là thuơng? không thuơng?
Ba đã từng thuơng con chưa? Ba đã từng thuơng con chưa? Không biết bao đêm cô cố chấp lặp lại câu hỏi này. Là một lần hai lần hay hai mươi ba mươi lần cô không nhớ rõ nữa. Chỉ biết cô hỏi rất nhiều rất nhiều, lại không ai trả lời cô.
Ba đã từng thương con chưa? Nếu thương tại sao ta lại lạnh nhạt với con như vậy ? Tại sao ba không thể bố thí ở con một ánh nhìn? Tại sao ba không thể như Thiên thể cười nói với con ?Tại sao ba không thể ôn hòa với con một lần dù chỉ một lần? Ba....còn chưa từng ôm con, chưa từng đưa con đi học, chưa từng chơi cùng con.... Chưa từng, cái gì cũng chưa từng.....
nếu ba không còn thuơng con, vậy tại sao đôi lúc ánh mắt ba lại dịu dàng đến vậy? Nếu không thuơng sao ba vẫn lo lắng đến vậy, không thuơng sao mỗi lần đánh con, đôi mắt ấy lại bất lực đến thế, đau đớn đến thế?
Ba không thể rõ ràng một lần sao ba? Tại sao thứ tình cảm ba cho con lại phức tạp đến thế? Để con gái ba, bao lần hi vọng lại bao lần thất vọng. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn cả bị ghẻ lạnh
Ba có biết tại sao con lại thay đổi? Ba hiểu tại sao con lại liên tục phạm lỗi? Là vô tình sao? Không, con cố ý. Cố ý bỏ học , cố ý không làm bài khiến vảng thành tích xuống dốc. Lớn thêm một chút lại cố ý hút thuốc dù bao nhiêu lần bị sặc thuốc đến mặt đỏ bừng , cố ý uống rượu mặc cho dạ dày quặn thắt ,rõ ràng có thể giấu không ai biết, lại cứ cố tình lưu lại mùi trên người. Tại sao ư? Bởi vì những lúc như thế con mới thấy mình tồn tại, vì những lúc roi phá da như thế con mới nhận thấy ba vẫn còn để ý đến con, vì những lúc như thế con mới có cơ hội nói cho mọi người biết con - Lục Thiên Ân vẫn còn tồn tại, không chỉ là vô hình........
Bước chân Thiên Mặc hơi dừng lại, nhưng cũng không trả lời, vô tình bỏ đi. Bóng lưng ấy quyết tuyệt đâm đau mắt Thiên Ân. Đó là ba cô sao? Là người ba mà cô đang cố tranh thủ dù chỉ là moitj chút tình cảm ít ỏi?
Lục thiên Ân à Lục Thiên Ân, chết tâm đi chết tâm đi thôi. Lửa có ấm áp cũng có ngày phỏng tay, chỉ có băng lạnh không tổn thuơng được mày thôi. Mày vốn dĩ nên sống ở đó, nơi lạnh lẽo như bắc cực đó mới là thế giới của mày........ Đừng cứ ảo tưởng thế giới tốt đẹp rồi lại tự thuong tổn mình.
Con người ta, có thể sống ở bắc cực ,nhưng nếu đã đến nơi ấm áp hơn, họ sẽ lưu luyến không muốn về lại bắc cực lạnh lẽo kia. Vì vậy Ân vẫn luyến tiếc, luyến tiếc thứ tình thâm mong manh ấy để rồi sa vào địa ngục trần gian do chính gia đình cô bày ra .........
Địa ngục k lối thoát
.....................@.....................
Không được, vẫn không được .....
Ân bất lực ngã xuống giường. Tại sao? Tại sao lại thế? Tại sao cô không thể đi được cơ chứ? Cô muốn múa, cô muốn đi lại bình thường để múa. Tại sao không thể? Tại sao lại cướp mất đam mê duy nhất của cô? Tại sao... Không cho cô một chút ưu ái, một chút thôi?
- Tại sao? Tại sao... tại sao chứ? ....
Ân vùi đầu vào chăn, liên tục lẩm nhẩm. Để có thể múa được, cô đã rất cô gắng, rất cố gắng mà. Bao nhiêu ngày kiễng đến đỏ tấy mũi chân, bao nhiêu lần chuột rút mà đau đến điếng người . Tại sao lại bất công với cô như vậy, tại sao.. Không cho cô như ý một lần
Đứng lên lại ngã...... đứng lên.... Lại ngã... Vòng tuần hoàn liên tục, liên tục. Đến tận khi cô không thể đứng nổi......
- không tin, không tin.... Không tin.... Không tin
Ân lắc đầu ,lắc đầu.. Chân cô chưa hồi phục đâu phải không? Cô còn có thể múa phải không? Nhưng..... Ba tháng rồi, đã ba tháng rồi mà. Tại sao cô vẫn không thể đi? Tại sao? Tại sao chứ?
Ân lục tìm một USB được bảo quản trong hộp, cẩn thận cắm vào máy tính. Bên trong chỉ có duy nhất một video. Bản nhạc 'song from a secret garden ' vừa vang, cô thất thần nhìn xuống chân phải mình. Nó đã từng nhẹ nhàng lướt trên sàn như vậy, nó đã từng là cả sự sống của cô. Nhưng hóa ra, nó cũng chỉ là sự tồn tại mong manh. Đáng buồn thay, đáng tiếc thay........
Một giọt nước mắt duy nhất rớt xuống, cũng không biết là đau là hận hay tiếc nuối Ân chìm giấc ngủ, chìm vào một thế giới đau khổ khác. Có lẽ cũng chỉ khi ngủ, cô mới biết khóc....
Thiên Hạo lặng lẽ lau đi giọt nước mắt bên khóe mi Ân, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn lên cho cô. Một loạt động tác gượng gạo mà cẩn trọng như thể nâng một báu vật vô giá. Nếu như Ân nhìn thấy..có phải là cô sẽ rất vui? Nhưng trên đời không có nếu như và Ân cũng không có cơ hội nhìn thấy màn này...
Xong xuôi mọi việc, ánh mắt Hạo dán vào màn hình máy tính. Trên đó, một cô gái đang múa, có chăng vì nhạc buồn mà cô múa cũng ngập bi thuơng. Bước chân nhẹ nhàng điểm trên sàn nhảy, cơ thể nhẹ nhàng như làn gió. Cô đang múa nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như không tồn tại. Hạo nhìn chằm chằm không chớp mắt, như sợ chỉ cần chớp mắt cái thôi, cô gái ấy sẽ biến mất
Anh nhìn thấy rồi, anh cảm thấy rồi! Niềm đam mê của em gái anh vào môn múa. Nỗi bi thuơng của em gái anh trong bài múa ấy. Sự kiên cường trong tận xương tủy. Em gái anh, trên sân khấu lại đẹp đến thế, bi thuơng đến thế, cô độc đến vậy. Một mình em ở đó, không nói, cũng không biểu cảm gì bi thuơng. Nhưng tại sao, tim anh đau quá.! Lúc ấy nó đang nghĩ gì? Về gia đình? Về những trận đòn của ba? Về ánh mắt lanh lùng của anh? Hay sự ghét bỏ của mẹ?
Em gái anh tốt đẹp đến thế, trên sân khấu nó tỏa sáng đến thế, tại sao bây giờ anh mới biết. Đến tận lúc không thể cứu vãn nữa, anh biết có lợi ích gì? Lén lút nhìn nó gian nan hồi phục, nhìn nó bất lực, mà không dám lên tiếng lại được tích sự gì?
Tiểu Ân của anh, em gái của anh, em nói, anh phải làm gì đây?
Hi một chút phúc lợi nhỏ cho ty vì đã ủng hộ mị nha
Còn phần tiếp, xl ty phải chờ r mị chưa viết xong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro