Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100.4

Mấy ngày này Cẩm Ly đặc biệt dẫn Nguyễn Nhiên đi mua sắm quần áo mới, hôm nay diện cho thằng bé bộ đồ trông như một quý ông nhỏ, ai nhìn cũng yêu. Minh Vy lái xe chở Cẩm Ly và Nguyễn Nhiên đến biệt thự, Nguyễn Nhiên vẫn còn hơi rụt rè, không được tự nhiên, nắm chặt lấy tay Cẩm Ly, có vẻ rất hồi hộp. Cẩm Ly ngồi ở ghế sau với thằng bé, trò chuyện cùng nó, giúp nó bình tĩnh lại.

Dì quản gia làm một bàn lớn toàn những món ăn mà Minh Vy và Cẩm Ly thích, nhưng Cẩm Ly cũng để ý, ngoài ra còn có một đĩa to cánh gà chua ngọt, đó là món ăn sở trường của Vu Phân Phương, lúc trước khi Nguyễn Nhiên còn ở nhà bọn họ, Vu Phân Phương rất yêu chiều nó, hễ rảnh là lại xuống bếp nấu đủ mọi món cho thằng bé ăn đổi bữa, mà món ăn Nguyễn Nhiên thích nhất chính là cánh gà chua ngọt Vu Phân Phương làm, lần nào ăn cũng rất vui vẻ.

Vu Phân Phương từ trên tầng đi xuống, ăn mặc trang điểm hoàn mỹ khiến bà trông chỉ như mới hơn bốn mươi tuổi, không thể nhìn ra là bà đã gần sáu mươi.

Nguyễn Nhiên nhìn Vu Phân Phương, lại quay đầu nhìn Cẩm Ly, như muốn xác định điều gì.

Cẩm Ly gật đầu mỉm cười cổ vũ thằng bé.

Nguyễn Nhiên sợ hãi nhìn về phía Vu Phân Phương, nhỏ giọng mở miệng, "con chào bà nội".

Vu Phân Phương trong lòng hồi hộp, dừng lại một chút, lạnh lùng mở miệng, "Cùng ngồi xuống ăn cơm đi". Bà che giấu rất tốt, chỉ là hai bàn tay nắm chặt đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của bà.

Sau khi ăn xong, Minh Vybngồi trong phòng khách trò chuyện cùng Vu Phân Phương, Cẩm Ly giúp dì quản gia thu dọn, Nguyễn Nhiên im lặng đi theo sau cô.

"Dạo này công ty thế nào?". Vu Phân Phương thuận miệng hỏi.

"Cũng không tệ, song gần đây giá nhà bắt đầu có chút dao động, phỏng chừng phiên giao dịch nhà mới sẽ phải để sau một thời gian nữa". Khoảng thời gian trước chuyện Mạc Liên Huyên gặp tai nạn cũng có ảnh hưởng nhất định tới giá cổ phiếu của Mạc Thị, mà bọn họ lại đang cùng hợp tác nên đương nhiên Vũ Dương cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, có điều trong thời gian này giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại, hơn nữa đầu cơ ngoài bất động sản rất mạnh, chính phủ cũng đưa xuống một loạt chính sách, vì thế mấy ngày hôm trước anh đã thương lượng với Mạc Chấn Huân, cuối cùng quyết định đầu xuân năm sau mới chính thức bắt đầu phiên giao dịch.

"Ừ, như vậy cũng tốt, con cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Cẩm Ly". Vu Phân Phương gật đầu.

"Mẹ, bây giờ mẹ đối với Cẩm Ly còn tốt hơn con nữa". Minh Vy cười nói, anh còn nhớ rõ ngày đó mẹ không hề vừa lòng Cẩm Ly, vì thế lúc trước luôn soi mói xét nét cô, hơn nữa còn vì mấy vấn đề trong hôn nhân của anh mà cãi vã với cha.

"Mẹ anh lòng tựa gương sáng, Cẩm Lyblà người con dâu thế nào đương nhiên mẹ hiểu, mẹ cảnh cáo con, nếu sau này con dám làm chuyện gì có lỗi với Cẩm Ly, mẹ tuyệt đối không tha cho con, dù con là con mẹ mẹ cũng không bao che". Vu Phân Phương nhìn anh, khẩu khí có phần uy hiếp.

Minh Vy mỉm cười, cam đoan, "Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy".

Hai người nhìn nhau cười, cười xong, Vu Phân Phương không khỏi cảm thán, "Haizz, ngẫm lại thời gian qua thật là nhanh, con đã ba mươi tư tuổi, kết hôn đã gần bốn năm, đúng rồi, tháng sau có phải là kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?".

"Vâng". Minh Vy mỉm cười gật gật đầu, về ngày đó, anh đã sớm chuẩn bị.

"Vậy lần này con đưa Cẩm Ly ra ngoài chơi một chuyến, lúc trước tủi thân con bé, không hôn lễ không tuần trăng mật, lần này cố gắng bồi thường cho nó".

Minh Vy mỉm cười, không nói gì.

"Hai người đang nói gì vậy?". Cẩm Ly bưng hoa quả dắt Nguyễn Nhiên đi tới, cười hỏi.

"Mẹ hỏi em chừng nào thì sinh cho bà một đứa cháu bụ bẫm". Kéo Cẩm Ly để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Cẩm Ly mặt đỏ bừng, giận dỗi đẩy đẩy Minh Vy, không dám nhìn Vu Phân Phương.

Vu Phân Phương thấy Cẩm Ly như thế, vui vẻ cười phụ họa Minh Vy, "Đúng vậy, các con đều đã lớn cả rồi, cần phải tranh thủ thời gian, đẩy nhanh tiến độ".

"Mẹ. . .". Cẩm Ly cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ra sức cấu véo Minh Vy.

Minh Vy đau, cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang nói, "Chuẩn. . . Mẹ nói quá chuẩn, chúng mình cần phải đẩy nhanh tiến độ".

"Minh Vy!". Cẩm Ly giận dữ nhìn anh, đứng dậy, "Con. . . Con đi giúp dì quản gia". Dứt lời đi như chạy trốn. Nguyễn Nhiên ngồi đó không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Cẩm Ly rời đi, cũng đứng lên đi theo cô.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Vu Phân Phương nhìn Cẩm Ly, rồi lại quay đầu nhìn Minh Vy, khóe miệng nhếch lên, hỏi, "Có chuyện gì mà không thể cho Cẩm Ly biết? Đã biết con bé da mặt mỏng, còn cố ý trêu nó để nó trốn đi".

"Không có gì ạ". Nhìn Cẩm Ly chạy đi, Minh Vy chỉ cười không nói.

Vu Phân Phương nhíu mày, quỷ dị hỏi, "Định làm gì để kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?".

Minh Vy nhìn mẹ, ý cười ở khóe miệng không giảm, "Đến lúc đó mẹ sẽ biết".

Thấy biểu hiện của anh, Vu Phân Phương cũng không hỏi thêm. Như thế xem ra anh đã chuẩn bị chu đáo, không cần bà phải lo lắng, Vu Phân Phương thầm nghĩ trong lòng.

Tháng tám, Thượng Hải vẫn đang là mùa hè nóng bức, mọi người nói thời tiết oi bức luôn dễ dàng khiến cho người ta bực bội phiền chán, nhưng hôm nay lại phá lệ râm mát, Cẩm Ly vẫn tức giận trề môi, nguyên nhân rất đơn giản, là vì có người chọc cô mất hứng, cực kì mất hứng. Tối qua trước khi đi ngủ cô hỏi Minh Vy tối nay có thể cùng cô ra ngoài ăn cơm hay không, đã lâu rồi bọn họ không ra ngoài ăn. Nhưng tên kia lại không hề nghĩ ngợi đã vội từ chối, nói hôm nay có việc rất quan trọng nên buổi tối không thể cùng cô ăn cơm, sau đó nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ khì. . Cô thiếu chút nữa là tức chết, đâu phải cô rảnh rỗi làm nũng muốn anh đi cùng, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết đột nhiên rủ anh đi ăn chắc chắn là có chuyện quan trọng, thế nhưng anh không cần suy nghĩ đã từ chối, không hề nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ, lúc trước không cho cô một hôn lễ như trong mơ còn chưa tính, vậy mà đến ngày kết hôn của hai người anh cũng không nhớ luôn, đúng là làm cô tức chết.

Thật sự là càng nghĩ càng bực mình, Cẩm Ly nặng nề khép lại cặp hồ sơ trong tay, nhìn quanh một lúc, không thấy đồng nghiệp nào, kỳ lạ, đã hơn chín giờ rồi, sao bọn họ còn chưa ai đến.

Vừa nghĩ thế, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, làm cô giật mình. Không gian rộng lớn thế này lại chỉ có mình cô, điện thoại bỗng đổ chuông như vậy, quả là có chút dọa người.

Lấy lại bình tĩnh mới nghe điện, "Alo?".

"Cẩm Ly, sao cậu lại tắt máy, tớ gọi mấy cuộc đều vào hộp thư thoại". Vừa nhấc máy, La Lệ đã tuôn một tràng.

"Á. . .". Mất hứng vì người nào đó đã quên mất ngày quan trọng, buổi sáng Cẩm Ly tắt di động, miễn cho người nào đó đột nhiên nhớ ra cái gì mà gọi điện cho cô, hừ, cô sẽ không nghe đâu. Không nghĩ rằng chưa đợi được điện thoại của người nào đó thì bà tám La Lệ này đã gọi tới, con ngươi đen láy đảo vòng tròn, đánh trống lảng hỏi ngược lại, "Cậu tìm tớ có việc gì?".

"Ây zaa, cậu nhanh chạy xuống dưới, tớ đang ở dưới công ty cậu". Dứt lời lập tức gác máy. Không có thời gian nói nhiều với cô ấy, mọi người bên kia đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu mỗi nhân vật chính, bây giờ còn phải đưa cô ấy đi thay lễ phục với trang điểm, không thừa thời gian để lãng phí.

Cẩm Ly sững người nhìn điện thoại, rốt cục là chuyện gì mà La Lệ lại gấp gáp như vậy. Không nghĩ nhiều, đứng dậy vội vàng chạy ra thang máy.

"La Lệ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ôi. . . Cậu, cậu đừng lôi tớ". Chưa kịp hỏi rõ, người đã bị lôi lên taxi.

"Bác tài, quay lại chỗ lên xe". Cửa vừa đóng lại, La Lệ liền bảo tài xế.

"La Lệ cậu làm gì vậy, tớ còn đang đi làm". Xe lăn bánh, Cẩm Ly có chút nóng nảy, túi xách, di động của cô vẫn để ở trên lầu, hiện giờ trong văn phòng lại chẳng có ai, không biết có chuyện gì không nữa.

"Đừng ầm ĩ, còn không phải vì giúp cậu, tự nhiên lại tắt máy, nếu đến muộn, sẽ có người hận không thể giết tớ mất". La Lệ tức giận lườm Cẩm Ly.

"Ai cơ? Còn nữa, chúng ta đi đâu đây?". Hiện tại Cẩm Ly thực sự không hiểu tình huống này là thế nào, một cuộc điện thoại bất ngờ, rồi đột nhiên bị người khác lôi lên xe, rốt cục đi đâu và làm gì cô hoàn toàn không biết.

"Bây giờ chúng ta đến. . .". Chưa nói xong, di động trong túi liền vang lên, là Mạc Liên Huyên gọi tới.

"Alo, Liên Huyên, tớ đã đón cô ấy rồi, năm phút nữa là đến, cậu bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, khi nào chúng tớ đến là lập tức hoá trang". Không đợi người ở đầu dây bên kia lên tiếng, La Lệ trực tiếp nói thẳng.

Liên Huyên? Cẩm Ly hồ nghi nhìn La Lệ, tuy rằng sau khi khỏe lại Mạc Liên Huyên có từng cùng cô đi uống trà với La Lệ, nhưng dù sao cũng mới chỉ gặp qua một lần, từ khi nào hai người họ lại có quan hệ tốt như vậy, còn cho nhau số điện thoại.

"Cậu và Liên Huyên từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?". Thấy La Lệ cúp điện thoại, Cẩm Ly lập tức hỏi.

"Ôi dào, chuyện này nói sau, bây giờ tớ cần gọi điện thoại". Dứt lời lại ấn tiếp vài con số, điện thoại thoáng chốc liền kết nối, "Alo, Tiểu Thôi, chỗ anh thế nào rồi. . . Được, bên em còn vài việc nữa, có lẽ là kịp. . . . Ok, em biết rồi, đến lúc đó gặp".

Cẩm Ly há hốc mồm nhìn cô ấy, ai làm ơn nói cho cô biết hiện tại là tình huống gì đi!

Xe từ từ dừng lại trước một ảnh viện áo cưới cao cấp, Cẩm Ly kinh ngạc nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn La Lệ.

"Giời ạ, cậu đừng nhìn nữa, còn phải thay lễ phục với trang điểm, không nhanh lên thì không kịp mất". Nói xong liền đẩy Cẩm Ly đi thẳng vào trong. Vừa vào cửa, Mạc Liên Huyên tươi cười cùng mấy nhân viên của cửa hàng áo cưới đã đứng đó chờ cô, thấy cô vào vội vàng đón tiếp, không đợi cô hỏi nhiều lập tức vài người đến vây quanh cô hùng hùng hổ hổ hóa trang tạo hình, La Lệ và Mạc Liên Huyên cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ. Cẩm Ly bị quây ở giữa nhịn không được hỏi, "Rốt. . . Rốt cục là làm gì đây?".

Vài nhân viên trang điểm đứng sau cười trộm, Mạc Liên Huyên và La Lệ càng ăn ý đồng thanh nói, "Bí mật". Nếu để lộ chuyện sẽ mất vui, thế nên mọi người đều ra vẻ bí ẩn.

________________

Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro