Chương 100.5
Lúc lấy lễ phục ra, Cẩm Ly chỉ nhìn một cái liền thích ngay, lễ phục thuộc kiểu váy quây ngực, không có nhiều hoa văn, thân váy vô cùng đơn giản, trên tà váy đính rất nhiều đá thủy tinh nhỏ, đằng sau dài thướt tha. Kỳ diệu là bộ lễ phục này vô cùng vừa vặn, không rộng không chật như là may riêng cho cô vậy.
Đợi Mễ Giai thay lễ phục đi ra, Mạc Liên Huyên và La Lệ cũng đã thay xong quần áo, nhìn Cẩm Ly, Mạc Liên Huyên không khỏi tán thưởng, "Đẹp quá. . .".
"Xem ra con mắt tên kia quả không tồi". La Lệ nhỏ giọng nói thầm.
Cẩm Ly chưa kịp soi gương đã bị La Lệ và Mạc Liên Huyên lập tức tha ra cửa, phía sau người phụ giúp cô dâu vội vàng nâng tà váy lên, chỉ sợ bộ lễ phục hoàn mỹ như vậy bị làm hỏng. Ngoài cửa xe đón dâu đã chờ sẵn, là một chiếc Lincoln hào nhoáng, trên đầu xe gắn tượng hai em bé vui mừng hạnh phúc ôm nhau, tất cả nhìn qua đều vô cùng tốt đẹp. Cẩm Ly quan sát hết thảy, trong lòng đã đoán được một chút, nhưng mọi thứ này đều là thật ư, vì sao cô lại có cảm giác mình như đang nằm mơ vậy.
Trên xe, Cẩm Ly ngây ngốc hỏi, "Các cậu chắc chắn tớ không nằm mơ chứ?". Cảm giác rất không chân thực.
"Cậu đang nằm mơ, chìm trong mộng đẹp". Mạc Liên Huyên trêu đùa.
Ngay khi xe gần đến nơi, tâm trạng Cẩm Ly đột nhiên hồi hộp, cầm chặt tay Mạc Liên Huyên và La Lệ, vẻ mặt có phần luống cuống.
Mạc Liên Huyên cùng La Lệ nhìn nhau cười lớn, La Lệ không khách khí nói, "Đã sống với nhau gần bốn năm, cậu còn nghĩ mình là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa sao?".
Cẩm Ly được Mạc Liên Huyên và La Lệ đỡ xuống xe, mới vừa xuống xe, Nguyễn Nhiên ăn vận giống như một quý ông nhỏ cùng một tiểu mỹ nữ tầm tuổi nó tươi cười vui vẻ chạy về phía cô, nhận lấy tà váy trong tay người phụ giúp, thảm đỏ trải dài từ ngoài đường vào tận trong giáo đường, hết thảy đều vô cùng trang trọng và thiêng liêng. Mạc Liên Huyên đưa cho Cẩm Ly bó hoa cưới đã chuẩn bị từ trước, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Anh ấy đang đợi cậu, mau vào đi".
Cẩm Ly hít một hơi thật sâu, cầm hoa cưới đi vào trong giáo đường. Nguyễn Nhiên với tiểu mỹ nữ nâng váy đi phía sau, Mạc Liên Huyên và La Lệ đi cuối cùng.
Bên trong Minh Vy phong thái hiên ngang đứng đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổng giáo đường, khúc ca mừng lễ cưới bắt đầu vang lên, nói cách khác là Cẩm Ly đã tới, nụ cười trên mặt vẫn y nguyên, nhưng anh biết rõ trong lòng mình hồi hộp đến chừng nào.
Cửa từ từ mở ra, Cẩm Ly xuất hiện trước mắt mọi người, ở đây có đồng nghiệp của cô ở Tân Nhã, cũng có đồng nghiệp hiện giờ ở phòng kế toán văn phòng luật, còn có một bộ phận nhân viên của Kiến trúc Vũ Dương, ngoài ra còn mấy phóng viên bên tòa soạn Minh Vy cố ý mời tới. Nhưng trong mắt cô lúc này không để ý tới bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn khôi ngô đang đứng đằng trước, dường như cả vũ trụ chỉ có mình anh, chậm rãi đi từng bước một về phía trước, khuôn mặt mỉm cười, giờ phút này cô đã quên hồi hộp, quên luôn sợ hãi, như có một tiếng nói dẫn đường chỉ lối cho cô, hãy đi về phía trước, đi về phía người đàn ông kia.
Lúc cha sứ tuyên bố bọn họ kết thành vợ chồng, Minh Vy cúi đầu hôn cô dâu của mình, thì thầm bên tai cô, "Anh yêu em, bà xã của anh".
Khuôn mặt không giấu được nét ửng hồng, tràn ngập hạnh phúc, đón lấy nụ hôn say đắm của anh, nói trên môi anh, "Em cũng yêu anh, ông xã của em".
Tất cả đều hoàn mỹ như kế hoạch của Minh Vy, giữa lúc mọi người chúc mừng bọn họ, mục sư tuyên thệ thiêng liêng, hai người thành vợ chồng, anh tuyên bố với toàn thế giới cô là vợ anh, anh còn đền cho cô một hôn lễ đáng lẽ đã phải diễn ra từ bốn năm trước.
"Đứng vững nhé". Cẩm Ly quay lưng về phía các cô gái, tay nâng cao hoa cưới, cao giọng hô.
"Được rồi được rồi, cậu mau ném đi". La Lệ đứng sau Cẩm Ly, thế này Cẩm Ly có thể ném vào tay cô, hôn lễ của cô và Tiểu Thôi đã định vào tháng mười tới, hiện tại bắt được hoa cưới coi như là lấy may.
"Tớ bắt đầu ném đây". Cẩm Ly trong lòng nhẩm đếm một hai ba, rồi hăng hái ném hoa về phía sau.
Đúng là buồn cười, người càng muốn lấy lại càng không dễ dàng lấy được, người chẳng thiết tranh giành thì hoa lại như cố ý rơi trúng. Mạc Liên Huyên nhìn bó hoa cưới rơi trên tay mình, có chút thất thần.
"Ây zaa, sao lại rơi ra chỗ Liên Huyên vậy chứ". La Lệ bất mãn hét lên, rõ ràng cô thấy bó hoa sắp rơi xuống tay mình, thế quái nào lại đột nhiên thay đổi lộ trình rơi trúng tay Mạc Liên Huyên đang đứng bên cạnh. "Liên Huyên, cậu có đối tượng à?".
"Tớ. . .". Mạc Liên Huyên bất giác liếc về phía Mạc Chấn Huân, vừa vặn chạm tới ánh mắt cười của anh, đỏ mặt, đưa hoa cưới trong tay cho La Lệ, "Tớ chưa có ý định kết hôn, bó hoa này cho cậu". Nói xong lập tức chạy đi.
"Ơ. . . Đây là cậu bắt được mà, rất có thể người tiếp theo kết hôn chính là cậu, nghe nói cái này linh nghiệm lắm". La Lệ lớn tiếng hét lên với bóng lưng Mạc Liên Huyên, chạy chậm đuổi theo muốn trả hoa lại cho cô ấy.
Buổi tối, ngoài cửa sổ ánh sao rực rỡ, trong phòng cảnh xuân kiều diễm.
"Vì sao hôm qua em hỏi anh không nói gì?". Cẩm Ly khẽ cắn vai anh, nghĩ đến mình buổi sáng còn vì chuyện anh quên mất hôm nay là kỉ niệm tròn bốn năm ngày kết hôn của bọn họ mà bất mãn lại cảm thấy buồn cười.
"Muốn cho em ngạc nhiên". Minh Vy dùng lưỡi nhẹ liếm vành tai cô, khẽ thổi khí vào tai cô, khiến Cẩm Ly bất giác run rẩy, ưm thành tiếng. Vừa lòng với ảnh hưởng mình gây ra cho cô, tinh tế hôn lên khuôn mặt cô, từ mắt, lông mi đến mũi, miệng, không buông tha một chỗ nào.
Cánh tay trắng noãn từ từ vòng lên cổ anh, Cẩm Ly ngẩng đầu, nhẹ giọng ghé vào tai anh thì thầm, "Cảm ơn điều ngạc nhiên của anh, em rất thích, em yêu anh, Minh Vy".
Lực ôm cô lại tăng thêm một chút, mặt sát vào cô, không keo kiệt đáp lại, "Anh cũng yêu em, Cẩm Ly".
Ngoài cửa sổ ánh sao lưu chuyển, vầng trăng trốn sau đám mây, nhìn trộm đôi tình nhân trong phòng.
___HOÀN____
Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro