Chương 100.1
Trên bãi đất trống dưới lầu Mạc Khả Huyên và Trương Dương đang đứng giằng co, Mạc Khả Huyên ôm bụng, đôi mắt sưng đỏ oán hận lườm Trương Dương.
Trương Dương có phần bất đắc dĩ, đưa tay muốn kéo cô lại bị Mạc Khả Huyên xoay người tránh đi. Thấy vậy, Trương Dương mỏi mệt mở miệng, "Khả Huyên, đừng náo loạn nữa, đã muộn rồi, để anh đưa em về".
"Không cần phiền anh, tôi có thể tự về". Mạc Khả Huyên không nhìn anh, bởi vì vừa mới khóc nên giọng mũi rất nặng, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu lạnh lùng.
"Khả Huyên. . .". Trương Dương tiến lên, nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh, "Để anh đưa em về".
Mạc Khả Huyên hất tay anh ra, "Tôi bảo không cần!". Lớn tiếng quát lại, "Anh về sau yêu ai thì đi mà tìm người đó, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn gặp lại anh". Nói xong xoay người định rời đi.
"Em náo loạn đã đủ chưa, sao tự nhiên lại trở nên ngang ngược như vậy". Trương Dương nắm tay cô, sự nhẫn nại của anh cũng đã dần cạn kiệt, thời gian này cho dù anh đến tìm cô thế nào cô vẫn đóng cửa coi như không thấy, nếu không phải hôm nay Mạc Liên Huyên xảy ra chuyện, cô khóc lóc chạy đến, phỏng chừng anh vẫn không có cách nào gặp được cô. Nếu anh thật sự làm sai việc gì, anh sẵn sàng xin lỗi cô, nhưng cô một câu cũng không nói với anh, anh không biết mình phải làm gì nữa, vì sao thái độ của cô bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, tục ngữ có câu trước khi phán tội chết phải cho bị can cơ hội kháng cáo.
Trương Dương dùng lực hơi mạnh, khiến cổ tay cô thấy đau, Mạc Khả Huyên nhìn anh, tủi thân trong lòng dâng lên, nhưng người quật cường kiêu ngạo như cô vẫn cố nén nước mắt, "Đúng, tôi ngang ngược như vậy đấy, anh đi mà tìm người khác, còn nói với tôi làm gì, buông tôi ra, buông ra. . .". Nói xong giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh.
"Khả Huyên, giờ em đang mang thai, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến con, muộn thế này sao anh có thể để em đi về một mình được, để anh đưa em về, được không?". Sợ cô quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, Trương Dương thấp giọng dỗ dành.
Đứa bé, đứa bé, anh chỉ nghĩ cho đứa bé, vì sao cô làm nhiều chuyện thế nào anh cũng coi như không thấy, trái tim anh vẫn luôn hướng về Cẩm Ly, trở về bên cạnh cô cũng chỉ vì cô mang thai con của anh, nếu không có đứa bé, có lẽ anh sẽ chẳng đoái hoài gì đến cô. Trong lòng nghĩ vậy, Mạc Khả Huyên càng cảm thấy tủi thân, đẩy mạnh anh ra, anh không thể cho cô tình yêu như cô mong đợi, vậy cô cũng không cần sự thương hại bố thí của anh, "Đứa bé là của tôi, không liên quan gì đến anh hết".
"Nó là con của chúng ta, sao lại không quan hệ gì đến anh?". Trương Dương nắm lấy vai cô, trợn mắt quát cô, thật sự anh bị thói ngang bướng cố tình gây sự của cô bức điên rồi.
Mạc Khả Huyên bị sự giận dữ của anh dọa sợ, tủi thân khóc òa, đưa tay đánh anh, tất cả ức chế và bất mãn đều phát tiết ra, "Anh vẫn luôn yêu Cẩm Ly, anh tới tìm tôi chỉ vì tôi mang thai đứa bé, anh vốn không thương tôi, anh vốn không yêu tôi. . .". Mấy câu nói đó dường như Mạc Khả Huyên đã dùng hết sức hét lên.
Đúng, không thể phủ nhận, ban đầu anh cũng cho rằng mình vẫn còn yêu Cẩm Ly, sau khi ly hôn với Khả Huyên mới nhận ra những điểm tốt của cô, mới hiểu rằng Cẩm Ly đối với anh mà nói chỉ là một giấc mộng đẹp thời tuổi trẻ, có lẽ lúc trước anh có cơ hội biến nó thành hiện thực, nhưng chính anh đã buông bỏ, hiện tại giấc mộng đó đã quá xa xôi không thể chạm tới, còn người luôn ở bên cạnh anh, cùng anh dựng xây hạnh phúc là cô, con người luôn phải đợi đến sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng, đạo lý này sau khi ly hôn với cô anh mới hiểu, rất may vẫn còn kịp, đứa bé đã mang bọn họ quay trở lại bên nhau một lần nữa, lần này anh sẽ không buông tay.
"Anh không có". Trương Dương phủ nhận. "Anh. . .". Định nói thì bị Cẩm Ly đi từ phía sau tới ngắt lời.
"Trương Dương, Mạc tiểu thư". Cẩm Ly cùng Minh Vy xuống dưới, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi của bọn họ.
"Cẩm Ly. . .". Trương Dương có chút bất ngờ quay đầu nhìn Cẩm Ly, bên cạnh cô còn có Minh Vy.
Mạc Khả Huyên nhìn Cẩm Ly, lau mặt, xoay người bỏ đi.
Trương Dương cười áy náy với bọn họ, xoay người chuẩn bị đuổi theo.
"Chờ, chờ một chút". Cẩm Ly rời khỏi vòng ôm của Minh Vy, chạy chậm về phía trước, đến trước mặt Mạc Khả Huyên nói, "Chúng ta. . . Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?".
Mạc Khả Huyên lạnh nhạt nhìn cô, quay đi, lạnh lùng đáp, "Chúng ta không có gì để nói hết".
"Trưa nay tôi và Liên Huyên vốn là đến tìm cô để nói chuyện". Sợ Mạc Khả Huyên đi mất, Cẩm Ly vội vàng nói.
Mạc Khả Huyên quay ngoắt lại, chị đến tìm cô? Trưa nay hai người vốn cùng nhau đến tìm cô? Hai hàng lông mày hơi nhăn lại, hoài nghi nhìn Cẩm Ly.
"Chúng ta tâm sự chút đi, có một số chuyện có lẽ là cô đã hiểu lầm". Giữa trưa vốn định đến tìm cô ấy, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ gặp nhau ở đây, Cẩm Ly cảm thấy nên giải thích những hiểu lầm này cho rõ ràng. Quay đầu bảo Trương Dương, "Học trưởng, để em và cô ấy nói chuyện một lát".
Hai người ngồi xuống một cái ghế đá nhỏ bên cạnh bãi đất trống của bệnh viện, hai người đàn ông đứng cách đó không xa cùng nhìn về phía này.
Cẩm Ly chậm rãi mở miệng, "Kỳ thực tôi và Trương Dương không hề có gì, hy vọng cô không hiểu lầm, tôi. . . .".
"Không cần nói với tôi những lời đó, cô bảo trưa nay chị tôi vốn định dẫn cô đến tìm tôi, để làm gì?". Mạc Khả Huyên lập tức ngắt lời Cẩm Ly, vừa nãy thấy cô ta và Minh Vy ôm nhau, cô tin rằng Cẩm Ly không có ý gì với Trương Dương, nhưng việc này không có nghĩa là trong lòng Trương Dương không có cô ta, không còn yêu cô ta. Nếu đã không thể có được tình yêu của anh thì giữ anh bên cạnh còn có ý nghĩa gì, như vậy chẳng bằng buông tay.
Nhìn cô một hồi lâu, Cẩm Ly mới nói, "Liên Huyên tới tìm tôi là vì chuyện của cô và Trương Dương, trưa nay muốn đến tìm cô là để làm rõ hiểu lầm giữa cô và anh ấy".
Mạc Khả Huyên có chút bất ngờ nhìn Cẩm Ly, chị là vì cô mới. . . .
Cẩm Ly nói tiếp, "Thật ra cô ấy vốn là đến tìm Trương Dương, nhưng lúc ấy Trương Dương lại đi ra ngoài, cô cũng biết, hiện giờ tôi và anh ấy cùng làm việc trong một văn phòng luật, vậy nên chúng tôi có nói về chuyện của cô và Trương Dương, kỳ thực hết thảy đều là hiểu lầm, hôm đó do tôi đi đứng không cẩn thận, cũng may có Trương Dương kịp thời đỡ lại, thật sự không có gì hết".
"Cứ cho là vậy đi, nhưng thế thì sao chứ, trong lòng Trương Dương vẫn nhớ đến cô, anh ấy vẫn còn yêu cô, trở về bên cạnh tôi chỉ vì tôi mang thai, muốn chịu trách nhiệm mà thôi, người đàn ông như vậy tôi không cần". Mạc Khả Huyên nắm chặt làn váy, cả người có hơi cứng ngắc, cô để ý chẳng phải một cái ôm ấp kia, mà là trái tim của anh.
Cẩm Ly nắm tay Mạc Khả Huyên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói nghiêm túc, "Trương Dương anh ấy yêu cô".
Mạc Khả Huyên rút tay về, quay đầu nhìn xa xăm, đường xá vẫn sáng đèn, hiện giờ vẫn chưa quá muộn, trong bệnh viện còn có vài người đi qua đi lại. Trương Dương yêu cô, ha, Mạc Khả Huyên nhếch miệng tự giễu, "Trương Dương yêu hay không yêu tôi, trong lòng tôi rất rõ, trong lòng anh ấy cũng vậy". Quay lại nhìn vào mắt Cẩm Ly, "Trong lòng cô cũng biết".
"Tôi. . .". Cẩm Ly muốn nói lại bị Mạc Khả Huyên ngắt lời.
"Lúc trước vì sao anh ấy chia tay cô để cưới tôi trong lòng cô hẳn rõ, sau này gặp lại biểu hiện tình cảm của anh ấy và anh ấy để ý đến cô thế nào cô cũng không phải không biết, vì cô, anh ấy không tiếc ly hôn với tôi, từ bỏ mọi thứ lúc trước anh ấy đã cố gắng theo đuổi. . . . Cô nói xem trong tim anh ấy có tôi sao?". Mạc Khả Huyên hỏi cô, Cẩm Ly có thể trông thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô ấy.
"Không, không phải như thế. . .". Cô cảm giác được mấy ngày này Trương Dương đã thay đổi, tuyệt đối không phải như Mạc Khả Huyên nói là anh không có tình cảm với cô ấy.
"Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, vì sao vì sao, nếu không phải tại tôi, chị ấy sẽ không. . .". Nghĩ đến Liên Huyên là vì mình mà đến tìm Cẩm Ly nên mới xảy ra tai nạn xe, trong lòng Mạc Khả Huyên không khỏi tự trách, nước mắt cũng không kìm nén được rơi xuống, che miệng nghẹn ngào, "Tôi. . . Tôi lẽ ra không nên nói với Liên Huyên, nếu không phải vì tôi, chị ấy, chị ấy cũng sẽ không. . . .".
"Cô hiểu lầm rồi, Trương Dương yêu cô, chúng tôi làm cùng một công ty nên thời gian tiếp xúc cũng tương đối nhiều, nhưng gần đây tôi thấy anh ấy như người mất hồn, cả ngày cứ lờ đờ, đôi khi gọi anh ấy vài lần cũng không có phản ứng. Hôm qua tôi nghe Liên Huyên nói mới biết anh ấy là vì cô, vì cô không để ý đến nên anh ấy mới thành như vậy, thử hỏi, nếu một người không thèm để ý đến người kia, thì sao anh ấy có thể như thế, cô nói xem là vì sao?". Cẩm Ly khuyên, "Khả Huyên, đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, ngẫm lại hiện giờ anh ấy đối với cô như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không cảm giác được chút nào ư?".
Mạc Khả Huyên nhìn Cẩm Ly, có chút nghẹn lời, không thể phủ nhận trong thời gian này Trương Dương đối với cô rất tốt, săn sóc chu đáo cẩn thận, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo vẻ dịu dàng mà trước nay chưa từng có, cũng chính bởi vậy nên cô mới tự thuyết phục mình cho hai người cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, nhưng anh thật sự có thể quên Cẩm Ly sao? Cô không chắc cũng không dám tự tin.
Thấy Mạc Khả Huyên không nói Cẩm Ly tiếp tục khuyên, "Thời gian trước tôi thấy tâm trạng Trương Dương không tệ, hỏi anh ấy có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, anh ấy cười nói với tôi là cô đồng ý bắt đầu lại với anh ấy, Trương Dương còn nói lần này sẽ rất quý trọng, lúc anh ấy nói câu này vẻ mặt rất tha thiết chân thành, tôi nhìn ra được là anh ấy thật lòng, Trương Dương trở lại bên cạnh cô chắc chắn không phải chỉ vì đứa bé, mà quan trọng hơn là anh ấy biết anh ấy yêu cô".
Mạc Khả Huyên nhìn Cẩm Ly, có phần bất định, hoài nghi hỏi, "Cô nói. . . Đều là thật?".
Cẩm Ly nắm tay Mạc Khả Huyên, quay đầu nhìn hai người đàn ông đứng cách đó không xa, "Cô nhìn anh ấy bây giờ đi, so với lúc trước quả thực là một bên thiên đường, một bên địa ngục, như vậy cô còn chưa tin anh ấy yêu cô ư?".
Mạc Khả Huyên quay đầu nhìn Trương Dương, đương nhiên cô biết mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, nhưng anh thật sự giống như Cẩm Ly nói sao? Lắc đầu, "Tôi không biết. . .".
"Lúc trước tôi cùng Minh Vy kết hôn không hề có chút tình yêu nào, nhưng hiện thời anh ấy chính là người đàn ông tôi yêu và muốn dựa dẫm cả đời này". Cẩm Ly nói kiên định.
"Cô. . .". Mạc Khả Huyên kinh ngạc nhìn Cẩm Ly, không biết nên nói gì.
Cẩm Ly cười nhẹ, nói, "Có lẽ cô không biết, ngày tốt nghiệp năm đó Trương Dương nói chia tay tôi, khi tôi còn chưa kịp thương tiếc mối tình đầu của mình thì lại nhận được tin cha tôi vừa qua đời, khi đó dường như bầu trời của tôi bỗng chốc sụp đổ, nhanh đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị, người đâm chết cha tôi sau này lại thành cha chồng tôi".
"Trời ạ, sao có thể. . .". Mạc Khả Huyên kinh hô, chuyện này làm người ta khó có thể tin được.
"Lúc đó cha chồng tôi đang từ sân bay về, cha tôi vì vội vàng đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi nên đã vượt đèn đỏ, và chuyện không may xảy ra. Tôi biết việc này cũng không thể trách cha chồng tôi, khi đó tôi chỉ tự dằn vặt mình, nếu không phải vì tôi, có lẽ cha tôi đã không. . .". Mặc dù chuyện đã qua từ lâu, nhưng khi nhắc lại cô vẫn có cảm giác muốn rơi lệ. Ngẩng đầu nhìn trời, đêm mùa hè luôn có thể nhìn thấy rất nhiều sao sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Lúc trước cha chồng tôi vì muốn bồi thường cho tôi nên đã đề nghị tôi gả cho Minh Vy, Minh Vy bị ép cưới tôi, vào thời điểm đó anh ấy giống như một đoạn gỗ trôi, xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất, hôn nhân của chúng tôi bắt đầu không hề có tình yêu, anh ấy không thương tôi, tôi cũng không cần anh ấy, vậy nên cuộc hôn nhân này không được công khai". Nhìn Mạc Khả Huyên nói nghiêm túc, "Nhưng thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như là tình cảm của con người, hai con người vốn không hề có tình cảm, sống lâu cùng nhau, hiểu từng thói quen của nhau, không biết từ lúc nào đã cất đối phương vào đáy lòng, bất tri bất giác yêu thương. Cho nên tôi muốn nói, lâu ngày nảy sinh tình cảm nhất định là đạo lý, huống chi là vợ chồng chung sống cùng nhau. Tôi và Minh Vy có thể, vì sao cô và Trương Dương lại không?".
Mạc Khả Huyên nhìn Cẩm Ly, trong lòng nghĩ về những lời cô vừa nói, cô ấy nói thật ư? Trương Dương đối với cô cũng là lâu ngày sinh tình sao?
"Đừng tự dồn ép mình, cũng đừng không tin bản thân mình hay không tin Trương Dương như vậy, hãy lắng nghe anh ấy nói, có một số việc thật ra rất đơn giản, chỉ là do chúng ta cứ nghĩ nó phức tạp, nói chuyện rõ ràng là xong hết". Đây cũng là kinh nghiệm mà cô cùng Minh Vy mới học được, có đôi khi tất thảy những suy đoán nghi ngờ, chỉ cần vài câu nói là có thể sáng tỏ hiểu lầm, "Cho người khác cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Hạnh phúc không dễ có được, nhất thời buông lỏng nó sẽ lập tức chạy đi rất xa, đến lúc đó muốn bắt lại cũng không còn dễ dàng nữa".
Mạc Khả Huyên nhìn Cẩm Ly, không nói gì, hiện giờ cô vẫn còn băn khoăn, không biết liệu có đúng như Cẩm Ly nói hay không, tay nắm chặt làn váy, mím môi.
Biết Mạc Khả Huyên cần thời gian suy nghĩ cẩn thận, Cẩm Ly cũng không giục cô, nói, "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cô mang bầu lớn như vậy, một mình đi về thật sự không tiện, đừng nói Trương Dương sẽ lo lắng, đến chúng tôi cũng không yên lòng. Chưa cần nghĩ đến những chuyện khác, chỉ nghĩ vì đứa bé trong bụng mà để Trương Dương đưa cô về được không?".
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Khả Huyên vẫn như trước không nói gì, khó khăn đứng lên, đi về phía hai người đàn ông đứng cách đó không xa.
Thấy các cô đi tới, hai người đàn ông đang đứng chờ vội vàng tiến lên.
"Học trưởng, anh đưa Khả Huyên về đi, cô ấy có chút mệt mỏi". Cẩm Ly nói với Trương Dương.
Trương Dương nhìn cô rồi lại nhìn Mạc Khả Huyên, chỉ thấy Mạc Khả Huyên cứ nhìn chằm chằm cổng bệnh viện cách đó không xa, không nói đồng ý nhưng cũng không phản đối, vội vàng gật đầu liên tục, nói với bọn họ, "Vậy bọn anh về trước". Nói xong cẩn thận ôm lấy Mạc Khả Huyên đi thẳng về phía cổng bệnh viện.
Minh Vy ôm lấy vai Cẩm Ly, nói, "Chúng ta cũng đi thôi".
Cẩm LY gật đầu, theo anh đi đến bãi đỗ xe bệnh viện.
_______________
Thả ⭐ ủng hộ tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro