Chương 100.3
Minh Vy đưa Cẩm Ly và cả Nguyễn Nhiên cùng về biệt thự Nguyễn gia, trước đó minh Vy và Cẩm Ly cũng đã về một lần, giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, nhân tiện đề cập đến chuyện Nguyễn Nhiên, lúc mới mở lời thái độ của Vu Phân Phương rất cứng rắn, kiên quyết phản đối bọn họ nhận nuôi Nguyễn Nhiên, bà phản ứng như vậy tất là lẽ thường, dường như sự tồn tại của Nguyễn Nhiên cũng đồng thời nhắc nhở Vu Phân Phương sự thật là Nguyễn Vũ Dương đã phản bội bà.
"Mẹ không đồng ý, nếu các con thật sự muốn nhận nuôi nghiệt chủng kia thì coi như các con không cần người mẹ này nữa". Vu Phân Phương có hơi kích động, giọng nói bỗng chốc cao vút lên.
"Nguyễn Nhiên dù sao cũng là đứa trẻ của Nguyễn gia, hiện giờ Bạch Lâm và Tô Tuyết như vậy, căn bản không có cách nào chăm sóc thằng bé". Minh Vy thử khuyên, "Nguyễn Nhiên mới hơn tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại vừa bị tai nạn xe, nó vốn không đủ khả năng để sống tự lập".
"Có thể đưa nó vào cô nhi viện, hàng năm Nhà nước cấp cho nhiều tiền như vậy đều là vô ích ư? Một đứa trẻ cũng không chứa nổi hay sao mà lại cần con phải quan tâm". Vu Phân Phương lườm Minh Vy rồi xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn anh.
"Mẹ! Mẹ. . .". Minh Vy còn muốn nói lại bị Cẩm Ly kéo áo, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý nhắc anh chớ lên tiếng.
Đi qua anh, ngồi vào bên cạnh Vu Phân Phương, cầm tay bà, vô cùng thân thiết gọi, "Mẹ".
"Con đừng mất công năn nỉ mẹ, chuyện nhận nuôi Nguyễn Nhiên mẹ tuyệt đối không đồng ý, các con. . .". Vu Phân Phương xoay người sang chỗ khác, tủi thân nói, "Các con cũng nên đứng ở vị trí của mẹ mà suy nghĩ, Nguyễn Nhiên là ai, nó. . . Nó chính là bằng chứng cha các con phản bội mẹ, cứ nhìn thấy Nguyễn Nhiên là mẹ lại giống như bị người ta tát mạnh một cái, các con muốn mẹ phải đối mặt với nó thế nào, tại sao các con không hiểu cho cảm giác của mẹ". Dứt lời, tủi thân chảy nước mắt.
"Mẹ". Khẽ gọi một tiếng, Cẩm Ly đưa khăn giấy qua để bà lau nước mắt. An ủi, "Thật ra người cha yêu nhất vẫn là mẹ, điều này mẹ không thể nghi ngờ".
"Yêu mẹ nhất mà ông ấy còn có đứa con riêng lớn như vậy ư". Vu Phân Phương nói thầm.
"Cha đâu hề biết mình có một đứa con riêng, mẹ cũng biết cha là người làm ăn, khó tránh khỏi những dịp gặp gỡ xã giao, nhưng lòng cha vẫn luôn chung thủy với mẹ. Hơn nữa Tô Tuyết đã nói, lúc trước là cha uống say, ngay cả bản thân mình làm gì đều không biết, tỉnh lại nhìn thấy cô ta còn hoảng hốt, vội vàng rời đi, thậm chí Tô Tuyết trông như thế nào ông cũng không nhớ".
Vu Phân Phương khịt khịt mũi, không nói gì.
Thấy bà im lặng, Cẩm Ly nói tiếp, "Làm người vốn dĩ không thể tránh khỏi những lúc phạm sai lầm, cha chẳng qua chỉ vô tình, sao chúng ta không thể tha thứ cho ông. Lúc trước cha không nói với mẹ vì cha nghĩ đến cảm giác của mẹ, sau đó ông cũng chưa bao giờ đi tìm Tô Tuyết, thậm chí còn không biết mình có thêm một đứa con, chứng tỏ ông không hề để ý đến Tô Tuyết, nếu đã vậy sao mẹ không thể tha thứ cho lỗi lầm vô ý đó của cha, huống chi hiện giờ ông đã qua đời".
"Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho ông ấy, nhưng. . . Mẹ không có cách nào chấp nhận đứa trẻ kia". Giọng điệu của Vu Phân Phương đã bắt đầu dịu đi.
Cẩm Ly cong khóe miệng, nhưng rất nhanh liền biến mất, nặng nề than một tiếng, có chút bi thương, "Thật ra Nguyễn Nhiên cũng là một đứa trẻ không may mắn, từ nhỏ Tô Tuyết đã không thích nó, hơn nữa thần trí Tô Tuyết còn không bình thường, thậm chí thường xuyên đánh chửi thằng bé, lần này bởi vì không có người đón nó sau khi tan học, phải tự qua đường một mình nên mới bị ô tô đụng trúng, lúc bác sĩ kiểm tra mũi khâu ở miệng vết thương, tìm thấy trên người thằng bé rất nhiều vết bầm tím lớn nhỏ, phỏng chừng đều là do lúc trước bị Tô Tuyết đánh".
Nghe vậy Vu Phân Phương quay lại nhìn Cẩm Ly, vẻ mặt đã có chút dao động, Nguyễn gia chỉ có đứa con duy nhất là Minh Vy, trước đây còn chưa từng bị mắng to chứ đừng nói là để lại thương tích, trên người không có lấy một vết sẹo. Vậy mà Nguyễn Nhiên mới bằng chừng đó, sao lại có người tàn nhẫn nỡ ra tay đánh đập, bà không khỏi có chút đau lòng về hoàn cảnh của Nguyễn Nhiên.
"Bác sĩ nói lúc gặp tai nạn đầu nó bị va đập mạnh, làm máu tụ ở não, cho nên thằng bé bị mất trí nhớ, tất cả ký ức đều trống rỗng, phải bắt đầu lại một lần nữa. Mẹ xem Nguyễn Nhiên như vậy, sao chúng con có thể nhẫn tâm đưa nó vào cô nhi viện, sao mà yên tâm được". Cẩm Ly kéo tay Vu Phân Phương, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bà.
Vu Phân Phương có chút quẫn bách quay đầu đi, bà không muốn để Cẩm Ly thấy mình đã mềm lòng.
"Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn chúng con đưa thằng bé vào cô nhi viện sao?". Cẩm Ly truy vấn.
Vu Phân Phương đứng lên, trốn về phòng mình, đúng là bà vẫn mềm lòng, giống như Cẩm Ly đã nói, bà chẳng qua chỉ mạnh miệng bên ngoài chứ trong lòng luôn yếu mềm.
Nhìn bà chạy trốn không nói một lời, Cẩm Ly biết bọn họ đã thành công một nửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Hóa ra bà xã của anh lợi hại như vậy". Minh Vy ngồi xuống cạnh cô, kéo cô qua, tranh thủ hôn trộm một cái vào má cô.
"Mẹ lúc nào cũng nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như đậu phụ vậy, thuyết phục bà thật ra không khó chút nào". Vu Phân Phương là người hiểu lẽ phải, biết rõ đầu đuôi câu chuyện bà đương nhiên sẽ tha thứ cho Nguyễn Vũ Dương, sau đó kể hoàn cảnh của Nguyễn Nhiên đáng thương một chút, khiến bà xúc động, như vậy là giải quyết xong xuôi.
"Làm người vốn dĩ không thể tránh khỏi những lúc phạm sai lầm, cha chẳng qua chỉ vô tình, sao chúng ta không thể tha thứ cho ông. Ây zaa! Những lời này quả thực là quá chuẩn". Minh Vy ôm cô bùi ngùi nói.
Đang dựa vào lòng anh, Cẩm Ly nhíu mày, ngồi dậy, chọc chọc vào ngực anh, vờ giận hờn, "Đổi lại nếu anh là cha, làm ra chuyện như vậy, đổi lại em là mẹ, em nhất định không tha thứ cho anh".
"Anh sẽ không như vậy, anh chỉ yêu em, cả đời này đều không có khả năng chạm vào người phụ nữ khác". Minh Vy ngồi thẳng lên, vội vàng cam đoan.
Vu Phân Phương từ lúc đó cho đến lúc minh Vy và Cẩm Ly về cũng không đi ra lần nào, hai ngày sau mới bảo dì quản gia gọi điện cho Cẩm Ly, đợi thân thể Nguyễn Nhiên khỏe lên thì cả nhà đến biệt thự Nguyễn gia cùng ăn bữa cơm.
_________________
Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro