Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Huyết ngư


"Chỉ sợ đúng là vậy!"

Tôi thấy đó là điều hiển nhiên, như vậy lí do công nhân trực ban bị bóp chết cũng dễ hiểu, hắn cầm khối huyết ngọc này, Lưu Sái bóp chết hắn là vì khối ngọc này.

Từ Phượng nhíu mày, hỏi: "Lưu Sái tại sao phải giết hắn?"

Theo suy nghĩ của Từ Phượng, đồ vật mà công nhân này cầm cũng không phải là đồ của Lưu Sái, Lưu Sái không có lý do gì để hại hắn.

Tôi nói: "Chị Từ, đêm nay tôi ở lại, tôi nghĩ chỉ cần khối huyết ngọc này trả lại cho chủ nhân của nó, mọi thứ đều có thể giải quyết xong rồi."

Kỳ thật, trong lòng tôi cũng không chắc chắn, hoàn thành chuyện này không chỉ liên quan tới vị trí của tôi trong lòng Từ Phượng mà còn liên quan tới việc cô ấy có thể giúp tôi tìm chó đen thuần dương mười tuổi hay không.

Từ Phượng nghe tôi nói, cắn răng bảo: "Trần Tùng, chị ở lại cùng cậu."

Tôi sững sờ, trong lòng tràn đầy cảm động.

Buổi tối, tôi cùng Từ Phượng ở bên cạnh công trường, nhưng mà cái gì cũng không phát sinh, qua hừng đông, bọn tôi buồn ngủ rồi thiếp đi

"Tiểu Tùng, nhanh về nhà, cha của cháu sắp không xong rồi!"

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy giọng nói của ông nội, tôi ngồi dậy, phát hiện ra mình đang ngủ ở lối đi vào thôn, ông nội đứng ở cửa nhà tôi hô to.

Cha tôi đang ngồi ở trong thùng hấp, bờ môi tím tái, toàn thân run rẩy, xem ra thật sự không xong rồi.

Tôi kinh hoảng chạy về nhà. Bởi vì chạy quá nhanh, tôi cảm giác có đồ vật gì đó đang giữ tôi lại, tôi càng dùng sức, lực cản lại càng lớn, tôi càng ngày càng mệt mỏi.

"Cha, người đừng bỏ lại con, con còn chưa kết hôn, người còn chưa được ôm cháu trai." Tôi không ngừng hét lớn, dốc sức liều mạng lao về phía trước.

Bỗng nhiên, ngực tôi nóng lên, khung cảnh trước mặt tôi nhanh chóng phân tán, bên tai truyền đến tiếng bọt nước, còn có Từ Phượng lo lắng hô to.

Khi tôi nhìn xung quanh, tôi sợ tới nỗi mặt trắng bệch. Hóa ra tôi đã chạy xuống sông, nươc sông đã chạm đến cổ tôi. Nếu tôi đi tiếp, sợ là sẽ chết đuối!

Từ Phượng lo lắng ở cạnh bờ, nhìn thấy tôi quay đầu lại nhìn, cô gần như vừa khóc vừa gọi: "Trần Tùng, cậu đừng dọa chị, rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu nghĩ quẩn vậy?"

"Chị Từ, tôi không sao, trời nóng quá nên muốn tắm rửa."

Ta sợ dọa đến Từ Phượng, cho nên không nói thật, đương nhiên tôi không phải bị quỷ nhập vào người, mà là bị quỷ làm mờ mắt, sinh ra ảo giác.

Từ Phượng nhẹ nhàng thở ra, tôi nhanh chóng lên bờ, trong nước rất nguy hiểm, quỷ quái đều ở trong sông này.

Khi tôi chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên cảm giác cái gì đó ngáng chân tôi.

Tôi đột nhiên mất thăng bằng và trượt xuống nước, bởi vì bây giờ là buổi tối, tôi cũng không biết thứ ngáng chân mình là cái gì, nhưng vật kia dường như cố kéo tôi xuống càng sâu.

Tôi cố gắng giãy dụa, lại không giãy thoát ra được, trong cơn hoảng loạn, tôi cảm thấy lòng bàn tay bị trầy xước, và rồi thứ kia nhanh chóng nới lỏng ra.

Không kịp nghĩ lí do tại sao, tôi nhanh chóng bơi lên bờ, Từ Phượng nhào về phía tôi, nói tôi dọa cô sợ, về sau không được như vậy nữa.

Tôi an ủi cô, nói rằng không có việc gì, trong lòng thì lại vui mừng.

Từ Phượng thấy tôi ngẩn người, lo lắng nói: "Cậu xem cả người cậu đều ướt hết rồi, chúng ta quay về để cậu tắm nước nóng, nếu không sẽ cảm lạnh"

Lần đầu tiên có cô gái quan tâm tôi như vậy, hơn nữa còn là cô gái tôi có tình cảm, tôi bèn gật đầu, cùng Từ Phượng trở lại nhà trọ.

Chỉ là sau khi cởi quần áo tôi phát hiện, trên cánh tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một đồ án.

Cái đồ án này nhìn rất quen mắt, giống với khối huyết ngọc hình con cá kia.

"Huyết ngọc?" Tôi toàn thân rét lạnh, nhanh chóng sờ vài túi quần, huyết ngọc biến mất rồi.

Tôi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, khối huyết ngọc kia chẳng lẽ đã chạy lên cánh tay của tôi?

Đối với những thứ không biết, ai cũng sẽ sợ hãi.

Bỗng nhiên, tôi cảm giác ngực đau nhức kịch liệt, sau đó hai mắt tối sầm, sau đó mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trong mắt Từ Phượng hiện lên sự vui mừng, nói với tôi: "Trần Tùng, cậu rốt cục đã tỉnh, thật tốt quá, công trường gọi điện thoại nói rằng thi thể Lưu Sái đã nổi lên, tối hôm qua cậu bị cảm lạnh, ở nhà nghỉ ngơi đi, chị đi xem thử."

Khi trở về, Từ Phượng dẫn theo một người đàn ông trung niên, giới thiệu đây là cha của cô, Từ Trọng

Từ Trọng vươn tay ra: "Trần đại sư, công trường xảy ra chuyện, cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Tôi đã bảo thư ký chuẩn bị hai mươi vạn coi như tạ lễ, đêm nay tôi mời khách ở nhà hàng, Trần đại sư nhất định phải đến đấy."

"Việc ở công trường đã giải quyết xong?" Tôi có chút ngoài ý muốn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là nhìn về phía Từ Phượng.

Từ Phượng thấy tôi nhìn sang, nói với vẻ trách móc: "Là như này, hôm nay cha chị tìm đến một vị đại sư, sau khi đại sư kia tới thì nói là sự tình đã giải quyết xong còn khiến hắn uổng công đi một chuyến, oán trách cha chị vài câu, Trần Tùng cậu cũng thật là, giải quyết xong cũng không nói cho chị một tiếng."

Tôi có chút xấu hổ, nhưng thật khó để nói là tôi không biết, đành bảo: "Buổi sáng chị đi gấp quá, tôi không có cơ hội nói cho chị biết"

Từ Phượng nghe xong biết tôi nói không sai, cô có chút xấu hổ.

Lúc này tôi nói: "Chị Từ, hai mươi vạn thì không cần, nhưng tôi muốn nhờ chị giúp tôi một việc."

Cha con Từ Phượng đều sững sờ, dù sao tôi mới từng này tuổi, vậy mà không cần hai mươi vạn mà chỉ cần bọn họ giúp một việc, có chút không hiểu được.

Từ Trọng lập tức nói: "Trần đại sư có việc gì?"

Tôi nói: "Là như này, trước đó vài ngày cha tôi bị bệnh, cần máu của chó đen mười tuổi trở lên, hơn nữa là loại chưa từng chạm qua chó cái mới được. Hi vọng hai người giúp tôi tìm một con"

Bởi vì lo lắng cho bệnh của cha, tôi nói liền một hơi, nhưng sau khi nói xong những lời đó, tôi phát hiện cha con Từ Phượng dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình, vì vậy cũng cảm giác được có chỗ không ổn.

Không khí trong phòng bỗng trở nên xấu hổ.

Từ Trọng trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh đã bình thường lại, nói với tôi: "Máu chó đen mà cậu muốn, đúng lúc tôi biết một vị đại sự có cái này, nhưng không biết hắn có nguyện ý cho hay không."

Sau đó, tôi cùng cha con Từ Phượng đi khách sạn ăn cơm, ở trong khách sạn đợi hơn hai tiếng, Từ Trọng nghe điện thoại, nghe nói người ông đang đợi sẽ không đến, chúng tôi mới bắt đầu ăn cơm.

Giữa trưa ngày thứ hai, Từ Phượng trở về, mang cho tôi một bao đựng máu, nói cái này chính là máu chó đen tôi đang cần, đã gói kỹ phòng ngừa đông cứng lại.

Tôi nhận lấy máu chó đen, máu này so với máu cho đen trước kia tôi mua về đậm màu hơn một chút, tôi nghiêm túc nói với Từ Phượng: "Chị Từ, cái này liên quan đến mạng sống của cha tôi, chị thật sự xác định cái này là máu chó đen mười năm sao?"

Từ Phượng gật đầu, "Trần Tùng, cậu yên tâm đi, khi lấy máu chó đen này tôi tận mắt nhìn, chủ nhân của nó rất đau lòng, mất rất nhiều công sức mới lấy được từng này, có đủ không?"

"Ta cũng không biết có đủ hay không, Chị Từ, tôi lo lắng bệnh tình của cha, chuyện này tôi sẽ nhớ kĩ, sau này có cơ hội sẽ báo đáp chị" Tôi trịnh trọng nói.

Từ Phượng trừng mắt nhìn tôi, "Cậu nói gì vậy, nếu không phải nhờ cậu, mạng của chị đã sớm mất rồi."

Vốn Từ Phượng muốn đưa tôi đến nhà ga, nhưng vì bận rộn việc của công trường nên Từ Phượng đặt vé cho tôi, vệ sĩ của cô chở tôi ra nhà ga.

Đi vào nhà ga, vệ sĩ liền đi lấy vé xe.

Bởi vì thời tiết rất nóng, tôi cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo ngắn tay, nhìn đồ án ở trên tay, tôi không khỏi nhíu mày.

Bỗng nhiên từ phía sau có người túm lấy tôi, nói: "Thật kinh khủng, chàng trai à, mạng của cậu không còn lâu nữa đâu"

-----
Edit + beta: Huyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro