Chương 101.2
Mạc Liên Huyên sau năm ngày hôn mê rốt cục đã từ từ tỉnh lại.
Mắt phải cố hết sức mới mở được ra, cổ họng khô khốc, muốn nói cũng có phần khó khăn. Mạc Liên Huyên không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ nhớ bản thân chìm trong bóng đêm rất lâu, xung quanh tối mù, vô cùng sợ hãi, cô muốn gọi nhưng không thể kêu lên thành tiếng, cô có thể cảm giác được đâu đó có một giọng nói vẫn luôn trò chuyện với cô, nhưng khi cô quay lại thì không nhìn thấy bất cứ gì. Cố gắng mở mắt, tầm mắt còn có chút mơ hồ, cô cảm thấy đau ở vùng thắt lưng, rồi dường như toàn thân đều đau đớn. Cô nhớ lúc đó cô cùng Mễ Giai đi ra, còn chưa đi tới chỗ đỗ xe, trên lối đi bộ đột nhiên có một chiếc ô tô lao vọt tới, tốc độ tương đối nhanh, theo bản năng cô đẩy Mễ Giai ra, sau đó chỉ cảm thấy người như bị một vật nặng đụng vào, cả người bị hất lên giữa không trung trong nháy mắt rồi rơi mạnh xuống đất, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì trước mắt bỗng tối sầm, sau đấy cô không nhớ gì nữa.
Chờ mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, thử nâng tay lên, rất nặng, như là bị cái gì đè lên vậy. Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, tay cô đang bị một bàn tay khác nắm lấy, Mạc Chấn Huân tựa vào bên mép giường ngủ, sắc mặt có phần tiều tụy, cằm lún phún đầy râu như vài ngày chưa cạo. Anh vẫn luôn ở đây ư? Giọng nói luôn trò chuyện với cô là anh sao? Mạc Liên Huyên tự hỏi trong lòng.
Hành động rất nhỏ của Liên Huyên khiến Mạc Chấn Huân vốn ngủ không sâu tỉnh giấc, mở to hai mắt nhập nhèm, vừa hay đối diện với đôi mắt của Mạc Liên Huyên, sững sờ, có chút bất ngờ không thể tin được, không xác định gọi khẽ, "Liên Huyên?".
Mạc Liên Huyên giật giật khóe miệng, khó khăn đáp lời, "Anh. . .".
Giọng nói của cô còn khô ráp, yếu ớt, nhưng Mạc Chấn Huân vẫn nghe rành mạch, trên mặt hiện lên nụ cười hiếm thấy mấy ngày nay, kích động cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn, vui mừng đến chảy nước mắt, miệng không ngừng nói, "Em tỉnh rồi. . . Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tỉnh rồi. . .".
"Anh. . . Khụ khụ. .". Mạc Liên Huyên muốn hỏi bây giờ là lúc nào? Cô đã ngủ bao lâu? Mễ Giai có sao không? Có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng trong một thời gian dài không ăn uống gì làm cô mở miệng nói chuyện rất khó nhọc.
Mạc Chấn Huân vội vàng rót cho cô cốc nước, giúp cô uống xong, sau đó ấn mạnh chuông trên đầu giường.
Nghe tin Liên Huyên tỉnh lại Cẩm Ly dường như mừng phát điên, nhìn cô ấy khỏe lại mỉm cười ngồi trên giường, Cẩm Ly xúc động nói không nên lời, trong lòng không ngừng tự lặp lại, Liên Huyên rốt cục đã tỉnh rồi.
"Cẩm Ly. . .". Mạc Liên Huyên vẫn còn phải cố hết sức mới nói được, nhưng so với lúc trước đã khá hơn nhiều.
"Cậu tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. . .". Cẩm Ly ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nói chuyện có hơi kích động, nước mắt bất giác rơi xuống. "Cậu ngủ vẻn vẹn năm ngày, dọa chúng tớ sợ muốn chết".
"Rất xin lỗi. . .". Đã làm mọi người lo lắng.
"Người cần nói xin lỗi là tớ mới đúng, nếu không vì tớ, cậu cũng không. . .". Nghĩ tới chuyện này, Cẩm Ly vẫn áy náy nói không nên lời.
"Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm vậy". Mạc Liên Huyên nói chắc chắn, "Cậu xem, tớ bây giờ không phải rất tốt sao".
Cẩm Ly dùng sức gật gật đầu, tiến lên ôm lấy cô, "Cảm ơn cậu, Liên Huyên".
"Được rồi, đâu cần nhiều lời như vậy, bác sĩ đã dặn em cần nghỉ ngơi thêm". Mạc Chấn Huân đứng một bên nói, dù sao cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, anh lo rằng nói nhiều sẽ khiến cơ thể Liên Huyên chịu không nổi.
"Anh, anh về đi, để Cẩm Ly ở đây với em, chúng em sẽ nói chuyện nhỏ thôi, hơn nữa lát mẹ cũng tới mà". Vẻ tiều tụy của anh khiến người ta đau lòng, nghe mẹ nói mấy ngày nay anh luôn ở bệnh viện trông cô, chưa từng về nhà, cô muốn anh về ngủ một giấc thật say.
"Anh ở đây với em". Mạc Chấn Huân kiên trì.
"Anh nhìn râu anh kìa, hiện giờ em nhìn anh mà không nhận ra luôn, anh về tắm rửa cạo râu đi, ngày mai lại đến. Bằng không thì đừng đi vào phòng này, em không muốn thấy người rừng cứ đi qua đi lại trước mặt em đâu". Mạc Liên Huyên cố ý xụ mặt, không vui nói.
Sờ sờ chiếc cằm lún phún đầy râu, Mạc Chấn Huân nhíu mày, "Thật sự phải về?".
Mạc Liên Huyên nghiêm túc gật gật đầu, thái độ kiên quyết.
"Ừm. . . Vậy được rồi, em đừng nói nhiều, lát nữa nhớ nằm xuống nghỉ ngơi, tối anh lại đến". Mạc Chấn Huân thỏa hiệp.
"Tối anh không cần đến, ở nhà ngủ một giấc đi".
Bỏ ngoài tai lời cô nói, quay đầu dặn Cẩm Ly, "Em giúp tôi trông nó, đừng để nó nói nhiều".
Cẩm Ly nhìn anh quái dị, lại quay đầu nhìn Mạc Liên Huyên, mỉm cười gật đầu, "Em biết rồi".
Đợi Mạc Chấn Huân rời đi, Mễ Giai nhìn Mạc Liên Huyên, nói, "Cậu gặp chuyện không may hôn mê vài ngày nay, anh ấy chưa từng rời đi nửa bước".
"Từ nhỏ anh ấy đã rất yêu thương tớ". Mạc Liên Huyên mỉm cười, chỉ là nụ cười có phần bất đắc dĩ.
"Thật ra cậu và Mạc Chấn Huân. . .". Cẩm Ly muốn nói lại bị Mạc Liên Huyên ngắt lời.
"Ây zza, không nói về anh ấy nữa, sáng nay Khả Huyên đến cùng với Trương Dương, cậu đã nói chuyện với con bé rồi?". Mạc Liên Huyên chuyển đề tài.
"Ừ, bọn họ đều yêu nhau, chẳng qua có chút hiểu lầm, giải thích là được rồi". Cẩm Ly cười đáp. Có một số việc nên để bọn họ tự mình nói rõ, huống hồ trong chuyện này cô và Liên Huyên cũng chỉ là người ngoài không tiện nói nhiều, hết thảy đành trông chờ vào duyên phận giữa hai người họ.
Bạch Lâm bị cảnh sát tạm giữ, Tô Tuyết vì phạm tội trong trạng thái tinh thần có vấn đề nên cảnh sát không truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng sau khi kiểm tra, cảnh sát quyết định đưa Tô Tuyết vào bệnh viện tâm thần, bác sĩ điều trị vẫn là bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa nói bệnh tình của cô ta so với lúc trước lại nghiêm trọng hơn.
Cách song sắt, Bạch Lâm và Minh Vy ngồi đối diện, tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, trên người mặc áo phạm nhân màu da cam, thoạt nhìn Bạch Lâm trông già đi nhiều, có phần nhếch nhác thảm hại.
"Tôi như vậy, chắc anh rất đắc ý". Nhìn Minh Vy, Bạch Lâm mỉa mai, ánh mắt lộ vẻ u oán.
"Không hề". Minh Vy lạnh nhạt phun ra hai chữ, không có gì hay mà đắc ý, hai chị em họ thành thế này không phải điều anh muốn, nếu có thể anh rất muốn giúp họ một lần nữa, nhưng không thể, đã làm chuyện phạm pháp thì phải tự chịu trách nhiệm, cứ bao che dung túng cho họ sẽ chỉ càng khiến họ phạm nhiều sai lầm hơn mà thôi.
"Haha, thật ư?". Bạch Lâm cười lạnh, "Hôm nay anh đến chẳng phải là muốn nhìn bộ dạng chật vật của tôi hay sao, được, hiện giờ thấy rồi đấy, tôi đã đủ thảm hại rồi, hẳn là anh đã vừa lòng".
Minh Vy im lặng nhìn cô ta, anh biết dù anh có nói gì Bạch Lâm cũng không tin, đã vậy, anh cũng không cần nhiều lời.
"Minh Vy, anh thật bỉ ổi, vốn không muốn chịu trách nhiệm với chị tôi, anh cần gì phải làm bộ làm tịch nói muốn giúp chị ấy, kết quả là anh cảm thấy chị ấy phiền phức, nếu không phải anh lâu không tới thăm chị ấy, sao chị ấy có thể suy nghĩ cực đoan là giết Cẩm Ly, vậy cảnh sát cũng sẽ không tìm tới tận cửa, tôi cũng sẽ không bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này". Bạch Lâm nói, giọng điệu có phần kích động.
"Cô luôn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu người khác, đôi khi cô nên học cách tìm ra nguyên nhân từ chính bản thân mình, nếu lúc trước cô không cùng Diêu Mẫn trộm khoản tiền kia thì cô cũng đâu có ngày hôm nay". Minh Vy nói lạnh nhạt.
"Vì sao tôi phải trộm khoản tiền đó, haha". Bạch Lâm cười lạnh, vừa dứt tiếng cười ánh mắt chợt tối lại, âm ngoan trừng Minh Vy, "Nếu không phải lúc trước anh tuyệt tình, hai chị em tôi cũng sẽ không lạc vào con đường ngày hôm nay". Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh sẽ gặp báo ứng , anh sẽ gặp báo ứng Minh Vy, sẽ gặp . . .".
Nhắm chặt mắt, thở dài, "Hôm nay tôi đến không phải để nghe cô oán trách, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn nói với cô về chuyện của Nguyễn Nhiên". Hiện giờ Nguyễn Nhiên đã mất trí nhớ, những việc xảy ra trong quá khứ hết thảy đều không nhớ gì, đó cũng không hẳn là chuyện xấu, anh muốn cho Nguyễn Nhiên một sự khởi đầu mới, quyết định nhận nuôi nó, như vậy cần Bạch Lâm chuyển giao quyền giám hộ.
"Nhiên Nhiên. . .". Mấy ngày nay cô đang dần thích ứng với cuộc sống trong tù, nghĩ về những chuyện của bản thân và Tô Tuyết, nếu không phải hôm nay Minh Vy nhắc tới, cô dường như đã quên mất sự tồn tại của Nguyễn Nhiên, vội hỏi, "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên sao rồi?".
"Ngày đó cô không đi đón nó, thằng bé một mình đi về, lúc qua đường không cẩn thận bị tai nạn xe". Minh Vy nói qua sự tình với cô ta, cô ta có quyền được biết.
"Sao có thể?". Bạch Lâm kinh hô, kích động đứng lên.
"Số 28, ngồi xuống". Cảnh ngục nghiêm khắc khiển trách.
Hậm hực ngồi xuống, nhìn Minh Vy, hỏi, "Vậy. . . Vậy Nhiên Nhiên nó không có việc gì chứ?".
"Hiện tại đã không còn gì đáng ngại, nhưng mà nó. . .".
"Nhưng mà cái gì?". Bạch Lâm sốt ruột hỏi.
"Bác sĩ nói lúc gặp tai nạn đầu nó bị va đập mạnh, nó mất trí nhớ, đối với những chuyện lúc trước nó hoàn toàn không có ấn tượng, bao gồm. . . Cả cô".
Giống như hết hơi ngồi sững trên ghế, Nhiên Nhiên không nhớ cô, Nhiên Nhiên mất trí nhớ . . . .
"Thật ra việc này đối với nó mà nói chưa hẳn là không tốt, nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới". Minh Vy nói tiếp, "Tôi và Cẩm Ly đã bàn bạc, chúng tôi muốn nhận nuôi Nguyễn Nhiên, hôm nay đến chủ yếu là để thông báo với cô một tiếng, nhân tiện nhờ cô chuyển giao quyền giám hộ Nguyễn Nhiên cho chúng tôi, hơn nữa tình hình bây giờ của cô và Tô Tuyết căn bản không có khả năng chăm sóc Nguyễn Nhiên, tôi có thể cam đoan với cô, chúng tôi sẽ đối xử tốt với Nguyễn Nhiên".
Bạch Lâm tựa lưng vào ghế, đau khổ nhắm mắt lại, cô biết cô như bây giờ không thể nào chăm lo cho Nhiên Nhiên.
Nhìn cô ta như thế, Minh Vy lại mở miệng, "Cô có thể cẩn thận suy nghĩ, nếu kiên quyết không đồng ý thì Nguyễn Nhiên sẽ bị đưa đến cô nhi viện, hơn nữa cô yên tâm, dù sao Nguyễn Nhiên cũng là đứa trẻ của Nguyễn gia, chúng tôi sẽ nuôi nấng nó, cho nó một cuộc sống tốt nhất".
Bạch Lâm nắm chặt hai tay, dường như rất khó khăn để quyết định.
Thấy cô ta không nói, Minh Vy cho rằng cô ta cần thời gian, "Cô cứ suy nghĩ đi, vài ngày sau tôi lại đến". Dứt lời đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tôi đồng ý". Phía sau truyền đến tiếng nói của Bạch Lâm.
Minh Vy kinh ngạc nhìn cô ta, có chút bất ngờ khi cô ta đồng ý dễ dàng như vậy.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý chuyển giao quyền giám hộ Nhiên Nhiên cho anh". Giống như anh ta nói, thật ra Nguyễn Nhiên mất trí nhớ cũng không hẳn là không tốt, ít nhất thằng bé có thể quên đi tuổi thơ không mấy vui vẻ lúc trước, đến Nguyễn gia cô tin rằng nó sẽ có một cuộc sống sung túc ổn định, nếu làm thế tốt cho thằng bé thì cứ như vậy đi, dù sao bản thân cô bây giờ không thể cho Nguyễn Nhiên được gì, thậm chí những quan tâm nhỏ nhặt nhất cũng không thể.
"Cô. . .". Minh Vy muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Nguyễn Nhiên lúc trước sống không mấy vui vẻ, mong anh. . . Mong anh về sau hãy đối xử tốt với thằng bé". Bạch Lâm khó khăn nói, dứt lời liền đứng dậy đi theo cảnh ngục trở về.
_______________
Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro