Chương 36: Bóng đen
Chu Tam sau khi nghe xong không hề nói gì, hiểu ý cười cười, nói : " Cậu đương nhiên là không biết, nhưng cũng không thể nói là không ai biết, dựa vào kinh nghiệm vớt xác vào nam ra bắc của ông cậu, ông ấy nhất định để lại đồ đạc cho cậu."
Nói xong Chu Tam đem mai rùa và một bản đồ cũ nát khác đặt trước mặt tôi.
" Cậu cẩn thận xem lại sách của ông nội, xem hiểu rồi thì gọi cho tôi!"
Nói xong Chu Tam liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, anh ta quay đầu lại liếc mắt đưa tình với Từ Phượng, nhưng bị Từ Phượng bỏ qua.
Chu Tam có chút mất mát cúi đầu nói : " Được rồi, cậu có phát hiện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn quay về ngủ!"
Chu Tam vừa nói lời này, tôi buột miệng thốt lên.
" Anh tối hôm qua không ngủ ?"
Chu Tam ngáp một cái, lại nói: " Ngủ cái rắm, cả buổi tối tôi làm bánh bao, cậu đều ăn hết, bị cậu làm cho tức chết."
Ngay khi Chu Tam nói xong, tôi bắt đầu cười hắc hắc, Chu Tam khoát tay tựa hồ thật bất đắc dĩ, cầm theo đồ đạc còn sót lại rời nhà Từ Phượng.
Đương nhiên anh ta cũng cầm theo miếng ngọc lúc nãy, nếu tôi muốn anh ta để lại miếng ngọc đó, chỉ e là muốn cái mạng già của anh ta rồi.
Bây giờ là ban ngày, bên ngoài mặt trời đã mọc, nếu không đói bụng mà nói thì khí trời cũng không tệ lắm.
Tôi kéo rèm cửa sổ, mảng lớn ánh sáng vàng chiếu lên người, cảm giác thật ấm áp.
Tôi kéo ghế sô pha sang một bên và đặt nó xuống trước mặt, lúc này mới chỉ vào ghế sô pha nói: " Chị Từ Phượng, chị ngủ một chút đi, bây giờ là ban ngày, cô ta không dám tới đâu."
Ban ngày chính là thời điểm dương khí dồi dào, cho dù cô ta lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể đến được. Cho dù là khống chế mộng cảnh của một người cũng không thể.
Nữ quỷ trước kia sở dĩ có thể khống chế mộng cảnh của Từ Phượng, bởi vì Từ Phượng đi qua bờ sông Hồng đúng lúc gặp được cô ta, giải thích theo cách bình thường chính là trúng tà, bình thường nuốt bùa sẽ khỏi, nhưng Từ Phượng không giống như vậy.
Bây giờ, cô ấy giống như bệnh nhân giai đoạn cuối, hơi không chú ý là sẽ đi đời nhà ma, nếu để cho nữ quỷ kia câu dẫn hết sáu phách của Từ Phượng, coi như Từ Phượng có thể sống cũng sẽ hóa ngốc nghếch. Huống chi coi là như vậy, nữ quỷ vẫn sẽ liên tục đến tìm cô ấy.
Sau mười lần, Từ Phượng sẽ chết bất đắc kỳ tử, triệt để tử vong.
Từ Phượng gật đầu, kéo một chiếc ghế sô pha khác, ra hiệu cho Cát Uyển Nhi cùng ngủ.
Cát Uyển Nhi liếc tôi một chút, tôi khẽ gật đầu.
Cát Uyển Nhi rốt cuộc đã bảo vệ Từ Phượng cả ngày lẫn đêm rồi, sợ là sớm đã đến cực hạn, có điều cô bé vẫn đang cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Đúng như tôi dự đoán, sau khi Từ Phượng kéo qua một chiếc ghế sô pha khác, lại được sự đồng ý của tôi, Cát Uyển Nhi dẫn đầu nằm xuống, chỉ trong chốc lát thời gian, tiếng ngáy nhẹ nhàng của Cát Uyển Nhi phát ra.
" Chị cũng ngủ một hồi đi, trước khi sự tình còn chưa giải quyết, tôi lo sợ chị sẽ bị đảo lộn ngày đêm, còn bên công ty của chị. Tôi cảm thấy vẫn là để cho cha của chị giải quyết, để cho chị nghỉ ngơi mấy ngày, những ngày này tốt nhất là chị ở lại bên cạnh tôi."
Từ Phượng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Phượng cũng nằm nhoài trên ghế sô pha. Mãi đến lúc này, tôi mới lấy ra mai rùa và bản đồ Chu Tam đưa.
Bản đồ này tuy cũ nát, rõ ràng cho thấy nó được sao chép lại, rất nhiều nơi đều có vẻ hơi đầu voi đuôi chuột. Thậm chí còn không rõ ràng lắm, tôi xem đại khái, dù sao tôi cũng đã học hai năm đại học, phương vị đại khái cũng biết được.
Nhìn bản đồ này. Tôi mới cảm khái thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, chẳng hạn như vô số kiến trúc đánh dấu trên bản đồ này, tuy nói có biến hóa kinh người, nhưng một ít kiến trúc đặc thù vẫn có thể đối chiếu với hiện tại.
Mãi đến tận khi tôi đem hoa văn trên mai rùa cùng trên bản đồ đánh dấu so sánh lẫn nha. Tôi mới nhanh nghiêng đầu đi, liếc về vị trí Từ Phượng.
Tim tôi nhảy lên kịch liệt, cả người nhảy lên khỏi ghế, không kịp suy nghĩ gì, trực tiếp nắm lấy cổ tay Từ Phượng.
Kéo một cái, Từ Phượng không tỉnh dậy.
Trong lòng tôi hồi hộp, trên bản đồ biểu hiện, lối vào ngôi mộ nó nằm ngay dưới tòa nhà chung cư Từ Phượng ở.
Chẳng trách nữ quỷ kia có thể dễ dàng triển khai câu hồn đoạt phách mộng cảnh đối với Từ Phượng, nguyên lai sào huyệt của cô ta ở ngay dưới chân Từ Phượng.
Nhưng khi tôi hiểu điều này, Từ Phượng đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô ấy hô hấp dồn dập, rõ ràng cho thấy chính mình đang trải qua chuyện rất là kinh khủng.
Tôi không kịp cân nhắc. Trực tiếp cắn ngón tay giữa, điểm lên mi tâm Từ Phượng.
Một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong thân thể Từ Phượng, khoảng khắc tiếp theo, toàn bộ cơ thể Từ Phượng nảy lên từ trên ghế salông. Sau đó cô ấy lần thứ hai ngất đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hiện tại trong tình huống này, tôi cũng chỉ có thể dùng máu của chính mình thử xem. Nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm, xem ra Chu Tam nói không sai, tôi thật là được dự đoán sẽ ăn cơm âm dương.
Suýt chút nữa tôi phạm sai lầm lớn, nếu như không phải có mai rùa và bản đồ của Chu Tam, Từ Phượng e là không thể sống qua lần này rồi.
Đột nhiên, một cảm giác âm lãnh xuất hiện. Tôi quay đầu lại ngay lập tức, đúng lúc thấy một bóng đen từ sàn nhà nhảy thẳng lên trần nhà, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Nếu như không phải sàn nhà cùng trên vách tường dính một chút vệt nước, tôi chỉ e là cho rằng mình nhìn lầm.
Từ Phượng vẫn chưa tỉnh lại. Mãi cho đến buổi trưa, sau khi Cát Uyển Nhi thức dậy, Từ Phượng vẫn chưa có phản ứng.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kinh hoàng là câu nói đầu tiên của Cát Uyển Nhi sau khi tỉnh lại, đó là trong phòng có thứ gì đó. Chỉ có điều thứ này là gì, Cát Uyển Nhi nhất thời cũng không rõ, em ấy chỉ về góc tường phía sau tôi và nói ở đó. Chỉ là một bóng đen thùi lùi, em ấy nhìn không rõ.
Nhưng khi tôi nhìn lại, nơi đó trống rỗng, đồ đạc gì cũng không có, đừng nói tới bóng đen, ma cũng chẳng có.
Nhưng nếu Cát Uyển Nhi nói như vậy, tôi đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng không có gì ở đó. Từ trước khi Cát Uyển Nhi tỉnh lại, tôi đã gọi cho Chu Tam.
Nhưng cái tên này không biết mè nheo cái gì, cho tới bây giờ còn chưa tới.
Đôi mắt nhỏ của Cát Uyển Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào góc tường, ngoài ra thỉnh thoảng em ấy dời ánh mắt đến những phương hướng khác. Dường như thứ kia cũng thay đổi vị trí.
Tôi rất muốn hỏi vì sao Cát Uyển Nhi lại nhìn thấy những thứ này, lời đã đến bên miệng, nhưng làm sao cũng không hỏi ra được.
Chu Tam xác thực mà nói, mãi cho đến ban đêm mới gõ cửa nhà Từ Phượng.
" Anh Tùng, cô ta đi rồi!"
Lúc tôi mở cửa, Cát Uyển Nhi trong lúc vô tình buột miệng làm tôi ngạc nhiên. Nhưng một cảnh càng khiến cho người ta không cách nào giải thích được xuất hiện.
---
Edit + beta : Phong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro