Chương 14: Ăn sống hạt kê vàng
Tiếng cầu cứu vẫn còn quanh quẩn bên tai, tôi vô thức hô lớn một tiếng, "Uyển Nhi, em đang ở đâu?"
Làm vậy cũng để tăng thêm can đảm cho chính mình.
Rào rào!
Nhưng không có âm thành nào đáp lại, ngay cả tiếng kêu cứu cũng biến mất.
Đột nhiên có tiếng nước chảy, kèm theo vô số nước bắn vào người tôi, tôi vô thức giơ tay ra ngăn lại, đồng thời lùi dần về phía sau.
Nước ngừng bắn tung tóe, lúc này tôi mới nhìn rõ ở bên trong bể bơi giống như sông Thông Thiên trong Tây Du Kí, ở giữa rẽ ra một con đường kéo dài đến vô hạn.
"Ha ha!"
Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào đấy. Bỗng nhiên từ bên trong truyền tới thanh âm vui đùa ầm ĩ.
Tôi kinh hoàng, nhanh chóng quay lại, phát hiện xác chết luôn bám theo tôi không buông đã biến mất từ lâu.
Không đúng, bên dưới bể bơi nhất định có bí mật. Nếu không tại sao bộ xương trắng kia lại xuất hiện?
Trong lòng vẫn còn đang run rẩy, tôi lại hết lần này tới lần khác hảo tử bất tử (chết một cách có ý nghĩa thì như bất tử) nhìn chằm chằm con đường kia.
Thanh âm vui đùa bên trong càng lúc càng lớn, tôi nghe mà sởn hết gai ốc, tôi lại càng muốn biết vì sao ông nội nói như vậy, rốt cuộc tôi đã chọc phải phiền toái gì.
Dù sao tôi cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chính mình gây ra chuyện thì sao có thể lâm trận bỏ chạy được
Cho đến bây giờ,vẫn không thấy Cát Uyển Nhi đáp lại, tôi dứt khoát nhảy xuống bể bơi, nuốt nước bọt, bắt đầu đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước, sau lưng lại vang lên tiếng nước chảy, tôi quay đầu lại, nhìn thấy mỗi khi tôi tiến thêm một bước thì nước sẽ bịt kín con đường phía sau.
Không thể đi, không thể đi...
Trong lòng tôi vang lên tiếng cảnh báo, tôi lập tức nhào đến bức tường nước ở phía sau, nhưng mắt cá chân của tôi bị cái gì đó bắt lấy, mặc kệ tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Việc này khiến tôi rất sốt ruột, vội vàng xoay người, hi vọng dựa vào hai tay có thể gỡ ra được. Sau đó tôi nhìn thấy trên mắt cá chân của mình trống không.
Thật kỳ quái, tôi càng thêm hoảng sợ, trong lòng không kìm được lo lắng. Tôi không dám trì hoãn, xoay người muốn rời đi nhưng má tôi lại đập thẳng vào chướng ngại vật trước mặt.
Tôi không phát hiện phía trước có bất kỳ cái gì, giống như một tấm màng mỏng bên trong vỏ trứng gà, tôi còn chưa kịp phản ứng, thứ ẩn giấu phía trong bỗng nhiên mở to mắt.
Tôi hụt mất một hơi, không cách nào mở miệng kêu lên, dồn sức lùi về phía sau, thân thể đột nhiên trôi nổi. Giãy dụa một lúc mới phát hiện tay chân của tôi từ lúc nào đã bị một thứ giống như màng mỏng bao bọc lại.
Thứ kia đang cười toe toét, bộ dạng nhìn giống khuôn mặt người đang trôi về phía tôi.
Tôi không ngừng giãy dụa, bong bóng trong miệng không nhịn được mà thoát ra ngoài. Đồng thời xung quanh cũng có những màng mỏng khác đang hướng về phía tôi, vưà nhỏ vừa dài, ở chính giữa phần đầu có một cái chấm đen, nhìn không rõ rốt cuộc là cái gì.
Không nhìn thấy đáy nước, tôi không có cách nào cầu cứu, nước không ngừng tràn vào trong bụng tôi, tay chân đau đớn vô lực, thì ra đây là cảm giác của người sắp chết.
Ngay khi tôi đang dần nhắm mắt lại, đột nhiên nhìn thấy một cây sào tre cắm trước mặt tôi, hơn nữa còn có người hét lớn: "Nhanh bắt lấy, ông kéo cháu lên."
Tôi nào còn ý thức, tay chân đang đung đưa cũng dừng lại.
Cảm giác cuối cùng, khuôn mặt bị màng mỏng bao quanh bay tới trước mặt tôi. Đầu lưỡi cách một tấm màng mỏng thè ra liếm lên mặt tôi
"Khụ khụ... PHỐC!"
Chẳng biết từ lúc nào, trên lồng ngực bị đè ép, tôi bị sặc nước mà tỉnh lại, không ngừng ho khan, cũng nôn ra cả đống nước trong bụng.
"Tỉnh dậy là tốt rồi, mau ăn hết cái này" người đang ngồi xổm trước mặt tôi là ông nội, trong tay ông cầm một nắm hạt kê vàng, nói với tôi
Tôi nào bận tâm đến những thứ kia, lập tức nhào tới trước ôm lấy ông nội. Có thể gặp lại thật sự thật tốt quá rồi.
Nhưng hành động này đã đưa tới sự chế nhạo của cha tôi, nói là tôi dám chọc vào rắc rối lớn, lại còn yếu đuối như vậy.
Lúc này tôi mới phát hiện những người biến mất trước mặt tôi lúc trước đều đã trở về rồi, hơn nữa không thiếu một ai.
Nhìn nắm hạt kê vàng kia, tôi cuối cùng không có hỏi để làm gì, hay tại sao phải ăn nhiều như vậy. Ăn sống sao? Cứ như vậy, tôi nhận nó từ tay ông, nhét cả nắm vào trong miệng, nhai rôm rốp.
"Tiểu Tùng, cháu không thể chạy loạn nữa. Ông có thể cứu cháu được một lần nhưng không chắc có thể cứu được lần thứ hai." Ông nội thấy tôi ngoan ngoãn, thở dài nói.
Tôi sững sờ, hóa ra không phải bọn họ biến mất, mà là tôi.
Gió lạnh vẫn thổi xung quanh, giống như đang ở bờ sông vậy, vẻ mặt mọi người đau khổ, tôi lặng lẽ gật đầu, tiếp tục nhai thứ khô khốc trong miệng.
Đột nhiên tôi thấy trong bể bơi nổi lên một bong bóng lớn, ánh mắt mọi người đều bị nó thu hút. Ông nội lấy một cây sào tre dài và chọc nó hai cái, bên trên bong bóng liền chảy ra máu tươi.
"Tiểu Tùng, con nhìn xem đây là cái gì?" Cha tôi hỏi
Tôi vội đứng dậy xem thử nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ trông thấy cây sào tre của ông đang khuấy trong nước.
Bầu trời lại nổ vang một tiếng sấm, ông nội đột nhiên hơi ngã về phía trước, suýt nữa rơi vào trong nước, nhưng cây sào tre thì không may mắn như vậy, lập tức biến mất trong hồ nước.
Cha con tôi vội vàng chạy tới đỡ ông, nhưng những người ở đối diện không có phản ứng gì cả, cả đám đơ ra như khúc gỗ.
"Uyển Nhi? Chị Từ?" Tôi thử hô lên
Lúc trước tôi ngay cả bản thân còn lo không xong, hai người hẳn đã bị dọa rồi, không biết họ có ổn không.
Nghe thấy giọng nói của tôi, hai người ngẩng đầu lên, hai đôi mắt giống như mắt cá chết nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt chảy ra những giọt máu đỏ tươi.
Sau lưng tôi lạnh run, dù tôi đang đỡ ông cũng không nhịn được di chuyển mấy bước. Ngay sau đấy, các công nhân đồng loạt ngẩng đầu lên, thất khiếu chảy máu, đờ đẫn nhìn chúng tôi.
"Ông nội!" Tôi run rẩy hét lên.
Đột nhiên, đầu gối bị ép về phía trước, một nhà ba người chúng tôi đều ngã xuống nước. Ông và cha đem tôi bảo vệ ở giữa, ngay lúc đó, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi mang theo đám công nhân cùng nhau nhảy xuống.
Tôi không thấy bọn họ bơi lội. Giống như ở trên đất bằng, họ đứng thẳng tắp, "đi" ở trong nước, cả đám người duỗi tay ra di chuyển đến chỗ chúng tôi.
Hai hàm răng của tôi va vào nhau lập cập, nói không nên lời. Xung quanh nổi lên những gợn sóng, tôi cảm thấy có gì đó chạm vào lưng khiến tôi giật mình.
Tôi không quản được nhiều như vậy, tôi đang định lặn xuống đáy nước, lại bị ông nội túm cổ áo lôi lại, cha giơ chân lên đá bay người công nhân vừa chạm vào tôi, ông nội mắng to, "Ở địa bàn của người ta mà dám lặn xuống nước. Cháu muốn chết à?"
"Dạ?" Đầu óc tôi đã sớm không còn tỉnh táo , xác chết trôi nổi vây xung quanh, chúng tôi bị chặn, lại không thể lặn xuống nước. Chẳng lẽ lần này thực sự xong đời rồi?
Đúng lúc này , lại có cái gì đó chạm vào cơ thể của tôi, từ phía sau ôm lấy tôi, tôi còn không cảm nhận được sự ấm áp chứ đừng nói đến cảm giác dục hoả bành trướng. Còn chưa kịp giãy dụa, Cát Uyển Nhi xuất hiện trước mắt tôi.
Mười ngón tay của chúng tôi đan xen với nhau, cô ấy kéo tôi về phía trước, lồng ngực tôi chạm vào bộ ngực mềm mại của cô ấy, rồi cô nhào đến hôn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro