cổ áo hắn, đẩy mạnh vào tường.
"Mày là ai? Mày ngủ với vợ tao bao lâu rồi?" Luân hỏi, tay siết chặt, khiến chàng trai ho sặc sụa. "Em...em không biết anh là chồng chị ấy... chị ấy nói chị ấy độc thân..." hắn lắp bắp, mắt hoảng loạn.
Luân cười khẩy, buông tay, để chàng trai ngã xuống sàn. Anh quay sang My, ánh mắt anh giờ không chỉ là giận dữ, mà còn là sự khinh bỉ. "Em giỏi lắm, My. Anh tưởng anh có lỗi với em, hóa ra em mới là người phản bội từ đầu." Anh rút điện thoại ra, mở đoạn video, bật loa lớn để tiếng rên của My và chàng trai vang lên trong phòng. My ôm đầu, hét lên: "Tắt đi! Anh làm gì vậy?"
"Làm bằng chứng." Luân đáp lạnh lùng. "Anh sẽ giữ cái này để xem em còn nói gì khi anh đưa ra tòa." Anh quay lưng, bước ra khỏi phòng không ngoảnh lại, mặc kệ tiếng khóc lóc của My và sự im lặng của chàng trai trẻ.
Đêm đó, Luân không về nhà Kha ngay. Anh lái xe lòng vòng quanh thành phố, đầu óc hỗn loạn vì sự phản bội của My. Anh từng nghĩ mình là kẻ sai khi ngoại tình với Kha, nhưng giờ đây, anh nhận ra My còn tệ hơn anh gấp trăm lần. Sự tức giận trong anh không nguôi, nhưng nó cũng mang lại một cảm giác giải thoát - anh không còn phải day dứt vì đã chọn Kha.
Gần nửa đêm, anh đến nhà Kha, gõ cửa. Kha mở cửa, ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện bất ngờ, khuôn mặt anh căng thẳng và đôi mắt đỏ hoe. "Anh sao vậy?" Kha hỏi, kéo anh vào trong, tay cậu nắm chặt tay anh. Anh bước vào, ngồi xuống sofa, đầu cúi thấp, không nói gì ngay. Kha ngồi cạnh, đặt tay lên vai anh, giọng lo lắng: "Anh, nói với em đi. Có chuyện gì mà anh thế này?"
Luân hít một hơi sâu, ngẩng lên nhìn Kha giọng khàn khàn: "My ngoại tình. Từ lâu rồi. Anh quay lại được hết." Kha mở to mắt, ôm lấy anh, thì thầm: "Em xin lỗi...anh ổn không?"
Luân lắc đầu, ôm chặt Kha, tựa đầu vào vai cậu. "Anh không biết nữa. Anh tức lắm, nhưng cũng nhẹ lòng. Anh luôn nghĩ mình có lỗi với cô ấy, hóa ra cô ấy đã lừa anh từ đầu." Anh lấy điện thoại ra, mở đoạn video cho Kha xem, không phải để khoe, mà để trút bỏ cảm giác nặng nề trong lòng. Tiếng rên của My vang lên từ loa, và Kha nhăn mặt, đưa tay tắt đi. "Đừng xem nữa, anh. Em không muốn anh đau thêm."
Luân gật đầu, cất điện thoại, rồi nắm tay Kha, siết chặt. "Anh chỉ còn em thôi, Kha. Anh không muốn mất em." Kha tựa đầu vào ngực anh, thì thầm: "Anh không mất em đâu. Em ở đây mà." Họ ngồi như vậy, trong im lặng, ánh đèn mờ nhạt từ góc phòng chiếu lên hai người, như một bức tranh của sự an ủi giữa cơn bão lòng.
Sau một lúc, Kha đứng dậy, kéo Luân vào bếp. "Anh ăn gì chưa? Để em làm gì cho anh ăn, đừng để bụng trống." Cậu lục tủ, lấy ra một ít bánh mì và phô mai, làm nhanh một chiếc sandwich đơn giản. Luân nhìn Kha, thấy sự quan tâm chân thành trong từng cử chỉ của cậu, và một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim anh - thứ mà anh chưa từng cảm nhận được từ My trong suốt những năm qua.
Họ ngồi ăn cùng nhau, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, như cách để xoa dịu tâm trí anh khỏi cơn giận. Khi đồng hồ điểm nửa đêm, Kha kéo anh lên giường, ôm anh từ phía sau, thì thầm: "Ngủ đi, anh. Em ở đây với anh." Luân nhắm mắt, để hơi ấm của Kha bao bọc lấy mình và lần đầu tiên trong đêm đó, anh cảm thấy bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro