Chap 2
.....
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gián đoạn trận cuồng hoan.
- Kệ nó đi anh!
Nhưng tiếng chuông lại reo, một lần lại một lần nữa .
Anh với tay lên bàn, bên cạnh, Linh nũng nịu hôn lên ngực anh.
- Alo...
- Đêm nay anh cũng phải trực à?
giọng cô vang lên nhẹ nhàng .
- Ừ,em ngủ sớm đi.
Linh vẫn tiếp tục trêu đùa bằng cách vẽ những vòng tròn to nhỏ lên trên ngực của anh
- Đêm nay anh có thể không trực được không? Nhà không có ai hết...em sợ...
Cô hơi ngập ngừng. Mẹ và em anh đi đám cưới người họ hàng xa, ngày mai mới về
- Lịch của bệnh viện đã sắp xếp hết rồi...em ngủ....
Anh chưa nói hết câu, Linh đã gạt phắt trên điện thoại qua một bên...
- Em yêu anh, hôm nay em sẽ nằm trên...
.....
Đêm đó trời mưa tầm tã, tiếng sét làm anh giật mình mở mắt. Bên cạnh Linh vẫn đang ngủ. Anh lẳng lặng mặc quần áo trở về nhà. Chiếc xe vừa mới đi được nữa đường thì điện thoại run lên, trên màn hình điện thoại là số gọi của bệnh viện. Một cảm giác không lành chợt ập đến khiến tay anh nhận điện thoại run run...
- Anh...anh...vợ anh...chị nhà vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
.....
TRong bệnh viện lạnh ngắt.
Anh thở hỗng hển, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Bên cạnh hàng ghế chờ là chị gái của cô. Sắt mặt trắng bệch vì lo lắng.
Anh chưa kịp hỏi thì chị dâu đã tát anh một cái như trời giáng...
- Không phải hôm nay anh trực ở đây sao? Sao giờ đầu tóc rũ rượi đến đây thế này?
- Cô ấy....cô ấy...
Người ở trong kia là vợ anh, chính cái phòng bệnh nơi người ta đối diện với cái chết gần nhất...
- Anh biết người mù như nó sống bằng cái gì không? Bằng trực giác, nó đâu phải đồ ngốc mà không biết anh ngoại tình. Một tháng trước tôi dẫn nó đến trước khách sạn - nơi anh và cô ta vào. Anh biết nó nói gì không? Nó bảo may là nó mù, không thấy gì hết nghĩa là không có chuyện gì....nghĩ là anh chỉ có mình nó.
Thêm một cái tát nữa...mấy người trong bệnh viện nhìn ái ngại, viện trưởng cao quá đạo mạo trong mắt họ cùng một lúc nhận hai cái tát từ một người phụ nữ. Bên tai anh ù ù...cô đã biết rồi ư?
- Tôi đến nhà anh, Mẹ và em gái anh xem nó không bằng một con chó nhà anh nuôi...Bạn bè cũng không có. Điện thoại nó chỉ đột nhất hai số, một là anh, hai là tôi vậy mà lúc bị ngã đến chồng mình nó cũng không dám gọi.
Anh chắp tay lên cầu nguyện, trên mặt ươn ướt
Một lúc sau chị vợ đúng dậy, nói từng tiếng một...
- Em gái tôi sợ sấm....chẳng lẽ anh không biết? Nó bị ngã từ trên lầu xuống , đầu chấn vào bể cá...còn nữa...nó..có mang hai tháng rồi...
#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro