Chương 100.4
Minh Vy nghe điện thoại của Bạch Lâm, cô ta nói Tô Tuyết đã bị cảnh sát giải đi, ngay lúc anh đang đi trên đường, cảnh sát Trần cũng gọi điện tới, bảo đã bắt được kẻ gây tai nạn về quy án, muốn anh đến nhận diện, người đó chính là Tô Tuyết. Minh Vy cảm giác đầu mình trong phút chốc như bị nổ tung, kẻ gây tai nạn rồi bỏ trốn là Tô Tuyết, nói cách khác người đã lên kế hoạch đâm chết Cẩm Ly chính là Tô Tuyết. Tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt đầy đau khổ, nhiều hơn là phẫn nộ, Tô Tuyết cô ta dựa vào đâu, dựa vào đâu mà dám làm vậy.
Đạp mạnh chân ga, phóng nhanh tới sở cảnh sát.
"Mười một giờ trưa ngày hôm qua cô ở đâu? Làm gì?". Cầm bản ghi chép, một nữ cảnh sát nghiêm khắc hỏi.
"Thả tôi ra, thả tôi ra. . .". Tô Tuyết giãy dụa, phát điên, để đề phòng cô ta chạy trốn, cảnh sát đã cố ý còng tay cô ta vào ghế.
Rầm một tiếng cửa bị mở ra, vẻ mặt Minh Vy vô cùng tức giận hung hăng lườm Tô Tuyết.
Thấy Minh Vy tới, Tô Tuyết vui mừng đứng lên, "Vy. . . Anh đến, anh đến thăm em, Vy, em rất nhớ anh, Vy. . .". Muốn chạy về phía Minh Vy nhưng không thể vì tay đang bị trói buộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oan ức, đáng thương nói, "Vy, bọn họ rất xấu, bọn họ đều bắt nạt em. . .". Nói xong nước mắt cứ thế rơi xuống, nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng, người phụ nữ này, bọn họ kiểu gì cũng cảm thấy cô ta không giống người bình thường.
Nếu là trước đây, Minh Vy có thể sẽ đồng cảm thương tiếc cô ta, nhưng hiện tại, anh đối với cô ta chỉ có oán hận và oán hận, thậm chí ngay cả lúc trước tận mắt nhìn thấy cô ta với người đàn ông khác nằm trên giường cũng không phẫn nộ như bây giờ, tiến lên, nắm lấy vai cô ta, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhiệt độ phát ra dường như có thể làm thương tổn người khác, gầm quát Tô Tuyết, "Cô muốn giết Cẩm Ly, cô lại dám giết Cẩm Ly, dựa vào đâu, cô dựa vào đâu mà làm vậy?". Minh Vyvkích động, lực trên bả vai Tô Tuyết càng tăng thêm, móng tay đâm vào thịt cô ta. Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Tuyết dám lái xe muốn đâm chết Cẩm Ly là anh lại như phát điên lên.
Minh Vy làm đau cô ta, vẻ mặt Tô Tuyết đau đớn kêu, "Vy. . . Đau. . .".
"Tô Tuyết, tôi nói cho cô biết, Cẩm Ly là vợ tôi, tôi yêu cô ấy, nếu cô động vào một sợi tóc của cô ấy tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô". Dứt lời đẩy mạnh cô ta ngồi xuống ghế.
Nghe thấy tên Cẩm Ly, Tô Tuyết đột nhiên phát điên, ngồi trên ghế biểu cảm quỷ dị nói, "Cẩm Ly đáng chết, con đàn bà thối tha đó đáng chết, ai bảo cô ta muốn tranh với em, anh là của em, anh là của em. . . .". Nói xong lại kích động đứng lên.
"Tôi không phải của cô, cho tới bây giờ vẫn không, tôi đối với cô lúc trước chỉ có áy náy, thương hại, nhưng hiện tại thì không có gì hết, tôi sẽ không thương hại một kẻ có âm mưu giết vợ tôi".
"Anh là của em, anh là của em, Vy. . . Em yêu anh như vậy, vì sao anh lại không cần em. . . Đừng không cần em, trở lại bên em được không, em thật sự rất yêu anh. . .". Tô Tuyết khóc, đưa tay muốn nắm lấy tay Minh Vy.
Cảnh sát ở đây cũng hiểu được phần nào, động cơ của Tô Tuyết đã rõ, hiện giờ nhân chứng, vật chứng đầy đủ, không nghĩ rằng vụ án này lại thuận lợi như vậy, chỉ là bọn họ vẫn cảm thấy Tô Tuyết có chút không bình thường.
"Minh Vy, anh đúng là khốn nạn, anh phải kích động chị ấy như vậy sao, anh có biết là chị ấy có bệnh không?". Bạch Lâm không biết đã chạy tới từ lúc nào, toàn bộ cuộc đối thoại giữa Minh Vy và Tô Tuyết vừa rồi cô đều nghe được hết, bảo vệ cho chị, xông lên phía trước đấm đá Minh Vy, miệng không ngừng mắng, "Mẹ nó, anh là loại khốn nạn, chị tôi yêu anh bao nhiêu, anh lại đối xử với chị ấy như vậy, khốn kiếp, thử xem xem anh đã làm chị ấy thành cái dạng gì, nếu không phải vì anh thì chị ấy sẽ thành ra thế này sao? Đồ khốn nạn, khốn nạn, anh sẽ không được chết tử tế đâu. . .".
Tình hình bắt đầu có phần hỗn loạn, để tránh việc càng thêm ầm ĩ, cảnh sát vội vàng tiến lên kéo Bạch Lâm ra xa Minh Vy.
"Đủ rồi Bạch Lâm, tôi nợ cô ta cái gì, tôi nói cho cô hay tôi không nợ chị em cô cái gì hết, không nợ bất cứ gì hết. . . .". Nghiêm Hạo thật sự đã bị chọc giận, nghĩ đến việc Mễ Giai đang đi trên đường lại có một chiếc ô tô muốn dồn cô vào chỗ chết là anh thấy sởn tóc gáy.
"Tên khốn này, đến bây giờ mà anh vẫn còn định trốn tránh trách nhiệm". Bạch Lâm trợn mắt, biểu cảm bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.
"Trách nhiệm, trách nhiệm gì, cô ta thành như thế này là trách nhiệm của tôi sao, nếu trước đây không phải cô ta tự luẩn quẩn trong lòng, liệu cô ta có đến mức sa vào con đường đó không? Hơn nữa, cô là em gái cô ta, người nằm trên giường bệnh là cha cô, vậy xin hỏi lúc ấy cô đang làm gì, cô đang ở đâu? Dựa vào đâu mà giờ lại bắt tôi chịu trách nhiệm, dựa vào đâu mà lại bắt tôi thay cô gánh chịu sai lầm của các người". Minh Vy rống lên giận dữ, gân xanh nổi đầy trán, nhìn có chút dọa người.
"Anh. . .". Bạch Lâm biết anh ta nói không sai, chính là cô đang trốn tránh, cô hối hận vì mình không sớm đi tìm Tô Tuyết, không ở bên cạnh cha lúc ông gặp khó khăn nhất, tự trách cùng hối hận dường như bức cô vào đường cùng, cô thật sự không có cách nào thừa nhận, cho nên cô đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Minh Vy, làm vậy mới có thể giúp cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Những vẫn khó thừa nhận những chỉ trích từ Minh Vy, Bạch Lâm lắc đầu, già mồm cãi, "Nếu lúc trước anh ở lại bên cạnh chị ấy thì chị ấy cũng không đến mức phải đến nơi đó, cũng không đến mức sau này không thể chấp nhận được quá khứ của mình mà phát điên".
"Tôi là gì của cô ta, tôi cùng lắm chỉ là bạn trai của cô ta, hơn nữa khi tôi rời đi cô ta vẫn sống tốt, không có chuyện gì, hơn nữa nếu lúc trước cô ta không gặp tôi, cô có dám cam đoan cô ta sẽ không thành ra nông nỗi này không, cô dựa vào đâu mà bắt tôi gánh vác trách nhiệm này cả đời, hai chị em cô có phải quá mức ích kỷ hay không". Vì cô ta và Tô Tuyết, công ty anh vô duyên vô cớ bị trộm mất hơn một ngàn vạn, vì cô ta và Tô Tuyết, đứa bé của anh với Cẩm Ly không còn, vì cô ta và Tô Tuyết, mẹ đến giờ vẫn chưa thể tha thứ cho cha, vì cô ta và Tô Tuyết, thiếu chút nữa cuộc hôn nhân của anh với Cẩm Ly bị bức đến tận cùng, tất cả những chuyện đó anh đều có thể thông cảm vì thương hại, không đành lòng khi thấy tình trạng Tô Tuyết như vậy, cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm, cho nên anh tự trách, anh hối hận, nhưng lần này cô ta lại muốn lái xe đâm chết Cẩm Ly, bảo anh phải tha thứ thế nào đây?
"Nếu có anh bên cạnh chị ấy sẽ tìm được lối đi khác, người đàn ông chị ấy yêu ở bên cạnh chị ấy khi chị ấy cần nhất, chị ấy sẽ không lạc lối mà thành ra thế này". Bạch Lâm cố chấp nói.
Nhóm cảnh sát đứng đó há hốc mồm, tuy rằng bọn họ không hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, nhưng trình độ cả vú lấp miệng em của Bạch Lâm thật sự đã đạt đến cảnh giới, kiểu gì cô ta cũng nói được.
"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đủ rồi, mấy người làm gì vậy, nói cho mấy người biết, đây là sở cảnh sát chứ không phải là nơi để mấy người cãi nhau". Một cảnh sát trẻ lên tiếng can ngăn.
Minh Vu quay đầu, cảm thấy bất lực khi tranh cãi với cô ta, nói với mọi người, "Cô ta đã thừa nhận là người gây tai nạn, mong các anh xử lý vụ này theo pháp luật".
"Minh Vy, anh. . . .". Bạch Lâm cắn răng trừng mắt với Minh Vy, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"A. . . . .". Tô Tuyết lại đột ngột phát điên, khiến mọi người đều giật nảy mình. Tay không ngừng khua khoắng, chân cũng đá lung tung.
"Chị. . .". Bạch Lâm lo lắng nhìn về phía Tô Tuyết, cô biết bệnh tình của chị lại bắt đầu phát tác.
"Đừng kêu nữa, ầm ĩ chết mất". Một nữ cảnh sát tiến lên định chế trụ cô, không để cô lộn xộn, ai ngờ vừa mới giơ tay, Tô Tuyết đã với ra bắt lấy tay nữ cảnh sát, há miệng cắn mạnh xuống.
"A. . . Cô, cô mau nhả ra". Một cảnh sát đứng bên cạnh vất vả lắm mới tách được hai người ra, tay của nữ cảnh sát bị cắn đến chảy máu, trên mu bàn tay còn in một dấu răng sâu hoắm, nữ cảnh sát đau đến mức chảy nước mắt, phẫn nộ nhìn Tô Tuyết, không thể trừng phạt, chỉ có thể trút giận qua lời nói, "Đồ điên, cô cầm tinh con chó à mà cắn người như thế".
Bạch Lâm vùng ra chạy tới che cho Tô Tuyết, căm tức quát bọn họ, "Cô mới là đồ điên, không có việc gì bắt người bừa bãi, không có mắt hả, chị tôi sao có thể lái xe đâm người, thả chị ấy ra, thả chị ấy ra, các người dựa vào đâu mà tra tấn chị ấy như vậy?".
"Bạch Lâm". Cảnh sát Trần từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn cầm mấy tập văn kiện. Nhìn Bạch Lâm, nói với những người khác, "Bắt lấy cô ta".
"Ơ. . . .". Mọi người kinh ngạc, có phần không hiểu ý của cấp trên.
"Một ngàn vạn công quỹ của Kiến trúc Vũ Dương bị trộm mất, kẻ phạm tội còn lại đang lẩn trốn chính là cô phải không?". Không để ý đến sự kinh ngạc của những người khác, cảnh sát Trần nhìn Bạch Lâm hỏi.
Tay nắm chặt, không trả lời, hiện giờ cô cũng chẳng còn lời nào để nói. Cuối cùng cô vẫn bị bắt, thật ra lúc trước Bạch Lâm đã có sự chuẩn bị, ở Thượng Hải thêm một ngày là thêm một mối nguy hiểm, nhưng sao cô có thể bỏ mặc Tô Tuyết.
Minh Vy nhìn hai chị em họ, đau khổ nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay nói với cảnh sát Trần, "Thần trí Tô Tuyết có chút vấn đề, còn những cái khác các ngài cứ xử lý theo pháp luật". Không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của mọi người, dứt lời xoay người rời đi không chút lưu luyến. Những gì có thể giúp họ anh đều đã làm, nhưng rốt cục vẫn chẳng thay đổi được gì, thôi đành vậy.
_______________
Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro